Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 75: Đổi người




Chương 75: Đổi người

Trong đấu trường Lê Lợi mượn dùng pháp tắc của thế giới tạo ra.

Cổ Mộc cùng Thạch xuất hiện ở cùng một chỗ, Thánh Gióng cùng Sương xuất hiện ở cùng một chỗ.

Mới đầu bốn người còn có chút hoảng hốt, cảnh giác chờ đợi một hồi không thấy ai khác xuất hiện mới dám buông lỏng một chút.

Cảm thụ một chút, Cổ Mộc mở mắt ra nói: "Đấu trường này có chút khác thường, người khai mở lại không có ở trong."

Thạch gật đầu nói: 'Đúng vậy, quy tắc cũng biến khác biệt. Đấu trường chỉ mất khi một phe không còn người."

Phe ở đây hiển nhiên là chỉ hắn cùng Cổ Mộc một phe, Thánh Gióng cùng Sương một phe.

Nghe lời hai người nói, Sương ở cách đó ngàn mét ngưng trọng không gì sánh được, cũng không còn tâm tư ăn uống gì.

Một phút tính từ lúc vào đấu trường tới giờ, ăn được cái bánh cũng không hồi phục được bao nhiêu năng lượng.

Thánh Gióng đứng ở bên cạnh, trên thân Rider khắp nơi lồi lõm nhưng cũng không có bị phá hủy.

Mặc dù là cưỡng ép tăng lên, không tính là chân chính lục tinh nhưng dù sao vẫn là lục tinh, ít nhiều vẫn cảm nhận được quy tắc có chút thay đổi, cụ thể không rõ ràng lắm nhưng hai người chắc chắn đối phương không có nói dối, cùng lắm là giấu diếm gì đó.

Thạch, Cổ Mộc hai người liếc nhìn nhau khẽ gật đầu.

Nếu đã xác nhận không còn ai khác vậy cũng không cần cẩn thận nữa, tranh thủ ra khỏi đây.

Cổ Mộc ẩn vào hư không, biến mất.

Thấy vậy Sương cũng ẩn vào hư không không thấy.

Thánh Gióng nhìn Thạch, ánh mắt hai người đối đấu.

Không nói một lời.

Ầm.

Ngàn mét khoảng cách chớp mắt biến không có, hai người cận thân chiến đấu.

Cuồn cuộn cơ bắp đầy bạo phát lực, Thạch quyền quyền đánh ra đều gây lên phong bạo, tiếng xé gió rít gào, hư không nứt ra.

Mặc dù không có phá toái hư không sụp đổ không gian nhưng vẫn rất đáng sợ.

Dù sao đây không phải đòn toàn lực của đối phương.

Thánh Gióng cậy có Rider tại thân không thèm phòng thủ, một đôi thiết quyền nện lên người Thạch lại như người thường đấm tảng đá, đau ngược lại là bản thân.

Rider bị nện ngày càng nát, đã sắp muốn hỏng đến nơi.

Trong lòng điên cuồng văng tục, Thánh Gióng không hiểu, thật sự không hiểu tại sao đòn t·ấn c·ông của mình không có tác dụng.

Cho dù là chênh lệch phẩm cấp thì cũng không đến mức đấy mới đúng, làm sao hạ phẩm lại không gây ra được chút tác dụng nào đối thượng phẩm, vô nghĩa đâu.

Giống như chính Thạch mới là người mặc Rider còn Thánh Gióng là người hóa Rider thành v·ũ k·hí vậy.

Khoan đã, Rider á.

Thánh Gióng chợt như có điều ngộ ra.

Thạch bắt được cơ hội, song quyền như hóa thành đá cứng đánh ra.

"Hóa thạch quyền, bạo."

Hai t·iếng n·ổ vang liên tiếp đồng thời vang lên, Thánh Gióng b·ị đ·ánh bay ra xa, trên thân Rider tổn hại đã không dùng được muốn hủy bỏ.

Vị trí bị Thạch đánh trúng càng là b·ị đ·ánh xuyên qua phá hủy lớp giáp đánh lên người Thánh Gióng.

Thánh Gióng gắng gượng đứng dậy, nhìn xem trổng rỗng túi đồ, v·ũ k·hí hắn có đều đã bị phá hủy.

Không có v·ũ k·hí hắn không chứng thực được ý nghĩ của mình.

Cắn răng, Rider hóa thành một cây tre được hắn cầm trong tay.

Tăng phúc vẫn còn, thực lực y nguyên vẫn là lục tinh nhưng nhục thân của hắn không có mạnh đến cấp bậc này, nhờ Rider cũng chỉ đạt ngũ tinh tru·ng t·hượng phẩm cấp bậc. Yếu đuối như vậy bị Thạch đánh cơ hồ là không quá mười quyền sẽ phải nằm xuống.

Thạch đã lần nữa đánh tới, song quyền hóa đá vung ra.

Thánh Gióng cắn răng, toàn lực vung ra một gậy.

Hai bên đồng thời đánh trúng lẫn nhau.

Thạch vững vàng đứng đó, một gậy của Thánh Gióng không hề hấn gì.

Thánh Gióng lại là b·ị đ·ánh bay, phần ngực b·ị đ·ánh nát thổ huyết không ngừng.

Có điều hắn vậy mà đang cười, b·ị đ·ánh nhưng mà đang cười, cười vô cùng sáng lạn.

Đúng rồi, đoán đúng rồi.

Sương từ hư không xuất hiện đè lại Thánh Gióng, nhỏ giọng nói: "Đổi người, yêu này thắng không được."



Cổ Mộc từ hư không đi ra, trong tay xách theo một Sương khác.

Khẽ bóp, đầu Sương kia nổ tung, biến mất.

"Cũng đang có ý này. Có gợi ý gì không."

"Có..."

Thạch cùng Cổ Mộc từ hai hướng đánh tới.

Thánh Gióng lao lên hướng phía Cổ Mộc, trong tay cây tre vung ra.

"Đổi người."

Dứt lời, cây tre hoành không trực tiếp đem Cổ Mộc đầu đập nát.

Một Cổ Mộc khác xuất hiện, trong tay cầm một cây gai đâm hướng Thánh Gióng.

Thánh Gióng gầm lên một tiếng, chiến ý dâng trào.

"Kỷ không côn."

Cây tre trong tay vung ra đem Cổ Mộc đập nổ lại tiếp tục đánh ra, nện thật mạnh vào hư không.

Tiếng nổ ầm vang, tay Thánh Gióng đau điếng như đánh phải thứ gì đó rất cứng.

Cổ Mộc khác xuất hiện, lao tới muốn ôm c·hết Thánh Gióng.

Thánh Gióng thu lại v·ũ k·hí, hồn lực phun trào sử dụng.

"Bụi tre quốc gia."

Hàng loạt bụi tre mọc lên, không chỉ ở trên mặt đất mà còn ở trên không trung, trong hư không, phủ kín cả một vùng không gian.

Ánh mắt Thánh Gióng quăng về một vị trí, nơi đó so nơi khác muốn trống trải một chút.

Hồn lực vận chuyển đến cực hạn, Thánh Gióng vung gậy.

"Kỷ không côn."

Như là xuyên qua không gian khoảng cách, xuyên qua thời gian, xuyên qua đến một chiều không gian khác, bỏ qua mọi chướng ngại trực tiếp hướng tới mục tiêu.

Ầm.

Thứ gì đó b·ị đ·ánh trúng, không còn ẩn giấu được nữa hiện ra ở chiều không này.

Đó là một gốc cổ thụ to lớn che khuất cả bầu trời.

Bản thể của Cổ Mộc.

Hắn vẫn luôn ẩn giấu bản thân, trốn ở một góc sử dụng mộc phân thân tác chiến.

Sương đã phát hiện ra, cũng nếm thử đánh hắn ra ngoài nhưng bất thành, cuối cùng bỗng nhớ về Thánh Gióng có một chiêu có thể trực tiếp đánh trúng mục tiêu nên muốn đổi người.

Thánh Gióng cười lớn, cây tre trong tay hóa thành hai đoạn như là hai cây tre con được Thánh Gióng dùng như dùi gõ trống.

Cổ Mộc không nói một lời, cành cây liên tục t·ấn c·ông Thánh Gióng.

"Ha ha ha, tao thích đánh nhau với kẻ mạnh thật đó nhưng ghét nhất đám suốt ngày trốn trốn giấu giấu như mày. Xem ra không kết bạn được rồi."

Thánh Gióng cười lớn, bật nhảy một cái thật cao rồi từ trên không giáng xuống, trong tay dùi gõ trống nện thật mạnh lên thân cây.

Kêu lên đau đớn, Cổ Mộc phẫn nộ quát: "Ai muốn làm bạn cùng ngươi."

Cành cây càng thêm rậm rạp t·ấn c·ông liên miên không dứt.

Thánh Gióng trên thân hiện ra một bộ giáp khác, từ công pháp Phạm Thiên cho hắn hình thành.

Hồn lực gia trì cơ thể rút đi một phần, trên hai cái dùi cháy bừng hai đoàn hỏa diễm.

Thánh Gióng mỗi lần gõ xuống ngọn lửa đều sẽ bén lên Cổ Mộc, cháy lan ra cả cây.

Hắn là cái pháp sư, cứ việc là cận chiến pháp sư nhưng không phải chỉ biết dùng pháp thuật tăng cường bản thân, vài loại pháp thuật nguyên tố hắn nhưng là biết dùng.

Tất nhiên, đó vẫn thuộc về loại gia trì bản thân nhưng có thêm nguyên tố, tăng tính khắc chế khi chiến đấu.

Cổ Mộc bản thể điên cuồng vùng vẫy muốn hất Thánh Gióng xuống nhưng không được, bám chắc như đỉa một dạng chỉ có thể uất ức chịu đánh.

Lúc này chỗ hại của chức nghiệp này lộ ra.

Yêu tộc yêu thụ khác với các yêu tộc khác, phần lớn bản thể đều không quá mạnh mẽ, lại có điểm yếu là lửa.

Cổ Mộc chức nghiệp càng là pháp sư, yếu đuổi bản thể căn bản không có tăng cường.

Nhưng bù lại có thể giấu trong không gian khác, chỉ cần không b·ị đ·ánh ra, chỉ cần không cạn hồn lực hắn có thể vô hạn tạo phân thân g·iết địch, đơn giản chính là vô địch.



Nhưng một khi bản thể bị lộ, yếu đuối bản thể chạy không thoát b·ị đ·ánh cận chiến số phận của chức nghiệp pháp sư.

Yêu thụ khác còn tốt, tốt xấu hóa thành hình người, chạy trốn cũng dễ chút.

Cổ Mộc chức nghiệp này không thể hóa nhân hình, mạnh là mạnh nhưng lộ ra bản thể chức nghiệp này gần như phế đi, di chuyển thôi đã khó khăn nói chi chạy trốn.

Chính là do có khuyết điểm lớn như vậy Cổ Mộc chỉ có thể làm phó đội, dù cho lực chiến không kém Hoàng Viên cũng không lên được chức đội trưởng.

Ngọn lửa làn ra cả cơ thể đốt hắn đau không chịu nổi, tạo ra mấy cái mộc nhân hướng về Thánh Gióng đánh tới.

Thánh Gióng không nhìn đám mộc nhân này, hai chân sút thật mạnh cắm vào trong thân cây, hai tay tiếp tục gõ.

Mất đi hồn lực gia trì, sức mạnh của hắn yếu đi, cơ thể cũng liền mạnh hơn bình thường pháp sư không được bao nhiêu nhưng ngọn lửa của hắn lại mạnh mẽ vô cùng.

Đối mặt cái cây có chức nghiệp pháp sư mà nói đơn giản chính là tốt nhất thần binh.

Thánh Gióng cười to không ngừng gõ: "Kết bạn nha, xong xuống hoàng tuyền lộ chờ trước cũng được mà. Nếu đã không muốn vậy chi bằng kết bạn với đám oan đại đầu tao g·iết đang chờ dưới đó đi."

Dứt lời một chưởng vỗ ngực, một ngụm máu phun ra dính lên hai cái dùi đang bùng cháy, ngọn lửa biến càng thêm dữ dội.

"Huyết hỏa, cháy lên đi ha ha ha ha ha."

Thánh Gióng không ngừng phun máu, lửa ngày càng mạnh mẽ đốt Cổ Mộc vài cành cây đã hóa thành tro bụi, thân cây vỏ ngoài đã cháy đen.

"Thằng điên, mày là một thằng điên."

Cổ Mộc như nhìn thấy rồi thằng điên, một đầu khát máu ác quỷ mà điên cuồng mắng chửi.

Dẫn tinh huyết, đốt thiên hỏa, thiêu cơ thể, diệt tinh thần.

Cổ Mộc hú lên một tiếng hét thảm thiết kéo dài, nỗi đau từ linh hồn bị thiêu đốt để cho đầu óc hắn trống rỗng.

"Đau, đau quá, con mẹ mày đau quá mau dừng lại a a a."

Mộc cự nhân hiện lên, to lớn nắm đấm hạ xuống như thái sơn áp đỉnh đem Thánh Gióng cùng Cổ Mộc cùng một chỗ cho đánh.

Thánh Gióng máu phun không ngừng, có thể truyền đến đau nhức người thường không thể chịu nổi.

Hắn mở ra cái miệng đầy máu cùng hàm răng dính đỏ cười, tiếng cười đặc biệt để cho người ta sợ hãi.

Hắn thông rồi, được Phạm Thiên đả thông rồi.

Sống c·hết có gì khác biệt, t·ử v·ong có gì sợ hãi, tất cả cuối cùng chỉ là một trạng thái.

Liều lên cái mạng này mà đánh, thật s·ợ c·hết cũng vẫn liều lên cái mạng mà đánh, chỉ cần đ·ánh c·hết được kẻ địch thì mình sẽ không c·hết.

Mà Thánh Gióng lại cảm thấy nếu c·hết, có thể kéo thêm đứa chôn cùng cũng không tệ.

Cho nên hắn không nữa sợ hãi đau đớn, không nữa sợ hãi c·ái c·hết, chỉ cần có thể g·iết địch thủ đoạn lại nguy hiểm thì thế nào.

Nguy hiểm chưa chắc đ·ã c·hết, không g·iết được địch chắc chắn phải c·hết.

Máu phun dính lên lửa để huyết hỏa cháy càng thêm mãnh liệt, thiêu đốt linh hồn Cổ Mộc càng thêm đau đớn.

Về phần thống khổ của bản thân, hắn mặc kệ.

"C·hết đi c·hết đi c·hết đi, không đau đơn sao. Chỉ cần c·hết đi là sẽ được giải thoát."

Cổ Mộc vô cùng sợ hãi.

Hắn không đau sao.

Thiêu đốt tinh huyết dẫn huyết hỏa, chính chủ thuật cũng chịu đau đớn không kém, linh hồn cũng giống như là bị thiêu đốt một dạng.

Hắn không đau sao.

Thánh Gióng tiếng cười to vang dội.

Đau sao?

Đau chứ.

Linh hồn thống khổ làm sao có thể chịu đựng.

Vậy sao không dừng lại? Tại sao vẫn tiếp tục?

Vì rồi chính hắn, vì cả bạn của hắn.

Hắn không g·iết địch địch g·iết hắn g·iết cả ban hắn phải làm sao giờ.

Cho nên Thánh Gióng dù cho thống khổ vẫn tiếp tục, tinh huyết theo miệng phun ra đốt lên huyết hỏa.

Dù cho mộc nhân đánh hắn, dù cho Cổ Mộc cành cây đánh hắn, dù cho mộc cự nhân nện hắn đau không chịu nổi, linh hồn cháy đau không chịu nổi hắn cũng không dừng lại.

Nước mắt đã sớm rơi rồi.

Hắn cũng đã sớm khóc rồi.

Đau, thật sự quá đau.



Đau quá mẹ ơi. Mẹ mày nữa đau lắm đó biết không. Sao mày không c·hết đi hả, c·hết đi c·hết đi mau c·hết đi.

Theo Thánh Gióng từng dùi từng dùi gõ xuống, ý thức của Cổ Mộc cũng dẫn mất đi.

Thạch ngay từ đầu thấy Cổ Mộc không ổn muốn xông tới giúp đỡ lại bị Sương cản lại.

Kỹ năng Sương sẽ không nhưng chiêu thức kỹ thuật sẽ dùng.

Tam xoa kích trong tay đánh lên người Thạch không có tác dung giống như Thánh Gióng một dạng không gây sát thương.

Dày đặc công kích như là trở thành trò cười nhưng băng chi lực vẫn có tác dụng, ít nhất cầm chân Thạch không có vấn đề.

Công kích toàn phương vị bộ vị đằng sau Sương ánh mắt khẽ động, tìm thấy.

Băng tuyết nữ thần nhãn vận chuyển đến cực hạn cuối cùng đã có phát hiện.

Ngụy lĩnh vực trải rộng mà ra, nhiệt độ không gian xung quanh hạ thấp, đóng băng.

Thạch phát lực, băng phong tan vỡ.

Hắn vung ra một quyền đấm thẳng cùng mũi tam xoa kích v·a c·hạm.

Cả hai lùi lại vài bước.

Thạch lại lần nữa công tới.

Đứng trước thế công của Thạch, Sương chỉ bị động chịu đòn âm thầm tính toán chỗ năng lượng còn lại.

Đến một thời khắc, thế công của Thạch có điểm hở, Sương lập tức bạo phát, dùng một phần ba chỗ năng lượng còn sót lại phát huy lĩnh vực đến cực hạn đem Thạch đóng băng.

Băng long gào thét mà đi, Thạch tốn sức thoát ra đã phải đối mặt với nó.

Thiết quyền hóa đá đấm ra, băng long dùng một phần ba năng lượng kia b·ị đ·ánh tan.

Thời gian như đóng băng, Cổ Mộc ở không gian khác có thể phần nào hạn chế nhưng Thạch làm gì có cơ hội.

Sương xuất hiện từ bên dưới, tam xoa kích xỏ xuyên đâm lên xiên Thạch thành một que xiên nướng.

Từ đầu đến giờ không chịu sát thương, như là bất hoại thân thể Thạch lớp phòng thủ lại bị một chiêu này xuyên thủng.

Cứ việc một chiêu này vận dùng cuối cùng còn sót lại lực lượng của Sương nhưng vẫn là không thể tưởng tượng nổi.

Hồn kỹ kết thúc, Thạch ánh mắt hoảng hốt.

Trước ngực bỗng mở ra, một viên đá có tay chân từ trong ngực Thạch nhảy ra ngoài.

Đây mới là chân chính Thạch.

Từ đầu tới cuối kẻ chiến đấu cùng Thánh Gióng và Sương vậy mà lại chỉ là một bộ giáp.

Một bộ tuyệt cường phòng ngự lực Rider.

Không phải cái gì chiến binh chức nghiệp, đối phương vậy mà lại là một pháp sư thao túng con rối.

Sau khi hệ thống thức tỉnh, có được Rider lại càng là cường đại hơn, phát huy ra viễn siêu bình thường uy năng chức nghiệp.

Thánh Gióng đã có nghi ngờ Thạch có phải hay không là giả.

Nếu là giả bộ thân thể này lại là thế nào.

Hắn đã thử thăm dò, cũng xác thực được đây không phải bản thể của Thạch nhưng lại không có năng lực tìm ra điểm yếu để đánh vỡ phòng thủ, đành nhường lại cho Sương.

Sương vung tay quật mạnh tam xoa kích, như là đánh bóng chay đem Thạch đánh về phía Thánh Gióng vừa hay rơi vào vị trí Cổ Mộc bị nện.

Thánh Gióng tiếp tục nện lấy nện lấy, Thạch rơi vào bị Thánh Gióng trực tiếp nện lún sâu vào trong thân cây.

Sương hóa thành bản thể, một thanh v·ũ k·hí phá không bay tới.

Khi Thánh Gióng nhấc dùi lên Sương cắm đầu nhọn của mình vào bản thể của Thạch.

Dù sao vẫn là lục tinh, còn là tảng đá thành tinh, chỉ hơi cắm sâu vào.

Thánh Gióng thật cao nhấc lên song dùi nện thật mạnh xuống.

Ầm.

Sương xuyên qua Thạch phá thành từng mảnh đem hắn g·iết c·hết, cũng tiện thể đâm xuyên qua Cổ Mộc, hàn khí l·ây n·hiễm cả cây.

Nóng lạnh giao thoa, băng hỏa cùng tác động để Cổ Mộc càng thêm thống khổ c·hết đi.

Rốt cuộc kết thúc.

Thánh Gióng cuối cùng có thể dừng lại, như là đã vận động liên tục mấy ngàn năm liền mệt mỏi cùng cơn buồn ngủ ập đến.

Không có nghĩ nhiều, hắn lăn ra tại chỗ nằm, hồng hộc tiếng thở truyền ra, ánh mắt khép mở ý thức mơ hồ.

Sương cũng biến về dạng người, nắm như c·hết t·ại c·hỗ.

Một phe người không còn, đấu trường từ từ biến mất.