Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 38: Ngọn lửa.




Chương 38: Ngọn lửa.

Quốc Quang ngồi trên vai Galio, bên cạnh là hai đài điện thoại tự chế.

“Alo alo. Đây là Quốc Quang, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời.”

Đầu dây bên kia đã mất âm thanh từ lâu, chỉ còn lại những tiếng rè rè chói tai.

“Soraka, giúp ta ghi chép.” Quốc Quang nói. “Sau khi rời khu tránh nạn 2km, máy số 2 đã không thể liên lạc, sau khi rời 2,5km, máy số 3 cũng không thể gọi điện.”

Nói xong, hắn nhìn qua Soraka, thấy nàng viết xong mới tiếp tục đọc: “Ta đã thử phương pháp nối nhiều pin lại để có nguồn điện lớn hơn, nhưng không có tác dụng, để nâng cao tầm hoạt động, nó hẳn cần càng cao cường độ dòng điện mà không phải khối lượng điện.”

Quốc Quang lấy ra một cuộn dây rất dài, được nối từ rất nhiều tai nghe lại với nhau đem nó cắm vào điện thoại tự chế. Hắn hiện tại đang thử các thí nghiệm nâng tầm hoạt động của điện thoại được Bảo Vy đề cử. Thí nghiệm lần này gọi là nâng cấp độ dài ăng ten.

Đây chính là khoa học, đưa ra giả thuyết, thí nghiệm giả thuyết, trải qua nhiều lần thí nghiệm, thực nghiệm được kết quả giống nhau mới có được kết luận.

“Kết thúc thực nghiệm, độ dài dây anten không ảnh hưởng đến tầm hoạt động của điện thoại, chỉ có độ cao anten có ảnh hưởng đến tầm hoạt động.”

Hoàn thành thí nghiệm, Quốc Quang thảnh thơi nhìn ngắm quang cảnh. Bên dưới mặt đất vẫn vậy, đường xá nhiều chỗ bị phá huỷ, xe cộ bỏ hoang trên đường, xác sống lảng vảng đó đây, hắn chỉ có thể nhìn ngắm bầu trời tháng tám.

Hôm nay trời trong, cả một vùng màu xanh thăm thẳm tựa như biển trên trời phản chiếu vào mắt. Xa thật là xa, một đám mây trắng bồng bềnh trôi tới, rất cô độc, cũng rất nên thơ.

Gió nhẹ thổi hiu hiu, lướt qua Quốc Quang mái tóc, làn da. Trong phút chốc, hắn muốn thời gian dừng mãi ở khoảnh khắc này, muốn quên đi mọi muộn phiền, mọi chức trách của một người lãnh đạo mà rất nhiều người ước ao.

Đôi khi hắn tự hỏi, mình hiện tại có hạnh phúc hơn so với lúc trước không? Không biết từ lúc nào, từ một người chưa từng để tay dính máu động vật, hắn đã trưởng thành đến mức nhìn xác c·hết tựa như nhìn lá cây, nhìn xác sống như nhìn một con kiến ven đường.

“Bộp, bộp, bộp.”

Quốc Quang vỗ mạnh vào má. Hắn không dám nghĩ tiếp, hắn sợ mình mềm lòng.



Chẳng ai muốn sống như một cái xác không hồn, như một con dã thú mất hết lý trí. Thay vì để họ sống vất vưởng như vậy, chi rằng để mình hắn làm kẻ ác, đưa họ đầu thai thành một người khác.

“Đừng thương tiếc cho người đ·ã c·hết, hãy thương tiếc những người còn sống, đặc biệt là những người còn sống mà không có sự yêu thương.” Quốc Quang nhủ thầm lời thầy Dumbledore từng nói với Harry khi nó đang ở lằn ranh giữa sự sống và c·ái c·hết.

Câu nói không giống hoàn toàn, nhưng ý nghĩ truyền tải đã đầy đủ.

“Hãy thương tiếc những người còn sống.’’ Quốc Quang nhủ thầm lần nữa. Hắn nhấn mở điện thoại, tuỳ ý điều chỉnh nhiều tần số, mỗi lần dừng lại liền lập đi lập lại một câu nói.

“Ta là Quốc Quang, người quản lý chỗ tránh nạn số 0, ai nghe được tin này, nếu cần cứu giúp, vui lòng treo cờ nước tại nơi dễ thấy, ta sẽ đến tìm các ngươi. Lập lại lần nữa….xẹt xẹt xẹt.”

“Cái này, cái này… đây là cứu viện sao?” Trong phòng, có người kích động đứng lên dò hỏi, sau đó hai tay ôm miệng để tránh do quá mức mừng rỡ mà la to.

“Cờ nước. Nhanh, cờ nước ở đâu? Mau lấy ra!” Lão già mang kính vỡ phản ứng cấp tốc, quay sang nguyên chủ nhân của căn phòng này mà hỏi.

Người kia cũng cấp tốc phản ứng lại, không nói một lời chạy thẳng vào phòng mình, tại ngăn cuối cùng của một tủ chứa đồ 5 ngăn lấy ra cờ nước.

Hắn gấp gáp đem ra, vội đến nổi tự vấp vào chân của mình.

Lê Toàn được người bên cạnh đỡ lấy, giúp hắn tránh việc bị ngã đập đầu vào sàn. Hắn nói lời cảm ơn, vội vàng cầm cờ chạy ra ban công phơi đồ, đem toàn bộ quần áo quăng xuống đất không thương tiếc, chỉ chừa độc lá cờ dùng kẹp quần áo treo lên.

Lá cờ nước được đặt tại nơi cao nhất, căng ra hết cỡ, căng thật to.

Tại dưới ánh sáng trời chiều, hy vọng đã ló dạng rồi.

“Chỗ này mới tầng 3, chưa chắc đã đủ cao, nhanh, mọi người đi tìm cờ nước, treo thẳng một hàng với lá cờ này đến tận tầng thượng.” Bác sĩ Tài cấp tốc nói, bao nhiêu uể oải bỗng chốc hết sạch.

“Khoan đã, khoan đã.” Mạnh Khôi giơ tay, cản mọi người lại. Biết mọi người đang nóng vội, hắn nói mà không cần nghỉ một hơi. “Ta biết mọi người đang gấp lắm, nhưng càng là như thế càng phải bình tĩnh lại. Mọi người đừng quên, phía trên chúng ta có một quái vật, một khi làm ra động tĩnh lớn, để hắn biết được liền không ổn.”



Nghe đến quái vật phía trên, quả nhiên, mọi người đã bình tĩnh lại rất nhiều.

“Mạnh Khôi nói đúng.” Ông lão hít sâu vài hơi, đưa tay bóp mạnh ngực trái, để trái tim đang kích động của mình bình tĩnh lại.

“Tầng trên là nơi Mạnh Đức đang ở, đường lên trên được hai tên tay sai trung thành canh gác, nếu không được gọi, chỉ có Mạnh Khôi lên được đó mà không bị bọn chúng nghi ngờ.” Ông lão vừa nói, vừa nhìn Mạnh Khôi.

Là thuộc hạ lâu năm, Mạnh Khôi lập tức hiểu ý ông chủ:

“Chuyện này để tôi xử lý, tôi có thể mang nhiều lá cờ lên đó, đem chúng treo đầy ngoài ban công với lý do muốn che nắng để Mạnh Đức ngủ ngon hơn, hẳn là không có vấn đề gì.”

“Đúng vậy, cách này rất tốt, lý do cũng được. Hơn nữa một lúc treo nhiều lá cờ nước tại một nơi cũng thu hút không kém so với việc treo chúng tại nơi cao.” Mọi người đồng ý, cảm thấy kế hoạch này rất khả thi.

“Nhiêu đó chưa đủ!” Trúc Nhân, người cha đã lau sạch nước mắt thương tiếc cho con gái, đầu óc chuyển động thật nhanh. “Chúng ta cũng cần báo với quân cứu viện về tình hình hiện tại cùng với sức mạnh của tên kia.”

Ý kiến của hắn, lần này, không được mọi người đón nhận.

“Chuyện đó có cần thiết không?”

“Chúng ta không biết quân cứu viện có bao nhiêu người? Lỡ bọn họ sợ quá, không đến đây nửa thì sao?”

“Ai biết quân cứu viện có phải chỉ là đi ngang qua hay không? Sai qua lần này, chúng ta phải chờ đến khi nào?”

“Đừng nói gì cả, cứ để quân cứu viện cùng tên kia đánh nhau, chúng ta tranh thủ giải cứu người nhà, rời đi nơi này!”

. . .

“Im lặng!” Lão già lớn tiếng, dùng chân không giẫm bạch bạch trên sàn ép mọi người lắng nghe.



“Ta biết mọi người lo sợ, nhưng các ngươi quên rồi sao? Vì đâu mà chúng ta rơi vào tình cảnh này? Là vì tên đó ăn cháo đá bát, vong ơn phụ nghĩa. Mọi người chửi hắn súc sinh, nói hắn là quái vật. Ta tán đồng. Cho nên, ta không hy vọng mọi người cũng trở thành người như vậy.” Ông lão dừng lại một lát để lấy hơi, lâu lắm rồi lão mới phải lớn tiếng như vậy.

“Mọi người đừng quên, bên ngoài có rất nhiều xác sống, mọi phương thức liên lạc điều mất đi tác dụng. Bọn họ có thể giải cứu người sống, còn có thể phát thanh tin tức, chứng tỏ bất kể là vũ lực hay trí lực đều không kém. Thậm chí có thể, bọn họ còn có v·ũ k·hí nóng, âm thanh bùm bùm chúng ta nghe khi nãy, chưa chắc đã là xe chở xăng dầu hay thùng biến áp p·hát n·ổ đơn giản như vậy, cũng có thể là pháo cối gây ra.”

Ông lão lời nói đã nhỏ lại nhiều, nhưng càng như vậy càng khiến mọi người phải tập trung lắng nghe.

“Tên kia rất mạnh, rất đáng sợ. Nhưng ta tin, hắn chưa đến mức đao thương bất nhập, nếu không, hắn đã trực tiếp dẫn người đi tìm lương thực mà không cần phải bắt người nhà để uy h·iếp chúng ta ra ngoài. ”

Nghe ông lão nói, mọi người cảm thấy có lý, cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.

“Để cứu viện biết rõ tình hình, có thể giúp họ chuẩn bị tốt phương án ứng đối. Nếu để họ mờ mịt đi vào, không rõ tên kia sức mạnh, rất có thể ngộ phán nguy hiểm, từ đó dẫn đến sai lầm chí mạng.”

Ông lão giọng nói thành khẩn: “Cuộc sống dù khó khăn, nhưng ta muốn sống tại trần thế mà không phải địa ngục.” Ánh mắt của ông đảo qua mọi người, họ có thể thấy sự chân thành trong đó. “Một khi nhân loại hoàn toàn đánh mất niềm tin vào nhau, chúng ta cách diệt vong đã không xa.”

Mọi người trầm mặc chốt lát, đến cuối cùng, Trúc Nhân mở miệng:

- Ta nghĩ, nếu mình có thể nhìn thấy con gái mình lần nữa, ta muốn con bé nhìn ta dưới hình ảnh của một người anh hùng, mà không phải một con quái vật đội lốt người.

“Nói hay lắm. Ta cũng muốn con trai mình cũng phải hâm mộ ta. Thằng nhóc con đó, cứ chê ta yếu. Được rồi, lần này ông đây liều một lần. Cho nó biết, ba của nó cũng là người trượng nghĩa. Cùng lắm thì c·hết, sợ gì.”

“Đúng. Cùng lắm thì c·hết. Dù sao cũng chẳng thể tệ hơn được nữa.”

“Đồng ý.”

“Đồng ý.”

Ông lão nhìn mọi người, tại trong bóng tối, không chỉ ánh sáng từ ngoài chiếu vào mà còn có ánh lửa từ tim toả ra, tất cả chỉ vì xua tan màn đêm.

Nhân loại, vẫn chưa đến lúc diệt vong.

“Ta rất vinh dự, có mọi người là hàng xóm.” Lão thầm thì, vui vẻ.