Chương 86: Nhân tộc ngôi làng
Tiếng bước chân quen thuộc, Phạm Thiên nhàm chán nói: "Xong rồi, hơi lâu đấy."
"Lâu cờ cờ, ngon mày ra mà đánh." Thánh Gióng lườm hắn một cái nói, đem Tản Viên Sơn Kiếm trả lại.
Thánh Gióng không đáp lời, đem Tản Viên Sơn Kiếm thu lại.
Nói thừa, hắn đánh được đã sớm ra ngoài đánh rồi, còn chờ mày lên tiếng.
"Clara, ra ngoài đi."
Clara cùng ông mò ra khỏi hang, nhìn trước mặt cháy rụi căn nhà trong lòng dâng lên khó nói cảm xúc, nhưng lại không nói gì được.
Nếu không có hai người này nhà sẽ không bị cháy, nhưng cũng sẽ không có thuốc cho ông, cái nào tệ hơn khó nói.
Thánh Gióng lại là mò lại xuống hang, đề phòng trường hợp xấu nhất đồ ăn thức uống trong nhà đều đã được chuyển xuống dưới, hắn có chút khát muốn xuống tìm chút nước uống.
"Clara, em ra ngoài dọn sạch xác mấy tên đó đi, nhớ mò thử xem kiếm được gì không, chắc cũng kiếm được kha khá. Cẩn thận mấy cái hố, xác yêu thú nữa, không ít tiền đâu."
Clara quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm hắn không nói một tiếng.
Thánh Gióng lúc này đã xuống được nữa người, thấy Clara nhìn mình như vậy lại nói: "Sao, đi đi, đừng để dẫn hư thú lại liền xong cả đám đấy."
Clara vẫn cứ như vậy nhìn hắn không hé miệng câu nào.
Thật, anh để em đi dọn á.
Dọn xác c·hết, một cô bé mười bốn tuổi, thật luôn.
Anh không đùa em chứ, hay nói nhầm.
Thánh Gióng cũng nhìn xem Clara, tuyệt không có tí ý nghĩ tự mình đi dọn trong đầu.
Clara đã nhìn ra điểm này, Thánh Gióng một bộ không em còn ai, có c·hết cũng sẽ không đi để Clara cảm nhận được tuyệt vọng.
Mẹ nó, em mới 14 tuổi, còn chưa thấy qua n·gười c·hết bao giờ đâu.
Clara đem ánh mắt cầu cứu của mình mãnh liệt bắn cho Phạm Thiên.
Đáng tiếc làm sao, mù mắt Phạm Thiên không thấy được, tất nhiên sẽ không nói.
Hắn cũng nghĩ giống Thánh Gióng, dọn xác mà thôi không phải chuyện lớn gì, Thánh Gióng đã không muốn thì để Clara làm cũng được, cho con bé một cơ hội để trở lên mạnh mẽ.
Clara mặt như tro tàn, thật không còn cách nào đành phải ra ngoài dọn xác.
Cũng may Thánh Gióng g·iết rất gọn gàng, không có kinh dị như trong tưởng tượng.
Clara tâm cũng lớn hơn dự tính, không đến mức không chịu được n·ôn m·ửa.
Kể cả vậy Clara cũng phải dừng giữa chừng không biết bao nhiêu lần, phải mấy tiếng mới xong.
"Hai cái đồ ác ôn, cầu cho bị người bạo hoa cúc, dính trĩ nặng không ngồi được, hừ."
Clara đem số 1 đến số 5 kéo hết vào một chỗ, ném vào trong một cái hố, lấp kín lại bằng đất.
Tạm thời như vậy sẽ không bị phát hiện.
Thi thể của ba đầu yêu thú tạm để đó, đợi sáng sẽ để Thánh Gióng giấu mặt đem vô làng bán.
Có trước đó thần bí thân phận chuyện này hẳn sẽ không quá khó khăn.
Cho đến tận lúc này Phạm Thiên mới có tâm tư đi hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Clara không giấu diếm kể hết ra, mà cũng chả có gì để giấu, vào làng tùy tiện hỏi một người đều sẽ được kể cho rõ rõ ràng ràng.
Có một ngọn núi, trên núi có một đám sơn tặc tụ tập lập trại, trại chủ nghe nói là yêu tộc, số lượng có hơn 100 người chưa tính yêu thú.
Đối với những nơi nằm trong khu vực của bọn chúng mỗi tháng đều sẽ thu tiền bảo kê theo đầu người.
Đối với những người không phải, chỉ là đi ngang qua thường đều sẽ bị bọn chúng chặn c·ướp. Bọn chúng rất tinh ranh, chỉ c·ướp không hại người, cũng không c·ướp những người của thế lực lớn nên vẫn chưa bị người dẹp yên.
Thậm chí còn có tin đồn đám sơn tặc này đối những khu vực an toàn nhỏ, ở riêng một hộ gia đình bị bọn chúng bắt gặp càng là đem người bắt sạch, phụ nữ đem về để phục vụ bọn chúng, trẻ em khỏe mạnh nuôi để làm việc, yếu cùng già đem cho yêu thú làm thức ăn.
Các làng nhiều lần muốn liên hợp tiêu diệt đám sơn tặc này nhưng trại chủ của bọn chúng hư hư thực thực là chức nghiệp giả có tu luyện, thực lực ở vào nhất tinh đỉnh cấp thậm chí là nhị tinh.
"Anh, anh định tiêu diệt bọn chúng ạ?" Clara hai mắt sáng lấp lánh nói.
Hôm nay bị năm yêu tộc ba yêu thú t·ấn c·ông còn có thể phản sát lật kèo được, kỳ tích như vậy người làm ra chính là đang ở trước mặt này.
Có lẽ ---
Phạm Thiên một mặt im lặng nói: "Không."
Nói đùa đâu, hơn trăm người chưa tính yêu thú, còn có chức nghiệp giả, hắn đi là để tìm c·hết đó à.
Lại nói chuyện này là của cao tầng Thiên quốc, liên quan gì đến hắn cái này một đứa học sinh năm ba.
Nói chung yếu thì đừng ra gió, yên yên ổn ổn cẩu lấy chờ vào Thiên quốc đi, đợi có thực lực rồi nói gì thì nói.
...
Sáng.
7 giờ Thánh Gióng kéo theo t·hi t·hể ba đầu yêu thú tiến vào làng.
Vẫn là cách che mặt đó, vẫn là bộ đồ đó, trong làng đã truyền ra lời đồn về chức nghiệp giả bắt hai tên yêu tộc truy nã, người thấy hắn đều lập tức nhận ra.
Vào làng, Thánh Gióng tìm bừa một người đi đường hỏi: "Bán thứ này ở chỗ nào?"
Người qua đường đã sớm nhận ra hắn, không dám chậm trễ chỉ về một hướng nói: "Đi thẳng, đến ngã tư ngoằn phải, đi tiếp 300m lại ngoằn trái, đến tiệm giặt đồ đi đến cái ngõ tiếp theo bên phải, ngoằn vào rồi cứ đi thẳng là được."
"Cảm ơn."
Thánh Gióng cảm ơn một tiếng lại tiếp tục kéo yêu thú đi tiếp.
Về phần Phạm Thiên, hắn cùng Clara và ông đang đi tìm chỗ ở mới.
Không còn cách nào a, cũng không thể ở dưới cái hầm đào tạm đó đi. Chỉ còn cách vào làng thuê trọ vậy.
Ông ngồi trên xe lăn, Clara một tay đẩy xe một tay dắt theo Phạm Thiên, sau lưng còn đeo thêm một cái balo đi đến chỗ trọ rẻ nhất trong làng.
Chủ trọ là một vị thím béo.
"Clara, ta nghe nói đêm qua nhà cháu bị hư thú t·ấn c·ông, cháu cùng ông không sao chứ." Chủ trọ nói.
"Dạ không sao, bác còn cho thuê trọ không?" Clara lắc đầu nói.
"Còn còn, vẫn còn, đi theo bác."
Nói xong chủ trọ đi trước dẫn đường, Clara vội kéo hai người theo.
Li thì lo chuyện làm ăn là không được để ảnh hưởng, chủ trọ vừa đi vừa giới thiệu qua về phòng trọ.
"Trọ hai giường hai tầng, tối đa ở được bốn người, có quạt trần, nhà tắm cùng nhà vệ sinh."
"Tiện trọ một triệu một tháng, tiền điện nước tự trả, có vấn đề gì không?"
"Không ạ." Clara nói.
"Ừm, riêng cháu cuối tháng bác mới thu tiền trọ, đây là chìa khóa."
Giao cho Clara chìa khóa phòng, chủ trọ không ở lại lâu nhanh chóng rời đi.
Phòng trọ cũng coi như sạch sẽ, có vẻ là thường xuyên quét dọn.
Phòng không tính lớn nhưng cũng không tính nhỏ, bốn người ở không đến mức chật chội.
Làm sơ dọn dẹp xong xuôi, Clara đi đến điểm hẹn trước đón Thánh Gióng.
Đến nơi, Thánh Gióng đang ngồi trong quán nước, tay cầm cốc bia mồm nhai mực nướng vô cùng ngon lành.
Clara nhìn Thánh Gióng mà bất lực thay Phạm Thiên, tâm hồn ăn uống này thật không phải dạng vừa, rảnh là ăn, không biết nuôi loại này tốn kém bao nhiêu nữa.
Clara tiến lại gần nói: "Anh, đi nhanh thôi."
Thánh Gióng nhìn Clara một chút, vẫn tiếp tục ăn.
"Anh." Clara lặp lại lần nữa.
"Chờ chút, ăn hết cái đã. Không lẽ để phí chỗ này." Thánh Gióng nói.
"Mang về ăn hoặc trên đường ăn cũng được mà."
Thánh Gióng tiếp tục không để ý.
Thấy vậy Clara bất đắc dĩ ngồi xuống.
"Uống gì?"
"Dạ thôi không cần."
"Đằng nào chả ngồi không về ngay."
"Thật không cần đâu ạ."
"Bà chủ, cho cốc trà sữa!"
"Không có trà sữa đâu." Tiếng chủ quán truyền ra.
"Vậy lấy cốc chè cũng được."
"Có ngay."
Vài phút sau đã có nhân viên đem một cốc chè ra.
"Ăn đi, đừng có nói với thằng Thiên." Thánh Gióng nói.
"..."
Trầm mặc trong giây lát, Clara nhấc cốc chè lên bắt đầu ăn.
Ngon, ngọt, lại còn mát, từ nhỏ đến giờ chưa ăn qua thứ gì ngon như vậy.
Clara trong lòng thầm nghĩ.
Từ nhỏ đã phải cố gắng kiếm tiền, kể cả vậy cũng không dư dả được đồng nào, Clara làm gì dám đi ăn những thứ như này, bình thường đồ ăn đều là cá câu từ ao hoặc rau tự trồng.
Từ lúc gặp hai người này, mọi thứ thật khác.
Lát sau Clara đem cốc chè ăn xong, Thánh Gióng cũng không sai biệt lắm.
Clara đứng dậy nói: "Về thôi anh, anh Thiên chắc chờ lâu lắm rồi."
"Từ từ, không vội vài phút."
Thánh Gióng y nguyên ngồi lì tại chỗ không đi.
Clara bắt đầu mất kiên nhẫn, chỉ là ngẫm lại, bản thân không có cái quyền này, đành phải im lặng ngồi xuống.
Vài phút sau, Thánh Gióng đứng dậy đi ra ngoài quán.
Clara mừng rỡ vội chạy theo, cuối cùng chịu về.
"Chỗ nào tụ tập nhiều người nhất?" Thánh Gióng nói.
"Nhà văn hóa." Clara tự nhiên theo bản năng đáp.
"Đi, nhà văn hóa."
"Hả, không về ạ?"
"Không vội chút thời gian này."
Clara vừa định mở miệng Thánh Gióng đã nói trước: "Hoặc hỏi người khác cũng được."
Clara câm lặng, dẫn Thánh Gióng đi nhà văn hóa.
Thánh Gióng ngồi ở đó hóng hớt một lúc lâu, thỉnh thoảng còn chạy vô đánh bóng chuyền cùng đám con trai trong làng.
Về đến chỗ trọ lúc đã là 9 giờ, sắp hết một buổi sáng.
Vào phòng, ông đang nằm nghỉ ở giường, Phạm Thiên đang ngồi tĩnh thần ở giường còn lại.
Thánh Gióng cùng Clara vừa vào phòng, Phạm Thiên mở miệng nói: "Phần tao đâu?"
"Phần gì?" Thánh Gióng hỏi lại một câu, trèo lên tầng hai nằm.
"Mày nghĩ tao ngu, thích đi ăn mảnh không?" Phạm Thiên lạnh lạnh nói.
"Èo, giờ mày mới nhận ra mày ngu."
Phạm Thiên một quyền vung lên, tầng trên Thánh Gióng lập tức nhận đòn.
"Quác, bình tĩnh đừng nóng. Có tí tin thú vị đây, muốn nghe không."
"Không hứng thú."
"Không, tao chắc mày sẽ thấy hứng thú đấy."
Thánh Gióng nói, hắn dành ra một buổi sáng không phải chỉ để ngồi chơi với ăn thôi đâu, sau vụ mấy tên yêu tộc kia hắn đặc biệt để ý đến mấy câu chuyện của những người xung quanh.
Và đoán xem sáng nay hắn nghe được gì.
Một ngôi làng đã bị t·ấn c·ông, người trong làng đã bị đắt đi hết, thủ phạm không phải người nào xa lạ, đám sơn tặc đó chứ ai.
"Rồi sao." Phạm Thiên lạnh nhạt nói.
Tấn công thì t·ấn c·ông, lại không phải chuyện của hắn. Cứ cho là, vậy hắn cũng không có cái năng lực này.
Thánh Gióng giống như đã ngờ tới từ trước, nói: "Nhân tộc, đó là làng của nhân tộc."
"Cái..."
Phạm Thiên sắc mặt biến hóa, nghiêm túc nói: "Mày chắc chắn?"
"Không biết, nghe nói vậy. Bất quá nha, đồn thì đồn cũng phải có cái cơ sở, dù sao không có lửa làm sao có khói." Thánh Gióng tùy ý nói.
Này tuy không liên quan đến bọn hắn nhưng là một chuyện quan trọng, hắn cảm thấy cần phải nói cho Phạm Thiên biết để còn tính xem kế tiếp thế nào.
Ai biết được hôm nay làng đó, ngày mai có phải làng này hay không.
Phạm Thiên hai hàng lông mày nhíu chặt, tộc khác thì cũng thôi đi, nhân tộc, hắn thật có chút bỏ không được, hoặc là nói nhất định phải dính vào xem thử.
"Đi!" Phạm Thiên đứng bật dậy nói.
"Đi đâu?" Thánh Gióng mờ mịt.
"Đi xem thử làng đó." Phạm Thiên nói.
"Đệt, mày đùa tao." Thánh Gióng kinh ngạc nói.
"Đi." Phạm Thiên lặp lại lần nữa.
Vãi rồi, mày điên rồi, đây là đi tìm c·hết đấy mẹ nó.
Thánh Gióng điên cuồng gào thét...trong lòng.
Không gì khác, gương mặt kia của Phạm Thiên, hắn sẽ không thay đổi ý định.
Hắn có chút hối hận rồi, khi đã nói cho Phạm Thiên tin này.
Xong, thật xong, thực lực không có còn muốn chọc chó, lần này muốn chơi thoát rồi.
Phạm Thiên thừa biết Thánh Gióng lúc này đang trên tầng mây thứ mấy, nói: "Đi, không phải lo. Chúng ta qua đó xem thử thôi, người bắt đi hết rồi sẽ không còn ai đâu."
Thánh Gióng nặng nề gật đầu, bi thương hết mức nói: "Ừ, hẳn là không sao đâu, lần nào mày nói câu này mà không có chuyện gì không."