Chương 92: Solo với trại chủ yếu nhất
Kế hoạch như cũ, khi hai bên khoảng cách đủ gần Phạm Thiên toàn lực thả ra kỹ năng.
Thần ma tái hiện.
Đánh đâu thắng đó, lừa ai được nấy biến hình kỹ năng lần này đã trở thành vô dụng, không tên sơn tặc nào bị lừa.
Dù không thành công cũng đã để lộ bản thân, Phạm Thiên không có đường lui quát: "Giết!"
50 trẻ khỏe yêu tộc xông ra, số nhỏ cầm theo v·ũ k·hí thực thụ c·ướp được chỗ đám sơn tặc.
"Ra là đám các người, đại ca cẩn thận quả nhiên không sai."
"Giết hết bọn chúng cho ta."
Thập trại chủ hét lớn.
Hai bên người lao vào hỗn chiến, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Thập trại chủ đứng ở ngoài cảnh giác quan sát, hắn không thấy tên vừa sử dụng kỹ năng, đối phương cũng có người thức tỉnh.
Hắn tính có thể nóng nhưng không phải hỏng đầu, nếu không cũng không sống được tới bây giờ.
Trong lúc đó, trong màn đêm, Thánh Gióng nhẹ nhàng di chuyển lẻn ra phía đằng sau của thập trại chủ, thu liễm sát khí rón rén lại gần.
Trường kiếm cao cao dơ lên.
Cạch.
Chân hắn đạp phải một cành cây.
Đệt.
Thánh Gióng không nghĩ gì khác lập tức đâm ra một kiếm.
Thập trại chủ nghe thấy tiếng động không có quay đầu nhìn lại, yêu thú đứng cạnh hắn nhảy lên húc đầu hất tung lưỡi kiếm.
Chậm rãi xoay người, thập trại chủ cười lạnh nói: "Tìm thấy ngươi rồi con bọ chét."
"Ha, không biết ai mới là bọ đâu."
Thánh Gióng lắc lắc tay cười nói, con yêu thú kia lực khỏe thật sự, làm tay cầm kiếm đều bị chấn đến đau điếng.
"C·hết đi."
Đột nhiên thập trại chủ xông lên, vẻ mặt hung ác quát lớn.
Trên tay hắn đeo một đôi quyền sáo màu đỏ, màu đỏ đó là do máu nhuộm thành.
Huyết dịch trên đó vẫn còn có thể ngửi được mùi máu tươi, Thánh Gióng sẽ không sai, mùi máu này là của nhân tộc.
Bằng.
Vang lên âm thanh không thể nói là quen thuộc nhưng ai cũng biết đó là âm thanh của thứ gì.
Súng.
Thập trại chủ hai mắt trừng lớn nhìn lỗ thủng trên bụng, lại nhìn trước mặt Thánh Gióng đang cầm súng, nòng súng vẫn đang hướng về hắn.
"Chậc, khó bắn quá, tao nhằm vào đầu mà."
Súng là Phạm Thiên nhét cho hắn, là do cảnh sát trưởng đưa cho.
Hàng bình thường thôi nhưng đối nhất tinh chức nghiệp giả vẫn là đủ sài.
Liên tiếp hai tiếng súng nữa vang lên.
"Thằng ngu, bắn ngu thì lại gần mà bắn." Phạm Thiên không nhịn được quát.
Thập trại chủ cười gằn: "Muộn."
"Hợp thể."
Đầu yêu thú vẫn luôn ở bên cạnh hắn kia hướng hắn đâm đầu vào.
Một cảnh tượng kinh dị.
Cả hai hóa thành hai đống thịt lúc nhúc lúc nhúc biết di chuyển trộn vào cùng một chỗ.
Thánh Gióng cầm theo trường kiếm chém, kết quả lại giống như chém vào bùn vào nước giống như, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Hai đống thịt nhanh chóng trộn vào thành một đống, rồi hóa thành nhân hình.
Thánh Gióng thề, đây là cảnh tởm lợm nhất hắn từng thấy, và chắc chắn chức nghiệp hợp thể sư này không phải như vậy, nếu không chính hợp thể sư đều có thể đem mình tởm c·hết chứ đừng nói đến người khác.
"Yêu thú của ta trong đồng cấp có sức phòng thủ cực cường, để xem con bọ ngươi còn có thể có thủ đoạn gì."
Nói xong thập trại chủ lại lần nữa lao lên.
Thánh Gióng nhấc lên súng ngắn, hướng về thập trại chủ liên tục nổ ba phát súng.
Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên.
Đạn bắn lên người tóe lên tia lửa rồi rơi xuống đất, tại thập trại chủ dung hợp cùng yêu thú lại có phòng bị dưới bình thường thủ đoạn đã không còn tác dụng.
"Mày xong rồi."
Thập trại chủ cuồng bạo xông tới cười như điên.
Xoẹt.
Một đường kiếm vạch qua, ánh kiếm như hàn quang lóe lên cùng một vệt đỏ.
Thập trại chủ dừng bước, đã rất gần Thánh Gióng rồi nhưng hắn vẫn dừng bước.
Tay hắn sờ lên mặt, có cảm giác ướt ướt.
Nhìn lại, không phải là mau của hắn đây sao.
Hắn bị một thanh kiếm chém phá phòng thủ.
Cho dù súng có bắn cũng không thể gây ra tổn thương bây giờ lại bị một thanh kiếm chém rách mặt.
Đại ca lần này lại làm đúng rồi, nếu không cử mình đi lần này nhất định sẽ lại bị g·iết sạch.
Còn mình thì lại quá khinh địch rồi, thanh kiếm kia có thể gây tổn thương cho mình cũng có thể g·iết mình...
"Con bọ c·hết tiệt, mày làm tao muốn yêu mày rồi đấy."
"He he, đáng tiếc tao không chơi gay."
Hai người giao thủ.
Lấy Thánh Gióng kinh nghiệm chiến đấu, lợi dụng bộ pháp né tránh không bị đối phương đánh trúng trực diện đòn nào, lại thêm đối phương kiêng kị thanh kiếm trong tay hai bên không thể nhanh chóng phân ra thắng bại.
Bất quá thượng phong lại là thập trại chủ, v·ết t·hương Thánh Gióng gây ra đều chỉ có thể sượt qua, không gây được sát thương trí mạng. Ngược lại là né tránh rồi cũng phải có lúc sơ hở, trúng một đòn thôi cũng đủ đi đến kết thúc.
Quay lại với trận hỗn chiến.
Một đám dân làng chưa qua chiến đấu cuối cùng vẫn là quá kém.
Mất đi số lượng áp đảo ưu thế trận chiến từ đầu đã nghiêng về một bên.
Còn bên đám sơn tặc, có một vị trại chủ tại niềm tin tràn trề, trận này đánh thế nào cũng thua không nổi.
Chiến ý cao ngất đánh không có chiến ý, trận chiến một chiều.
Dưới thế cuộc như vậy đám sơn tặc có một hai n·gười c·hết không có ảnh hưởng đến những người khác.
Dân làng vừa có n·gười c·hết lòng người lập tức hoảng loạn, những người khác chứng kiến người mình quen c·hết đi ngay trước mắt trong lòng nổi lên sợ hãi, sợ tiếp theo là chính mình.
Đây là bản năng, cũng là lẽ tự nhiên không thể chống lại.
Nguyên bản tỉ lệ là cứ 3 dân làng c·hết thì kéo theo được 2 sơn tặc, bây giờ tăng lên cần 4 dân làng c·hết mới có thể kéo theo 2 sơn tặc.
Muốn lật ngược tình thế lúc này chỉ có thể trông chờ vào Thánh Gióng đánh thắng trại chủ.
Tín ngưỡng càng nhiều sụp đổ càng thảm.
Chỉ cần trại chủ, tín ngưỡng của đám sơn tặc không còn bọn chúng nhất định sẽ so dân làng còn muốn hỗn loạn.
Ý nghĩ ngay cả trại chủ đều c·hết chúng ta có thắng được không.
Mà lúc này đây người gánh trên vai thắng bại cả tràng là Thánh Gióng đang rơi vào hạ phong.
Thập trại chủ hợp thể cùng yêu thú sau thực lực trực tiếp tăng đến nhất tinh đỉnh cấp, phòng ngự mạnh mẽ Thánh Gióng muốn phá cũng tốn không ít sức lực.
Tấn công như vũ bão, đòn đòn chỗ hiểm đều là trí mạng thủ đoạn, phong cách đánh của thập trại chủ cuồng, cuồng vô cùng.
"Mẹ nó, lấn người quá đáng. Ỷ tao không đánh cận chiến được đúng không."
Thánh Gióng phẫn nộ chửi, đã bao giờ hắn phải chỉ có thể phòng thủ như này, cho dù là lúc đánh với Tuyết Nhan cũng chưa.
"Thì sao, con bọ như ngươi ngoài dùng ngoại vật ra có gì để thương tổn ta. Phế vật." Thập trại chủ cưới lớn, hắn đã nhìn thấy thắng lợi trước mắt.
"Chó, bọ cũng biết cắn người, tao cắn c·hết mày."
Keng.
Thập trại chủ gồng lực phát đòn, một quyền như pháo bắn.
Thánh Gióng nhấc ngang kiếm lên đỡ.
Sau không biết bao nhiêu lần bị t·ấn c·ông trường kiếm rốt cục không thể chịu được nữa, bị đấm gãy thành từng mảnh nhỏ.
Thập trại chủ hai mắt mở lớn, thắng rồi ha ha ha ha ha.
Thánh Gióng cũng là hai mắt mở lớn, đánh được rồi ha ha ha ha ha.
Thập trại chủ lần nữa ra quyền.
Thánh Gióng không còn v·ũ k·hí trong tay cũng một quyền đấm tới.
Thằng ngu, thập trại chủ trong lòng cười thầm.
"Aaaaaaa."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Không phải Thánh Gióng bị đấm gãy tay, là thập trại chủ.
Hắn lùi lại vài bước, ánh mắt không tin nổi nhìn vào cánh tay của mình.
Bị đâm thủng bởi một mảnh vỡ, là mảnh vỡ của thanh kiếm ban nãy.
"Con bọ c·hết dẫm ngươi, sao ngươi dám."
"Khặc, tới a, gia gia ngươi hôm nay sẽ dạy dỗ lại thằng cháu mày."
Thánh Gióng so thập trại chủ lúc nãy càng điên, lại đánh đến máu trắng lên não mất rồi.
"Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy cháu trai, mãi mới đấm gãy được thanh kiếm, phế vật."
Thánh Gióng tại chỗ bày ra quyền giá, trên cả hai khe nắm tay đều kẹp những mảnh vỡ nhỏ của thanh kiếm.
Tay hắn đang chảy máu, trực tiếp cầm vào mảnh vỡ không bị cắt đứt tay mới là lạ.
Lát nữa đấm thẳng với thập trại chủ mảnh vỡ sẽ chỉ càng cắt vào sâu hơn.
Thánh Gióng mặc kệ, sợ cái rắm, trước đ·ánh c·hết thằng cháu trai này trước.
"Rén à, thế để tao lên trước."
Thánh Gióng cất bước chạy nhanh.
Thập trại chủ vẫn còn bị một quyền vừa rồi dọa sợ, xoay người liền chạy.
Hắn biết, hắn biết thể lực hai bên cách biệt, cứ cho là lẫn nhau tổn thương thì đối phương vẫn là người thua.
Không phải hắn sợ đau không dám trao đổi, nhưng rõ là biết bản thân phần thắng cao hơn vẫn sợ hãi, như đối mặt với một cường giả vậy.
"Chạy, mày chạy được sao."
Thánh Gióng phi một mảnh vỡ đi, mảnh vỡ phi trúng lưng thập trại chủ làm hắn chật bước chạy hụt.
Thánh Gióng đuổi tới, một quyền hạ xuống.
Thập trại chủ cắn răng vung quyền đáp lại.
Lại là cảm giác đó, bây giờ hai tay của hắn đều b·ị đ·âm thương nặng, hơi cử động cũng đau đớn vô cùng.
Thánh Gióng nhấc chân lên đá.
Hắn đi là dép lê, ngón chân lộ ra bên ngoài.
Nếu là ban ngày thập trại chủ nhất định có thể nhìn thấy được chân của Thánh Gióng cũng đang kẹp mảnh vỡ kiếm.
Đáng tiếc bây giờ là ban đêm.
Thập trại chủ cũng là một cước đá tới.
Phụp.
Mảnh vỡ đâm hết vào trong chân, mơ hồ đâm vào cả trong xương.
Lại một đạo thảm thiết thanh âm.
Không chịu ăn thua thiệt, vừa ngã ra đất thập trại chủ đã với lấy một mảnh vỡ, cắt chân Thánh Gióng.
Nén chịu đau đơn, thập trại chủ quẹt chân đẩy ngã Thánh Gióng, hai tay bắt lấy hai tay Thánh Gióng bẻ ngược về sau.
Mảnh vỡ Thánh Gióng kẹp ở tay toàn rơi xuống, ngón tay bị bẻ ngược về sau.
Hắn kéo ngược thập trại chủ về phía mình, một phát thiết đầu công tung ra.
Đầu hắn bị đập vỡ, ngược lại là thập trại chủ không có mệnh hệ gì.
"Con bọ nhỏ, hết trò rồi chứ gì."
Thập trại chủ miệng máu lớn cười to, vật ngược Thánh Gióng xuống ngồi đè lên người, quyền quyền đả kích.
Thánh Gióng bị đấm đến trời đất quay cuồng, hai tay cũng nắm chặt đấm thập trại chủ.
Chính là quyền của hắn còn không đủ đề gãi ngứa, một chút cảm giác đều không có.
"Ha ha ha ha ha.... Ha ha ha ha ha."
"Con bọ nhỏ, mày sẽ không được c·hết dễ dàng đâu. Tao phải nện nát đầu mày đến c·hết, băm thây vạn mảnh đem cho chó ăn."
Ha ha ha ha ha.
Thập trại chủ hai tay hóa quyền không ngừng đánh, miệng mặc kệ máu chảy không ngừng mà thật lớn mở ra cười lớn.
Cười không ngậm được miệng, mẹ kiếp, còn tưởng bị g·iết ngược rồi chứ.
"Mày... chó c...con... cũng nghĩ g·iết tao."
"Rồi sao, mày thậm chí còn không gây được cho tao một vết xước, tao đứng đây cho mày đánh thì làm được gì."
"Thì..."
Bằng.
"Tay không được chỉ việc dùng súng là xong."
"Có phải đang rất nghi hoặc không, rõ ràng tao đã bắn đủ sáu phát đạn tại sao lại vẫn còn đạn, nếu không mày cũng không bất cẩn đến như vậy."
"Cái này còn phải cảm ơn bọn mày đâu, nhặt được ở ngô làng bị bọn mày diệt đó. Vốn chỉ một viên đạn không làm được gì, ai ngờ lại có thêm cả súng thế này thì c·hết mẹ mày với tao rồi."
"Đánh rất sướng a, dù sao tao phải nhịn mãi để tìm cơ hội mày mở to cái mồm thối đó của mày ra rồi thồn họng súng vào mồm mày đâu. Ngu quá chi, ngoài phòng thủ cũng mạnh đấy, nhưng bên trong cũng chỉ vậy thôi, ai biểu thích to mồm chi."
"À quên mẹ mất, mày c·hết rồi thì làm gì nghe được nữa."
Thánh Gióng đẩy thập trại chủ ra khỏi người mình, khó khăn đứng dậy.
Hắn đ·ã c·hết, bị một súng bắn lủng đầu từ phía trong b·ắn c·hết.
Thánh Gióng nhìn về phía cuộc hỗn chiến, hai bên đều đã tổn thất hơn nửa, cũng cách bên này khá xa, lại thêm trời tối nên còn chưa biết gì.
Kéo theo t·hi t·hể thập trại chủ, Thánh Gióng vác theo một chân bị què khập khiễng đi tới.
Phạm Thiên đã có dặn dò trước, nếu không thành vậy liền cố mà chạy.
Còn nếu thành...
Thánh Gióng quăng t·hi t·hể thập trại chủ cái bịch ra trước mặt, để cả đám sơn tặc đều có thể nhìn thấy.
Lớn tiếng nói: "Tất cả dừng tay, trại chủ của các ngươi đã bị ta g·iết rồi, mau chóng đầu hàng còn nhặt lại được một mạng. Kẻ nào còn dám phản kháng g·iết tại chỗ."
Thi thể trại chủ nằm đó, cả người toàn thương đang tắm trong máu, Thánh Gióng lời nói rất có uy lực.
Trại chủ bị g·iết rồi.
Người thức tỉnh mạnh mẽ như trại chủ cũng bị g·iết rồi.
Chúng ta còn có cơ hội sao, đánh tiếp sao?
Đánh tiếp được cái gì, chúng ta có thể thắng sao?
"Tôi đầu hàng!"
Một người giờ hai tay lên đầu quỳ xuống nói.
Có người dẫn đầu liền nhanh chóng cả kẻ thứ hai, thứ ba.
Do hiếu chiến, lại có mệnh lệnh của chủ nhân nên càng không biết sợ hãi luôn ở tuyến đầu, hai mươi đầu yêu thú c·hết sạch không còn con nào.
Ngược lại là đám yêu tộc sơn tặc vẫn còn hơn mười tên chưa c·hết, vài kẻ b·ị t·hương nhẹ, còn lại b·ị t·hương năng đứt tay đứt chân thủng bủng các loại.
"Đi, người tới trói đám này lại."
Phạm Thiên lúc này ló đầu ra ra lệnh.
Dân làng người xé áo kẻ xé quần, nói chung kiếm được vải để trói lại là được.
Dù sao ai nghĩ đám sơn tặc sẽ đầu hàng, mang dây thừng theo chi.
Đám sơn tặc chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói không dám phản kháng.
Sau một hồi đám sơn tặc bị trói chặt chân tay không thể cử động.
"Thu nhặt binh khí, vài người về làng gọi người tới đưa những người chiến tử quay về." Phạm Thiên lớn tiếng nói.
Thánh Gióng đi tới bên cạnh, nói: "Đám sơn tặc này xử sao?"
"Lại gần đây!"
Thánh Gióng lại gần.
"Đù má, đưa tai lại gần đây."
Xì.
Thánh Gióng đưa tai lại gần.
Xì xào xì xào.
Phạm Thiên nói với Thánh Gióng cái gì đó.
Thánh Gióng gật gật đầu rồi gọi tới hơn mười tên yêu tộc trẻ tuổi b·ị t·hương nhẹ nhật, nói với bọn họ cái gì đó.
"Đi, áp giải bọn chúng về làng."
Thánh Gióng nói.
Mấy người vừa được gọi tới chạy lại chỗ mấy tên sơn tặc.
Đột nhiên Thánh Gióng quát: "Giết."
Mấy tên yêu tộc trẻ khỏe đó không chút do dự, sử dụng vụ khí trong tay cùng một lúc chém đầu mấy tên sơn tặc.
Phạm Thiên trong lòng cười lạnh.
Đầu hàng, ha.
Đều c·hết hết đi, khỏi có hậu hoạn sau này.