Chương 88: Tập, ai gà ai thóc
Tìm đồn cảnh sát không khó, bởi vì ngay đầu làng liền có một cửa hàng cẩm lang tiểu làng, có bán bản đồ của làng.
Rất nhanh Phạm Thiên hai người đã tới đồn cảnh sát.
"Tìm gì, tài liệu hay manh mối?" Thánh Gióng nhìn quanh nói.
Dấu vết chiến đấu rất rõ ràng, nhưng là không có gì đáng giá hay mang lại thông tin hữu dụng.
"Mấy thứ đó thì làm được gì, tìm hồn lực dấu tích, nhớ để ý v·ũ k·hí nóng, đồn cảnh sát có lẽ sẽ có vài món." Phạm Thiên nói.
Thánh Gióng hơi gật đầu, đẩy theo Phạm Thiên đi khắp đồn cảnh sát.
Tiếc thay, cũng giống như nhóm yêu kia bọn hắn không tìm được thứ mình muốn.
"Đi, tới mấy chỗ khác." Phạm Thiên nói.
Hai người đi đến chỗ trưởng làng, lại tới nhà mấy người giàu trong làng, rồi tới những cửa hàng lớn.
Đi khắp một vòng bọn hắn vẫn không tìm được thứ mình muốn.
Bất quá không phải không có thu hoạch, bọn hắn tìm được không ít hồn lực dấu tích, rất nhỏ bé nhưng không phải do đã được xóa, là do chủ nhân nhỏ yếu vô cùng.
"Nhóm yêu kia xong rồi." Phạm Thiên nói.
"Thì sao?" Thánh Gióng nghi hoặc nói, lúc nào mày đi quan tâm người khác như vậy rồi.
"Ngu, thì đi hôi của chứ sao. Phạm Thiên khẽ quát "Nhanh, cơ hội tốt để biết được thực lực thật sự của đám sơn tặc này."
Thánh Gióng im lặng, mẹ, quả nhiên mục đích thật sự của mày là cái này đúng không.
"Nhưng của đó không hôi không phải người đất Việt rồi. Đi, đi xem đánh nhau."
Đừng nói, bây giờ hắn b·ị t·hương, không cẩn thận một cái là bị người g·iết ngay, đánh nhau cái rắm nữa ấy. Có thể là b·ị t·hương không ảnh hưởng hắn đi xem đánh nhau nha.
C·hết tâm của hắn lần nữa sống lại.
Không đánh được đứng ngoài quan sát cũng không tệ.
...
Trại của đám sơn tặc, loại này không chính cống quyền sở hữu cùng công nhận căn bản không hiển thị trên bản đồ hệ thống.
Điều này không làm khó được Phạm Thiên hai người, đơn giản hỏi bừa một người liền sẽ được cho biết vị trí chính xác, bọn hắn đã sớm xác định từ khi còn trong làng rồi.
Đến ngọn núi của đám sơn tặc, lại leo lên gần chỗ trại một vị trí an toàn, lúc này đã là bảy tám giờ tối.
Chọn một ngọn cây cao lớn, tán cây rộng, Thánh Gióng chuẩn bị leo lên.
Lý do vẫn còn đang chuẩn bị leo là bởi...hắn cùng Phạm Thiên đang mặt đối mặt.
Làm cái người mù Phạm Thiên tất nhiên không thể leo cây.
Làm cái người b·ị t·hương Thánh Gióng tất nhiên không thể cõng hắn theo leo cây.
Nhưng cũng không thể bỏ lại một đứa bên dưới một đứa leo lên đi.
"Mày không có dây?" Phạm Thiên cắn chặt răng nói.
"Nói nhảm, tao có tao còn đứng đây, ngu. Mày không có?" Thánh Gióng khẽ quát.
"Tao có tao còn đứng đây, cùng một chỗ được gửi về rồi."
"Mẹ." Thánh Gióng thấp giọng mắng một tiếng.
Phạm Thiên nghĩ nghĩ nói: "Tụt quần mày ra!"
"Vãi lồi bạn ơi, mẹ, mày tránh xa tao ra, không ngờ mày vậy mà lại là loại người này. Tao xem mày là bạn mày vậy mà lại muốn thượng tao, thằng chó." Thánh Gióng giật mình lui lại vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Phạm Thiên nói.
"..." Phạm Thiên câm lặng vài giây, quát: "Mẹ mày ngáo à. Có mang đồ không, không thì xé vải ra mà dùng."
Đầu óc của thằng lưu manh có khác, chứa toàn mấy thứ linh tinh.
Thánh Gióng bĩu môi khinh bỉ: "Vì mày cả, sao không xé đồ của mày, tao đâu ngu."
"Xé không?"
"Xé."
Thánh Gióng không nói hai lời đem hai ống tay áo xé xuống, lo sợ không đủ lại xé thêm một mảnh phần dưới của áo.
"Đấy, thế phải ngoan không." Phạm Thiên cười cười nói.
Thánh Gióng hừ lạnh không nói, nếu không phải bị nắm thóp hắn có c·hết cũng sẽ không dễ dàng nghe theo như vậy.
Đem Phạm Thiên hung hăng cõng lên lưng, rồi lại hung hăng đem hắn cột chặt.
"Đau."
Thánh Gióng làm như không nghe, cả người rung lắc cực mạnh bắt đầu leo cây.
Mất cả chục phút thời gian Thánh Gióng mới leo được lên đến một cành cây to đủ để ngồi, tầm nhìn bao quát được cả sơn trại, lại cũng kín đáo che giấu thân hình không dễ bị phát hiện.
Ít nhất là hắn cho là vậy.
"Sao rồi?" Phạm Thiên hỏi.
Mặc dù nghe âm thanh cũng có thể phán đoán ra đại khái nhưng vẫn là để Thánh Gióng xác nhận thì tốt hơn.
"Không có động tĩnh, đám sơn tặc này vẫn hoạt động bình thường, có lẽ nhóm yêu kia chưa bắt đầu t·ấn c·ông." Thánh Gióng quan sát một vòng nói.
Phạm Thiên khẽ gật đầu, xem ra mười yêu kia tuy mới nhưng không phải đồ ngu, không có vừa tới liền trực diện đánh vào.
Rất rõ ràng kế hoạch là muốn đêm xuống, lúc mà phòng bị hạ xuống thấp nhất sẽ tập kích.
...
Ở một góc khuất cách sơn trại vài trăm mét.
"Đội trưởng, thật có thể tin cái tên đó ư?" Một người nói.
"Không tin được cũng không có gì, dù sao đều phải đợi đến đêm." Đội trưởng nói.
Trên đường tới sơn trại bọn hắn có gặp một đội buôn, đội buôn đó xui xẻo làm sao bị hư thú tập kích, bọn hắn có vào phụ giúp.
Hai bên có qua lại khách sáo vài câu, biết được bọn hắn là hướng tới đám sơn tặc ở vùng này đội buôn đã cung cấp chút thông tin.
Hôm nay đám sơn tặc sẽ mở tiệc lớn, tất cả những người ở ngoài đều được gọi về bao gồm cả mười trại chủ cùng đại trại chủ, là cơ hội tốt để một lần diệt sạch.
Thực lực đám trại chủ này không thể coi thường, không giống lời đồn chỉ là một đám người bình thường, cả mười một vị trại chủ đều có thực lực nhất tinh, đại trại chủ càng là nhất tinh đỉnh.
Nếu trực diện đánh tới chỉ có khả năng thất bại, toàn bộ bị g·iết.
Duy nhất cơ hội đó là đột nhập vào, trong bữa tiệc tiến hành đánh lén.
Đội buôn làm người tốt xác thực làm được đến cùng, bọn họ đã liên hệ đám sơn tặc thuê một đội mười người ra ngoài hộ tống đội buôn đoạn đường, thời gian trở về sớm nhất cũng phải bảy giờ tối.
Đây chính là cơ hội của bọn hắn, mai phục trên đường về, g·iết c·hết tiểu đội này, giả trang đột nhập vào trong.
"Chỉ là, thật sự có thể chờ tiểu đội đó về sao."
Một người khác nói.
"Bữa tiệc cao trào lúc chúng ta sẽ vào." Đội trưởng nói.
"Có người tới, mười người, có lẽ là cái đoàn đội đó." Một người khác xen vào nói.
Mười người tập trung cảm ứng, quả nhiên có một tiểu đội đang đến gần.
Đội trưởng đưa tay ra hiệu chuẩn bị.
Mười người tản ra lấp sau những cái cây, rút ra v·ũ k·hí của mình, hồn lực vận chuyển chuẩn bị nhất kích tất sát.
Kinh nghiệm không có nhưng lý thuyết mắc điểm, những lúc như này cơ bản cần làm gì bọn hắn vẫn là biết được.
Khoảng cách giữa hai bên dần thu hẹp.
Năm mét, bốn mét, ba mét,...
Đội trưởng khẽ quát một tiếng, cầm theo trường kiếm trong tay g·iết ra.
"Giết."
Những người khác chờ đợi đã lâu, ngứa ngáy khó chịu khắp người lập tức đuổi theo.
Chỉ là một đám yêu tộc không có tu luyện, lại còn b·ị đ·ánh lén, mười yêu căn bản không có cơ hội phản kháng bị miểu sát tại chỗ.
"Nhanh, tìm cái thẻ thân phận rồi nhanh chóng chôn xác." Đội trưởng phất tay ra lệnh.
Mười mười tỉ lệ, mỗi người một tên rất nhanh đã tìm đủ mười cái thẻ thân phận, lại đào mười cái hố đem chôn kín mười cái xác.
Mười newbie đối mặt nhìn nhau, lại nhìn trong tay thẻ thân phận, không ngờ lại dễ dàng và thông thuận đến thế.
"Cảm giác, thật dễ a." Một người nói.
"Ừm, vậy mà mấy lão kia kêu này kêu nọ, khó này khó nọ." Lại là một người khác.
"Chính là, cứ theo kế hoạch nhiệm vụ ban thưởng đã là vật nằm trong túi."
Mười người không ngừng nghị luận.
Nói một hồi cho chán đi, mười người mới để ý kỹ thẻ thân phận trong tay.
Rất đơn giản một tấm thẻ, một tấm nhựa, hai mặt phủ một lớp màng nhựa trong suốt, mặt trước ghi một số "5" mặt sau là một hoa văn đặc biết, có lẽ là của đám sơn tặc.
"Đi." Đội trưởng nói.
Mười người chia ra hai bên nam nữ thay đổi sang bộ đồ của tiểu đội, đi thẳng đến sơn trại.
Nói là sơn trại nhưng không phải giống trong phim loại kia, càng giống là một ngôi làng thu nhỏ phân chia rõ ràng các cửa vực, mà cửa làng chính là cửa trại, cổng làng là cổng trại.
Đến cổng làng trước, có hai người canh giữ ở ngoài, là hai tên yêu tộc.
"Đứng lại, thẻ thân phận đâu."
Một người trong đó nói.
Newbie mấy người liếc nhìn nhau một chút, lần lượt lấy ra thẻ thân phận thành công thông qua ải này.
"So easy game." Một người nói thầm.
Những người khác không đáp lại, chung quy vẫn là có chút căng thẳng.
Đội trưởng lại là nhíu nhíu mày, khẽ nói: "Kì lạ."
"Chỗ nào kì lạ." Một người đáp lại.
"Thẻ thân phận này cũng quá dễ ra sai lầm, biết là thêm cái mặt vô cũng không có tác dụng lớn nhưng vẫn hơn không. Có câu có còn hơn không, huống chi chỉ là cái hoa văn gì gì đó."
"Cũng bình thường thôi, một đám biên giới sơn tặc có thể có thủ đoạn gì." Một người khác xen vào nói.
"Cũng là."
Đội trưởng gật đầu nói, không nữa để ý vấn đề này.
...
10 giờ tối, sau vài màn tráng miệng bữa tiệc chính thức bắt đầu.
"Anh em, nâng cốc."
Ngồi ở trên nhất đại trại chủ đứng dậy lớn tiếng nói.
Trên bàn là mười vị trại chủ khác, những bàn còn lại là những người thân phận cấp 2 đến cấp 5.
"Nâng cốc."
Tất cả những ai có mặt đồng loạt đứng dậy nói.
"Cạn."
Nhóm newbie cũng có mặt tham gia vào bữa tiệc, mười người ngồi riêng một bàn vẫn luôn để ý đến bàn ở giữa nhất, cũng chính là bàn của các trại chủ.
"Nâng cốc."
Lại một lần cạn chén, mười người chỉ hơi nhấp môi làm cho có.
Thời gian trôi qua, đã là 12 giờ đêm, tiếc đến lúc này đã sắp đến lúc tàn, phần lớn người đã say nằm tại chỗ.
"Chín người cố gắng đánh với mười trại chủ, lấy an toàn làm chủ. Trại chủ để tôi lo." Đội trưởng nhỏ gần như không thể nghe thấy nói.
"Rõ."
Chín người khác đáp lại.
"Cạn chén."
Đội trưởng nâng cốc lớn tiếng nói, bọn hắn cũng say, bất quá là say giả bộ.
"Cạn."
Những tên còn chưa nằm cũng nâng cốc.
Choang.
Tiếng đổ vỡ vang lên.
Mười, không, hai mốt tiếng cốc bị ném xuống đất vỡ vang lên.
Ngay sau đó là một tiếng ầm vang.
Đội trưởng giao thủ với đại trại chủ, nhất đến thập trại chủ đánh với chín newbie.
Số lượng không cần bằng lập tức để một newbie b·ị đ·ánh bay.
"Cái..."
Đội trưởng sắc mặt biến hóa.
"Chờ các ngươi rất lâu rồi, những người không đánh được mau đưa người khác lùi ra." Đại trại chủ cười lạnh nói.
Hắn dùng là một thanh trường đao, đao kiếm tương vọng, hai người tiếp tục giao thủ thêm mấy chiêu.
Mất đi lợi thế đánh lén, lại không có kinh nghiệm sống c·hết chiến đấu, nhóm newbie rất nhanh đã rơi vào hạ phong.
Mà trại chủ đám người, nào có điểm nào giống người say, quả thực là tỉnh táo vô cùng.
Được bổ nhiệm làm đội trưởng, năng lực không vượt trội hơn những người khác không được, đội trưởng đã hiểu ra trong này vấn đề.
Bọn hắn bị lừa vào bẫy, ngay từ đầu đám sơn tặc này đã luôn diễn kích, chúng không có say.
Nhưng là làm thế nào?
"Không hiểu sao, quả nhiên chỉ là một đám người mới."
Đại trại chủ nói, trường đao chém ra được thu về, một cước đá bay đội trưởng đánh sập một bức tường.
"Lẽ nào...là đội buôn đó."
Trong đống gạch đá, đội trưởng chật vật đứng dậy nói.
"Không ngu lắm nha."
Đại trại chủ phóng tới, trường đao cường thế một đòn.
Đội trưởng nhấc kiếm lên đỡ, cả người b·ị đ·ánh lún xuống đất vài phân.
"Không thể nào, bọn ngươi làm sao biết mà từ sớm đã có chuẩn bị." Đội trưởng phẫn nộ quát, chém ra tức giận một kiếm.
Đại trại chủ lui rồi lại tiến, né tránh đòn t·ấn c·ông.
"Ai bảo phải là người do bọn ta chuẩn bị."
Đội trưởng hai mắt trừng lớn, lời này quá rõ ràng, ngay từ đầu đã không có sự giúp đỡ nào, lúc tìm tiểu đội hộ tống cũng là lúc đám sơn tặc biệt về bọn hắn.
"Không lẽ các ngươi đám newbie này không thấy mọi chuyện quá dễ dàng, quá diễn ra theo kế hoạch. Các ngươi đám tiểu tử này ngu cũng quá ngu, thậm chí ngay cả vấn đề ở chỗ thẻ thân phận cũng không nhận ra, c·hết không có gì đáng tiếc."
Đội trưởng giật mình, không chỉ là vì lời nói của đại trại chủ, mà còn là bởi không biết từ lúc nào bọn hắn đã bị bao vây.
Những người khác trong đội càng là thế yếu, một người trại chủ dư ra kia khắp nơi du tẩu hỗ trợ, lại thêm kinh nghiệm áp chế, chỉ một lát nữa thôi cái đội mười người này sẽ phải toàn chôn tại đây.
"C·hết."
Đội trưởng quát một tiếng, thực lực đột ngột tăng mạnh đến nhị tinh.
Hắn che giấu thực lực.
"Trò trẻ con."
Đại trại chủ cũng chém ra một đòn, trường đao v·a c·hạm cùng trường kiếm, hai bên vậy mà lại bất phân thắng bại.
"Che giấu thực lực không phải chỉ có mình ngươi."
Thực lực của đại trại chủ lại tăng thêm một đoạn ngắn áp chế đội trưởng.
Đội trưởng b·ị đ·ánh không ngừng lui lại.
Cũng trong lúc này, những trại chủ khác thực lực cũng là đột ngột tăng lên.
Tuy không được như đại trại chủ tăng đến nhị tinh, nhưng cũng đủ ngang hàng hoặc hơn đám newbie kia.
Giao chủ mấy chiêu đã có hai người bị g·iết dưới sự phối hợp của một trại chủ dư ra.
Lại có hai người khác cũng bị g·iết bởi cung tên của những tên sơn tặc bao vây bên ngoài.
Đội trưởng quyết định cực nhanh, hắn hiểu rằng nhiệm vụ này là bất khả thi đối với bọn hắn.
"Đột phá vòng vây, liều c·hết g·iết ra."
Hắn quát lớn.