Chương 37: Ánh Sáng.
Ông Tư Đẹt mau chóng chạy tới, cắm đầu xuống dưới nhìn.
Ánh sáng ngọn nến vẫn còn nguyên, không lờ mờ cũng không sáng hơn, không khí không có vấn đề gì.
“Đừng để nước rơi vào miệng, cẩn thận nguy hiểm. Kiểm tra dây an toàn lần nữa coi đã chắc chưa, đừng có gấp mà để có chuyện.” Ông Tư hét lớn.
Quốc Quang cũng hứng thú đến gần quan sát, có thể thấy nước đang từ dưới đất trào ngược lên trên, rất mau đem giày công nhân thắm ướt.
Theo Quốc Quang biết, nguồn nước ngầm chia làm 3 kiểu, cố định, bán cố định cùng lưu động, chúng được phân chia dựa theo thế nước ở bên trong.
Ví như kiểu nguồn nước ngầm cố định, có thể tưởng tượng, tại dưới lòng đất có một vùng không gian tựa như cái chậu rỗng xuất hiện, nước thông qua nhiều lớp đất đổ vào đây cho đến khi đầy thì tràn ra ngoài hoặc tiếp tục thấm đến tầng sâu hơn.
Lượng nước tối đa là cố định, không thể thay đổi. Một khi sử dụng hết lượng nước dự trữ, giếng nước liền khô cạn, cần rất nhiều thời gian để khôi phục.
Tương tự, loại bán cố định giống như một dòng suối đổ vào cái chậu rỗng, ngoại trừ lượng nước trong chậu, còn có lượng nước tại trong dòng suối. Mà loại lưu động lại khác biệt, nó giống như một con sông chảy trong lòng đất, trừ khi đầu nguồn khô cạn, nếu không lượng nước sẽ không có hạn mức cao nhất.
Chỉ bằng mắt thường nhìn xem, khó có thể xác định là loại nào nguồn nước ngầm, chỉ có thể để thời gian trả lời.
“Mọi người tập trung, đem các miếng sắt truyền xuống dưới, dùng các cây gỗ cùng đá cố định chúng nó vào thành giếng, lại bọc một lớp nilon vây quanh, đừng để nước chảy ngược lại vào trong đất.” Ông Tư Đẹt mau chóng chỉ huy, an bày mọi chuyện rõ ràng. “Công nhân ở dưới tiếp tục đào xuống, nhớ đào một nửa hố mà thôi, chừa chỗ cho mình đặt chân.”
“Dùng tấm sắt cùng nilon chỉ là cách tạm thời, phía dưới ẩm ướt quanh năm, để dàng ăn mòn sắt thép.” Ông Tư Đẹt chủ động nói chuyện với Quốc Quang. “Muốn có hiệu quả tốt nhất, vẫn nên dùng gạch cùng xi măng xây, phía trên bôi nhiều lớp hồ dầu để chống thấm.
“Chuyện này ta biết, đã sớm có kế hoạch, trong vòng mấy ngày nữa liền có, ngươi cứ yên tâm.” Quốc Quang giọng nói bình thản, trong lòng thầm vui ra hoa, một khi xác định nước không có vấn đề, khu tránh nạn rất nhiều vấn đề có thể giải quyết tốt. Hắn có thể tiếp tục tại đây phát triển, không cần đưa mọi người đi xa xứ.
Quan sát thêm một lát, đồng hồ đã điểm 3 giờ, Quốc Quang liền rời đi, chuẩn bị lần nữa dẫn quân đi cứu người.
Từ trước đến nay, vì muốn cho các binh sĩ được thực chiến đầy đủ cùng phân phối linh năng, Quốc Quang lần nào cũng dẫn theo nhiều binh sĩ nhất có thể để càn quét mà không dùng thủ đoạn tiện lợi hơn.
Hiện tại có cách phân phối mới, hắn cũng liền buông thả bản thân, dùng máy bay dẫn dụ xác sống oanh kích một lượt cả đoạn đường đi, dùng hết toàn bộ t·ên l·ửa mới dừng lại.
Vì khu chợ vật tư vẫn chưa chuyển hết, hơn nữa điều động Galio theo cùng sẽ không có quá nhiều xác sống cần săn g·iết, Quốc Quang liền để Ashe ở nhà lo chuyện quân sự. Hắn chỉ dẫn theo 2 tiểu đội cùng toàn bộ anh hùng đi cùng.
—---Đếm ngược 1 ngày đến năm mới.-------
Mạnh Đức ngồi trên bàn ăn sang trọng, tay cầm đùi gà ngoạm từng miếng to, chỉ vài lần liền nuốt hết. Hắn đem xương dư quăng xuống đất, lấy ly rượu vang kế bên uống ừng ực, lại lần nữa rót đầy một ly tiếp tục nóc.
Hắn ợ hơi thật to, đã có cảm giác no, nhưng vẫn còn muốn ăn tiếp.
“Cong, cong, cong.”
Mạnh Đức lấy muỗng gõ ly, kêu người hầu gác cổng ở ngoài đi vào.
Cánh cửa gỗ mở ra, một nam nhân gương mặt hốc hác, tóc tai được chỉnh ngây ngắn, mặc lễ phục tây đi vào. Hắn tiến đến gần Mạnh Đức, một chút mồ hôi mịn mất khống chế chảy ra, khẽ cúi người đến 90 độ, hắn nhẹ giọng nói: “Dạ thưa Chủ Tịch, ngài có chuyện gì cần căn dặn ạ?”
“Đem thêm đồ ăn cho ta.” Mạnh Đức không thèm nhìn, quơ tay nói.
Nam nhân mặc vest không dám đứng thẳng, mồ hôi đã thành giọt, trong lòng cắn răng mà nói: “Dạ thưa Chủ Tịch, chúng ta đã hết lương thực rồi ạ.”
“Hết rồi!” Mạnh Đức quay sang, nắm tóc nam nhân kéo lên hỏi. “Làm sao hết rồi, có phải tụi mày ăn vụng hay không?”
Hắn mặt mũi dữ tợn, hành động xấc xược, chẳng có chút phong độ gì, cũng không đem người phục vụ là người. Dù bị đối xử như vậy, Thế Bảo cũng không dám kêu đau hay có hành động nào thể hiện sự bất mãn. Bởi lẽ hắn biết, mình làm vậy chỉ khiến bản thân chịu nhiều dằn vặt hơn.
“Dạ thưa Chủ Tịch, mọi người nhờ ngài mới có thể sống sót, đâu ai dám làm trái ý ngài.” Thế Bảo giọng nói ngọt xớt, cố gắng xoa dịu tên ác nhân này.
“Chúng mày không ăn, thế làm sao hết đồ ăn rồi! Chẳng lẽ chúng nó mọc chân chạy đi.” Mạnh Đức càng dùng sức, đem đầu Thế Bảo lắc lư qua lại.
Thế Bảo bị nắm đau quá, con mắt bất giác đỏ lên. Hắn trong tâm có cơn lửa giận bừng bừng, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, làm sao lại chịu khom lưng quỳ gối, cùng lắm là c·hết, mười tám năm sau lại là đầu hảo hán, nếu không phải vẫn còn con nhỏ, bỏ lại không đành, hắn đã sớm cùng tên này liều mạng.
“Dạ thưa chủ tịch, mọi người đã cố hết sức rồi. Toàn bộ khu chung cư đều đã bị vét sạch lương thực, giờ muốn có thêm chỉ có thể đi ra ngoài tìm kiếm.”
“Thế còn mấy đứa được cử ra ngoài đâu? Chúng nó chưa về nữa sao?”
“Dạ chưa ạ. Chắc là vẫn cần thêm một chút thời gian.”
“Phế vật, vô dụng, ta ********.... Mạnh Đức quạ quọ chửi tục. Hắn đứng lên, nắm đầu Thế Bảo quăng ra xa, để hắn té lăn trên sàn nhà.
Cảm thấy chưa đủ hả giận, Mạnh Đức tiến lên, đá bôm bốp vào bụng “người hầu”. Đem kẻ hèn đá đến thổ huyết, hắn mới cảm giác khá hơn một chút.
Đưa mũi giày da dính v·ết m·áu chà lên áo vest đến sáng bóng, Mạnh Đức mới thoả mãn gật đầu, tiếp đó rống to, kêu người vào kéo Thế Bảo ra ngoài.
Người ngoài cửa đã sớm nghe thấy âm thanh bên trong, hắn nắm chặt tay, móng tay cấm sâu đến rách cả da. Cố gắng hít sâu vài hơi, đem cảm xúc toàn bộ giấu vào trong tâm, hắn nở nụ cười, nhìn qua cực kỳ hèn mọn, vội đẩy cửa đi vào trong.
Vào trong phòng, Minh Khôi cũng gập người cúi chào, đợi được Mạnh Đức cho phép mới đến lôi Thế Bảo đi, động tác nhanh gọn, rất dứt khoát, tựa như lôi kéo đồ vật mà không phải người.
Mạnh Đức nhìn thấy, khoái chí cười ha ha: “Không hổ là nhà giàu bảo tiêu, làm việc rất giỏi à. Cố gắng phát huy, đợi ta ngủ dậy liền dẫn ngươi đi kiếm đồ ăn, đến lúc đó, tuyệt đối không thiếu phần của ngươi.”
Minh Khôi không trả lời, chỉ là lần nữa cúi đầu thập thấp, hắn cảm giác nếu lúc này mình mở miệng, chắc sẽ không nhịn được mà nôn oẹ do ghê tởm.
“Đi đi.” Mạnh Đức vẫy vẫy tay tựa như đuổi chó, cho phép Minh Khôi cút.
Minh Khôi lặng lẽ rời đi, nhẹ nhàng đóng lại cửa. Đợi cửa đóng chặt, hắn mới cuối người, nhẹ nhàng quàng tay Thế Bảo lên vai mình, đem hắn đưa đến một gian phòng khác.
Ở trong phòng, có rất nhiều người đang ngồi, bọn họ thần sắc uể oải, khẩn trương, bất an, có nhiều người còn có dấu vết bị đ·ánh đ·ập.
Chỗ có thể nằm, đều đã được cho những người b·ị t·hương nặng hơn, không khó tưởng tượng mấy ngày qua bọn họ phải chịu tình cảnh thê thảm thế nào.
Nghe tiếng bước chân, một số người giật mình nhổm dậy, thân thể bất giác lạnh run, mấy ngày qua, đây là âm thanh ám ảnh họ nhất.
Mấy người gần cửa đứng lên mở cửa, thấy bên ngoài cảnh tượng, họ vội vàng tiếp Minh Khôi đưa Thế Bảo đi vào.
“Má nó chứ, đây là n·gười t·hứ 3· rồi.” Có người không nhịn được mắng to. “Hắn đâu phải là người, hắn là quái vật là thứ khốn nạn.”
“Im miệng, ngươi muốn c·hết đừng kéo chúng ta vào, để hắn nghe thấy, cả đám đều gặp chuyện.” Minh Khôi nhỏ giọng nói.
“Sợ gì, lúc trước ở sát vách, hắn mới có thể nghe thấy. Hiện tại hắn chê chúng ta hôi, bắt chuyển đến xa như vậy, cách một tầng lầu, làm sao nghe thấy.”
“Được rồi! Đều là người cùng khổ, đói bụng mấy ngày vẫn còn hơi sức cãi nhau sao? ” Một ông lão mở lời.
Ông lão tóc đã bạc trắng, nhưng da mặt ít có nếp nhăn, thân hình bảo dưỡng cũng khá, nhìn qua cũng không già lắm. Lão đeo một cái kính gọng vuông trên mặt, một bên kính đã vỡ nát, con mắt cùng phía cũng có v·ết t·hương, đen đỏ một mảng.
Lão mặc áo thun rách một lỗ lớn, phía dưới cũng chỉ có cái quần cụt chưa đến gối, nhiều chỗ bại lộ có thể thấy rõ v·ết t·hương, nhìn qua thê thảm cực, nhưng dù là vậy, lời nói của ông lão này cũng rất có sức nặng, rất nhiều người im miệng, không tiếp tục tranh cãi.
“Bác sĩ Tài, phiền ngươi coi Thế Bảo ra sao?” Ông lão nói với một người đàn ông ngồi trong góc phòng.
Người này rất trẻ, cũng rất đẹp trai, da trắng, mũi cao,
tóc cắt kiểu đầu đinh. Nghe thấy ông lão nói chuyện, hắn cũng chỉ là ngẩn đầu nhìn một lát liền uể oải nói:
“Giống mấy người trước, lại là c·hấn t·hương nội tạng kèm theo tình trạng chảy máu trong. Cháu đã nói qua rồi, không có chuyên dụng y cụ, cháu không thể làm gì giúp họ cả.”
“Không có thuốc gì giúp được họ sao?” Có người không nhịn được, cố hỏi lại một câu, bọn họ lúc này đồng bệnh tương liên. Hôm nay là Thế Bảo, ngày mai ngày kia có thể là bọn họ.
“Không có, ít nhất tại chỗ này là tìm không ra. Dù là nhà thuốc lớn cũng chưa chắc có hàng, chỉ có tại nhà thuốc của bệnh viện mới có giấy phép nhập hàng.”
“Chúng ta không thể rời khỏi đây được sao?” Một bác gái khóc lóc mà hỏi.
Mấy ngày nay bà đã chịu đủ giày vò, không chỉ thể xác còn cả tinh thần, dù là hiện tại bị xác sống ăn hết, bà cũng cảm thấy tốt hơn ở đây chờ đợi.
“Bên ngoài đã tiêu tùng hết rồi, giờ ra ngoài cùng t·ự s·át có khác gì nhau, chi bằng ráng chịu ở lại chỗ này chờ đợi cứu viện.” Ngồi cạnh bác gái nữ nhân dùng tay ôm vai của bà, an ủi.
Có một điều nàng chưa nói, bọn họ người nhà còn bị giữ ở tầng trên, nếu không có người nhà đi cùng, bọn làm sao lại nở rời đi, máu mủ tình thân nào dễ dàng vứt bỏ như vậy.
“Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Tiếp tục chịu đựng chuyện này sao? Rồi chờ đến bao giờ? Làm sao chúng ta biết người thân ở trên kia vẫn ổn?” Một thanh niên trẻ tuổi, cả người cơ bắp bất bình đứng lên hỏi.
“Bọn họ không sao.” Mạnh Khôi lên tiếng. “Sáng nay ta vừa đem nước lên cho bọn họ, tình trạng cũng chẳng tốt bao nhiêu, nhưng ít nhất vẫn còn sống.”
“Con gái ta? Nó…nó có sao không? Có bị tên súc…tên kia làm gì không?” Một người cha nhìn về Mạnh Khôi, hy vọng đạt được tin tốt. Hắn trước giờ rất tự hào vì con gái mình vừa đẹp vừa giỏi, nhưng hiện tại chỉ mong con bé càng xấu càng tốt.
Mạnh Khôi không cần nhìn cũng nhận ra giọng của người này, đây là một người cư trú lâu năm tại trong khu chung cư này. Mỗi sáng chạy bộ, người này cũng đều cùng Mạnh Khôi chào hỏi vài câu. Có mấy lần còn mua nước cho hắn.
Đối diện với tấm lòng của người cha, Mạnh Khôi suy nghĩ miên man. Hắn muốn nói dối rằng mọi chuyện đều ổn, nhưng ai cũng không phải người ngu, người con gái đó đẹp như vậy, Mạnh Đức làm sao lại buông tha.
Cắn răng, Mạnh Khôi quyết định nói sự thật: “Nàng rất thông minh, biết tên kia thế nào cũng gây chuyện, đã sớm dùng dao rạch mặt của mình. Bị đánh một trận, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Rạch thật tốt, b·ị đ·ánh thật tốt.” Người cha thì thào.
Miệng hắn đang cười, nhưng nước mắt tuôn trào không kìm lại được, tâm trạng phức tạp đến nỗi không thể diễn tả thành lời.
Bầu không khí trầm thấp, kìm nén đến nghẹn lòng, vài tiếng khóc nấc không kìm được vang lên.
Giữa lúc đó, bên cạnh lão già, vẫn luôn sáng đèn máy radio bất chợt vang lên âm thanh: “Ta là Quốc Quang, người quản lý chỗ tránh nạn số 0, ai nghe được tin này, nếu cần cứu giúp, vui lòng treo cờ nước tại nơi dễ thấy, ta sẽ đến tìm các ngươi.”