Chương 39: Tế trời. ( Chương lì xì đầu năm. )
Mạnh Khôi từ tầng dưới, mang theo một bọc ni lông to đi thang bộ lên lầu.
Lối đi thoát hiểm rộng rãi đã bị bàn ghế, tủ kệ chất đầy, chỉ chừa lại một con đường nhỏ vừa đủ một người đi lên.
Nhị Cẩu, Nhất Đản ôm súng, vừa uống rượu vang, ăn mồi, vừa ngồi canh gác chỗ lối ra.
Nhị Cẩu, Nhất Đản chỉ là Mạnh Khôi âm thầm cho bọn hắt biệt danh, dựa theo tên thật Song Tuấn ( trại âm tuất) cùng Nhất Châu.
“Mạnh Khôi, đưa người xuống dưới thôi mà. Làm gì lâu như vậy?”Nhất Đản lên tiếng hỏi, mùi rượu nồng nặc phát ra từ miệng.
Tên này chỉ biết xu nịnh, làm việc chả được tích sự gì. Trái lại, Nhị Cẩu khôn khéo được việc hơn, dù là ăn nhậu, cũng chỉ uống cầm chừng, tay cầm súng đã sớm mở chốt an toàn, giữ chắc trong tay, cần là bắn ngay. Hắn là người duy nhất vẫn còn nghi kỵ Mạnh Khôi.
“Ai! Châu ca đừng nhắc, tụi nó ở dưới phiền phức lắm, đứa đòi ăn, đứa đòi gặp người.”
“Lũ nhà giàu nhe, lắm sự.” Nhất Châu Nhất Đản ồm ồm quát, lại lần nữa nóc rượu. “Đánh chúng nó một trận liền xong, ồn ồn ào ào làm gì.”
“Châu ca dạy phải, em cũng học theo anh. Cũng đánh chúng nó một trận ra trò.” Mạnh Khôi giơ tay phải, để lộ chỗ khớp xương tróc da đỏ chót do hắn tự làm. “Đáng tiếc quên đem theo gậy, đánh chưa được mấy phát, đau tay quá đành ngừng.”
Nhất Châu cầm miếng thịt chiên ăn nhồm nhoàm, cười ha hả văng nước miếng.
“Non, chú em còn non lắm. Để anh bày cách, lần sau đánh người, đừng có dùng tay, cứ nắm đầu nó nện vào tường. Vừa sướng, vừa không đau.”
Mạnh Khôi cười bồi, liên tục gật đầu dạ thưa.
“Mày đem cái gì theo đấy?” Nhị Cẩu Song Tuấn dò hỏi, đưa mắt nhìn về cái túi trên tay Mạnh Khôi.
“Dạ là vải thưa anh. Em thấy phòng Đại Ca nắng quá, tính đem lên che cho mát, để ảnh ngủ ngon hơn.”
Nhị Cẩu không lơ là, đem tay trái mò vào trong, xốc qua xốc lại 2 - 3 lần, chỉ thấy toàn là quần áo liền thôi. Hắn chỉ lo tìm v·ũ k·hí, nên không để ý túi vải có nhiều lá cờ.
“Đi đi.” Nhị Cẩu vẫy vẫy tay đuổi người, động tác, thần thái y hệt Mạnh Đức.
Trên lầu, Mạnh Khôi thành công đem nhiều lá cờ treo lên ban công.
Dưới lầu, rất nhiều cái áo được nối lại cùng nhau bằng đủ cách thức, từ kim bấm, cột dây, may vá cho đến dùng đũa xuyên qua. Trên mỗi cái áo đều có chữ viết bằng sơn đỏ, sắp thành một hàng thẳng, từ trên tầng 3 thả xuống.
“Tầng 4, quái vật, rất mạnh nhanh, tầng 5, con tin, tầng 3 ss tiếp ứng.” Quốc Quang đọc thầm, từ rất xa, hắn đã thấy hàng chứ này.
“Quái vật? Loại quái vật nào sẽ biết bắt giữ con tin? Con người sao?”
“Hẳn là như vậy.” Ryze nói, hắn tán đồng với lời nói của Quốc Quang.
“Chúng ta tiếp tục tiến lên sao?” Galio dò hỏi. Nó biết muốn cứu người, cách tốt nhất là len lén đột nhập đi vào, mà hình thể của nó cùng hai chữ “bí mật” hoàn toàn không quen.
“Quan trọng nhất là, chúng ta không biết quái vật đó nhanh và mạnh cỡ nào?” Zilean cũng tham gia thảo luận. “Kỹ năng có sát thương lớn nhất mà chúng ta có là Ryze Quá Tải cùng ta Bom Hẹn Giờ. Cả hai đều là kỹ năng định hướng, một khi đánh hụt, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”
“Kỹ năng Ngục Cổ Ngữ có thể vây khốn mục tiêu trong 1 giây.”Ryze nói. “Đó là kỹ năng tất trúng mục tiêu, đến lúc đó chúng ta đồng thời tung chiêu là được.”
“Ta có thắc mắc.” Quốc Quang tò mò hỏi. “Kỹ năng Ngục Cổ Ngữ có thể trói lại mọi mục tiêu sao?”
“Tất cả.” Ryze khẳng định. “Dù là một con rồng to bằng cả thiên hà cũng có thể trói lại, chỉ có khuyết điểm duy nhất là thời gian duy trì của kỹ năng mà thôi. Tại Runeterra ma lực rất đủ đầy, có thể liên tiếp tung kỹ năng (trạng thái URF) cho nên lúc nghiên cứu ma pháp này, ta chỉ để ý đến khối lượng vật thể mà không để ý đến thời gian duy trì.”
Quốc Quang gật đầu, vỗ vai Galio. “Một chút nữa, ngươi dừng cách chỗ đó một cây số đi, ta để Soraka cùng 2 binh sĩ ở cùng ngươi. Một khi nhìn thấy đạn lưới bắn lên trời, liền lập tức đi đến cứu viện chúng ta.”
“Tuân lệnh.”
Quốc Quang đoàn người hạ xuống đất, bắt đầu tiến quân thần tốc. Bọn họ không tiến công trực diện vì sợ có người nhìn thấy hành tung làm lộ kế hoạch. Thay vào đó, họ lựa chọn t·ấn c·ông từ bên hông, vòng qua một con hẻm nhỏ, đi đến mặt sau của tòa nhà.
Thật ra mà nói, Galio hình thể quá mức khổng lồ so với chiều cao của các toà nhà trong thành phố Ánh Bình Minh. Chỉ cần có người canh gác, liền có thể từ xa nhìn thấy. Bọn người Quốc Quang làm như vậy chỉ là ôm tâm lý có còn hơn không mà thôi.
Quốc Quang cầm trong tay một cây thương. Mũi thương hình tam giác, to lớn, đặc ruột, nhọn hoắt, đầu thương hai bên bo tròn như lưỡi đao, sáng rực, sắc bén.
Bên dưới mũi thương, một đôi câu (một loại móc) dài rộng, thứ này thường được dùng để đón đỡ cùng bảo vệ tay người dùng, nhưng nó mũi nhọn và lưỡi đao sắc bén cho thấy nó làm được nhiều hơn thế nếu rơi vào tay đúng người.
Cả hai được nối liền bởi một miếng kim loại dày, bên trên có đính một viên ngọc màu vàng, nhìn qua quý hiếm, xinh đẹp.
Ngù Thương (tua thương) có màu xanh nước biển, màu sắc mà Quốc Quang yêu thích.
Cán thương làm bằng gỗ, có màu đen nguyên thuỷ, đặc biệt trầm, rất cứng nhưng vẫn có độ đàn hồi và linh hoạt cao.
Từ phần đỉnh đến tận đầu mũi nhọn chỗ đáy, độ dài vừa chuẩn 2 mét.
Sau sự kiện chó đỏ, một trong hai khẩu Kẻ Thiết Lập Hoà Bình của Quốc Quang đã hư hao khi đánh chó, hắn cùng Nana bàn một chút, quyết định tạo ra thương của Tể Tướng Demacia - Xin Zhao để hắn dùng làm v·ũ k·hí cận chiến.
Có binh sĩ cùng anh hùng, ít khi Quốc Quang phải đích thân lên trận. Lần này vì để Ryze cùng Zilean có đầy đủ năng lượng để đối phó chưa biết kẻ địch, Quốc Quang liền đích thân xông pha.
Hắn dĩ nhiên là chưa từng học thương pháp, thứ hình trụ vừa to, vừa dài, vừa cứng mà hắn thường tiếp xúc nhất chỉ có bản thân của quý cùng gậy gánh tạ là hợp với miêu tả.
Nhưng hắn hiện tại đã quá mạnh mẽ, bất kể là tốc độ, sức mạnh, phản ứng thần kinh, cảm quan đều vượt xa người thường, đã có thể so sánh với Đội trưởng nước Mỹ - Steve Roger trong phim của Marvel.
Bất kể là mắt hay là xương, chỉ cần vừa vào phạm vi 2 mét, hắn cũng chỉ cần 1 lần đâm thẳng là được. Xác sống không phải phụ nữ, đâm mấy trăm lần cũng không c·hết mà còn đòi thêm.
Nếu như xác sống nhiều hơn một, 22 binh sĩ sau lưng hắn cũng không ngồi nhìn.
Một đường bình thản mà đi, bọn họ rốt cuộc đến nơi.
Quốc Quang đoàn quân đã có kinh nghiệm giải cứu người sống tại các tòa nhà cao.
Binh sĩ nhanh chóng phóng một chụm mũi tên có gắn dây thừng vào tầng 6, một nữ binh nhẹ nhất nắm dây, đạp tường đi lên. Đợi đến sân thượng, liền buộc dây vào nơi chắc hơn, để toàn bộ đi lên.
Đăng đỉnh sân thượng, mở ra cửa sập, mọi người im ắng đi xuống.
Quốc Quang đã nghỉ, tại tầng 5 phải có người canh gác con tin, nhưng đợi hắn tìm đến phòng nhốt người vẫn chưa thấy bất kỳ người nào xuất hiện.
Cửa phòng bị khoá bởi một sợi dây xích thật to, gần bằng một sợi lòi tói, phía trên có 3 cái khoá bự.
Quốc Quang áp người vào cửa, lắng nghe âm thanh bên trong, qua chừng 2 - 3 phút, hắn đứng thẳng, mắt nhìn về phía Zilean.
Lão là người có cấp độ cao nhất, thính giác tự nhiên rất tốt, nãy giờ lão cũng áp tai vào tường lắng nghe, hai người lẫn nhau trao đổi, cuối cùng đưa ra kết luận.
“Bên trong không có người canh gác, đều là con tin.”
“Mở cửa đi.” Quốc Quang nói với Ryze.
…
Trong phòng, mấy đứa nhóc ngồi cùng một chỗ, đứa lớn nhất chắc chưa quá 20, đứa nhỏ nhất chỉ có 6 tuổi. Gương mặt non choẹt của bọn chúng chất đầy sự âu lo không hợp tuổi.
“Chị ơi, chị ấy con sao không ạ?” Một thằng nhóc ôm lấy chị mình, nhỏ giọng hỏi, ánh mắt của nó hướng về một chị gái đã nằm rất lâu.
“Không, chị ấy không sao cả. Em đừng lo, ráng ngủ đi, giống như chị kia ấy.” Người chị cũng nhìn về phía tương tự, trong tầm mắt của nàng, một chị gái trẻ đang nằm trên giường, mặt trắng bệch, mái tóc được đặt gọn ở một bên má, để lộ v·ết t·hương thật to trên gương mặt vốn từng xinh đẹp.
Nàng không biết mình nên tội nghiệp, xót thương hay là khâm phục người kia vì quyết định can trường ấy. Có lẽ, nàng nên cảm thấy may mắn, vì tên ác nhân đó không chọn trúng nàng đi.
“Chị em đói quá, không ngủ nổi.” Đứa bé ngẩng đầu lên nói, bụng nó kêu to ột oẹt.
“Ráng ngủ đi em nhé, chỉ cần đi ngủ, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Ba của chúng ta sẽ sớm đến đón chúng ta về nhà.” Người chị ôm em vào lòng, nước mặt tự lúc nào đã chảy dài trên gương mặt.
“Nếu mấy đứa không phiền, thì để dì hát ru cho nhé.” Một người phụ nữ ngồi cạnh bên, đưa tay ôm nhẹ vai người chị, tựa như muốn truyền tiếp chút sức mạnh cho nó.
“Con muốn nghe bài Oppa Gangnam Style.” Đứa bé đòi hỏi.
Người phụ nữ khoé môi giật giật, không biết làm sao mở miệng. Bà tự hỏi, nếu bây giờ lôi thằng bé ra đánh mông thì có phạm tội lỗi gì không?
Rất may, có người giúp bà làm ra quyết định.
“Leng keng leng leng.” m thanh xích sắt bị lôi kéo phát ra.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cửa, một nam nhân cao to, vạm vỡ xuất hiện.
Nhìn thấy tình cảnh bên trong, gương mặt của hắn bất giác lạnh băng, cố nở một nụ cười gượng, hắn nói:
“Hôm nay là ngày tháng tốt, nên g·iết một đầu súc sinh tế trời.”