Chương 73: Tản Viên Sơn kiếm
Phạm Thiên so hai người càng nhanh hơn, Hoàng Viên so năm người càng nhanh hơn nữa, đã sớm quấn lên Phạm Thiên đánh không cho hắn kịp thở.
Dựa theo Phạm Thiên đoán hắn hẳn là sẽ bị nhằm vào bởi, được đích thân đội trưởng cùng phó đội chăm sóc.
Trong lúc này Sương cùng Thánh Gióng sẽ đi lo liệu đám khác.
Nhưng tình thế bây giờ từ đi săn, Sương cùng Thánh Gióng đã chuyển thành con mồi, bị hai phó đội đối phó còn bị đám khác quấn chặt.
Nói trở lại, Hoàng Viên tuy đang đè ra mà đánh nhưng không giấu được sự kinh ngạc đối với Phạm Thiên.
Từ vừa bắt đầu Phạm Thiên đã thẳng hướng tới hắn, người đạt tới thất tinh, kẻ mạnh nhất ở đây.
Hoàng Viên cho rằng kẻ này điên rồi, hoặc là một thằng ngu ảo tưởng mình có thể đấu với thất tinh.
Nhưng sau đó hắn biết, mình sai.
Đối phương có đủ tư cách để vừa bắt đầu đã nhắm tới hắn.
Tuy rằng cách biệt trọn một tinh cấp nhưng Phạm Thiên rõ ràng là chỉ rơi vào hạ phong, nếu là kẻ khác đã sớm bị đ·ánh c·hết mới đúng.
Phạm Thiên không quan tâm, cái hắn quan tâm ra Rider của bản thân.
Giống với Thánh Gióng, lựa chọn của Phạm Thiên là bản mệnh Rider.
Quả thực lợi hại, Kamen Rider trực tiếp nâng thực lực của hắn lên lục tinh trung phẩm.
Phạm Thiên đối với cái này rất ngạc nhiên cùng rất thỏa mãn.
Thế nhưng thế quái nào tao lại không được trang bị bất cứ một giáp nào vậy.
Phạm Thiên trong lòng cuồng mắng.
Sau khi bóp nát Rie, Phạm Thiên có thể cảm nhận được có thứ gì đó đã chui vào cơ thể mình, thực lực cũng xác thực tăng lên và ~~
~~hết rồi.
Chỉ vậy thôi, ngoài thực lực tăng lên ra thì không còn bất cứ thứ gì khác.
Giáp giếc cái gì hoàn toàn không có, v·ũ k·hí cái gì cũng không, nguyên tăng lên cũng không nốt.
Đơn thuần chỉ tăng lên thực lực.
"Không tệ, đầu nhập vào yêu tộc bọn ta, người cùng hai người kia có thể sống." Hoàng Viên lạnh nhạt nói.
Phạm Thiên lắc đầu cười.
Một đời chỉ có chiến đấu với yêu tộc, có lẽ đã sớm ăn vào sâu trong linh hồn nên chuyện gì cũng có thể chỉ riêng đầu phục yêu tộc là không thể nào.
Liếc nhìn sang hai bên khác, Cổ Mộc không rõ ràng, Thạch khả năng cao Rider chính là đôi quyền sáo kia. Về phần Hoàng Viên, vô hình không rõ, v·ũ k·hí không thấy, khả năng cao là nguyên tố loại Rider.
Phạm Thiên trong lòng suy nghĩ, kì thật làm người đứng đầu nhân tộc hắn chỉ là biểu tượng cho sức mạnh.
Mỗi lần đại chiến xảy ra người bày mưu tính kế đều là người khác, Phạm Thiên không biết nhiều trong mấy việc này.
Nói thẳng ra ngoài chiến đấu cỡ nhỏ vài chục, trăm người Phạm Thiên còn đánh được, ngàn người quy mô chiến đấu loại này hắn là dốt đặc cán mai.
Chậc, mỗi lần đều đau đầu như vậy à. Nếu có lần sau gặp lại chắc sẽ bồi bổ cho ít đi, chứ kiểu này chóng già lắm.
Hai tay đan vào nhau, nắm chặt thành một đôi to lớn thiết quyền, Hoàng Viên từ trên giáng xuống một đòn đánh Phạm Thiên đập mạnh xuống đất, phá vỡ một tòa đại sơn.
"Ba mươi giây, sau ba mươi giây vẫn không thay đổi ý nghĩ, c·hết." Hoàng Viên trên không lạnh lùng nói.
"Thiên."
"Anh."
Sương cùng Thánh Gióng hoảng sợ kêu lên đầy lo lắng.
Thất tinh, chiến lực mạnh nhất của thế giới.
Đối mặt với loại tồn tại này ai cũng không dám nói mình có thể nắm chắc sống sót thoát đi, huống chi ở đây là thoát không được, chỉ có g·iết c·hết tất cả những người này mới có thể.
Không sai, là phải g·iết hết.
Cả ba xem như đã hiểu vì sao rời đi mà Hoàng Anh vẫn để đội pháp sư duy trì kết giới mặc kệ tiêu hao, vì tiêu hao chia đều cho tất cả thành viên của đội.
"Tự lo cho thân mình đi."
Thạch một quyền nện lên thiết giáp, đánh ra một vệt lõm xuống tới.
Cổ Mộc cũng là nhân lúc Sương thất thần, xuất hiện đem cô g·iết c·hết.
"Lại là giả, đây là muốn trốn đến lúc nào đây."
Cổ Mộc mỉm cười nhìn xung quanh.
Từ nãy đến giờ hắn g·iết Sương không dưới năm lần, mỗi lần đều không phải là bản thể. Càng rắc rối ở chỗ những phân thân này so bản thể không có bất cứ chỗ nào khác biệt, không thể phân biệt được ra.
"Tao quả nhiên vẫn là thích hợp với một chọi một hơn, loại chiến đấu này nên để thằng Long tới thì thích hợp."
Tiếng của Phạm Thiên từ trong đ·ống đ·ổ n·át vang lên.
Đều không phải người thường, hắn lại càng là cường giả cấp cao nhất, chút khoảng cách này đối với Hoàng Viên tới nói không là gì.
"Thì sao, ngươi lại định làm gì? Hoặc là nói ngươi có thể làm gì."
"Làm gì?"
Tiếng của Phạm Thiên vang lên mang theo nghi hoặc.
"Còn có thể làm gì, đưa loại chiến đấu không thích hợp về loại mình thích hợp chứ còn làm gì."
Hoàng Viên bị làm cho cười: "Muốn một chọi một, vẫn là câu ngươi có thể làm gì. Thuyết phục bọn ta ngừng tay lấy hình thức một một đến đánh sao."
"Hắc, đơn giản thôi. Giết hết đám lâu la kia là xong."
Lần này Hoàng Viên thật bị làm cho tức cười, cười ra tiếng đến.
"Giết hết, ta còn đánh giá cao ngươi một chút. Bây giờ xem ra ngươi là thật một thằng ngu không hơn không kém mắc chứng ảo tưởng sức mạnh."
Thời gian trôi qua được mười giây.
Hoàng Viên trên không không cảm nhận được năng lượng ba động, biến Phạm Thiên có nắm giữ năng lượng mới nên không chỉ hồn lực, bất cứ ba động năng lượng nào đều được văn chú ý.
Nếu đã không có vậy không cần phải vội, chờ thêm hai mươi giây cũng không sao cả.
Hoàng Viên lẳng lặng đứng đó.
Phạm Thiên cũng im lặng không còn lên tiếng, hắn đang suy nghĩ.
Nghịch thiên là gì.
Là chống lại thiên đạo.
Là phá nát quy tắc, chống lại quy luật của tự nhiên, pháp tắc.
Là vì một chuyện không được như ý liên mồm kêu nghịch thiên, đồ diệt sinh linh.
Là cái mẹ gì đấy mà bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra làm lý do cho bản thân.
Đéo phải, là đánh rắm, đầu gạch rẻ rách.
Làm gì lại có cái lý đấy.
Chỉ có những thằng ngu mới làm như vậy.
Tu tiên vốn là tu đạo, tu luyện pháp tắc, hướng về tụ tập của quy tắc là thiên đạo mà phát triển.
Tu tiên không thoát được khỏi thiên đạo, đi là theo pháp tắc đặt ra của thiên đạo, dùng là tài nguyên của thiên đạo, cảm ngộ cũng là tới từ thiên đạo.
Cái mẹ gì cũng là của thiên đạo vậy nghịch cái rắm, nghịch nghịch cái đầu gạch ấy.
Mấy thằng mồm treo mấy câu "thiên địa bất công coi vạn vật như cỏ rác, ta muốn nghịch thiên" mỗi khi gặp, Phạm Thiên phần lớn đều đem chém g·iết tại chỗ.
Cái mẹ gì, thiên đạo còn cố tình nhắm vào sao. Mày có phải hay không quá tạ đánh giá cao bản thân.
Nghịch thiên là gì, Phạm Thiên không biết.
Nhưng hắn biết tu đạo người, hướng về pháp tắc mà đi, thuận theo bản tâm hành sự.
Thân trong thiên đạo, tuân theo quy tắc, làm đúng quy luật, đạt đến đỉnh cao siêu thoát thiên đạo đi ra một thiên đạo to lớn hơn.
Hoặc lúc này thiên đạo đã không còn là thiên đạo. Thiên đạo chỉ là từ chỉ tụ tập pháp tắc tầng thấp hơn, vượt qua thiên đạo, là gì.
Phạm Thiên không biết.
Kiếp trước cảm ngộ của hắn chỉ dừng ở đây.
Thuận theo quy rắc, thuận theo quy luật, thuận theo thiên đạo, mọi chuyện xảy ra đều là do con người bản thân, mà thiên đạo chỉ là duy trì nơi xảy ra những thứ đó.
Người g·iết cả nhà ngươi, ngươi là hận kẻ g·iết họ hay là nơi họ bị g·iết.
Hận thiên đạo, thiên đạo lại đã làm gì.
Hận vì không giúp cho họ chạy thoát ư.
Vậy tại sao không tự trách bản thân không cứu được họ.
Cho nên Phạm Thiên chưa bao giờ biết đến cái gọi là nghịch thiên.
Kiếp trước hắn bản tâm chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ, đưa nhân tộc thống nhất tiên giới, diệt yêu tộc, hoàn thành lời hứa rồi tìm một chỗ ẩn cư tiềm tu chờ ngày siêu thoát thiên đạo. Đến cuối đời thời điểm hắn vẫn đang trong cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Một kiếp này, hắn khác.
Sống vui vẻ một đời bên những người mình yêu quý, bảo vệ họ một đời bình an. Đó là lý do để cho hắn mạnh hơn.
Cho nên nếu không thể bảo vệ được người mình yêu quý, thực lực mạnh mẽ lại có tác dụng gì, át chủ bài lại có ý nghĩa gì.
Ba mươi giây nói nhanh rất nhanh, nói chậm, đối với bọn hắn cấp độ này đủ để nghĩ rất nhiều chuyện.
"Nghĩ thông suốt sao."
Hoàng Viên ở trên không lạnh lùng nói.
"Thông, tất nhiên là đã nghĩ thông." Tiếng khẽ cười của Phạm Thiên truyền đến từ tiếng đổ nát.
Phạm Thiên xuất hiện ở đ·ống đ·ổ n·át bên trên, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
Kiếm không có gì đặc biệt, là loại chuyên phát cho binh sĩ trong q·uân đ·ội.
Theo linh khí thôi động, trường kiếm hơi chấn động bong tróc từng mảng xuống tới hiện ra chân diện mục.
Vừa xuất hiện thân kiếm là thuần một màu nâu, bị ảnh hưởng từ tia sét quanh quẩn trên thân mà đổi màu.
Toàn thân lưỡi kiếm đen kịt một màu, như là ánh sáng bị bóng tối nuốt trọn.
Chuôi kiếm ở cuối là một ngọn núi nhỏ.
Ngoại trừ việc không thể cảm nhận khí tức ra, giống như là một đồ vật bình thường thì thanh kiếm này không còn gì đặc biệt.
Chỉ có Phạm Thiên, chủ nhân của thanh kiếm mới biết được lai lịch của nó.
Kiếm tên Tản Viên Sơn Kiếm.
Ở tiên giới thời điểm Phạm Thiên mới thăng lên Thiên Kiếp cảnh, tiên giới trung ương gặp lụt, ảnh hưởng đến toàn tiên giới.
Nước này rất lạ, không ai biết nó từ đâu đến, cũng không ai biết nó nhiều bao nhiêu, cũng không ai có cách xử lý, cả tiên giới bất lực chịu ảnh hưởng.
Tu tiên giả còn tốt, phàm nhân gặp khó càng là dân chúng lầm than sinh linh đồ thán, đi bên đường tùy tiện đều có thể gặp n·gười c·hết đói.
Chính đạo tông môn thi triển thuật pháp, khai sơn dựng quốc, lập nên những hòn đảo để trên trời cho phàm nhân sống.
Nhưng cũng không thấm vào đâu.
Lúc này từ thiên ngoại rớt xuống một ngọn núi trấn áp trung ương tiên giới, để cho n·gập l·ụt rút lui, nước cũng biến mất thông thấy.
Trăm năm qua đi, tuy ngọn núi này không biểu hiện ra bất cứ uy năng thần thông nào nhưng lại vô cùng vững chắc không thể phá hủy.
Nhiều người muốn thu về ngọn núi ấy nhưng đều không thể, đành bất lực để đó.
Cho đến một hôm, Phạm Thiên lúc đó tức Trương Hằng leo l·ên đ·ỉnh thánh sơn ngồi uống rượu.
Không nhớ khi đó hắn đã gặp chuyện gì, cũng không nhớ hắn đã nói những gì, chỉ biết hắn nói rất nhiều rất nhiều rồi ngủ th·iếp đi.
Hôm sau tỉnh lại, khi hắn định rời đi thánh sơn thời điểm một chuyện không tưởng xảy ra.
Thánh sơn rung chuyển.
Một sự rung chuyển rất nhỏ thôi nhưng đối với xưa nay bất động thánh sơn mà nói đủ để cả tiên giới phải chú mục.
Lập tức có người của các chính phái được cử canh chừng thánh sơn tiến đến xem xét.
Phạm Thiên lúc đó cũng rất kinh ngạc, hắn không hiểu thánh sơn là xảy ra chuyện gì.
Rồi không chút dự báo trước, to lớn vô cùng thánh sơn biến mất không chút dấu vết để lại một thanh màu nâu thân kiếm chuôi kiếm có ngọn núi nhỏ trường kiếm.
Sau đó lại hổ báo cáo chồn trực tiếp thôn phệ nguyên bản bản mệnh pháp bảo của Trương Hằng, thay thế vào đó.
Khi đó Trương Hằng rất chi là mộng bức.
Hắn con mẹ nó chỉ là đến uống rượu tiện thể ghé qua trong truyền thuyết thánh sơn mà thôi, hắn thề hắn không phải cố tình lấy đi thánh sơn.
Nhưng là giải thích không thông, đám chính đạo môn phái kia càng là sẽ không nghe giải thích.
Thế là hắn làm ra nhất đời mình sáng suốt quyết định, hắn ở lại.
Ngu sao mà trốn a, chạy được cái rắm ấy.
Bày ra từ khi sinh ra tới giờ cao nhất mức diễn kỹ, Trương Hằng xem như trốn qua một kiếp.
Đó là nguồn gốc của thanh kiếm Phạm Thiên đang cầm trong tay.
Tản Viên Sơn kiếm cũng là hắn nhận được từ thanh kiếm truyền đến ý niệm.
Chỉ là Phạm Thiên không nghĩ rằng Tản Viên Sơn kiếm sẽ còn đi theo bản thân tới thế giới này.
Bình thường, cho dù là bản mệnh pháp bảo cũng chỉ là có liên kết với linh hồn, không thể nào bám theo.
Bất quá nếu đã xảy ra Phạm Thiên cũng không có gì bất ngờ, thiên ngoại thánh sơn, cái mẹ gì đều có thể.
Ban đầu Phạm Thiên không phát hiện ra là bởi Tản Viên Sơn kiếm đã quá yếu, ý thức gần như biến mất.
Mãi cho đến khi Tản Viên Sơn kiếm được hấp thu Địa Ngục Độ Hồn Hoa mới chậm rãi khôi phục, cũng để cho Phạm Thiên phát hiện ra nó.
Phạm Thiên cầm Tản Viên Sơn kiếm trong tay, trường kiếm khẽ run rẩy tựa hồ đang vui mừng vì lần nữa xuất thế, lại vì hắn chém g·iết cường địch.
Tản Viên Sơn kiếm, tuy không có khí linh nhưng cũng tự có ý thức, nó có thể coi là hiếm có một người bạn của Phạm Thiên.
Phạm Thiên khẽ vuốt ve trường kiếm, hồi ức tràn về.
Hoàng Viên ở trên không nhíu mày, hắn nhận nhiệm vụ là bắt sống Phạm Thiên nếu có thể.
Thanh kiếm này hắn không cảm nhận được khí tức, cũng không cảm giác đến nguy hiểm, cho dù có nghi ngờ nhưng hắn vẫn đè xuống trong lòng xúc động chờ Phạm Thiên đưa ra quyết định.
Phạm Thiên vuốt ve Tản Viên Sơn kiếm, trong lòng nổi lên muôn vàn cảm xúc.
Tuy ngoại hình có chút thay đổi nhưng không sao cả.
Đang nhớ về ngày xưa Phạm Thiên bỗng bị thứ gì đó đánh phải, đến từ Tản Viên Sơn kiếm.
Tia sét bí ẩn xuất hiện khi Tản Viên Sơn kiếm xuất hiện trong một khoảnh khắc rồi biến mất lại lẫn nữa xuất hiện.
Phạm Thiên nhận ra nó, thực sự quá quen thuộc. Tính ra hắn vẫn là c·hết dưới tay thứ này đâu.
Diệt thế kiếp lôi.
Bằng đặc tính không thể bị phá hủy, Tản Viên Sơn kiếm cưỡng ép thu lại kiếp lôi đồng thời hấp thu vào trong, tiêu hóa.
Đây là lý do thân kiếm hóa đen, khí tức của thanh kiếm không cảm nhận được cũng là do kiếp lôi đã hủy diệt hoàn toàn.
"Mày ấy, quá tham ăn rồi. Nếu không ý thức cũng sẽ không trở nên nhỏ bé như vậy." Phạm Thiên khẽ than.
Hoàng Viên giật mình, hắn vẫn là không cảm nhận được gì nhưng từ đáy lòng lại dâng lên sợ hãi, trực giác cảnh báo cho hắn thứ tia sét này rất nguy hiểm.
Cơn gió nhẹ thổi qua, Hoàng Viên nháy mắt xuất hiện ở trên đầu Phạm Thiên, một cước hạ xuống muốn đem cổ hắn trực tiếp đá gãy.
Phạm Thiên khẽ vung kiếm, một đạo nhỏ bé diệt thế kiếp lôi được vung ra trúng vào Hoàng Viên.
Hắn cảm nhận được sự đau đơn chưa từng có, cùng với nguy hiểm.
Không chút do dự Hoàng Viên lùi ra xa, đánh ra vài trăm quyền.
Trong hư không như có lực lượng gì truyền tới, gió mạnh gào thét thổi qua hóa thành phong quyền.
Phạm Thiên đứng đó, trường kiếm trong tay chém qua để cho lực lượng suy yếu mười phần mất chín.
Phong quyền đánh lên người hắn tuy rằng mạnh mẽ, mỗi đòn đều có tứ tinh cường độ nhưng đối với Phạm Thiên mà nói hoàn toàn không đủ gây sát thương.
Như là gió nhẹ thổi qua, ngoại trừ đánh cho áo Phạm Thiên rách nát tung bay theo gió cũng chỉ còn thể hiện ra sự cường đại của hắn.
Hoàng Viên biến sắc, đón t·ấn c·ông của hắn vậy mà lại dễ dàng bị phá giải như vậy.
Phạm Thiên thúc giục hồn lực, sử dụng cả ba hồn kỹ của bản thân.
"Đệ nhất hồn kỹ, long văn."
Hình xăm từ dưới chân bắt đầu đi lên sống động như thật, giống như có một đầu cự long thật sự dũng mãnh gầm thét dần quấn lấy Phạm Thiên.
Cả người hắn được phủ kín bởi long văn, thực lực tăng trưởng một đoạn, gần như đã là lục tinh thượng phẩm.
"Đệ nhị hồn kỹ, binh thể."
Vũ khí, Phạm Thiên đã có.
Cho nên thứ hắn làm là dùng nó đồng thời với hồn kỹ khác.
"Đệ tứ hồn kỹ, ý nguyện long giáp."
Tuân theo ý muốn của Phạm Thiên, kết hợp với hồn kỹ binh thể, hóa thành một bộ long giáp có đặc tính giống với Kamen Rider của hắn.
Đơn thuần tăng thực lực.
Phạm Thiên lập tức đạt tới lục tinh đỉnh cấp thực lực.
Hắn ánh mắt liếc qua giao diện hệ thống.
[Vật phẩm: Tản Viên Sơn kiếm.]
[Cấp bậc: thần binh.]
[Miêu tả: ???
------------------->
Miêu tả: hóa thân của Tản Viên sơn.]
[Thần kiếm tự mang thần thông, trước mắt biết được phía dưới bốn dạng thần thông:
Ta rất nặng: trọng lượng thay đổi tùy ý tỉ lệ thuận với tiêu hao.
Bất hủ: không thể bị phá hủy.
Dời núi lập đê: thân mang trấn áp uy năng, có thể trấn áp vạn vật. Đứng trên đại địa lúc uy lực tăng cao, có nhất định năng lực khống chế mặt đất.
Cộng kiếm minh tâm: cấp bậc của kiếm là thực lực mà người dùng phát huy ra. (Tàn)]
[Lưu ý: thanh kiếm này là chân chính thần binh, là cho dù ở ngoài kia cũng là cấp bậc cao nhất v·ũ k·hí, nằm trên đỉnh kim tự tháp, không phải khái niệm thần binh mà ký chủ nhận biết.]
Phạm Thiên không có thời gian đi xem xét kỹ Hoàng Viên đã đánh tới.
Không còn vẻ gì là thu lực, lần này hắn xuất ra là thực lực chân chính.
Hoàng Viên lần nữa biến mất, xuất hiện đã là ở Phạm Thiên bên người, trong tay gậy vung ra.
Đó là một cây gậy dài bằng kim loại, hai đầu gậy hơi to hơn chút, cũng không có gì đáng để nói.
Phạm Thiên nhấc kiếm lên đỡ, lập tức b·ị đ·ánh bay ngược về đằng sau đụng rụng không biết bao nhiêu hàng cây.
To lớn không thể chống lại lực lượng làm cho hắn bay mãi, dù cho va bao nhiêu cây, đụng vỡ bao nhiêu tảng đá cũng không thấy chậm lại.
Hoàng Viên tiếp tục xuất hiện, một gậy vung từ dưới lên.
Phạm Thiên lại dùng kiếm đỡ được, b·ị đ·ánh bay lên không trung.
Hoàng Viên chớp nháy như là dịch chuyển tức thời, mỗi gậy đánh ra không chỉ mạnh còn nhanh, đồng dạng thất tinh là không dễ dàng đỡ được.
Nhưng Phạm Thiên đỡ được, mỗi lần đều có thể dùng kiếm đỡ hộ bản thân.
Hoàng Viên giống như là vận động viên đánh bóng, dẫn theo quả bóng Phạm Thiên đánh bay hết góc này đến góc khác.
"Chỉ dựa vào chút này liền có thể hô hào chém g·iết, mơ giữa ban ngày." Hoàng Viên nói: "Một thất tinh như ta cũng đánh không lại còn muốn độc g·iết mấy trăm người, tỉnh mộng đi. Duy nhất đường sống là đầu hàng, ta đảm bảo ngươi một mạng sống."
Phạm Thiên khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt nói: "Ngụy thất tinh mà thôi, khác biệt cũng chỉ là nhục thân phương diện. Thật cho mình là chân chính thất tinh rồi."
"Cứng miệng."
"Lấy ra bản lĩnh thật sự đi. Nếu không phải cái miệng này cũng không cứng như vậy." Phạm Thiên nói.
Hoàng Viên chỉ là hừ lạnh một tiếng không có đáp lại.
Nhưng là Phạm Thiên biết đây không phải tất cả của hắn.
Ầm một tiếng.
Phạm Thiên lần nữa b·ị đ·ánh bay, cả vùng này khắp nơi đều đã bị hắn đập ra hố tới.
Hoàng Viên bên trên ném ra cây gậy trong tay, hóa thành to lớn vô ngần, như là chống thiên thần trụ rơi xuống.
Cái này phải rồi, Phạm Thiên thần thức nhìn xem to lớn đầu gậy rơi xuống cười.
Phi thân lao lên, Phạm Thiên hoành không một kiếm chém ra, linh khí thôi động Tản Viên Sơn kiếm để diệt thế kiếp lôi bám vào bên trên.
Hai thanh binh khí v·a c·hạm, vừa mới đụng vào cây gậy kia đã xuất hiện vết nứt, vỡ vụn.
Mặc cho bản thân đang rơi xuống, Phạm Thiên lười bay lên chờ Hoàng Viên lại tới đánh hắn.
Đốt nhiên, từ trong hư không, mượn nhờ những mảnh vỡ che chắn thân hình, rất nhiều người lặng yên không một tiếng động xuất hiện, như là sát thủ đã chờ sẵn khoảnh khắc này từ lâu.
Vài chục người cùng lúc t·ấn c·ông, lại xem Phạm Thiên có thể đỡ thế nào.
Phạm Thiên bất động trường kiếm động, một lực trấn áp vô hình từ Tản Viên Sơn kiếm truyền đến để trong phạm vi xung quanh Phạm Thiên người đều bị trấn áp không thể động đậy.
Ám sát bất thành, những người này không nói nhảm lập tức trốn vào hư không.
Hoàng Viên xuất hiện, như là không nhận Tản Viên Sơn kiếm ảnh hưởng trấn áp, trong tay cầm một cây gậy y hệt cây gậy trước đánh Phạm Thiên bay xa.
Từ hư không lại chui ra thêm một đám người, nếu nói đám vừa nãy là sát thủ vậy đám này chính là chiến sĩ.
Kiếm đao thương kích phủ, đa dạng v·ũ k·hí loại hướng Phạm Thiên đánh tới.
Tản Viên Sơn bên trên chuôi kiếm tiểu sơn hơi lóe lên, lập tức bên ngoài Phạm Thiên bao phủ một ngọn núi, là thánh sơn.
Đòn t·ấn c·ông đánh lên trên chỉ làm cho nó rung chuyển, căn bản không thể phá hủy.
Tập kích không thành đám người này nháy mắt liền trốn đi.
Hoàng Viên lại xuất hiện, một tay bình định côn pháp cường hãn vô song.
Mỗi gậy vung ra đều mang theo bình định chi ý, trầm ổn trấn áp hết thảy.
Rắc.
Thánh sơn vỏ ngoài không chịu nổi một đòn bị Hoàng Viên đánh vỡ lộ ra Phạm Thiên ở bên trong.
Trong tay thiết côn chọc ra, Phạm Thiên nhấc kiếm lên đỡ, lực phản chấn để cho tay hắn phải run rẩy.
"Bình thiên."
Hoàng Viên gầm lên một tiếng.
Cuồng phong gào thét, hư không vỡ nát, ma sát cực mạnh để trên côn như xuất hiện ánh lửa, tiếng rít để người nghe phải nổi da gà.
Dẫu vậy, đối mặt với một gậy này Phạm Thiên lại cảm giác như là bình thường, bình thường ổn định, trầm trầm nhưng cũng cho hắn cảm giác có thể bình định thế giới bất cứ hỗn loạn.
Nhấc kiếm lên đỡ, Phạm Thiên cảm mấy màng nhĩ như muốn điếc rồi.
Tiếng v·a c·hạm binh khí của cả hai nổ vang như là bom nổ, kinh thiên động địa tiếng vang để cho tam tinh cấp bậc phải b·ị t·hương, thất khiếu chảy máu, tứ tinh cũng là đau điếng đầu óc.
Phạm Thiên hai tay run rẩy không ngừng, khoảnh khắc v·a c·hạm thiết côn của đối phương nháy mắt chấn động 72 lần, như là đánh ra 72 đòn, người bình thường cho dù đỡ được hai tay cũng xem như phế.
Đằng sau Phạm Thiên kéo dài không nhìn thấy điểm cuối bị p·há h·oại khu rừng.
Cây cối núi đá cái gì b·ị đ·ánh không còn bụi phấn, chỉ còn lại trơ trụi mắt đất tại đó.
Đây là lực lượng Phạm Thiên chống đỡ sau khi đánh ra đằng sau, vậy mà cũng có lực p·há h·oại như vậy.
Có thể tượng tượng nếu trực tiếp đánh lên thế giới sẽ là bậc nào không thể tưởng tượng hủy thiên diệt địa cảnh tượng.
Nếu đây không phải hư giới, một đòn này cho dù là đứng ở vùng vắng vẻ của Việt quốc cũng sẽ g·iết đi không biết bao nhiêu là sinh mạng.
Cuối cùng chịu lấy ra bản lĩnh thật sự.
Đã như thế thành ý vậy tao cũng không thể so sánh kém.
"Nên cảm thấy vinh hạnh đi, vì đây là cấp bậc mà chưa ai thấy được đâu." Phạm Thiên đầy kiêu ngạo nói.
Hắn nói cũng là lời nói thật, thế giới này xác thực chưa có ai thấy được qua thủ đoạn của thần chiếu cảnh tu sĩ.
Làm đã từng đạt đến phong thánh đỉnh phong cấp bậc thần kiếm, càng là hấp thu phần lớn Địa Ngục Độ Hồn Hoa, Tản Viên Sơn kiếm bây giờ tuy rằng chỉ còn tương đương lục tinh đỉnh cấp cấp bậc nhưng thủ đoạn cùng năng lượng đều là hàng thật giá thật bát tinh, không thể sai.
Phạm Thiên chém ra một kiếm.
Một kiếm này như đã vạch phá thời không trường hà, quán xuyên quá khứ tương lai, câu thông đến toàn bộ sinh linh từng xuất hiện qua tại tiên giới. Trên có thiên giới tiên thần, dưới có hoàng tuyền địa phủ, không gì không thể, không ai không có.
Một kiếm này, như ẩn chứa đại đạo pháp tắc, như vượt qua bình thường kỹ năng.
Thần kỹ.
Đây là hắn năm xưa thức tỉnh thần thông khi đột phá đại cảnh phi thăng tiên giới lúc, càng là đã đem giao cho Tản Viên Sơn kiếm, để phát huy ra uy năng lớn nhất của kỹ năng.
"Thần kỹ - trường hà kiếm trang."
Hoàng Viên hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh, trái tim hắn kịch liệt nhảy lên báo cho hắn biết rằng ~~
~~c·hết.
Chắc chắn sẽ c·hết.
Ngay lập tức, thiết côn tề phát.
Trên đầu côn phong nguyên tố nồng đậm hóa thành thực chất, bão nổi, sắc bén phong nhận bên trong lại như ẩn như hiện có những đường kim tuyến.
Gậy vung đến đâu không chỉ là hư không mà ngay cả không gian đều rung chuyển, cả hư giới vùng ngoài đều đi theo chấn động.
Đánh ra một đoạn, cả vùng ngoài hư giới nổi lên cuồng phong bạo vũ.
Lại thêm một đoạn, đầy trời rơi xuống kim tuyến, sắc bén vô biên kim nguyên tố để cho hư không như bị cắt thành nhiều mảng.
Hình dung đơn giản đó là một cái bình thường đầu gậy, trên đầu gậy xung quanh nổi lên cơn bão, trong cơn bão đầy là phong nhận, phong nhận buộc theo như ẩn như hiện kim tuyến.
Gậy vung ra được một đoạn nữa, kết giới không chịu nổi tự động nứt vỡ.
Không còn kết giới cản trở, thiên không biến đổi, lôi đình đầy trời, thiên địa biến sắc.
Mọi thứ chỉ xảy ra không đến một giây thời gian.
Một giây ngắn ngủi thể hiện ra sự tàn phá hủy diệt không thể chịu đựng, một đòn này đánh trúng, có lẽ Việt quốc b·ị đ·ánh sập cũng không phải chơi.
Nếu như không có giới bích ảnh hưởng, càn quét sạch bề mặt cái này lục địa tiểu thế giới cũng có thể.
Và đây mới chỉ là bán thần cấp bậc.
Phạm Thiên đối diện với một gậy này, đứng trước hủy thiên điểm địa uy năng lộ ra đặc biệt bình tĩnh.
Gì cũng có thể, chỉ riêng lực p·há h·oại là không bao giờ có thể lung lay được hắn.
Đơn giản vì hắn từ lâu đã sớm vượt qua cái này.
Nói cũng chỉ có thể đơn giản hai từ "lợi hại" nếu không muốn là "chỉ như vậy".
Phạm Thiên vung lên trường kiếm trong tay, linh khí trong cơ thể, còn có hồn lực dũng mãnh truyền vào trong Tản Viên Sơn kiếm.
Một đòn này, trường kiếm hóa trọng kiếm, kiếm nặng 240 triệu cân lại đối Phạm Thiên như là 240 cân được chém ra.
Như có như không tiếng đổ vỡ âm thanh, lại không rõ ràng thứ gì đã bị vỡ.
Nhưng tất cả những người có mặt ở đó, còn có sống trong hư giới hư thú đều thấy được một màn trước nay chưa từng thấy.
Bầu trời bị xé rách.
Cao xa không nhìn thấy được dường như vô tận tầng mây b·ị c·hém ra một vết nứt kéo dài không thấy điểm cuối, vô hạn mở rộng cả vùng Việt quốc hư giới vùng ngoài.
Giống như là khai mở thiên địa vết nứt, chấn động choáng rồi bất cứ ai nhìn thấy.
Lúc này, từ cây gậy truyền đến một lực lượng khác lẫn nữa t·ấn c·ông, nháy mắt chấn động 720 lần.
Trong hư không vang lên tiếng kêu như là kim loại v·a c·hạm, vang lên không dứt.
Hoàng Viên hai mắt lộ ra bạo ngược, hiện ra chân thân của mình đè thêm lực xuống.
Phạm Thiên dưới chân đại địa tàn phá không chịu được.
Nhìn qua giống như là hàng vạn đầu du long từ Phạm Thiên dưới chân mở rộng ra xung quanh, bao trùm cả thế giới.
Từng đầu lớn nhỏ khác nhau nhưng đều có một điểm chung là không nhìn thấy điểm cuối.
Nói thật, Phạm Thiên cực độ nghi ngờ nếu không phải do hư giới đặc biệt, nơi đây đổi thành Việt quốc thì sau một đòn này, chìm.
Chắc chắn sẽ, không có khả năng khác.
Kì thật Phạm Thiên không biết, lục tinh còn có lựa chọn mở ra đấu trường hay không, một khi thất tinh lực p·há h·oại ra tay chính là cưỡng ép mở ra đấu trường cũng sẽ không để cho có cơ hội tàn phá thế giới.
Đối mặt với 720 lần chấn động kia Phạm Thiên cũng dùng ra võ học của bản thân ứng đối.
Thân giải kình quyền nói là quyền pháp nhưng không nhất thiết phải dùng quyền, tinh túy cũng không ở chữ quyền.
Chân lý là ở ba chữ thân giải kình, ý chỉ giải mã cơ thể hoàn toàn vận dụng được từng thớ thịt, tế bào của bản thân, phát huy ra mạnh mẽ nhất tiềm lực.
Cái này Lạc Long dạy Tuyết Lan lúc Phạm Thiên có ở cạnh nghe qua.
Đối với hắn mà nói, sở hữu thần thức, càng là đã từng đi tới tương đương bát tinh cấp bậc, khả năng khống chế cơ thể tuyệt đối là nhất lưu.
"Thân giải kình kiếm - súc kiếm."
Hoàng Viên động 720 lần, Phạm Thiên chỉ động duy nhất một lần.
Điều khiển cơ thể, thần thức thẩm thấu cơ thể để cho Phạm Thiên khống chế càng thêm dễ dàng, tinh chuẩn.
Mỗi điểm lực lượng đều phân bố đều đến những nơi cần thiết một cách chuẩn xác nhất.
Không có một chút dư thừa nội lực, khoảng cách ngắn ngủi không có lấy đà Phạm Thiên lại bộc phát ra to lớn sức mạnh chém ra tiếp một kiếm.
Hai bên lần nữa đọ sức.
Trong hư không những tên yêu tộc gan lớn không trốn đi xa, ngược lại tiếp cận muốn tập kích Phạm Thiên bị dư ba đánh hư không bất ổn phải nhảy ra ngoài, lại là bị dư ba càn quét để cho trọng thương.
Có thể có gan lớn như vậy đều là ngũ lục tinh yêu tộc vậy mà chỉ là dư ba cũng làm cho bọn hắn chật vật không chịu nổi.
Kiếm côn trùng điệp nện chém, Phạm Thiên một kiếm tiếp một kiếm chém ra, tốc độ nhanh đến cực hạn, nhìn như là đứng yên thực chất là đang chém ra không biết bao nhiêu nhát súc kiếm.
Hoàng Viên một lần tiếp một lần, 720 lần không được lại 720 lần.
Song phương nhìn như đã sớm dừng lại lại thực chất đang kéo cuộc chiến càng thêm khủng bố lên.
Cao v·út tầng mây bị xé rách không còn nữa, bầu trời hiện ra sạch sẽ vô cùng.
Không còn vật cản, mọi người có thể nhìn thấy tình trạng thật sự của bầu trời.
Giống như là một tấm kính vỡ, khắp nơi đều là những vết nứt toác, biểu hiện của không gian bị phá vỡ.
Theo Phạm Thiên cùng Hoàng Viên v·a c·hạm càng nhiều, bầu trời nứt vỡ càng lợi hại.
Đánh một hồi nữa có lẽ bầu trời này sẽ bị phá hủy hoàn toàn, cả vùng ngoài hư giới sẽ bị cuốn vào trong vô tận không gian.
Phạm Thiên không có tâm tư này.
"Nghe theo lời triệu hoán của ta, đáp lại ta đi đến thế giới này, lần nữa vung lên trường kiếm trong tay, vì ta chém g·iết vạn cường địch."
"Khai."
Hoàng Viên đã nhầm, Phạm Thiên cho dù đang phải chiến đấu với hắn vẫn như cũ có thể sử dụng thần kỹ.
Một cỗ khí tức cổ lão t·ang t·hương tràn ngập hư giới.
Một tôn cự nhân từ hư không xuất hiện, như là từ quá khứ thời đại mà tới giáng lâm xuống thế giới hiện tại.
Rơi xuống đất, cả hư giới rung chuyển không ngừng, từng đợt địa chấn phát ra.
Người này cao v·út không thể nhìn thấy đầu, cho người khác cảm giác chỉ là tùy tiện đè xuống đầu ngón tay đều có thể đè bẹp tất cả bọn hắn.
Biết được thân hình to lớn như vậy có chút bất tiện, cự nhân nhanh chóng thu nhỏ, to lớn cơ thể vèo cái rút gọn chỉ còn 30 tầng lầu độ cao.
Đến lúc này những người có mặt mới nhìn rõ được hình dạng của cự nhân.
Đó là một người khá trẻ, chỉ khoảng hai mấy ba mươi tuổi.
Gương mặt nghiêm túc toát lên vẻ cơ trí, khí chất của bậc quân vương trời sinh, nhìn qua sẽ thấy lạnh lùng uy nghiêm, nhìn lâu lại cảm thấy hiền lành bao dung.
Trên thân khoác một bộ hoàng giáp, bên hông đeo một thanh kiếm không vỏ phát sáng chói lóa lấp lánh. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên phần lưỡi kiếm khắc lấy hai chữ "Thuận Thiên".
Người sở hữu xưng hào kiếm vương, sỡ hữu truyền thuyết khởi nghĩa diệt Minh, một đời hoàng đế, vĩ ngạn vô thượng tồn tại, công lao khôn cùng nhân vật.
Vĩ đại cực cổ kiếm thần vương - Lê Lợi.
"Đã lâu không gặp, Lợi." Phạm Thiên truyền âm nói.
"Tương đương thần chiếu cảnh đỉnh phong thực lực, yếu quá yếu. Ngươi làm sao lại yếu đi rồi."
Lê Lợi tinh thần ba động truyền trực tiếp ý nghĩ vào đầu đối Phạm Thiên nói.
Phạm Thiên cười cười cũng không giải thích: "Phiền dọn dẹp hết nơi này, làm được không?"
Thực lực của người Phạm Thiên gọi ra có thể phát huy được tương đương với cấp bậc của Tản Viên Sơn kiếm, cũng chính là thực lực của hắn phát huy ra.
Lê Lợi bây giờ chỉ có lục tinh đỉnh cấp thực lực, so với thời đỉnh cao nhất thực sự yếu không tả nổi, oán trách hai ba câu là bình thường.
Theo truyền thuyết, Lê Lợi từ nhỏ đã có hùng tâm tráng trí, lớn lên càng là nhặt được Thuận Thiên thần kiếm từ đây bước lên con đường siêu phàm, mở ra vô địch hành trình, cuối cùng diệt Minh lên ngôi, thành lập vương triều, siêu thoát thiên đạo mà đi.
Thực lực thật sự của Lê Lợi, Phạm Thiên không biết. Cho dù là hắn khi còn là phong thánh đỉnh phong cũng không đủ chèo chống cho Lê Lợi phát huy ra thực lực thật sự nhưng đã có thể siêu thoát thiên đạo tuyệt đối đã đi ra một bước kia.
Bây giờ Phạm Thiên nhìn Lê Lợi, trong lòng nổi lên một cái không tưởng ý nghĩ.
Lê Lợi cũng là xuyên không giả giống hắn, đã xuyên qua đến tiên giới. Lê Lợi vốn không phải người tiên giới.
Sở dĩ Phạm Thiên có ý nghĩ như vậy là vì trong truyền thuyết, Lê Lợi không giống người của hệ thống tu tiên cho lắm, tu luyện một hệ thống khác biệt.
Phạm Thiên triệu hoán Lê Lợi cũng cảm nhận được khí tức khác biệt, không phải của người tu tiên.
Trước đó hắn coi rằng là đặc thù cách tu luyện dẫn tới, bây giờ xem ra cũng không phải là cách tu luyện đặc thù, đó vốn là hệ thống tu luyện khác biệt.
Trước đây có người nói cho Phạm Thiên ý nghĩ như vậy hắn nhất định sẽ cho đối phương một cái bạt tai.
Nói đùa đâu, người thường sao có thể vượt qua rào cản của thế giới mà đi vào trong hệ thống của thế giới đó.
Bây giờ có chính mình làm bằng chứng, nếu lại gặp Phạm Thiên nhất định sẽ khoác vai cười vui vẻ tâm sự thêm với người đó.
Oa, tao cũng nghĩ như mày vậy đấy. Thật không ngờ đúng không ha ha ha.
Đại khái là như vậy rồi đưa nhau đi uống tí rượu, vừa uống vừa nói.
Bất quá không phải người tiên giới cũng không có quan hệ, đã từng ở tiên giới là được. Như vậy là Phạm Thiên có thể có mối liên kết mà kêu gọi rồi.
Bỗng Phạm Thiên giật mình hồi trở lại thần, hôm nay nghĩ có chút nhiều.
Thực chất thời gian trôi qua cũng chẳng bao lâu, Lê Lợi cũng vừa mới trả lời hắn xong.
"Đi đi, chuyện khác cứ giao cho ta."
Nói xong Lê Lợi hướng về đối với hắn cách đó không xa chiến trường đi tới.
Động tác chậm rãi bĩnh tĩnh giống như là đang đi bộ, nhìn qua tương đối bình thản nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Khổng lồ thân thể để Lê Lợi chỉ là dùng vài cái hơi thở thời gian đã tới nơi.
Nơi đây còn tại chiến đấu không nhiều, cũng liền ngũ tinh đỉnh cấp thực lực trở lên đám người còn tại, những người khác còn chưa kịp ổn định lại sau pha giao chiến của Phạm Thiên và Hoàng Viên.
Ánh mắt của Lê Lợi đảo qua Thánh Gióng, nhìn nhiều mấy cái lại đảo qua nhìn Sương, biến có hơi chút kỳ quái.
Nhìn quanh một vòng, lại nhắm mắt cảm nhận thứ gì, Lê Lợi thu hồi ánh mắt.
"Pháp tắc của thế giới này thú vị thật."
Nói, tay phải khẽ phất.
Lạc Long, Sương, Thạch, Cổ Mộc bốn người biến mất không thấy, cả bốn được chuyển đến cùng một cái đấu trường bên trong.
"Đứng dậy đi, đối với kẻ yếu ta luôn cho chúng cơ hội phản kháng." Lê Lợi lạnh nhạt nói.
Một luồng không biết khí tức tản ra, tất cả những yêu tộc bị chấn choáng kia tỉnh lại, bị làm choáng váng đầu óc mơ hồ cũng thanh tỉnh.
Thuận Thiên kiếm bên hông từ từ được rút ra.
Chỉ thấy Lê Lợi vung kiếm, thanh kiếm giống như dịch chuyển từ bên này sang bên kia không nhìn rõ được đã vung kiếm như nào, cho dù là những lục tinh kia cũng không.
Đơn giản không gì sánh được một kiếm nhưng đối với những người kiếm tu mà nói có thể thấy được rõ ràng rằng kiếm thuật của Lê Lợi đã đạt đến cấp độ cao nhất.
Rắc ầm.
Một tiếng ầm vang chấn động thiên địa.
Lần này không còn là hư vô tiếng đổ vỡ, tất cả những ai có mặt đều khẳng định rằng thật sự đã có gì đó b·ị c·hém vỡ ra.
Màn đêm phủ xuống.
Tất cả khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn.
Bầu trời.
Ánh nắng chiếu rọi biến mất, màn đêm phủ xuống hư giới được chiếu sáng yếu ớt bởi ánh mặt trời từ Việt quốc.
Tội nghiệp bầu trời ngày hôm nay nhận lấy đã lâu không có đủ loại h·ành h·ạ tàn phá.
Trước đó vài người mơ hồ cảm nhận được, tiếng hư vô đổ vỡ đó có lẽ là đến từ bầu trời kia.
Nhưng bây giờ nhìn lên nào còn cái gì nứt vỡ bầu trời, nứt vỡ đã tốt, đây so nứt vỡ còn muốn thảm được không.
Cửu thiên tầng mây bị quét sạch hiện ra bầu trời chân thực tình trạng.
Mênh mông thương khung kia vỡ rồi, hoàn toàn vỡ ra một cái cự đại lỗ hổng.
Một kiếm kia chém xuống trực tiếp làm cho không gian sụp đổ, phá toái.
Xuyên thấu qua vết nứt có thể thấy được cái kia rộng lớn vô ngần lấp lánh tinh thần vũ trụ.
Ngốc trệ, cả đám há hốc mồm nhìn lấy bầu trời.
Thuận theo thiên địa.
Thuận theo dân tâm.
Thuận theo tự nhiên.
Thuận theo thời đại.
Thuận thiên kiếm ý.
Không có dấu hiệu báo trước, không có kinh thiên hiệu ứng, không có khủng bố quá trình, chỉ có kết quả chứng minh thực lực là hết thảy, những thứ khác đều là trang trí.
Kiếm ý dạt dào mãi không tiêu tan ở trên tinh không rộng lớn kia, nó như tạo ra uy h·iếp cũng lại đang bảo vệ không để thứ gì bị hút vào trong.
Lê Lợi nhíu mày, ánh mắt có chút biến hóa.
Tinh thần gợn sóng nói: "Không g·iết được."
"Hả, cái..." Phạm Thiên giật mình nói.
Không chờ Phạm Thiên nói hết, Lê Lợi lắc đầu nói: "Không tiện nói nhiều, pháp tắc của thế giới này không cho phép."
Nói rồi hướng về Hoàng Viên đi tới.
"Ta giúp ngươi một hồi. Xử lý nhanh chút, ta không có nhiều thời gian."
Phạm Thiên ngưng trọng gật đầu: "Được, ngươi đỡ một lát."
Nhìn xem trước mắt Hoàng Viên, hai bên vẫn còn đang giao đấu.
Hai người nãy giờ trao đổi không biết bao nhiêu hiệp, đổi qua không biết bao nhiêu chiêu thức nhưng vẫn không phân ra thắng bại.
Hoàng Viên có lợi thế thực lực cao hơn, Phạm Thiên có kỹ thuật tốt hơn, Hoàng Viên vẫn luôn cẩn thận giao đấu nên Phạm Thiên có muốn kết thúc nhanh cũng khó.
Một chiêu én liệng, Tản Viên Sơn kiếm nặng nề đó trong tay Phạm Thiên như là cây que đảo một đường quay trở lại kiếm chém Hoàng Viên.
Hoàng Viên lui lại một bước, trong tay gậy lập tức vung tới.
Phạm Thiên không cần nhiều, Hoàng Viên lui lại một bước đủ cho hắn rút lui.
Bay qua Lê Lợi thời điểm, Phạm Thiên truyền âm nói: "Cây gậy kia rất kì lạ, mỗi lần phá vỡ đều giống như là hư giả, không phải là thật, cây gậy vẫn còn y nguyên."
"Không có gì."
Lê Lợi bước đi, cơ thể dần dần thu nhỏ.
Hoàng Viên truy đuổi Phạm Thiên đến trước mặt Lê Lợi lúc đã ngang với người bình thường phiêu phù trên không trung.
"Phiền ngươi chờ ở đây một hồi, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện."