Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 91: Tiểu đội sát thủ huhu




Chương 91: Tiểu đội sát thủ huhu

Nói là làm, mà muốn làm đội trưởng thì tất nhiên phải có đội viên.

Đội viên ở đâu, bên ngoài chứ đâu.

Phạm Thiên cùng Thánh Gióng đứng ở trước cửa, trưởng làng đám người ở phía sau thấp hơn một bước.

Có người đi ra lập tức để những người ngồi ngoài sân chú ý đến.

Chưa kịp để ý nhiều đã có âm thanh đinh tai nhức óc ập tới.

"Cả làng chú ý, người muốn lên núi diệt sơn tặc nhanh chóng tập hợp tại nhà văn hóa."

Giọng của Phạm Thiên là như vậy lớn, truyền ra khắp cả làng ngóc ngách, không đâu không nghe thấy.

Nói xong Phạm Thiên ném trả loa lại cho trưởng làng... bằng cách cứ ném về phía sau là được.

Hắn không sợ đám sơn tặc nghe thấy, bởi nghe thấy cũng không có tác dụng gì.

Biết để làm gì, phòng bị bọn hắn, hắn có ngu đâu mà trực tiếp đánh tới, vậy phòng bị có cái rắm dùng.

Hay là thủ trại không ra, vậy càng tốt chứ sao.

Dưới sân, những người có mặt bắt đầu nghị luận lên, nhưng là có mặt trưởng làng đám người tại nên còn chưa rõ ràng.

Lát sau, lại thêm lượng lớn người tới, sân nhà văn hóa càng thêm chật chội.

Người càng nhiều nói càng nhiều, ý kiến càng nhiều thảo luận càng nhiều, tại ý nghĩ đạt đến một mức độ nhất định lúc cũng là thời điểm nghi vấn bùng nổ.

Trước lúc đó...

"Xêm xêm rồi." Thánh Gióng nhỏ giọng nói.

Phạm Thiên khẽ gật đầu.

Bài cũ, đao khí hiện, thần ma hiện.

Bịch bịch bịch.

Trừ những người già có tuổi, còn lại chỉ cần có mặt đều lập tức bị dọa sợ cho quỳ xuống.

"Nghe, từ giờ các ngươi chỉ có một nhiệm vụ, đó là tuân theo mệnh lệnh của ta. Muốn diệt sơn tặc vậy liền nghe theo, sợ hãi có thể sớm rút, nhưng dám chống lệnh người, lúc đó c·hết cũng là một loại ban ân."

Đao khí biến mất, thần ma biến mất.

"Còn lại tự lo đi, chọn ra 50 người khỏe mạnh dũng cảm nhất."

Vứt xuống lời này Phạm Thiên xoay người đi vào trong.

Trưởng làng lau lau mồ hôi lạnh trên trán, phối hợp cùng tám người khác trấn an giải thích với những người bị dọa sợ.

Nửa tiếng sau, một đội 50 yêu tộc thanh niên trai tráng đi vào trong, những người khác được dặn quay lại sinh hoạt bình thường.



Khí huyết cường hãn so những yêu tộc cùng lứa trong làng rõ ràng phải cường đại hơn.

Phạm Thiên khẽ gật đầu, trong lòng tán thưởng.

Trưởng làng làm không tệ a.

"Đi!" Phạm Thiên đứng dậy nói.

Thánh Gióng lập tức lấy ra xe lăn đẩy hắn đi.

Mặc dù khiến vị cách tụt giảm không phanh nhưng là hết cách rồi, ai bảo hắn mù đâu.

Đi ra ngoài cổng, Phạm Thiên nói: "10 phút, nhanh chóng đi lấy bất cứ thứ gì có thể dùng làm v·ũ k·hí rồi trở lại đây."

50 người lập tức tản ra, chạy về nhà lấy đồ.

Có dao làm bếp, có dao thái thịt, có cuốc có xẻng, và cả phóng lợn, đủ thể loại cả.

Đúng 10 phút, mặc kệ người tới có đủ hay không, Phạm Thiên ra hiệu Thánh Gióng di chuyển.

Mang theo hơn 50 yêu tộc đến chân núi của đám sơn tặc, Phạm Thiên để cho cả đội ẩn nấp chờ đợi.

Theo hắn đoán, hôm qua sơn trại có tổn thất hôm nay nhất định sẽ đi bắt những yêu tộc bán nhân khác bù vào.

Mà bọn hắn ở đây nhiệm vụ chỉ có một, chờ đội được cử đi bắt người đó xuất hiện liền phục kích, đem diệt gọn.

Phạm Thiên đoán không sai, đến chiều quả nhiên có một toán mười tên yêu tộc dẫn theo mười đầu yêu thú xuống núi.

"Tới rồi." Thánh Gióng nhỏ giọng nói.

Phạm Thiên khẽ gật đầu nói: "Ta ra hiệu thời điểm lập tức đồng loạt xông ra, toàn lực đánh g·iết đối phương."

Khoảng cách hai bên ngày càng gần.

"Giết."

Phạm Thiên khẽ quát, đồng thời vận dụng hết sức bình sinh thả ra kỹ năng biến hình.

Tuy chưa chắc có thể dọa sợ đối phương nhưng chỉ cần vài giây thôi cũng đủ rồi.

Thần ma tái hiện, trong vài giây bị lừa này từ bốn phương tám hướng, sau tảng đá, trên tán cây, dưới lòng đất, ập ra 50 tên yêu tộc trẻ khỏe khí huyết cường hãn, trong tay cần theo đồ vật sắc nhọn đánh tới.

Yêu huyết chảy trong người quả nhiên so nhân tộc có lợi thế hơn nhiều, dù chưa gặp máu lần nào hay chính thức chém g·iết qua nhưng vừa ra tay đều vô cùng hung ác, hướng những vị trí hiểm yếu đánh tới không chút do dự.

Tiếng kêu thảm liên tục vang lên.

Đợi tỉnh lại lúc đã có nửa già đám sơn tặc cùng yêu thú bị g·iết.

Còn lại số nhỏ cũng nhanh chóng b·ị c·hém g·iết tại chỗ.

"Nhanh, xác yêu tộc ném ra chỗ xa tránh mùi máu thu hút hư thú, xác yêu thú đào hố chôn xuống, sử dụng thuốc khử mùi chờ đào mang về." Phạm Thiên nói nhanh.



50 yêu tộc không có n·gười c·hết, cũng không có b·ị t·hương nặng, chỉ có số nhỏ b·ị t·hương nhẹ ngoài da phân ra làm hai tổ làm theo lời Phạm Thiên nói.

Nửa tiếng sau, hơn mười cái xác yêu thú đã được chôn kĩ, xác yêu tộc ném ra đủ xa để không khiến hư thú để ý đến bên này.

"Chưa xong đâu, quay lại chỗ cũ ẩn nấp tiếp tục chờ đợi." Phạm Thiên nói.

Lần này 50 tuổi trẻ yêu tộc thật sự phục rồi, lời Phạm Thiên nói tuân theo răm rắp.

Phạm Thiên híp mắt cười thầm, hắn cá là còn có thể kiếm thêm một khoản nữa.

...

Đến chiều tối.

Mười một trại chủ ngồi ở trong phòng họp.

"Nói đi, tại sao lại tập hợp mọi người?" Đại trại chủ nói.

"Đại ca, vừa có người báo nhóm sáng nay cử đi bắt người đến giờ vẫn chưa về." Ngũ trại chủ nói.

"Có gì đâu, chắc là lại ham chơi chứ gì, chẳng lẽ đám dân làng quèn đó còn dám bật lại." Nhị trại chủ xùy cười nói.

"Chính là, người của ngũ đệ cả bọn còn lạ gì, ham chơi nhất cái chỗ này rồi." Tam trại chủ cũng cười nói.

Tưởng chuyện gì quan trọng lắm làm hắn đang trong hoan lạc phải chạy vội tới đây.

"Không đến mức đâu, ngũ ca người mình còn không tự biết được sao. Có lẽ thật xảy ra chuyện, là hư thú?" Thất trại chủ nói.

"Nào chả được, mẹ kiếp, đang chơi vui thì đứt dây đàn. Nhanh nhanh còn về chơi tiếp, trong đám nhân tộc mới bắt về kia có không ít hàng ngon đâu." Cửu trại chủ lên tiếng, vừa nghe đã biết là trại chủ có tính tình nóng nhất trong mười một trại chủ.

"Không, bất kể thế nào chắc chắn là đã có chuyện." Đại trại chủ trầm tư nói.

"Thập đệ, đệ đi đi, dẫn theo hai mươi đứa có yêu thú đi xem thử, nếu thấy nguy hiểm lập tức chạy trốn."

Quả nhiên lên làm được đại ca của đám sơn tặc không phải kẻ tầm thường, cẩn thận đến mức chỉ là nghi ngờ cũng trực tiếp cử ra lực lượng gấp đôi, còn cử thêm một trại chủ, cứ việc là trại chủ yếu nhất trong mười một trại chủ.

Mấy người ánh mắt có chút biến hóa, cử ra một trại chủ sự tình liền khác biệt, có phải đại ca quá đa nghi rồi không.

Người được gọi là thập đệ đứng dậy cười nói: "Đại ca cứ yên tâm, khu vực này có thể có nguy hiểm gì, cho dù là hư thú cũng chỉ nhất tinh là căng. Cứ cho là hư thú thật xuất hiện cũng là bị làm thịt mệnh, đệ còn mong nó đến để chúng ta lại có thịt ăn đâu ha ha ha."

Nói xong liền quay người rời đi.

Đại trại chủ nhìn theo bóng lưng mà lắc đầu thở dài, cái tính cách này, thập đệ sớm muộn muốn ăn cái thiệt thòi lớn.

...

Dưới chân núi.

"Tối rồi đại nhân, có lẽ bọn chúng không cử thêm người xuống đâu."

Một đạo giọng nói vang lên.



"Đúng vậy đó đại nhân, dù sao bắt đầu thấy không rõ rồi, bọn chúng chắc gì đã quan tâm mấy tên này."

Lại một đạo giọng nói khác.

Lúc này, từ trên núi có ánh sáng chiếu xuống.

Là đuốc ấy lộn không phải, là đèn pin, bọn hắn vào rừng thường dùng đuốc cho tiết kiệm nên hay nhầm lẫn chút.

Nếu là mỗi người một cái vậy chỗ này tia sáng tương ứng với hai mốt tên sơn tặc, trực tiếp tăng gấp đôi.

Thánh Gióng híp mắt nhìn xa, mờ mờ hắn thấy được một bóng người so những người khác đi trước nhất.

Lại gần thêm một đoạn, hắn nhìn thấy được rồi, bóng người đi đầu kia giống như, giống như là... một trong các trại chủ, mẹ nó, sẽ không sai, hắn thấy qua lúc đánh nhau cùng đám newbie kia, là trại chủ không sai, là một chức nghiệp giả.

Thánh Gióng lập tức nói lại chuyện này với Phạm Thiên.

Hai mươi sơn tặc tức hai mươi yêu thú, 40 vs 50, số lượng ưu thế gần như đã được san phẳng. Lại thêm đối phương chắc chắn là có phòng bị mà tới, đem theo v·ũ k·hí, cứ cho là đánh lén cũng không tạo được tác dụng quá lớn, thắng cũng phải trả cái giá đắt.

Đấy là chưa tính tới tên trại chủ kia, có đôi lúc có một tín ngưỡng để tin vào sẽ tạo ra hiệu quả đủ để lật ngược tình thế.

Phạm Thiên sầu não trầm tư, mà hắn cái này tín ngưỡng, dù là nhìn ở góc nào đi nữa so với đối phương đều quá phế.

Này liền khó làm, trận này nhìn thế nào cũng là một trận chắc chắn thua, mà không muốn thua thì chỉ có một cách.

Đánh rắn phải đánh dập đầu, bắt giặc phải bắt vua trước.

Nhưng là ai có thể đảm nhận nhiệm vụ này, đấu với chức nghiệp giả bất kể là ai đều có rất lớn phong hiểm.

Chỉ một bước đi sai, không có chuyện đi lại đâu, thua cả bàn cờ cả cái mạng.

"Nghĩ ra cách chưa mày, sắp đến rồi." Thánh Gióng thấp giọng nói.

Phạm Thiên trầm mặc, từ túi đồ lấy ra một thứ bí mật đưa cho Thánh Gióng, lại đưa thêm thanh kiếm nhị tinh cho Thánh Gióng, bất kể thế nào v·ũ k·hí của đám sơn tặc chắc chắn không thể xịn hơn nhất tinh được.

Thánh Gióng kinh ngạc, hắn không nhìn nhưng cầm vào cũng đủ biết Phạm Thiên nhét cho mình cái gì, lặng lẽ đem đồ vật cất đi.

Kiểu này xem ra lại phải liều cái mạng già rồi.

Về phần kiếm, hắn không phải ngồi chơi ăn trực chỗ Lạc Long, thành quả hôm nay là lúc thể hiện rồi. Tuy không thành thạo nhưng cũng đủ để múa kiếm bình thường.

"Cấm, là cấm mày đấy, tuyệt đối không được ham chiến, tìm sơ hở của nó, có cơ hội chắc chắn g·iết được ngay thì lập tức chơi c·hết mẹ nó luôn, phải nhanh chuẩn hung ác, hiểu?" Phạm Thiên nói.

"Ok, cứ để tao vả ba má nó cũng nhận không ra, tin tao." Thánh Gióng làm ra thủ thế nói.

Phạm Thiên không có gì để nói, tin mày được cái quỷ, tin được tao đã không do dự như vậy rồi.

Đáng thằng Long ở đây thì tốt, ai.

Bất quá thành bại tỉ lệ là 50 - 50, nói sao đi nữa thì Thánh Gióng cũng là tứ tinh, trọng thương về phần trọng thương kỹ thuật cùng kinh nghiệm chiến đấu vẫn tại, nếu chỉ đánh với mục đích cầm chân câu kéo sơ hở thì không có vấn đề...hẳn là không có vấn đề nhỉ?

Phạm Thiên không tự tin vào bản thân lắm, vì Thánh Gióng đánh nhau lúc đơn giản chính là một thằng lưu manh đầu đất, trừ phi kẻ địch yếu đến hắn rảnh rỗi đi suy nghĩ những thứ khác hay hoặc quá mạnh để hắn buộc phải đi suy nghĩ.

Phạm Thiên sợ Thánh Gióng đánh đến hăng máu vịt, não chính thức chỉ dùng để mọc tóc rồi bị đối phương úp sọt không kịp load lại não, ha ha ha, chầm chậm nằm xuống tại chỗ cho quen dần với mùi đất và chờ c·hết thôi nào.

Nếu thích có thể khóc huhu cho đỡ sợ, chính là sẽ nhanh c·hết hơn một chút, hay "may mắn" có điểm nhan sắc, được vị nào nhìn trúng, khặc khặc, lúc đó là thật phật độ cũng bó tay, chúa tới cũng cứu không được cuộc đời hoa tàn cúc nát mệnh này.

Quá ố dìa luôn.