Chương 98: Đã lâu không gặp người
Làng nhân tộc.
Một đội mười người cưỡi xe máy tới.
Nhìn xem thảm trạng của ngôi làng mấy người không dừng lại lâu, nổ máy tiến thẳng tới làng yêu tộc.
Làng yêu tộc.
Hoàn hảo không chút tổn hại.
Dễ hiểu thôi vì khi dân làng di chuyển xong thì đám sơn tặc không có lý do gì để bỏ công phá hủy ngôi làng cả.
Mười chiếc xe máy chạy vào làng.
Không một chút âm thanh, không có một người sống, ngoại trừ việc còn mới ra không khác gì một ngôi làng ma bỏ hoang đã lâu.
"Cris, kiểm tra xem có dấu vết gì không!"
Người lái xe đi đầu nói.
Người được gọi là Cris lên tiếng, là một giọng nữ: "Okila."
Chỉ thấy Cris nhắm mắt lại như là cảm nhận thứ gì đó.
Hồn linh sư, một trong chức nghiệp có thể thức tỉnh ở Thiên quốc, ít nhất là trước khi hệ thống thức tỉnh là vậy.
Người thức tỉnh chức nghiệp này không chỉ có năng lực cảm nhận cực mạnh, lượng hồn lực áp đảo cùng tinh thần lực cao bất thường mà còn kèm theo các nghề nghiệp khác như luyện đan chế phù.
Tất nhiên luyện đan chế phù chức nghiệp nào cũng có thể, miễn là đủ tinh thần lực. Nhưng hồn linh sư dễ hơn do có cả chất lẫn lượng áp đảo.
Vài phút sau, Cris mở mắt ra chỉ về hướng làng yêu tộc nói:
"Đội trưởng, em cảm nhận được lượng lớn khí huyết tàn dư trong không khí, nó di chuyển về hướng này."
Người được gọi là đội trưởng nhìn theo hướng tay chỉ, nói: "Là ngôi làng chúng ta vừa đi qua, nhưng không có ai ở đó. Lẽ nào đều đã bị bọn sơn tặc kia bắt."
"Không chắc lắm, nhưng em cũng mơ hồ cảm nhận được trong vùng không an toàn có cực cao khí huyết lực di chuyển, tất nhiên chỉ là ở vùng rìa."Cris nói.
"Vậy dân làng chắc đã trốn vào trong đó."
Đội trưởng xoa cằm suy nghĩ.
"Đi, từ đây chúng ta sẽ đi bộ tránh âm thanh thu hút hư thú. Cho dù không cứu được hết người cũng không thể để c·hết hết được, nếu không tháng này e là cả bọn phải cắn mì tôm sống rồi."
Nói đến mì tôm mười người không tự chủ được run lên một trận.
Ngày tháng khốn khổ ấy tuyệt không thể lại sống.
"Đi."
Đội trưởng phất tay nói.
Mười người thu xe máy vào túi đồ rồi tiến vào rừng.
Lúc này mặt trời vẫn chưa thấy đâu, nhưng đã sáng hơn một chút, có lẽ là hai giờ sáng.
Đám người này cũng chính là đội mà xã cử tới.
Do người mắc bệnh nặng mang tên viêm màng túi, nếu lại thất bại thêm nhiệm vụ này khả năng cao thời gian tiếp theo sẽ phải húp mì sống tạm qua nên mấy người đặc biệt tăng tốc đi đường.
Vào rừng, một người ngay lập tức bật nhảy lên trên, di chuyển qua lại các ngọn cây tìm kiếm.
Rất nhanh đã phát hiện ra dấu vết chiến đấu, cũng xác định được đại khái phương hướng, mười người cấp tốc đuổi theo.
...
Phạm Thiên cùng dân làng vẫn đang lẩn trốn né tránh đám trại chủ và hư thú cùng một lúc.
Trong thời gian này nhiều lần bọn hắn suýt bị đuổi kịp, mỗi lần như vậy là lại có những người đứng ra, tách thành một đội nhỏ dẫn dụ sơn tặc sang hướng khác.
Kết cục của những người này có thể đoán được, không có một cơ hội nhỏ nhoi nào có thể sống sót.
Cứ như vậy mấy lần bây giờ dân làng đã chỉ còn hơn hai trăm người một chút.
Đang ngồi xe lăn Phạm Thiên đột nhiên ngoảnh đầu về một phía, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Bên kia giống như có ba động hồn lực truyền đến, là gặp phải hư thú sao.
Clara để ý tới, hỏi: "Bọn chúng lại sắp đuổi kịp hả anh?"
Câu này vừa ra tất cả mọi người không khỏi đều nhìn về phía này.
Bị đuổi kịp đồng nghĩa lại có một lượng người nữa phải làm mồi dụ.
Trong lòng càng thêm nặng nề.
Phạm Thiên khẽ lắc đầu thở dài, không biết đọc tình huống a, đổi lại là Lạc Long hay Âu Cơ ở đây cho dù có hỏi cũng sẽ chỉ để mình hắn nghe thấy, tránh ảnh hưởng đến người khác.
Bất quá không trách được, một cô bé còn chưa 15 tuổi thì mong chờ gì đâu.
"Không phải, là đám sơn tặc nổ ra chiến đấu, có lẽ đụng phải hư thú. Nhưng không phải hư thú quá mạnh mẽ, ba động hồn lực không rõ ràng. Tranh thủ trốn càng xa đi."
Thấy Phạm Thiên nói như vậy tảng đá trong lòng nhẹ hẳn, nếu là gặp phải hư thú thì càng tốt, gặp càng nhiều càng tốt.
Đi mấy bước, có một người bỗng nói: "Có khi nào đó không phải hư thú, là người xã cử tới không?"
"Không ngoài khả năng này." Phạm Thiên gật đầu nói "Nhưng bất kể khả năng nào nhiệm vụ của chúng ta đều chỉ có một, sống sót."
Nói là vậy, Phạm Thiên trong lòng lại nổi lên vài suy tính khác.
Nếu là đội người mà xã cử tới, có lẽ sẽ không ai về được.
Không nói rõ được nhưng trực giác cho hắn biết át chủ bài của đại trại chủ không hề tầm thường, xã nếu căn cứ thực lực của đám sơn tặc để cử người vậy chắc chắn phải nhận lấy cái kết đắng.
...
Không ngoài được hai khả năng, một là gặp hư thú, hai là gặp người của xã.
Và thực tế là đám sơn tặc gặp vế sau.
Hai bên vừa gặp đã nổ ra chiến đấu.
Đại trại chủ tự biết không có cơ hội lừa lọc cho qua, gặp dân làng thật sự rồi mọi chuyện cũng lộ hết.
Như vậy còn không bằng chủ động đánh trước tạo cái bất ngờ.
Kể cả vậy cũng không tạo được tác dụng lớn, ở trong vùng không an toàn duy trì cảnh giác là cần thiết, trò đánh lén này vô dụng.
Chiến đấu vừa nổ ra, không hổ là quan chức xã trang bị đầy đủ hơn nhiều, ngay lập tức chiếm thế thượng phong.
Mười người mặc đồng phục thống nhất có nhất định năng lực phòng thủ, v·ũ k·hí đều là thích hợp; cùng cấp với bản thân, lại có tận ba thức tỉnh giả giai đoạn hai.
Còn đám sơn tặc sau khi hợp thể cũng chỉ có đại trại chủ là đạt đến giai đoạn hai, còn lại cao nhất chỉ mới giai đoạn một đỉnh cấp.
Không mất nhiều thời gian để những tên sơn tặc bình thường b·ị c·hém g·iết.
Lúc này là 9 vs 9, với bên xã có thêm một hồn linh sư hỗ trợ cả đội.
Đột phá điểm là ở hai thức tỉnh giả giai đoạn hai của xã đấu với trại chủ.
Thực lực cao hơn, trang bị nhiều hơn, đồng đội dư một, kinh nghiệm chiến đấu cũng góp phần không nhỏ.
Kết quả đã quá rõ ràng, người của xã chém g·iết trại chủ không chút khó khăn.
Thế như chẻ tre càng g·iết càng nhanh.
Hai người dư ra đồng thời hướng về một tên trại chủ đánh tới.
Ba đánh một, còn dễ hơn ban nãy nữa.
Nhận ra bản thân lại đưa ra lựa chọn sai lầm, đại trại chủ muốn chạy trốn, nhưng muộn rồi.
Hắn bị đội trưởng quấn lấy chặt chẽ, không chỉ không thể chạy trốn, lại gần người khác đều không được.
Lúc này đã là dư ra bốn người, chia đều hai - hai đi hội đồng, rồi cứ như vậy cho đến cuối cùng đại trại chủ đã chỉ còn một mình lúc nào không hay.
Trong quá trình này không chỉ một lần muốn liều mạng chạy trốn, đáng tiếc thay một hồn linh sư đang ở đây.
Mỗi lần đều là như vậy, Cris ném ra nguyên tố phù cản lại.
Có lần là hỏa phù, tạo ra v·ụ n·ổ chắn đường. Có lần là thổ phù, dựng lên một bức tường. Hay mộc phù, kim phù, thủy phù...đa dạng vô cùng.
1 vs 10, thực ra là đại trại chủ chỉ đấu với ba người đạt đến giai đoạn hai.
Chó càn cắn giậu, ai biết lúc sắp c·hết có làm ra yêu trò gì, cẩn thận vẫn hơn, cùng là giai đoạn hai sẽ không đến mức bị hại c·hết.
Ba người phối hợp t·ấn c·ông, đại trại chủ rất nhanh thảm bại.
Vào lúc đội trưởng định kết liễu đại trại chủ, dị biến nảy sinh.
Quỳ ở trên đất, đại trại chủ sắc mặt vặn vẹo không ra hình dáng, hai tay ôm đầu gào lên đầy thống khổ, cũng không biết nên nói là tiếng gào hay tiếng rú nữa, chỉ biết nghe vào người đều phải rùng mình.
Từ những v·ết t·hương còn đang chảy máu ở khắp người, từng làn khói đen thoát ra tụ tập vào một chỗ ở trên không.
Khí tức của khói đen để đội trưởng cảm nhận được nguy hiểm nếu chạm vào, vội lùi về phía sau cảnh giác.
Một tiếng rú chốt hạ, đại trại chủ hai mắt trắng rã ngã vật ra đất.
Mà làn khói đen kia bắt đầu chuyển động như là vật sống, tạo thành hình dáng nào đó.
Rõ ràng tạo ra từ khói, khi tiếp đất vật kia lại như có trọng lượng.
Rầm.
Nhân hình, hoặc người của xã cho là vậy.
Sinh vật bí ẩn này đứng trên mặt đất bằng hai chân, bàn chân giống như chân gà, huyết sắc.
Thân trên, người là từ những phần thịt nhỏ ghép vào nhau đang không ngừng ngọ nguậy, lúc nha lúc nhúc. Có thể thấy được chỗ thịt này rõ ràng là đã thối rữa, có những con bọ đang bò qua lại trên đó, mùi thối cũng không lẫn vào đâu được.
Tay, không biết nên gọi là tay không, bởi lẽ nó là những xúc tu giống của bạch tuộc. Trông giống làm từ đất, vết nứt như do đất khô cằn vậy. Người của xã tự hỏi liệu một giây sau nó có rụng xuống thành từng tảng.
Kinh khủng nhất vẫn là đầu, so với cả người càng giống người hơn, nhưng người của xã thề thà đầu quái vật còn tốt hơn.
Mặt người quả thực là mặt người, nhưng lúc nam lúc nữ lúc già lúc trẻ, giống như bị lỗi avatar của một game, xẹt xẹt âm thanh rồi đổi một lần mặt, quá trình đổi buồn nôn không tài nào chịu nổi. Đã vậy còn phát ra quái dị âm thanh, đầy không tốt dự báo.
Hú lên một tiếng, sinh vật này biến mất.
Không, không phải là biến mất, chỉ là do tốc độ của nó quá nhanh không ai theo kịp.
Giật mình trong giây lát, sáu người sững sờ nhìn sang bên cạnh.
Sở dĩ là sáu người không vì gì khác, chỉ còn sáu người còn sống.
Đứng ở phía sau, trên bốn cái xúc tu treo lủng lẳng bốn cỗ t·hi t·hể đ·ã c·hết vẫn trừng lớn hai mắt.
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có trong đời xuất hiện trong lòng sáu người.
Tốc độ này, ít nhất cũng phải giai đoạn bốn, quân cảnh bên trong kẻ mạnh.
"Chạy."
Đội trưởng hét lớn, sáu người tản ra sáu hướng chạy trốn.
Không cần phải thử, giai đoạn bốn có thêm mười cái bọn hắn cũng không làm lại.
Phập.
Còn lại hai cái xúc tu lấy tốc độ nhanh nhất vươn dài, đâm xuyên qua thân thể của hai người khác.
Rột rột rột.
Âm thanh phát ra để đang chạy trốn bốn người cũng phải ngoảnh đầu lại nhìn.
Chỉ thấy sáu cổ t·hi t·hể như là hộp sữa bị hút sạch, teo tóp chỉ còn một bộ da khô đến xương cũng không còn.
Aaaaaaaaa.
Cris không chịu nổi nữa, thật sự không chịu nổi hét lên.
Tà vật cỡ này sao lại để bọn hắn đi làm chứ.
Gặp loại tà vật này có lẽ giai đoạn năm vương cảnh cường giả cũng phải bó tay, sao lại để bọn hắn tới chứ.
Hai chân run rẩy mất sức, Cris đứng chôn chân tại chỗ.
Nhìn thấy tà vật hướng ánh mắt đau khổ nhìn sang, cô nói bằng giọng lắp bắp run rẩy:
"Anh A...lan...c..cứu em... cứu em với."
Alan là đội trưởng giai đoạn hai thượng cấp, ngoài ra vẫn còn hai người khác lần lượt là giai đoạn một trung cấp cùng thượng cấp, còn Cris là giai đoạn một đỉnh cấp.
Vút.
Tà vật phóng tới, lần này mấy người đã có thể nhìn thấy, vì nó rõ ràng đã thể hiện sự khinh thường và hạ tốc độ.
Alan lao tới, nhưng nhanh hơn hắn một bước là một người khác đứng chắn trước mặt Cris.
"Mau...chạy!"
Tiêng cười xen lẫn tiếng khóc từ miệng tà vật phát ra, những gương mặt chưa lặp lại lần nào kia vẫn thể hiện một thần sắc đau khổ cùng buồn nôn như vậy.
"A...a....a."
Rột rột rột.
Thêm một người nữa, hoặc là hai.
Alan bế Cris lên chạy đi, nhìn sang lúc một người khác cũng đã bị g·iết và hút khô từ lúc nào.
Viu.
Hai cái xúc tu phóng đi một cách thật khát máu.
Alan chịu trận, ít nhất hắn có thể bảo vệ Cris ở phía sau của mình.
Nhắm mắt lại, hắn chờ đợi điểm kết của bản thân.
...không có, không có gì xảy ra.
Alan từ từ mở mắt, xúc tu vẫn ở đó, nó dừng lại ở ngay trước mặt hắn cùng Cris chỉ cách có hơn 10cm.
Tà vật hướng lên không hú lên.
Tiếng hú chói tai rồi lại đến tiếng khóc.
Cho đến lúc này Alan mới để ý, tâm thần của hắn đang nhận ảnh hưởng từ chính tiếng khóc này.
Không phải do tà vật cố ý, chỉ là trong lúc vô tình kèm theo tác dụng. Kể cả vậy đổi lại là người bình thường nghe vào cũng sẽ vì đau khổ mà t·ự s·át.
Alan hướng lên không nhìn theo ánh mắt của tà vật, thấy rõ đằng sau hắn mồm mở lớn hết mức, lay lay bên cạnh Cris.
Trên không, một thiếu nữ đằng sau mọc một đôi cánh thần bí đang ở đó.
Nhan sắc không phải đẹp nhất trong đẹp nhất nhưng chắc chắn có thể đứng đầu ở một lĩnh vực riêng lẻ nào đó. Càng nổi bật hơn nhan sắc đó là bộ ngực to không chút nào hợp với thân hình.
Cỡ kia...hai bàn tay cầm cũng không vừa nhỉ.
Và đó không phải người nào xa lạ, là Tuyết Lan.
Tuyết Lan không chỉ xuất hiện ở Thiên quốc, khí tức mà cô tỏa ra cũng gây kinh ngạc không kém, tứ tinh.
"Tuế nguyệt thức - lão."
Nhẹ giọng nói một câu, hai cái xúc tu càng cằn cỗi hơn, rồi rụng xuống như những tảng đất khô.
"Leo điểm - bách trảm."
Tuyết Lan tay hóa làm kiếm, chém vào hư không một nhát.
Thời gian leo điểm, 1 giây, 1 tích, càng nhỏ hơn, nhỏ đến đủ chia ra thành một trăm lần khoảnh khắc Tuyết Lan ra đòn.
Một trăm lần chém này đồng thời đánh lên người tà vật.
Không thể tránh, tà vật chỉ có thể chịu trận chờ c·hết.
"Nhân quả - thụ nhân giả."
Một trăm lần đánh kết thúc, thời gian của tà vật như bị tua ngược về trước lúc nhận đòn rồi lại nhận thêm một trăm lần nữa, và tất nhiên v·ết t·hương vẫn giữ nguyên.
Áp đảo, hoàn toàn áp đảo.
Thực lực của Tuyết Lan khủng bố đến mức tà vật ở trong tay cô chỉ như một món đồ chơi.
Nhưng thật tà vật yếu vậy sao, có thể tùy người chơi đùa.
Rốnggggg.
Gàoooooo.
Hahahaha.
Hức huhuu.