Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 84: Nộp tiền




Chương 84: Nộp tiền

Sáng sớm, Clara một giờ ngủ bốn giờ dậy, chạy vào trong làng nhận quần áo bẩn đem về giặt thuê.

Phạm Thiên cùng Thánh Gióng, nói là tỉnh lại thì cũng không đúng, vì bọn hắn vốn không có ngủ, sáu giờ sáng "ngủ dậy".

Nhìn xem ngồi ở bên ngoài giặt quần áo Clara, bọn hắn không có ý định giúp đỡ, sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của Clara.

Bất quá không giúp cách này có thể giúp bằng cách khác mà.

Phạm Thiên lấy ra toàn bộ số tiền mình có đưa cho Thánh Gióng, để hắn vào làng mua ít đồ.

"Mua ít dụng cụ gia dụng còn thiếu, mua thêm ít đồ ăn, mua thêm cả thuốc, tiện mua vài bộ đồ nữa. Còn có mua thêm tấm chăn ra hồn, một cái ga chải giường."

Phạm Thiên dừng một chút nghĩ nghĩ lại nói:

"Tạm thời chỉ vậy thôi, tự biết xử lý, vung tay bay màu là bay màu đống tiền đấy, khéo không đủ đâu."

Thánh Gióng gật gật đầu đút tiền vào túi...quần.

Hai người nói chuyện giọng không lớn nhưng cũng không nhỏ, dù cho đang ngồi trên giường thì Clara ở bên ngoài vẫn có thể nghe thấy.

Clara kinh ngạc trừng lớn mắt, miệng nhỏ mở lớn: "Anh... anh... hai anh... quá số tiền thuê nhà rồi."

"Làm sao, không được." Phạm Thiên lạnh nhạt nói.

"Nhưng là, nhiều tiền quá rồi."

"Không ảnh hưởng, cũng không từ chối, đây là mua cho ông."

Clara trầm mặc, lại vùi đầu tiếp tục giặt quần áo.

Phạm Thiên quay lại giường nằm, Thánh Gióng chạy vào làng mua đồ, ông vẫn còn ngủ, căn nhà lâm vào im ắng như mọi khi.

Không lâu sau khi Thánh Gióng đi, chắc một tiếng khoảng chừng, Phạm Thiên bỗng bật dậy.

Hắn nghe được tiếng bước chân, không chỉ một người.

Quả nhiên, là một tên yêu tộc dẫn theo một đầu yêu thú tìm tới.

Clara vội bỏ xuống quần áo chạy lại: "Đại gia, ngài hôm nay tới là muốn..."

"Đừng có nói nhảm, mau nộp tiền. Vẫn là không muốn ở đây sống nữa." Tên yêu tộc quát.

"Vâng vâng, đây ạ."

Clara vẻ mặt tươi cười móc ra ít ỏi số tiền của mình đưa cho tên yêu tộc.

"Chưa đủ."

"Dạ, nhất định trong tháng này sẽ trả nốt ạ." Clara vội nói.

"Biết luật chưa."

"Dạ rồi, thêm 10% số tiền."

Thu tiền xong hắn cũng chả muốn ở lại cái nơi này, xoay người định về.

Chợt, đầu yêu thú nhìn giống chó hắn dẫn theo lại kêu lên, đừng nói, ăng ẳng gâu gẩu, kêu như chó sủa.

Tên yêu tộc dựng bước, chậm rãi xoay người.

Lúc này hắn mới để ý, trong nhà có thêm một người khác.

Không nói một lời, hắn xồng xộc xông tới.

Clara căng thẳng tột độ, trái tim nhảy điên loạn, kinh hãi vội chạy lên trước chắn ở cửa.

Quả nhiên, một tên tiểu tử nhân tộc bị mù.



Tên yêu tộc ánh mắt lạnh lùng nói: "Thêm người, thêm tiền."

"Clara, ai vậy?" Phạm Thiên nói.

"Ừm, anh có tiền không, mau đưa cho vị đại gia này đi." Clara nói.

"Làm gì còn, tự dưng muốn móc ra tiền anh cũng chịu."

"Không tiền, không người."

Dứt lời tên yêu tộc liền để cho đầu yêu thú giống chó xông tới.

Clara không né ra, bị húc một cái liền lập tức bay ngược về sau ngã sập cả bàn.

Bị tiếng động tỉnh lại ông nhìn thấy cảnh này so bản thân đến tử hạn của muốn sợ hãi.

"Clara..."

Cố gắng ngồi dậy với cơ thể yếu ớt, lại thêm cảm xúc bộc phát, ông chưa kịp nói đã ngất đi.

Thấy cảnh này Clara giận càng thêm giận.

Mặc kệ đầu va chảy máu, tay phải vớ lấy một mảnh gốm vỡ, Clara bật dậy đối đầu yêu thú kia loạn vung.

Không biết là thế nào nhưng chắc chắn đầu cẩu này là vẫn có thể bị mảnh gốm gây sát thương.

Nhờ vậy mà Clara mới có thể bức lui, cũng dọa được luôn cả tên yêu tộc kia không dám lại gần chỉ đứng ở ngoài cửa.

Clara đứng chặn ở cửa, tay cầm mảnh gốm đang rỉ máu.

Đau, đau quá, muốn khóc quá, sao đầu choáng quá vậy.

Không phải sao, đầu đều nhanh bị nhiễm máu thành đầu đỏ.

Tên yêu tộc đứng ngoài bị dọa đến không dám bước lên.

"Luật là luật, ngươi muốn chống lại bọn ta."

Clara không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm, một bộ ngươi dám tiến đến ta liền liều mạng.

"Giao hắn ra, tiền hoặc người, không có lựa chọn thứ hai."

"..."

"Đứng ép ta, cho dù b·ị t·hương đi nữa, nếu như ta muốn ông già kia không sống được đâu. Ngươi muốn vì một người lạ hại c·hết ông ngươi."

Clara biến sắc.

Phạm Thiên đang ngồi hóng cũng biến sắc.

Khá lắm, nhân vật phụ nhưng không phải nhân vật phụ a, não này không đến mức tàn đâu.

Tên yêu tộc thấy được phản ứng của Clara, trong lòng cười thầm.

Đối phó loại người có điểm yếu rõ ràng như này quả thực dễ không thể dễ hơn.

Tự thưởng cho mình một lai, người tuy yếu nhưng đầu lại mạnh, người chơi hệ trí óc.

"Sớm giao ra, làm gì phải tự khổ mình. Lát nữa thôi sẽ có thêm người tới, lúc đó mi không còn lựa chọn nữa đâu. Ta đảm bảo tiểu tử nhân tộc kia, còn có ông ngươi, đều phải c·hết." Tên yêu tộc cười lạnh nói.

Mẹ nó, còn có đồng bọn, không phải bình thường nhân vật phụ nhưng không phải nhân vật phụ a, đều luyện một chiêu đe dọa tinh thần đến mức này rồi.

Phạm Thiên thầm đậu bỉ không lên tiếng, ngồi một bên tiếp tục hóng hớt.

Đừng trách hắn, vừa thương vừa mù, bước ra nộp mạng hay gì.

Clara cắn chặt răng, có chút dao động.

Chỉ là nghĩ lại, chỉ vừa mới đây thôi, hai người lạ này không chỉ nguyện ý trả tiền nhà, còn bỏ ra thêm tiền mua thêm những thứ khác, Clara vững bước không lùi, giữ nguyên một bộ liều mạng bộ dáng.



Song phương cứ như vậy giằng co, sớm thôi Clara sẽ vì mất máu nhiều mà c·hết.

Bất quá có lẽ Clara không có cơ hội này rồi, vì chỉ vài phút trôi qua Phạm Thiên đã lại nghe đến tiếng chân.

Chắc chắn không phải Thánh Gióng quay về, vì bước chân không chỉ một người.

Là đồng bọn của tên yêu tộc, cũng dẫn theo một đầu yêu thú giống cáo.

"Mày làm gì mà lâu thế, bình thường nhà này nhanh lắm mà." Tên mới đến nói.

Yêu tộc 1 hất hất cằm về phía Clara.

Lúc này yêu tộc 2 mới để ý tới, đầu chảy đầy máu, tay cầm mảnh vỡ cũng đang chảy máu, ánh mắt oán hận.

"Làm sao, vụ gì đây?" Yêu tộc 2 nói.

"Thêm người không thêm tiền." Yêu tộc 1 nói.

"Hửm, thêm người, tiểu tử nhân tộc ở bên trong đó ấy hả."

"Là."

"Vậy còn nói nhảm làm gì, lên, cản liền g·iết, có gì đâu mà phải mất thời gian."

"Đang có ý này."

Mất kiên nhẫn, hai tên yêu tộc thống nhất ý kiến muốn động thủ.

"Mau dừng tay."

Từ xa truyền tới thanh âm để Clara lẫn Phạm Thiên đều phải vui mừng.

Là Thánh Gióng, hắn về rồi.

Có người vui lại có người buồn.

Thánh Gióng trong lòng đều đã lôi 18 đời tổ tông nhà Phạm Thiên lên chửi.

Vốn hắn chỉ là lo lắng, về để phòng vừa thôi, vậy mà mẹ nó lại thật sự có chuyện rồi. Hơn nữa còn là vì Phạm Thiên mà ra chuyện, đúng là đồ sao chổi.

Thánh Gióng không ngừng thăm hỏi cả nhà Phạm Thiên, chạy lại gần.

Thực ra hắn cũng chả biết gì giống Phạm Thiên thôi, mơ mơ màng màng biết đâu mà về.

May nhờ đi mua đồ, trên đường người người đều đang nói về chuyện "bọn chúng lại đi thu tiền tiếp rồi" "vừa thấy có một tên đi về hướng nhà con bé Clara" hắn mới biết đường chạy về.

Trên đường về, nghe đủ nhiều tám chuyện sau hắn đã hiểu được đại khái tình hình.

Thánh Gióng chắc chắn rằng tụ tập ở đây không thể nào khác ngoài tiền, chỉ cần tiền liền không còn rắc rối, vậy đơn giản.

May mắn hắn chưa mua được bao nhiêu, tiền vẫn còn nhiều, khả năng là đủ dùng đi, mong vậy.

"Hai vị này... có chuyện gì thì từ từ nói. Đứa ở bên trong thiếu bao nhiêu tiền?" Thánh Gióng nói, miệng lớn thở dốc.

"Ngươi cũng ở đây?" Yêu tộc 1 nói.

"Ê, khoan, cái này tao biết này. Chẳng phải hôm qua có cái lời đồn gì gì đó sao, tao khẳng định hai tiểu tử này chính là bọn trong lời đồn." Yêu tộc 2 xen vào nói.

Ặc, tao không cần mày trả lời thay đâu, đậu má.

Thánh Gióng bất lực: "Đúng vậy, tổng cộng thiếu bao tiền."

"Một triệu rưỡi, tính cả phần còn thiếu của hộ này." Yêu tộc 1 nói.

"Hả, sao lại tính cả phần của tôi cùng ông..." Clara nói.



"Câm miệng. Bây giờ, hoặc là nộp tiền, hoặc là... CHẾT."

Sát khí nhè nhẹ tỏa ra, đối Thánh Gióng không tính là gì, đối Clara lại là đủ rồi, dễ dàng liền đem chấn ch·iếp.

Dù sao cũng chỉ là một cô bé còn chưa tiếp xúc qua máu tanh.

Thánh Gióng khẽ thở dài, móc ra một triệu rưỡi đưa cho tên yêu tộc 1.

Cầm vào tiền, bọn hắn lười ở đây tiếp tục phí thời gian, lập tức dẫn theo yêu thú rời đi.

"Em xin lỗi, em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc kiếm tiền để trả anh." Clara như trút bỏ gánh nặng, sự cứng rắn ban nãy mất hết, hai cái nhỏ bé đầu gối hạ xuống chạm đất, tuyến lệ khóc ròng.

"Không có gì, mau đứng dậy. Đóng tiền cho chính bọn anh là chính, không tính là gì." Thánh Gióng vội

"Nhưng anh có đóng cho cả ông cùng em nữa."

"Ui giời ạ, lắm chuyện. Đi cầm máu đi không c·hết ra đấy bây giờ, nói trước ông là không ai lo đâu. Thật không biết làm sao vẫn còn tỉnh táo được nữa."

Hắn vừa nói xong.

Phịch.

Hắn ngây người, không, ngu người.

Đệch.

Clara ngã rồi, ngất đi.

Thánh Gióng đầy mặt không ổn, cái mồm này cũng quá linh đi.

"Còn ngồi đó, dọn đi." Phạm Thiên nói.

Hừ, Thánh Gióng hừ lạnh một tiếng bế Clara lên giường, làm sơ c·ấp c·ứu cầm máu.

Không cần vào làng, hắn b·ị t·hương thì b·ị t·hương thật đấy nhưng ném ra chút hồn lực không phải vấn đề.

Lại để cho Phạm Thiên dẫn đạo chỗ hồn lực đó, không chỉ không gây hại ngược lại còn giúp v·ết t·hương nhanh lành hơn.

Ông chủ yếu là cần nghỉ ngơi, cứ để ông ở đó là được.

Lại dọn đống mảnh vỡ cốc bình nước cùng bàn ghế gãy đi, lúc này Thánh Gióng mới có thời gian ngồi nghỉ.

Đoán xem hắn thấy gì, Phạm Thiên đang để mặt sát vào mặt Clara, hai cái trán chạm vào nhau, ở giữa có điểm sáng nhỏ phát sáng.

Bình thường hắn nhất định sẽ hô lên: "Ấ·u d·âm" bất quá, thôi được rồi, bỏ đi.

Ngồi vào giường, Phạm Thiên vừa lúc xong việc giúp đỡ Clara.

Hai người ngồi đó trầm mặc không nói gì.

"Còn bao nhiêu?" Phạm Thiên lên tiếng trước.

"200k, mua được chút đồ ưu tiên rồi." Thánh Gióng nói.

"Nguy, tuy cứu giúp tạm thời nhưng lại nguy hiểm về sau. Bây giờ chỉ còn 200k, trốn không qua rồi, éo ai tin còn 200k đâu."

"Chạy."

"Mục tiêu, is me and you."

"Liều."

"Không có bản sự này."

"Chịu c·hết."

"Có con cá."

"..."

"Đợi lát nữa đi, mệt rồi, nghỉ tí đã rồi nói."

Nói xong không thấy Phạm Thiên định nói gì nữa.

Thánh Gióng cũng là im lặng, nhắm mắt chờ đợi.