Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 36: Đào ra nước.




Chương 36: Đào ra nước.

Không tiếp tục chờ tại chỗ Bảo Vy, cha con hai người rời khu trọ, đi đến khoảng sân trống ở sau khu trọ.

Nơi này vốn dĩ là sân phơi đồ cho người ở trọ, bây giờ thành nơi đào giếng.

Mặt sân xi - măng đã được dọn trống bị các công nhân dùng đục cùng búa đập bỏ để lộ lớp đất cát bên dưới.

Đào giếng không yêu cầu kỹ thuật cao, chỉ đơn giản là đào một cái hố thật sâu, sâu đến chạm tới mạch nước ngầm bên dưới, tiếp đó dùng đá, bê tông, xi –măng, gỗ hay bất cứ loại vật liệu nào chống thấm nước xây xung quanh thân hố để nước chảy ngược lên trên, giữ lại tại trong giếng liền hoàn thành.

Thành phố Ánh Bình Minh có địa hình đồng bằng, thế đất trũng. Trừ thời gian phá bỏ lớp nền đá, còn lại lớp đất cát rất dễ đào.

Công trình này, từ ngày hôm kia đã khởi công, dù các cư dân không làm vẫn có binh sĩ tiếp tục đào, chỉ là do thiếu thích hợp dụng cụ nên tiến độ chưa nhanh.

Hiện tại dụng cụ đầy đủ, cũng đã huy động đủ công nhân làm việc, tiến độ cực kỳ nhanh, đã sớm đào sâu quá 16 mét.

Quốc Quang đứng cạnh miệng hố, nhìn cách công nhân làm việc. Bọn họ đem hai cái tủ cao, chắc chắn, đặt hai bên miệng hố cho đồng đều nhau, sau đó đem mấy thanh sắt đặt ngang, được cố định bằng đinh, dây thép, làm giá đỡ. Phía dưới thanh sắt là một cái ròng rọc hình ống bự, thứ này được tháo ra từ xe buýt 2 tầng mà Galio kéo về.

Trên thanh sắt còn cột một sợi dây thừng dài, nối liền với một dĩa ăn, có một ngọn nến đang cháy được cắm phía trên, dùng để kiểm tra chất lượng không khí.

Các công nhân ở dưới đáy hố đào đất, đất thừa được bỏ vào thùng, móc vào ròng rọc kéo lên trên. Đất sau đó được đổ vào xe rùa đẩy đi chỗ khác.

Mỗi công nhân đào giếng đều được dây thừng cột ngang hông một cách chắc chắn, đảm bảo lỡ như đào vào mạch nước ngầm, sẽ không bị rớt xuống dưới, bị dòng nước cuốn đi, dẫn đến c·hết đ·uối hay các c·hấn t·hương khác.

“Sáng kiến này ai nghĩ ra vậy?” Quốc Quân tò mò hỏi thăm.



“Dạ thưa anh, là ông Tư Đẹt nghĩ ra.”

Gọi người tóc muối tiêu như Quốc Quân bằng anh, người trả lời tuổi cũng không kém bao nhiêu.

Quốc Quang nhận ra người này, đây là một trong số cư dân đầu tiên đến chỗ tránh nạn. Nếu như không nhằm, ông chú này tên là Nguyễn Thanh Tâm, tuổi chừng 35, theo như khai báo, từ năm 16 tuổi đã đi làm thợ hồ cho đến hiện tại.

Còn ông Tư Đẹt, đó là người thợ hồ già đã từng xây dựng dàn lọc nước tư nhân mà trước đó có nhắc đến.

Lão tương đối lùn, cao chừng 1 mét 6, làn da đen nhẻm, cũng không cơ bắp, xem như chắc người, tóc để rất dài, chưa bị hói, năm nay đâu đó chừng 55.

Vì lão có kinh nghiệm, tuổi tác cũng có chút cao, Quốc Quang liền để lão chịu trách nhiệm chính cho công trình này. Hiện tại xem ra, kết quả rất tốt.

Có điều bây giờ, không thấy lão đâu.

Quốc Quang chưa kịp hỏi, Thanh Tâm liền đã trả lời.

“Đó, ông Tư Đẹt đó thưa anh.”

Từ đằng xa, ông Tư Đẹt đẩy xe rùa đi tới, trong miệng đang ngậm thuốc lá, hút phì phèo.

Quốc Quang im lặng di chuyển vị trí, đảm bảo mình đứng trên gió, hắn ghét khói thuốc cực kỳ.



Thấy Quốc Quang cùng Quốc Quân, ông tư chạy mau đến, người chưa đến đã chào hỏi trước:

“Dạ chào Tổng Tư Lệnh, dạ chào Quản lý. Công trình nắng nôi bụi bặm, không biết có chuyện gì không mà cần 2 người đích thân đi tới?” Ông Tư Đẹt cười nói, thái độ rất cung kính.

Lão này không con không cái, cũng không có người thân nào cần cứu giúp, cũng không quá cảm động với việc mình được cứu. Thái độ của lão tốt như vậy chỉ là vì lão còn yêu cuộc sống.

Dù đã sống hơn năm mươi năm, lão vẫn còn muốn sống thật lâu, mỗi ngày h·út t·huốc, ban đêm nhậu nhẹt, đến dịp tết thì đi đánh bài, đá gà. Lối sống chẳng lành mạnh chút nào, nhưng đó là thú vui duy nhất của lão.

“Không có chuyện gì, thị sát công trình một chút thôi.” Quốc Quân trả lời. “À mà hiện tại, tiến độ đến đâu rồi? Có khó khăn gì không?”

“Không có, không có khó khăn gì hết, công trình rất thuận lợi.” Tư Đẹt dối lòng mà nói.

Làm sao không có khó khăn? Nói về công nhân, đa phần đều là từ học sinh tuyển tới, tụi nhỏ đó giờ có bao giờ chịu khổ, ít nhất là chịu khổ tới mức này, tại nắng chiều oi bức làm việc liên tục 4 - 5 tiếng. Đa phần tụi nó đã có dấu hiệu trộm lười, có người nhìn thì làm việc khí thế đấy, nhưng không có người nhìn liền chậm lại gấp đôi.

Hiện tại, đừng nhìn chúng nó chuyên chú làm việc, tai đã sớm dỏng hết lên trời nghe lén, một khi lão nói xấu tụi nó trước mặt “chủ thầu” chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Chuyện này lão hiểu rất rõ, vì lão cũng trẻ tuổi qua.

Nhân tâm, cuộc sống chính là như vậy, đây là hiện thực, không phải lãnh chúa văn, ngươi không thể mong chờ tất cả mọi người sống vì lợi ích chung, cũng không thể ngăn chặn người khác lười biếng.

“Không có khoan thăm dò, chúng ta chỉ có thể dùng kinh nghiệm xưa để thử.” Ông Tư Đẹt cố đổi chủ đề, nói sang chuyện khác.

“Ta cho đào mười mấy cái hố, mỗi 5 mét cho kiểm tra một lần, lớp đất từ khô đến ẩm thì tiếp tục đào, nếu như ngược lại thì liền bỏ qua. Qua nhiều lần thử, may mắn thay, lần này chúng ta cược thắng.” Tư Đẹt dẫn cha con Quốc Quang đi đến mấy cái hố nông.

“Ngài xem.” Ông đến cái hố sâu nhất, chỗ công nhân còn đang đào đất, từ trong thùng đất dư, móc ra một nắm đất dẻo, khẽ bóp, liền có tí ti nước chảy ra, gần như là bùn nhão.

“Đây là dấu hiệu tốt cực kỳ, chứng tỏ chúng ta đã rất gần với nguồn nước ngầm.”



Quốc Quang gật đầu hài lòng, nhưng vẫn không quên căn dặn:

Một khi đào ra nguồn nước, đừng quên quy trình an toàn. Không cho phép công nhân uống hay rửa mặt bằng nước, để binh sĩ cùng tù nhân thử trước. Chỉ khi xác định được an toàn mới có thể sử dụng.

Xin ngài yên tâm, ta đã cùng các công nhân nói rõ. Mọi người sẽ nghiêm túc chấp hành.

Quốc Quang lấy ra đồng hồ quả quýt kiểm tra thời gian, hiện tại chỉ vừa 2 giờ 30 phút. Các công nhân làm việc khí thế như vậy, hẳn là rất mau đào xong nên hắn cũng tại chỗ chờ đợi kết quả.

Những đứa trẻ tội nghiệp chưa bị xã hội đ·ánh đ·ập nhìn Quốc Quang ở mãi không chịu đi, trong lòng khó chịu muốn c·hết, nhưng vì đã cố sức làm, hiện tại đành phóng lao theo lao, dù mệt muốn c·hết vẫn ra sức làm.

Quốc Quang chờ đợi rất nhàn nhã, có binh sĩ cầm dù cho hắn cùng ba che nắng. Hắn còn rảnh rỗi cùng ông trò chuyện vấn đề dân sinh.

Quốc Quân nói:

“Ba đang xét duyệt mở thêm tiệm cơm. Hiện tại, khu tránh nạn chỉ có mỗi một tiệm cơm duy nhất do đầu bếp Hùng cùng vợ ổng nấu nướng, mà tiệm đó cũng không là tài sản thuộc hai người bọn, mà là do khu tránh nạn mở ra, dùng tiền thuê họ nấu bếp.”

“Lúc trước chỉ phục vụ cho 50 người, món ăn tuy ít, nhưng hương sắc vị đều đủ, đầu bếp cũng có thời gian nghỉ ngơi. Hiện tại, phải phục cho gần cả ngàn người ăn uống, bọn họ đã gánh không nổi.”

“Việc này lúc trước không phải chúng ta đã cân nhắc qua sao?” Quốc Quang kỳ quái. “Không phải nhân viên nhà bếp đã tăng thu 30 người rồi mà, làm sao không đủ thời gian nghỉ ngơi?”

“Như con nói, đàm binh trên giấy làm sao so với khảo sát thực tế.” Quốc Quân nói. “Đa phần người mới đều là học sinh, cho tụi nhỏ rửa rau, gọt vỏ, làm phục vụ bếp còn được, nấu ăn liền quá sức tụi nó. Ông Hùng bà Thuý mỗi người đều phải đứng bếp cả ngày, lửa chưa từng tắt, chảo chưa rời tay, như vậy mấy ngày còn được, lâu hơn liền dễ kiệt sức.”

“Vấn đề Dân Sự, ba cứ toàn quyền quyết định. Con chỉ hỏi cho biết thôi.”

“NƯỚC, CÓ NƯỚC RỒI.” m thanh từ dưới đất vọng lên, lần nữa đem Quốc Quang cùng ba mình chuyển sự chú ý.