Chương 85: Chơi chết bọn nó
Phạm Thiên nằm giường nghỉ ngơi chờ đợi, tinh thần của hắn có chút mệt mỏi, cũng vì cả hai tên yêu tộc ban nãy nữa.
Nếu hắn đoán không sai, tên yêu tộc đến trước đủ than lam cùng dứt khoát mà nói, bọn hắn nhanh thôi sẽ gặp phiền phức ngập đầu.
Động não suy nghĩ một chút liền hiểu, khả năng cực cao hai tên yêu tộc này sẽ trở lại, thậm chí là ngay trong hôm nay.
Có thể dễ dàng móc ra một triệu rưỡi người, trong người nhất định còn số lớn tiền.
Bọn hắn yếu như vậy, lại còn ở ngoài làng, rõ ràng là tùy tiện đánh g·iết cấp thấp con mồi còn gì. Nhưng là cấp 1 quái sở hữu cấp 10 vật thưởng đánh g·iết.
Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, lý do gì không g·iết.
May mắn hắn để Thánh Gióng che giấu thân phận đi lĩnh tiền. Nếu để bọn chúng biết được tiền này là nộp t·ội p·hạm kiếm tới, xuất phát từ sự cẩn thận của tên yêu tộc đến trước nhất định sẽ gọi thêm người.
Lúc đó thì thật xong rồi, chạy đằng trời.
Tất nhiên không phải nói hắn chắc chắn sẽ là đêm nay, cũng có thể là ngày mai hoặc ngày kia, nhưng chắc chắn sẽ tìm tới.
Suy nghĩ thấu triệt sau, Clara cùng ông vẫn chưa tỉnh lại, như vậy thì sao mà hỏi được chuyện gì đây trời.
"Mày, ra ngoài sân đào ít hố đi." Phạm Thiên nói.
"Làm mẹ gì?" Thánh Gióng nói.
"Hố không để bẫy thì để làm gì, hỏi ngu. Kiếm ít gỗ, vót nhọn một đầu cắm vào trong hố cơ. Nhớ phủ lên đấy."
"Mày toàn lo quá, còn gì nữa không."
"Xem làm được gì thì làm hết đi, chơi chắc ăn mới ổn. À, mang đống đồ mày mua về trước, có mua đồ ăn chưa?"
"Rồi."
"Ngon, đỡ tốn tiền mua."
"Mà mày không sợ động đến thế lực phía sau hai thằng đó à? Không nhỏ đâu."
"Không lo, bọn nó muốn chiếm làm của riêng tất nhiên phải bí mật tới, sẽ không ai cũng kể."
"Ừm."
Đến gần hết chiều Clara mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, ông cũng tỉnh lại sau đó không lâu.
Cứ vậy đã gần hết một ngày rồi.
Có điều Clara không phải đồ ngu, làm gì có chuyện giống trong truyện, lúc này rồi vẫn cố đâm đầu đi làm, muốn c·hết đâu.
Dựa theo lời Phạm Thiên nói, tối nay khả năng sẽ bị người tới hỏi thăm, ăn sớm giữ chút sức, Clara 5 giờ nấu cơm 6 giờ ăn.
Không có dẫn ông chạy trốn, sức khỏe không cho phép, cũng không có nơi nào để chạy.
Hai người trốn ở một căn hầm Thánh Gióng mới đào nấp tạm.
Về phần Phạm Thiên cùng Thánh Gióng, hai người ngồi trong nhà chờ.
Có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị, bao gồm cả đường lui.
Clara vướng ông không thể chạy bọn hắn lại là tự do, cho bọn hắn chút thời gian để hồi phục xem, một quyền đánh nổ.
Đêm xuống, đã là 8 giờ.
Theo Phạm Thiên đoán, nếu có tập kích mà nói hẳn sẽ là một đòn tất sát, tập kích bọn hắn trong lúc ngủ để một tiếng động cũng không có tránh để người khác biết đến rồi ngụy tạo thành hư thú tập kích.
Đây là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ đến, dù sao nếu để kẻ khác biết ít nhiều đều sẽ ảnh hưởng uy tín, sẽ có ảnh hưởng đến bọn hắn.
Tiếp tục chờ đợi.
10 giờ.
Bình thường phần lớn người đều đã đi ngủ.
Vẫn là không có động tĩnh.
11 giờ.
Thời điểm này chỉ còn cực nhỏ số
"Chắc không phải đêm nay rồi." Thánh Gióng nói.
Ngồi mãi mông mỏi hông ê, hắn đều thấy mệt thay mấy đứa suốt ngày ngồi một chỗ.
Phạm Thiên trầm mặc, hắn cũng hoài nghi mấy tên này khả năng không phải hôm nay đến.
Vừa định mở miệng, hắn khẽ giật mình, có tiếng chân, nhiều người chứ không chỉ hai.
Mấy tên khốn này còn chả buồn thả nhẹ cước bộ, cứ đi như bình thường vậy.
Nói thì nói vậy đổi thành người khác thật đúng là không phát giác được, chỉ có hắn cái này không bình thường chút nào người mới có thể phát giác ra trong cái tình trạng này.
"Mày không làm cơ quan gì nhỉ?" Phạm Thiên nói.
"Mày nghĩ tao biết làm không?" Thánh Gióng nói.
Nói nhảm, tất nhiên là không.
Phạm Thiên cực lực khinh bỉ.
Vậy là ngoài mấy thứ kia ra, chỉ có hố chông.
Bên ngoài, năm bóng người dẫn theo ba đầu yêu thú bước đi.
Năm người đều mặc đồ đen che kín mặt không nhìn thấy rõ dung mạo, nói chuyện cũng không dùng tên mà là mật danh.
Tổng cộng tám mạng.
Dựa theo yêu thú dẫn theo, tên yêu tộc lúc sáng đến trước mật danh là số 1, tên yêu tộc đến sau là số 2, tên yêu tộc dẫn theo yêu thú là số 3, hai tên còn lại không dẫn theo yêu thú là số 4 và số 5.
"Số 1, mày chắc là có đủ tiền chia đều cho 5 người chứ." Số 3 nói.
"Có tiền là được, nhiều ít, chỉ đi một chuyến cũng kiếm tiền, là lời hay lỗ." Số 1 nói.
"Mày cứ lo quá, thực đâu cần gọi người. Đánh lén như này để yêu thú là đủ rồi." Số 2 nói.
"Không." Số 1 lắc đầu nói: "Trực giác mách bảo, nguy hiểm. Ta thà lấy ít tiền cũng sẽ không mạo hiểm."
"Đã sợ vậy mày còn đến đây." Số 2 lại nói.
"Chim c·hết vì mồi n·gười c·hết vì tiền."
"Vậy còn không bằng đứng ngoài, thả yêu thú vào càng an toàn."
Số 1 dừng bước, bốn người khác cũng dừng.
"Cũng đúng."
Chỗ bọn hắn đứng lúc này đã sắp vào khu vực Thánh Gióng đào hố, cách nhà hơn trăm mét.
"Phân ra bao vây khu vực này, đừng để có người chạy thoát. Để yêu thú tiến vào."
Làm vụ này người cầm đầu, phân công một chút hắn vẫn làm được.
Bốn người khác nhanh cho tản ra, đem ngôi nhà vây lại.
"Giết."
Số 1 hạ lệnh một tiếng, ba đầu yêu thú lập tức được thả ra, lao như điên về phía ngôi nhà.
Số 1 là phía cửa chính, số 2 là cánh trái, số 3 cánh phải.
Mà Thánh Gióng đào hố...lại chỉ đào phía trước.
Phạm Thiên lúc biết được kém chút đem Thánh Gióng đ·ánh c·hết tại chỗ, khốn nạn thật chứ.
Càng c·hết ở chỗ lúc đó muộn rồi, có đào cũng không được mấy cái đành phải giành thời gian đi làm mấy cái khác.
Chạy chạy, chợt mặt đất sụp xuống.
Đầu kia như chó yêu thú ngã vào trong hố chỉ kịp ăng ẳng kêu thảm mấy câu đã không lại phát ra âm thanh.
Số 1 biến sắc vội chạy lại xem.
Trong hố, yêu thú bị những cọc gỗ được vót nhọn đâm xuyên qua cơ thể, c·hết thảm tại chỗ.
Đây, rõ ràng lúc sáng tới không có thứ này.
Vậy nghĩa là thế nào, rõ là mới đào trong hôm nay.
Số 1 làm sao còn không hiểu, bọn hắn đây là bị tính kế tới, bị bẫy.
"Dừng lại, cẩn thận có bẫy."
Hắn vội hô, nhưng là ---
---muộn.
Cứ việc chạy tới từ hai bên tránh được hố bẫy nhưng lối vào chỉ có một, sớm có chuẩn bị Phạm Thiên ném đi 99,9999% iq của mình cũng có thể đoán trước sẽ vào nhà từ chỗ nào.
Cửa nhà chứ còn chỗ quái nào nữa.
Hai đầu yêu thú gần như đồng thời phi vào cửa.
Phập.
Phạm Thiên cùng Thánh Gióng đã ngồi thủ sẵn từ trước, từ phía sau cử đồng thời lao ra, trong tay cọc gỗ được vuốt nhọn không hẹn mà cùng đâm về phía trước.
Hai đầu yêu thú cứ vậy uất ức c·hết đi.
Tiện tay ném một cái, xác hai đầu yêu thú được ném ở ngoài, cửa nhà đóng lại cái rầm.
Năm người trợn mắt há hốc mồm nhìn xem mọi chuyện xảy ra vẫn chưa kịp phản ứng.
"Mẹ kiếp, yêu thú của ta." Số 3 phẫn nộ quát.
"Mau tập hợp, cẩn thận dính bẫy." Số 1 quát càng lớn.
Năm người lại tụ vào một chỗ.
"Có bẫy." Số 3 âm trầm nói.
"Ừ, khả năng chỉ có ở phía trước. Số 4, 5, hai ngươi đi kiểm tra xem ở mấy phía khác có hố không." Số 1 nói.
Số 4, 5 chạy đi kiểm tra, lấy viên đá to ném hay que dài chọc thử, xác nhận ba phía khác không có bẫy thì chạy lại báo.
"Làm sao giờ?" Số 2 nói.
"Không có gì, bọn hắn cũng bị nhốt trong nhà rồi, không ra được." Số 1 nói.
"Hay bỏ đi, tao thấy không ổn lắm đâu, yêu thú của tao c·hết rồi."
"Chính vì vậy mới không thể bỏ, nếu không chẳng phải mất cả chì lẫn chài."
"Vậy phải làm sao, khả năng, không, đối phương nhất định vẫn còn chuẩn bị." Số 3 nói.
Suy nghĩ một chút, Số 1 nói: "Đốt đi, đằng nào cũng không định để lại căn nhà rách này."
"Được không, nhà này là đất đắp lên, không đốt được a."
"Chỉ có gian chính thôi, nóc cùng đồ đạc là bằng tre gỗ cả."
"Được."
Một mồi lửa ném vào, lát sau, ngôi nhà b·ốc c·háy.
Năm người đứng ở ngoài cảnh giác, chỉ chờ có người xông ra liền lập tức đánh g·iết.
Có thể bọn hắn không ngờ là vậy mà lại không có ai chạy ra ngoài.
Nửa tiếng sau, hết vật để cháy xong ngọn lửa đã tắt.
Nửa tiếng thời gian, dài như vậy thời gian nhưng trong làng lại không có người nào chạy tới.
Không phải không có ai phát hiện, ngược lại rất nhiều người biết.
Sợ hãi, không ai dám lại gần.
Vốn là không ở trong vùng an toàn, có bị hư thú tập kích cũng là bình thường.
Bây giờ chạy lại chẳng phải phải đối mặt hư thú t·ấn c·ông. Nhà đều đã cháy, người còn thì đã chạy được, không còn, nhất định là đã bị hư thú g·iết c·hết, chạy lại làm được gì.
Số 1 nhìn trước mắt đã cháy rụi căn nhà, chỉ tường của gian chính làm bằng đất còn nguyên, cửa cùng nóc và hai bên gian đều đã cháy rụi, bàn thờ cũng không thể thoát khỏi.
Ảnh thờ không có, Clara đã cầm theo lúc trốn, tất nhiên số 1 bọn hắn không biết việc này, chỉ biết ngoài mấy bức tường đất thì chả còn gì.
Số 1 nhíu chặt hai hàng lông mày, trầm giọng nói: "Số 4, số 5, hai người vào xem thử."
"Nhưng..." Số 4 nói.
"Không sợ, cho dù còn sống thì cũng hấp hối rồi. Không ai có thể sống được trong hoàn cảnh đó."
Số 4 còn muốn nói, số 1 trừng mắt nhìn hắn một cái, số 3 cũng nhìn.
Bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể lại gần căn nhà.
Men theo hai bên, tránh qua những hố bẫy, số 4 và số 5 đi đến trước cửa.
Cảnh tượng hai đầu yêu thú bị xiên c·hết vẫn còn in hằn trong tân trí bọn hắn, không dám khinh thường chậm rãi thò đầu vào nhìn.
Rất thận trọng, chỉ cần có chút động tĩnh hai người bọn hắn liền sẽ lập tức lui lại chạy trốn.
"Vào trong nhà nhìn." Số 1 xa xa nói.
Hai người đành phải vào nhà.
Không có bị tập kích ở cửa thực chất bọn hắn đã không còn lo như vậy, yêu tộc thiên sinh thể chất đã mạnh hơn nhân tộc, chính diện đối đầu một người trong bọn hắn đều có thể treo đánh hai tên tiểu tử nhân tộc kia.
Rút ra con dao gọt hoa quả giấu trong người, hai người từng bước bước vào trong.
Không có người, cả căn nhà trống không không có chút vết tích nào.
Không lẽ là chạy trốn, nhưng bọn hắn vẫn luôn ở bên ngoài, chẳng lẽ có lối ra khác.
Phía sau bọn hắn mặt đất hơi trồi lên, đó là một cái lỗ nhỏ vừa đủ để người chui xuống, mặt đất phía trên chính là một cái nắp cửa.
Thánh Gióng từ bên trong yên lặng không một tiếng động chui ra, trong tay Tản Viên Sơn Kiếm vung lên, hai khỏa đầu rơi xuống.
Hắn cùng Phạm Thiên tất nhiên không c·hết, cũng không có ngu ở bên trên nấp. À thì mặc dù dựa vào tường cũng không phải không thể sống, nhưng là có thể b·ị t·hương a, ngu gì.
Tại số 1 bọn hắn đốt nhà thời điểm hắn đã cùng Phạm Thiên trốn xuống dưới cùng Clara và ông nấp cho tới bây giờ.
Phạm Thiên cũng từ bên trong chui ra.
"Ba đứa, một mình mày lo được không?"
"Không chắc nữa, dù sao đó cũng là yêu tộc, lại còn là một chọi ba." Thánh Gióng nói.
"Chơi được, chơi c·hết bọn nó." Phạm Thiên nói.
"Ok."
Thánh Gióng cầm theo Tản Viên Sơn Kiếm chầm chậm đi ra ngoài.
Số 1 2 3 thấy Thánh Gióng đi ra ngoài số 4 5 ra sao đã không cần phải hỏi, c·hết.
Bầu không khí ngưng trọng đến cực điểm, vì Thánh Gióng trên thân thậm chí còn chả có lấy một v·ết t·hương.
Né những hố bẫy, Thánh Gióng đi ra khỏi khu vực đào hố, lúc này là cách số 1 2 3 mười mét không tới.
Đột nhiên Thánh Gióng tăng tốc, số 1 mấy người nhưng không phải ngại chiến hạng người, cũng chạy nhanh lại gần, từng người đều rút ra v·ũ k·hí giấu trong người.
Thánh Gióng tay trái vung lên ném một nắm bột vào mặt bọn hắn, chân phải một đạp đá bay số 2.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn thế nhưng là bỏ xa mấy tên này khoảng cách vài hành tinh, chỉ cần cẩn thận là có thể thắng.
Thánh Gióng trong lòng vô hạn tự tin, cúi người né đòn t·ấn c·ông, trường kiếm chém ra lập tức đoạn một tay của số 3.
Một cái nhảy lùi rút lui khoảng cách, Thánh Gióng nhấc chân sút một viên đá bay về phía số 1 còn bản thân lại phóng về phía số 2 đã đuổi tới.
Trường kiếm ném ra, số 2 dễ dàng tránh được.
Thánh Gióng đã tiếp cận, một chiêu đánh bay v·ũ k·hí trong tay số 2, song quyền nện thẳng vào ngực hắn bức lui vài bước.
Nhìn về phía số 3, lúc này hắn là mục tiêu dễ dàng giải quyết nhất.
Hất chân một cái trường kiếm về lại trong tay.
Thánh Gióng đối số 1 vung kiếm loạn xạ để hắn không dám lại gần rồi chợt phóng đi.
Số 3 còn đang trong cơn đau vì đứt tay làm sao đánh lại Thánh Gióng, ba chiêu bên trong trường kiếm xuyên tim c·hết t·ại c·hỗ.
Số 1 không ngờ Thánh Gióng lại mạnh như vậy, kinh nghiệm cũng là đầy mình, tại chứng kiến số 3 c·hết về sau lập tức hiểu rõ khoảng cách giữa hai bên.
Sợ hãi, hắn quát: "Chạy."
Lời còn chưa nói hắn đã xoay người chạy.
Số 2 nghe hắn hô cũng lập tức chạy trốn, hắn đã sớm muốn như vậy.
Thánh Gióng đuổi theo số 1, lại là một sút, một viên đá được đá bay đập trúng vào chân số 1 để hắn té ngã.
"Chó c·hết."
Trường kiếm chém ra, đầu của số 1 rơi xuống.
Số 2 lúc này đã chạy khá xa, đuổi theo chắc chắn là không kịp.
Thánh Gióng không nghĩ vậy, cười cười đuổi theo.
Số 2 chạy được vài bước đột nhiên lại thấy buồn ngủ, hai chân mệt mỏi không lực.
"Không lẽ nào..."
Hắn quay đầu nhìn về Thánh Gióng, giọng run run nói.
"Bingo, bột vừa rồi là thuốc đó." Thánh Gióng một mặt tươi cười nói.
Đáng tiếc chỉ có một mình tên này dính, nếu không làm gì cần mạo hiểm đánh, ném xong chạy đợi thuốc phát huy tác dụng chẳng phải cá nằm trên thớt.
Một kiếm chém đầu, thân thể ngã xuống, đầu lăn đến một bên, Thánh Gióng làm như không thấy, cảm xúc không có biến động quay lại nhà.
Mặc dù hắn không muốn nhưng có lẽ phải để Clara đi dọn rồi, xem như cho cô bé cơ hội trở nên mạnh mẽ, chứ hắn lười lắm, không dọn đâu.