Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 97: Vào rừng




Chương 97: Vào rừng

Một góc rừng nào đó cách khá xa làng nhân tộc.

Chỉ còn chín trại chủ, ngoài ra là mười ba sơn tặc cùng sáu yêu thú.

Đại trại chủ ngồi đó, tâm trạng rõ ràng không tốt một chút nào.

Hắn không hiểu bản thân đi sai một bước nào để có thể dẫn tới được thất bại như vậy.

"Đại ca..."

"Nhất đệ, không cần nói, ta vẫn giữ được bình tĩnh."

Đại trại chủ nói.

"Lần này sẽ không có một cuộc thảo luận nào cả, tất cả chỉ việc nghe đúng theo lệnh của ta."

Cho đến lúc này, ưu thế duy nhất mà bọn hắn có là sự cơ động.

Trong khi đám dân làng bị nhốt ở một chỗ thì bọn hắn lại có thể tự do di chuyển

Với số lượng ít nhưng sở hữu sức mạnh áp đảo bọn hắn vẫn là người có lợi thế hơn so với một đám phải gánh toàn gánh nặng kia.

...

Một ngày trước khi người của xã tới.

Đánh lui được đám sơn tộc là một chuyện đáng để ăn mừng, nhưng ngay lúc này đây lại không có ai vui nổi.

Mọi chiến thắng luôn được đánh đổi bằng sự hy sinh, cho dù là ở đâu cũng không thể thay đổi.

Mọi người thu dọn t·hi t·hể của những người đ·ã c·hết, đưa về gia đình của họ giao lại cho những người còn sống.

Đối với những người đã không còn gia đình, toàn làng tưởng niệm là một cách được chọn bởi tất cả mọi người.

Nhưng Phạm Thiên đã ngăn lại.

Tại thời điểm thiếu thốn thời gian cho sự hồi phục như lúc này, bỏ phí thời gian vào việc tưởng niệm là không cần thiết.

Mặc dù rất lạnh lùng đối với những người đ·ã c·hết vì làng nhưng Phạm Thiên không còn cách nào khác.

Tất nhiên hắn không nói với dân làng như vậy.

"Đưa tới chỗ của ta, đích thân ta sẽ làm lễ cho họ."

Cứ vậy cả làng bận cho tới đêm muộn.

Không khí u ám buồn bã bao trùm cả ngôi làng, sự nặng nề đè trên vai cùng sự sợ hãi đã tạm thời biến mất.

Đánh lui được đám sơn tặc, không lí nào bọn hắn lại có thể quay trở lại nhanh như vậy.

Dân làng nghĩ vậy, Phạm Thiên cũng nghĩ vậy.



Hắn đoán bọn chúng sẽ trở lại vào chiều hoặc tối mai, khi mặt trời đã lặn xuống.

Và nếu cầm cự được tới sáng hôm sau tiếp, khi đội xã cử tới đuổi tới, chiến thắng đã được xác định.

Sự thật chứng minh, hắn sai rồi, đánh giá quá thấp đối với sự quyết đoán của đại trại chủ.

Thay vì chờ đợi một ngày dưỡng thương cùng hồi phục trong khi dân làng bận rộn để có ưu thế lớn nhất có thể thì đại trại chủ lựa chọn t·ấn c·ông trở lại ngay lập tức.

Qua mười hai giờ, có lẽ là một giờ sáng, hoặc chỉ mới mười hai rưỡi.

Nói chung khi mặt trận còn chưa thấy đâu, bóng đêm vẫn bao trùm cả thế giới vì ánh trăng quá yếu ớt thì một điểm sáng lóe lên.

Điểm sáng này nhanh chóng biến lớn dữ dội, chiếu sáng cả một vùng.

"Cháy, cháy rồi."

"Mau d·ập l·ửa, người đâu mau d·ập l·ửa."

Làng nhân tộc đã cháy, bị ai đó đốt cháy.

Không sai, trong khi độ cảnh giác của cả Phạm Thiên lẫn dân làng hạ xuống mức thấp nhất đại trại chủ đã dẫn người quay lại đốt làng.

Chỗ cháy không chỉ một mà là rất nhiều, cũng vì vậy mà đám l·ửa l·an r·ộng một cách nhanh chóng không thể kiểm soát, và sớm thôi cà ngôi làng sẽ chìm trong biển lửa.

Nhận ra điều bất thường, Phạm Thiên dám chắc đây không phải một đ·ám c·háy do t·ai n·ạn gây ra.

Chỉ có một khả năng duy nhất...

"Là đám sơn tặc, là bọn chúng đã đốt làng."

Hắn cầm lấy cái loa nhỏ bên cạnh, tiếng của hắn truyền đến cả làng thông nha những cái loa còn hoạt động.

"Tất cả, tụ thành một nhóm chạy ra khỏi làng."

"Nhắc lại, tụ thành một nhóm cần thận đám sơn tặc."

Nói xong hắn cùng Clara cùng với ông, hai người ngồi trên xe lăn được Clara đẩy đi chạy ra khỏi làng.

Trong khi đó, đám sơn tặc ở trong làng mở ra một trận đại đồ sát máu lửa.

Như một lò mổ, dân làng hóa thành súc sinh bị mổ thịt, máu cùng xác ở khắp mọi nơi, dễ dàng có thể thấy được.

Còn đám sơn tặc trở thành nhân viên lò mổ, mang theo v·ũ k·hí cắt tiết từng mạng một.

Nghe thấy Phạm Thiên nói từ loa, dân làng chạy ra khỏi làng, không quên lập nhóm với những người mình gặp.

Số lượng lớn dân làng có c·hết vì cháy, có c·hết vì sơn tặc, nhưng đều chỉ là một phần nhỏ, phần lớn đã thoát ra được.

Khoảng năm trăm người đã có thể thoát ra.

Đám sơn tặc cũng đi ra khỏi làng từ phía cổng, trong tay mỗi tên đều kéo theo một ai đó.

Điểm chung đó là đều là nữ giới, già trẻ lớn bé gì cũng được, chúng túm tóc kéo theo ra ngoài.



Và còn có một điểm chung nữa, không ai quần áo hoàn chỉnh.

Đồ bị xé rách gần hết hay không còn một mảnh vải che chắn lộ ra phần bên dưới trước mặt tất cả, phía dưới họ nhét ở bên trong một thanh gì đó, là gỗ vẫn là sắt nóng, có lẽ là cả hai.

Khóc trong đau đớn và rên rỉ cùng sự xấu hổ, chuyện này thật sự rất đau, cả trên cơ thể lẫn tinh thần.

Đặc biệt là nhân tộc, những người đã từng b·ị b·ắt và nhận t·ra t·ấn. Nhìn cảnh này thôi sự sợ hãi chưa từng có cũng đã bao trùm lấy họ.

"Đây là cho cửu đệ cùng thập đệ."

Đại trại chủ nói, trường đao trong tay như là dao cắt thịt, nhẹ nhàng và chậm rãi cắt một đường.

Những tên sơn tặc khác cũng làm theo.

Từng tiếng hét thảm thấu tận tâm can, dân làng nghe mà lòng thắt lại.

Nhưng đám sơn tặc không có ý định ngừng.

Cắt xong một đường họ vẫn sống, đám sơn tặc quăng họ sang một bên. Sớm thôi họ sẽ c·hết vì mất máu.

"Một cơ hội duy nhất, đầu hàng và các ngươi có thể sống." Đại trại chủ lạnh lùng nhìn về phía dân làng nói, trong khi đao trong tay chỉ về những nữ giới đang quằn quại dưới đất.

Đúng lúc này Hit bước ra từ trong đám đông.

Nhìn những nữ giới dưới đất kia, lại nhìn phía sau dân làng.

Nhìn về phía đám sơn tặc, hắn lạnh giọng nói: "Trẻ tuổi mang theo trẻ em trốn đi giữ lại hỏa chủng, những người còn lại...theo ta cản địch."

"ĐI...ĐI MAU."

Hit chạy nhanh về phía trước, trong miệng quát lớn.

Bàng hoàng trong giây lát, những dân làng trẻ tuổi bế lên những đứa trẻ, chạy trốn.

Ngược lại, những người tự cảm thấy bản thân đã có tuổi ở lại, cùng Hit cùng một chỗ xông lên.

Đừng thắc mắc tại sao đám người trẻ lại chạy đi không chút do dự như vậy.

Trải qua một loạt chuyện trong thời gian ngắn, họ đã trưởng thành đến không tưởng. Có thể trong lòng không muốn, nhưng hành động phải lý trí nhất.

Mà lúc này đây, những người dồi dào sức khỏe tất nhiên là lựa chọn tốt nhất cho việc chạy trốn.

...

Chạy vào trong rừng, nơi bất cứ lúc nào cũng có thể gặp yêu thú, nói đơn giản là hư giới - vùng không an toàn.

Trên mặt ai cũng mang theo hai hàng nước mắt chảy dài.

Cho đến lúc này, tổng số người của cả hai làng chỉ còn khoảng ba trăm người tính cả nam nữ lẫn trẻ con, và không có một người già nào.



Không, có một người già.

Là ông của Clara, dạo này ông ngủ rất nhiều, và được Clara đẩy theo trên chiếc xe lăn.

Không ai nói gì, có lẽ do không ai thấy, hoặc thấy nhưng không nói.

Yên tĩnh đến đáng sợ, không có một chút âm thanh nào ngoài tiếng gió xào xạc.

Lát sau một người lên tiếng.

"Cứu tinh, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Hắn nói bằng giọng nói không chắc chắn và đầy nghi ngờ, thần sắc như một người mất hồn.

Phạm Thiên thì nói một cách nghiêm nghị và chắc chắn: "Trốn, mặc dù với số người đông như vậy là rất khó nhưng tách ra sẽ càng nguy hiểm nếu gặp hư thú."

"Chỉ cần thêm nửa ngày nữa chúng ta liền có thể an toàn, trước lúc đó...trốn."

Không cần phải nói nữa, đã quá rõ ràng rồi.

Ba trăm người ở trong rừng khắp nơi lẩn trốn, đi xung quanh và cách làng một khoảng cách không quá xa. Một là để không vào hư giới quá sâu, hai là có thể nhanh chóng chạy về làng.

Tất nhiên, nếu đi linh tinh một cách mù quáng sống được mới là lạ. Hư thú yếu còn sợ, gặp hư thú mạnh cả đám không là gì ngoài một bữa ăn của nó.

Để tránh việc này xảy ra Phạm Thiên đã dùng tới bản đồ hệ thống, đảm bạo cả đội luôn đi ở khu vực an toàn ít hư thú qua lại nhất.

"Những người nhanh nhẹn đi cách đội xa một chút, để ý xem liệu có gặp đám sơn tặc." Phạm Thiên nói.

Cỡ mười người từ trong đội tách ra, đi về các hướng khác nhau.

...

Khi Phạm Thiên đám người lẩn trốn đồng thời, đám sơn tặc sau khi dọn sạch những kẻ cản đường cũng đang truy lùng họ.

Bất quá, bởi vì dọn sạch rác rưởi cũng phải mất chút thời gian cho nên đã mất dấu bọn khốn đó, kết quả là tạm thời không thể đuổi kịp.

"Đáng tiếc cửu đệ không còn, yêu thú khế ước của đệ ấy thuộc cẩu tộc, đánh hơi cực tốt. Có con yêu thú đó tại còn sợ đuổi không được sao." Nhất trại chủ thở dài nói.

"Bọn chúng có khoảng ba trăm người tất cả, với số lượng đông như vậy hư thú yếu sẽ sợ hãi không dám lại gần. Ngược lại, hư thú mạnh mẽ sẽ bị thu hút tới." Đại trại chủ nói.

"Không phải đồ ngu chắc chắn sẽ không vào sâu, khả năng cao bọn chúng sẽ di chuyển ở vòng ngoài."

Hắn nghĩ không sai, đoán cũng rất chuẩn. Mà từ đầu đến giờ hình như hắn đúng là chưa sai lần nào cả, chỉ có thể nói là quá đen khi bị Phạm Thiên bắt sạch thời cơ.

Cũng vì vậy hắn không tự tin lắm, liệu lần này có phải là một cãi bẫy khác của đối phương dẫn dụ hắn bước vào.

Nhưng không còn cách nào khác, hắn không còn lựa chọn.

Xã gửi người tới hắn cũng biết, chính vì biết hắn mới gấp như vậy g·iết sạch toàn bộ người.

Chỉ cần không ai còn sống hắn liền có thể đổ hết tội lỗi lên đầu hai làng tự mình tranh đấu với nhau, không liên quan tới hắn.

Thậm chí chính hắn mới là người bị vạ lây.

"Tốc độ, bằng mọi giá phải g·iết được chúng trước sáng mai."

"Những ai có tốc độ nhanh giỏi tìm kiếm mau tản ra, khắp nơi tìm xem dấu vết. Với số lượng người như vậy bọn chúng không thể nào xóa sạch được."

Đại trại chủ ra lệnh.