Chương 94: Sơn tặc, sơn, tặc...
Hành quân như trận, cứ việc chỉ là một đám sơn tặc đội hình từ đầu đến cuối vẫn giữ vững không loạn, kỷ luật cũng có thể nói là nghiêm minh.
So với thân phận sơn tặc quả thực vượt xa, không hề nghĩ tới.
Đến làng yêu, cả làng mất đi trước đó ồn ào, thay vào đó là sự im lặng đến đáng sợ.
Không có một âm thanh nào, tựa như một ngôi làng c·hết.
"Đi, cửu đệ, dẫn mười đứa vào xem xem, nhớ cẩn thận!" Đại trại chủ nói.
Không bình thường chút nào, cho là đám dân làng biết trước bọn hắn sẽ tới mà phục kích cũng không phải loại im lặng như này.
Cửu trại chủ bước ra, chọn lấy mười tên yêu tộc tiến vào làng.
Một trận đơn giản lục soát.
Đồ đạc còn nguyên, chính là không có người sống nào, đừng nói nhân hình, một sinh vật sống đều không có.
"Đại ca, đệ còn để ý thấy trong nhà tuy đồ đạc còn nguyên nhưng mấy thứ sắc bén lại không thấy được mấy, có cũng là vật nhỏ như dao gọt trái cây." Cửu trại chủ nói.
Trong lòng thắt lại, sắc mặt nghiêm trọng, đại trại chủ trầm tư suy nghĩ.
"Đại ca đừng quá lo, có lẽ bọn chúng đã sớm chạy rồi, cầm theo chút đồ để phòng ngừa hư thú là bình thường." Ngũ trại chủ nói.
"Đúng vậy, đại ca đừng đánh giá cao đám dân làng này quá." Nhị trại chủ cũng nói.
"Không." Đại trại chủ quát một tiếng, giống như đã hiểu ra thứ gì.
"Chúng ta trúng kế rồi, mau, mau về trại."
Lời còn chưa dứt đã nhảy lên lưng yêu thú cấp tốc đuổi trở về trại.
Những người khác không hiểu lắm nhưng vẫn nghe theo, nhảy lên lưng yêu thú, ai không có yêu thú thì chạy bộ đuổi sau đại trại chủ.
Trúng kế? Trúng kế gì, không lẽ đám dân làng còn chờ chúng ta ra ngoài đối sơn trại làm gì? Cứ cho là vậy có tác dụng gì, sơn trại đâu có ai...
"Bọn dân làng muốn cứu người." Nhất trại chủ quát mắng.
Mẹ kiếp, thật trúng kế rồi.
...
Vẫn là sơn trại.
Phạm Thiên cùng Thánh Gióng dẫn theo đội hình mới tổ hợp cỡ 40 yêu tộc trai tráng bao gồm cả cảnh sát "quang minh chính đại" tiến vào trong.
Chính như đại trại chủ cùng nhất trại chủ nghĩ tới, bọn hắn đã trúng kế của Phạm Thiên.
Từ đầu tới cuối mục đích chỉ có một, giải cứu nhân tộc.
Thật ra chính Phạm Thiên đều không ngờ rằng kế hoạch sẽ thuận lợi như vậy.
Ai mà ngờ trước khi đi đám sơn tặc còn phát biểu một trận, gióng trống khua chiêng làm như sợ Phạm Thiên không biết bọn hắn đã đi không bằng.
Nếu đã hết sức ủng hộ làm theo vượt mức kế hoạch như vậy Phạm Thiên cũng không khách khí, kế hoạch lập tức triển khai.
Theo một tuyến đường khác với đám sơn tặc đi, Phạm Thiên đám người đường vòng đi đến sơn trại, hòng giải cứu nhân tộc kiếm thêm lực lượng có thể đánh.
Còn những dân làng khác từ ba hôm trước đã bắt đầu theo từng nhóm di chuyển trốn đi, tạm lánh ở làng nhân tộc.
Sơn trại đã hiện ra ở trước mắt.
Trước cổng, rõ ràng là người canh đã đông hơn mọi khi.
Mười người, đều là nhân tộc.
Trên thân có thể thấy được rất nhiều v·ết t·hương, rất dễ liền có thể đoán ra mười người này là người của làng nhân tộc b·ị b·ắt tới kia, bị đám sơn tặc ép ra đây trông.
Có lẽ là do sợ hãi sau những màn h·ành h·ạ t·ra t·ấn nên không dám phản kháng, nên mới được bọn sơn tặc chọn cho ra trông cổng.
"Xem ra là thật sự không để lại tên nào."
Nghe Thánh Gióng nói, Phạm Thiên nhẹ giọng thì thầm.
Nếu không cũng không đến mức phải dùng đến tù binh có phong hiểm này, càng là chọn ra tận mười người để bọn họ lẫn nhau kiềm chế, sự sợ hãi của một người có thể lan sang những người khác, đảm bảo không có chạy trốn.
"Thế nào, đánh chứ. Mười tên b·ị t·hương đấu bốn mươi hoàn hảo, dễ ẹt." Thánh Gióng nói.
"Mày điên à thằng ngu này. Quên mục đích đến đây là gì rồi." Phạm Thiên chửi một câu.
Tới đây là để cứu người, con mẹ nó bây giờ chưa cứu đã muốn g·iết, đùa nhau. Đánh xong còn cứu con mẹ gì nữa.
"Thế tính sao, kinh nghiệm của ta nhìn ra rằng mấy người này đã hoàn toàn bị sợ hãi bao phủ rồi, sẽ không dễ dàng nghe chúng ta nói mà phối hợp đâu." Cảnh sát trưởng đứng ở bên cạnh nhìn từ đầu đến giờ, nghe Phạm Thiên nói cũng nói ra suy nghĩ của mình.
"Sợ sơn tặc thì cho bọn nó gặp sơn tặc là được." Phạm Thiên cười một tiếng.
"Lấy cỡ chục người ra, người nào mà nhìn hung dữ tí, phải lạ mặt mà mười người đằng kia không quen."
Cảnh sát trưởng không hiểu ý của Phạm Thiên lắm, nhìn quanh một vòng chọn ra mười yêu tộc trẻ khỏe tiến tới.
"Qua bên kia, bắt trói bọn họ lại." Phạm Thiên nói.
"Làm thế nào?" Một người nói.
"...nghe không hiểu hả, cứ qua bắt bọn nó lại, hung dữ lên." Phạm Thiên hơi nhíu mày nói.
Mười người vẫn không hiểu, bây giờ qua có khác gì so với cả đội qua không.
Đông người hơn còn tạo được nhiều áp lực hơn ấy chứ.
Cảnh sát trưởng hiểu ra, đây là muốn giả làm sơn tặc a.
Thế là nhỏ giọng nói với mấy người: "Mấy đứa qua bên kia, thần sắc hung ác chút, cứ to tiếng quát mắng bọn họ cơ, làm như đám sơn tặc ấy."
Liếc nhìn Phạm Thiên một cái, nói tiếp: "Bất quá, động tay động chân thì được, nhưng đừng mạnh tay quá. Hiểu chưa?"
"À à à, ý là giả làm đám sơn tặc ạ."
"Bọn cháu hiểu rồi, chú cứ ở đây chờ đi."
Điều chỉnh nét mặt một hai, mười người đi ra khỏi chỗ khuất, thẳng hướng đến cổng trại.
Mười cái nhân tộc canh cửa người thấy được, chỉ là nhìn bọn hắn hung thần ác sát bộ dáng, lại là yêu tộc, hơn nữa thời điểm còn vừa trùng vừa mới rời đi nên có cảnh giác hơn chứ không nghĩ nhiều.
"Nhìn, thích nhìn không, cất cái mắt đi."
"Bọn ta phụng lệnh đại ca quay về trông coi, các ngươi còn không mau cút."
Mười nhân tộc hai mặt nhìn nhau trong lúc nhất thời lâm vào do dự, không phải nghi ngờ mấy người trước mặt này có phải sơn tặc thật hay không, đừng đùa, bọn hắn biết quái mặt ấy.
Bọn hắn do dự vì chỉ có mười tên sơn tặc, có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, phối hợp được với những người có bị nhốt thì tất cả mọi người đều có thể chạy thoát.
"Còn đứng đó, đi vào chỗ nhốt mau, còn chờ ta dắt ngươi đi."
Mười tên yêu tộc đi tới, một tên trong đó lập tức cho một người một cái bạt tai lớn giọng quát.
Một cái tát này trực tiếp để người kia lảo đảo ngã xuống đất.
"Nhanh cái chân lên, hay là chưa ăn đủ đòn."
Một tên yêu tộc khác tung chân đá một cái.
"Thấp kém nhân tộc, chỉ ở cạnh ngửi mùi đã thấy khó chịu rồi. Đại ca nhanh nhanh g·iết hết đám này đi thì tốt."
Mười điểm diễn xuất, không thấy được kẽ hở nào.
Không thể, căn bản không thể được.
Chúng ta không thể phản kháng được, không có chút cơ hội thắng nào.
C·hết, sẽ c·hết, c·hết trước tiên.
Sống hèn một chút cũng được mà, sống được thêm cũng tốt mà dù chỉ một chút.
Miễn cưỡng gạt ra một nụ cười khó coi, những người bị làm ngã đứng dậy nói: "Dạ vâng vâng, bọn tôi sẽ về phòng giam ngay."
"Nhanh lên, bọn ta sẽ theo sau để đề phòng các ngươi chạy trốn."
"Vâng, bọn tôi hiểu mà."
Bước đi những bước chân khập khiễng vì đôi chân b·ị đ·ánh đến muốn gãy, mười nhân tộc đi ở đằng trước còn mười yêu tộc theo ở đằng sau.
Hai mươi người vào trong sơn trại, bóng người cũng bởi vậy biến mất.
Mà lúc này, ở bên ngoài sơn trại, cảnh sát trưởng mồ hôi lạnh đầy đầu, trong lòng căng thẳng gấp sắp c·hết.
Xong, toang, mấy thằng nhóc này đã bảo là nhẹ nhẹ chút thôi mà.
Vì quá căng thẳng đến cả tiếng thở cũng nghe được đến rõ ràng.
"Bình tĩnh đi, ta không phải loại người hạn hẹp đó." Phạm Thiên nói, hắn lại hiểu mấy loại này quá, g·iết đều đủ chất thành thi sơn đâu.
"Ha ha không có gì, chỉ là căng thẳng sợ đám sơn tặc kịp về thôi."
Chờ đợi, một lát sau từ sơn trại đi ra mười bóng người.
Là mười tên yêu tộc vừa mới đi vào.
"Chú, xong rồi."
Đi tới chỗ cả đội đang chờ, một người nói.
"Mười người vừa nãy xử lý thế nào?" Cảnh sát trưởng hỏi.
"Sau khi biết được chỗ nhốt dân làng bọn cháu đánh ngất luôn rồi."
"Tốt, đi thôi, vào cứu người."
Cảnh sát trưởng còn chưa nói gì Phạm Thiên đã nói trước.
Đi vào trong sơn trại, vài lần ngoằn vài lần rẽ, đi sâu vào bên trong, đến chỗ giam giữ.
Rất nhiều, phải cỡ hơn trăm người nhồi chét chật chội vô cùng.
Mười người vừa đứng ở ngoài canh cổng nằm ngất ở bên ngoài, góc khuất của những người bị giam giữ.
"Đi giải quyết đi." Phạm Thiên nói.
Cảnh sát trưởng chạy tới chỗ cửa giam, không vội mà cứu người ngay, hỏi: "Mọi người không sao chứ? Những người khác đâu, sao ở đây lại ít người thế này?"
Không ai đáp lại, chỉ có sợ hãi bao trùm.
Cảnh sát trưởng biết trước điều này mới không vội vã cứu người, nếu không nhất định sẽ gây nên hỗn loạn.
"Trưởng làng, trưởng làng đâu? Keller trưởng làng, ông có ở đây không?"
Cảnh sát trưởng cao giọng hô.
Làm cao tầng của hai làng bọn hắn tất nhiên phải có quen biết.
Chỉ cần gặp được mọi chuyện liền dễ xử lý rồi.
"Giọng nói này, Hit cảnh sát trưởng, ở đây, ở bên này."
Một đạo giọng nói đáp lại từ một buồng giam khác.
Hit vội chạy tới chỗ phát ra âm thanh, quả nhiên đã thấy được Keller trưởng làng.
Chỉ là Keller đã yếu ớt vô cùng, tuổi cao cùng h·ành h·ạ để ông khó mà chịu đựng.
"Thật sự là Hit, sao cậu lại ở đây?"
Thấy được Hit, Keller mừng rỡ, trong mắt nổi lên từng tia hy vọng.
"Chuyện dài lắm tôi sẽ kể sau, trước tiền chúng ta cần thoát ra khỏi chỗ này đã." Hit nói nhanh: "Những người khác đâu, lẽ nào tất cả mọi người đều đã bị g·iết rồi ư."
"Không phải, mọi người bị nhốt ở bên ngoài, sau trại, tại ở đây không thể lại nhốt người."
"Được."
Con dao sắc bén thu được từ chỗ đám sơn tặc nhấc cao.
Cheng.
Một lần không được, tay bị chấn đau.
Hit không dừng lại, có thể.
Cheng cheng cheng cheng.
Lại chém mấy lần ổ khóa rốt cuộc b·ị c·hém đứt.
"Mọi người, vực dậy tinh thần. Chúng ta còn sống, núi xanh lo gì không có củi đốt. Chúng ta cần phải chạy khỏi đây, chỉ có như vậy mới có thể trả thù cho những người đ·ã c·hết." Keller mừng rỡ hô lớn.
"Cậu tới, cõng ông ấy theo. Chia làm hai đội, một đội theo tôi đi cứu người, một đội ở đây giải thoát cho những người bị giam giữ." Hit quát.
Một người đi hỡi cõng Keller lên lưng.
Keller chỉ tay về một hướng nói: "Lúc đó đám sơn tặc dẫn mọi người đi về phía này."
"Đi."
Một nửa đội đi theo Keller cùng Hit cùng một chỗ ra đằng sau cứu người.
Những người còn lại nhấc lên v·ũ k·hí, chém ổ khóa giải cứu người bị nhốt.
...
Đằng sau sơn trại, phía bên ngoài.
Đông, thật sự rất đông, có đến hơn hai trăm người ngoài này.
Già có trẻ có, nam có nữ có, bị dây thừng buộc lại với nhau cột một đầu vào cây không cho chạy trốn, trên người ai ai cũng có v·ết t·hương nặng nhẹ các loại.
Điểm đặc biệt là mặc kệ ngoài này hay bên trong, phần lớn nữ giới đều không có mặc đồ, ánh mắt ảm đạm thất thần.
Sở dĩ nói là nữ giới, bởi vì trong đó có cả trẻ em lẫn người già.
Đúng, đám sơn tặc này chính là súc vật như vậy, cầm thú cũng không bằng.
"Mọi người, mau chạy, cơ hội của chúng ta đến rồi, mau chạy a."
Còn chưa chạy đến Keller đã hô lớn.
Từng người cầm v·ũ k·hí cắt đứt dây thừng cởi trói cho dân làng.
Những người bị giam giữ sau khi được giải thoát cũng đều đã chạy đến phía sau sơn trại tụ tập cùng những người khác cùng một chỗ.
Những người ngất xỉu đều có người cõng trên lưng, không có ai bị bỏ lại.
"Đã đủ người chưa." Phạm Thiên ở trên lưng Thánh Gióng nói.
Keller kinh ngạc nhìn Phạm Thiên, lại nhìn sang Hit, sao lại có một đứa trẻ mù ở đây.
"Cứ trả lời đi, cần thận cái miệng." Hit nói.
Nghe Hit nói vậy Keller không dám khinh thường, nghiêm túc nói: "Người đều đã cứu, có cũng chỉ còn những vong hồn nằm dưới bàn tay ác độc của đám sơn tặc."
Oán hận, căm phẫn, cắn răng nghiến lợi nói.
Cả nhà hắn đều đ·ã c·hết, bị làm nhục tới c·hết, ở ngay trước mặt hắn.
Vợ hắn, con dâu hắn, cháu gái hắn, thậm chí cả con trai hắn, đều bị những thủ đoạn không thể diễn tả h·ành h·ạ tới c·hết ở trước mặt nhau.
"Đi, theo phía sau núi đi xuống. Chạy đến chỗ làng nhân tộc." Phạm Thiên khẽ quát.
Thời gian mất quá nhiều rồi, còn chậm trễ nữa e là sơn tặc sẽ kịp về.
Lấy yêu thú tốc độ đuổi theo bọn hắn có chạy đằng trời.
Còn mấy cảnh sướt mướt khổ khể kể nể gì gì đó để sau đi, thề độc thề đọc gì cũng kệ nốt, c·hết mấy người thì sao, còn sống là tốt lắm rồi.
"Đi."
Hit cùng Keller đồng thời quát.
Vài trăm người ầm ầm chạy đi.
Đội hình này dù có bắt gặp hư thú cũng không dám lại gần, trừ phi là cường đại hư thú.
Kế hoạch hôm nay, đại công cáo thành.
Hồi làng.
Chạy theo lối khác trốn về làng nhân tộc.