Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 74: Chết hết rồi




Chương 74: Chết hết rồi

Hoàng Viên gầm gừ, đón chào Lê Lợi chính là một gậy vung tới.

Lê Lợi nước chảy mây trôi vung kiếm lên đỡ.

Năng lượng trong cơ thể vận chuyển, cụ hiện thành một quyển sách trong tay Lê Lợi.

Quyển sách mở ra, bên trong trang giấy là trống không không có thứ gì.

Hơi dẫn động một thoáng, pháp tắc như hướng về quyền sách tràn vào hóa thành từng trang sách giày đặc ký tự.

Ngoài bìa hiện lên to rõ hàng chữ "THẾ GIỚI KÝ LỤC" phát ra lấp lánh ánh hoàng kim.

Lê Lợi một tay cầm kiếm một tay cầm sách chăm chú đọc, ánh mắt chưa từng nhìn Hoàng Viên thêm lấy một lần.

Hoàng Viên cảm thấy bản thân bị xem thường, gầm lên giận dữ.

Thiết côn trong tay hóa thành khổng lồ, đầu gậy bọc một lớp đất màu nâu đặc áo giáp nhìn qua nặng nề như muốn đè nát cả phiến đại địa bên dưới.

Lê Lợi vẫn không thèm nhìn qua.

Thuận thiên kiếm ý phun trào, kiếm dung thiên địa, Lê Lợi như hóa thân thành thế giới một bộ phận.

Thuận Thiên kiếm vung lên, vẫn là như trước không có động tĩnh như là một kiếm bình thường.

Hoàng Viên cảm thấy bản thân hoa mắt rồi, hắn thấy được mình vung gậy hướng về thế giới này, bị thế giới này cản lại.

Giống như đang đối mặt với chính thế giới này.

Lê Lợi không có quan tâm nhiều, một cái thực lực nhỏ bé không đáng quan tâm con kiến mà thôi.

Nếu muốn g·iết hắn tất nhiên có thể làm được, nhưng cũng sẽ tiêu hao hết năng lượng, phải quay lại trường hà kiếm trang quay về thời đại của mình.

Đang bận đọc sách đâu, hắn tất nhiên là không nguyện ý quay về.

Cho nên hắn chỉ là bị động phòng thủ, làm tròn nhiệm vụ của mình không cho Hoàng Viên cản trở Phạm Thiên làm việc.

Chỉ cần Hoàng Viên bất động Lê Lợi không ngại ngồi đó bày ra bàn trà cùng nhau ngồi xuống đâu.

Nhìn xem vẫn còn miệt mài t·ấn c·ông Hoàng Viên nhưng vẫn không phá được thế phòng thủ của Thuận Thiên kiếm, Lê Lợi tâm phiền khó nói.

Quyển sách trong tay bay lên hóa thành một phương thế giới trấn áp Hoàng Viên mà xuống.

Đem Hoàng Viên nhốt lại, quyển sách lại bay về trong tay Lê Lợi. Trong sách thiếu mất một trang giấy, là trang mà Lê Lợi đã đọc qua.

Làm xong Lê Lợi triệt để mặc kệ, vung tay một cái trước mặt xuất hiện một cái bàn trà, trên bàn có một bình trà nóng hổi hương trà thơm lừng.

Rót cho chính mình một chén, Lê Lợi thoải mái ngồi xuống vừa nhâm nhi ly trà vừa đọc sách.

Mà Hoàng Viên hoảng hốt, rốt cuộc là thủ đoạn bực nào mới có thể đem hắn nhốt lại không chút sức phản kháng.

Ban đầu vẫn còn khá rộng rãi, Hoàng Viên chưa kịp nhận ra nhưng sau đó chỉ còn lại không gian vừa đủ cho hắn đứng.

Giống như là một cái lồng vô hình đem hắn nhốt lại.

Hoàng Viên thu lại thiết côn, song quyền loạn đả một hồi nhưng cái lồng này ngay cả lung lay đều chả thèm lung lấy một cái, vững chắc vô cùng.

Hắn từ bỏ rồi, hóa lại nhân hình, Hoàng Viên nhận thấy như vậy còn dễ chịu một chút, cái lồng này cũng không có nhỏ lại.

Nhìn Lê Lợi đang nhàn nhã ngồi uống trà đọc sách, trong hoàn cảnh này nhìn đặc biệt đẹp trai.

Hoàng Viên nhịn không được cũng lấy ra một cái bàn, còn có một chai rượu ngon cùng ít đồ nhắm, tại chỗ tự mở tiệc rượu.

Hắn cũng không gấp, nhìn ra ngoài kia Phạm Thiên lấy một địch mười vị yêu tộc lục tinh chật vật vô cùng, hắn không có vội.

Bình tĩnh lại xong hắn thoải mái hơn hẳn, không còn sự điên cuồng lúc trước.

Vừa ăn vừa hồi phục chuẩn bị cho tiếp theo nếu có chiến đấu.

Lê Lợi ngồi một bên liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn về phía Phạm Thiên.

Cảnh tượng hắn thấy khác hoàn toàn với Hoàng Viên thấy.

Huyễn cảnh này dùng không tệ, Lê Lợi âm thầm gật đầu.

...

Phạm Thiên chầm chậm bay tới gần, đám yêu tộc kia kiêng kị không gì sánh được nâng lên cảnh giác nhìn về phía hắn.

Có thể gọi ra một tôn tồn tại cường đại như vậy, rốt cuộc là cỡ nào thủ đoạn.



Còn có thể gọi ra tiếp không.

Hai thứ này nhường bọn hắn không dám loạn xuất thủ.

Phạm Thiên ngẩng đầu nhìn trời, nhìn cái kia vô tận tinh không, trong miệng khẽ than: "Thất tinh chi uy có diệt quốc chi năng a."

Đây còn mới là bán thần, thậm chí chỉ là ngụy bán thần cấp.

Vậy mà tùy tiện mỗi đòn đều mang phá toái hư không uy năng, toàn lực thậm chí có thể diệt rồi một quốc gia.

Nhìn xem bầu trời tan hoang cái kia, vẫn còn ở đấy thuận thiên kiếm ý, Phạm Thiên cảm thụ một chút rồi nở nụ cười.

"Lâu rồi không trò này."

Tản Viên Sơn kiếm được hắn thu vào, khí tức đại phóng.

Nguyên anh cảnh giới, khác biệt lớn nhất so với luyện khí, trúc cơ, kim đan là ở chỗ kiểm soát.

Kiểm soát năng lượng, hoàn toàn khống chế cũng như vận dụng được mọi loại công pháp.

Ví dụ như một chiêu diệt thế Phạm Thiên đánh ra, trên không tạo thành hai đầu long phượng đó nhưng thật ra là do năng lượng quá lớn không thể kiểm soát, lấy hóa hình để có thể dễ hơn khống chế.

Long phượng bay xuống g·iết địch cái gì, hay là tương tự chiêu thức đơn giản hóa tới nói đều là một cái quá trình tích tụ năng lượng rồi ném cầu năng lượng xuống, không có khác biệt.

Bỗng Phạm Thiên nhớ đến rồi một vị cường giả nào đó, tên là Tôn Ngộ Không, cũng có một chiêu thức tích tụ quả cầu năng lượng rồi ném xuống, ngoại trừ ngoại hình khác nhau ra hai cái cũng chả khác nhau là mấy.

Nếu Phạm Thiên có thể điều khiển hoàn toàn vậy cũng sẽ không có cái gì long phượng loạn vũ cảnh tượng.

Tất nhiên cố tình cụ hiện ra không nói làm gì.

Cái này cũng không ảnh hưởng đến uy lực hay là tiêu hao nên cũng không đáng để ý.

Nhưng là có thể kiểm soát, đem chiêu thức vận dụng tối đa sẽ có được kinh hãi thế tục kết quả.

Ví dụ như Phạm Thiên thi triển ra một diệt thế, trăm kiếm hiện liền có thể dùng ra trăm cái diệt thế, ngàn kiếm ngàn cái.

Chỗ hại không có chỗ tốt vô tận.

Cái này nói mơ hồ nhưng nói đến một chiêu có lẽ rất quen thuộc.

Vạn kiếm quy tông.

Đây nhưng là đỉnh cao của khống chế, từ ngự một thanh kiếm thành vạn thanh kiếm.

Nhưng là đã sớm thất truyền, trên giang hồ còn cái kia vạn kiếm quy tông mấy người dùng ra đều là hàng giả, không phải khống chế vạn thanh kiếm riêng lẻ mà là lượng lớn kiếm, không có tính linh hoạt vốn có, không biết lập trận chỉ biết hướng về một chỗ ném.

Mà Phạm Thiên tất nhiên là không làm được.

Nói đùa gì, hắn cho đến c·hết kiếm tu cảnh giới vẫn chưa bước ra một bước kia, vạn kiếm quy tông còn sớm lắm.

Thấy Phạm Thiên đứng đó không động đậy, Lê Lợi hiểu ý phất tay một cái.

Trên trời thuận thiên kiếm ý đi theo tan biến, kiếm ý này ở bảo vệ người khác không bị hút vào đồng thời vẫn luôn tàn phá bầu trời không cho hồi phục lại.

Mất đi thuận thiên kiếm ý bầu trời nháy mắt hồi phục lại, chỉ là cái kia cao v·út không thấy điểm cuối cửu thiên tầng mây nhưng không có.

Ánh nắng lần nữa chiếu rọi Việt quốc hư giới vùng ngoài.

Nhưng là cảnh tượng đó vẫn không thể quên đi, nó lạc ấn mãi vào sâu trong trí óc mỗi người.

Phạm Thiên không nói một lời, sau lưng hiện lên hàng trăm thanh kiếm.

Yêu tộc lục tinh đám người ánh mắt khẽ động.

Đây là muốn chiến.

"Giết, không còn đường lui. Hắn chỉ có một người thôi, toàn thể xông lên."

Một yêu tộc trong đó hét lớn.

Gần ngàn người, có từ hư không lao ra, có từ dưới đất phi lên, có sẵn trên không trung, đồng loạt bay về phía Phạm Thiên.

Phạm Thiên gương mặt bình tĩnh như trước.

Đối với đám này hắn không hề có chút nào sợ hãi hay lung lay kiêng kị, số lượng mãi cũng chỉ là số lượng, thuyết kiến nhiều cắn c·hết voi cũng chỉ là dưới tình huống voi không chống cự.

Làm hắn có thực lực lục tinh đỉnh cấp, lại thêm nguồn năng lượng Tản Viên Sơn kiếm hấp thu rồi truyền lại cho hắn có chất lượng của bát tinh đỉnh cấp, hắn chính là không sợ, lại thêm ngàn người tới đây miễn là hắn còn năng lượng đều sẽ không sợ.



Hàng trăm thanh kiếm sau lưng rung động phấn chấn lên, đây là ảo giác, thực ra là do Phạm Thiên đang truyền linh khí của mình vào trong.

Tay phải nhâng lên trước mặt, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại, ba ngón cụp xuống, tinh thần lực như không cần tiến giống như phun trào.

"Dĩ khí ngự kiếm - bách kiếm tề minh."

Trăm thanh kiếm phá không bay ra, như có từng vị kiếm tu cầm theo trường kiếm khống chế chém g·iết yêu tộc.

Mỗi thanh kiếm đều linh hoạt vận dụng các loại kiếm pháp khác nhau.

Càng quá đáng chính là chỉ nhắm đến tam tứ tinh yêu tộc chém g·iết.

Chém được một nửa thời điểm, từng thanh kiếm không chịu nổi sức mạnh lớn như vậy thi nhau vỡ vụn.

Dù sao chỉ là phàm kiếm, là Phạm Thiên để cho những người trong xưởng cấp tốc chế tạo.

Nhưng không sao, chất lượng không được số lượng đến bù.

Kiếm hắn còn rất nhiều.

"Dĩ khí ngự kiếm - thủy lao kiếm trận."

Lại một đám phi kiếm bay ra, xếp thành lao ngục kiếm trận bao vây yêu tộc, hóa thành một tòa thủy lao.

Không khó để phá vỡ, phẩm cấp của kiếm quá thấp.

Yêu tộc phe rất nhanh đã thoát ra.

Nhưng Phạm Thiên cần chút thời gian như vậy đủ rồi.

"Dĩ khí ngự kiếm - vạn kiếm quy tông."

Vạn thanh phi kiếm hiện ra, đồng loạt t·ấn c·ông về phía trước.

Cơn mưa phi kiếm rơi xuống lăng trì từng tên yêu tộc, chỉ có thủ đoạn đặc biệt hay tứ tinh đỉnh cấp trở lên yêu tộc mới có thể sống qua.

Dù sao Phạm Thiên không làm được đến một bước vạn kiếm điều khiển, chỉ có thể làm thành nhóm đến dùng.

Nhưng mỗi nhóm cũng là trăm thanh phi kiếm, linh hoạt t·ấn c·ông từ nhiều hướng khác nhau, uy lực có hạn sát thương lại cao vô cùng.

"Dĩ khí ngự kiếm - long phượng loạn vũ, long phượng tế vũ."

Ngàn thanh phi kiếm như là đang nhảy một điệu tế vũ, xinh đẹp mà nguy hiểm.

Điệu nhảy của c·ái c·hết.

Còn chưa tới nơi đã hơn nửa quân bị diệt, đám yêu tộc còn lại sợ rồi, không nói một lời lập tức xoay người bỏ chạy.

"Ngu xuẩn, mau quay lại, không thể hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ có c·ái c·hết."

Những lục tinh yêu tộc phẫn nộ quát.

Nhưng là đám ngũ tinh kia nào thèm nghe, chạy trốn còn có một tia hy vọng trốn qua sống sót. Ở lại đây chắc chắn phải c·hết.

"Dĩ khí ngự kiếm - long phượng loạn vũ, diệt thế."

Phạm Thiên ánh mắt lạnh lùng, chạy, chạy được sao.

Kẻ muốn g·iết hắn chưa bao giờ có kết cục tốt qua.

Năm trăm thanh phi kiếm cuối cùng lao nhanh qua, bỏ mặc những tên yêu tộc lục tỉnh thẳng tới đám chạy trốn.

Từng thanh phi kiếm như hóa thành long phượng, hai thanh một quấn lấy một chỗ như là đang khiêu vũ với nhau.

Năng lượng nồng đậm ẩn chứa bên trong phi kiếm được nắm giữ hoàn mỹ đến mức tự thành thực thể, càng là tăng cao uy lực chiêu thức.

Còn chưa đến nơi từng thanh phi kiếm đã dần vỡ vụn, tiêu tán nhưng long phượng còn tại, bay thêm một đoạn thuấn sát những tên yêu tộc chạy trốn kia.

Còn may mắn còn sống hơn mười tên sợ vãi đái ra quần ngoảnh đầu cũng không dám ngoảnh thả câu ngoan thoại cắm đầu cắm mặt chạy trốn.

Phạm Thiên thèm để ý, bọn chúng đã là n·gười c·hết.

Chạy thoát rồi những tên yêu tộc kia còn đang mừng rỡ thì trong thể nội bỗng có một nguồn năng lượng bạo phát.

Những mảnh phi kiếm găm trên người bọn chúng bạo phát ra kinh khủng kiếm ý trực tiếp đem cơ thể máu thịt xoắn nát bét, c·hết ngay tại chỗ.

Những yêu tộc lục tinh kia đã sớm dừng lại, còn cách Phạm Thiên hơn trăm mét bất khả tư nghị nhìn về phái hắn.

Trăm mét, một bước nữa mà thôi nhưng bọn hắn lại cưỡng ép nội tâm ý nghĩ chính mình dừng lại.

Giờ khắc này chính bọn hắn cũng do dự có nên chạy trốn, cái kia diệt thế chi uy để cho bọn hắn trong lòng sợ hãi không kiềm được nhớ về vừa nãy một kiếm phá thiên kia.



Cùng là lục tinh đỉnh cấp, người trước mắt này có thể chém ra một kiếm như vậy nữa hay không.

Nuốt một ngụm nước bọt, trong đám đã có người có ý muốn chạy trốn.

Tản Viên Sơn kiếm lần nữa được cầm trong tay, Phạm Thiên nhìn về đám yêu.

Giờ khắc này thần thông ta rất nặng đã được thu lại, trọng lượng trở về một thanh phổ thông trường kiếm.

Phạm Thiên không muốn lãng phí năng lượng vô ích, đối phó đám này không cần thiết.

Một luồng trấn áp vạn vật khí tức được thả ra làm cho đám yêu tộc trong nháy mắt đình trệ một chút.

Nhanh như thiển điện, Phạm Thiên vung lên Tản Viên Sơn kiếm, trên kiếm diệt thế kiếp lôi nổ vang rền.

Giống như là thuấn di, Phạm Thiên xuất hiện ở ngay cạnh, trường kiếm vung lên chém xuống lượng lớn đầu yêu tộc.

"Giết."

Còn lại hơn mười tên lập tức phản ứng.

Liều mạng, hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.

Kiếp lôi nổ tung oanh kích hư không ầm ầm vang động.

C·hết bốn tên yêu tộc, xác cháy đen khô hóa thành tro bụi bay theo gió.

Phạm Thiên một kiếm xỏ xuyên, đâm xuyên thấu hai tên yêu tộc đầu.

Tung cước đá một cú sút bay một tên, Phạm Thiên rút kiếm, kiếm nhập hư không kiếp lôi bùng nổ.

Lại thêm ba tên c·hết bởi kiếp lôi.

Vung kiếm, kiếm khí bắn ra mang theo kiếp lôi chém đứt đôi tên vừa bị sút bay.

Còn lại ba tên, Phạm Thiên ánh mắt quăng về phía bọn hắn.

Ba tên này cũng là cái ngoan yêu, nhận thấy không còn cơ hội hai tên lập tức lựa chọn nổ tung muốn kéo Phạm Thiên theo.

Thánh sơn hiện ra, Phạm Thiên lông tóc không thương.

Tên cuối cùng lựa chọn tự tế, hiến tế bản thân triệu hoán thứ gì.

Phạm Thiên bị bạo tạc cầm chân không kịp ngăn cản.

Huyết sắc trận pháp bên trong hiện lên một cái bóng mờ, khí tức tỏa ra vậy mà lại là bán thần cấp, chân chính thất tinh.

Một kiếm chém ra, bóng mờ chưa kịp xuất hiện đã b·ị c·hém g·iết.

Lê Lợi không biết từ lúc nào xuất hiện ở bên cạnh Phạm Thiên, vung vẩy trường kiếm dính máu đen, lạnh nhạt nói:

"May mắn không hoàn toàn giáng lâm nếu không bằng vào chút năng lượng này cũng không dễ g·iết như vậy."

Phạm Thiên nhìn về phía hắn khẽ gật đầu, chân thành nói: "Cảm ơn."

"Không có gì, nào rảnh đến kiếm trang uống rượu."

"Nhất định."

Nói xong Lê Lợi hóa thành bóng mờ rồi biến mất hẳn, hắn quay lại thời đại của bản thân.

Hắn vừa đi Hoàng Viên cũng đã đuổi kịp tới.

Phạm Thiên nhìn về phía hắn cười cười: "Nhìn tương đương bình tĩnh nha."

"C·hết đều đ·ã c·hết không có gì để nói. Duy nhất có thể làm chính là g·iết ngươi tế bái mọi người." Hoàng Viên gằn từng chữ nói.

"Tới a."

Phạm Thiên híp mắt cười, ánh mắt liếc nhìn về một phương.

Đáng tiếc còn không bắt được Hoàng Anh.

Con chuột này cũng là nhạy bén, kết giới vừa sụp lập tức chạy trốn, còn là vận dụng truyền tống thiết bị trốn đi. Nếu không cũng là có thể đem một chỗ g·iết.

Phạm Thiên thầm thở dài tiếc nuối, loại quả quyết như này người khó g·iết nhất. Một chút không đúng liền mất hút, quá khó khăn.

Hoàng Viên gậy đã đánh tới, Phạm Thiên không nữa quan tâm Hoàng Anh, vung lên Tản Viên Sơn kiếm cùng Hoàng Viên tiến hành chém g·iết.

Về phần Sương cùng Thánh Gióng, hắn bất lực.

Nhưng là hắn tin tưởng hai người có thể thắng, nhất định.