Chương 70: Một tuần
Trong phòng, Phạm Thiên ngồi khoanh chân trên giường, ngưng thần tĩnh khí.
Hôm nay lượng thông tin hắn phải tiếp thu nhiều lắm, cẩn thận nghĩ lại đằng sau không phải chỉ có ít ỏi hai việc cần làm.
Phạm Thiên tập trung tinh thần, trong đầu suy diễn con đường kế tiếp của hệ thống tu luyện mà hắn sáng tạo ra.
Nếu Lạc Long nói là đúng, hệ thống tu luyện hiện nay không hoàn toàn là tách ra với ban sơ hệ thống, vẫn còn giữ lại đặc điểm lớn nhất, kỳ kỹ.
Vô hạn biến hóa, can thiệp định luật, sửa đổi khái niệm.
Nghe có vẻ là phóng đại nhưng Phạm Thiên lại rất quen.
Pháp tắc.
Bước đầu tiếp xúc pháp tắc thì có thể làm vậy.
Hệ thống tu tiên lẫn hệ thống chức nghiệp, còn có các hệ thống tu luyện của nước khác, đại lục khác đều tiếp xúc đến tình huống tương tự, một cái có thể là đặc biệt nhưng nhiều cái chắc chắn là phổ biến chính xác, là tiếp xuống con đường một cánh cửa nhất định phải bước qua.
Hệ thống tu luyện Phạm Thiên sáng tạo ra, tạm gọi Sơ Nguyên hệ thống.
Phạm Thiên trong đầu liên tục suy diễn.
Cho dù là thể tu, tiếp xúc với pháp tắc đã không còn giống với ban đầu, đây là một đạo khảm, vượt qua nó có thể cá chép vượt long môn.
Nhưng những hệ thống khác đều có thủ đoạn đặc thù, mượn lực thiên địa tác động đến pháp tắc, sơ nguyên lại có thể làm gì.
Hoàn toàn là một cái rèn luyện cơ thể hệ thống.
Có lẽ mạnh đến mức nhất định, nhục thân có thể phá toái hư không, lúc đó tiếp xúc pháp tắc rất dễ dàng.
Nhưng mạnh đến mức đó đã vượt xa cảnh giới thứ năm, muốn mài đến cảnh giới đó đừng nói thôn nguyên không đủ, đạt được đã sớm đột phá qua ngũ cảnh rồi. Dù sao thân thế cường đại tự động đột phá.
Cho nên nhất định phải dùng đến năng lượng đặc thù.
Nhưng sơ nguyên không có, ngoại trừ sinh mệnh, khí huyết, tinh thần, không còn năng lượng nào khác.
Đột nhiên Phạm Thiên bừng tỉnh, đôi mắt mù nhìn về giao diện hệ thống màu xanh đang lơ lửng giữa không trung, kể từ khi hắn mù giao diện hệ thống không có biến mất mà vẫn luôn xuất hiện.
Một cái USB được hắn lấy ra từ trong túi đồ, là USB mà 24 đưa.
Giải trừ kết hợp xong chiếc USB này đã được chuyển về túi đồ của hắn, đến nay vẫn chưa mở ra xem, quên mất, có lẽ chính Lạc Long cũng quên.
"Hệ thống, mày đọc được không."
Không còn cách nào khác, bây giờ ngoài hệ thống ra hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
[Sau khi hệ thống thức tỉnh có thể chuyển hóa những thứ tương quan thành dạng dữ liệu, tiến hành đọc nhanh.]
Ngon.
"Chuyển hóa."
Chiếc USB trong tay biến thành dữ liệu biến mất, trên giao diện hệ thống hiến lên những chữ cái màu vàng.
[Đang kiểm tra virus...không phát hiện thứ có thể gây nguy hại cho hệ thống.]
[1%...10%...99%...100%]
Chỉ mất vài giây hệ thống đã load xong 100% dữ liệu có trong USB.
Trước khi đọc Phạm Thiên không quên chuyển một bản cho Lạc Long, đây là đồ chung của cả hai đứa, không thể chiếm một mình.
Cũng may hệ thống của năm người vẫn giữ liên kết.
Về phần bốn người khác, Phạm Thiên thì không có vấn đề gì, xem thì xem, nhưng đây còn là của Lạc Long, cần cả hai người đồng ý mới được nếu không hắn không dám loạn chuyển.
Cho nên hắn có gửi kèm thêm một câu cho Lạc Long biết, để đỡ phải lại hỏi ý kiến của hắn.
Mở USB, trên giao diện hiện lên bảy video cùng với bảy mục văn bản.
Phạm Thiên ấn vào xem từng cái một, xem thật kĩ để tham khảo.
Mong là có trợ giúp với mình cho cảnh giới kế tiếp.
...
Hao tốn một ngày thời gian Phạm Thiên rốt cuộc đem mười bốn mục xem hết.
Quả nhiên là một hệ thống tu luyện, khá hoàn chỉnh, hơn nữa còn rất thú vị.
Tên hệ thống không thấy ghi chép.
Cảnh giới thứ nhất, khai mạch cảnh, khai thông kinh mạch cơ thể.
Cảnh giới thứ hai, tiềm thể cảnh, giải phóng giới hạn cơ thể, đột phá cực hạn phàm nhân.
Cảnh giới thứ ba, địa giai cảnh, tiếp xúc năng lượng thiên địa tầng cao hơn.
Cảnh giới thứ tư, thương khung cảnh, thông hiểu quy tắc, sử dụng pháp tắc tầng sơ.
Cảnh giới thứ năm, khai thiên cảnh, mở một vùng không gian, rồi mở rộng vùng không gian đó.
Cảnh giới thứ sáu, bổ thiên cảnh, bổ sung những pháp tắc cơ bản của một thế giới.
Cảnh giới thứ bảy, hoàn thiên cảnh, liên kết các pháp tắc với nhau, hóa thành một hệ thống tuần hoàn riêng biệt tự túc.
Chỉ có bảy cảnh giới này, nhưng cuối cảnh giới thứ bảy có ghi, cho đến tận cùng thể nội vẫn chỉ là một phiến không gian, cho dủ nhiều pháp tắc đến đâu, hoàn thiện tới mức nào cũng không thể trở thành một thế giới.
Nhưng khi đã trở thành một thế giới thật sự cũng là lúc đột phá đến cảnh giới thứ tám.
Ý nghĩ này rất phù hợp với hệ thống của Phạm Thiên.
Nếu đã không thể tiếp xúc, vậy chưởng khống nó là được.
Vấn đề ở đây là làm sao để mở ra một vùng không gian trong cơ thể có liên kết với bản thân.
Không thể, độ khó tăng gấp nhiều lần.
Lần nữa đi vào ngõ cụt.
"Không, vẫn còn một cách."
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Phạm Thiên.
Có thể dùng v·ũ k·hí để gánh chịu, có sẵn không gian hay về sau mở đều được.
Dùng tinh huyết nuôi dưỡng binh khí cùng không gian nên trong, hình thành liên kết giống như bản mệnh v·ũ k·hí, lúc khai mở không gian có thể mượn lực đưa vào một sợi pháp tắc, như vậy là có thể dùng đến pháp tắc, có thể đột phá ngũ tinh rồi.
Từ ngũ tinh cho đến thất tinh đều dùng tinh huyết của bản thân nuôi dưỡng binh khí, dần hòa làm một.
Cho đến khi phiến không gian trong v·ũ k·hí h·óa thành thế giới thật sự, tu giả thu nạp binh khí vào trong cơ thể, trở thành bản mệnh v·ũ k·hí thật sự tự nhiên sẽ có luôn cả thế giới trong đó.
Còn có thêm một thanh cường lực v·ũ k·hí, một mũi tên trúng hai con chim.
Có được hướng đi mọi thứ xem như là đã giải quyết xong, Phạm Thiên chỉ còn cần bám theo hướng này mà tiếp tục sáng tạo, đặc biệt là pháp môn tu luyện của cảnh giới thứ năm.
...
Tổng cộng dùng mất hai ngày thời gian, Phạm Thiên không chỉ sáng tạo cảnh giới kế tiếp, tạo ra pháp môn tu luyện, còn suy diễn thêm các nhánh nhỏ khác.
Có điều mấy nhánh nhỏ này không cần thiết làm quá nhiều, tạm thời đủ dùng.
Trước mắt hắn tạo ra tiếp bốn nhánh tu luyện.
Nhánh thứ nhất chuyên tu nhục thân, nhánh thứ hai chuyên tu khí huyết, nhánh thứ ba lấy tinh thần làm chủ tăng cường ý chí nâng cao phòng ngự đối với đòn công kích tinh thần, nhánh thứ tư mặc kệ bản thân toàn lực bồi bổ cho v·ũ k·hí, v·ũ k·hí mạnh bản thân yếu, lấy chiến pháp phối hợp cùng v·ũ k·hí để chiến đấu.
Bốn nhánh này trước mắt xem như đơn giản phổ biến nhất.
...
Làm xong Phạm Thiên lại tế ra một đóa hoa hỏa diễm có mười năm cánh hoa.
Địa Ngục Độ Hồn Hoa.
Một đóa tạo thành từ địa ngục chi hỏa đóa hoa.
Vốn là có mười sáu cánh hoa, Phạm Thiên đã sử dụng mất một.
Hệ thống thật nhanh hiện ra thông tin vật phẩm.
[Tên: Địa Ngục Độ Hồn Hoa.]
[Cấp bậc: truyền thuyết.]
[Tác dụng: có đặc biệt tác dụng đối với chữa trị linh hồn tổn thương.]
[Cách dùng: tồn tại dưới dạng tinh thần, có thể trực tiếp hấp thu, dùng linh hồn kích phát tác dụng.]
Cấp bậc truyền thuyết, tức là độ hiếm chỉ có trong truyền thuyết, cho dù là nhất tinh cũng đủ để cho cả Việt quốc phải rung chuyển.
Linh hồn ba động dần có quy tắc lên dẫn dắt Địa Ngục Độ Hồn Hoa, từ trán nhập vào rồi biến mất.
Cảm giác nóng rực như cả cơ thể bị thiêu đốt từ phần trán truyền đi khắp cả cơ thể, cả người Phạm Thiên đều đỏ lên như miếng thịt bò bít tết nướng chín.
Một không gian tối tăm được một đóa hỏa diễm hoa chiếu sáng, một bóng người dần hiện lên, Phạm Thiên lần nữa tiến nhập không gian ý thức.
Địa Ngục Độ Hồn Hoa lơ lừng trên không trung không có động tĩnh.
Phạm Thiên nhìn một chút, Phạm Thiên kia vẫn đang ngủ say ở phần góc.
Ý niệm vừa động, Địa Ngục Độ Hồn Hoa tách ra thành hai phần, mười năm cánh hoa cùng cành hoa.
Cành hoa bay về phần tối rồi biến mất, không thấy động tĩnh gì nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được linh hồn Phạm Thiên kia đang dần lớn mạnh.
Còn Phạm Thiên vẫn đang do dự không biết có nên hấp thu mười năm cánh hoa này không.
Lý do mấy hôm trước hắn chỉ hấp thu một cánh hoa lại dừng là bởi, hắn đang dần hóa thành Phạm Thiên.
Linh hồn của hắn vẫn luôn là Trương Hằng, có thể theo hấp thu Địa Ngục Độ Hồn Hoa bộ dạnh của hắn lại dần hóa thành Phạm Thiên.
Điều này đại biểu hắn đang thật sự trở thành chủ nhân chân chính của cơ thể này.
Trước đó hắn có một lựa chọn khác là từ bỏ cơ thể, nhường lại cho Phạm Thiên kia. Nhưng nếu hóa thành bộ dáng Phạm Thiên, vậy chỉ có thể đúc một cơ thể mới.
Chuyện này khó đến mức chính hắn cái này phong thánh cảnh đỉnh phong cũng không dám chắc mình làm được.
Mất một lúc lâu, hắn hạ quyết định.
Dùng, hóa liền hóa đi. Khó chứ đâu phải không thể làm được.
Bây giờ còn không hồi phục, mạnh lên, lại tiếp tục làm phế vật xuống tới đừng nói Phạm Thiên kia, chính bản thân mình sống được hay không đều khó nói.
Nghĩ liền làm, Phạm Thiên khoanh chân ngồi xuống, mười năm cánh hoa dung nhập vào trong cơ thể.
Toàn thân bỗng bốc lên địa ngục hỏa diễm, bùng c·háy d·ữ d·ội lại không làm tổn thương linh hồn mảy may, ngược lại còn đang chữa trị.
Sau một khắc Phạm Thiên bừng tỉnh, ánh mắt không tin nồi nhìn về phần bụng, giọng nói tràn đầy sự vui vẻ, rung động:
"Không thể nào, không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới là mày vẫn còn. Còn đi theo tao tới tận bây giờ."
Phần bụng của hắn, hoặc là nói vị trí đan điền nếu là lúc trước, một thứ thần bí không rõ đang điên cuồng hấp thu phần lớn Địa Ngục Độ Hồn Hoa.
Phạm Thiên cũng không ngăn cản, để mặc nó hấp thu.
Vốn tưởng rằng bản thân không còn gì, không nghĩ tới. Như này bảo mệnh thủ đoạn nhiều một cái, hắn càng an tâm thêm phần nào.
Chỉ là, Phạm Thiên cười khổ, cái này ăn cũng quá nhiều đi. Mười phần chắc hắn chỉ được ba bốn phần, còn lại mất hút hết.
Thế là Phạm Thiên bắt đầu công cuộc làm cái máy trung chuyển, làm cái công nhân vận chuyển Địa Ngục Độ Hồn Hoa để rồi nhận lại tiền công là ba bốn phần năng lượng.
Đây còn là dưới điều kiện Phạm Thiên cũng cần chữa trị, nếu không sợ rằng một phần hắn cũng đừng mong có được.
Hấp thu Địa Ngục Độ Hồn Hoa tổng cộng mất bốn ngay, nhanh hơn dự tính.
Vẫn còn một ngày thời gian Phạm Thiên lại chìm vào trong mớ ký ức hỗn loạn có được từ Ông Trùm.
Lại mất thêm một ngày hắn rốt cuộc có được chút thông tin có ích.
Tỉnh lại, hắn không kịp chờ đợi lấy ra điện thoại.
"Gọi cho Long!"
Đối với điện thoại nói, rất nhanh đầu bên kia nhấc máy.
"Có chuyện."
"Đưa Tuyết Lan đến đây, gọi thêm cả thằng Gióng nữa. Bọn tao sẽ đi luôn."
"Mười phút."
Nói xong Lạc Long tắt máy.
Phạm Thiên ngồi tại chỗ, dùng một lần tẩy rửa thuật làm sạch bản thân xong ngồi im, chỉnh lý lại ý nghĩ của bản thân.
Mười phút sau Lạc Long đến, còn dẫn theo Tuyết Lan cùng Thánh Gióng như đã nói.
Vừa gặp Tuyết Lan đã nhào tới ôm Phạm Thiên, hắn cười cười đưa tay lên xoa đầu cô bé.
"Hành lý chuẩn bị chưa?" Phạm Thiên nói.
Thánh Gióng vỗ ngực tư tin: "Không có vấn đề, đồ dùng thức uống, cả đặc sản nước mình nữa, đói có thể mang ra ăn cho đỡ nhớ."
Phạm Thiên gật đầu, lại nói với Tuyết Lan: "Hơi sớm chút nhưng anh sẽ truyền cho em pháp môn tu luyện cảnh giới thứ năm, còn có chút lĩnh ngộ anh vừa có, như vậy trong cùng cấp bậc em lại càng là vô địch tồn tại. Còn có, hạn chế về chỗ bản thế, cứ đi theo thằng Long mà tu luyện."
Nói xong hắn điểm tay lên trán Tuyết Lan, Tuyết Lan chủ động kề trán đến, lượng lớn thông tin về cách tu luyện cùng lĩnh ngộ tràn vào.
Tuyết Lan chỉ kịp gật đầu, tiếp nhận xong lại chìm vào hôn mê.
Lượng thông tin quá nhiều, lại cần thời gian đi tiêu hao nên cơ thể tiến vào trạng thái nghỉ ngôi, không có gì đáng lo.
"Xem cái tao gửi chưa?" Phạm Thiên hỏi.
Lạc Long Quân gật đầu: "Rất thú vị, có nhiều chỗ có thể tham khảo."
Phạm Thiên cũng gật đầu: "Nhờ mày chuẩn bị cho Tuyết Lan một thanh v·ũ k·hí tốt một chút, sau đó lại mở ra không gian bên trong. Nếu không được có thể tìm Âu Cơ,lagiêu Tao Mượn Chút Nha kết hợp với trận pháp hoặc pháp sư hệ không gian sẽ dễ hơn rất nhiều."
Lạc Long không nói gì xem như đồng ý, chờ Phạm Thiên nói tiếp.
"Hết rồi, cuối cùng mày hãy tìm người tên Ông Trùm kia về bắt lại, có thể nghiên cứu một chút có lẽ sẽ có thành quả bất ngờ. Tao chỗ này có chút nhưng chắc không đủ, lại đây tao truyền cho."
Lạc Long hơi nhíu mày: "Không đổi chỗ khác được à."
"Não mày ném xuống nơi khác là được."
"Ok, mau làm đi."
Lạc Long cắn răng lập tức cúi đầu, đến gần tay Phạm Thiên.
Thằng này chắc chắn là cố ý, khốn nạn. Nếu không nói bình thường là được rồi, lại không có người ngoài ở đây.
Bị đổ oan, Phạm Thiên thật không có ý định này, nhưng nhìn cảnh Lạc Long cúi đầu trước mắt hắn đúng là không nhịn được xúc động.
"Thần linh ban phước."
"..."
"Vãi, hai đứa mày làm sao lại đánh nhau rồi."
Nghe thấy tiếng động, Thánh Gióng đang kiểm tra lại túi đồ vội nhìn sang, can ngăn.
...
Trên chiếc xe hơi thể thao đời mới nhất, Thánh Gióng đang lái xe, Phạm Thiên ngồi bên cạnh nhắm mắt ngưng thần, tiến vào không gian ý thức.
Sau hai tuần chuẩn bị, các đại gia tộc cuối cùng đã công bố diện rộng về hệ thống, linh kỹ,...kì thật không có ảnh hưởng lớn lắm, người thường vốn cũng không tiếp xúc đến những thứ này, chức nghiệp gia cấp thấp chưa tiếp xúc đến, cấp cao đều là có thế lực, có thể nhanh chóng làm quen.
Muốn gây ra oanh động phải mất chút thời gian, để cả nước biết về, còn bây giờ mới được công bố ra...hay là bỏ đi.
Tất nhiên những chuyện này Phạm Thiên sẽ không biết, sắp tới hắn đâu còn ở đây mà biết.
"Bản đồ."
Thánh Gióng nói, giao diện hệ thống hiện lên, mở ra biểu tượng bản đồ.
Bản đồ cả Việt quốc hiện lên, ngoài trừ tư nhân khu vực không có quyền hạn không thể xem, những nơi khác rất rõ ràng.
Đoạn đường rất dài, trước tiên lái xe ra sân bay, lên máy bay trường chuẩn bị riêng mới có thể bay ra biên giới Việt quốc, đi theo tuyến đường vạch sẵn đi xuyên qua khu vực biên giới, lại bên biên giới nước bạn rồi theo phương hướng xác định đi gặp người đón, may mắn nước bạn giáp với Việt quốc, còn đó là nước nào đến giờ Thánh Gióng vẫn chưa biết, hắn chỉ biết là được đi chơi, vậy là đủ rồi.
Chuyển bản đồ về dạng chỉ đường, bản đồ thay đổi, tuyến đường ngắn nhất đến sân bay hiện lên.
Thánh Gióng tăng tốc, xe thể thao lao nhanh trên đường.
Rầm.
Va chạm mạnh làm Phạm Thiên từ không gian ý thức tỉnh lại.
"..."
"..."
"Tao nên nói gì đây." Phạm Thiên nói.
"Không nói gì cả."
Thánh Gióng mặt không đổi sắc, từ từ lùi xe tiếp tục đi.
"Hay cho xe tự lái tiếp đi." Phạm Thiên lại nói.
May mắn xe này đủ tốt, đoạn đường này cũng đủ vắng, không va vào ai, cú v·a c·hạm vừa rồi cũng chỉ làm méo đầu xe, vẫn đi được ngon chán.
"Thế chậm lắm, đi an toàn không vui. Mày nghĩ tao lôi bản đồ ra làm gì."
Thánh Gióng nói, hắn ngồi ghế lái mà phải để cho xe tự động lái á, lấy bản đồ ra xem chính là vì tiếp nhận quyền lái xe được không.
Một hai trăm mét gì đó, lại rầm một tiếng, lần này chiếc xe đậu bên đường trực tiếp bị đụng hỏng.
"..."
"..."
"Trốn a, còn đứng đó." Phạm Thiên la lên.
"Nhưng..."
"Nhưng cục gạch, bây giờ b·ị b·ắt là mất nửa ngày như chơi. Khác người ta tra ra biển số xe rồi tra đến trên đầu thằng Long, khác nó chùi đít cho. Và chuyển cho xe lái mau...NHANH."
Thánh Gióng giật mình vội lùi xe, để xe chạy vào một góc vắng rồi xuống xe đổi con xe khác.
May mắn Lạc Long chuẩn bị cho bọn hắn hẳn mấy chiếc, thay xe tạm thời sẽ không tìm thấy bọn hắn, như vậy trước sẽ tra nguồn xe là từ Lạc Long, nếu để bị tìm thấy còn tra cọng lông, trực tiếp cử người đi bắt được rồi.
...
Xưởng mà Lạc Long cho Phạm Thiên mượn.
Phạm Thiên đã đi, không còn ở đây nên để cho Lạc Long đến dọn nơi này.
Lạc Long kinh ngạc nhìn tất cả những người ở đây, nhìn qua chuyên nghiệp hẳn lên, những người chuyên nghiệp kia có thể thấy rõ được tiến bộ.
Hắn đến lúc mà mấy người này vẫn còn đang làm việc trong khi Phạm Thiên từ một tuần trước đã kêu mấy người này không cần làm nữa, bởi vì sau một tuần hắn cũng chả còn ở đây.
Kinh thì kinh nhưng làm việc vẫn không thể chậm, Lạc Long cho người đi sắp xếp mấy người này, tiện dọn dẹp cái xưởng này luôn.
Đúng lúc hắn định rời đi thì có cuộc điện thoại gọi đến: "Thiếu gia, có việc rồi."
"Chuyện gì, mau nói."
"Tình báo của chúng ta vừa báo..."
Lạc Long nghe, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng dần nghiêm túc lên.
Nghe xong hắn không nhịn được chửi ầm lên: "Mẹ nó hai thằng chó, suốt ngày để tao chùi đít."
Nói thì nói vậy nhưng hắn không dám xem thường, với lại chuyện này có liên quan đến hắn, nói là do hắn cũng được luôn.
Điện thoại trên tay lại cấp tốc bấm số, gọi cho hai người.
...
Ba tiếng sau, đồng hồ điểm mười giờ hơn chút, đã gần đến nơi, chỉ cần đi thêm hơn nửa tiếng là đến sân bay.
Khoảng hai tiếng trước Lạc Long vừa gọi cho bọn hắn chửi một trận, mắng cho như chó.
May mà không có thiệt hại về người, đền chút tiền là xong.
Thánh Gióng chỉ biết ha ha cười, không đợi Lạc Long nói xong tắt luôn điện thoại.
Mày sẽ không thể chửi tao nếu tao không nghe thấy mày.
Ha ha ha.
Đỗ xe ở một quán ăn gần đó, Thánh Gióng bước xuống chạy sang bên kia xe đỡ Phạm Thiên bước xuống.
"Vẫn còn chưa phế lắm nha." Phạm Thiên híp mắt cười, đáng tiếc hai mắt là hai mắt mù, trào phúng tính giảm mạnh.
"Đừng xem thường tao, chăm sóc người tao là có một tay đấy."
"Người gì."
"Già và c·hết."
"..."
Phạm Thiên câm nín, không nói gì tiếp.
Hắn có chút sợ, người già thì thôi đi, trước khi vào học mày làm ở nghĩa trang à mà c·hết.
Vào trong quán, Thánh Gióng một hơi gọi cả menu quán.
Tiền...Phạm Thiên không thiếu, qua nước khác tiền này không dùng được còn không bằng bây giờ tiêu cho đã cái lư trước.
Nhân viên phục vụ nhìn qua đồng phục, là áo học sinh trường Bắc Ninh, không có khả năng ăn quịt không trả tiền đâu nhỉ.
Thánh Gióng gặp nhân viên trước khi đi gọi món còn nhìn hắn với Phạm Thiên vài lần, nhìn lại bản thân.
Ừm, không cần mặc đồng phục nhỉ.
Hồn lực hơi vận chuyển, đồng phục được thu vào túi đồ, hồn lực bọc quanh người hóa thành một bộ đồ cũng khá đơn giản, nhưng cũng rất đẹp, rất thời trang, Thánh Gióng vốn cũng đẹp trai bây giờ lại càng đẹp.
Hắn cũng nhắc Phạm Thiên một câu.
Phạm Thiên ngồi ở đối diện, tay trái bưng đĩa nho, tay phải cầm nho ăn.
Nghe Thánh Gióng nói đồng phục trường cũng thu vào túi đồ, trên thân hiện lên một bộ đồ khác.
Một chiếc quần vải rộng, áo vải dài tay rộng, trước ngực có cái túi, cả cây đồ trắng, nhìn như đồ của mấy ông già.
Thêm vào mái tốc trắng bạc do thiêu đốt tuổi thọ, mảnh vải trắng quê mùa che mắt.
Thần sắc mệt mỏi, có chút giống người già, cũng phải thôi, sống biết bao năm rồi, bình thường còn đỡ, những lúc suy tư lại lộ ra vẻ này làm hắn trông như ông cụ non vậy.
Bởi cơ thể Phạm Thiên vốn là trông giống một tên tiểu bạch kiểm mà.
Thánh Gióng nhìn hắn, không nói, nhìn càng giống người già, không sao cả, nó thích là được, tuyệt đối không được nói, càng không được cười.
"Phụt ha ha ha ha ha."
"Mày cười cái gì."
Phạm Thiên đang ăn cũng không nhịn được hỏi.
Dở hay gì, đang yên đang lành lại cười, đang trong quán ăn đó, không sợ làm phiền người khác à.
"Xin lỗi, vừa lấy điện thoại ra xem anime hài."
Anime, hắn cũng xem, Phạm Thiên lại tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Chẳng mấy chốc đĩa nho bị một mình hắn dọn sạch, trên bàn cũng đã bày đầy ra các món ăn.
Bê lên món cuối cùng, nhân viên phục vụ lễ phép nói: "Thưa ông, cửa hàng chúng cháu có dịch vụ cho người già, có người đút cho ăn. Ông có muốn thuê không ạ."
Phạm Thiên đầy mặt hỏi chấm, người già, chắc là do mái tóc này à.
Lại nói dịch vụ này sẽ không phải giống trong quán bar, hai tay hai em gái xinh đút cho ăn rót cho uống, chán chơi ném tiền mệt chơi thú nhún đi.
Hắn cũng lười sửa, lại nói hắn đúng là người già, để cô phục vụ này gọi ông đều không đủ.
Đưa tay ra, Thánh Gióng nhanh chóng rót một chén trà rồi đặt vào tay Phạm Thiên.
"Làm phiền rồi, một người đút ăn là được."
"Vâng." Nhân viên phục vụ lễ phép nói rồi lui xuống.
"Ực...phụt."
Uống chén trà trong tay, Phạm Thiên không nhịn được phun ra, phun Thánh Gióng một mặt nước.
"Sao lại là trà."
"Chứ không mày cần gì, rượu hả. Không nên đâu."
"Trà sữa, chẳng lẽ quán này còn không có trà sữa."
"Mày mà cũng uống trà sữa á."
"Nhanh con mẹ mày lên, nói nhiều." Phạm Thiên nói.
Hai người nói chuyện bình thường, xung quanh cũng khá ít người, không có gây nên chú ý.
Lại nói hai người đi cùng nhau chửi nhau chút cũng chả có gì, nghe thì thế nào, còn xen vào chuyện nhà người ta được sao.
"Chào ông, cháu đến giúp ông ăn. Cháu sẽ điểm ra các món trên bàn, ông muốn ăn gì cứ nói cháu sẽ gắp."
Một cô nhân viên phục vụ khác đi tới nói.
Phạm Thiên gật đầu, cô nhân viên không nói nhảm, lập tức ngồi xuống bắt đầu công việc.
Thánh Gióng ngồi đối diện âm thầm lấy ra điện thoại, chụp lấy vài bức ảnh chuẩn bị đem khoe.
Nội dung tin nhắn đại khái sẽ là: chàng trai trẻ thoát khỏi trói buộc buông thả bản thân thoải mái ăn chơi đàng điếm.
Thánh Gióng hắc hắc cười thu lại điện thoại.
Ăn xong, nhân viên phục vụ rời đi, Phạm Thiên ngồi tại chỗ uống trà sữa, Thánh Gióng lại ăn thêm vài món tráng miệng rồi dừng.
"Phục vụ." Thánh Gióng hô lên.
Phạm Thiên từ túi đồ lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn, là thẻ của hắn. Trong này hắn chuyển vào chút tiền dùng để bình thường chi trả, không thể lúc nào cũng sài thẻ Lãnh gia được.
Mặc dù tiền vẫn là của Lãnh gia.
Nhân viên phục vụ tới, Thánh Gióng nhặt lấy tấm thẻ trên bàn để trả tiền.
Ăn xong Thánh Gióng đỡ Phạm Thiên dậy đi ra ngoài, trên bàn còn rất nhiều, có những món thậm chí còn chưa đụng tới.
Nhân viên phục vụ nhìn bàn ăn, lại nhìn bóng lưng Thánh Gióng.
Đẹp trai, nhà giàu, thương bố, hào phóng sảng khoái, thật muốn cưới một người như vậy làm chồng.
Phạm Thiên Thánh Gióng hai người vừa đứng dậy, một nhóm người ngồi ở bàn gần đó cũng đứng dậy theo, gọi nhân viên trả tiền rồi rời đi.
Bên ngoài, xe thể thao lần nữa xuất hiện.
Loại này đắt tiền ô tô lập tức đưa đến xung quanh chú ý.
Vừa cho Phạm Thiên ngồi vào xe một cô gái ngoài hai mươi trông cũng khá xinh đẹp tiến tới bắt chuyện cùng Thánh Gióng.
"Anh đẹp trai, vừa nhìn anh lần đầu em đã bị anh hút hồn mất rồi. Anh định đền em sao đây."
Cô gái nói, cả người đã quấn lên Thánh Gióng, hai tay bắt đầu sờ mó khắp người.
Thánh Gióng bắt lấy một tay cô gái, mỉm cười nói: "Được nói chuyện với cô gái xinh đẹp như em anh rất sẵn lòng."
Cô gái giật mình vội rút tay lại, cũng cười nói: "Vậy chúng mình qua con ngõ kia tâm sự chút đi. Đảm bảo anh vui quên đường về."
"Được thôi, mong em đừng quên câu này. Anh không quên đường về là không xong đâu."
"Nào có, em còn sợ anh quên em đâu. Xong việc lại trốn mất tiêu thì em thua lỗ to rồi."
"Ha ha ha."
Vừa vào ngõ sâu được một chút cô gái đã không chờ được, đặt lên môi Thánh Gióng một nụ hôn Thánh Gióng.
Thánh Gióng cười thầm, hai chiếc lưỡi nhanh chóng quấn chặt lấy nhau, người dính vào một chỗ.
Cảm nhận sự ẩm ướt từ lưỡi, cảm giác bộ ngực đầy đặn mềm mại liên tục truyền đến.
Tay hắn không ngồi chơi, một tay đưa lên nắn bóp bộ ngực to tròn kia, một tay thò xuống luồn vào trong khe quần chạm đến vị trí tối thượng mà hắn hằng mong ước mấy lâu nay.
Cảm giác đầu tiên là thật mới mẻ, mềm mềm ướt ướt, còn có thứ gì sờ như là tóc, khá ngắn, chắc do mới cạo còn chưa mọc lại được bao lâu.
Sau đó là, không còn sau đó nữa, Thánh Gióng bị đẩy ra cắt đứt sự tận hưởng.
Đẩy Thánh Gióng ra, cô gái hắng giọng nói: "Anh này, làm gì mà vội vậy. Màn dạo đầu còn chưa xong mà."
"Dạo đầu chưa xong, sợ là dạo đầu xong cũng không có tiếp sau nữa rồi." Thánh Gióng nhếch miệng cười.
Cô gái khẽ nhíu mày, cảm giác có chút bất an.
"Anh nói gì vậy, chỉ là em không quen thiếu màn dạo đầu thôi."
Còn chưa nói xong Thánh Gióng thè lưỡi ra, bên trên là một viên thuốc mê được hồn lực bọc lại còn nguyên.
"Chưa dạo xong hay là chưa ngấm thuốc. Hay là em muốn hôn với anh cả ngày luôn. Anh thì không sao nhưng em thì sợ là không chịu được đâu."
Cô gái giật mình lùi lại vài bước.
"Trước muốn thó thẻ tín dụng, sau lại muốn chuốc thuốc mê. Còn chưa rõ ràng sau. Mau ra đi, tao không có nhiều thời gian đâu."
Một đám mười mấy người tráng hán xuất hiện chắn ngoài ngõ, ai nấy đều gương mặt hung dữ, tay cầm v·ũ k·hí.
Cô gái vội chạy đến bên đó, cảm giác được một chút an toàn cô gái mới hất cằm lên nói: "Nhóc con, phí của chị mày thế nhưng là không rẻ đâu. Một nụ hôn vừa rồi bán cả nhà mày đi đều không đủ, nhưng thôi xem ở phần kỹ thuật khá tốt chị giảm giá cho. Giao ra thẻ tín dụng cùng con xe ngoài kia có thể an toàn rời đi."
Thánh Gióng đứng nguyên tại chỗ, không chỉ không thèm để ý mà còn liên tục ngáp ngủ.
Người đứng đầu tức đến đỏ mặt, sống ba mấy nồi bánh chưng rồi còn chưa gặp ai dám xem thường hắn như vậy.
Bọn hắn thế nhưng là có ba chức nghiệp gia trong nhóm, hai người khác là nhất tinh thượng phẩm, hắn càng là nhất tinh đỉnh cấp.
"Muốn c·hết."
Ra lệnh một tiếng mười mấy tráng hán đồng loạt lao lên, vung vẩy v·ũ k·hí trong tay hướng về Thánh Gióng.
Không đến một phút sau, cả đám nằm đo đất không một ai bò dậy nổi.
Thánh Gióng kiểm kê thu nhập, phủi phủi tay đi ra ngoài.
"Đường đường ăn c·ướp mà nghèo như vậy. Bỏ nghề đi, lần sau còn để tao gặp trực tiếp cho bọn mày năm sau mộ mọc xanh cỏ."
Đi qua cô gái thời điểm, nhìn xem ánh mắt sợ hãi run rẩy như muốn ngất bất cứ lúc nào kia, Thánh Gióng lắc đầu thở dài đầy nuối tiếc.
"Xin lỗi, anh đẹp trai, cho em xin lỗi. Lo do thằng đó bắt em làm, tha cho em đi em có thể làm bất cứ thứ gì. Đúng, đúng rồi, anh muốn bỏ qua màn dạo đầu nhỉ. Không sao cả, em cũng không thích màn dạo đầu chút nào. Chúng ta vào việc luôn được không."
Quỳ xuống khóc lóc cầu xin, cô gái bám chặt chân Thánh Gióng, nước mắt nước mũi tùm lum nói.
Có chút nhan sắc, đáng tiếc chả còn gì khác.
Mà bây giờ cũng có đẹp quái đâu, cho mình mình còn chê, lại chả đấm cho thêm mấy phát ấy chứ.
Lại lắc đầu thở dài, đáng tiếc, Thánh Gióng nói: "Bỏ tay ra, gọi cho xe cứu thương đi. Không cần phải lo, chỉ là gãy mấy cái xương thôi. Sau đó đi gặp cảnh sát, thú tội, thành thành thật thật cải tạo. Còn để tao gặp tao ném mày cho bọn ăn xin, tao tin bọn nó còn chưa có cơ hội chơi với người đẹp như vậy đâu."
Cô gái gật đầu lia lịa, vội móc điện thoại ra gọi cho xe cứu thương.
Quay trở lại xe, Thánh Gióng chán như muốn c·hết ngồi vào ghế lái.
"Nhanh vậy đã về rồi à." Phạm Thiên cố nhịn cười nói.
"Mẹ, vừa mới hôn được phát. Tay còn chưa kịp làm gì, vừa mới sờ vào đã bị đẩy ra. Còn tưởng có khúc sau chứ, xem ra chỉ là một đám non, trên người cũng trả có mấy đồng."
Thánh Gióng đầy khinh bỉ nói.
Phạm Thiên phá lên cười, thật sự không nhịn được nữa.
Còn nghĩ là có kèo thơm cho mày, mỡ đấy mà húp.
Ha ha ha ha ha.
Thánh Gióng nhắm mắt, hồi tưởng lại tư vị ban nãy để cho xe tự lái đến sân bay.
Mùi vị cũng không tệ, có thời gian có lẽ mình sẽ nán lại chơi cùng chút.
Đáng tiếc là không, đen thôi đỏ vẫn thế.
Nghĩ một chút, nhớ một chút, cảm thụ mùi vị còn lưu lại một chút rồi lại ném ra sau đầu, không nhớ về tiếp.