Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 10: Đi chơi công viên, lời thổ lộ đêm hội




Chương 10: Đi chơi công viên, lời thổ lộ đêm hội

Một tháng sau kể từ kỳ thi, Phạm Thiên đang trạch trong phòng thì bị Tuyết Nhan, Âu Cơ và Lạc Long xuất hiện kéo đi chơi công viên giải trí, bảo là phải bồi dưỡng tình cảm.

Mặc dù đã cố gắng phản kháng và bảo rằng bản thân không có nhiều thời gian nhưng đáng tiếc, đứng trước tài năng thuyết phục người khác của Tuyết Nhan tất cả lý do đều vô dụng.

Vô lực chống cự, Phạm Thiên bất đắc dĩ hỏi: "Tuyết Nhan à, ai đưa cho em cái ý tưởng đi chơi này vậy?"

"Dạ, Lạc Long đó anh!"

Tuyết Nhan ngọt ngào cười ngoan ngoãn trả lời, hoàn toàn không có chút nào của băng lãnh nữ thần và quan trọng là không có ý dấu diếm h·ung t·hủ vụ này.

"Ồ, là thằng Long à, ừ thằng Long."

Phạm Thiên hiền lành mỉm cười nhìn sang thằng bạn thân, ánh mắt quá rõ ràng: anh bạn à, giờ mày có bú tao cũng không giảng hòa được đâu, tí về sẽ có nhiều chuyện để làm lắm đấy.

"Vãi nồi đại ca đừng nhìn em thế, em là bị buộc đưa ra ý kiến thôi tha em đi. Chị dâu sao lại bán em dễ thế, hại c·hết em rồi, mau giúp em chút đi kẻo c·hết người thật đó."

Lạc Long quá sợ hãi, liên tục hô hào gọi cứu trợ nhưng vô dụng, cái giá của việc cho phụ nữ ăn dấm là quá đắt.

Sinh không thể luyến, Lạc Long ngồi bệt ra trong xe đợi c·hết.

Tới công viên Âu Cơ đánh xe vô chỗ gửi xe, Lạc Long làm sơ qua giải thích về cái công viên này cho Tuyết Nhan cùng Phạm Thiên.

Làm xong cả bốn người cùng tiến vào công viên chuẩn bị cho một ngày chơi đùa.

Trò đầu tiên được chọn là nhà ma, cả bốn đều hơi phong đẳng cấp xuống dưới 5, đây là để hạn chế một chút khả năng của bản thân nếu không mấy thủ đoạn dọa nạt bình thường là không có tác dụng gì.

Cũng không dám phong hoàn toàn kẻo xảy ra chuyện gì còn kịp ứng phó.

Tiến vào trong, quang cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi. Thế giới biến thành một nơi hoang tàn đổ nát, xác c·hết khắp nơi máu chảy thành sông, bầu trời đỏ một màu máu nhìn không khác gì địa ngục.

"Chà, vậy mà lại có huyễn cảnh pháp sư bày trận luôn nha, chắc lát nữa đám n·gười c·hết này lại sống dậy đuổi g·iết chúng ta hả ha ha ha." Phạm Thiên đầy hứng thú nhìn xung quanh nói.

Mấy cảnh tượng đáng sợ hơn hắn nhìn nhiều rồi nên cũng chả thấy có gì đặc biệt.

Chắc có mỗi thanh niên nào đó bên cạnh hắn là đang run run chực chờ chạy ngay khi có chuyện, phải tự an ủi bản thân bằng những lời nói spoil nội dung cho đỡ sợ.

Đi thêm một đoạn, vẫn không có gì xảy ra.

Đang lúc Phạm Thiên định bảo không có gì đặc biệt thì ông trời liền đáp ứng hắn.

Có chuyện.

Máu ngửng chảy, gió ngừng thổi, mấy âm thanh kì lạ phát ra khắp nơi.

"Gào.... "

"Mẹ ơi cứu con!"

"Ta hận ngươi."

"Hóa thành giống ta đi ha ha ha."

Tiếc khóc của trẻ con, tiếng oán hận của phụ nữ, gào rú thảm thiết,...vang lên pha lẫn vào nhau cùng với quang cảnh xung quanh tạo ra một bầu không khí kỳ dị.

Từ dưới đất thò lên những bàn tay nhuốm máu trông như ác quỷ. Chúng hướng về bốn người túm lấy hòng kèo cả bốn chôn xuống lòng đất.

Bốn người dù bị phong lại cấp bậc nhưng trực giác vẫn còn đó. Ngay lập tức nhận ra sự xuất hiện của những quỷ thủ, cả bốn người né ra vội tăng tốc đi về phía trước.

Càng chạy không gian xung quanh lại càng biến dạng, bóp méo.

Đám xác c·hết bò dậy oán than kêu lấy:

"Trả mạng cho ta!"

"Ta vô tội tại sao lại g·iết ta?"

"Ta không trêu chọc các ngươi, tại sao lại g·iết cả nhà ta?"

"Tại sao lại cưỡng bức ta, ta đã làm lên tội tình gì?"

Theo tiếng kêu, đám xác c·hết dần tỉnh lại bao vây lấy bốn người.

"Trời đậu sống lại thật rồi kìa, Thiên à mồm mày cũng quá đen đi!" Lạc Long nói.

Phạm Thiên không nói gì vẫn tiếp tục nhìn xung quanh. Để đi qua được ngôi nhà ma này thì phải đi qua một cánh cửa. Cánh cửa đó sẽ đưa xuyên qua huyễn cảnh nhưng hắn vẫn chưa thấy nó đâu cả.

Đám xác c·hết ập tới, bốn người đều ra sức đánh g·iết nhưng vô dụng, càng g·iết lại càng nhiều, chúng như vô cùng vô tận không thể chiến thắng dù chỉ có thực lực của người bình thường.

"Long bọc hậu, Âu Cơ ở giữa hỗ trợ, Tuyết Nhan, hai ta phá vòng vây xông ra ngoài!" Phạm Thiên nhanh chóng xắp xếp đội hình.



Một đường g·iết đi, một kiếm một kích giống như lưỡi hái tử gặt gặt hái sinh mạng, mỗi khi Tuyết Nhan cùng Phạm Thiên đi tới đâu thì xác sống nơi đó đều bị g·iết c·hết trong nháy mắt.

Cứ nghĩ xông ra được là xong thì đột nhiên một con quái vật to ngang tòa nhà xuất hiện, hai tay cầm đao liên tục vung vẩy chém về phía bốn người.

Rõ ràng thân hình thì béo, tóc thì che mắt nhưng tốc độ lại không chậm, ngược lại còn vô cùng chuẩn xác.

"Tao thấy cửa ra rồi, ở lỗ nhị của nó kìa." Lạc Long la toáng lên.

Mọi người nhìn về phía sau con quái vật, quả nhiên ở vị trí đó là cánh cửa.

Thế nhưng cái này cũng quá tởm rồi a, đây là muốn ác tâm c·hết khách hàng à.

Bốn người không hẹn mà cùng nghĩ.

Phạm Thiên đang định xông lên phá cửa thì đột nhiên con quái vật dừng lại, hai chân dạng ra ngồi xuống tư thế ngồi bồn cầu.

Bốn người đều thắc mắc không hiểu con quái vật này định làm gì.

Vài giây sau, bọn họ biết.

Cánh cửa thoát khỏi huyễn cảnh mở ra, từ bên trong liên tục xuất hiện những cục shit.

Đúng vậy, chính là shit.

Từng cục shit vàng hoe được bắn ra như súng bắn đạn lấy cực nhanh tốc độ bắn về phía bốn người.

Trong hư không mơ hồ vang lên tiếng của con quái vật tựa hồ là nói ra tên kỹ năng.

"Ị ra shit."

"Mẹ nó 1 sao, tí nữa nhất định phải đánh giá 1 sao, cái chỗ này tởm vãi ra!" Lạc Long hoảng sợ vừa tránh né vừa kêu.

"Đúng vậy, quá đáng a không thấy vào đây có cả phụ nữ à." Âu Cơ không nữa dùng kiếm mà rút ra một mảnh vải tận lực đánh bay mọi thứ bay tới, vừa đánh vừa chửi rủa nhà ma.

Còn may con này không mạnh, mọi người phối hợp đã có thể nhanh chóng hạ gục nó.

"Cũng không thể nói vậy, chức nghiệp gia chúng ta không sợ mấy thứ này lại cũng đã biết đây là huyễn cảnh nên sẽ không bị dọa, người ta cũng chỉ còn có thể chuyển qua phát triển phương hướng này thôi." Phạm Thiên đáp xuống đất, thấy hai người vẫn đang chửi liền cố giúp cái nhà ma này nói đỡ một hai câu.

Âu Cơ nghe xong thấy cũng đúng nên hơi dịu lại nhưng sau đó thấy Phạm Thiên qua chăm sóc, giúp làm sạch cho Lạc Long liền tức nổ phổi, phồng mang trợn má đi tới chỗ Tuyết Nhan.

Một phút mặc niệm cho nhà ma.

Đợi Phạm Thiên cùng Lạc Long đi vào trong cánh cửa trước, Âu Cơ lại tức giận quay qua nói với Tuyết Nhan:

"Chị, sao vừa nãy chị mạnh mẽ thế làm gì, đáng ra chị phải yếu đuối đáng thương để được bảo vệ chứ, không thì cũng phải dính chút đồ để anh rể chăm sóc a, quên mất mục đích chuyến đi rồi à."

"Chị xin lỗi!"

Tiến vào trong, cả bốn người vẫn chưa thoát được ra ngoài, hai người Phạm Thiên cùng Lạc Long đang đứng cách đó không xa đợi Tuyết Nhan cùng Âu Cơ.

Thấy nhóm Tuyết Nhan tới, Phạm Thiên nói:"Có vẻ như vẫn chưa xong, chắc phải vượt thêm cảnh này nữa mới ra ngoài được!"

Quang cảnh xung quanh khác hẳn vừa nãy, đầy âm u và lạnh lẽo.

Khắp nơi đều là những ngôi mộ cùng quan tài bị phá vỡ.

Bầu trời không chút ánh sáng, thứ duy nhất là mặt trăng đã bị mây mù che lại cùng với các ngôi sao.



Từng đợt gió lạnh lẽo thổi qua làm Lạc Long run lên bần bật.

Tiếp tục lên đường, Âu Cơ ở đằng sau nói nhỏ: "Nhớ đấy, lát nữa có gì xảy ra chị liền giả vờ sợ hãi rồi ôm lấy anh ấy là được hiểu chưa!"

"Ừ!"

Có vẻ lần này nhà ma không tiếp tục giở bài cũ nữa. Xác c·hết bò ra từ mộ, quái vật ăn thịt người, zombie các kiểu có xuất hiện qua nhưng đều không có gì đáng sợ.

Quả nhiên đối với chức nghiệp gia thì phải đi theo hướng t·ấn c·ông tâm lý ghê tởm mới được.

Phạm Thiên đang định mở miệng chê chỉ thế này thì một tiếng cười quái dị truyền đến từ đằng trước, tiếng cười lúc giống người này lúc giống người khác làm tất cả mọi người hoang mang, tràn đầy cảnh giác.

Rút kinh nghiệm lần trước, hay là nên chuẩn bị tâm lý chút thì hơn.

Âu Cơ ở đằng sau đẩy đẩy Tuyết Nhan nói: "Cơ hội cuối rồi kìa, đừng bỏ qua nữa đấy. Chị chuẩn bị lên luôn đi!"

Tiến đến gần, phía trước dần hiện lên bốn bóng người, và mấy người này giống y hệt đám người bọn họ.

Chỉ vậy thì thôi đi, mấy kẻ này vậy mà lại đổi cặp cho nhau đang chuẩn bị làm ra loại chuyện xấu hổ không thể miêu tả đó. Đã xong phần cởi sạch đồ rồi, đang chuẩn bị làm nóng bằng vài bát cháo lưỡi trước khi tới tiết mục chính.

Không sợ hãi sợ sọt gì cả, cũng không chần chừ hay quan tâm cái gì yếu đuối yếu đọt, Âu Cơ cùng Tuyết Nhan lao thẳng tới một đòn g·iết c·hết cả bốn, huyễn cảnh tự động nhảy sang màn tiếp theo.



Âu Cơ mặt đỏ bừng liên tục ghê tởm chửi rủa nhà ma bảo ra ngoài phải dỡ nơi này. Liền Lạc Long cũng không nhịn được chửi theo.

Xem cảnh này Phạm Thiên cũng chỉ có thể cầu phúc cho chủ nơi này thôi, thật sự là lần này chơi hơi quá rồi.

Cái gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ cũng chỉ như vậy.

Màn tiếp theo quang cảnh rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng không phải bởi vì nó không có gì đặc biệt mà thứ đặc biệt của màn này chính là các npc.

Bốn người đang đi trên đường thì đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, những người này có gương mặt giống hệt Phạm Thiên cùng Lạc Long. Và tất cả đều không mặc gì cả. Không một mảnh vải che thân tồng hồng chạy giữa bản đồ.

Đồng thời, theo sự xuất hiện của đám này thì cánh cửa vượt ải cũng xuất hiện ở đằng xa, ngay sau biển người này.

Cứ ngỡ sẽ rất dễ vượt qua được cảnh này ai ngờ lại dễ vượt qua thật.

Nhưng Phạm Thiên đã nhầm. Cảnh này không hề có ý định làm khó bọn hắn. Mục địch duy nhất của cảnh này chính là ác tâm c·hết tất cả những người có mặt ở đây, muốn ghê tởm c·hết chủ nhân của khuôn mặt.

Một nửa số người đột nhiên quay qua "giao thông hòa hợp" với nhau, đám còn lại thì tựa hồ nhắm đến bên này vừa chạy tới vừa hô to em yêu anh, làm ra những hành động chọc mù mắt người nhìn.

"A a a cứu con mẹ ơi, lão Thiên ca nhắm tới ass con kìa."

Vì để nhanh chóng thoát khỏi nơi này cùng bảo vệ lỗ của bản thân, Lạc Long gào thét bật hết tốc lực mà chạy, ba người khác thì theo sau liên tục chém g·iết mở đường.

Cũng may là ngoài mặt ra thì không có gì giống nên ra tay cũng không quá khó khăn.

Chỉ là Phạm Thiên nhìn cách Âu Cơ ra tay mà thấy đau thay cho Lạc Long.

Tấm vải trong tay Âu Cơ liên tục dài ra để t·ấn c·ông, không chỉ nhanh mà còn vô cùng chuẩn xác. Là hoàn toàn chính xác đánh thẳng vào thằng em Lạc Long không trượt phát nào, cũng không hề t·ấn c·ông Phạm Thiên.

Hít nhẹ một ngụm khí lạnh Phạm Thiên không nữa nhìn cái này tàn ác cảnh tượng.

Liên tục các màn chơi bẩn bựa nối tiếp làm cho đám người cảm nhận được tận cùng của ghê tởm.

Đến màn tiếp theo, lần này là rất nhiều người giống Tuyết Nhan cùng Âu Cơ xuất hiện.

Vẫn như cũ không mặc gì, chỉ có khuôn mặt là giống nhau còn thân thể thì là của người khác. Nó khác đến mức mà chỉ cần nhìn là thấy độ khác nhau của hình thể một cách rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

Điều này cũng là tất nhiên nếu không chỉ việc hở cơ thể khách hàng nữ ra liền đủ nơi đây bị san phẳng không biết bao nhiêu lần.

Vẫn như màn vừa rồi, một nửa quay qua tình tứ với nhau chơi bách hợp vô cùng vui vẻ, một nửa còn lại thì tìm đến Phạm Thiên cùng Lạc Long tiếp. Lựa chọn vô cùng sáng suốt để xoa dịu trái tim của các chàng trai đi cùng các cô gái sau màn chơi bị chính thằng bạn thân rượt đuổi đòi giao thông với nhau.

Nhưng lần này hơi sai. Không cần nói nhiều, Tuyết Nhan cùng Âu Cơ không nhịn được nữa mà giải phong tu vi phá sập luôn huyễn cảnh nơi này rồi tìm đến ông chủ nhà ma cùng tên huyễn cảnh pháp sư nói chuyện.

Sau một hồi đ·ánh đ·ập cho bầm dập thì hai người đền tiền rồi rời đi.

Hai người chủ nhà b·ị đ·ánh cho hoài nghi nhân sinh.

Tuy nhiên, mặc dù b·ị t·hương rất nặng nhưng không nguy hiểm tính mạng hay tổn hại căn cơ, liền là rất đau đớn thôi. Bù lại được chỗ tiền đền bù này cũng không tính lỗ.

Phạm Thiên không nói gì cũng không ngăn cản để hai người xả giận. Động đến vấn đề này của phụ nữ thì dù chúa có phù hộ em cũng không cứu được.

Kế hoạch phá sản, Âu Cơ chán nản bảo Phạm Thiên đi mua kem rồi triệu tập hai người khác để bàn lại kế hoạch.

"Anh có kế hoạch gì để giúp chị Tuyết Nhan không?"

"Không có." Lạc Long nghiêm túc nói.

Bốp

"Phế vật, không có thì nghĩ ra mau đi." Âu Cơ đánh cho cái, nói.

Suy nghĩ một chút, Lạc Long đưa ra ý kiến chơi mấy trò cảm giác mạnh khác xem có cơ hội không.

Hai người không nghĩ ra cách khác hay hơn đành đồng ý.

Phạm Thiên mang kem trở lại.

Thật nhanh ăn cho xong kem, ba người vội vã kéo Phạm Thiên đi chơi tàu lượn siêu tốc, một trò chơi có tốc độ cực nhanh ngang với chức nghiệp gia cấp 10 chuyên về tốc độ toàn lực di chuyển.

Vô dụng.

Vòng quay tử thần.

Vô dụng.

Rơi tự do.



Vô dụng.

Rất nhiều trò khác.

Vô dụng.

Cứ vậy cho đến hết ngày Tuyết Nhan vẫn không có cơ hội nói gì. Mặc dù đã giả vờ sợ hãi rồi bám lấy Phạm Thiên vài lần nhưng tên thẳng nam này lại chả chút phản ứng, không phải mặt trơ ra an ủi liền là châm chọc vài câu.

"Thôi bọn em về trước nha, anh chị cứ đi chơi hội đi không cần lo cho bọn em đâu."

Mệt mỏi, chán nản, Âu Cơ dẫn Lạc Long tạm biệt rồi về trước.

Tuyết Nhan tiếp tục dẫn Phạm Thiên đi chơi hội, chơi ném phi tiêu, bắn súng, vớt cá...hai người cùng nhau chơi các trò chơi vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng đó là niềm vui nhớ các trò chơi, không phải nhờ Tuyết Nhan.

Tuyết Nhan có hơi chút thất vọng.

Đến đêm, Tuyết Nhan đưa Phạm Thiên l·ên đ·ỉnh núi gần đó.

Trên đỉnh núi, hai người ngồi đó ngắm nhìn bầu trời đêm, ngắm trăng ngắm sao ngắm vô tận rộng lớn vũ trụ.

Bỗng nhiên Phạm Thiên nói:

"Có phải cưới anh rất buồn bực, rất chán ghét không, tự nhiên lại có thêm một người chồng mà mình chẳng quen biết, chẳng có chút tình cảm nào cả thì ai chả vậy!"

Phạm Thiên cười cười. Trong nụ cười khổ lại có chút sầu não, đắng chát.

Hắn cho rằng Tuyết Nhan là bị ép phải cưới hắn vì cái giao kèo xa lắc lơ của đời trước. Mà khởi nguyên của điều này lại là đến từ bố mẹ hắn.

Hắn thấy bản thân có lỗi trong chuyện này.

"Bây giờ lại phải cố gắng chịu đựng, giả vờ vui vẻ để gia tăng tình cảm hai bên, chắc chắn là rất mệt mỏi. Thật ra không cần như vậy, việc em giả vờ hôm nay anh cũng biết, đợi tí nữa về anh liền sẽ nói với hai bác. Không cần phải ép buộc mình làm mấy chuyện trái ngược với tính cách như vậy làm gì."

Tuyết Nhan không nói gì, đợi Phạm Thiên nói xong mới lên tiếng:

"Để em kể cho anh một câu chuyện này!"

Có một cô nàng nọ thông minh xinh đẹp, vừa mạnh mẽ lại vô cùng tài năng. Nhưng người ngoài chỉ thấy cô lạnh lùng, kiêu ngạo, thấy cô đứng trên đỉnh cao của nhân sinh chứ không ai biết được quá khứ của cô ấy, không ai biết tại sao cô lại như vậy.

Đó là năm cô 4 tuổi, trong một lần đi chơi cô đã lạc vào trong rừng. Chân thì bị gãy, vừa đói lại vừa mệt, cộng thêm trời đã tối, cô căn bản không nghĩ rằng bản thân có thể thoát khỏi đây mà sẽ phải c·hết ở nơi này. Lúc cô tưởng mình nắm chắc lấy c·ái c·hết c·hết thì một cậu bé xuất hiện cứu cô khỏi khu rừng đó rồi cõng cô trở về. Điều cuối cùng cô nhớ được trước khi ngất đi là hai người gặp phải một con sói, cậu bé đó đã dũng cảm đứng ra đằng trước bảo vệ cô chứ không hề bỏ chạy.

Sau đó thế nào thì cô không biết nhưng trưa hôm sau, khi tỉnh dậy hỏi bố mẹ cô bé về cậu nhóc thì bố mẹ cô bé lại bảo rằng gia đình cậu nhóc đã đi đâu mất từ sáng hôm nay. Hỏi về con sói mới biết là nhờ bố mẹ cô bé và cậu bé đã đúng lúc tìm thấy cả hai nên cả hai đều an toàn. Từ đó cô bé liền đem lòng yêu cậu nhóc kém mình một tuổi đó và thề rằng bản thân phải trở nên mạnh mẽ để một ngày nào đó có thể bảo vệ cậu.

"Thật là một câu chuyện hay." Phạm Thiên khen rồi lại nói: "Vậy sau đó thế nào, cô bé có đi tìm cậu nhóc không?"

"Có, sau đó họ đã tìm thấy và cưới nhau."

"Sau đó họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời đúng không?" Phạm Thiên hỏi.

"Cái này em không biết!"

"Em chỉ biết rằng cô bé đó là em, còn về cậu nhóc và việc sau này họ sống hạnh phúc cùng nhau thì..!" Tuyết Nhan đỏ mặt nhìn Phạm Thiên nói.

Phạm Thiên ngạc nhiên lấy tay chỉ vào mình.

Tuyết Nhan gật đầu.

Phạm Thiên đơ người ra đó, quả thật ký ức những năm ba tuổi hắn có rất mơ hồ, gần như chả nhớ gì cả nhưng loại chuyện xả thân cứu gái rồi được gái lấy thân báo đáp như phim thế này hắn có chút không dám tin.

Không cho Phạm Thiên nghĩ nhiều, Tuyết Nhan mặt càng đỏ hơn tiến sát lại gần nhìn thẳng vào mắt Phạm Thiên nói:

"Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh. Từ ngày hôm đó trái tim của em đã là của anh rồi. Anh có đồng ý lấy em làm vợ để tiếp tục câu chuyện và biến lời anh nói thành sự thực sao?"

Đôi mắt long lanh ấy, gương mặt quyến rũ cùng nụ cười ấm áp và sự ngượng ngùng ấy, tất cả những thứ này Phạm Thiên đều nhìn thấy, đều đập thẳng vào đầu Phạm Thiên.

Hắn chắc chắn rằng lúc này nếu hắn tiến lên một bước thì hai người sẽ có một đêm mặn nồng. Tuyết Nhan chắc chắn sẽ không phản kháng mà hạnh phúc, toàn tâm toàn ý phối hợp.

Nhớ về hôm nay, những lúc đichơi cùng nhau, vui đùa cùng nhau, cùng nhau ăn uống, nắm tay nhau, khoác tay nhau cùng đi chơi hội, gương mặt ấy cứ hiện lên khắp đầu của Phạm Thiên làm hắn không suy nghĩ được gì nữa, cảm xúc rối bời hết cả lên.

Phạm Thiên muốn nhào tới ôm Tuyết Nhan vào lòng, ôm hôn nàng cùng nàng một đêm nhưng nghĩ tới việc kia hắn liền do dự không quyết định được.

"Xin lỗi! Anh không thể làm được, xin hãy cho anh thời gian. Đợi khi đủ mạnh anh chắc chắn sẽ cho em một câu trả lời thích đáng."

Phạm Thiên nói với Tuyết Nhan rồi bỏ chạy thật nhanh, để lại Tuyết Nhan buồn bã cùng thất vọng ngồi đó.

Nhưng rất nhanh ánh mắt của nàng lại kiên định và tràn đầy quyết tâm trở lại.

Tuyết Nhan mạnh mẽ sẽ không dễ dàng như vậy bỏ cuộc, nàng sẽ làm cho hắn cũng phải yêu mình.

Chỉ là chút thời gian mà thôi, nàng có thể đợi được 10 năm rồi thì đợi tiếp có làm sao.

Chỉ cần hy vọng còn thì chả có gì để lo cả.

Đứng dậy trở về, Tuyết Nhan cười khẽ.

Ít ra hôm nay đã nói được lời trong lòng của mình ra, ngày đó nhất định sẽ tới.