Chương 83: Clara
Gì thì gì trước cứ tới làng kiếm tạm cái ổ trước đã, dù sao ở ngoài thời gian dài không phải biện pháp tốt, lớ ngớ gặp hư thú tập kích ngay.
Check map, sự thật chứng minh bọn hắn vẫn là quá ảo tưởng, hoặc là nói đặt kỳ vọng quá cao vào cái phế hệ thống này.
Khách sạn, một ngôi làng đào quái đâu ra khách sạn.
Nhà trọ nhà nghỉ loại hình thì hệ thống không hiện tiêu ký, bất lực nhân đôi.
"Làm sao?" Thánh Gióng nói.
"Mặt dày ở đợ." Phạm Thiên cắn răng nói.
Hắn không tin một ngôi làng nhỏ còn có thứ mà tiền không giải quyết được.
Tìm đại cái nhà dân nào đó có vẻ nghèo đến khá giả, xin ở ké trả tiền hắn không tin còn không có chỗ ở.
Cuộc sống mà, sự thật lại lần nữa bốp bốp bốp vả mặt Phạm Thiên kêu vang.
Đi hỏi qua phần lớn nhà sau, dù lại nghèo cũng không có nhà nào nguyện ý cho hai bọn hắn ở nhờ.
Tất nhiên nghèo ở đây không phải ăn bữa nay no bữa mai, không bữa nào được ăn no loại kia, ăn ở bình thường nhưng không có dư dả mới là.
Về phần nhân tộc, một số không tính nghèo, khá giả người tất nhiên không muốn để người lạ vào nhà. Còn lại đều là thành đoàn sưởi ấm, không còn chỗ cho hai bọn hắn chen vào. Nếu là một người vẫn được, bất quá tách ra đối Phạm Thiên quá nguy hiểm, cả hai không đồng ý.
Chung quy, đối yêu tộc cùng bán nhân mà nói, dù không có thái độ thù địch thì dị tộc vẫn là dị tộc, không có được lòng tin của người khác.
Cũng bởi vậy, éo hiểu tên nào đồn bậy kêu bọn hắn có ý đồ xấu, truyền ra lời đồn rằng có hai tên tiểu tử nhân tộc lấy lý do ở ké để làm những trò bậy bạ, khó càng thêm khó không ai cho.
Mẹ nó chứ, nghe người đi đường cùng trong quán nước nói, Phạm Thiên đâu chỉ chửi bậy không, Thánh Gióng cũng là thề phải đánh tên khốn đó nhừ tử nếu bắt được.
Hết cách rồi, Phạm Thiên cùng Thánh Gióng đành phải lang thang ngoài đường, mong sao gặp may có chốn về.
Đi lấy đi lấy, đều đi đến chiều tối rồi lang thang vẫn là lang thang, vô gia cư không thể hoàn thành tiến hóa.
Tại hai người tuyệt vọng lúc bỗng có một cô bé đi tới.
Nhìn qua, cô bé này hẳn là mới 14 không đến 15 tuổi, mặc một bộ quần áo bẩn thỉu rách rưới may vá lung tung, nhưng người thì lại rất sạch, mái tóc buông xõa màu trắng thánh khiết pha lẫn vàng thần thánh, rất dễ liên tưởng đến thiên sứ loại hình, gương mặt nhỏ bé khá dễ thương, tuy không xinh đẹp nhưng chắc chắn chỉ là tạm thời, tương lai tuyệt đối sẽ là tuyệt thế mỹ nữ.
Tay phải cầm theo đơn sơ cần câu là một cành tre dài buộc lấy một sợi cước có lưỡi thép tự chế, tay trái cầm là một con cá chép, đừng nói, nhìn kích cỡ kia chí ít phải hai cân.
Cô bé đi tới gần lúc, Phạm Thiên cảm giác được khí tức cô bé pha tạp hỗn loạn vô cùng, khả năng là bán nhân, không biết yêu huyết mạch là gì mà Thánh Gióng không thấy đặc thù đặc điểm.
Đi tới trước mặt hai người, cô bé lại chợt nhớ về cả chiều nay nghe thấy lời đồn.
Trước mặt, hai người này chẳng phải đều là nhân tộc đây sao, còn lạ mặt nữa, không sai được chính là người trong lời đồn rồi.
Nghĩ nghĩ, cô bé thấy cũng không có gì để mất, căn bản không cần lo, lại nói còn có... dù sao, bất kể mục đích là gì đều sẽ trả tiền, đáng.
Quyết định, cô bé xoay người hô: "Hai anh."
Phạm Thiên cùng Thánh Gióng dừng bước, xoay người lại nhìn.
Người gọi là cô bé bọn hắn vừa đi qua đó, có chuyện gì?
"Hai anh đang đi tìm chỗ ở đúng không ạ?" Cô bé nói.
"Ừm, có chuyện gì không?" Phạm Thiên gần đầu nói.
"Hai anh nếu không chê có thể tới nhà em."
"Thật, em đồng ý cho bọn anh ở lại?"
"Vâng."
"Không còn gì tốt hơn, mau dẫn đường."
"Hai anh đi theo em."
Nói xong cô bé xoay người chạy đi.
Thánh Gióng không nói hai lời, lập tức cõng lên Phạm Thiên chạy theo.
Chạy a chạy a, mới đầu còn tốt, chỉ là càng chạy Thánh Gióng lại càng thấy sai.
Chạy đến rìa làng thời điểm, cô bé không có ý định dừng lại tiếp tục chạy, rồi chạy ra ngoài làng luôn.
Lúc này Thánh Gióng trong lòng đã nổi lên dự cảm không ổn, cách đó vài trăm mét hắn thấy được nơi có lẽ là nơi mà hắn đang tới, một ngôi nhà dựng lên bằng tre và đất, rất tàn, bên trong có lập lòe ánh đèn.
Tại thời đại phát triển này, vậy mà lại có một ngôi nhà tách biệt hoàn toàn như vậy, không có điện.
Này không quan trọng, quan trọng là con mẹ nó ra khỏi làng rồi được không, ra khỏi vùng an toàn rồi. Khác gì tòa miếu hoang kia không, càng rộng rãi.
Thánh Gióng nhíu mày, kể lại với Phạm Thiên.
Phạm Thiên cũng nhíu mày, đây là xem ở bọn hắn người mới tới không có chỗ để về nên muốn kiếm chác một phen, lấy ít tiền.
Không phải hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, khả năng này thật sự rất cao.
Nhìn cô bé liền thấy được là một người nghèo đến cực hạn, lại nhìn tới ngôi nhà ngoài làng đến cả điện cũng không có này, hoàn cảnh so tưởng tượng còn thảm, có cơ hội kiếm tiền vì sao không làm đâu.
Hắn dù tốt cũng không có nghĩa sẽ mặc người chiếm tiện nghi, nếu là cô bé mở miệng xin hắn tiền đi ăn một bữa, được thôi, hắn sẽ cho. Nhưng muốn dùng cách chống chế này để kiếm tiền chỉ có phản tác dụng, hắn muốn ở trong làng chính là vì tránh hư thú, bây giờ lại ra ngoài thì có tác dụng gì.
Như vậy thời gian ba người đã đến nơi.
Vừa tới Phạm Thiên hai người đã nghe được trong nhà tiếng ho khan của người già, rất yếu ớt, gần đất xa trời giây sau đều có thể c·hết mất.
Hai người trong lòng nổi lên kỳ quái, nhà này vẫn còn người.
Thế là đem những lời định nói đều nuốt trở lại.
Vào trong nhà, cấu trúc rất đơn giản.
Chính giữa là phòng khách, trong phòng đồ vật không nhiều, một cái bàn thờ để sát tường, bên trên có ba tấm ảnh, một người phụ nữ già, một người đàn ông cùng một người phụ nữ, phía trước là một bộ bàn ghế gỗ đơn sơ với bình nước vài cốc nước, hai bên là hai cái giường, trên giường còn nằm lấy một ông già, tiếng ho khan yếu ớt vừa rồi chính là của ông.
Bên trái là chỗ nấu nướng, Thánh Gióng có thể thoáng thấy một đống củi cùng bếp củi ở trong, còn có một số xoong nồi.
Bên phải, có tấm vải nên không thấy, bất quá dựa theo bình thường hẳn là chỗ tắm rửa.
"Clara, về rồi à. Hai cậu này là..." Ông yếu ớt nói.
Có thể thấy là ông muốn ngồi dậy nhưng cơ thể thật sự quá yếu rồi, một chút sức lực cũng không có.
Không chờ ông nói xong câu, cũng không chờ cô bé giải thích, Phạm Thiên liền trước mở miệng nói: "Chào ông, bọn cháu đến để thuê chỗ trọ."
"Hả, nhưng khụ khụ khụ nhưng chỗ này tồi khụ khụ..." Ông vội ngồi dậy gấp nói.
"Ông, ông cứ nằm nghỉ đi ạ. Hôm nay con câu được con cá ta, chúng ta có canh cá ăn rồi." Clara vội thả xuống cần câu trong tay, tay phải vuốt vuốt lưng ông nói.
"Ông không cần lo đâu, mau nằm xuống nghỉ đi." Thánh Gióng gật đầu nói.
Để ông yên tâm sau Clara xách lên cần câu cùng cá tiến vào trong bếp.
"Còn không mau vào xem có gì giúp được không thì giúp." Phạm Thiên nói.
"Ò."
Thánh Gióng để Phạm Thiên ngồi xuống ghế cũng đi theo vào trong bếp.
Phạm Thiên ngồi ở bàn, hai tay lần mò lấy bình nước tự rót cho mình một cốc uống.
...
Trong bếp, đốt lên một cây đèn sau trong này liền sáng hơn rất nhiều.
Clara trong tay cầm dao bắt đầu mổ cá, làm sạch, nạo vảy, động tác vô cùng thành thục.
Thánh Gióng bước vào, nhìn quanh nói: "Có gì anh giúp được không?"
Clara cũng không ngẩng đầu lên nói: "Anh giúp em nấu cơm đi."
"Anh không biết nấu."
"..."
Clara hơi chựng lại.
"Vậy anh giúp em luộc rau rồi đem đi xào đi."
"..."
Thánh Gióng đứng yên tại chỗ không động.
"Sao vậy ạ...đừng bảo..." Clara kinh ngạc nói.
Thánh Gióng nặng nề gật đầu.
Clara cực độ câm lặng, vậy còn vô đây làm gì.
Thánh Gióng xấu hổ Thánh Gióng không nói, hắn cũng bất đắc dĩ lắm chứ, chỉ là Phạm Thiên đã nói vậy rồi hắn không vào không được a.
Trước đây làm gì có chuyện hắn tự làm mấy chuyện này, đều là ra siêu thị mua về hâm lại hoặc đặt đồ ngoài, hoặc là ăn trực hàng xóm, rất đơn giản đó a.
Đem cá đã làm sạch tốt ra ngoài giếng rửa, Clara nói: "Đừng nói với em anh không biết đốt lửa."
"Cái này để anh." Thánh Gióng gật đầu nói.
Cái này hắn làm được, dễ.
Rất nhanh ba phần lửa đã cháy bừng bừng, cũng vừa lúc Clara quay lại.
Thuần thực vo gạo nấu cơm, rửa rau luộc rau, lại nấu canh cá, động tác nhẹ nhàng thanh thoát không nửa điểm vội vàng nhưng lại vèo vèo vèo vèo trong con mắt nấu ăn của Thánh Gióng.
Trong khi đó, Thánh Gióng hắn đứng bên cạnh nhìn.
Đúng vậy, chính là đứng bên cạnh nhìn.
Trầm mặc một lát, Clara là người mở miệng trước: "Anh."
"Hả."
"Em biết nhà em rất nghèo, cũng cung cấp không đủ mấy điều cơ bản, hoàn cảnh thực sự là quá tệ để đòi tiền cho thuê, vị trị càng là không ở trong làng vùng an toàn, nhưng xin hãy tin em, tuy không trong làng nhưng không cách quá xa, vẫn có nhất định tính an toàn, nếu không em cũng không ở đây. Bây giờ em muốn ứng trước, em biết rất quá đáng nhưng mà vẫn mong anh cho em nhận tiền cho thuê nhà trước được không ạ." Clara ấp úng nói, tự cô cũng biết mình đòi hỏi quá đáng.
"Được." Thánh Gióng dứt khoát gật đầu đồng ý, hắn nghĩ có lẽ hắn hiểu ý của Phạm Thiên rồi.
"Ai, em biết là mình rất quá đáng m...hả, anh đồng ý á?" Clara ngu người.
Không lẽ mình gặp phải hai cái đồ ngu, vẫn là đụng phải mỏ vàng rồi.
"Anh không định hỏi em định làm gì à, sao anh đồng ý dứt khoát vậy?"
"Không phải là muốn mua thuốc cho ông à." Thánh Gióng cười nói.
Clara kinh ngạc, trầm mặc không lên tiếng.
Ra đều đã bị xem thấu.
Thấy Clara xem ra là không còn lời muốn nói, Thánh Gióng lui ra ngoài.
Dù sao ở lại không giúp được gì, chỉ tổ ngứa mắt.
Hắn cũng biết xấu hổ chứ bộ.
Ra ngoài, thấy Phạm Thiên đang nói chuyện hắn lặng lẽ lại gần ngồi hóng ké.
"Vốn nhà nghèo, bố mẹ con bé c·hết sớm, nuôi bản thân chưa xong còn phải chăm sóc thêm ông già này, con bé thực sự quá cực khổ."
"Duy nhất để lại của mấy người đi trước chỉ có căn nhà rách nát này, thậm chí còn chả ở trong làng."
Ông nói.
"Ông không biết con bé đã nói gì để dẫn hai đứa về đây thuê trọ, hai đứa có thể ở lại mà không cần trả tiền cũng được, chỉ mong hai đứa tha lỗi cho con bé."
Phạm Thiên ngồi ở một bên nghe từ đầu đến cuối, Thánh Gióng nghe nửa cuối câu chuyện.
Đại khái là một cô bé tội nghiệp bố mẹ c·hết sớm, phải một mình kiếm sống nuôi ông, một câu chuyện rất cảm động, không phải là nói câu chuyện là bịa ra, chỉ là Phạm Thiên liên tưởng tới chỉ có thành được như vậy ngắn ngủi hai câu.
Đồng cảm có, thương tiếc có, nhưng là hắn thấy qua chuyện đủ để chứa đầy bao đời người, có những chuyện không phải ai cũng có thể gặp qua, muốn nói cảm xúc biến động đến mức nào thì thật không có.
Thánh Gióng cũng tương tự, hắn bố mẹ cũng là c·hết sớm, một mình bươn trải mưu sinh lấy, đồng cảm thương tiếc, nhưng vượt ngưỡng cảm xúc thì không đến mức.
Có lẽ là lâu không có người tới, ông tâm sự rất nhiều, kể hết chuyện này tới chuyện kia, đều là liên quan tới Clara.
Cho tới lúc nấu cơm xong, dọn đồ lên là tầm bảy giờ ông vẫn còn đang kể.
Clara phải cản lại, đỡ ông ngồi dậy ăn.
Có mời cả Phạm Thiên cùng Thánh Gióng, bất quá bọn hắn từ chối.
"Dạ thôi, bọn cháu ăn từ sớm rồi."
"Ông ăn nhiều vào, canh cá rất bổ cho ông đấy."
Nói xong bọn hắn tự biết điều dẫn nhau lên giường còn lại nằm nghỉ, không có nói về chuyện tiền trọ, đây cũng xem như là một khảo nghiệm đối Clara, xen liệu có xứng đáng.
Hai ông cháu không tiện nói gì, ăn xong Clara đem bát đũa đi rửa rồi lại tranh thủ đan len kiếm thêm ít tiền, không chỉ đan len, những lúc khác còn có may vá, giặt quần áo, đều là vì kiếm thêm tiền .
Mãi cho tới hơn nửa đêm, chắc là một giờ sáng Clara mới đi ngủ.
Không biết là do Thánh Gióng đã nói trước vẫn là về sau nghĩ lại, tự mình từ bỏ. Bất kể thế nào, một lần này, thành.
"Cố lên mày, lại một ngày mới tới, rồi sẽ có ngày sẽ tốt hơn thôi. Vì mình vì ông, cố lên!"