Chương 90: Lên chức, hắc, ta là đội trưởng
Sáng hôm sau, 7 giờ Thánh Gióng cùng Phạm Thiên ngủ dậy, do Clara đã nấu xong bữa sáng.
Clara vừa mới dọn ra đồ ăn đã thấy Thánh Gióng leo xuống giường.
"Hai anh đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn." Clara nói.
"Không cần."
Thánh Gióng khoát tay, trực tiếp ngồi xuống cùng Phạm Thiên dùng bữa.
Lấy bọn hắn tu vi đồ ăn vào có thể hoàn toàn hấp thu, cũng sẽ không có cái gì kẹt ở răng, càng không có chút bẩn nào.
Èo, không nghĩ tới là hai cái người ở bẩn.
Clara trong lòng thầm nghĩ.
"Ông, dậy ăn sáng thôi."
Ông ngủ say cũng chầm chậm tỉnh lại.
Clara đi lấy khăn mặt giúp ông lau mặt rồi lại lấy một bát cháo ấm đút cho ông ăn.
"Đúng rồi, tí hai anh có ra nhà văn hóa không?"
Clara đột nhiên quay qua nói với Phạm Thiên cùng Thánh Gióng.
"Làm gì?" Thánh Gióng nói.
"Vừa lúc em ra ngoài mua mì có nghe thấy bảo làng mình muốn tập hợp người đánh lên núi á, bác trưởng làng, cảnh sát, những người có chức cùng ý nghĩ đều sẽ đến nhà văn hóa để bàn kế hoạch." Clara nói.
"Thật, tự dưng lại muốn đánh lên núi làm quái gì?" Thánh Gióng mộng bức.
Lúc trước thì không đánh, bây giờ diệt một làng còn một làng thì lại muốn đánh, khó hiểu.
"Dễ hiểu thôi." Phạm Thiên nói.
Nhóm newbie kia nhận nhiệm vụ trưởng làng không thể không biết, đến giờ vẫn không thấy thông báo nhiệm vụ hoàn thành thì chứng tỏ nhiệm vụ thất bại, đám sơn tặc vẫn còn đó chứ gì.
Mười chức nghiệp giả mà vẫn thất bại chỉ có một khả năng, đối phương cũng có chức nghiệp giả, hơn nữa còn quá mạnh nhóm newbie không thể chống lại.
Làng bên cạnh đã bị diệt sớm muốn cũng sẽ đến làng này, gấp là chuyện bình thường.
"Số lượng không đủ chất lượng càng không đủ, cái làng này lấy gì để đánh." Thánh Gióng không cho là vậy nói.
"Ngu, đã biết sự tồn tại của đám ngu kia, cũng biết nhiệm vụ thất bại tất nhiên đồng nghĩa hai bên đã có nổ ra chiến đấu. Mười chức nghiệp giả, ít nhiều đều phải có người b·ị t·hương, có suy đoán này là bình thường, nhân cơ hội bọn sơn tặc chưa hồi phục đánh lên là tốt nhất."
"Nhưng..."
"Nhưng cục gạch, dời làng là không thể nào, chỉ còn cách này thôi, không có sự lựa chọn khác. Lại nói mày thấy nhiều hơn biết nhiều hơn, tính đéo gì."
"..."
Được a, mày nói thế nào liền thế ấy đi, tao chịu rồi.
Clara ngồi ở một bên nhìn xem, yên lặng không nói.
Cô sẽ không nói với Phạm Thiên rằng kỳ thật không có phức tạp như vậy, trưởng làng cũng không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ đơn giản là sợ đám sơn tặc đánh tới, tiên hạ thủ vi cường trước liều c·hết một phen dọa sợ bọn chúng câu thời gian thôi đâu.
Phạm Thiên trận trận thở dài, không muốn nói đâu nhưng đám người này chính là đang tìm c·hết.
Ý nghĩ rất tốt, cũng rất có khả năng thành công. Một làng người tập hợp đồng loạt đánh lên cái trại kia căn bản không trụ nổi, dù sao còn có người của làng nhân tộc ở đó, vậy chính là người của hai làng.
Đáng tiếc đối phương căn bản không b·ị t·hương, càng là có áp đáy hòm át chủ bài.
Đám dân làng này nếu đi sẽ chỉ có một kết cục, c·hết sạch.
Bất quá đó là bình thường, do một tên không có tí thông tin gì dẫn đầu. Nếu là hắn thì khác, có vài tia cơ hội chuyển mình.
"Đi, Gióng, cơ hội mà tao nói đến rồi." Phạm Thiên đứng bật dậy nói.
Thánh Gióng càng nghe càng mộng bức.
Lại tới, vẫn chưa từ bỏ còn muốn lại tới. Lần này không phải thăm dò đâu, thật đánh tới đó, muốn c·hết người đó.
"Đi, có cơ hội tao cho mày đánh với thằng đại trại chủ, cân kèo."
"Đi, vì nghĩa chẳng từ nan."
Thánh Gióng cũng là một phát bật dậy, mặt nghiêm túc nói.
...
Nhà văn hóa, bên ngoài ngồi người phải nói là nhiều, nhiều lắm.
Nhưng vào bên trong số người hai bàn tay liền có thể đếm hết, được đúng vài mống.
Bác trưởng làng, năm anh cảnh sát thì có đến bốn là quen thuộc, cùng với ba người khác thấy ngồi im phăng phắc không nói chuyện.
Chín người này xem ra vẫn chưa đưa ra được quyết định, còn đang ngồi bàn tranh cãi thảo luận đâu.
"Chúng ta phải ra tay trước, nắm lấy tiên cơ, nếu không rất nhanh thôi sẽ là làng chúng ta." Trưởng làng nói.
"Không thể được, lấy ra những người có thể chiến đấu trong làng còn chưa đủ so với bọn chúng, huống chi bọn chúng còn có người thức tỉnh." Vị cảnh sát lạ mặt nói, cũng chính là đội trưởng chân chính của mấy người.
"Một làng người cho dù thế nào cũng không thể c·hết hết nhanh như vậy, mới một hai ngày thôi, nhất định còn có quá nửa còn sống sót. Chúng ta có thể nhân lúc hỗn loạn giải cứu. Cho dù sau đó rút lui thì có thể cứu người cũng rất tốt." Anh cảnh sát vẫn luôn đứng ra trước, phó đội trưởng nói.
"Vì người làng khác cần thiết phải mạo hiểm như vậy sao. Chính là vì đã có một làng bị diệt chúng ta mới càng phải an phận, để đối phương nghĩ rằng chúng ta bị dọa sợ." Lại một cảnh sát khác nói, giọng nói so người khác bé hơn nhưng lại thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Cả tám người đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Người cảnh sát bị nhìn chằm chằm trên trán đều là mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng, hắn biết chỉ cần nói sai bản thân nhất định sẽ bị c·ách l·y khỏi làng, làng không chứa một kẻ hèn nhát ích kỷ tự tư một cách ngu dốt.
Hắn cắn răng nói tiếp: "Chúng ta tỏ ra sợ hãi đối phương không nhất định sẽ trước đánh chúng ta, càng nhiều thời gian chúng ta càng có lợi. Đợi khi việc nhiệm vụ của mấy người kia đã thất bại được truyền đi, lại thêm một làng bị diệt một làng có nguy cơ bị diệt bất cứ lúc nào nhất định sẽ có cường giả được cử đến."
"Không dễ vậy đâu, mấy người tự đánh giá quá cao chính bản thân mình rồi."
Chín người mãnh liệt quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến, muốn nhìn xem kẻ nào lại lớn miệng được như vậy.
Kết quả đó chỉ là hai thằng nhóc, còn có một đứa là bị mù.
"Nhóc con, ở đây không phải chỗ để chơi của nhóc đâu, mau quay về đi." Cảnh sát trưởng lạnh lùng nói.
"Câm miệng..." Phạm Thiên quát, không thể yếu thế, muốn kiếm được một vị trí ngang hàng mới có thể.
Hắn tới đây là để thành đội trưởng, dẫn người công đánh đám sơn tặc, không phải đến làm người cung cấp thông tin.
Cũng chỉ có quyền điều khiển trong tay hắn mới có thể muốn cho ai làm gì thì cho ai làm gì, tuyệt không được để vụt mất cơ hội.
"Dừng lại, ta biết hai đứa, là hai nhân tộc mới đến làng, người ngoài không có tư cách vào chỗ này." Trưởng làng khẽ quát, nói.
"Ha, xem ra không thể hiện chút gì không bình đẳng nói chuyện được rồi."
Phạm Thiên cười lạnh một tiếng, đem trường kiếm mót được của người đội trưởng kia rút ra.
Nhị tinh binh khí, uy lực cường đại sắc bén vô cùng, so phàm vật thần binh như sắt với bùn một dạng, cho dù chỉ là nhị tinh hạ phẩm thì cỗ kia lạnh lẽo chi khí ở trên lưỡi kiếm vẫn như cũ trấn trụ những người này.
Chín người nhìn thấy Phạm Thiên rút kiếm ra, ánh kiếm lóe lên mang lại sự nguy hiểm c·hết chóc, bọn hắn không tự chủ được lui lại vài bước.
Nói không sợ là không thể nào.
Cảnh sát trưởng sợ mà không lui, lập tức lấy lại bình tĩnh rút ra bên hông khẩu súng lục.
Có người đi trước liền có người theo sau, bốn cảnh sát còn lại rút ra v·ũ k·hí gậy ngắn của mình.
Trưởng làng hơi già một chút, lùi lại càng lùi.
Ba người khác có đến hai là phụ nữ, một cái nhìn qua rõ là người tri thức, không giỏi vũ lực.
Cũng là nói chín người chỉ có năm người có sức chiến đấu.
Phạm Thiên không thấy phản ứng của mấy người, nhưng biết chắc sẽ không dễ dàng bị dọa sợ như vậy, nếu không đã không có chuyện hôm nay.
Trên người hắn dâng lên một luồng đao khí cuồn cuộn không ngừng, mạnh mẽ, bá đạo, cuồng ngạo, lại dũng mãnh như rồng muốn xông lên cửu thiên phía trên, muốn trảm phá hết thảy.
Một chiêu này ra trực tiếp dọa quỳ chín người, không phải do mấy người yếu, chỉ là bất ngờ phía dưới lại thêm tâm lý có lỏng không có phòng bị lập tức liền bị cỗ đao khí này dọa sợ.
Nào chỉ bọn hắn, Thánh Gióng cũng là bị dọa cho giật nảy mình.
Mẹ nó, tình buồng gì, đao khí từ đâu tới, lại nói không phải mày dùng kiếm sao, có cũng phải là kiếm khí chứ.
Phạm Thiên nhân lúc này bồi thêm một đòn, tinh thần lực yếu ớt khẽ tác động vào chín người.
Lập tức trong mắt chín người thân hình của Phạm Thiên trở nên cao lớn vô cùng, như thượng cổ thần ma, khí tức khủng bố đè sập tinh thần nhật nguyệt, vạn vật chúng sinh đều quỳ ở dưới chân.
Một tiếng búng tay, cuồn cuộn đao khí biến mất, khủng bố khí tức biến mất, cổ long biến mất, thần ma biến mất, tất cả mọi thứ không còn, mọi thứ vừa xảy ra chỉ như một giấc mộng ngắn.
Nhưng cảm giác này là thực, nó thật sự tồn tại.
Tiếng thở dốc từ khắp chỗ truyền tới, mô hôi lạnh không ngừng chảy xuống, chín người cả người run rẩy trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Hiểu, ta ở đây là vinh hạnh của các ngươi. Tự mình biết điều đi." Phạm Thiên nhàn nhạt nói.
Chín người gian nan ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên mù trước mắt này.
Thánh Gióng cũng đang nhìn hắn.
Đệt, thật trâu, trang bức đại thần, thật rất ngầu đó a. Không nghĩ tới mày còn có một tay này.
"Làm kiểu gì đấy, tao nhớ bọn mình đã dùng được kỹ năng đâu."
Thánh Gióng tiến sát lại gần nhỏ giọng thì thầm nói.
Phạm Thiên không để ý tới hắn.
Tất nhiên là không thể dùng kỹ năng, nhưng hai chiêu vừa rồi thậm chí còn không được tính là hoàn thiện kỹ năng.
Đao khí là của biến thiên đao khí kỹ năng, và là hàng giả đem đi dọa người.
Ảo giác thần ma là của biến hình kỹ năng, và khí tức cũng là hàng giả đem đi dọa người nốt.
Và cả hai kỹ năng đều là không tinh đẳng cấp kỹ năng do "cô giáo" đưa.
Đem đi lừa đám người bình thường còn được, lừa trên 10 cấp chức nghiệp giả vậy chính là trò cười, nháy mắt liền có thể nhìn ra. Có chút kinh nghiệm chiến đấu hay sát khí đủ nặng người bình thường cũng rất khó lừa, lừa được người bình thường thì quá lâu cũng sẽ bị nhìn ra.
Nói chung là phế đết chịu được, phế không thể phế hơn.
Bất quá vào lúc này đây phát huy tác dụng không phải bình thường lớn, quả thực là kinh thiên động địa vượt ngoài sức tưởng tượng mà.
Mặc dù trong này có cực lớn công lao là khí chất của Phạm Thiên nữa, giả làm đại lão, chuyện này hắn có kinh nghiệm.
"Còn quỳ đó, ngồi!" Phạm Thiên nói, mặc kệ mấy người khác thế nào đi tới bàn ngồi xuống.
Thánh Gióng phối hợp hoàn hảo, kéo ghế ra hộ hắn rồi cũng ngồi xuống bàn.
Chín người hai mắt nhìn nhau, lần lượt ngồi xuống.
Im lặng, tuyệt đối im lặng, không có ai lên tiếng.
"Bằng mặt không bằng lòng, nhàm chán." Phạm Thiên nói, tay phải búng một cái.
Thánh Gióng lấy ra một mảnh vải che mặt, điều chỉnh giọng nói: "Một đám kẻ ngu."
Chín người sắc mặt khẽ biến.
Người thức tỉnh bí ẩn mới xuất hiện gần đây bọn hắn có nghe qua, còn đặc biệt lưu ý điều tra qua nhưng không tìm được manh mối gì, không nghĩ tới...
"Khụ, cậu nhóc...vị thức tỉnh giả cao quý này, không biết vừa nãy ngài nói là có ý gì." Trưởng làng lập tức phản ứng lại.
Có lẽ lần này thật sự là vinh hạnh của làng.
"Ý như mặt chữ, các ngươi quá đánh giá cao bản thân rồi."
"Nếu không sai các ngươi ý định là thừa cơ đám trại chủ b·ị t·hương tập hợp lực lượng trực diện đánh lên núi, nhân lúc hỗn loạn giải cứu người tăng cường lực lượng, cho dù không thể tiêu diệt đám sơn tặc thì có người của hai làng làm uy h·iếp đám sơn tặc sẽ không tùy tiện công đánh các ngươi." Phạm Thiên nói.
"Chính là." Trưởng làng gật đầu nói.
"Vậy các ngươi có nghĩ đến đám trại chủ căn bản không b·ị t·hương nặng như các ngươi tưởng, còn có át chủ bài chưa lộ ra. Cứ cho các ngươi cứu được người vẫn như cũ có thể dễ dàng dẹp yên các ngươi."
Hai hàng lông mày nhíu chặt, trưởng làng trầm trọng nói: "Không thể nào, trừ phi mười người kia từ đầu tới cuối không có đánh qua với đám sơn tặc."
"Không, đã đánh qua, cả mười người đều đ·ã c·hết, thực lực của đám sơn tặc vượt xa các ngươi tưởng tượng."
Chín người sắc mặt khó coi vô cùng, người trước mắt này không có lý do phải lừa bọn hắn.
Cũng là nói...
"Không còn cách nào ư?"
"Chúng ta xong rồi, căn bản là đánh không lại."
"Có lẽ, để những người trẻ tuổi dẫn theo trẻ em trong đêm rời đi, làng chúng ta vẫn giữ lại được một hỏa chủng."
"Câm miệng, xem ra nói chúng ta ngu đâu có sai. Nếu là không có tia hy vọng nào hai vị này sẽ xuất hiện ở đây."
"Đúng rồi, dựa vào sự cường đại của hai người nhất định có thể nhẹ nhõm giải quyết."
"Đừng nghĩ dễ như vậy, có thể đơn giản như thế hai vị này còn ngồi đây sao."
"Vậy rốt cuộc phải làm thế nào?"
"Mấy người câm miệng hết đi, hai vị còn chưa lên tiếng đâu."
"Nguyện nghe hai vị phân phó."
Phạm Thiên chờ cho mấy tên này nói chán mới bắt đầu lên tiếng.
"Thứ nhất, để ta dẫn đội."
"Thứ hai, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ta."
"Thứ ba, cuối cùng có thành hay không phải xem ở các ngươi, đừng có đổ sang cho người khác."
"Thứ bốn, lọc ra những tên nhát gan, không dám chiến vậy liền trước tiên cút, đừng để đến lúc mấu chốt lật thuyền trong mương."
"Làm được những điều này ta liền giúp các ngươi."
"Xin hỏi, nếu làm theo ngài nói có mấy thành tỉ lệ chiến thắng." Trưởng làng nói.
"Ta không muốn nhắc lại lần nữa, thành bại ở chỗ các ngươi. HIỂU CHƯA!" Phạm Thiên quát.
"Còn có một câu hỏi, ngài hẳn là b·ị t·hương, thực lực nhận ảnh hưởng mười không còn một, không biết có cách nào để giúp đỡ không? Nếu có làng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, dốc hết vốn liếng giúp đỡ." Phó cảnh sát trưởng nói.
"Rất linh cơ, nếu có thể tu luyện tương lai tất có một chỗ cắm đùi. Đáng tiếc các ngươi một chút cũng không thể giúp đỡ."
Dứt lời Phạm Thiên đứng dậy, dưới sự giúp đỡ của Thánh Gióng đi ra ngoài.
Trưởng làng đám người vội đuổi theo đằng sau.