Chương 96: Trận đầu tiên giữa dân làng và sơn tặc
Đúng như Phạm Thiên đã dự đoán.
Sau khi đại trại chủ về trại đầu tiên, thấy được người đều đã được cứu đi hết đã nổi trận lôi đình đập phá một trận.
Không phải vì người bị cứu đi mà là do bản thân bị chơi đùa như một đứa nhóc, vờn quanh trong lòng bàn tay của đối phương.
"Chó c·hết."
Hắn chưa bao giờ nhận sự sỉ nhục như vậy.
Phát tiết một trận hắn bình tĩnh lại bắt đầu suy nghĩ.
Ít nhất sau vụ này có thể biết được rằng đối phương rất yếu, ngay cả lực chiến một trận đều không có mới phải dụng kế cứu người.
Nếu không tập kích trên đường sẽ tốt hơn, đây cũng là lý do hắn gióng trống khua chiêng như vậy, chính là vì có chuẩn bị cho một cuộc tập kích.
Không ngờ...
"Bọn chúng trốn theo hướng nào?" Đại trại chủ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Sau trại." Một vị trại chủ đứng ra nói.
"Lối đó có làng nào?"
"Không có."
"Vậy là bọn chúng trốn theo đường vòng về một làng nào đó." Đại trại chủ lạnh lùng nói.
"Có khi nào bọn chúng chạy trốn đến xã không." Một trại chủ khác lên tiếng.
Đại trại chủ vẫn giữ tư thế quay lưng, suy nghĩ một lúc lâu.
Lúc lâu sau hắn nói bằng một giọng nói chắc chắn: "Không, chúng sẽ không thể trốn đi được đâu. Và chúng chắc chắn đang trốn ở một trong hai làng."
"Chúng ta tới làng yêu, và ở đó không có một bóng người. Sẽ không thể nào là cả làng cùng đi, nên chỉ có một nơi duy nhất, làng của đám nhân tộc đó."
...
Phạm Thiên đang ngồi ở nóc một tòa nhà cách không xa cổng làng, ở đây tầm nhìn có thể thấy rõ ràng chuyện ngoài làng sẽ và sắp diễn ra.
Bên cạnh, quen mặt Thánh Gióng không thấy đâu, thay vào đó là Clara đang dìu hắn.
Với chiều cao khiêm tốn cùng thân hình nhỏ nhắn, Clara không nghĩ bản thân có thể làm tốt chuyện này.
Và cũng bởi vậy cô định để cảnh sát trưởng Hit thay mình nhưng Phạm Thiên nói không.
Hắn không tin Hit, vào thời khắc mấu chốt có rất cao khả năng Hit sẽ giao hắn cho đám sơn tặc để đổi lấy an toàn cho làng.
Nếu đám sơn tặc biết mọi chuyện mấy ngày nay đều do một tay hắn tạo ra nhất định sẽ chấp nhận.
Tất nhiên ngay sau đó sẽ là một cuộc đồ sát một chiều của đám sơn tặc.
Nhưng là một hy vọng nhỏ nhoi gần như đã biến mất cũng là hy vọng, tại tuyệt vọng lúc không có lý do gì để Hit không đánh cược và giao hắn ra.
"Gióng nó về chưa?" Phạm Thiên hỏi.
"Dạ chưa." Clara lắc đầu nói.
Trận chiến sắp tới, và một trận hỗn chiến cỡ này Thánh Gióng lại không tham gia vào, xem ra là giận thật rồi.
Ha.
Phạm Thiên thở dài nặng nề.
Cuối cùng hắn đã nhận ra Thánh Gióng khác chỗ nào rồi.
Thánh Gióng đang thần tính hóa.
Trước đó Thánh Gióng dù tốt nhưng vẫn có một cái nhìn đại cục, biết cái nào tốt hơn cái nào.
Dù cho tàn nhẫn, dù cho nghiệt ngã hay máu lạnh đến mức nào, chỉ cần kết quả cuối cùng là tốt nhất thì Thánh Gióng vẫn sẽ chấp nhận mặc kệ là có bằng lòng hay không.
Nhưng là Thánh Gióng bây giờ không chỉ phản đối kế hoạch của Phạm Thiên một cách kịch liệt, còn động tay động chân với hắn, với bạn hắn, với một người mù, chỉ vì một đám người lạ.
Lý do không còn phải nghĩ nữa, tín ngưỡng lực mà Thánh Gióng hấp thu đang dần thay đổi hắn, đồng hóa hắn thành hình tượng trong lòng tín đồ.
Thánh Gióng không biết việc này, hấp thu mà không có chút phòng bị nào. Nếu hắn cẩn thận một chút thì đã không bị ảnh hưởng rồi.
"Ra thần vị chính là ý này sao, lấy thân làm dẫn đăng lâm thần vị, có điều vị trí này thật thuộc về bản thân sao."
...
"Anh, chúng đến rồi."
Clara nói bằng ánh mắt sắc lạnh, ngữ khí trong chỉ có hận thù cùng chán ghét.
Nếu không phải nộp tiền hàng tháng cô cùng ông sống đã không khốn khổ đến mức này.
"Không sao, cứ theo đúng kế hoạch là được." Phạm Thiên nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, vừa là để Clara không lo lắng cũng là để trấn an chính hắn.
Không có Thánh Gióng tại, nói thật, nếu kế hoạch đi hướng thua hắn chắc chắn phải c·hết.
...
Ngoài cổng làng, đại trại chủ đi đầu, đằng sau một bước là chín vị trại chủ, phía sau nữa là những tên sơn tặc khác.
Đối diện, đứng ở ngay trước cổng làng, đó là một đám hỗn độn khi có tận ba tộc đứng đó.
Càng khó hiểu hơn đó là tất cả đều là người già.
Hai vị trưởng làng đứng ở trước nhất, còn có cảnh sát trưởng Hit cũng tại, phía sau là những người khác.
Ai cũng đằng đằng sát khí, tay cầm vật nhọn chằm chằm nhìn đám sơn tặc.
Không có nói điều thừa thãi, thật ra là họ không cho đám sơn tặc nói.
"Giết, vì những đứa trẻ của chúng ta, vì những người chúng ta thương yêu."
"Giếtttt!!!!"
Dân làng ào ào xông tới.
Đám sơn tặc ngỡ ngàng, nhưng không ảnh hưởng việc bọn hắn phải làm.
"Giết, không chừa một ai."
Đại trại chủ ra lệnh.
Ồ ồ ồ.
Ngay cả những trại chủ cũng tham gia vào trận chiến, chỉ có đại trại chủ là đứng ngoài quan sát.
Ngay sau đó một màn không tưởng diễn ra.
Một bộ phận dân làng buông xuống v·ũ k·hí, ôm chặt một tên sơn tặc.
Có tên là một người ôm, có tên thì là hai, và thậm chí là ba.
Ngay trong khoảnh khắc chưa kịp thoát ra này, dân làng ở gần nhất đó sử dụng v·ũ k·hí trong tay không chút do dự đâm xuyên qua thân thể của dân làng, cũng đem sơn tặc đâm xuyên.
Một phát không được thì hai phát.
Đằng sau lại có một dân làng khác, đâm xuyên qua thân thể của đám sơn tặc.
Cảnh tượng này diễn ra ở khắp nơi.
Người vừa một đao đem xuyên thấu cả hai một cách máu lạnh lại vứt bỏ v·ũ k·hí, ôm chặt một tên sơn tặc khác.
Rồi một màn y hệt vừa rồi lại diễn ra.
Một trận đại quy mô t·ự s·át, t·ự s·át cùng địch.
Theo chính xác người trẻ thời nay thì là c·hết cũng phải kéo theo một tên đệm lưng.
Có địch nhân đi cùng đường hoàng tuyền tuyệt không cô độc, chỉ cần đó không phải người thân yêu vậy chắc chắn là kiếm lời.
Đó là nguyên bản lời Phạm Thiên nói cùng dân làng.
Khi đại trại chủ còn chưa kịp phản ứng với chuyện vừa diễn ra thì đ·ã c·hết một đám lớn.
Duy chỉ có đám đại chủ không bị ai t·ấn c·ông trực tiếp bỏ qua là một đường cắt cỏ, g·iết người một đòn.
Kể cả vậy thì thế nào, n·gười c·hết hết còn đúng bọn hắn thì sơn trại hoạt động được sao.
"Chó c·hết, đám chó c·hết này."
Cửu trại chủ phẫn nộ gầm thét.
Dù cho tốc độ g·iết người của hắn nhanh đến đâu đi chăng nữa số lượng cách biệt cũng quá lớn, không mất nhiều thời gian để ngoài bọn hắn ra không còn ai sống sót.
"Chó..."
Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân bị ôm chặt, từ phía sau.
Vì do ngay từ đầu không bị để ý đến, không ai đánh hắn nên hắn đã không chú ý tới bản thân bị tiếp cận.
Nhưng lại thế nào, đống v·ũ k·hí tầm thường này mà cũng muốn g·iết hắn ư.
Chỉ cần hơi dùng sức một cái hắn liền có thể thoát ra.
Nhưng hắn không làm vậy.
"Ồ hô, nhìn xem ai đây này, không phải người quen đây sao Kellerrrrrr." Cửu trại chủ nhếch mép cười đầy khinh thường.
Keller không trả lời hắn, hô hấp dồn dập cùng hàm răng cắn chặt đã trả lời thay.
"Sao, không lẽ ngươi đã kiếm được vợ mới cùng con dâu và cháu gái mới tới cho ta chơi rồi sao."
"Vậy thì ngon quá, bởi vì chơi chúng trước mặt ngươi thật sự rất sướng đấy."
"Câm miệng đồ khốn kiếp." Keller hét lớn.
"Ha ha ha ha ha, ngươi không biết được ta đã sướng tới mức nào đâu, và cũng làm cho ba con đĩ đó sướng tới mức nào. Có lẽ nếu còn sống chúng còn nghiện cặp của ta và bỏ mi ấy chứ."
"Ta bảo ngươi câm miệng thằng chó."
Từ miệng Keller chảy ra một dòng máu đỏ tươi, dòng máu chứa đựng vô tận hận thù của hắn.
"Ngươi đang lớn tiếng với ai, ta cho phép ngươi lên tiếng sao."
Cửu trại chủ hơi dụng sức liền có thể thoát ra, một quyền đánh lên bụng Keller làm hắn quỳ khuỵu xuống ôm bụng đau đớn.
Cầm vào đầu của Keller rồi xách lên đến gần mặt mình, cửu trại chủ nói bằng giọng nói nhỏ nhẹ như thì thầm.
Giọng nói như tiếng nói của ma quỷ, từng lời từng lời truyền vào trong tai Keller một cách rõ ràng.
Mặc kệ Keller vùng vẫy phản kháng trong vô dụng, cửu trại chủ chỉ nói và nói.
"Vợ ngươi thật sự không tồi đâu, dù cho đã ngoài 60, độ tuổi cực già đối nhân tộc thì cơ thể vẫn ngon như gái 40, vậy mà ngươi lại không tận hưởng nó, có thằng phế vật như ngươi làm chồng chắc nó thất vọng lắm."
"Nhưng mà không sao, trước khi c·hết tao đã làm nó sướng l·ên đ·ỉnh cao nhất của cuộc đời. Bằng từng cú thúc mạnh với đồ của tao, kể cả là với cái lỗ 40 thì nó vẫn thật chật. Và mày biết không, trước mặt mày con ả đó đã càng xiết chặt hơn, như n·hạy c·ảm hơn và càng dễ ra hơn. Gần như chỉ vài cú thúc của tao liền làm nó ra một lần. Ha ha ha ha ha thật là một con đĩ mà."
"Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, nó đã tự nhấp hông chỉ sau một lần ra. Trong khi miệng chửi mắng và kêu chẳng có cảm giác gì, chỉ yêu mình ngươi thì bên dưới vẫn rất thành thật, nó hút ta vào trong một cách đầy thèm khát khặc khặc."
"Quả không hổ là gái già có kinh nghiệm, trước giờ chưa có con đĩ nào làm được như vậy."
Cửu trại chủ cứ nói, hắn nguyện ý tốn thời gian với tên Keller này.
Đặc biệt là làm cho Keller đau khổ bằng cách t·ra t·ấn tinh thần khi nhắc tới gia đình thì hắn lại càng nguyện ý.
"Có lẽ dòng máu đĩ đượi dâm đãng đã được cháu gái ngươi kế thừa chăng, con bé còn phê hơn bà nó."
"Mà là do nó thật sự bé hay phát triển chậm nhỉ, chứ với cái thân hình đó mà có thể dâm đãng như vậy chính ta cũng ngạc nhiên đấy."
"Ôi đờ mờ, lúc đầu nó khóc kinh lắm, đòi bố đòi mẹ, đòi ông đòi bà, và mày biết mà, hàng của tao đút vào làm nó thốn tới mức gần như ngất đi. Đáng tiếc là tao không cho, chỉ sau vài cú thúc dòng máu đỏ tươi cùng nước thánh trào ra, con bé lần đầu biết tới thế giới mới, cũng trở thành phụ nữ nhờ tao."
"Cái lỗ nhỏ ấy khít, nếu không phải tao khỏe còn tưởng nó cắt đứt cả của tao rồi cơ. Nhưng phải công nhận là nó sướng, tao ra vào nó còn nhiều hơn vợ mày. Đáng tiếc không có tí kinh nghiệm gì, tự nhấp cũng chả sướng hơn được bao nhiêu, nhưng vẫn đem lại cảm giác thật mới lạ."
Mặc kệ cho từng nắm đấm yếu ớt tuyệt vọng đánh lên người, cửu trại chủ vẫn cứ nói cùng một nụ cười ma quỷ.
"Đặc sắc nhất cuối cùng vẫn là con dâu ngươi trong hàng tá đứa lúc đó, không hổ là người một nhà mà."
"Ở trước mặt bố cùng chồng, nó nhấp hông ngay lần đầu tiên tao đút vào và ra chỉ sau vài cú. Chủ động đến mức ngoài sức tưởng tượng, chủ động làm sạch cho tao bằng miệng của nó nữa cơ mà."
"Và cái miệng của con dâu ngươi không cứng được như vợ ngươi rồi, giọng rên thật kích thích đó nha."
"Tuyệt vời, tuyệt đến mức tao không biết phải nói gì. Đáng tiếc, nếu nó sống thì đã mang thai của tao rồi ha ha ha."
Ném một cái Keller bị cửu trại chủ ném xa ra mấy mét, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.
"Cút đi, nể tình ba cái lỗ của nhà ngươi ta sẽ cho phép ngươi được c·hết dưới tay của người khác." Cửu trại chủ lạnh lùng nói.
Keller chật vật đứng dậy, thân hình lung la lung lay bước lại gần.
"Lênnnn."
Chợt hắn tăng tốc, không biết lấy đâu ra nhiều như vậy sức mạnh chạy đến ôm chặt cửu trại chủ.
Cùng lúc đó, từ trong đám đông, trưởng làng cũng lao ra ôm chặt lấy cửu trại chủ.
Bất ngờ, không phải già vờ đâu, hắn là thật bất ngờ.
Không muốn lại dây dưa với mấy tên này, cửu trại chủ dùng sức định thoát ra, một đòn kết liễu cả hai.
Dù sao không có người nào lại muốn ở gần cứt cả, và hắn cũng chắc chắn rằng chỉ có hai tên này là hướng đến mình, xung quanh không còn kẻ nào khác.
Mà thật ra dù có cũng không làm được gì, chỗ phàm binh này chỉ cần hắn để ý phòng thủ căn bản không gây sát thương được, chằng qua cứ cẩn thận một chút cho chắc, tên thức tỉnh giả đó vẫn chưa xuất hiện đâu.
Bằng.
Thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Từ một góc nào đó, một người đã nổ súng.
Một lần bắn đục xuyên qua ngực của Keller bắn thủng trái tim của cửu trại chủ.
Keller nở một nụ cười thỏa mãn đầy máu tươi như ám quỷ: "Cùng c·hết a, đồ súc sinh."
Tay hắn lỏng ra, ngã xuống.
Hắn c·hết.
Cửu trại chủ cúi đầu nhìn ngực của mình, ở có đó một lỗ đạn, máu đang chảy ra từ đó.
Trưởng làng cũng b·ị b·ắn trúng, nhưng viên đạn không xuyên qua được cả ba, kể cả vậy hắn cũng không còn khả năng sống.
"Tại sao?"
Cửu trại chủ nghi hoặc.
Hắn chắc chắn là do tên thức tỉnh giả kia ra lệnh cho đám dân làng này t·ấn c·ông không nhằm vào bọn hắn vì biết là vô dụng.
Keller hắn có thể hiểu, nhưng thay vì đi g·iết kẻ khác, tên trưởng làng trước mặt này tại sao phải đánh cược một kèo chưa chắc đã thành công.
Trường làng cũng buông lỏng tay ngã ra đất, hắn vẫn còn vài hơi thở.
"Nếu không phải đám các ngươi thu thuế, nếu không phải do sự xuất hiện của các ngươi. Tất cả đều là do đám súc sinh các ngươi. ĐỀU CHẾT HẾT ĐI."
"Khốn nạn."
Cửu trại chủ phẫn nộ đá một cước thật mạnh.
Trưởng làng...c·hết.
Nhìn quanh, cửu trại chủ rất nhanh tìm được yêu thú khế ước của bản thân.
Một trận đồ sát một chiều, hắn không nghĩ bản thân sẽ phải hợp thể ở đây nên đã để yêu thú g·iết chóc thoải mái.
Kết quả là yêu thú cách quá xa.
"Không, vẫn còn kịp, chỉ cần có thể hợp thể thì mình vẫn có thể sống."
Thông qua khế ước cửu trại chủ kêu gọi yêu thú trở lại, bản thân thì dùng một tay bịt lại lỗ máu, bước từng bước yếu ớt bước đi để hội tụ sớm nhất có thể.
Không ai để ý tới hắn trong trận hỗn chiến này.
Cứ như vậy hắn sẽ có thể hợp thể và sống sót.
Đáng tiếc thay mục đích của Keller và trưởng làng đều đã nói cho Phạm Thiên biết.
Và Phạm Thiên cũng đã đưa ra một chỉ lệnh, không có ngăn cản, hắn chỉ nói rằng nếu thành công nhất định phải lập tức kết liễu cửu trại chủ không cho hắn cơ hội hợp thể.
Mà ai sẽ kết liễu cửu trại chủ khi cả trường làng và Keller đều đ·ã c·hết, ai có thể?
Người đã nổ phát súng quyết định.
Từ trong đám hỗn loạn, Hit chạy ra với một mũi giáo trong tay, một phát đâm xuyên qua ngực của cửu trại chủ.
Bình thường là không thể nào có chuyện như vậy, nhưng chỗ hắn đâm là lỗ đạn, thứ chính hắn tao ra.
Cửu trại chủ trừng lớn mắt nhìn đầu giáo ở trước ngực, rồi lại quay lại nhìn Hit đang ở phía sau lạnh lùng nhìn hắn.
Hit rút mũi giáo ra, cửu trại chủ ngã xuống.
Cửu trại chủ...c·hết.
Chuyện chỗ này vẫn chưa ai phát hiện ra, thực sự quá hỗn loạn.
Dù vậy mọi chuyện vẫn không thể giấu được khi đại trại chủ đang ở ngoài chuyên tâm quan sát.
"Khốn nạn, tất cả mau hợp thể, chúng có súng." Đại trại chủ phẫn nộ quát lớn.
Cửu đệ...c·hết.
Còn lại tám trại chủ cùng với đại trại chủ giật mình, vội tiến hành hợp thể cùng yêu thú.
Hit thấy thần thần kỳ, bọn chúng hợp thể rồi, tốc độ tàn sát tất nhiên là không thể nhanh bằng không hợp thể.
Trong khi đó hắn, đúng là có súng, nhưng hắn không có đạn.
Vừa rồi là một viên đạn duy nhất mà Keller đã đưa cho hắn.
"Cứu tinh, mọi thứ vẫn đúng như ngài nói." Hit nhỏ giọng nói.
Lúc này, từ trong làng, 150 dân làng trẻ chổi lao ra ngoài.
Khí thế hừng hực, chiến ý ngất trời.
Chứng kiến từng vị lão làng chiến đấu và hy sinh, họ vừa hận vừa giận, hận bản thân yếu đuối, hận đám sơn tặc ác độc.
Đặc biệt là những người có bố mẹ ông bà ở trong đó.
"Giết, không tiếc mạng sống g·iết sạch đám này."
"Người già đều dám đi trước chúng ta làm sao lại sợ hãi, g·iết."
Hăng máu vô cùng.
Đám sơn tặc trước đó đều đã thấm mệt và có thương, càng khổ đó là bị g·iết gần hết chả còn được bao nhiêu.
Đừng trước số lượng dân làng hùng hậu đang kích động làm sao lại có cơ hội chiến thắng.
Một đánh một chưa chắc đã thắng chứ đừng nói ở đây làm gì có một đánh một, một đánh năm đã là ít nhất rồi.
"Khốn kiếp, tất cả rút lui."
Đại trại chủ quát lớn.
"Ngày mai bọn ta sẽ quay lại, nhất định sẽ g·iết sạch các ngươi."
Uy áp hồn lực từ nhị tinh cấp bậc thả ra để toàn bộ dân làng phải run lên vì kinh sợ.
Nhân lúc này đại trại chủ nhấc lên v·ũ k·hí, trong lúc những người khác rút lui hắn cùng các trại chủ g·iết thêm một đám lớn dân làng.
Nếu cứ như vậy rút lui một trận chiến hôm nay quá lỗ rồi, nhất định phải gỡ lại, dù chỉ được phần nào.
Dân làng người còn muốn t·ruy s·át đuổi theo khi đám sơn tặc đã chạy đi.
Một âm thanh to lớn truyền ra từ trong làng thông qua loa phát thanh.
"Quay lại."
Là Phạm Thiên.
Thấy không Gióng, tao chắc chắn luôn đúng hơn mày.