Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 35: Thị sát công trình.




Chương 35: Thị sát công trình.

Quốc Quang gõ cửa bộp bộp phòng làm việc của cha mình, đợi được mời vào, hắn mới mở cửa bước vô.

Quốc Quân ngồi trên ghế tựa lưng cao có nệm, ánh sáng chiều từ cửa sổ chiếu vào lưng, ông ngồi ngay ngắn, hai tay để trên bàn, tay trái giữ giấy, tay phải cầm bút. Viên bi mang theo mực, lăn đều trên mặt giấy, tạo ra những tiếng sột soạt êm tai.

“A! Là con đấy à. Làm sao giờ này lại đến đây? Có chuyện gì gấp sao?” Chỉ có 2 người, Quốc Quân nói chuyện liền tuỳ ý rất nhiều.

“Cũng không có chuyện gì gấp, con chiều nay rảnh, định rủ cha đi dạo một vòng, sẵn tiện thị sát tiến độ các dự án.”

Quốc Quân nhìn vào đồng hồ để bàn, thứ này cũng đến từ khu chợ, trong kho một cửa hàng bán đồng hồ. Để tránh mài mòn máy móc, nó tự nhiên cũng không được gắn pin, tránh được một kiếp.

Sau đó, nó liền được đưa đến đây, tiếp nhận sứ mệnh cùng số mạng của chính mình. Hiện tại, đã 2 giờ chiều, các cư dân cũng đã làm việc được hơn 4 tiếng, giờ đi thị sát cũng không có vấn đề gì.

“Đi thôi.” Quốc Quân đồng ý, mặc vào áo khoác, cầm lấy một quyển tập cùng bút cạnh bên liền đi.

“Mẹ bây đâu? Sao không rủ bả ( bà ấy trong tiếng Miền Nam) đi cùng?”

“Mẹ con đang bận tối mặt tối mày ở bên kho, phải kiểm kê vật tư của cả một khu chợ, lại phải phân phối lại cho cư dân, công việc nhiều không kể xiếc.”

“Xem ra kế hoạch tuyển thêm nhân lực cho Bộ Hậu Cần cần phải ưu tiên à.” Quốc Quân đi ra khỏi phòng, ông dặn dò. “Juno, cháu ở lại đây canh phòng giúp cậu, trong thời gian cậu đi vắng, đừng cho ai vào.”

Binh sĩ gác cổng Juno gật đầu, nói to: “Đã rõ.”

Binh sĩ Mizuno tiếp tục đi theo, th·iếp thân bảo hộ Quốc Quân. Đây là nhiệm vụ chính của bọn họ, phải bảo đảm luôn luôn có người bảo hộ ông.



“Con muốn đi đâu trước?” Quốc Quân hỏi ý con trai.

“Đi chỗ vẽ bản đồ đi.” Quốc Quang trả lời nhanh chóng, không cần suy nghĩ.

Trong “kế hoạch sử dụng nhân tài” mỗi người đều được giao nhiệm vụ phù hợp với khả năng của mình, chỉ riêng Duy Mạnh là bị “bắt chó đi cày” vì không tìm được người thích hợp hơn, cho nên Quốc Quang đối với công việc của hắn phá lệ quan tâm.

Theo hồ sơ dân sự, Duy Mạnh vẫn ở phòng trọ của mình, cha con hai người nhanh chóng đi đến.

Trên đường đi, rất nhiều người chào hỏi bọn họ, Quốc Quang cũng là một đường gật đầu, chào lại từng người. Uy nghiêm tùy lúc, khi được người khác chào hỏi, gật đầu chào lại là phép tắc lịch sự cơ bản. Người Đại Cổ Việt trước giờ vẫn vậy, lấy lễ hoàn lễ, lấy binh hoàn binh.

Tại trong phòng trọ, một khoảng lớn đã được dẹp gọn, nhường chỗ cho một tấm giấy A0. Duy Mạnh ngồi chồm hổm trên đất, dùng thước cùng bút chì vẽ lấy, compa, viết mực, các trang giấy tính, tán loạn xung quanh trên mặt sàn.

Duy Mạnh nghe thấy tiếng bước chân, hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ tưởng là đội cảnh sát lại tuần tra tới nơi, đợi đến nhận ra người đến là Quốc Quang liền giật thót mình đứng lên.

“Không sao, cứ tự nhiên. Ta chỉ là đến xem ngươi làm đến đâu mà thôi.” Quốc Quang bỏ giày, mang vớ vào phòng, hứng thú nhìn vào bản đồ, lấy nhà trọ làm trung tâm, bán kính 3km xung quanh đã được vẽ đầy.

“Trường An đâu?”

“Bác ấy đi tìm người hỏi rõ thông tin rồi.” Duy Mạnh vội trả lời, tay chân nhanh nhạy đem ra hai cái ghế nhựa cho Quốc Quang cùng Quốc Quân ngồi.

Quốc Quang gật đầu, không nói thêm gì, tuỳ ý nhặt vài miếng giấy trên đất đọc thầm: “Trên đường Quang Trung, có tiệm vàng Quang Khải, tiệm gas Tân Hào, tiệm tạp hoá Thành Trung.”



Nói ra, đây cũng lại là Quốc Quang nồi. Lúc đưa ra nhiệm vụ thu thập thông tin đổi điểm cống hiến, hắn không quy định rõ tính chính xác cùng cụ thể của thông tin.

Rất nhiều cư dân, vì muốn nộp trước, vì sợ thông tin của mình quá hạn, viết rất gấp rút, liền có kết quả như vậy, không có địa điểm cụ thể, cũng không có miêu tả mơ hồ như chỗ đó cách cột điện bao xa, gần nó có cửa hàng A,B,C gì đó.

Muốn chỉnh lý thông tin như vậy, cần tìm người cung cấp thông tin hỏi rõ, tốn rất nhiều công sức, hắn cảm thấy phiền, liền toàn bộ quăng cho 2 người bọn họ xử lý. Trường An từ sáng đến giờ, phải chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu lần cũng vì chuyện này.

Nếu như có địa chỉ rõ ràng, Quốc Quang cũng không cần phải bày trò vẽ bản đồ làm gì nữa, trực tiếp đi tới chẳng phải tốt hơn.

Quốc Quang ngồi chốc lát, nói vài câu vô bổ. Hắn không biết tốc độ vẽ bản đồ như vậy là nhanh hay chậm, sợ lại nói hố, liền cũng chỉ bỏ lại một câu: “cố gắng làm việc” rồi đi.

“Kế tiếp đi đâu, ba quyết định đi.” Quốc Quang nói.

Quốc Quân lấy quyển tập nhỏ ra, dò xét thông tin:

Gần chỗ này là phòng làm việc của Bảo Vy, chúng ta đến đó trước lại đến chỗ nhà bếp đi.

Dà (dạ).

Phòng của Bảo Vy sạch gọn hơn nhiều, chỉ có mỗi cái bàn gỗ lớn là lộn xộn các linh kiện điện tử. Nàng thấy hai người từ xa, đã sớm chờ đợi chỗ cổng.

“Chào ngài Tổng Tư Lệnh, chào ngài Quản lý.”

“Ừ.” Quốc Quang cùng Quốc Quân gật đầu chào lại. Bọn họ đứng ngoài cửa, cũng không tiến vào phòng, nam nhân khi chưa được nữ nhân mời, không nên tùy tiện đi vào, đây là phẩm chất của một quý ông.

“Công việc có thuận lợi không? Làm được đến đâu rồi?” Quốc Quang trực tiếp hỏi, hắn không nhìn thấy trên bàn làm việc có máy móc nào nguyên vẹn.



“Đã hoàn thành từ sớm.” Bảo Vy trả lời.

Từ dưới ngăn bàn, nàng lấy ra thêm 2 bộ điện thoại tự chế. So với phiên bản đầu tiên, phiên bản này nhỏ gọn hơn nhiều.

“Hai bộ điện thoại này là dùng máy phát nhạc bằng thẻ nhớ có tích hợp máy thu thanh làm thành, một cái vẫn sử dụng ăng - ten kiểu cũ, một cái dùng tai nghe dây làm ăng-ten kiểu mới.”

“Đã thử nghiệm chưa?” Quốc Quang dò hỏi, nếu thứ này thật sự hoạt động, khu tránh nạn có thể phát triển lên một cấp độ mới.

“Đã thử rồi.” Bảo Vy đưa cho Quốc Quang bản ghi chép, bên trong có rất nhiều nội dung thí nghiệm cùng kết quả đạt được của mỗi lần thí nghiệm.

“Tại sao chỗ này không có khoảng cách tối đa?” Quốc Quang chỉ vào một đầu ghi chú về tầm hoạt động giữa 2 điện thoại.

“Bởi vì không thể xác định.” Bảo Vy trả lời. “Đây chỉ là đồ tự chế, thực tế ra sao chỉ có thực nghiệm mới có thể biết được, dù là lý tầm hoạt động trên lý thuyết cũng đã ngoài sự hiểu biết của ta.”

“Chỗ này.” Quốc Quân chỉ tay hỏi: “Tính bảo mật cực kém là sao? Không phải thứ này chỉ có chúng ta mới có sao?”

“Về cơ bản, điện thoại tự chế hiện tại giống như một phòng chat không có mật khẩu, chỉ cần dò đúng tần số, mọi người có thể từ radio thu được nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta. Chỉ là họ không thể chủ động cùng chúng ta liên hệ mà thôi.” Bảo Vy cẩn thận giải thích.

“Như vậy đã là rất tốt rồi.” Quốc Quang nói ra. “Mấy máy này ta trước thu lấy, sau này chế tạo thêm, liền đưa đến Bộ Hậu Cần là được. Ngươi cố gắng làm việc, đem máy móc cải tiến, phát triển tốt hơn, cống hiến của ngươi sẽ được đền đáp xứng đáng.”

“Cảm ơn Tổng Tư Lệnh.” Bảo Vy cúi đầu. “Không biết cha, mẹ ta?”

“Chiều nay ta sẽ đi đón bọn họ, ngươi cứ yên tâm chờ tin.” Quốc Quang cam đoan.

Hắn trong lòng cảm thấy đoạn hội thoại này có chút quái quái, cứ như nhân vật phản diện ép nhân vật phụ làm việc cho mình vậy.