Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 87: Newbie, non




Chương 87: Newbie, non

Thánh Gióng muốn không Phạm Thiên nói có, kết quả chung cuộc, Thánh Gióng không dám hé răng nửa lời thuận theo Phạm Thiên lần nữa bước lên con đường tìm c·hết.

Phế hệ thống map lẫn nữa hiện ra, vị trí những ngôi làng xung quanh được hiển thị một cách đầy đủ.

Có tên của ngôi làng bị t·ấn c·ông đó không khó để tìm ra, nói thẳng là chả cần làm gì hệ thống lo hết.

Xe lăn được đẩy ra, không phải của bọn hắn siêu cấp xe lăn mang theo đó, đã sớm cũng một chỗ được gửi về rồi. Xe này là mới mua cho ông dùng di chuyển, bây giờ được Phạm Thiên trưng dụng.

Phạm Thiên ngồi trên xe lăn, Thánh Gióng ở đằng sau đẩy.

"Chờ chút." Phạm Thiên nói.

Thánh Gióng dừng bước nghi hoặc nhìn hắn, hối hận rồi, không muốn đi nữa.

Phạm Thiên suy nghĩ một chút, kêu lên Clara: "Clara, tới."

Clara chạy ra phía trước Phạm Thiên nói: "Em đây."

Phạm Thiên lấy ra trên người toàn bộ số tiền, bao gồm cả mò xác lẫn bán yêu thú kiếm được đưa cho Clara.

"Cầm, lo cho ông, sống đừng tiết kiệm quá, thoải mái một chút."

"Hả, cái này...em không thể nhận được."

Clara bối rối, lúng túng không kịp phản ứng.

"Cho ông, không có quyền từ chối. Đi!" Phạm Thiên phất phất tay nói.

Chuyến này đi không phải nói chắc chắn sẽ c·hết nhưng khả năng cực cao sẽ gặp nguy hiểm, nếu phải chạy trốn mà nói tất nhiên sẽ không rảnh quay trở lại đây. Đưa trước cho Clara, có thể trở về thì tốt, không thể vậy Clara cùng ông tạm thời có thể thoải mái sống một thời gian. Không đến mức ông không may bị bệnh đến cả thuốc cũng không có tiền mua.

Thánh Gióng hiểu ý của Phạm Thiên, không có ý ngăn cản đẩy xe đi, đối Clara cười nói: "Đừng hiểu lầm, cầm xem cần thứ gì thì đi mua nốt đi. Đợi bọn anh về lại trả, không phải cho luôn đâu."

Không giống với Phạm Thiên, cho dù bố mẹ đã mất cũng để lại một số tiền lớn, không đến mức phải ăn dè tiết kiệm tính toán chi li từng tí một.

Hắn đã từng sống qua một cuộc sống như Clara bây giờ vậy, mặc dù vẫn thoải mái hơn chút.

Đối tâm lý của Clara hắn hiểu quá rõ, cũng quá hiểu phải làm thế nào.

Nghe Thánh Gióng nói như vậy, Clara có chút lưỡng lự nhưng vẫn là cầm chỗ tiền này.

Rất khó nói rõ, lý do không nhiều nhưng quá phức tạp, chỉ có thể quy cho cảm xúc của sinh vật, sự ích kỷ. Suy cho cùng người lạ là không thể so được với người thân.

"Ừm, hai anh đi sớm về sớm." Clara ngữ khí phức tạp nói.

Đối phương đối tốt với mình như vậy, mình lại vẫn...quá khốn nạn rồi.



...

Dưới sự hỗ trợ của hệ thống, Phạm Thiên cùng Thánh Gióng đi một tuyến đường an toàn thẳng tới ngôi làng.

Ngôi làng đã hiện lên ở trước mắt, có thể thấy được một số khu vực đã có c·háy n·ổ, một số không biết làm sao mà lại đổ nát giống như có người đánh,...

"Đi, chỉ cần chịu phản kháng ít nhiều đều sẽ có n·gười c·hết. Xem xem có xác yêu thú nào không, lại kiếm một khoản." Phạm Thiên nói.

Dựa vào hiện trường chiến đấu, bình thường đều có thể nhìn ra được rất nhiều thứ.

Chỉ cần ngôi làng này không có ngay từ đầu đưa tay chịu trói, hắn có thể phán đoán ra phần nào thực lực của đám sơn tặc.

Vừa vào cổng làng, chưa gì hai người đã nghe thấy từ xa truyền tới tiếng nói chuyện.

Tiếng nói truyền đến từ phía sau bọn hắn, là từ một phía khác cũng đi tới ngôi làng này.

Một đám người, ít nhất năm người vì có năm giọng nói.

Không cần phải Phạm Thiên nói, Thánh Gióng lập tức đẩy xe lăn trốn sang một bên.

Nhóm người dần lại gần, Thánh Gióng đã có thể thấy được.

Một nhóm yêu tộc, số lượng là mười người, trông tuổi đều khá trẻ, trông không giống người ở trong hư giới lắm, hơn nữa đều có ba động hồn lực trên người, là chức nghiệp giả.

Độ tuổi tầm này, không phải dân hư giới, còn là chức nghiệp giả, không cần phải nghi ngờ chắc chắn là đến từ Thiên quốc. Có lẽ là đang đi làm nhiệm vụ rèn luyện bản thân, lập nhóm đi tới ngôi làng này ngay sau khi bị diệt, nhiệm vụ cực cao khả năng là dẹp đám sơn tặc.

Trước mắt Thánh Gióng chỉ có thể nhìn ra chút này, nói cho Phạm Thiên hắn cũng chỉ phán đoán được như vậy, phần quan trọng nhất là thực lực hoàn toàn không có biện pháp.

"Đội trưởng, chúng ta dù sao cũng là người thức tỉnh, nhận nhiệm vụ đối phó một đám không có cấp sơn tặc cũng quá mất giá đi."

"Đúng đó đội trưởng, chúng ta như này thì làm sao kiếm được kinh nghiệm."

"Cẩn thận làm trọng, mặc dù chỉ là một đám tầm thường sơn tặc nhưng số lượng đông, lại có yêu thú hỗ trợ, đối với chúng ta như vậy là đủ rồi."

"Đội trưởng nói đúng đó, chúng ta dù sao vẫn chưa đến quân cảnh, dù là người thường số lượng đủ nhiều mà nói chúng ta vẫn có thể gặp nguy hiểm như thường."

"Không sai, huống hồ nhiệm vụ này cũng không có tầm thường, quy mô đạt đến làng cấp tổn thất phần thưởng không so cấp 30 nhiệm vụ kém."

Thánh Gióng cùng Phạm Thiên nghe một hồi, xác nhận quả nhiên là đến làm nhiệm vụ. Đã không phải kẻ địch vậy không cần thiết phải đối địch.

Hai người lập tức trốn đi, ở một bên quan sát.

Muốn kiểm làng không chờ nhóm người này đi không được rồi, mà tự dưng xuất hiện trong làng cũng quá kỳ lạ, tốt nhất là không nên chạm mặt.



"Mọi người tản ra, tìm xem có ai may mắn trốn được không." Người được gọi là đội trưởng phất tay nói.

Mười người nhanh chóng tản ra khắp làng tìm kiếm.

Vài phút yên lặng.

"Đi chưa?" Phạm Thiên lặng lẽ hỏi.

"Đi rồi." Thánh Gióng nói.

"Đi, tìm chỗ nào kín hơn chút, không bị để ý đến trốn."

Lâu sau, cả nhóm lần nữa tập hợp ở trước cổng làng.

Một ngôi làng ba bốn trăm người, không biết là lần đầu làm nhiệm vụ thiếu kinh nghiệm vẫn là là lần đầu nên ham chơi, mất rất nhiều thời gian, cứ cho là không quen chỗ này thì đối với chức nghiệp giả hai tiếng vẫn là quá lâu.

Không có phân chia, loạn chạy khắp nơi tìm kiếm để phí lượng lớn thời gian quý giá, tập hợp lại cuối cùng chả có tí thu hoạch gì.

Loại nhóm hoàn toàn mới tinh này rõ ràng là có người để đi làm nhiệm vụ tăng kinh nghiệm, mạng sống của những người trong làng căn bản không hề để ý đến, nếu không sẽ không đến mức một người già dặn cũng không có.

"Có ai có phát hiện gì không?" Đội trưởng lên tiếng nói.

"Không tìm thấy ai." Một người nói.

Những người còn lại đều gật đầu biểu thị giống nhau không tìm thấy người.

"Không có phát hiện gì?" Đội trưởng nói.

"Phát hiện gì?" Lại là một người nói.

"..." Đội trưởng trầm mặc chốc lát, khó nhọc mở miệng nói: "Không ai để ý xem có manh mối gì của đám sơn tặc không à?"

Không một tiếng động, tất cả đều câm như hến.

Đội trưởng bất lực nâng trán, khẽ quát: "Đi, tản ra tìm kiếm."

Lại là vài phút sau.

"Đi chưa?" Phạm Thiên lặng lẽ hỏi.

"Đi rồi." Thánh Gióng nói.

"Mẹ, đám này bị ngu à. Mới thế này cũng quá mới đi, đổi bọn nó vào chỗ tao có c·hết cả chục lần cũng không đủ."

Phạm Thiên khinh bỉ điểm nâng lên max.

Bây giờ mới bắt đầu tìm kiếm, có lẽ lại thêm cái hai tiếng nữa cũng không phải không có khả năng.



Hắn không biết trong lúc tản ra đó mấy đứa này hoạt động như nào, nhưng tụ họp lúc nói chuyện vài câu đủ để hắn hiểu rõ trình độ của mười người này.

"Bây giờ sao, đi chứ?" Thánh Gióng nói.

Ngu thì ngu nhưng không phải mù, manh mối dễ thấy không tìm cũng sẽ để ý, xác của đám sơn tặc đó là ví dụ.

Không thấy nói gì 99,99% là đã dọn sạch hoặc trực tiếp là không có, không cần thiết phải tốn thời gian ở đây.

Phạm Thiên ngạc nhiên quay đầu nhìn Thánh Gióng.

Từ lúc rời Việt quốc đến giờ Thánh Gióng giống như biến thành người khác vậy, không giống Thánh Gióng mà hắn biết, trong đầu không phải đánh nhau chính là nghĩ xem đánh ai.

Từ lúc đến Thiên quốc Thánh Gióng cẩn thận chịu động não suy nghĩ trước sau, không tùy tiện hành động, trước khi làm gì đều sẽ hỏi ý trước.

"Mày...thôi kệ đi." Phạm Thiên nói, như vậy càng tốt.

"Chờ đi, nếu đã có nhóm này có lẽ không cần chúng ta nhúng tay."

Mặc dù rất ngu, độ đáng tin bằng 0 trong mắt Phạm Thiên nhưng việc nhóm yêu này là chức nghiệp giả là không sai, so hai tên phế vật bọn hắn tác dụng có thể làm ra lớn hơn nhiều.

Nói thật, hắn muốn cứu người trong làng thì đúng là muốn cứu thật nhưng sẽ không ngu đến mức chạy thẳng tới đâu.

Đám newbie này không tìm ra được gì là vì non, vốn hắn chả trông chờ gì, không tìm thấy cái xác nào đã đủ chứng tỏ đám sơn tặc này không bình thường, vác hai cái thân tàn này đi cứu người, thích c·hết à.

Trước đó, nếu chỉ là một đám sơn tặc bình thường hắn định sẽ tìm chút phán đoán rồi thẳng tiến đi cứu người.

Ý nghĩ của hắn bây giờ, cũng là lựa chọn chuẩn xác nhất, đó là chờ đợi, không dính vào đám này tránh bị liên lụy, dựa vào hiện trường thu thập thông tin, sau đó tùy theo thực lực đám sơn tặc mà làm ra hành động sau.

Có thể cứu liền cứu, không thể cứu, có lẽ hắn sẽ liều một chút, bây giờ hắn hiểu, không thể cứu, có liều mạng cũng cứu không được.

Tiếp tục chờ đợi chờ đợi, kết quả mất cả nửa ngày đám newbie kia mới rời đi, vẫn là đi do bọn hắn cảm thấy ở đây lãng phí thời gian không tìm được gì.

"Dậy, bọn nó đi rồi." Thánh Gióng đẩy đẩy Phạm Thiên nói, không biết từ đâu móc ra được chai bia uống một hớp.

Phạm Thiên giật mình bật dậy: "Mẹ, cuối cùng chịu đi rồi hả."

"What the fuck, uống gì đấy?"

"Bia, vừa tao tranh thủ chạy vào nhà tìm thử." Thánh Gióng nói, lại tu thêm một hớp.

"Uống ít thôi, cơ thể b·ị t·hương bị say không tốt đâu." Phạm Thiên nhíu nhíu mày nói, dạo này Thánh Gióng hình như uống nhiều bia hơn thì phải, gần như rảnh là uống.

"Đi, đến lượt chúng ta rồi, đến chỗ đồn cảnh sát trước, mấy nơi cơ quan của người có chức mới có thể có thứ chúng ta cần tìm."

"Ừm." Thánh Gióng nhàn nhàn đáp lại một tiếng, uống thêm một hớp rồi ném đi chai bia trong tay.

Phạm Thiên nhíu mày càng chặt, đệt, trầm cảm rồi, vẫn là đa nhân cách, Thánh lạnh lùng Gióng thức tỉnh.