Chương 9: Khổ chiến, Thánh Gióng
Hôm sau, Phạm Thiên ngủ một mạch đến chiều mới dậy rồi ra sân đấu chuẩn b·ị đ·ánh tiếp. Đen nỗi là v·ết t·hương ở bụng hắn không đủ nặng, chữa cũng được kha khá rồi.
Phạm Thiên thiện tâm mệt mỏi thở dài.
Tới nơi, Lạc Long đã đang chờ sẵn hắn tới.
Để cho Phạm Thiên bất ngờ là mặc dù ánh mắt của đám người càng đỏ, càng hận, so hôm qua càng muốn điên tiết nhiều lắm nhưng không ai thách đấu hắn.
Phạm Thiên mới nghi hoặc thử quay qua hỏi Lạc Long.
"Ầy, nói thế nào đây nhỉ, đơn giản là sáng nay nữ thần tới đây rồi có tâm sự với mọi người một chút. Sau vài đường múa kích thì mọi người bị thuyết phục luôn, không dám đánh mày nữa."
Nghe được Phạm Thiên cũng chỉ có thể cười khổ.
Xem ra cô vợ này đào xong vẫn là rất chịu lấp hố đó chứ, mặc dù lấp hơi muộn nhưng tí về vẫn phải cảm ơn một tiếng mới được.
"Đã không ai đánh vậy thì để tao chủ động đi đánh đi." Phạm Thiên một bộ chiến ý ngất trời nói.
Hắn không sợ thua, lấy hắn tâm cảnh đã sớm không còn để ý, thắng thua là chuyện bình thường không có gì để ngại. Sợ là tại thất bại bên trong không rút ra được kinh nghiệm, không thể đứng dậy trở lại.
Nếu không phải nghèo hắn thậm chí còn lười đi đánh, dù sao tính ra đám này liền làm cháu hắn cũng không đủ tuổi. Chính là vì cùng là nhân tộc nên hắn cũng rất thoải mái, thua liền thua không có gì, đây cũng là cơ hội để hắn tiếp xúc hệ thống của thế giới này.
Nhìn bảng xếp hạng một lượt, Phạm Thiên suy nghĩ một chút rồi chủ động tìm đánh người quen.
Tiền Nhiều vẫn là như hôm qua mạnh mẽ, không biết phải do tâm tính nhận đả kích hay không Phạm Thiên cảm giác t·ấn c·ông còn mạnh hơn vài phần.
Đáng tiếc hôm nay Tiền Nhiều vẫn là Tiền Nhiều nhưng đã không còn nhiều tiền.
Đứng trước người đáng tuổi cụ kị lão tổ tông Phạm Thiên căn bản không có cách nào đánh thắng.
Trường kiếm gác trên cổ đang quỳ một chân Tiền Nhiều, Phạm Thiên híp mắt cười: "Thua."
Hừ lạnh một tiếng Tiền Nhiều đẩy kiểm của Phạm Thiên ra hậm hực đi xuống.
Nhìn Tiền Nhiều rời đi Phạm Thiên cũng rất bất ngờ.
Người này không có đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.
Hôm qua trở về sau Phạm Thiên có lên mạng tra thông tin về danh hiệu. Thông tin rất ít, hạn chế đủ loại, cũng chỉ có giới thiệu về mấy cái danh hiệu thường gặp hoặc rất yếu, công dụng cơ bản không có thay đổi nhưng đối với người không biết tí gì như Phạm Thiên cũng tạm đủ rồi.
Phú ông tiền tỉ là một danh hiệu yêu cầu phải có tài sản tiền tỉ mới có thể đạt được.
Cứ việc tăng lên nhờ nạp là có hạn chế nhưng trong nhất nhị tinh cấp bậc tác dụng vẫn là rất lớn, cực hạn có thể tăng tới cấp 29.
Có thể có danh hiệu này chứng tỏ Tiền Nhiều không hề đơn giản, cũng là có thế lực mạnh mẽ đứng sau.
"Hắc."
Phạm Thiên đói khát ánh mắt lần nữa hướng về bảng xếp hạng.
Hắn đã đói tài nguyên lắm rồi, càng lên cao càng tốt, tài nguyên càng nhiều ăn càng no nha.
Một đường càn quét, Phạm Thiên đi thẳng tới top 14 mới dừng lại.
Dù sao cấp của hắn quá thấp, cách biệt sức mạnh quá lớn dẫn tới đây đã là cực hạn. Tất nhiên là ở không liều mạng tình huống dưới.
Phạm Thiên đi xuống sân đấu.
Lạc Long ngay lập tức chạy tới, trên mặt cười xán lạn hớn hở nói: "Vô lý quá nha lão Thiên gia của tôi ơi, vậy mà lại một đường g·iết đến top 14 luôn. Đi, đi ăn một bữa, tao bao."
Nhìn cảnh này ai không biết còn tưởng hắn mới là người leo lên top 14 đâu.
Phạm Thiên thật sâu nhìn Lạc Long một cái rồi lại nhìn sang người con gái đi theo bên cạnh Lạc Long, là mày mù hay mày thật không thấy người này thế.
Nhìn đồ là đồng phục của trường, xem ra cũng là học sinh ở đây.
Phạm Thiên có thấy qua mấy lần, lần nào cũng là đang đi cùng Lạc Long.
Dạng này đã quá rõ ràng, mối quan hệ giữa hai người còn có gì để nói sao.
Không muốn làm cái bóng đèn Phạm Thiên nhịn xuống một bữa ăn miễn phí từ chối đi về.
Đi theo chỉ tổ ăn cơm chó, hắn cũng chả muốn.
Mặc dù đúng là bụng hơi đói thật, chắc tí về lại làm bát mì tôm trứng vậy. Nhắc đến mì tôm cũng không biết giờ này Tuyết Lan đang làm gì nhỉ, có lẽ là đọc tiểu thuyết đi.
"Thôi bỏ, tao cũng không có nhiều thời gian. Vẫn là về bế quan tăng cấp tốt hơn!"
Nói xong Phạm Thiên liền trở về đóng cửa tu luyện. Trước đó vẫn không quên lấy điện thoại gửi lời cảm ơn cho Tuyết Nhan cùng một ly trà sữa cho cô.
...
Hai tháng sau, Phạm Thiên mở cánh cửa đã bị đóng chặt một tháng này ra. Khí tức của hắn bây giờ so Tiền Nhiều hai tháng trước còn muốn mạnh hơn một chút.
"Mở bảng cá nhân!" Phạm Thiên mặc niệm trong đầu, một giao diện hiện ra trước mắt hắn.
Tên: Phạm Thiên
Tuổi: 15
Đẳng cấp: 18
Chức nghiệp: hồn sư
Vũ hồn: long huyết chi lực
Hồn kỹ: luyện thể, long văn
Công pháp: ẩn nặc khí tức, xuân phong trảm, lăng ba vi bộ, đoạn thủy quyết,...
Túi đồ: 10 ô
Danh hiệu: (không có)
Trong hai tháng này, nhờ tài nguyên của học sinh giỏi nên Phạm Thiên tiến bộ rất nhanh.
Vốn còn muốn tiếp tục cẩu lấy trong phòng nhưng hôm trước Lạc Long có gọi điện báo hôm nay phải đi kiểm tra giữa kỳ nên Phạm Thiên đành ra ngoài.
Mà cũng không sao lắm, hắn vốn cũng sắp chuẩn bị ra ngoài đi học một buổi bắt buộc rồi.
...
Các học sinh tập hợp hết ở sân đấu.
Bảng đấu đã có, trường đã lo liệu xong xuôi, các học sinh chỉ việc tìm đúng sân đấu của mình.
Lần kiểm tra giữa kỳ này là của toàn bộ năm nhất, giới hạn tối đa là cấp 20, ai hơn sẽ bị ép cấp xuống để đánh.
Kết quả của từng trận đấu sẽ không ảnh hưởng đến thành tích cuối cùng của học sinh, điểm để các giáo viên đánh giá là những gì thể hiện được trong chiến đấu.
Nói vậy chứ top 10 vẫn có phần thưởng rất phong phú.
Phạm Thiên nhìn quanh, quả nhiên năm nhất đều có ở đây.
Đông vô cùng, đếm sơ sơ gần nghìn người chứ không đùa.
Đây còn là không có những người đợi ba năm được lên thẳng năm hai rồi nếu không còn nhiều nữa.
Dựa theo sắp xếp, Phạm Thiên đi đến sân đấu số 11.
Đối thủ là một cô gái, cấp 18, chức nghiệp pháp sư. Cái này rất dễ nhìn ra, khí tức không che giấu, đầu đội mũ rộng vành to tổ bố cùng trong tay cây gậy phép đặc trưng như kia thì giấu bằng niềm tin.
Bất quá cấp 18 thì cấp 18 nhìn bộ dáng nhút nhát thế kia chắc cũng không thế nào.
Trận đấu bắt đầu, không có cái gì độ khó Phạm Thiên dễ dàng hạ gục đối phương trong một chiêu.
Tranh thủ thời gian hắn cấp tốc chạy đi xem trận đấu của những người khác.
Quả không hổ là Tuyết Nhan, chỉ một đòn đã đem đối thủ đánh bại.
Cô nàng hư hư thực thực người yêu Lạc Long cũng chiến thắng rất dễ dàng. Còn chưa dùng đến lực lượng của chức nghiệp, chỉ dựa vào v·ũ k·hí trong tay đã đánh ép đối thủ xuống sân đấu.
Lạc Long bên này không có ngoài ý muốn xảy ra, dựa vào máu của Phạm Thiên đưa rất nhanh liền đem đối thủ trấn áp ném xuống dưới.
Số lượng trận đấu rất nhiều, loại trận đấu nghiền ép như này cũng không ít, Phạm Thiên rất khó để nhìn ra quá nhiều thông tin của những học sinh khác.
Không mất nhiều thời gian, vòng đấu tiếp theo diễn ra.
Phạm Thiên cùng những người khác liên tục chiến thắng.
Dễ dàng nhất là Tuyết Nhan, Phạm Thiên khá phí sức mới vào đến top 16.
Cho đến tận lúc này thì bốn người vẫn còn nguyên, đầy đủ nhân số trước trận đánh tranh top 8.
Trận đấu bắt đầu, không còn là đồng thời để cho các cặp chiến đấu, trường để các cặp lần lượt đi lên cũng tiện để những học sinh khác quan sát được rõ hơn.
Trận đấu tiên, Lạc Long đối thủ là cô nàng hay đi bên cạnh đó.
Mang theo rất lớn chờ mong, Phạm Thiên đã nghĩ rằng bản thân sẽ được chứng kiến một trận đấu hay nhưng không, rất nhanh trận đấu đã kết thúc khi mọi thứ còn chưa cả bắt đầu.
Tốc độ bàn thờ nhận thua, Lạc Long chủ động rút lui.
Lạc Long đi xuống sân đấu, Phạm Thiên lập tức đi tới kéo hắn ra một góc.
"Đậu má, loại thao tác gì đây. Máu tao cho mày vẫn còn đúng không, sao lại nhận thua." Phạm Thiên đánh Lạc Long túi bụi không ngóc đầu lên được, trong miệng mắng chửi: "Hôm nay không cho tao cái lý do hợp lý thì xác định ngày này năm sau tao đốt tiền cho mày nha con."
Lạc Long rất chi là biệt khuất, chỉ có thể ôm đầu phản biện: "Hết cách rồi, tao không dám đánh đâu. Đổi thành mày thì cũng sẽ làm như tao thôi."
Phạm Thiên tay không ngừng lại quyền quyền hạ xuống nói: "Chưa đủ, nói rõ ra xem nào."
"Tao có nói qua rồi còn gì, có một việc mà tao nhất định phải có quyền thừa kế mới làm được dù chỉ là tư cách tranh giành quyền thừa kế cũng được. Vã cũng đã nói là có người bắt tao để tóc dài còn gì." Lạc Long khóe mắt rưng rưng như là muốn khóc, nhìn qua giống như là cái tiểu tức phụ một dạng.
May mắn Phạm Thiên để hắn thoát cải trang, nếu không đôi mắt này hôm nay xem như mù mất rồi.
"Bớt giả vờ đi, trò này đối tao vô dụng. Thế ý của mày là."
"Đúng là cái mày đang nghĩ đấy, chính là thanh mai trúc mã của tao, cũng là vị hôn thê của tao. Vậy mày nói xem phải thế nào, huống chi thật đánh cũng chưa chắc đã thắng."
Đậu, Phạm Thiên hai mắt trừng lớn.
Thật, hắn đã nghĩ qua đối phương là người yêu nhưng cũng không dám chắc chắn lắm, có lẽ chỉ đơn thuần là quen nhau thôi.
Bây giờ Lạc Long cho hắn cái khẳng định, quan hệ của bọn họ không phải đơn thuần không bình thường, hai cái con mẹ nó chính là vợ chồng tương lai được không.
So hắn tưởng tượng còn muốn kình bạo.
Phạm Thiên trừng Lạc Long một cái như muốn nói: đù, cái người hay đi bên cạnh lại là vợ mày á, sao không nói sớm.
"Mày không hỏi, lại cũng không cho tao cơ hội giải thích liền lao vào đ·ánh đ·ập rồi, mày còn hỏi tại sao à!" Lạc Long ủy khuất nói.
Ngượng ngùng, Phạm Thiên lộ ra một nụ cười làm lành đưa tay kéo Lạc Long đứng dậy.
Nếu vậy thật đúng là không đánh được, dù thắng được hay không cũng đều phải thua.
Cái này ổn định vững chắc vị trí nóc nhà so người yêu còn muốn khổ, làm không tốt tương lai u ám không phải thứ có thể tưởng tượng.
An ủi Lạc Long một chút Phạm Thiên quay sang nhìn trận đấu của một người khác, có chút không dám đối đầu ánh mắt của Lạc Long.
Ngượng ngùng a, bắt người ta đi đánh vợ mình có thể sao. Tất nhiên là...tào lao. Không bị đòn là còn may.
Đối với ánh nhìn u u uất uất của Lạc Long, Phạm Thiên trực tiếp cho không nhìn.
Cùng lắm về kiếm ít nguyện thảo nấu tí thuốc bổ thận tráng dương bồi bổ thân thể xem như bồi tội.
Ừm, chính là cách này không sai, quay về có rảnh liền nấu.
...
Trên sân đấu, một người đang hấp dẫn lấy ánh mắt của Phạm Thiên.
Người này tên Thánh Gióng, chức nghiệp vật lý pháp sư cường hóa cơ thể. Vũ khí là một cây côn và bộ giáp được tạo ra nhờ ma thuật, chả hiểu sao Phạm Thiên cứ cảm thấy đối phương cứ thiếu thiếu con ngựa với v·ũ k·hí là cây tre thì hợp hơn.
Nếu phải cho đánh giá thì Phạm Thiên chắc chắn người này rất lợi hại, tuy không thể t·ấn c·ông từ xa như những pháp sư khác nhưng tầm trung và cận chiến lại cực tốt, kinh nghiệm chiến đấu nhiều, nếu cứ đà này thì hắn và Phạm Thiên rất có thể sẽ gặp nhau ở trận tranh vào chung kết.
Mà top 4 lúc đó Phạm Thiên cũng đã đoán ra gồm những ai rồi.
Hắn, Tuyết Nhan, vợ Lạc Long và Thánh Gióng, bốn người này là người sẽ vô top 4 chắc chắn.
Có thể gặp Thánh Gióng là tốt nhất, hai người kia đều có chút không tiện đánh, Lạc Long thì đi đánh tranh top 10 rồi giành được top 9 là được rồi. Muốn đi sâu hơn vẫn là quên đi thôi, đi ngủ chắc được.
Các suy nghĩ nhanh chóng chạy qua đầu Phạm Thiên.
...
“Mời hai đối thủ lên sàn!”
Bước lên sân đấu, Phạm Thiên nhìn thấy đối thủ của mình thì vui vẻ ra mặt.
Thánh Gióng là đối thủ của hắn, vận khí rất tốt.
Một tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu được trọng tài thổi lên.
Vừa tới liền đánh không cần giới thiệu cái gì. Đến lúc này mà còn không biết gì về đối thủ của mình vậy chỉ có thể là thằng ngu.
Hai người lao vào nhau giao chiến vô cùng kịch liệt.
Phạm Thiên từng chiêu kiếm pháp biến hóa khôn lường, bộ pháp khó đoán liên tục tránh né rồi tìm cơ hội t·ấn c·ông.
Thánh Gióng vung côn lực chấn tất cả, miễn hắn còn t·ấn c·ông Phạm Thiên liền không dám tùy tiện lại gần.
Đả cẩu bổng pháp của Thánh Gióng quật Phạm Thiên túi bụi.
Phạm Thiên không hề thua kém, hồn kỹ long văn được sử dụng, sức mạnh tăng lên tiến hành ăn miếng trả miếng trao đổi thương.
Nhìn chiêu chiêu trúng đích, hai người giống như đều không ngại b·ị t·hương, cả hai đều toàn lực chém g·iết không có chỗ lưu giữ.
Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng hai cái có thâm thù đại hận gì đang quyết một trận chiến sinh tử đâu.
Gậy tới kiếm đi, trên cơ thể ngày càng có thêm nhiều v·ết t·hương, v·ết t·hương cũ thì biến càng thêm nặng, máu của hai người vẩy đỏ khắp sân đấu.
Thánh Gióng vui sướng cười to: "Máu chảy thịt rơi không ngại khổ. Tay đứt chân lìa không ngại đau. Như này mới là đánh nhau chứ, khốc liệt như này mới là chiến đấu chứ ha ha ha tới đi tới đi tới đi.."
Tiếng cười nghe đủ điên cuồng ý vị bên trong.
Đột nhiên các đòn t·ấn c·ông dồn dập hơn, Thánh Gióng bỏ qua kỹ xảo toàn lực chú tâm vào sức mạnh làm cho Phạm Thiên nhất thời không quen chưa kịp phản ứng.
Lực chấn càn khôn.
Thánh Gióng muốn chính là điểm này.
Một đòn quét ngang thấp, Phạm Thiên hơi bật nhảy về phía đằng sau né đòn.
Cây gậy trong tay Thánh Gióng đột nhiên dài ra đâm thẳng về phía thận Phạm Thiên.
Quá sợ hãi, Phạm Thiên dồn lực vào ngón chân tiếp đất bị bẻ gãy, cơ thể hơi nghiêng né được đòn hiểm.
Phập.
Cây tre vô tình không chút thương tiếc đâm xuyên qua người Phạm Thiên.
Kế hoạch đâm hỏng thận thất bại.
Tuy xem như là bảo vệ được năng lực tự cường của bản thân nhưng một chiêu này cũng không nhẹ, thương thế không dễ chịu chút nào.
“Con mợ nó, cùng là đàn ông với nhau có cần phải như vậy không. Nơi này thế nhưng là rất quan trọng đó a.” Phạm Thiên nộ chửi.
Thật quá mẹ nó điên cuồng.
Phạm Thiên có thể thấy được đối phương là một tên điên, điên đối với chiến đấu.
Cái này là võ si nhưng lại càng đáng sợ hơn võ si. Loại người này đánh nhau luyện võ chỉ đơn giản là vì tìm kiếm thú vui kích thích trong chiến đấu và chém g·iết.
Võ si luyện võ vì võ, điên võ luyện võ vì chém g·iết, chiến đến c·hết.
Cũng may người trước mắt này vẫn còn nhỏ, chưa thấm nhuần đạo lý này. Mặc dù rất điên nhưng chưa hoàn toàn điên, vẫn còn có kiềm chế, không sợ đau nhưng vẫn sợ nguy hiểm tính mạng.
Bất quá đó là bây giờ, nếu để phát triển thêm thì Phạm Thiên không chắc.
Một cái người điên vì võ không thể làm bạn thì cũng đừng kết thù, rất rắc rối, rất phiền phức.
Phạm Thiên đã từng thấy một người sinh sinh bị bức điên.
Người này lỡ kết thù với một kẻ điên võ lúc hắn còn nhỏ yếu, bởi vì kiêng kị người sau lưng hắn nên không dám hạ sát thủ.
Kết quả đâu, sau khi b·ị đ·ánh bại điên võ không c·hết tất có tiến bộ, có được sức mạnh tên điên võ đó liền quay lại tìm người kia phiền toái.
Lặp đi lặp lại liên tục không thôi, b·ị đ·ánh bại, không c·hết, mạnh lên, quay lại tìm phiền toái, b·ị đ·ánh bại, không c·hết,...
Không có ngừng nghỉ qua, hai tư trên bảy không tha giờ nào, bất cứ khi nào lành thương liền tìm chiến.
Chỉ có một từ để miêu tả thôi, thảm.
Đánh thì đánh không c·hết, chỉ có thể thả về.
Mỗi lần trở về lại giống như không sợ đau s·ợ c·hết một dạng lần lượt quay lại.
Tiến bộ cũng là thần tốc.
Cuối cùng khi người đó chỉ còn miễn cưỡng đánh bại được kẻ điên võ kia, hắn điên rồi, tâm tính sụp đổ.
Sẽ c·hết, lần sau đánh tới hắn nhất định sẽ c·hết.
Quá sợ hãi, người đó lựa chọn quỳ xuống xin tha, từ đây mai danh ẩn tích không còn xuất hiện tại thế gian.
Nghe kể lại thôi đã đủ đáng sợ.
Nhưng ít ra người ta còn đường đường chính chính thách đấu.
Mà người tên Thánh Gióng trước mặt này đây không những điên cuồng mà còn quá âm hiểm, khốn nạn.
Cùng là đàn ông con trai với nhau vậy mà lại nhằm vào đó đánh, quá bỉ ổi.
Thật sự quá nguy hiểm, Phạm Thiên mà không né kịp một phát đó để mất đi một quả thận tương lai u ám không nói, ước nguyện của hắn có thể hay không thực hiện đều rất khó khăn.
Mặc dù tương lai mạnh lên có thể khôi phục nhưng có gì đảm bảo cái mới tốt hơn cái nguyên bản chứ, có lẽ còn không có bằng đâu.
Thánh Gióng mặc kệ, hắn mới không quan tâm mấy thứ này đâu.
Tập sát triệt giống bất thành hắn cũng không tiếp tục quay về cận chiến mà giữ nguyên t·ấn c·ông tầm trung.
Cây côn trong tay linh động vô cùng, như là vật sống thụt ra thụt vào liên tục đâm Phạm Thiên thương tích đầy mình.
Còn về vụ đâm thận ấy hả. Ha ha, tao quan tâm sao, lại không phải của mình. Huống chi hồi phục lại được thì lo cái quái gì.
Thấy bản thân đang dần bị dồn về mép sân đấu mà vẫn chưa đạt được kết quả mong muốn, Phạm Thiên cắn răng quyết định đốt cháy tinh huyết của bản thân.
Nếu là kiếp trước hắn tất nhiên sẽ không vì một trận đấu mà làm vậy nhưng bây giờ hệ thống tu luyện khác biệt, chỉ cần không phải đốt quá nhiều thì không đáng lo.
Mặc dù sẽ có suy yếu nhưng chưa đến mức tổn hại căn cơ, nghỉ ngơi chút là được.
Trên người Phạm Thiên lờ mờ toát ra một ngọn lửa màu đỏ như máu đang bùng cháy, rất nhanh lại biến mất không thấy.
Khí tức của Phạm Thiên cấp tốc kéo lên đến ngang cấp 20 mới ngừng lại. Không phải cấp bậc thật sự tăng lên nhưng thực lực chắc chắn là ngang nhau không kém.
Hồn kỹ long văn cho hắn tăng phúc càng thêm cường đại.
Long văn, ngưng tụ từ huyết mạch chi lực mà thành. Huyết mạch càng mạnh long văn tăng phúc càng nhiều, nâng cao cấp bậc là một loại mà thiêu đốt tinh huyết cũng là một loại tăng cường huyết mạch.
Phạm Thiên cưỡng ép sử dụng chiêu thức làm v·ết t·hương càng nặng hơn, máu chảy ồ ạt như suối.
Thánh Gióng thấy Phạm Thiên có dấu hiệu muốn dùng ra chiêu cuối cũng không thất lễ, trong tay côn dứt khoát ném đi không thèm nhìn, trong miệng niệm một câu chú tối nghĩa cũng là liều mạng.
Theo câu chú đọc xong càng nhiều quang mang chói mắt tỏa ra từ người Thánh Gióng lại càng đậm, đến gần cuối đã không thấy được Thánh Gióng đứng bên trong.
"Loạn long thập bát kiếm, đệ nhị kiếm - bách long quân."
Phạm Thiên quát chói tai một tiếng: "Giết."
Hư ảnh một trăm con rồng hiện ra bay theo từng đường kiếm của Phạm Thiên lao thẳng tới Thánh Gióng.
Đàn rồng hung mãnh t·ấn c·ông thẳng đến không chờ đợi ai, có rảnh đâu mà chờ đối thủ chuẩn bị xong làm gì, ngu à.
Thánh Gióng niệm chú hoàn tất, quang mang đại thịnh rực sáng chói mắt vô cùng.
Từ trong luồng sáng, Thánh Gióng cưỡi trên một đầu ngựa sắt, tay cầm cây tre tư thế oai hùng tiêu sái lao ra, cười to một tiếng hướng chư long đánh tới.
Trong tay cây côn lại là cây tre khắp nơi vung vẩy, từng côn đập bay những chiêu kiếm hóa rồng của Phạm Thiên.
Vết thương nhiều hơn, thương thế nặng hơn, Thánh Gióng lại như không bị làm sao giống như một đường tiến lên ngựa không dừng vó không có chút nào ngừng lại.
Phạm Thiên không phải ăn chay, từng kiếm chiêu sắc bén được chém ra để Thánh Gióng trên thân v·ết t·hương càng ngày càng thảm.
Đây là một cuộc đọ sức bền xem trước là Thánh Gióng bị hạ gục hay Phạm Thiên trước không chịu được mà ngã xuống.
Thánh Gióng như cũ đang tiến tới.
Thấy được tình thế bất lợi, Phạm Thiên cắn chặt răng.
Gầm lên một tiếng, tinh huyết lần nữa đốt cháy.
Thực lực vẫn ngang cấp độ 20 nhưng là tốc độ t·ấn c·ông tăng lên, sức mạnh cũng tăng lên, hư ảnh đàn rồng từ một biến thành hai trăm.
Đứng trước kiếm chiêu mạnh mẽ dày đặc như vậy, Thánh Gióng bị lấn áp chật vật không thể tả.
"Ha ha ha thoải mái, mày hợp ý tao đó, một trận chiến rất hợp ý tao. Đánh xong anh em đi uống tí không, có lẽ hai ta có thể làm bạn."
"Giải quyết tại đây đi."
Thánh Gióng quát lạnh một tiếng.
"Kỷ không côn."
Một côn vung ra, cây tre trong tay Thánh Gióng như bỏ qua khoảng cách không gian đánh thẳng tới mục tiêu làm Phạm Thiên không thể né tránh.
Phạm Thiên biết được điều này cũng từ bỏ ý định chạy trốn, toàn lực chém ra một kiếm.
Hai bên v·a c·hạm vô cùng mạnh mẽ, uy lực sinh ra hóa thành phong bạo thôi mù đất đá.
Ầm, binh khí chém g·iết so không chỉ là sức mạnh mà còn có độ bền.
Hai thanh mạnh mẽ binh khí đụng vào nhau làm cái sân đấu vững chắc này vậy mà nổ tung.
Đợi bùi đất tản đi, chỉ thấy cả Phạm Thiên cùng Thánh Gióng đều nằm đó không hề động đậy, có vẻ đều không còn sức chiến đấu.
Riêng Phạm Thiên lại không quan tâm mấy thứ đó.
Bên cạnh hắn có hàng loạt mảnh vỡ rải rác dưới đất.
Cây kiếm Tuyết Lan tặng gãy thành từng mảnh, thanh kiếm trường cho cũng không thoát khỏi số phận vỡ nát.
Lỗ vốn lỗ vốn a, lỗ lớn rồi. Về nhà phải nói sao với Tuyết Lan đây.
"Làm sao mà lại liều mạng vậy?" Thánh Gióng ho khan vài tiếng khó khăn hỏi.
"Khụ khụ, tôi muốn thắng trận này!" Phạm Thiên cũng là một trận ho khan.
"Cho nên..."
"Nếu thắng thì trận sau hoặc đánh với vợ hoặc là vợ thằng bạn thân!"
"Ha ha ha hiểu rồi, cho nên trận này mới liều vậy chứ gì, như vậy trận sau có rút lui cũng hợp lý."
"Làm quen nha, Thánh Gióng cứ gọi Gióng là được!"
"Phạm Văn Thiên, cứ gọi Thiên là được rồi."
Thánh Gióng nhìn xem Phạm Thiên một chút rồi đầu hàng.
Đừng tưởng cả hai đều thật hết sức chiến đấu, hắn vẫn thấy được trên người Phạm Thiên có một hình xăm mặc dù đã rất nhạt. Điều này chứng tỏ Phạm Thiên vẫn còn chút sức cuối, ít nhất thì đá hắn ra khỏi sân là không vấn đề, chẳng qua là cho hắn mặt mũi thôi.
Trận đấu kết thúc, Phạm Thiên không còn khả năng chiến đấu mà vợ Lạc Long đã sớm rút lui nên quán quân cũng không cần tranh nữa, Tuyết Nhan trực tiếp nhận giải.
Nhanh hơn tất cả mọi người, Lạc Long xông thẳng lên dìu Phạm Thiên về để lại hai ánh nhìn sững sờ đằng sau.
"Đây, thuốc trị thương cao cấp này, bú lẹ đi!" Lạc Long đưa Phạm Thiên một lọ thuốc nói.
"Không vội, trận đấu thế nào?" Phạm Thiên tiếp nhận lọ dịch hỏi.
"Không có gì để nói, Âu Cơ trước khi bắt đầu đã thông báo rút lui cho trường rồi."
"Đẹt, Tuyết Nhan bá thế á, sao đối thủ ép ép sớm thế." Phạm Thiên ngạc nhiên nói.
Lạc Long cũng ngạc nhiên trả lời: "Đậu, tao chưa nói Âu Cơ là bạn thân Tuyết Nhan à, chính xác thì là đàn em uy tín trung thành vờ lờ luôn cơ ai da."
Bốp
"Tất nhiên là chưa...ai da đau."
Phạm Thiên đánh cho Lạc Long cái rồi vội dùng bình dịch, thật sự là quá đau rồi.
Bất quá trận này không lỗ, kiếm cái giải ba còn kết thêm đứa bạn rất mạnh. Tiếc là thanh kiếm Tuyết Lan tặng không còn.
"Thôi bềnh tễnh đê, cứ về phòng mà từ từ nghỉ ngơi!"
Hai người cùng nhau trở về trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, một cảnh tượng tuyệt vời làm cho người thấy phải rơi lệ cảm động vì tình đồng chí.
À, ngoại trừ hai cô nàng nào đó đang chua chua vị dấm trong miệng ở đằng sau.