Chương 76: Phục kích một gia đình
Đấu trường biến mất, Sương cùng Thánh Gióng quay trở lại hư giới.
Phạm Thiên ở trên không trung lập tức nhận ra, bay tới bên này.
Về phần Hoàng Anh, đã góp một chân làm quỷ dưới kiếm của hắn.
Rơi xuống đất, Phạm Thiên thần thức quét qua một trận hai người, sau đó mở ra giao diện hệ thống túi đồ.
Từng loại thuốc xếp ngay ngắn trước mặt hắn, có nói rõ công dụng.
Phạm Thiên phẩy tay lướt lướt mấy cái rồi dừng lại, lập tức trong tay nhiều một bình nước đỏ như máu.
Ném cho Thánh Gióng, "Dùng đi, chuyên dụng hồi phục khí huyết."
"Thánh kìu."
Thánh Gióng lập tức mở ra, một hơi tu hết lọ thuốc to như chai nước đó.
Nhìn về phía Sương, thân ảnh mờ nhạt không rõ giống như muốn biến mất bất cứ lúc nào.
Sương biết Phạm Thiên đang muốn nói gì, trước lên tiếng.
"Không cần lo, hết năng lượng nên muốn về chỗ chị thôi."
Lúc này trên người Sương khắp nơi đều là vết nứt, giống như một tôn người sứ bị rơi qua, nhìn có vẻ không cẩn thận đụng chạm sẽ vỡ thành từng mảnh.
"Nhân lúc này em đang có liên hệ với chị, anh muốn hỏi gì không."
Phạm Thiên trầm mặc một chút rồi nói: "Bọn nó thế nào?"
"Chị cùng mọi người rất tốt, kế hoạch tiến triển thuận lợi không có nguy hiểm gì, ba người không ai b·ị t·hương." Sương dừng vài giây rồi nói.
Phạm Thiên thật sâu nhẹ thở ra, an tâm.
Nếu vì hắn mọi người gặp nguy hiểm hắn nhưng không muốn chút nào.
Tất nhiên Thánh Gióng ngoại lệ, con hàng này chính là bị đòn bị đòn mới mạnh lên, Phạm Thiên còn muốn nhiều kiếm ít hành cho ăn đâu.
"Không có gì nữa rồi, trở về đi." Phạm Thiên nói.
"Vâng, có điều anh cũng nên nhanh chóng tới vùng hư giới của Thiên quốc đi. Kẻ địch vẫn còn khá nhiều, nhân số vào khoảng gần trăm, có khá nhiều lục tinh còn sống." Sương nói, thân hình chậm rãi tan biến.
Phạm Thiên gật đầu, kẻ địch ở đây hiển nhiên là của Kim Long gia tộc người.
Sương hoàn toàn biến mất, trở về bên cạnh Tuyết Nhan.
Dù cho không hao hết năng lượng cũng sớm muộn phải trở về, vũ hồn không thể rời hồn sư được quá lâu.
Sương vừa đi Phạm Thiên lập tức ngã khuỵu, quỳ một chân xuống phải dùng Tản Viên Sơn kiếm chống đỡ để không ngã ra đấy.
Trong miệng không ngừng ho khan có máu chảy ra, khí tức vô hạn suy yếu.
Lấy thân thể yếu đuối này sử dụng linh khí của phong thánh cảnh tu sĩ, nói không có chuyện gì là không thể nào.
Cứ việc hắn đã lấy Tản Viên Sơn kiếm làm vật trung gian chịu đựng chứa đựng linh khí, chỉ có sử dụng thuật pháp hoàn thành thời điểm, linh khí nháy mắt chảy qua vẫn như cũ gây nên áp lực to lớn cho hắn.
Cơ thể không tại chỗ n·ổ x·em như hắn cường hãn.
Phạm Thiên tại chỗ khoanh chân ngồi xuống bắt đầu điều tức.
Hắn cũng xem như là cực đại xui xẻo, lúc nào cũng ở trong cái suy yếu kỳ.
Vừa mới khôi phục không bao lâu đã phải lần nữa trọng thương, quay về làm cái phế vật, một thân thực lực không thể phát huy ra.
Bất quá lần này còn tốt, không nặng như lần trước trên cả phương diện linh hồn để hắn hoàn toàn không làm ăn gì được.
Lần này chỉ là cơ thể phương diện chỉ cần từ từ hồi phục là có thể, ngoài không phát huy ra được thực lực không ảnh hưởng quá lớn đến những cái khác.
Ít nhất thần thức Phạm Thiên vẫn cong dùng được, tu luyện cũng có thể.
Chuyện gì cũng vậy, một lần có thể lạ ba lần tất sẽ quen.
Phạm Thiên đã sớm quen thuộc, lần này có tốt như vậy điều kiện hắn thỏa mãn, ít ra không có mù.
Nửa tiếng sau Phạm Thiên điều tức hoàn tất, hắn đứng dậy phủi phủi một chút thân thể.
Hồn lực khẽ động hóa thành một bộ đồ mới tính, thuật tẩy rửa đưa hắn cho tắm sạch sẽ tinh tươm, nào có vẻ gì là vừa trải qua đại chiến bộ dáng.
Thần thức mở rộng thu lại còn bán kính ba mét xung quanh thân, mặc dù như vậy tiêu hao rất lớn nhưng Sương đã nói kẻ địch vẫn còn, ít nhất trước khi sang đến vùng hư giới Thiên quốc là không thể hạ xuống cảnh giác.
Thánh Gióng cũng đứng dậy, hoạt động một chút thân thể rồi từ túi đồ lấy ra một chiếc xe máy.
Mở ra bản đồ hệ thống nhìn một chút, hai người ngồi lên xe.
Động cơ phát ra đầy lực lượng tiếng kêu, Thánh Gióng cầm lái phóng nhanh đi trong rừng.
Rầm.
Xe tông phải một gốc cây đổ gãy, Thánh Gióng ngã lăn trên đất.
Phạm Thiên thần thức luôn mở, xe v·a c·hạm thời điểm nhón chân khẽ bật rơi ra khỏi xe, an toàn.
Vùng này nằm trong khu vực đại chiến, cây cối đồ gãy ngổn ngang khắp nơi vốn là khó đi, nói gì đến người cầm lái còn là Thánh Gióng cái này phế tài xế.
Ngoài ý muốn chính là Thánh Gióng ngã ra đó đằng sau lại triệt để ngất đi không còn động tĩnh.
Phạm Thiên hai hàng lông mày nhíu chặt sắp thành một hàng, Thánh Gióng tình huống so hắn tưởng tượng tệ hơn nhiều lắm.
Lấy ra một chiếc xe địa hình Off-Road, Phạm Thiên nhấc Thánh Gióng lên đi vào xe.
Tiếng động cơ khởi động truyền vang, chiếc xe có chế độ tự động lái dựa theo Phạm Thiên vạch ra lộ tuyến tiến lên cực nhanh.
Hơn một tiếng sau Thánh Gióng tỉnh lại.
Phạm Thiên hỏi rõ ràng triệu chứng cảm giác, lại dò xét kĩ càng cơ thể Thánh Gióng một lần mới an tâm.
Thánh Gióng ngất đi đại khái là bởi tinh thần trên chịu đựng quá độ đau đớn cùng mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, cũng là để nỗi đau linh hồn bị thiêu đốt kia giảm bớt phần nào.
Nói chung đều là trên tâm lý vấn đề, phương diện này Phạm Thiên không lo lắm, Thánh Gióng còn chưa yếu đuối đến mức chút chuyện như vậy liền để cho hắn sụp đổ, phát điên. Nghỉ ngơi một trận hẳn là không sai biệt lắm hồi phục.
Để cho Phạm Thiên bận tâm nhưng là trên cơ thể vấn đề.
Sử dụng quá độ tinh huyết, để cơ thể vượt quá giới hạn thậm chí động đến rồi căn cơ.
Bất quá cái này dùng thời gian cùng bảo vật đến mài là có thể.
Còn lại chính là cơ thể bị tẩm quất qua, nội thương ngoại thương không gì không có.
Gãy tay nát chân vỡ xương ngực, không sao cả, cái này đã hồi phục, bú thêm ít thuốc sẽ hồi phục hoàn toàn.
Nặng vẫn là nội thương, lục phủ ngũ tạng b·ị t·hương, khí huyết rung chuyển bất ổn tăng thêm sử dụng quá độ tinh huyết đưa đến cơ thể suy nhược.
Vẫn cách đó, bú thuốc dùng bảo vật.
Sở dĩ b·ị t·hương nặng như vậy chỉ cần là có thể hồi phục đối với Phạm Thiên đều là không có gì đáng nói, cho nên cũng biến an tâm.
Dù sao nặng hơn hắn đều bị qua, chút này có gì đâu mà lo lắng.
...
Màn đêm buông xuống.
Bởi vì chạy trong rừng rậm cho nên tốc độ cũng khá chậm, vốn là một ngày đường bay lộ trình bây giờ lại tăng làm hai ngày.
Bất quá không ảnh hưởng đến Phạm Thiên lắm, bởi vì hắn con mẹ nó đã chạy vào vùng trong hư giới, nơi có hư thú sinh sống.
Một ngày hai ngày gì đó lúc này đều không quan trọng.
"Mày thằng phế vật này, b·ị t·hương như vậy bây giờ làm được gì hả." Phạm Thiên chửi thề.
Thánh Gióng ngồi ở bên cạnh làm như không nghe, chuyên tâm ăn uống.
Nhìn một bộ này Phạm Thiên lo càng thêm lo, nào còn cái gì an tâm không có gì phải sợ ban sáng tâm thái.
Nhớ lại, Phạm Thiên trong lòng khóc òa.
Hắn tuyệt đối không ngờ được rằng đám người của gia tộc Kim Long lại đuổi tới nhanh như vậy.
Tầm năm giờ thời điểm bọn hắn bị đuổi kịp, trăm vị yêu tộc cường giả truy bắt để Phạm Thiên sợ tí nhảy trái tim ra ngoài.
Vận dụng sót lại cuối cùng một tia linh khí trong Tản Viên Sơn kiếm, Phạm Thiên mang theo Thánh Gióng xé rách không gian dịch chuyển chạy trốn.
Cũng bởi vậy làm cho Tản Viên Sơn kiếm chính thức quay về cấp bậc bây giờ của hắn, năng lượng mà Tản Viên Sơn kiếm hấp thu truyền ra được cũng sẽ chỉ dựa trên thực lực của hắn.
Mà dịch chuyển thời điểm Phạm Thiên nhìn qua bản đồ, căn bản chạy không được bao xa, không đủ để thoát khỏi đám yêu tộc kịp thời chạy tới Thiên quốc.
Cho nên hắn quyết địch trốn vào hư giới.
Nơi đây có hư thú, nhỏ yếu như nhất tinh, cường đại đến thất tinh đều có, như vậy đám yêu tộc cũng phải di chuyển trên mặt đất không thể thoải mái phi hành.
Bằng điểm này có thể tăng cao tỉ lệ chạy thoát được của Phạm Thiên, nhưng cũng tương đương mạo hiểm, bởi lẽ hắn cũng sẽ phải cẩn thận với cả hư thú.
Trốn vào hư giới đằng sau, Phạm Thiên cấp tốc lật lại trong đầu kiến thức về hư giới.
Lạc Long có nói qua một vài điểm chú ý trong mục tài liệu, hắn nhưng vẫn nhớ khá rõ.
Hư thú, Việt quốc không có gì dùng đến cho nên bình thường đều là để mặc không quản, chỉ cần không tiến nhập ngoại vi là sẽ không làm sao.
Nhưng các đại gia tộc cũng sẽ để cho con cháu tiến nhập hư giới lịch luyện tiến hành chém g·iết, xem như một phó bản rèn luyện cũng được.
Lạc Long không nói chi tiết về mấy thứ này, căn bản Việt quốc thật sự ngoài đưa con cháu vô lịch luyện ra thì không có gì dùng đến.
Nhưng có một điểm cần lưu ý, hư thú hoạt động mạnh vào ban ngày, yếu hơn vào ban đêm.
Phạm Thiên để ý chính là điểm này cho nên vừa vào hư giới lập tức kéo theo Thánh Gióng tìm chỗ ẩn nấp.
Bây giờ bọn hắn đang nấp trong một cái hang cũng khá bí ẩn, bên ngoài đã được chặn lại bởi một tảng đã rất khó nhận ra.
Phạm Thiên cũng tìm trong túi đồ được vài món thiên khoa kỹ đồ vật có thể dùng, chiếu ảo ảnh đánh lừa thị giác.
Âu Cơ trước đó đút cho Phạm Thiên khá nhiều loại vật phẩm công nghệ, tác dụng hiện tại xem ra rất tốt.
Trở về nhất định phải cảm ơn Âu Cơ một thoáng.
Phạm Thiên mở ra bản đồ hệ thống, dưới góc đồng hồ hiển thị đã là tám giờ tối, có thể ra ngoài.
Vii trí hiện giờ của hai người là phần rìa vùng trong hư giới, không tính tiến vào quá sâu.
Tứ quốc có bốn cánh cổng dẫn vào hư giới, mỗi cổng đều là ở giữa của nước đó.
Đây ra do hệ thống mở ra, cũng là người của ý chí đại diện giả một phe trông chừng.
Phạm Thiên muốn tiến vào Thiên quốc trước phải vượt qua nửa cái Việt quốc, lại thêm nửa cái Thiên quốc khoảng cách mới có thể.
Bây giờ Phạm Thiên đã đi được hai phần ba quãng đường của Việt quốc, rất nhanh có thể tiến vào phạm vi Thiên quốc.
Nhưng là ra cái ngáng chân, Phạm Thiên tiến nhập vùng trong để quãng đường kéo dài không ít.
Tất nhiên, nếu hắn xuyên thẳng qua vùng trong ngược lại là tiết kiệm kha khá thời gian, nhưng Phạm Thiên nghĩ quay lại vùng ngoài hư giới càng sớm càng tốt, ngoài đó an toàn hơn.
Bất quá hắn muốn đám yêu tộc kia lại không muốn, Phạm Thiên không còn cách nào khác ngoài lựa chọn xuyên thẳng qua.
Phạm Thiên thần thức quét qua vẫn đang ngồi đó ăn vặt Thánh Gióng có chút im lặng.
Thời khắc này vẫn còn tâm tư đi ăn vặt, là do không có lực lượng cho nên không quan tâm nữa rồi.
Thấy Phạm Thiên quét qua bản thân, Thánh Gióng điều ra giao diện hệ thống nhìn một chút.
Tám giờ năm phút tối.
Hắn nói: "Đi chứ."
Phạm Thiên lắc đầu, bản đồ hệ thống chỉ có phân bố địa hình, đại thể vạch ra lộ tuyến có thể nhưng chỉ mang ý nghĩa tham khảo, tuyệt không thể tin.
"Ban ngày tao khiêm tốt chút nhưng đêm xuống thì không ngồi yên được."
Phạm Thiên từ trong túi đồ lấy ra một quả trứng, loại kia sắt thép công nghệ quả trứng.
Đây là Âu Cơ đặc biệt đưa cho hắn, là của Âu Cơ mặc một bộ Rider hệ tiên tiến hành nghiên cứu tạo ra vật phẩm linh kỹ.
Lúc đưa cho hắn Âu Cơ đặc biệt nói cần dò map lúc có thể dùng cái này.
Phạm Thiên nhìn quả trứng trong tay một chút, không thấy có gì đặc biệt, cũng không nặng lắm, liền vài cân.
Hệ thống hiểu ý hiện ra quả trứng thông tin.
[Vật phẩm linh kỹ: bọc trăm trứng.]
[Nói rõ: đặc hữu vật phẩm cụ hiện từ năng lực của một bộ Kamen Rider hệ tiên mà thành, sở hữu một loại năng lực của bộ Rider đó đồng thời bộ Rider đó cũng sẽ không thể sử dụng cho đến khi vật phẩm này bị phá hủy.]
[Cách dùng: mở ra vỏ trứng, đưa vật liệu vào trong rồi truyền vào hồn lực. Nếu ký chủ quá ngốc có thể nhắc nhở thêm, nhớ đóng lại vỏ trứng.]
[Tác dụng: từ vật liệu cho vào tạo ra một trăm người máy, có thể thả đi do thám xung quanh.]
Phạm Thiên nổi lên hứng thú, to tầm quả trứng đả điểu này thật có thể chứa cái trăm cái người máy.
Không nói nhảm, hắn tách mở vỏ trứng.
Nhìn quanh, thấy đất là thích hợp nhất liền bốc lên một nắm đất thả vào bên trong chứa đầy vỏ trứng.
Đóng lại vỏ trứng, Phạm Thiên vận chuyển hồn lực truyền vào bên trong vật phẩm.
Chỉ thấy quả trứng thoát khỏi Phạm Thiên bàn tay lơ lừng ở giữa không trung toát ra nhè nhẹ thánh khiết quang mang.
Quả trứng từ từ lớn lên lớn lên.
Đúng 9 phút 10 giây sau quả trứng đã lớn đến có thể chứa một trăm cái tiểu nhân bên trong kích thước.
Vỏ trứng mở ra, lần lượt từng cái tiểu nhân đất sét nhảy ra ngoài, số lượng đúng đủ một trăm.
Phạm Thiên tiến lại cửa hang, đẩy ra tảng đá chặn đường cho đám tiểu nhân ra ngoài rồi chặn cửa lại.
Quay lại chỗ ngồi, hệ thống hiện lên giao diện có thiết bị yêu cầu kết nối.
Là quả trứng khổng lồ này, bây giờ đã biến nhỏ trở lại như ban đầu.
Phạm Thiên mặc niệm trong đầu, đồng ý.
Lập tức trước mắt hắn hiện lên một cái màn hình lớn với một trăm cái màn hình nhỏ tương ứng một trăm cái tiểu nhân.
Kích thước nhỏ, biết ẩn nấp, lại thêm không có khí tức để đám tiểu nhân này rất khó bị phát hiện.
"Hướng về phía trước thăm dò đi." Phạm Thiên ra lệnh.
Quả trứng tiếp thu hơi lập lòe một chút, cả đám tiểu nhân lập tức hướng phía trước di chuyển, tản ra.
Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không có phát hiện gì.
Phạm Thiên quay qua Thánh Gióng, hơi nhíu mày nói: "Ăn ít thôi, lúc này hồi phục chưa chắc đã là chuyện tốt."
Bị thương nặng cũng xem như là bọn hắn gặp may, bởi vậy khí huyết không có, khí tức cũng không có cho nên phần lớn thủ đoạn truy tung xác định vị trí đều vô dụng.
Bây giờ đối phương chỉ có thể sử dụng bình thường thủ đoạn, dựa theo dấu vết để lại mà truy đuổi.
Lúc này hồi phục nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt. Thực lực không được bao nhiêu còn dẫn tới kẻ địch.
Thánh Gióng gật đầu đã biết: "Tao ăn đồ bình thường bổ sung thể lực thôi, không sao."
Phạm Thiên gật đầu, cứ nhắc trước cho chắc. Ăn đồ bình thường nhiều cũng sẽ hồi phục khí huyết.
Hệ thống ting một tiếng thông báo.
Phạm Thiên vội nhìn xem, đã có vài tiểu nhân có phát hiện.
Là một vài hang động cùng đầm nước, nghi ngờ có yêu thú ở trong.
Hư thú sống gần nhau vậy sao, Phạm Thiên trong lòng hiện lên hỏi chấm.
Phát hiện thì cũng thôi đi, một hơi bốn năm cái như vậy, địa bàn bọn hư thú này nhỏ vậy à.
Cũng có vài cái tiểu nhân tìm được con đường an toàn, không gặp có khả năng hư thú chỗ ở.
Phạm Thiên để lũ tiểu nhân tiếp tục.
Hai kilomet đường, lũ tiểu nhân vẫn toàn bộ sống sót.
Đột nhiên một cái màn hình tối sầm lại.
Kế tiếp một cái lại một cái mất tín hiệu.
Không đến vài giây thời gian đã có gần hai mươi cái tiểu nhân biến mất, xem ra là đã bị phát hiện, phá hủy.
Trong đó một cái tiểu nhân kịp thời quay được một cái bàn tay hướng về nó chụp tới.
Phạm Thiên giật mình vội để cho Thánh Gióng chuẩn bị, bọn hắn cần lập tức rời khỏi đây.
Không nghĩ tới đám yêu tộc đã gần đuổi tới.
Có lẽ đám này hoạt động cả vào ban ngày cho nên mới nhanh như vậy đã xác định được khu vực Phạm Thiên trốn. Dù sao không gian ba động tại, rất dễ có thể khoanh vùng.
...
Hòa Long dẫn theo còn lại ít ỏi trăm cái người may mắn còn sống tiến lên.
Xung quanh trăm người có thể thấy được hư hư thực thực một đoàn sương mù.
Đây là một kỹ năng của Hoặc Long, có thể che giấu thân hình không bị phát hiện.
Đây cũng là lý do bọn hắn có thể thoải mái hoạt động dù là ban ngày cũng không sợ.
Hòa Long đi ở đằng trước, trong tay cầm một nắm đất.
"Theo hướng di chuyển của đám người đất đối phương có lẽ chính là ở hướng này. Vì thả ra tiểu nhân đi do thám rất có thể chúng đang trốn ở một góc nào đó, tất cả chú ý nhìn xem."
Đám người tiến lên phía trước, đi hướng ngược lại với hướng của đám tiểu nhân.
Rất nhanh đã đi đến cái hang Phạm Thiên ẩn nấp.
Nhìn từ ngoài vào rất bình thường, chỉ là một vách đá không hơn không kém.
Mặc dù có thể che giấu thân hình nhưng cũng không có dám tùy tiện để lộ hồn lực, rất dễ kinh động đến đã ngủ hư thú.
Cho nên Hòa Long đám yêu tộc chỉ có thể dùng mắt quan sát.
Cứ vậy đám người đi ngang qua như là không thấy.
Chợt Vĩ Long lên tiếng: "Khoan đã."
Nói xong hắn tiến lại gần cửa hang, ánh mắt sắc bén quan sát một lượt, lại đưa tay sờ sờ.
Không thấy có gì đặc biệt, hắn mở rộng khu vực sờ khắp nơi.
Sờ một vòng rốt cuộc hắn sờ đến, vết rãnh giữa tảng đá và cửa hang.
"Có hang động phía sau." Vĩ Long nói, giọng nói chỉ truyền ra trong khu vực sương mù bao phủ.
Hòa Long tiến lại gần dò xét, quả thực là có.
"Ai có camera có thể lọt qua rãnh này."
Không ai trả lơi tức là không ai có.
Hòa Long nhíu nhíu mày.
Mặc dù ở trong hư giới, còn có vật phẩm công nghệ cấp cao cỡ này đã mười phần chắc chín là mục tiêu nhưng xuất phát từ cẩn thận hắn vẫn muốn xác nhận một chút.
Đáng tiếc long tộc giỏi khoản thăm dò đều đ·ã c·hết, Hòa Long trong lòng thở dài một tiếng.
Đứng dậy chỉ vào mười người, hắn nói: "Mấy người công phá cửa hang đột kích vào. Những người khác nâng lên cảnh giác phòng mục tiêu trốn ra."
Chỉ là một tảng đá, long tộc bọn hắn căn bản không cần vận dụng hồn lực cũng có thể dễ dàng đập nát.
Mười người được chỉ không hỏi gì thêm, có kỷ luật tiến đến trước cửa hang.
Cấp trên ra lệnh cấp dưới phục tùng, không có gì để hỏi.
Những người khác xếp đội vậy xung quanh cửa hang đề phòng có người trốn ra.
Chuẩn bị hoàn tất, chỉ thấy một người nâng lên nắm đấm.
Ầm một tiếng, tảng đá chặn ngoài cửa hang bị đấm nổ, mười người không chút chậm trễ lao vào trong hang.
Chỉ thấy càng to một t·iếng n·ổ bạo phát, kế tiếp là một chuỗi v·ụ n·ổ ầm ầm vang lên.
Hang động sập xuống, mười người tiến vào trong không một cái có thể thoát ra.
Dù sao đều là tứ tinh may mắn còn sống, trước bạo tạc uy lực như vậy không c·hết cũng phải trọng thương, lại thêm hang động sập, hoàn toàn không có cơ hội.
Những người bên ngoài sắc mặt khó coi vô cùng.
Không cần nói cũng biết người bên trong...c·hết, dính bẫy.
Hoặc Long lạnh lùng nhìn Vĩ Long, ánh mắt như muốn g·iết người.
"Vĩ Long, có muốn không lời giải thích."
Tại trong mắt nàng bây giờ đã khẳng định Vĩ Long chính là nội gián.
Vĩ Long cũng là rung động không thôi, không biết phải giải thích thế nào.
Mà cũng không có gì để giải thích.
Nếu không còn muốn thế nào, chẳng lẽ nói chuyện xui rủi đâu ai muốn, nói đùa đâu.
"Tốt, có lẽ là bị đám tiểu nhân ban nãy phát hiện, mục tiêu sớm đã chạy trốn." Hòa Long nói, từ ngữ khí bên trong không nghe ra bất kì tâm trạng.
"Đi!"
Động tĩnh lớn như vậy khả năng sẽ thu hút một đám hư thú tới, rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
...
Một phía khác, Phạm Thiên dựa theo thông tin tiểu nhân thu thập được tiến lên.
Một đoạn đường an toàn vượt qua không gặp bất luận cái nào he thú.
Trước mắt Phạm Thiên giao diện hệ thống mở ra, đó là một cái màn hình đang quay một hang động.
Trong hang tối mù, có thể lờ mờ thấy được một đống củi lửa đã bị dấp tắt vẫn còn hơi phát ra ánh sáng.
Bên cạnh còn ngồi lấy hai bóng người.
Tuy không nhìn thấy mặt nhưng nếu thấy được sẽ thấy hai người này giống Phạm Thiên và Thánh Gióng y đúc.
Đây là hai cái tiểu nhân biến thành, và hiển nhiên là không có chút thực lực nào.
Chỉ thấy tảng đá chặn đường b·ị đ·ánh nổ tung, mười bóng người lao vào trong hang.
Sau đó chính là một chuỗi ầm vang nổ tung bom đạn.
Đến đây trên màn hình tối sầm, không biết tiếp theo.
Nhưng Phạm Thiên biết mười cái lao vào này một cái cũng đừng hòng sống.
Không chỉ bom, trong đó hắn còn thả độc đâu.
Bom nổ không c·hết cũng phải độc c·hết.
Phạm Thiên cười cười, bỗng đang đi đường lại xốc lên một cái làm hắn cắn vào lưỡi.
"Ãi ò, ày i iểu ì ấy." Phạm Thiên tức giận mắng một câu.
Thánh Gióng nghe không hiểu lắm, đại khái đang mắng hắn đi kiểu gì đấy đi.
Mặc kệ.
"Ổn định, tao hôm nay muốn đua xe."
Dứt lời, hắn bấm nút tăng tốc.
"Dí ha."
Một chiếc xe lăn lao nhanh vùn vụt trong rừng.
Đúng vậy xe lăn.
Phạm Thiên ngồi trên xe, đằng sau lòi ra một cái chỗ đứng để Thánh Gióng đứng bên trên.
Xe máy xe hơi gì Thánh Gióng đều lái không được, kiểu gì kiểu cũng phải đâm vào đâu đó.
Chỉ có mỗi loại này bốn bánh là có thể ổn định lái, vấn đề đó là con mẹ nó sao lại là xe lăn, Phạm Thiên lúc ngồi lên trong lòng cũng điên cuồng hò hét qua.
Đáng tiếc vô dụng, ngoài xe này bọn hắn không còn lựa chọn nào khác, trừ phi muốn đi bộ.
Cứ vậy một cảnh tượng quái lạ xuất hiện trong hư giới, một cái người ngồi trên xe lăng khuôn mặt c·hết lặng, đằng sau thanh niên hò hét nhỏ tiếng nhìn qua rất vui vẻ, giống như là lần đầu được lái xe một dạng.
C·hết thì c·hết Phạm Thiên nhưng không có ngồi chơi, hắn mở ra bản đồ, ra lệnh cho đám tiểu nhân còn lại chia thành hai phe, một phe tiếp tục dò đường còn một phe tìm kiếm địa điểm phục kích.
Lấy bọn hắn tốc độ bây giờ rất nhanh sẽ lại bị đuổi kịp, thay vì bị động nghênh chiến Phạm Thiên càng thích hơn chủ động xuất kích.
Cho nên hắn muốn phục kích ngược lại đám yêu tộc này.
...
Một đội chín mươi người chạy nhanh trong rừng.
"Chắc là hướng này chứ, sao đuổi mãi chưa tới." Hoặc Long nghi ngờ nói, sẽ không đuổi sai hướng đi.
"Hướng này không sai, truy đại khái phương hướng di chuyển ta vẫn có cái năng lực này."
Một yêu tộc ở phía sau lên tiếng nói.
Hoặc Long vẫn không tin lắm, hoặc là Vĩ Long là phản bội cho nên cô không tin tưởng ai khác ngoài đội trưởng, người duy nhất không có khả năng phản bội.
Thấy Hoặc Long nhìn mình, Hòa Long suy nghĩ một chút rồi nói: "Mục tiêu tốc độ cũng không chậm, hẳn là tam tứ tinh ở giữa cấp bậc. Bất quá dựa theo tốc độ hiện nay cũng nhanh thôi."
Hòa Long đã nói vậy Hoặc Long cũng không tiếp tục ý kiến.
Gần chín rưỡi tối một đám yêu tộc chạy nhanh qua trong rừng.
Đuổi một hồi, cả đội đuổi tới một khe núi.
Khe núi khá chật chỉ vừa đi mười người một hàng, hai bên là vách núi cao ba bốn tầng lầu, chật như vậy rất khó di chuyển, cũng rất dễ bị phúc kích.
Đều là một đám trải qua không thiếu trận chiến, điểm này liếc mắt liền nhìn ra.
Vì vậy cả đội đứng bên ngoài chần chờ không biết có nên tiến vào, hay là chọn đi đường vòng.
"Vào đi."
Một người lên tiếng.
Hoặc Long cùng Hòa Long đồng thời quay sang nhìn về người vừa mới nói đó.
Vậy mà lại là Vĩ Long cái loại này nhát gan cẩn thận, bình thường nếu là đứng trước tình huống này hắn đều sẽ chọn đi vòng, cho nên hôm nay tại sao lại lựa chọn tiến vào rồi.
Vĩ Long bị nhìn có chút không tự nhiên đành lên tiếng giải thích: "Chúng ta tốn quá nhiều thời gian, bây giờ lại đi vòng khả năng cao không còn cơ hội đuổi kịp. Lại nói cứ cho là phục kích, không nói mục tiêu b·ị t·hương, dù là hoàn hảo cũng chỉ có hai người, làm được gì."
Dừng một chút hắn nói tiếp: "Lần này tổn thất lớn như vậy còn nhiệm vụ thất bại trở về, mọi người nghĩ sẽ thoát được cái đó sao."
Nói tới cái đó những đội viên khác không nhịn được rùng mình một cái.
Liền Hoặc Long cũng thân thể khẽ run khi nghe tới cái đó.
Hòa Long trầm mặc một chút rồi nói: "Được, chia làm ba tổ, Vĩ Long đi đầu Hoặc Long đoạn hậu. Tất cả cao nhất cảnh giác, ta không muốn trở về lại không còn ai quen thuộc sống sót."
Ánh mắt hắn cực kì nghiêm túc quét qua cả đội để cả đội dâng lên nào đó cảm xúc.
Bọn hắn một đội này là từ nhỏ yếu thời kì liền thành lập, cho tới tận bây giờ cũng chưa đổi quá một trăm người, vậy mà trong một lần nhiệm vụ này ngàn vị chiến hữu cứ vậy chỉ còn chín mươi hơn nữa có khả năng còn muốn giảm tiếp.
"Rõ."
Không có sướt mướt câu từ, chỉ có chấp hành nhiệm vụ.
Cả đội nở một nụ cười như được gió xuân ấm áp thổi qua, đối với những người ở đây đồng đội còn thân thiết hơn cả anh em bố mẹ, có thì cả nhà đ·ã c·hết, có do còn nhỏ bị bán vô, có nhà quá không để người sống, chỉ có những đồng đội này mới cho bọn hắn trải nghiệm cảm giác của một gia đình.
Hoặc Long bị cỗ cảm xúc này ảnh hưởng lây, bởi vì chủng tộc đặc biệt bị người diệt từ nhỏ cô đã không có cái gọi là gia đình, những người trước mắt chính là gia đình của cô.
Hoặc Long đứng nghiêm, thần sắc nghiêm túc, tay phải đập nện ngực quát: "Cầu cả đội bình an trở về."
"Hoặc phó đội, cô còn đập nữa anh em chưa c·hết vì địch cũng mất máu c·hết vì cô a."
Một người trong đội châm chọc nói.
Nhất thời không kịp chuẩn bị, những người khác bị câu này chọc phá lên cười.
Hoặc Long nhìn về người đó, ưỡn ngực lên tự tin nói: "Làm sao, bà đây có cỡ bà có quyền. Giỏi ta đập đừng ai nhìn, phát phúc lợi bổ mắt còn giả bộ thanh liêm."
"Đúng đúng đúng ha ha ha."
"Hoặc tỷ tỷ nói đúng đó, chị em bọn ta phát phúc lợi nhưng là không phải ai cũng có phúc hưởng đâu. Bọn đàn ông mấy người có phúc còn chê, khinh bỉ."
Người vừa nói kia xấu hổ cười một tiếng: "Còn không phải tạo tí không khí sao."
Hoặc Long cười lạnh một tiếng tiến lại gần, ưỡn lên bộ ngực to tròn của mình sát lại gần người của đối phương đẩy đẩy để cho bộ ngực nảy lên không ngừng khiêu khích. Nếu không phải không đủ cao sợ rằng Hoặc Long còn rung lắc nó ở ngay trước mắt đối phương đó chứ.
Một màn này làm gì có điểm nào quyến rũ có thể nói, hoàn toàn trái ngược với hình tượng chủng tộc của Hoặc Long.
Chính là như vậy nhưng lại là vô cùng quen thuộc với các đội viên.
"Yêu nữ dám quyến rũ ta, còn không dừng tay ta liền bóp nổ người."
Người kia nói, còn chưa nói xong hai tay đã đưa lên nắn bóp hai quả dưa hấu to bự kia.
Hoặc Long nhận ra nhưng cũng không có né tránh, ngược lại phối hợp ưỡn lên bộ ngực.
"Có gì phải sợ, thích thì cứ dùng thoải mái. Muốn không qua một góc kín đáo hai ta tâm sự."
Những người khác tiếng cười càng lớn.
"Hoặc phó đội, quá độc ác."
"Đúng vậy, phát cơm chó cũng không phải cấp bậc này đâu."
"Ta thấy hai người trở về cưới luôn đi, đừng lề mề."
Hoặc Long nhìn đám người xùy cười một tiếng: "Sao nha, thích thì cũng tới góp vui."
"Không dám không dám, thằng bé lườm sắp muốn lòi con mắt ra rồi. Sợ là vừa mới động vào liền bị vác đao dí chạy đến c·hết mất."
"Đúng đúng, ngược lại là gần hai mươi chị em đây có ai ngứa ngáy khó chịu không, anh em rảnh tay có thể giúp một hai."
"Hừ, một đám háo sắc mắt toàn dục vọng, thảo nào vẫn còn độc thân."
"Không phải tại sợ mấy chị em cô đơn nha ha ha ha."