Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 95: Xung đột lý niệm




Chương 95: Xung đột lý niệm

Làng nhân tộc.

Có chút chật chội bất quá người đều đã được sắp xếp xong.

Theo đúng kế hoạch ban đầu toàn thể dân làng, mặc kệ là người hay yêu hay là bán nhân, tất cả đều chung đụng một chỗ hợp tác, chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch.

Trong lịch sử của hai làng chưa bao giờ có một màn như vậy, tam tộc hòa bình.

Nhưng là hôm nay có, nhờ vào một người, đồng lòng chống địch.

Mà cái người được đặt trên thần vị tối cao tượng trưng cho hy vọng đó...đang nằm phơi nắng trên nóc nhà, một tay cầm bia một tay cầm cá chỉ vàng, hai bên nằm đấy một nam một nữ đều thuộc dạng trai xinh gái đẹp.

Đó là một căn nhà có sân thượng còn hoàn hảo nhất trong làng.

Phạm Thiên không muốn đâu, chỉ cần một phòng trọ là được.

Đó là ý của hắn, còn dân làng lại muốn khác. Đâu thể để vị cứu tinh của cả làng ở trong một phòng trọ nhỏ được.

Thế là có cảnh hiện tại.

"Cạn nào." Phạm Thiên nhấc cao cốc bia, nói.

"Cạn."

Thánh Gióng cạn, Clara cũng cạn.

Bất quá Clara cạn là cạn cước hoa quả.

Phía trên, buổi sáng tháng 7 nhưng không nắng lắm, nằm rất thoải mái.

Có lẽ do mùa thu đến sớm, đặc biệt mát mẻ.

Phía dưới, Clara đã không còn là ban đầu Clara.

Xuất hiện với không còn là bộ đồ cũ nát mà là một bồ đồ mới đầy không khí thanh xuân tươi mát, dưới ánh mặt trời nhẹ nhẹ chiếu càng thêm tỏa sáng.

"Dân làng mà biết người họ nghĩ rằng đang vắt óc suy nghĩ cách giúp mọi người thật ra đang nằm chơi phơi nắng không biết sẽ thế nào nhỉ." Thánh Gióng cười nói.

"Vớ vẩn, trong đầu tao lúc nào cũng vì nhân vì dân, chưa nghỉ qua một phút nghĩ cách nhé." Phạm Thiên phản bác.

"Điêu, đéo tin. Clara cũng không tin, đúng không em?" Thánh Gióng bĩu mỗi xem thường.

"Em tin anh Thiên, chúng ta nhất định có thể làm được." Clara nghiêm túc nói.

"Ha ha ha ha ha non, mày nghe thấy gì chưa."

"Mọe, uống."

"Cạn."

...

Tính từ khi làng nhân tộc bị đám sơn tặc t·ấn c·ông đến nay đã năm ngày trôi qua.

Trưởng làng đã báo lên xã, một khu vực an toàn có quy mô lớn hơn.

Bình thường lập sơn trại thì cũng thôi, đánh đều là những người không có thế lực chống lưng, lại hiếm khi hại đến mạng người cho nên xã không quá để ý, mức độ nguy hiểm không được đánh giá cao.

Có thể diệt một làng chuyện lớn như vậy xã muốn bỏ qua cũng không được.

Sơn tặc không diệt dân tâm không yên a.

Xã bắt buộc phải cấp tốc xử lý, nếu không người sống trong xã không náo một trận ra trò mới là lạ, uy tín của xã cũng sẽ bởi vậy mất sạch.

Dù sao làng trong phạm vi của xã bị diệt xã lại không để ý đến, trừ phi cao tầng đều là một lũ ngu.

"Người đã được cử đi rồi, nhưng trưởng làng nói muốn đuổi tới còn cần vài ngày, lâu quá." Phạm Thiên nói.

Sở dĩ lâu như vậy là bởi có thể diệt một làng thực lực của đám sơn tặc này nhất định không yếu.

Trong quá trình họp bàn lại có thêm tin một nhóm mười học sinh đi thực tập, trong đó có một thức tỉnh giả giai đoạn 2 toàn bộ bị diệt không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Điều này khiến cuộc họp bàn phải bắt đầu lại từ đầu, phán đoán lại thực lực của đám sơn tặc.

Muốn diệt được đám sơn tặc có thực lực g·iết thức tỉnh giả giai đoạn hai một cách an toàn ít nhất cần ba vị thức tỉnh giả giai đoạn hai.

Quyết định xong xã cần thời gian để triệu tập.

Cuối cùng đưa ra chỉ lệnh lúc đã mất quá nhiều thời gian.

Hai ngày, hai ngày nữa đội được cử đi mới có thể kịp đuổi tới, tính ra tổng cộng là bảy ngày kể từ lúc đám sơn tặc hành động.

Thật sự rất lâu.

"Còn cần mấy ngày?" Thánh Gióng nói.

"Đéo ai biết, nhưng mặc kệ là mấy ngày đều giống nhau kết quả, trừ phi ngay bây giờ liền đến." Phạm Thiên nói.

Đừng nói mấy ngày, một ngày bọn hắn đều chờ không được.



Sau khi trở về sơn trại và nhận ra người đều đã được cứu đi, hẳn sẽ không nhanh như vậy đoán ra bọn hắn sẽ trốn tới chỗ nào.

Bất quá chỉ là vấn đề thời gian, đoán ra sau lập tức sẽ chạy nhanh tới đây một mẻ hốt gọn.

Đại ca của đám sơn tặc nhất định có thể đoán ra, Phạm Thiên chắc chắn.

"Nhiều nhất nửa ngày nữa, nửa ngày sau đám sơn tặc sẽ tới." Phạm Thiên nói.

"Nửa ngày, vậy sao anh còn thong thả nằm đây phơi nắng được vậy, em tưởng phải giống lần trước mấy ngày kia chứ." Clara giật mình nói, nước hoa quả trong cốc bị đổ mất nửa ra ngoài.

"Không được đâu, lần trước là do bọn chúng không biết rõ thực hư sâu cạn của chúng ta, không dám lỗ mãng. Lần này hành động của chúng ta đã trực tiếp nói rằng chúng ta quá yếu, không thể trực diện đối đầu, cần phải kiếm thêm người."

Phạm Thiên lắc đầu nói, đem áo lột vứt ra sau.

Nước Clara làm đổ vãi lên hắn vẩy hắn một thân nước, để một lát thôi là người hắn bu đầy kiến mất.

"Vãi, thế sao mày không để dân làng chạy đi, còn ở đây làm gì, chờ c·hết à." Thánh Gióng nói.

"Đi được đã tốt, mấy tên yêu tộc trong làng tao cử đi trước đó quay về báo rằng không biết tại sao lại có mấy đầu hư thú chặn đường làm ổ. Hẳn là ở tạm nhưng cũng muốn vài ngày mới di chuyển. Hơn nữa chúng ta an toàn di chuyển số lượng đông như vậy từ sơn trại đến đây là nhờ tuyến đường này vốn ít gặp hư thú, bây giờ mà đi đông như vậy nữa là niệm luôn." Phạm Thiên nói.

"Hết cách rồi à, chỉ có thể đánh thôi sao?" Thánh Gióng hỏi.

"Ừm, mày không thích, không phải mày thích mấy loại chuyện này sao?" Phạm Thiên cười cười đầy châm chọc ý vị.

"Thích là thích chứ đâu phải ngu, rõ là chỉ có một đường c·hết thì ham cái gì. Lại nói chuyện này không chỉ mình tao, dính tới hai làng người đâu." Thánh Gióng bất mãn nói, làm như hắn não tàn trong đầu toàn đánh đấm không bằng.

Xin lỗi nhưng hắn cũng biết động não đó được không, thích hay không thôi.

"Ha ha ha..."

...

Bính boong.

Tiếng chuông dưới nhà vang lên, theo sau là tiếng hô lớn.

"Cứu tinh, ngài có đó không?"

Nghe giọng thì có vẻ là trưởng làng Keller.

"Clara, em xuống đón người lên đây!" Phạm Thiên nhẹ nhàng nói.

"Vâng."

Clara đứng dậy nói.

Lúc sau Clara quay trở lại, đi cùng còn có Keller như đã biết, cảnh sát trưởng Hit, cùng trưởng làng yêu tộc chưa biết tên.

"Đã tập hợp tất cả mọi người chưa?" Phạm Thiên vẫn thong thả nằm phơi nắng, hỏi.

"Sau khi sơ cứu chữa thương xong đã tập hợp hết mọi người ra sân vận động, chỉ chờ ngài tới chủ trì." Trưởng làng nói.

"Lực lượng thế nào?" Phạm Thiên hỏi tiếp.

Lần này là Keller nói: "Hai làng tổng lại số lượng thực vượt ngoài mong muốn, phải có đến hơn bảy trăm người tất cả."

Nhưng không nghe ra được trong lời nói của Keller có chút vui vẻ nào.

Bảy trăm dân làng so hơn tám mươi sơn tặc, về số lượng hiển nhiên là áp đảo có thể dễ dàng chiến thắng.

"Có thể là thực tế chiến lực không được nhiều như vậy. Hai làng có tỉ lệ người một nhà khá giống nhau, thường thường cứ sáu người sẽ có hai già hai trẻ, một phụ nữ và một đàn ông. Thật muốn lọc ra những người chân chính đánh được theo yêu cầu của ngài chỉ có khoảng 150 người." Hit xen vào nói.

150 đối 80, số lượng gấp đôi. Vẫn có cực cao khả năng chiến thắng.

Đáng tiếc cuộc chiến này ngay từ đầu đã không có chút cân bằng nào, là 180 dân làng đấu 80 sơn tặc yêu tộc yêu thú bán nhân các loại.

Trong tám mươi sơn tặc đó còn có mười tên là thức tỉnh giả, trong mười tên đó lại có một tên là giai đoạn hai. Hơn nữa đối phương là hợp thể sư, thực lực cao nhất có thể đạt được khó mà phán đoán.

Dưới điều kiện này, thật đánh lên mười thức tỉnh giả đủ đồ sạch hết 150 người.

Như cũ không có hy vọng, tiến thoái lưỡng nan tình cảnh chạy không được đánh không lại.

Ực ực ực.

Phạm Thiên một hơi đem cốc bia trong tay uống hết, đứng dậy nói: "Đi, tới sân vận động."

"Từ từ, bố mặc dùm con lại cái áo cái đã, thuần phong mỹ tục có nghe qua chưa." Thánh Gióng lườm lườm nói, giọng điệu tràn đầy ẩn ý.

"Xì, quênnnn, được chưa. Clara, đi lấy hộ anh cái áo."

...

Sân vận động của làng.

Phạm Thiên cùng Lạc Long, Clara, trưởng làng, Hit, Keller đứng ở giữa sân.

Không muốn nhưng Phạm Thiên phải thừa nhận rằng dù có nghĩ nát cả óc thì hắn cũng không nghĩ ra được cách nào để có thể chiến thắng đám sơn tặc.

Ít nhất là với số lượng 150 là không thể.



Nếu có thêm thời gian khả năng còn có chút cơ hội, đáng tiếc thời gian là thứ duy nhất bọn hắn không có.

Phạm Thiên nói vào chiếc loa cầm tay, âm thanh thông qua loa phát thanh được phóng đại để tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.

"Nghe, mọi người xin hãy chú ý!"

Khi câu nói này cất lên mọi sự ồn ào náo động đều biến mất, thay vào đó là sự chăm chú tuyệt đối.

"Có thể mọi người đã biết hoặc chưa biết, nhưng chỉ dựa vào những người trẻ tuổi của hai làng là không thể chiến thắng đám sơn tặc, sự thật là vậy không thể chối cãi."

Một lần nữa, cả sân vận động lại bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xào bàn tán lo lắng sợ hãi.

"Câm miệng!" Phạm Thiên quát lên: "Ta chưa nói xong đám ngu này."

"Cho đến lúc ta dừng nói, ta không muốn lại nghe thêm bất cứ âm thanh nào, hiểu!"

Không có ai lên tiếng, cả sân vận động lại lâm vào im lặng, chỉ là lần im lặng này mang bầu không khí khác với ban nãy.

"Tốt, nghe đây!"

"Chỉ dựa vào người trẻ là không thể thắng, và cũng không thể chỉ dựa vào người trẻ. Đây là việc chung, tất cả mọi người đều có quyền và nghĩa vụ, không phải chuyện của riêng ai, và ta tin là rất ít người muốn như vậy."

"Nhưng là ta sẽ không ép buộc, ta không có cái quyền này."

"Ta chỉ hỏi một lần thôi, trừ phụ nữ và trẻ con ra được rời khỏi sân vận động, những người s·ợ c·hết cũng có thể rời khỏi đây."

"Đừng vì sĩ diện mà ở lại, bởi lẽ điều đó sẽ chỉ càng làm mọi chuyện dễ đi hướng tệ hơn, như vậy còn không bằng sớm rời khỏi."

"Bây giờ cho đến mười phút sau, rời khỏi."

Hai làng người bốn phương tám hướng nhìn quanh, nhìn sang người bên cạnh rồi lại nhìn quanh.

Một phút đầu, không có ai di chuyển, mọi người vẫn còn chút chần chừ.

Phút thứ hai, phụ nữ cùng trẻ em bắt đầu di chuyển, đi ra khỏi sân vận động.

Phút thứ năm, đã không còn bất kỳ phụ nữ trẻ em nào còn ở lại.

Vẫn là tâm thái lo lắng chần chừ đó, sợ thằng Phạm Thiên chỉ đang làm phép thử, thừ lòng những kẻ hèn nhát rồi đá lên trước làm bia đỡ đạn.

Phút thứ sáu, chưa có thêm ai rời đi.

Phút thứ bảy, sự chần chừ này bị nghi ngờ, liệu có thật là như vậy.

Phút thứ tám vừa sang, người đầu tiên rời đi.

Đó là một người già.

Độ tuổi nào cũng vậy thôi, ai cũng s·ợ c·hết. Biết rằng bản thân sống không được bao lâu nữa vẫn sẽ s·ợ c·hết, đó là bản năng.

Có người đi đầu những người phía sau không còn do dự như vậy lần lượt từng người đi ra khỏi sân vận động.

Hết mười phút, người trẻ rời đi cực ít, tổng ở lại vừa tròn 150 người.

Phần lớn bỏ đi đều là người già, trong đó có hơn nửa là những người đến di chuyển cũng khó khăn, e sợ bản thân chỉ thành gánh nặng cho mọi người.

Thực chất tổng cộng cũng chỉ có chưa tới ba mươi người cả già lẫn trẻ rời đi.

Ít như vậy là điều Phạm Thiên không nghĩ tới, dù sao còn có thể chơi liều tìm tuyến đường nào chạy trốn, vẫn có cơ hội sống sót, mạng sống lại nằm trong chính tay của mình, lựa chọn này tốt hơn nhiều.

"Hết thời gian, người trẻ đứng sang một bên, người già đứng sang một bên." Phạm Thiên nói.

Lại mất vài phút để hai phe người chia ra.

"Tiếp theo, bên người già, những ai đến di chuyển đều khó khăn về đi. Không cần phải ôm tâm lý may mắn, như vậy sẽ chỉ trở thành gánh nặng mà thôi." Phạm Thiên nói.

Lại có thêm một toán người rời đi.

"Cơ hội cuối cùng s·ợ c·hết mau chóng rời đi, đặc biệt là nhóm người già vì tỉ lệ c·hết của mấy người có lẽ là không còn ai sống sót." Phạm Thiên nói.

"Không, cứu tinh cho lão hủ nói một câu."

Keller đốt nhiên nói, tiến về phía trước mấy bước xoay người đối mặt với Phạm Thiên.

"Ở đây mặc kệ là làng nào, đã là người có tuổi chắc chắn đều đã phải chứng kiến cảnh người thân quen bị đám sơn tặc hạ độc thủ. Bây giờ có cơ hội có thể trả thù mọi người tuyệt không lùi bước. Xin cứu tinh đừng lại khuyên nhủ!"

"Xin cứu tinh đừng lại khuyên nhủ!"

"Xin cứu tinh đừng lại khuyên nhủ!"

Phạm Thiên trầm mặc giây lát, hắn bỗng nhớ về tiên giới nhân yêu đại chiến thời điểm.

Cũng là cảnh tượng như này, cũng là vị trí như vậy, cùng một tâm thái, chung một lời nói.

Quyết không đầu hàng, tuyệt không lùi bước.

Xem ra hắn làm đúng rồi, cứu một làng này không phải phí công.

"Được, đã như vậy ta cũng không nhiều lời. Nhưng mọi người vẫn cần phải chuẩn bị tâm lý trước sẽ không có ai có thể quay về."



"Không sợ hãi, không đầu hàng."

Máu nóng này lây sang cả những người trẻ tuổi, đồng thanh hét lớn.

"Không sợ hãi, không đầu hàng."

"Không sợ hãi, không đầu hàng."

...

Lúc này Thánh Gióng lấy tay đẩy đẩy Phạm Thiên, nhỏ giọng nói: "Ra kia lúc, tao có chuyện muốn nói."

Không chờ Phạm Thiên đáp lời hắn đã xoay người đi luôn làm Phạm Thiên phải vội túm lấy áo đi theo đằng sau.

Cho đến một góc khuất không ai nhìn thấy.

Bốp.

Thánh Gióng đột ngột xoay người, không nói một lời một quyền đấm cho Phạm Thiên lảo đảo ngã ra đất.

"Mày đang thử thách giới hạn của tao đúng không. Vậy thì xin chúc mừng, mày thành công rồi đó."

Hắn quát lớn, trên mặt chỉ có thể thấy được phẫn nộ cùng sự giận dữ.

Phạm Thiên lại giống như hoàn toàn không bất ngờ trước một quyền này, bình tĩnh ngồi dưới đất cười nói: "Ha, bình thường không phải rất ngu sao, vậy mà vẫn biết dùng cái đầu đấy nhỉ."

"Ngu cái đjt mẹ mày, thậm chí mày còn không định bào chữa sao con chó này."

Còn chưa đủ rõ ràng sao, con chó này rõ ràng là định để những người già đó làm quân cảm tử, lấy mạng đổi mạng đi đánh g·iết đám sơn tặc.

Đồ súc vật này, sao có thể nghĩ ra cách đó được chứ.

Thánh Gióng nộ chồng thêm nộ.

Một cuộc chiến chắc chắn phải có hy sinh, đây là điều không thể tránh khỏi nên hắn có thể chấp nhận dù vô lý đến mức nào.

Nhưng cố tình để người khác, đặc biệt còn là người già đi tìm c·hết thì đừng hòng để hắn bỏ qua.

"Nghĩ hay lắm, vậy mày có cách nào không "anh hùng". Hay là chỉ có một cái tư tưởng vô nghĩa không có bất kỳ tác dụng nào."

Phạm Thiên lung la lung lay đứng dây.

"Đừng ảo tưởng nữa, đây là thực tế, tao đã nói với mày là thực tế thì không có màu hồng."

Nhổ một ngụm máu, hắn nói tiếp: "Tất nhiên, nếu mày có cách gì thì tao không có gì để nói."

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tốt hơn xa cái cách của mày." Thánh Gióng hét toáng lên.

"Quả nhiên ngu thì cũng chả mong chờ được gì. Mày nghĩ thêm một đám người già có thể làm nên trò trống gì. Người bình thường thì không nói, mày nhưng là chức nghiệp giả, còn không rõ sức mạnh của đám trại chủ đó sao."

"Mày phải hiểu theo cách của mày mà thua liên lụy đến là toàn bộ mọi người, thắng thì cũng phải c·hết hết những người tham chiến. Còn tao, thua không nói làm gì, thắng người trẻ có thể sống tiếp. Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt. Sao, nói gì được không, hả?"

"..."

"Chỉ được cái mồm thôi, cuối cùng có làm được gì đâu, cách một cái cũng không có. Tỉnh lại đi, chỉ có niềm tin mà đòi sống thì vô tiểu thuyết mà làm nhân vật chính, bớt ảo tưởng lại."

Thánh Gióng muốn nói lại ngừng, rồi lại muốn nói, rồi lại ngừng tiếp, bởi vì hắn thật không biết phải nói gì cho đúng.

"Mày thích làm gì thì làm, nhưng chắc chắn tao sẽ không bao giờ đồng ý với mày, cũng sẽ không bao giờ làm loại chuyện này."

Nói xong hắn chạy đi mất, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Phạm Thiên không để ý, mà có muốn để ý cũng không được.

...sớm ngày tỉnh lại a, nếu không tương lai người ăn thiệt thòi chỉ có thể là mày thôi.

Thánh Gióng đi hắn chả có lý do gì để ở lại, xoay người đi về phía giữa sân.

Cụ thể phương thức tác chiến, kế hoạch các kiểu hắn còn chưa nói đâu.

Chỉ là người mù như hắn đi đường đâu dễ như vậy.

Cũng may Clara vẫn để ý tới bên này, chạy lại dìu hắn đi.

"Anh Gióng đâu rồi anh?" Clara nhìn đông ngó tây hỏi.

"Nó có nhiệm vụ riêng anh giao cho đi làm rồi." Phạm Thiên nói.

"Ra là vậy."

"Dìu anh quay lại xong cũng về nhà với ông đi, từ đây không còn chuyện của trẻ con nữa đâu."

"Hả, nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả." Phạm Thiên khẽ quát.

"Vâng."

Clara có chút sợ hãi, anh giống như đang bực tức, rất dễ nổi nóng.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Không, từ lúc gặp hai anh thân thiết như vậy, rõ ràng quan hệ không phải bình thường. Làm sao hai người lại xảy ra cãi vã được, chắc chắn là do mình n·hạy c·ảm thôi.

Đúng vậy Clara, mày quá n·hạy c·ảm rồi. Nghe anh về nhà thôi.