Chương 89: Thực lực của sơn tặc
Tâm hoài chiến tử, liều c·hết thoát vây.
Còn lại sáu newbie không tiếc b·ị t·hương tụ họp lại, cùng nhau xông ra một đường máu.
Cho dù vậy vẫn là có thêm một người bị mấy vị trại chủ hợp sức g·iết, một người bị vòng vây bắn tiễn g·iết.
"Đuổi theo, sau vụ này chúng ta nhất định có thể tăng một đoạn dài thực lực." Đại trại chủ quát lớn, theo sát không buông.
Mười vị trại chủ t·ruy s·át ngay đằng sau.
Một đường chạy trốn, thực lực vốn yếu hơn lại còn b·ị t·hương, lại có thêm hai newbie nữa bị g·iết.
"C·hết."
Đại trại chủ hai chân bộc phát ra to lớn sức mạnh, lập tức đuổi kịp đội trưởng.
Trường đao chém xuống.
Đội trưởng chỉ kịp lách người né tránh thoát khỏi c·ái c·hết, sau lưng b·ị c·hém ra một v·ết t·hương lớn kéo dài thấy được cả bạch cốt.
"Đội trưởng, gia đình tôi trông cậy cả vào anh rồi."
Cuối cùng thành viên đột nhiên nói.
Hắn sắp không được rồi, tốc độ chậm hơn lại b·ị t·hương, nếu không phải có đội trưởng chiếu cố hắn đã sớm bị đuổi kịp.
Chính là như vậy đội trưởng bị hắn liên lụy đến, nếu không cũng không phải không thể chạy thoát.
Bây giờ bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm muộn, lúc đó đội trưởng bản thân còn lo không xong nói gì đến giúp hắn.
Khác với đội trưởng, hắn không có bối cảnh, có lẽ dùng tính mạng của mình đổi lấy sự chiếu cố này so mạng của hắn còn đáng hơn.
"Clay, đừng có tùy tiện hành động." Đội trưởng quát lạnh một tiếng.
Clay lại là đột nhiên quay đầu chạy thẳng tới chỗ đám trại chủ, lớn tiếng nói:
"Hết cách rồi, đừng quản cho tôi nữa, mau chạy."
Hồn lực toàn thân hỗn loạn để sức mạnh của Clay nháy mắt tăng cao đến cực hạn.
Nháy mắt này Clay song quyền đánh ra đấm thẳng xuống mặt đất.
Ầm vang nổ tung một tiếng, bụi mù che khuất tầm nhìn.
"Tự bạo."
Ngay sau đó một t·iếng n·ổ càng lớn vang lên, Clay lựa chọn tự bạo ngăn địch.
Sóng xung kích mãnh liệt quét sạch toàn bộ khu vực xung quanh v·ụ n·ổ.
Đại trại chủ cùng trại chủ đám người bị một chiêu này của Clay dọa lui.
Tuy không b·ị t·hương đến nhưng đồng thời cũng mất dấu đội trưởng.
"Chó c·hết." Nhất trại chủ nói.
"Không, hắn không sống được. Vết thương đó sớm muộn phải c·hết vì mất máu." Đại trại chủ nói.
"Quay về, cử người dọn dẹp, cử thêm một đám đi vác xác hắn về đây."
...
Một góc nào đó, đội trưởng ngồi dựa vào cây không ngừng thở dốc, sau lưng v·ết t·hương dù đã sử dụng hồn lực cầm máu vẫn như cũ quá nặng, cũng quá muộn khi đã mất quá nhiều máu.
Hơi thở của hắn dần yếu ớt, hơi thở cũng ít dần.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đang bắt đầu sáng, trong lòng có một cái gì đó khó tả.
Lần đầu làm nhiệm vụ và cũng là lần cuối, tưởng chừng là một cái dễ dàng nhiệm vụ lại để cho cả mười người không ai về được.
"Khốn."
Dùng chút súc lực cuối cùng hắn mắng một tiếng, cái cây đằng sau bị đập một cái rung chuyển.
...
Lát sau, vẫn là chỗ đó, hai bóng người bước tới.
"Tới muộn một bước, không cứu được." Phạm Thiên nói.
Thánh Gióng không chút chậm trễ lại gần bắt đầu mót đồ.
"Mẹ, quỷ nghèo à."
Hắn không nhịn được mắng một câu.
Vậy mà chỉ kiếm được một thanh trường kiếm, ít tiền mặt, nếu nhất định muốn mót sạch thì chỉ có thể kiếm thêm được bộ đồ rách, còn lại là cái thẻ thân phận.
Phạm Thiên không chút nào ngoài ý muốn.
Chức nghiệp giả đều có túi đồ, đồ nhét hết ở trong đó cũng là bình thường. Một khi c·hết đồ trong túi cũng mất luôn, xem như quy về hệ thống, sống không ai lấy được, c·hết đem theo chôn cùng.
"Xong thì đem chôn luôn đi, xem như phí của thanh kiếm cùng chỗ tiền mặt. Nhanh chút, đám sơn tặc kia tìm đến bên này sớm thôi." Phạm Thiên nói.
"Ờ."
Thánh Gióng đáp một tiếng, nhanh chóng đào một cái hố nông chôn để cất đội trưởng.
...
Trở lại làng, không có chạm mặt đám sơn tặc, không có nguy hiểm dí đít, tất nhiên sẽ không liên lụy đến Clara cùng ông.
Đứng trước cửa phòng trọ, Thánh Gióng gõ cửa mấy cái, đờ đẫn đứng ngoài chờ.
Lần này an toàn, hắn không bị đuổi g·iết, cũng không b·ị t·hương càng nặng, càng không mất mấy cân thịt vài lít máu lộ cả xương ra ngoài.
Thánh Gióng có "chút" khó tin, nhìn Phạm Thiên rồi lại nhìn lại bản thân.
Hoàn hảo không chút tổn hại.
"Đợi về nhất định phải kể lại chuyện này, lưu vào trong sách." Thánh Gióng nghiêm túc nói.
Phạm Thiên liếc mắt nhùn hắn, ít nhất cử chỉ là vậy, trong lòng đột nhiên muốn đánh người.
Lúc này cửa phòng mở ra, Clara mừng rỡ nhìn bọn hắn.
"Hai anh về rồi."
Quác, mẹ nó nhanh vậy.
Thánh Gióng giật mình, hắn còn tưởng phải gọi thêm vài lần nữa cơ, dù sao một hai giờ sáng rồi, có là Clara ham làm cũng đang trong lúc ngủ.
Có thể Clara gọi cái là ra, đâu giống vừa ngủ dậy. Chẳng lẽ vẫn luôn thức chờ bọn hắn về.
"Ừm, vào trong trước." Phạm Thiên khẽ gật đầu nói.
"He, nói trước bọn anh sẽ về rồi nha..."
Thánh Gióng còn chưa nói xong Clara đã gật đầu vội nói: "Mau vào đi, em vẫn còn để lại cơm. Đợi chút để em đi hâm nóng đồ ăn."
Lát sau, mâm cơm được dọn lên.
Bọn hắn xác thực có chút đói, cũng không nói nhảm lập tức ngồi xuống ăn.
Thánh Gióng xới cho Phạm Thiên một bát cơm, gắp thêm vài miếng thức ăn rồi cũng tự xới cho mình một bát.
"Đi ngủ đi, bát để tí anh rửa." Thánh Gióng một mồm cơm nói.
Clara gật đầu trèo lên tầng hai của giường đi ngủ.
Ăn xong Thánh Gióng đứng dậy đem bát đi rửa, lúc trở lại lại thấy Phạm Thiên đang ngồi ở giường nghĩ cái gì đó, một bộ rất tập trung.
Hắn leo lên tầng hai của giường, vừa nói: "Nghĩ gì đấy?"
Trong tay không biết từ lúc nào lại cầm một chai bia lạnh, là của hắn mua từ trước để ở trong tủ lạnh.
Phạm Thiên không trả lời hắn, vẫn đang bận suy nghĩ về đám sơn tặc.
Bọn hắn vẫn luôn từ xa quan sát, đám sơn tặc đó xác xác thực thực là chức nghiệp giả, có tu luyện, nhưng lại không thấy sử dụng bất kỳ kỹ năng nào từ đầu tới cuối. Nếu không phải vậy nhóm newbie kia đừng hòng thoát được, c·hết sạch từ lúc còn ở trong sơn trại.
Phạm Thiên lại nghĩ khác, không phải bọn hắn không muốn dùng mà là không thể dùng, không có mà dùng.
Đều đã đến mức đó che giấu thực lực có ý nghĩa gì sao, ngược lại nếu để có người chạy thoát nguy hiểm hơn nhiều.
Có điểm giống như mấy tên này cưỡng ép tăng lên hồn lực lượng, nguyên bản vốn không phải chức nghiệp giả tất nhiên không có kỹ năng để dùng.
Chưa hết, còn có số lớn yêu thú, rất nghe lời, phối hợp chiến đấu tốt, trường hợp cũng tương tự như vậy.
Dựa vào những đặc điểm này, Phạm Thiên có nghĩ tới một chức nghiệp.
Hợp thể sư.
Hợp thể với yêu thú ký kết, thực lực có thể tăng lên gấp vài lần.
Khả năng này không được tính là kỹ năng, nó giống như là bản năng vậy, nên Phạm Thiên chắc chắn bản thân vẫn chưa thấy được toàn bộ thực lực của đám sơn tặc.
Sự tình có quái tất có yêu.
Một đám biên giới sơn tặc lại có thể có bực này rắc rối, nói không có vấn đề Phạm Thiên có thể c·hặt đ·ầu mình xuống làm banh đá.
Vẫn là lời nói đó, nếu chỉ là một đám bình thường sơn tặc hắn còn có thể nghĩ cách, có sự xuất hiện của chức nghiệp giả đã để game thành mức ác mộng rồi, bây giờ càng là nâng thêm một nấc thành tuyệt vọng mẹ luôn.
Bó tay, là thật bó tay bó cả chân, không có cơ hội đừng mong làm được gì.
Tổng kết lại, trước mắt có thể đoán ra thực lực của đám sơn tặc gồm có một đống lớn yêu tộc bán nhân cùng yêu thú, mười một trại chủ nhị tinh chiến lực hợp thể sư, chỉ riêng chỗ này cũng đủ hành ngập mồm không hết chưa nói đến hắc thủ phía sau, kẻ giúp mấy tên trại chủ này cưỡng ép tăng lên hồn lực lượng, trở thành chức nghiệp giả.
"Gióng." Phạm Thiên nói.
"Hửm." Thánh Gióng đáp.
"Ngày mai, lập tức rời đi làng này. Vụ này chúng ta không dính vào được."
"Chỉ hai đứa mình." Thánh Gióng kinh ngạc nói.
"Hai đứa, làm sao, còn ai?" Phạm Thiên khó hiểu nói, còn muốn mang thêm người nào nữa, chê hắn cái tên mù lòa này chưa đủ nặng.
"Không tính Clara cùng ông." Thánh Gióng thấp giọng nói.
"Không, quá chậm, lại dễ để người khác chú ý. Nếu như thật muốn giúp con bé, tranh thủ đến Thiên quốc hồi phục thực lực hay hoặc gọi người đều được. Trước đó lo tốt cho bản thân đi."
"Ừm."
Kèm theo một tiếng thở dài nặng nhọc khó phát giác ra.