Chương 93: Dân làng và sơn tặc
Rất nhanh dân làng người tới.
Xác đám sơn tặc vứt tại chỗ, thu hút được hư thú tới càng tốt, rắc rối của đám sơn tặc thì ngại gì nhiều.
Xác yêu thú có một đội chuyên, chất lên xe chở về.
Về phần những người dân làng c·hết trong chiến đấu, được mang về đầy đủ cả những phần thân thể b·ị c·hém đứt.
Về làng, một màn nhận thân sướt mướt, người nhà của những người đ·ã c·hết bất lực nhận thân khóc ròng.
Phạm Thiên không xem, hắn cùng Thánh Gióng về lại phòng trọ.
Kế hoạch cần phải thay đổi, đám sơn tặc g·iết chóc nhân tộc so hắn nghĩ muốn lợi hại, không thể tiếp tục kế hoạch cũ.
"Hai anh cuối cùng cũng về rồi, có muốn đi tắm trước không, hay để em đi hâm lại đồ ăn nha." Clara mở cửa, mừng không tả xiết.
Có thể trở về ít nhất kế hoạch của Phạm Thiên là thành công, một chút tổn thất đối với đám sơn tặc cũng đủ để Clara vui hơn ngày tết.
Phạm Thiên lắc đầu nói: "Không cần, để anh đi nghỉ một lát."
Kỹ năng không tinh cũng có tiêu hao, lấy hắn bây giờ trạng thái một ngày dùng nhiều lần như vậy gánh chịu mệt mỏi vô cùng.
Thánh Gióng dìu Phạm Thiên vào giường ngồi còn bản thân thì đi tắm.
Clara chạy đi hâm nóng đồ ăn, nói đi nghỉ một lát nhưng không nói không ăn nha, chưa kể đống bia trong tủ lạnh vẫn còn đâu.
Phạm Thiên nằm vật ra giường, vắt tay lên trán suy nghĩ.
Tính một chút, sơn tặc có vào khoảng hơn trăm yêu tộc bán nhân các loại, yêu thú không phải ai cũng có nhưng cũng được phần lớn.
Tạm cho sơn tặc là một trăm, yêu thú Thánh Gióng quan sát được hôm đó đại khái vào chín mươi, cực nhỏ số người không có.
Thêm vào mười một trại chủ cùng mười một yêu thú chắc chắn có tu vi.
Hôm nay đồ một trận, đợt đầu mười sơn tặc mười yêu thú, đợt sau hai mươi sơn tặc hai mươi yêu thú cùng một trại chủ.
Đơn giản cộng trừ phép tính sau còn bảy mươi sơn tặc, sáu mươi yêu thú cùng mười trại chủ.
Đổi lại là bên dân làng, mang đi năm mươi có hơn mười n·gười c·hết, hơn mười b·ị t·hương nặng tàn phế, tổng lại gần ba mươi người, tổn thất hơn nửa.
Những người còn lại ít nhiều đều có thương tại thân, nặng nhẹ khác nhau, bất quá không đáng lo, thật muốn dùng thì vẫn có thể đánh.
Lấy thể chất của yêu tộc nghỉ ngơi dưỡng cái vài hôm là lại khỏe như trâu, đánh đấm bình thường ngay.
"Thời gian không nhiều a, lại nói trong tiểu thuyết đều là dạng này, kế hoạch toàn đến lúc mấu chốt là xảy ra biến cố, khó a."
Đám trại chủ chỉ cần không ngu sau vụ tổn thất này sẽ không tùy tiện ra tay.
Người cử đi c·hết sạch không có ai quay lại thực lực kẻ địch tất nhiên không tầm thường.
Như vậy có thể có hai ba ngày được yên ổn trước khi hai bên trực tiếp đối mặt.
Nghĩ lấy nghĩ lấy, Phạm Thiên thử qua mọi kế sách có thể nghĩ ra, lọc ra kế sách vẹn toàn nhất, không biết lúc nào bụng đã biểu thị ồn ào đói meo.
"Chậc, Gióng, mày còn để lại tí gì không?" Phạm Thiên ngồi dậy mệt mỏi nói.
"..."
"Hửm, đi đâu rồi?"
"Anh muốn ăn ạ, vẫn còn, để em đi lấy." Clara nói, vậy mà vẫn chưa ngủ.
Đồ ăn Thánh Gióng vừa mới ăn, còn chưa dọn đi.
Phạm Thiên ngồi xuống, cầm lấy bát cơm Clara xới cho đã gắp sẵn đồ ăn bắt đầu ăn.
Khô cổ thì uống hớp bia, Thánh Gióng mua về chất cả đống trong tủ lạnh.
"Thằng Gióng nó đi đâu rồi?" Phạm Thiên đưa bát cơm hết ra hỏi.
Clara lại xới thêm một bát, gắp thịt cùng rau, nói: "Anh Gióng lên trên nóc rồi thì phải, em nghe thấy lầm bầm bảo lên trên ngồi."
"Ừm, vậy kệ nó đi." Phạm Thiên gật đầu nói tiếp tục ăn.
Ăn xong Phạm Thiên quay lại giường nằm, Clara bê bát đi rửa rồi đi ngủ.
...
Trên nóc khu trọ.
Thánh Gióng ngồi trên nóc, trong tay cầm chai bia, bên cạnh vẫn còn vài chai chưa bật.
Trông như người có tâm sự.
Quanh thân hắn lờ mờ tụ tập những điểm linh quang màu vàng từ bốn phía trong làng xông tới.
Mỗi lần những điểm linh quang này nhập vào trong người thương thế của Thánh Gióng lại tốt hơn một chút.
Thứ chấm sáng nhàn nhạt này chính là tín ngưỡng lực, bằng vào chiến công hôm nay hắn đã có được một chút tín ngưỡng của dân làng.
"Đệt, đâu rồi, sao lại không lên đây ngồi."
...
Sáng, chính xác là tám giờ sáng, Clara lôi Phạm Thiên cùng Thánh Gióng ra khỏi giường, lý do trưởng làng gọi có cuộc họp khẩn.
Chỉ là ấn tượng Phạm Thiên để lại vẫn còn, không ai dám làm phiền lên đành nhờ cô bé đáng thương, Clara.
Lại gặp ở nhà văn hoa, vẫn là chín gương mặt quen thuộc.
Phạm Thiên bố bời dáng ngồi cùng Thánh Gióng chán đời ngồi xuống, cứ vậy thôi.
"..."
"Ừm, hai vị không định nói gì ạ?" Trưởng làng mở miệng thăm dò.
"Nói đầu khấc, không phải mấy người gọi hai đứa bọn tôi đến à." Thánh Gióng lớn tiếng nói.
Giống như là phụ nữ đến tháng ấy, không hiệu sao tự nhiên khó ở.
Có lẽ do cơn say vẫn còn mà còn phải vác cái xác dậy đi tới đây ngồi đi.
Ặc, chín người á khẩu.
Đúng a, bọn hắn gọi tới, nhưng chủ yếu vẫn là nghe hai vị nhóc con hỗn láo này đưa ý kiến, chứ bọn hắn mẹ nó biết cái gì mà nói.
"Không cần để ý, mấy người đang lo lắng điều gì, cứ nói." Phạm Thiên nói.
"A à, bác đang lo đám sơn tặc sẽ tập hợp đánh tới. Không muốn thừa nhận nhưng nếu chúng đánh tới chúng ta căn bản là không có cách nào sống sót." Trưởng làng sắc mặt nghiêm trọng nói.
"Đối phương tổn thất một lần nhiều người như vậy sẽ không lại tổ chức t·ấn c·ông sớm, chúng ta có vài ngày để chuẩn bị." Phạm Thiên nói.
"Ý ngài là chúng ta sẽ trực diện với đám sơn tặc?"
Phạm Thiên khẽ gật đầu.
"Vậy những người già và trẻ nhỏ thì sao, không có sắp xếp mọi người nhất định sẽ bị vạ lây."
"Ta tự có chuẩn bị riêng."
"Hiểu rồi, không biết hai vị đây có cần gì trong kế hoạch không, cả làng sẽ dốc toàn lực trợ giúp."
"Có ngược lại là có một chút, lát nữa ta sẽ nói chi tiết sau. Những người chiến tử xử lý thế nào rồi?" Phạm Thiên đột nhiên nói sang một chuyện khác.
Chín người hơi sững sờ mất một chút, bọn họ không nghĩ tới Phạm Thiên sẽ hỏi chuyện này.
Trưởng làng nhìn về phía cảnh sát trưởng, chuyện này không phải do hắn xử lý.
"Báo, người hy sinh được đưa về chôn cất đàng hoàng, sau sẽ lập bia tưởng nhớ. Người nhà tạm thời chỉ có an ủi miệng, đợi sau làng sẽ có hỗ trợ thực tế, cam đoan xứng đáng với những gì họ mất đi." Cảnh sát trưởng đứng dậy nói, nói xong nhìn sang một người khác.
Là bà chủ của phường buôn lớn nhất làng này, người xử lý chỗ xác của yêu thú thu được.
Bà chủ khẽ cười nói: "Số lượng xác yêu thú có chút lớn, cửa tiệm của chúng tôi là kham không nổi. Bất quá đợi sau khi kết thúc có thể liên hệ tới chỗ lớn hơn, chắc chắn có thể bán được với giá tốt nhất. Khẳng định sẽ không thiếu ngài một đồng."
"Không cần, nếu có giữ lại cho làng dùng, lát nữa Clara sẽ đến chuyển lời, mấy người có gì cần họp cứ tiếp tục." Phạm Thiên đứng dậy nói.
Thánh Gióng cũng đứng dậy, dìu theo Phạm Thiên ra ngoài đi về phòng trọ.
"Tự dưng mày kéo Clara vô làm gì, tại chỗ nói không nhanh hơn à?"
Đợi đi xa Thánh Gióng nhỏ giọng nói.
"Vậy nên mới nói mày ngu." Phạm Thiên mắng chơi một câu.
Bọn hắn sau khi rời làng Clara sẽ lại quay về cuộc sống khó khăn.
Bây giờ hắn đang tạo cơ hội cho Clara tiếp xúc cao tầng của làng, cũng trong vô thức làm cho vị trí của Clara nặng hơn trong lòng đám trưởng làng.
Như vậy dù cho bọn hắn rời đi Clara cùng ông sẽ không đến mức bị người chèn ép sống không nổi.
Mặc dù chưa chắc đã đến mức đó nhưng cẩn thận không có gì hại.
Mẹ nó, tao không biết mới hỏi. Mày cứ mập mờ thế thằng đéo nào hiểu được, hiểu thì đã không hỏi rồi.
Thánh Gióng trong lòng đem 18 đời nhà Phạm Thiên thăm hết một lần.
"Thương thế của mày đây là thế nào, sao lành nhanh hơn cả tao thế."
Đi đường, Phạm Thiên nói.
"Méo ai biết, đêm đêm ngồi tự nhiên tốt lên." Thánh Gióng nói.
Cho mày c·hết, nhờn, để xem mày hiểu được không ha ha ha ha ha.
"Hừm..."
"Nghĩ ra cách chưa?" Thánh Gióng đột nhiên nói.
"Cách gì?"
"Đánh cân kèo thằng mạnh nhất, chẳng lẽ mày quên rồi đậu má. Chỉ là một trại chủ thôi đã tí thì ăn cơm chấm đất rồi, bây giờ kiếm gãy đoạn súng hết đạn, xong game."
"Tàm tạm." Phạm Thiên nói rồi lại trầm tư.
Đi được một đoạn xa, Thánh Gióng định mở miệng lại thôi.
Đi thêm một đoạn nữa, Thánh Gióng vẫn là không nhịn được: "Móe, kế hoạch là gì nói ra nghe cái nào, cứ ấp ủ như ủ rượu thế làm mẹ gì, khó chịu vờ lờ."
"Hừm..."
"Đệt, mày cố tình chọc tức tao đúng không." Thánh Gióng nổi nóng.
"Không, tao đang nghĩ có nên nói không thôi. Nhiều lắm, phải chuẩn bị trong vài ngày tới cơ."
"Nhiều lắm hả?"
"Nhiều, mấy ngày chuyện cơ mà."
"Vậy tính sao, không lẽ kệ luôn bỏ qua."
"Ừm, hiện tại muộn lắm rồi, bỏ qua trực tiếp next đoạn kế đi, còn mày cứ chờ đánh nhau là được."
"Mẹ."
...
Cả làng tiến vào cực kỳ bận rộn thời kỳ, lại vô cùng gấp gáp cùng lo sợ, chỉ sợ đám sơn tặc thình lình t·ấn c·ông.
Ba ngày sau, đêm tối.
Ngọn núi của đám sơn tặc, sơn trại.
"Người tới đủ chưa?" Đại trại chủ lạnh lùng nói.
"Các anh em đã đến đủ hết rồi đại ca." Nhất trại chủ nói.
"Ừm." Đại trại chủ gật đầu, cao giọng nói:
"Các anh em, dưới núi đám dân làng kia vậy mà dám phản kháng, dùng thủ đoạn bỉ ổi vô sỉ nào đó đánh lén g·iết c·hết các anh em."
"Hôm nay chúng ta vừa là trả thù, vừa là cho bọn nó biết ai mới là chủ chỗ này. Các anh em chơi nhân tộc chắc cũng chán rồi đi, lần này là yêu tộc cùng bán nhân, các anh em có thể thoải mái rồi ha ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha thú nhân uraaaaaa."
Toàn trường cười lớn.
"Đi, diệt sạch kẻ cản đường." Đại trại chủ lớn tiếng quát lớn.
"Đi!!!"
Dẫn theo toàn bộ lũ sơn tặc cùng yêu thú, và chín vị trại chủ khác, đại trại chủ hành quân thẳng tiến.
Mục tiêu: làng yêu.