Chương 77: Hư thú triều
Không vội lấy một hai phút, Hòa Long để mọi người đùa cho đã rồi mới lên tiếng nói.
"Đủ rồi, chia đội tiến vào."
Rất nhanh còn lại chín mươi người chia làm ba nhóm lần lượt tiến vào.
Vĩ Long đi đầu, Hòa Long đi kế, Hoặc Long đi cuối.
Tuy nói chỉ có khả năng sẽ bị phục kích vì nơi đây rất thuận lợi nhưng đám người lại chắc chắn rằng sẽ bị phục kích, từ việc đối phương đặt bẫy g·iết c·hết mười người vào trong tìm kiếm có thể thấy rõ được gan của mục tiêu cũng không nhỏ.
Bất quá biết là vậy nhưng là bọn hắn không có lựa chọn khác, nếu như đi vòng tốn quá nhiều thời gian, mục tiêu hoàn toàn có thể chạy trốn mất.
Không còn cách nào khác Hòa Long chỉ có thể lựa chọn tiến vào đối mặt với phục kích.
Tiến vào trong, bởi vì là ban đêm, đoạn đường này cũng không ngắn cho nên không thấy được bên kia đầu ra.
Đám người tiến lên rất chậm, cẩn trọng từng bước đi.
Biết là sẽ bị phục kích còn không chịu cẩn thận vậy chỉ có thể là đồ ngu, hoặc là mấy đứa chán sống mới làm vậy.
Kỹ năng của Hoặc Long vẫn tại, che giấu thân hình rất tốt.
Ai cũng là lão tướng, giác quan nhạy bén không kém, cứ việc không thể sử dụng hồn lực nhưng yêu tộc vẫn là yêu thú, trực giác mạnh hơn nhân tộc nhiều lắm, muốn phục kích cũng không dễ.
Đi vào trong được hai trăm mét, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì nhưng cảm giác nguy hiểm lởn vởn quanh thân để cả đội không dám buông lỏng cảnh giác.
Hòa Long suy đoán khả năng phải tới đoạn giữa, khi đó trước sau một dạng mục tiêu mới sẽ phục kích.
C·hết cái vật phẩm thiên khoa kỹ bọn hắn mang theo phần lớn đều là linh kỹ, có ba động hồn lực nếu không có thể sẽ hỗ trợ một hai.
Bỗng Vĩ Long đằng trước tăng thêm tốc độ, Hòa Long khẽ nhíu mày ra hiệu cho đằng sau đuổi theo.
Hơn chín mươi người chạy nhanh, bộ pháp nhẹ nhàng nhìn như đang chạy trên mặt đất nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy không phải, bàn chân cách mặt đất 2cm nhìn như đang lướt đi.
Long tộc, biết bay không phải rất bình thường sao. Tuy bây giờ đang ở dạng người nhưng giữ bản thân cách mặt đất một khoảng cách nhỏ không có chút độ khó.
Cũng vì vậy chôn bom dưới đất là vô dụng, bọn họ căn bản không đạp lên làm sao có thể kích hoạt.
Lại thêm kỹ năng của Hoặc Long, bình thường vật phẩm thiên khoa kỹ cho dù là dò xét thân nhiệt cũng dò không ra, hồn lực ai ở đây dám dùng cho nêm bọn hắn là gần như không thể bị phát hiện.
Là gần như mà không phải hoàn toàn.
...
Đầu bên kia, Phạm Thiên cùng Thánh Gióng ẩn nấp chờ sẵn.
"Đến rồi." Phạm Thiên nói.
Hắn cảm nhận được hơi thở công pháp, một bộ công pháp ngũ tinh trong ít ỏi những bộ công pháp ngũ tinh hắn đã bán được.
Huyết thần luyện tinh pháp.
Một bộ công pháp tinh luyện huyết mạch, tu luyện đến tận cùng có thể để cho huyết mạch sinh ra thần thông, đời sau có thể kế thừa huyết mạch thần thông, trời sinh mạnh hơn những người khác.
Phải biết để huyết mạch mạnh đến mức sinh ra thần thông không phải ai cũng làm được, muốn đời sau kế thừa huyết mạch thiên phú tăng cao cũng phải đến Thần Chiếu cảnh, tức phi thăng lên tiên giới.
Mà tu luyện huyết thần luyện tinh pháp người chỉ cần đến Hóa Thần cảnh là đủ, một người thành công ngàn đời được nhờ.
Người tu là vậy, yêu tu cũng thế, như cũ có tác dụng sinh ra thần thông, cũng để cho huyết mạch tinh khiết hơn có ngày phản tổ.
Trong khi bị truy đuổi Phạm Thiên đã cảm nhận được lượng lớn hơi thở công pháp, nếu không hắn cũng không có gan đi phục kích một đám cường giả như vậy.
"Ok."
Thánh Gióng đáp một tiếng, hai tay nhanh chóng thao tác.
Ngay trước lối ra xếp hàng một đống súng trường tự động, Thánh Gióng thiết lập một chút, xác nhận chỉ lệnh t·ấn c·ông toàn bộ súng trường đều tự động khai hỏa.
Cộc cộc cộc thanh âm vang lên không dứt.
Hòa Long đang di chuyển bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh.
Vĩ Long ở đằng trước phản ứng nhanh hơn, khẽ quát một tiếng.
"Có địch."
Toàn bộ ba mươi người đi ở đằng trước bay ra tư thế phòng thủ.
Đạn bay tới, v·ũ k·hí trong tay nhanh như thiển điện chặn lại, từng viên đạn b·ị c·hém làm đôi rơi xuống đất.
Một chiếc máy bay không người lái ở trên không trung quay trọn cảnh này gửi về.
Phạm Thiên nhìn màn hình hệ thống trước mặt, hai tay ở thật nhanh thao tác nhìn qua chuyên nghiệp hơn Thánh Gióng nhiều, không phải chỉ là xác nhận chỉ lệnh t·ấn c·ông.
Từ trên không đáp xuống hàng loạt máy bay không người lái chờ theo hàng loạt v·ũ k·hí nóng khác nhau.
Nhấn xuống cái nút, tất cả khai hỏa hướng về vị trí đạn bị chặn lại.
Ầm ầm thanh âm vang lên, vách núi hơi rung chuyển.
Đạn vẫn không ngừng xả, pháo các loại liên tục bắn xuống.
Trong làn sương khói đạn, hơn chín mươi yêu tộc chậm rãi tiến lên.
Dọa bọn hắn một hồi, hóa ra chỉ là một đống bình thường v·ũ k·hí nóng.
Loại này sát thương đối nhất nhị tinh còn có tác dụng, tam tinh ít đi rất nhiêu tứ tinh càng là không cần nhìn.
Động tĩnh tạm được, không đến mức sẽ thức tỉnh đám hư thú.
Hiểu rõ điều này cả đội tiếp tục tiến lên tranh thủ vượt qua vách núi.
Mục tiêu không thể cách quá xa, còn dùng loại này t·ấn c·ông là còn không chạy trốn.
Nếu chỉ có từng này vậy chỉ có thể nói quá ngu.
Qua màn hình Phạm Thiên nhìn được hết.
Hắn nhìn sang bên cạnh duy nhất trong túi đồ một quả bom h·ạt n·hân, khóe miệng nhấc lên.
"Đã xác định vị trí...thiết lập tọa độ...mở bản đồ hệ thống, thay thế...phóng."
Phiu.
Tên lửa h·ạt n·hân bay cao lên không trung, cao hơn cả vách núi rồi bắt đầu rơi xuống vị trí đã chỉ định sẵn.
Trong màn đêm, một buổi tối không gió không trăng không sao, tử thần buông xuống.
"Nhìn, có thứ gì đang tới."
Vĩ Long chỉ lên trên trời nói.
Đám người nhìn lên giật mình nói: "Mẹ nó, là t·ên l·ửa h·ạt n·hân."
Không cảm nhận được ba động hồn lực, là vật phẩm thuần khoa kỹ.
Nhưng đây con mẹ nó là v·ũ k·hí h·ạt nhân đó, tứ tinh ăn vào cũng phải lạnh.
Và trong đội bây giờ không ít tam tứ tinh năm sáu mươi mạng chứ ít gì.
"Lục tinh giỏi phòng thủ mau dùng chân thân chặn lại, Hoặc Long toàn lực che giấu v·ụ n·ổ. Toàn đội mặc vào Rider, từ giờ không còn an toàn." Hòa Long quát.
Tên lửa h·ạt n·hân rơi xuống động tĩnh đủ thức tỉnh đám hư thú quanh đây, nhất định sẽ c·hết cả lút đấy.
Một vị lục tinh yêu tộc bật nhảy qua lại giữa hai vách núi nhảy lên.
Nhảy lên trên không không còn vướng cản thời điểm lập tức hóa thành một đầu cự long đụng vào t·ên l·ửa h·ạt n·hân.
Tiếng nổ vang trời, một cây nấm nhỏ mọc lên trên không cùng một đợt chiếu sáng như mặt trời ban ngày.
Hoặc Long toàn lực thôi động mở rộng sương mù che giấu v·ụ n·ổ.
Ở bên ngoài nhìn vào như cũ yên tĩnh không có gì lạ một buổi.
"Tăng tốc, toàn lực chạy về phía trước." Hòa Long ra lệnh.
Lập tức cả đội tăng mạnh tốc độ chạy tiến lên.
Cự long hóa thành nhân hình rơi xuống trở lại đội, trên thân hoàn hào không thương không có dấu hiệu nào là vừa chịu một phát t·ên l·ửa h·ạt n·hân.
Không thể không nói thể phách của long tộc thực sự quá cường hãn. Đổi lại là nhân tộc lục tinh ít ra còn có vết cháy quần áo cháy da để nhìn.
Phạm Thiên khẽ nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm: "Chậc, cứ như vậy c·hết một số thức tỉnh hư thú không tốt sao, lại cứ thích bức ta."
Nhìn sang bên cạnh trang bị cỡ chục quả t·ên l·ửa cỡ nhỏ đều là linh kỹ, Phạm Thiên ánh mắt phiền muộn.
Hắn muốn tiết kiệm qua Thiên quốc còn có chỗ dùng, dù sao đều là người lạ cảnh lạ không có chút áp đáy hòm đồ vật rất khó lăn lộn.
Xem ra là không động không được.
Đè xuống cái nút to tròn màu đỏ có hình đầu lâu nhìn có vẻ nguy hiểm, Phạm Thiên lập tức để Thánh Gióng đưa mình rời xa chỗ này một chút.
Sắp có cái hay nhìn.
Bom nổ.
Đống bom được chôn ở cả hai đầu ra vào nổ tung lần lượt kéo vào trong hướng thẳng đến chỗ đám Hòa Long.
Đất đá đổ sụp xuống chặn kín cả hai đầu.
Mười quả t·ên l·ửa đồng loạt phóng đi, hồn lực ba động tuy có nhưng cực kỳ nhỏ, rất khó để nhận ra.
Cho đến khi đã đến ngay trên đầu, trong màn đêm tối khó thấy này Hòa Long mới có thể nhận ra.
"Chó c·hết, ngũ tinh trở lên bày ra kết giới hồn lực. Vĩ Long, đi."
Hòa Long quát một tiếng đằng không mà lên, theo sau là những yêu tộc đã trang bị Rider đằng sau có thực lực ngũ tinh trở lên.
Hồn lực phun trao tạo thành một kết giới bảo vệ.
Hoặc Long cùng tứ tinh đám sử dụng hồn lực vững chắc không gian.
Lượng lớn linh kỹ sát thương lớn rất dễ để không gian bất ổn, cần vững chắc không gian cho an toàn.
Vĩ Long cổ động toàn thân hồn lực, không gian chi lực cường đại lập tức đem cả đội dịch chuyển đi.
Đám Hòa Long vừa đi kết giới cũng biến mất, còn lại sáu quả t·ên l·ửa rơi xuống san bằng cả khu vực, ba động hồn lực mãnh liệt truyền ra.
Loại t·ên l·ửa này phạm vi nổ khá nhỏ, chỉ có năm trăm mét uy lực lại xa xa vượt qua t·ên l·ửa h·ạt n·hân, đã đạt đến ngũ tinh tru·ng t·hượng phẩm cấp bậc.
Lập tức hố sâu khổng lồ xuất hiện, hàng loạt hư thú ngủ say thức tỉnh.
Vĩ Long cùng đám yêu xuất hiện, cách lối ra khoảng trăm mét.
Lập tức dưới chân phát ra bíp bíp tiếng kêu, phát ra ầm ầm không ngừng t·iếng n·ổ.
Xung quanh đám người như đã chờ sẵn từ lâu các loại súng cấp bậc linh kỹ đồng loạt khai hỏa.
Mọi hướng công kích, kết giới hồn lực lần nữa dựng lên.
Từ ngoài nhìn vào giống như Vĩ Long căn chuẩn vị trí đặt bẫy này mà dịch chuyển vào một dạng, hết sức ngu xuẩn.
Nhưng Phạm Thiên biết không phải tại đám này ngu, là do hắn cả.
Cách đó không xa Phạm Thiên cùng Thánh Gióng nấp sau một cái cây, không có bất cứ khí tức nào lọt ra.
Bom, là hắn chuẩn bị sẵn.
Súng, cũng là hắn chuẩn bị sẵn.
Nhưng không phải ban đầu liền đặt tại kia, là do hắn đã cảm nhận được không gian ba động lập tức bày ra.
Loại này ba động rất nhỏ nhưng sao trốn qua được hắn, đã từng phong thánh đỉnh phong cảnh tu sĩ.
"Vĩ Long tên chó c·hết này, mau đi cho bà."
Hoặc Long gầm lên giận dữ quát.
Muốn đi, hỏi qua tao chưa.
Phạm Thiên từ trong bóng tối đi ra lộ ra trước mặt đám người, khoảng cách cỡ năm mươi mét, quả thực là có cũng như không.
"Đi đâu mà vội thế, định bỏ tao ở đây à." Phạm Thiên cười nói.
Thấy Phạm Thiên xuất hiện động tác của Vĩ Long hơi dừng lại.
Một tên yêu tục từ trong kết giới mặc kệ trúng đạn xông ra, tiện tay phá đi vài khẩu súng.
Năm mươi mét khoảng cách chớp mắt không có, một đổi long trải hiện ra một đòn muốn vỗ nát đầu Phạm Thiên.
Chính là vì tên này mới có bao anh em phải c·hết. Trở về cứ báo gia tộc không còn cách nào khác là được, miễn có căn nguyên nơi tạo ra năng lượng mới là gia tộc có thể tìm hiểu ra cách tu luyện.
Một trảo vỗ xuống, ầm.
Phạm Thiên này vậy mà lại là ảo ảnh mang theo bom.
Tất nhiên đó chỉ là bom thường, không phải linh kỹ cấp. Nhưng đối phương cũng chỉ là tam tinh nhờ Rider có thực lực tứ tinh, bị nổ một trận b·ị t·hương cũng không nhẹ.
Từ trong bóng tối lại một Phạm Thiên đi ra: "Đúng là tuổi trẻ, không chịu nghe người khác nói. Tao nhớ yêu tộc đâu có ngu như vậy."
Phạm Thiên mở miệng nói, ngữ khí lạnh nhạt.
"Mau quay lại, cẩn thận là bẫy." Hòa Long quát.
"Chậc." Phạm Thiên đưa tay vạch một cái, máu giọt giọt chảy xuống: "Nghe nói chút được không, đi gì vội."
Tên yêu tộc kia thấy vậy cắn răng, đè xuống v·ết t·hương xông lên.
Lại là một trao lại là t·iếng n·ổ quen thuộc.
Hắn c·hết, nổ tan xác.
Tiếng cười vang từ bốn phương tám hướng truyền tới, từng cái Phạm Thiên đi ra thình lình lại có 99 người.
Đây là đám tiểu nhân từ quả trừng Âu Cơ đưa hóa thành, Phạm Thiên đã dùng chính máu mình tạo ra.
Tốn nhiều máu như vậy v·ết t·hương nặng thêm không ít.
"Yêu tộc từ trước đến nay đều ngu vậy sao, bất quá thời gian đủ rồi."
Lấy máu hóa nhân, những tiểu nhân này như hóa thành một người thật sự có tự mình sinh mệnh.
Nhưng là không thể mãi duy trì như đám tiểu nhân bằng đất kia, đám tiểu nhân có sinh mệnh này chỉ có thể tồn tại trong một ngày.
"99 tinh tú trấn thiên tuyệt không trận."
99 cái Phạm Thiên hóa thành 99 đóa lấp lánh tinh thần bay v·út lên không biến mất.
Dưới đất nổi lên 99 điểm sáng kết nối với nhau tạo thành một bức đồ án phức tạp.
Vĩ Long nhận ra không ổn nào muốn ở lại, lập tức muốn dịch chuyển tất cả ra khỏi cái chỗ nguy hiểm này.
Nhưng muộn, không gian đã bị phong kín, bất cứ thủ đoạn dịch chuyển nào ở đây đều vô dụng.
"Còn chờ gì nữa, mau đi." Hoặc Long gần như điên hét lên.
Chậm thêm tí nữa hư thú tới, lúc đó muốn đi cũng không được.
Những yêu khác cũng là vừa chống kết giới vừa thúc giục.
Bọn hắn không biết trận pháp vừa nãy Phạm Thiên bày ra là có tác dụng gì nhưng không cảm nhận được không gian có gì thay đổi, sao còn không đi.
Vĩ Long sắc mắt khó coi như là dái chó.
Thật, hắn cũng không biết tại sao không thể dịch chuyển, rõ ràng là hắn không cảm nhận không gian bị phong kín.
Mặt đất từng đợt rung chuyển dữ dội như có hàng ngàn con thú chạy qua.
Mà cũng không phải như là, thật sự có đến đơn vị ngàn số hư thú đang chạy tới.
Yếu có nhất tinh, mạnh có lục tinh, số lượng khổng lồ đang chạy tới.
Bên kia vách núi cũng cảm nhận được rung chuyển.
Trên không, tiếng kêu đinh tai nhức óc của chim loại hư thú vang lên, đều không yếu.
"Nhanh lên con mẹ mày."
"Mau, muộn thêm liền chôn tại đây mất."
"Vĩ Long."
Một tiếng cười trầm thấp truyền tới thu hút sự chú ý của cả đội.
Thánh Gióng dìu theo Phạm Thiên đi ra từ sau thân cây, tiếng cười chính là của Phạm Thiên.
Nhìn hắn thần sắc bình tĩnh tựa như nắm chắc mọi thứ trong tay một dạng, giống như từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của hắn.
Phạm Thiên mở miệng nói, ngữ khí lạnh nhạt mang theo vài phần lạnh lẽo.
"Kẻ địch của ta chưa bao giờ c·hết thoải mái qua, nếm thử cảm giác bị xé xác đi."
Nguyên bản dành cả một đời chiến đấu với yêu tộc là quá đủ rồi, hắn không muốn lại tiếp tục như vậy. Sống một kiếp mới hắn bỏ xuống định kiến của bản thân, buông bỏ địch ý đối với yêu tộc không chủ động đi dính vào.
Ý nghĩ tốt đẹp là vậy.
Nhưng là hắn không muốn đối địch với yêu tộc yêu tộc lại cứ muốn đối địch với hắn, hết lần này đến lần khác từ kiếp trước đến kiếp này đều nhằm vào hắn, chèn ép hắn, gây khó dễ hắn.
Quả nhiên nhân yêu hai tộc đã được định sẵn làm kẻ thù.
Phạm Thiên trong lòng khẽ thở dài.
Lấy hắn tư lịch từ lúc sống lại đến giờ những người hắn gặp đều chỉ đáng tuổi cháu tuổi chắt chít của hắn.
Làm người lớn, hắn vốn không thèm chấp, xưa nay cũng không thèm để ý đến hành động của người khác. Trừ phi là nổi lên sát tâm giống như Cuồng Sư một dạng nếu không Phạm Thiên đều không xem ra gì, chỉ là trò đùa trẻ con.
Có thể bây giờ Phạm Thiên không thèm quan tâm không nổi.
Hắn đã quên rằng bản thân mình bây giờ yếu, rất yếu. Vì vậy ánh mắt từ trên cao nhìn xuống phải sửa lại.
Không còn là một đám kiến hôi không cần quan tâm, là một đám kiến rắc rối suốt ngày muốn bế đi đồ ăn của hắn cần phải bị diệt trừ.
Bây giờ Phạm Thiên đã mù nhưng nếu đôi mắt còn tại sẽ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng đến cực hạn, sự lạnh lẽo của người nhìn vào đôi mắt đó cảm nhận được để bất kỳ ai cũng phải sợ hãi.
Ánh mắt vô tình đó tựa hồ dù cho cả thế giới người đều c·hết đi hắn mắt cũng sẽ không nháy lấy một cái.
Hiện tại mắt không có, mấy thứ này đều không có rõ ràng như vậy nhưng cái khí chất Phạm Thiên tỏa ra kia cũng không kém bao nhiêu.
Tiên thần trên trời nhìn xuống nhân gian, phàm nhân c·hết lại nhiều thì có sao, nháy mắt thời gian đủ đẻ sung túc trở lại không đáng để ý.
Phạm Thiên đứng đó không nói thêm lời nào.
Hắn địch ý lần nữa nhấc lên, địch ý của một vị phong thánh cảnh. Vẫn là ý nghĩ đó không muốn tiếp tục cuộc chiến với yêu tộc nhưng cũng sẽ không dễ dãi như trước, dù cho là nhân tộc, không cần nổi lên sát tâm, địch ý ra tức tử địch.
Một đạo pháp thuật hỏa cầu phóng ra.
Phạm Thiên cùng Thánh Gióng biến mất, lại là ảo ảnh.
Trên không, một chiếc máy bay lấy tốc độ cực nhanh bay đi, thoáng cái liền không còn bóng dáng như đã biến mất.
Chiếc máy bay này bên trên đang chở Phạm Thiên cùng Thánh Gióng.
Động tĩnh ở đây lớn như vậy hư thú đều bị thu hút về đây, chỉ cần hơi ẩn giấu đi sẽ không bị để ý tới, có thể an toàn thoát đi.
Lúc này hư thú tới.
Hư thú rất kỳ lạ, bình thường đấu tranh giữa chúng rất kịch liệt nhưng nếu như có xuất hiện nhân tố nằm ngoài hư giới tức không phải hư thú sẽ lập tức bỏ qua mọi thứ, chỉ để ý đến việc loại bỏ dị nhân tố.
Chính vì vậy kinh động đến hư thú đều không phải hành động thông minh gì, những kẻ đó đều phải c·hết rất thảm.
"Chó má."
Tiếng hét không cam tâm truyền vang đi thật xa.
Không biết hôm nay một đội hơn chín mươi người liệu có bao nhiêu còn sống sót.