Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 69: Đại phát thần uy, một câu chuyện xưa chưa kể




Chương 69: Đại phát thần uy, một câu chuyện xưa chưa kể

"Bọn mày...muốn c·ướp anh khỏi tao."

Gầm lên một tiếng tiểu nữ thần Tuyết Lan biến thành khổng lồ cự nhân cao hơn ba mét, so với chín nữ sinh kia quả thực là trẻ con đú với người lớn.

Chín nữ sinh nhanh chóng sắp thành một cái đơn giản đội hình, dù sao cũng là người vào được trường Bắc Ninh, ý thức chiến đấu vẫn là rất cao.

Ba người đứng trước phụ trách phòng thủ bảo vệ, ba người đằng sau phụ trách t·ấn c·ông tầm xa, ba người khác duy trì cảnh giác tùy cơ ứng biến, những cái này đã được thỏa thuận xong khi đi lên sàn đấu.

Một cú dậm chân, Tuyết Lan thân hình bay vọt, to lớn nắm đấm như là đại pháo oanh kích, lấy cường hãn thế t·ấn c·ông cùng sự bất ngờ, lôi đình một kích một quyền trực tiếp đánh bay một người hàng trước ra khỏi sàn đấu.

Chân phải đá ra, một cước đá bay một người hàng sau ra khỏi sàn đấu.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chín nữ sinh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã mất mất hai người.

"Muốn c·ướp anh người...c·hết."

Một nữ sinh trong nhóm ứng biến phóng tới bị Tuyết Lan dùng cùi trỏ thúc vào ngực, đau điếng nằm luôn tại chỗ.

Nắm chặt chân của nữ sinh này, Tuyết Lan nhẹ nhõm nhấc lên dễ như bỡn.

Ầm ầm tiếng vang, sàn đấu rung chuyển.

Đáng thương nữ sinh bị Tuyết Lan quật như con, đập liên tục xuống sàn, bị ném đi như rẻ rách ra khỏi sàn đấu.

"Châc, mẹ nó thật hung ác a. Tuyết Lan lần đầu đánh nhau đây à, không giống lắm đâu."

Lạc Long cùng Âu Cơ đi tới, nhìn một màn này không nhịn được than thở.

Lại thêm một cái b·ạo l·ực nữ nhân, cuối cùng dễ thương vẫn là biến mất a, ai.

"Cạnh tao toàn những người kỳ lạ, không để ý lại thêm một cái bất bình thường đâu." Phạm Thiên lạnh nhạt nói.

"Mày nói làm tao rất tổn thương đó nha. Ai kỳ lạ chứ, có mày thôi."

"Bớt nói nhảm, việc tao nhờ thế nào rồi."

"Chỉ biết vậy là tài."

Nói xong Lạc Long cũng đã tới bên cạnh Phạm Thiên.

"Xong rồi, hiệu trưởng không có vấn đề gì, đi lúc nào cũng được. Bây giờ chỉ cần đợi thằng Gióng đi ra thì có thể lên đường, chắc mất một tuần."

Phạm Thiên khẽ gật đầu.

"Tự dưng lại muốn đi sớm làm gì, còn hẳn một tháng cơ mà." Lạc Long nói.

"Trực giác, có lẽ chuyến này không bình ổn." Phạm Thiên nói.

Mỗi khi hắn nghĩ tới một tháng sau sẽ đi du học, từ nơi sâu xa linh giác cảnh báo cho hắn, nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, ảnh hưởng đến cả tính mạng của hắn lẫn Thánh Gióng.

Cho nên Phạm Thiên đã nhờ Lạc Long đi gặp hiệu trưởng, để xem có thể để hắn đi du học sớm hơn dự kiến hay không.

Dù vậy cảm giác nguy hiểm kia vẫn không hoàn toàn biến mất, lượn lờ quanh hắn chờ đợi cơ hội.

"Thấy gì không?" Lạc Long nói.

"Mày đoán xem." Phạm Thiên nói.

Lạc Long cười cười, giao diện hệ thống hiện lên, tay hóa tàn ảnh thao tác cực nhanh, chớp mắt đã hoàn thành rồi lại chuyển qua cho Phạm Thiên.

Phạm Thiên nhìn một chút rồi bấm vào, giao diện hệ thống tự động load xuống camera, tốc độ chụp cực nhanh, những bức ảnh lướt qua trước mắt Phạm Thiên nhanh và đầy đủ đến mức như là một đoạn phim ngắn.

"Bình thường người khác đều sẽ để hệ thống bao trùm một khu vực, để cho những hệ thống khác không thể chụp hình nhưng ở trường thì khác, mà cũng toàn mấy đứa năm nhất nên không có vấn đề gì. Nhưng mày đừng tùy tiện làm như này, chụp hình không được còn để lộ vị trí."

Lạc Long nói, cân nhắc đến bản thân kế tiếp không ở bên cạnh Phạm Thiên những thứ cần cân nhắc hắn đều nhắc cả thể cho an toàn.

Phạm Thiên gật đầu, chăm chú quan sát trận đấu.

Thể hình to lớn của Tuyết Lan đem lại lợi thế cực lớn, sức mạnh trong hình dạng này tăng lên ít nhất gấp ba lần, đối với hệ thống tu luyện do chính mình sáng tạo ra này hắn cực kỳ hài lòng.

Đây mới là giai đoạn đầu, nhục thân Tuyết Lan không đủ mạnh mẽ, không chứa đựng được sức mạnh to lớn như vậy nên phải dùng năng lượng trong cơ thể kích thích tạo ra thêm các cơ để chứa đựng sức mạnh, tốt thì tốt nhưng tiêu hao quá lớn.

Đợi Tuyết Lan đạt tới tam tứ tinh cấp bậc thời điểm, nhục thân đủ mạnh, toàn thân không chỉ to ra thêm mà còn nén ép lại, mật độ cơ thể tăng lên, lúc đó lại càng mạnh kẽ, lực phòng ngự cũng tăng mạnh không tưởng, tiêu hao còn không có như bây giờ lớn.

Khi đó mới là cất bước, chính thức bước lên con đường nhất lực phá vạn pháp hắn dự định.

Bất quá bây giờ đối với hắn đã đủ rồi, Phạm Thiên gật đầu cười, vẻ mặt không giấu được sự vui vẻ.

Tuyết Lan càng mạnh hắn lại càng an tâm, có như vậy những thời khắc mấu chốt mới an toàn.

"Mày nghĩ Tuyết Lan thắng được không?" Lạc Long hỏi.

Phạm Thiên không chút do dự nói: "Chắc chắn."

Không đơn thuần vì Tuyết Lan mạnh hơn, lại mạnh cũng không thể một đấu chín được.

Lý do Tuyết Lan có thể thắng gồm nhiều yếu tố kết hợp lại mới có thể đưa đến, kinh nghiệm phương diện, mấy nữ sinh này rất dễ hoảng loạn, không biết phối hợp, có khi còn làm hại lẫn nhau, lại thêm phương diện tâm lý, hắn đã nhắc Tuyết Lan khi bắt đầu phải không tiếc tất cả t·ấn c·ông trước, hạ trước vài đứa, đứng trước một đối thủ to lớn lại mạnh mẽ, vừa bắt đầu lại mất đi mấy người những nữ sinh này rất đơn giản đã lâm vào hoảng loạn, Tuyết Lan chỉ cần kéo dài hình thái này đủ lâu hoàn toàn có thể chiến thắng.

"Đơn giản vì đó là em tao mà."

Phạm Thiên tràn đầy tự tin nói, cái gì lý do, có tốt bằng lý do này sao.

Lạc Long liếc nhìn hắn, trong lòng âm thầm khinh bỉ nhổ nước bọt.

Nói chuyện một hồi trận đấu đã dần tiến về kết thúc, trên sàn chỉ còn bốn người, Tuyết Lan, một nữ sinh đeo kính ở hàng sau, nữ sinh tóc ngắn hàng trước và nữ sinh cầm một thanh kiếm gỗ.

"Cẩn thận, chiêu này rõ ràng tiêu hao rất lớn, ưu thế của chúng ta là thời gian. Đối phương khả năng là hệ cường hóa, chỉ biết đánh thường không có kỹ năng. Ba chúng ta lẫn nhau cảnh giác trận này nhất định sẽ thắng."

Nữ sinh cầm kiếm nói, cùng với nữ sinh tóc ngắn đứng chắn bảo vệ trước mặt nữ sinh đeo kính.

Phạm Thiên nghe mà buồn cười, vẫn là quá trẻ một chút.

Bất cứ hệ thống tu luyện nào đều có ba loại sức mạnh chung nhất định là có gồm khí huyết, tinh thần, sinh mệnh. Tùy vào hệ thống tu luyện khác nhau mà khai thác khác nhau, thậm chí là không động đến ba thứ này, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể dùng.

Thể tu, tinh thần lực yếu ớt không đến cấp cao là không thể dùng, sinh mệnh là căn nguyên càng là không thể tùy tiện vận dụng, có thể khí huyết, thể tu chính là lấy khí huyết xưng vương xưng bá, khí huyết là tiêu chí của thể tu, thấy khí huyết gần như có thể chắc chắn đối phương là người tu luyện nhục thân.

Nữ sinh cầm kiếm cùng tóc ngắn đồng thời xông lên, cả hai đều là chức nghiệp chiến binh khả năng chịu đòn khá tốt.

Nữ sinh đeo kính ở đằng sau bắn ra từng đạo thủy cầu yểm trợ.

Nữ sinh tóc ngắn cầm theo khiên trấn áp mà tới chặn mọi đường lui, để cho Tuyết Lan khó bề di chuyển, chỉ có trực diện đón nhận.

Cả hai đều có chung một ý nghĩ, đối phương chưa đạt tới tam tinh, vẫn có thể thắng.

Mà thực ra Tuyết Lan đúng là chưa tới tam tinh, còn chỉ miễn cưỡng tính là nhị tinh trung kỳ, còn chỉ có man lực đạt tới, không có thủ đoạn khác, gặp phải chân chính nhị tinh c·hết không nghi ngờ.

Nữ sinh cầm kiếm từ sau lưng tóc ngắn nhảy ra, kiếm gỗ trong tay nháy mắt chém ra ba lần.

Chỉ thấy lưu lại vài v·ết t·hương nhỏ, không có tác dụng gì.

Quả nhiên kiếm gỗ vẫn là quá yếu, nữ sinh cầm kiếm thầm nghĩ, lần nữa vọt tới, hồn lực bám vào trên kiếm, lưỡi kiếm hồn lực khống chế không được giỏi nhưng cũng sắc bén hơn hẳn.

Một kiếm chém ra, v·ết t·hương ban nãy lập tức b·ị c·hém sâu hơn, dòng màu đỏ tươi dọc theo cánh tay chảy xuống.

Tuyết Lan mắt lộ hung quang, mặc kệ cánh tay có thương tung quyền.

"Thủy trụ."

Một cột nước khó hiểu xuất hiện, đâm lên làm chệch một quyền của Tuyết Lan.

"Băng thụ."

"Hạ vũ."

"Băng ngục."

Nữ sinh đeo kính liên tục thi triển pháp thuật.

Một cây băng thụ từ dưới đất mọc lên kéo theo Tuyết Lan đưa lên không trung, đồng thời trong khu vực sàn đấu, mưa rơi, Tuyết Lan trên không trung không chút sức phản kháng bị đóng băng, băng lực từ miệng v·ết t·hương trên tay xâm nhập vào trong cơ thể, trong ngoài đóng băng, khống chế tuyệt đối.

Tuyết Lan như hóa thành trái cây treo lủng lẳng trên băng thụ, chờ một bà lão đi qua nhặt về, nở chín, lại lần nữa xuất thế.

Đáng tiếc ở đây không có bà lão nào, chỉ có một nữ sinh tóc ngắn, khiên chắn trong tay nện xuống, băng ngục không vỡ không thể tác động đến Tuyết Lan nhưng lại b·ị đ·ánh rụng, rơi xuống khỏi phạm vi sân đấu.

Nếu rơi xuống đất Tuyết Lan trận này xem như là...thua. Cứ việc tất cả mọi người biết trận này Tuyết Lan là thắng nhưng kết quả trận đấu không thể thay đổi, thua.

Tùng tùng tiếng động vang lên vang dội như là tiếng trống, tất cả mọi người nghi hoặc không hiểu tiếng trống đến từ đâu, tựa như là từ...Tuyết Lan.

Nữ sinh cầm kiếm biến sắc, vọt tới huy kiếm trảm kích, không tiếc rơi khỏi sàn đấu cũng muốn đánh bay Tuyết Lan ra càng xa.

Nữ sinh tóc ngắn chưa kịp đáp đất, khiên trong tay ném ra, nữ sinh đeo kính lại một đạo thủy cầu bắn thẳng tới Tuyết Lan.

Tiếng trống càng thêm vang dội, băng ngục rung chuyển như muốn vỡ, trái tim hoạt động đến cực hạn, toàn thân huyết dịch tăng tộc vận chuyển đi khắp cơ thể.

Ầm một tiếng băng ngục vỡ tan.

Đôi bàn tay khổng lồ thò ra nắm chặt tấm khiên đang bay tới nện xuống một cái thật mạnh, nữ sinh cầm kiếm bị một nện này đập bay.

Khiên trong tay ném ra, đập vào nữ sinh cầm kiếm đập cho ngất luôn tại chỗ rồi bật lại, Tuyết Lan chân đạp lên khiên bật nhảy, lần nữa quay lại sàn đấu.

Toàn thân ửng đỏ, dấu hiệu của cơ thể quá tải không chịu được trạng thái này, cả người tỏa ra những làn khói trắng, Tuyết Lan bây giờ đã đạt tới nhị tinh thượng phẩm, vô hạn tiếp cận với đỉnh cấp.

Vừa mới chạm đất Tuyết Lan thân hình bay vọt, không khí nổ tung vì tốc độ quá nhanh, nháy mắt bộc phát đã đến trước mắt nữ sinh đeo kính.

Song thân v·a c·hạm, cái kia nhỏ bé mong manh yếu ớt cơ thể bị đụng bay tạo thành tuyệt đẹp đường vòng cung rơi khỏi sàn đấu.

Lạc Long tiến trước lùi sau không xác định rồi bịch một tiếng.

"Ặc."

Nữ sinh đeo kính trùng hợp ngã về hướng Lạc Long được hắn bắt lấy.

Lạc Long miễn cưỡng nở một nụ cười: "Hello em."

Người này thật sự là...quá béo rồi.

Lạc Long âm thầm cười khổ, mặt thì xinh như búp bê, thon gọn không gì sánh được, thân hình thì, giống như đang phải bế một con voi vậy.

Nữ sinh đeo kính đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "C...chào anh." nói xong liền b·ất t·ỉnh nhân sự không rõ lý do, không biết lo do Tuyết Lan đánh hay do Lạc Long chào một câu.

"Chân thân giải phong, nhất tạng giải, tâm giải."

Giải phóng hoàn toàn tiềm lực của cơ thể, đẩy bản thân lên đến cực hạn.

Dựa theo Phạm Thiên, khi Tuyết Lan đạt đến tứ tinh hẳn là có thể ngũ tạng hoàn toàn giải phong.

Hiện giai đoạn Tuyết Lan chỉ có thể giải phong nhất tạng, chính Phạm Thiên đều không biết Tuyết Lan giải phong ngũ tạng bên trong tạng nào, đến hôm nay mới biết là trái tim.

Đáng tiếc vẫn là không thể đạt đến mong đợi của Phạm Thiên, có thể tùy ý giải phong ngũ tạng bên trong nhất tạng, Tuyết Lan chỉ có thể cố định giải phong, muốn thêm một tạng chỉ có thể tiến thêm một bước.

Phạm Thiên quay đầu nhìn nữ sinh tóc ngắn, camera không ngừng chụp, từng tấm hình cực tốc lướt qua trước mắt.

Không có gì, nghỉ ngơi là có thể.

Phạm Thiên không còn nhìn tiếp, quay lại nhìn sàn đấu.

Một cái quay đầu nhìn này nữ sinh tóc ngắn đã b·ị đ·ánh bại, Tuyết Lan hồi phục lại cơ thể nhỏ nhắn ban đầu, ừm, so với hình dạng cao hơn ba mét xác thực là nhỏ.

Quần áo không hổ là từ thuật biến hình, co dãn biến to biến nhỏ cực tốt, từ đầu đến cuối không để Tuyết Lan phải lộ ra, bị rách sẽ ngay lập tức được Tuyết Lan hồi phục, hoàn hảo.



Toàn trường lặng ngắt như tờ, nghiền ép, không ai nghĩ tới sẽ là dạng này, tiểu nữ thần tưởng chừng yếu đuối lấy một địch chín hoàn hảo chiến thắng.

Ngắn ngủi im lặng, toàn thể lại bộc phát cực lớn oanh động, reo hò tung hô Tuyết Lan.

Tuyết Lan đang định đi xuống thì lại có năm người đi lên, là năm người trong nhóm nam sinh vừa rồi, những người khác không thấy đi theo, chắc là chứng kiến Tuyết Lan phát uy không dám nói leo, hiển nhiên năm người này là có thân phận, không chỉ vậy bốn người khác rõ là đi theo người đứng đầu, có thể thấy đây mới là kẻ cầm đầu nhóm này.

Lạc Long sau khi để những học sinh khác đưa nữ sinh đeo kính đến phòng y tế đã quay lại quan sát trận đấu.

Thấy người tới, khẽ nhíu mày nói: "Hình như là Triệu Quân Sư, người của Triệu gia, vừa vào cấp gia tộc."

Phạm Thiên cũng nhíu mày.

Tuyết Lan trùng điệp thở gấp, nhìn về năm người trước mặt nhíu mày.

"Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới thiên phú của bạn lại cao như vậy. Vốn chỉ muốn chơi một chút nhưng mình yêu rồi, sự mạnh mẽ ấy, nếu chúng ta kết hợp nhất định sẽ thành một đội mạnh nhất."

Triệu Quân Sư ánh mắt thành khẩn nói.

"Tại sao phải ở bên một người mù chứ, lại còn là một kẻ mất sạch cấp. Mình là người thừa kế Triệu gia, đến với mình đi, nhất định có thể để bạn đi l·ên đ·ỉnh cao. Chúng ta sẽ là cặp đôi mạnh nhất."

Phịch.

Trước ánh mất kinh ngạc của tất cả mọi người Triệu Quân Sư quỳ một chân xuống, lấy ra một cái hộp nhỏ đối Tuyết Lan dâng lên.

Chiếc hộp nhỏ mở ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương chạm khắc hoa mỹ tinh xảo, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.

"Đây là bảo vật của Triệu gia, chỉ có người thừa kế Triệu gia mới có thể sử dụng, người con gái đeo nó nhất định sẽ thành Triệu phu nhân, mình cũng sẽ suốt đời suốt kiếp yêu người mình trao nhẫn, không thể thay đổi. Mãi không phản bội, mãi không chia lìa, tuyệt đối ch·ung t·hủy, đây không chỉ là lời thề mà cũng là chúc phúc đối với người con trai, người con gái đeo nhẫn hoàn toàn tự do."

"Anh yêu em."

...

Toàn trường ngu người, lật mặt thánh, siêu cấp tốc chân tình nhân, tốc độ cao cầu hồn tán gái, tình thánh.

"Mẹ nó, tao cũng muốn cầu hôn nữ thần."

"Nếu có một người cũng như vậy, mình nhất định sẽ không chần chừ đồng ý."

"Mày là đàn ông, cầu cục gạch, có cũng là tao."

Toàn trường oanh động, so Tuyết Lan lấy một địch chín còn muốn kích động.

Phạm Thiên nhìn sang Lạc Long.

Lạc Long gật đầu.

Là thật.

Nếu vậy thì thật đúng là đủ thành ý, cái gọi là chúc phúc kia chi bằng nói là lời nguyền, trói buộc đơn phương người con trai với người con gái.

Thú vị.

Tuyết Lan nhìn về Phạm Thiên, tình huống này cô không biết phải ứng đối ra sao.

Một phần là chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ, một phần là vì đối phương thật sự quá thành khẩn, biểu đạt đủ thành ý, nếu xử lý không tốt không chỉ làm tổn thương đối phương mà còn làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh.

Đúng vậy, Tuyết Lan chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến Phạm Thiên, còn những thứ khác chỉ là phụ, không quá quan trọng, hình tượng của bản thân cũng giống vậy.

Phạm Thiên lắc đầu ra hiệu chờ đợi tiếp, xem đối phương lại làm gì.

Loại tình huống này trực tiếp từ chối tuy rằng không có gì sai nhưng khẳng định lòng người đều mất, bọn học sinh này trẻ tuổi, chính là ngu muội như vậy.

Triệu Quân Sư ánh mắt nhìn theo hướng Tuyết Lan nhìn, đúng lúc gặp Phạm Thiên lắc đầu, hắn liền hiểu.

"Cũng đúng, không thể hiện ra chút năng lực sao có thể đưa mỹ nhân về tay."

Hắn đứng lên nói.

"Đánh một trận đi, người thua phải nghe theo người thắng."

Lạc Long bên dưới cười nói: "Tuyết Lan đang kiệt sức lại chọn cách khiêu chiến, đây là nam nhân sao."

Triệu Quân Sư cũng cười đáp lại: "Tuyết Lan, tên hay. Ai ở đây cũng biết Tuyết Lan mạnh như nào, đã sắp đạt tới tam tinh, có gì không thể."

Lạc Long còn muốn nói tiếp, Phạm Thiên dơ tay ra cản lại lạnh lùng nói: "Có thể, thậm chí bốn đứa kia lên cùng một lúc cũng có thể. Nhưng có một điều kiện, Tuyết Lan muốn dùng v·ũ k·hí."

Triệu Quân Sư không chút do dự đồng ý.

Phạm Thiên cười nhạt, quả nhiên đồng ý.

Chỉ có đại gia tộc mới có tài liệu về linh kỹ, cho nên những kẻ khác làm sao biết được sự lợi hại của những món đồ này.

Dựa theo Lạc Long nói, các đại gia tộc không chỉ đang nhắm vào Lãnh gia phân ra hai phe, mà còn chuẩn bị công bố linh kỹ, trường học cũng giống vậy chuẩn bị giảng dạy, thời gian là hai tuần, đến nay mới một tuần trôi qua cho nên không biết về linh kỹ là bình thường.

Phạm Thiên không biết, những gia tộc trở xuống không phải không có tài liệu liên quan đến linh kỹ, chỉ là cực ít, quản lý cũng vô cùng gắt gao, chưa diện rộng công bố linh kỹ sẽ không để cho con cháu trong nhà biết đến, chỉ có những người cao tầng nhất mới có thể biết đến tài liệu liên quan.

Nhưng đó là những linh kỹ bậc cao, không áp dụng cho bậc thấp, huống chi hệ thống thức tỉnh trước đó cũng có đồ công nghệ cao.

Giao diện hệ thống hiện lên, mở ra mục kho v·ũ k·hí, Phạm Thiên lướt tìm một lúc rồi chọn ra một khẩu súng, cũng là một loại Rider nhưng là đồ chơi, không có lực sát thương cao nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đối phó mấy cái nhất tinh cũng đủ rồi.

"Lấy ra."

Một khẩu súng dần diện lên trong tay được Phạm Thiên ném về sàn đấu.

Bịch.

Súng rơi xuống đất ngay trước sàn đấu.

"..."

Tuyết Nhan thấy vậy khẽ động, một mẩu băng nhỏ mọc lên hất khẩu súng rơi vào tay Tuyết Lan.

Đó là một khẩu súng có ngoại hình khá giống với dụng cụ biến hình của siêu nhân điện long trong phim, khác biệt ở chỗ không phải khủng long mà là thùng trò chơi gacha.

Vừa cầm vào khẩu súng, một đoạn nhạc nổi lên, đằng sau Tuyết Lan xuất hiện một màn hình với ba ô chứa ba gương mặt khác nhau.

[Rolling gacha.]

Tuyết Lan đặt tay lên cuộn xoay của súng.

Xoay.

[Roll...roll...roll...roll...ROLL.]

[Super...super...SUPER.]

Màn hình sau lưng bắt đầu chuyển động, ngày càng nhanh rồi chầm chậm dừng lại từng ô một, cả ba ô đều là môt gương mặt giống nhau.

"Henshin."

[GREAT PRIZE.]

[Trúng lớn, nữ chiến thần.]

Khẩu súng phóng ra tia laze quét một vòng từ trên xuống dưới Tuyết Lan, giống như là vì lần đầu sử dụng nên đang thu thập dữ liệu cơ thể.

Bằng.

Tuyết Lan bóp cò, một viên đạn bắn hóa thành một bộ cơ động chiến giáp khổng lồ, lại hóa thành từng mảnh áo giáp dán lên người.

Rõ ràng là vô cùng to lớn, Tuyết Lan biến hình xong lại giống như biến nhỏ lại, hoàn mỹ mặc lên người.

[Ô viô đa nô vairô, tôcô tôpô.]

Một bộ bọc kín toàn toàn thân áo giáp tràn đầy khoa huyễn cảm, từng chi tiết đều ánh lên sự cao cấp trong kỹ thuật.

"...nhất định phải có mấy cái nhạc với thao tác này à."

Phạm Thiên sắc mặt không mấy dễ chịu nói.

Vừa tốn thời gian, phiền phức, lại còn cực ném mặt.

Thật, cho hắn hắn còn đánh cho chứ ở đấy mà dùng.

Lạc Long mặt không đổi sắc nói: "Mày hiểu, đồ chơi cho bọn trẻ con mà, à thì cũng không trẻ lắm, nhưng là cho mấy người không thể tu luyện muốn trải nghiệm cảm giác, mấy đứa trẻ con, rồi còn cả mấy người thích xem siêu nhân nữa, cho nên mấy cái hiệu ứng này là cần thiết thôi."

Phạm Thiên nghĩ nghĩ thấy cũng có đạo lý nên không nói gì thêm, trong lòng âm thầm quyết định phải c·ách l·y Tuyết Lan khỏi mấy thứ đồ này, quá hố.

Hiệu ứng biến mất, tất cả mọi người đều kinh ngạc, trầm trồ thán phục, đặc biệt là đám con trai, ước mơ của bao thằng là đây chứ đâu.

Biến hình đằng sau bộ giáp càng tôn lên dáng của Tuyết Lan, càng thêm quyến rũ, từng đường cong lộ rõ nhưng Triệu Quân Sư không có tâm tư đi quan sát.

Đã đánh là phải hết mình.

Tuyết Lan đứng ở đó, một lượng thông tin về bộ giáp được hệ thống truyền thẳng vào não, để biết cách dùng bản đồ chơi của Rider pháo đài v·ũ k·hí babylon.

Trận đấu bắt đầu.

Bằng.

Chả biết từ khi nào đã cầm một khẩu súng lục trong tay, một người bị Tuyết Lan nổ súng hạ gục tại chỗ.

Súng lục K54, sử dụng đạn là lôi hệ hồn lực, có gắn sẵn băng chứa sáu viên đạn, có thể hấp thu thiên địa nguyện lực xung quanh chuyển hóa làm hồn lực nạp đạn, bắn trúng mục tiêu có thể làm t·ê l·iệt mục tiêu.

Bằng bằng bằng.

Tiếng súng liên tiếp vang lên, sau lớp áo giáp, hệ thống của giáp giúp Tuyết Lan làm tốt tính toán hướng bắn, vị trí mục tiêu, việc Tuyết Lan cần làm chỉ đơn giản là phối hợp theo.

Ở cấp cao tốc độ nhanh, hệ thống tác dụng không lớn chỉ có thể sung làm hỗ trợ, có thể ở cấp thấp này đó chính là hack, tất nhiên bộ Rider chỉ là đồ chơi, tác dụng cũng không tốt đi nơi nào, ít nhất vẫn còn giúp được Tuyết Lan truy ting xác định vị trí.

Triệu Quân Sư không có quản người bị hạ gục, có thể thấy đối phương chỉ là bị t·ê l·iệt, trước lo tốt cho bản thân cái đã.

"Tường đất."

Một bức tường bằng đất mọc lên chắn lại ba phát đạn của Tuyết Lan.

Đạn hệ lôi bắn vào tường đất không làm nên nổi trò trống gì.

Triệu Quân Sư tự tin tăng thêm một phần, hắn chức nghiệp là ngũ hành pháp sư, đối với nguyên tố đối phó cũng xem là có một tay.

Ba người, một người ở lại bảo vệ Triệu Quân Sư, hai người khác từ hai phía cấp tốc tiếp cận Tuyết Lan.

Súng lục biến mất, một quả bom khói xuất hiện trong tay được ném xuống đất.

Khói trắng che giấu thân hình, hai người đến nơi Tuyết Lan đã biến mất không thấy.

Nếu để ý một chút sẽ thấy được Tuyết Lan, công nghệ bẻ cong ánh sáng tàng hình của bộ giáp này quá thấp, chỉ cần quan sát là có thể thấy.

Đáng tiếc hai người này không có kiến thức liên quan, nhất thời không thể phát hiện.

Phần giáp tay xoay chuyển vài lần, một khẩu súng phóng lựu tự động đã được cầm chắc trong tay.

Mk19 bản cải tiến càng thêm thon gọn, toàn thân màu rắn lục, nặng 35,3 kg, dài 1090 mm, độ dài nòng 413 mm, chiều rộng 340 mm, dùng loại đoạn 40x53 mm với tốc độ bắn 325 đến 375 quả một phút.

Loại Mk19 được cải tiến này không cần phải ở cố định một chỗ, bỏ đi chân đỡ, có thể di chuyển, bù lại dây đạn ngắn hơn, lựu cũng chuyển thành lưu choáng, bất quá, xứng đáng.

Tiếng nả đạn oanh tạc cả sàn đấu, vốn không dùng đến màn chắn bảo vệ vì để ngừa người bên dưới ngộ thương cũng đã được mở ra.



"Địa ngục môn."

Trước mặt hai người tiến công mọc lên một cánh cửa bằng đất chạm khắc mặt quỷ sống động như thật, giống như cánh cửa thông hướng địa ngục.

Lựu đạn choáng bắn vào cửa, vì không có sát thương cao nên không thể phá hủy.

Triệu Quân Sư nhận ra, Tuyết Lan cũng nhận ra.

Loại Rider này v·ũ k·hí đều thiên về khống chế t·ê l·iệt kẻ địch, sát thương chỉ cần kịp bày ra thủ đoạn phòng thủ gần như là vô dụng.

"Xông lên, thế gọng kìm."

Triệu Quân Sư núp ở đằng sau chỉ huy.

Hai người t·ấn c·ông từ hai phía, Triệu Quân Sư t·ấn c·ông đằng trước ép Tuyết Lan phải liên tục lùi lại.

Mỗi lần tìm cơ hội đột phá đều sẽ bị Triệu Quân Sư cản lại trong nháy mắt, để cho hai người kia có thể ngăn chặn.

Ba người phối hợp cực kì nhuần nhuyễn, xem xét không phải lần đầu hợp tác, nhất định là người quen thường xuyên luyện tập cùng nhau.

Địa hình thay đổi không ngừng để Tuyết Lan không thể quen thuộc.

Hai tay để ra đằng trước, giáp tay hóa thành một mặt khiên to che kín người, Tuyết Lan dồn hết sức lực lao lên muốn phá vây mà ra.

Ầm.

Một tiếng động lớn, Tuyết Lan kinh hãi, là từ phía của Triệu Quân Sư, nhưng hắn không thể có thuất pháp có uy lực lớn như vậy được, ít nhất là từ đầu đến giờ chưa thấy dùng.

Chỉ thấy Triệu Quân Sư vác trên vai một khẩu đại bác.

Súng chống tăng B41 bản giản hóa, uy lực giảm còn nhị tinh cấp bậc.

Lại là một pháo, Tuyết Lan bị bức lui vài mét.

"Đây là do mấy người ép tôi."

Tuyết Lan quát lên một tiếng, đồng thời ném ra cả chục quả lựu choáng.

Trò này tất nhiên không có tác dụng.

"Lui, bảo vệ tôi."

Triệu Quân Sư cấp tốc ra lệnh, hai người cũng nhanh chóng lùi lại. Dù nhắm mắt di chuyển theo hướng xác định đối với hai người không có độ khó.

Lấy lại tầm nhìn, ba người trố tròn mắt lên nhìn, Tuyết Lan không t·ấn c·ông Triệu Quân Sư, cô bắt lấy một trong hai người, một đòn bẻ cổ, người đó lập tức mất đi ý thức.

Quả nhiên vẫn là thích hợp dùng nắm đấm hơn.

"Thế 1 1, toàn lực t·ấn c·ông."

Triệu Quân Sư hét lớn, hồn lực điên cuồng sử dụng, cả sàn đấu mọc kín bởi cỏ xanh.

Triệu Quân Sư di chuyển quanh sàn đấu, luôn giữ một khoảng cách nhất định với Tuyết Lan.

Hai người khác đồng thời t·ấn c·ông, áp chế Tuyết Lan, mỗi khi một trong hai để lộ sơ hở để Tuyết Lan t·ấn c·ông, những cây cỏ sẽ phát triển cực nhanh, quấn lấy người đó kéo ra khỏi tầm đánh.

Tuyết Lan nhiều lần đánh hụt nhanh chóng mất sức, dù cho có hệ thống áo giáp giúp đỡ, nếu tinh thần lực không đủ để chèo chống vậy cũng vô dụng.

Tuyết Lan rút ra một cây phác đao, cán dài hơn hai mét, toàn lực vung đao quét một vòng.

Cây cỏ xung quanh như đã đoán được trước, quấn lấy hai người kéo ra khỏi phạm vi công kích của Tuyết Lan.

"Hải mộc thần hỏa."

Cỏ xung quanh Tuyết Lan phát triển cao quá đầu, nhưng không có quấn lấy Tuyết Lan, Triệu Quân Sư biết rõ nhục thân Tuyết Lan cường đại, muốn dựa vào mấy cây cỏ này khống chế Tuyết Lan chỉ là trò cười, lãng phí hồn lực.

Một đạo cầu lửa cùng lúc phóng tới.

Bùng.

Đám cỏ rậm rạp bén lửa lập tức cháy bùng lên dữ dội, mặt đất rung chuyển hóa thành ngục giam phong kín Tuyết Lan lại.

Cỏ bên trong ngục không ngừng phát triển, đốt cháy, phát triển, đốt cháy, chỉ cần Tuyết Lan không thể thoát ra, Triệu Quân Sư không tiêu hao hết hồn lực, kết quả của trận đấu đã có thể biết trước.

"Táng nhân."

Bên trong ngục, vùng vẫy trong ngọn lửa, may thay có áo giáp Tuyết Lan không có bị thiêu đốt đến, nhưng áo giáp đang ngày càng nóng không cầm cự được thêm bao lâu.

Đột nhiên, từ bốn phương tám hướng mọc ra những gai nhọn.

Keng.

Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên liên tục không ngừng.

[Cảnh báo, cảnh báo.]

[Hệ thống bị t·ấn c·ông, áo giáp nhận tổn hại nghiêm trọng.]

[Thiệt hại hiện nay: 50%...51%...52%...]

Hệ thống áo giáp cảnh báo, cho dù không có thì Tuyết Lan cũng biết, cả cái màn hình hiện lên màu đỏ như này cơ mà.

Mặc kệ ảnh hưởng bên ngoài, Tuyết Lan hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại bản thân.

Không cần hoảng loạn, nhớ về những thứ mình đã học được.

Mặc dù chỉ có hai chiêu nhưng đây là áo nghĩa quyền pháp mà anh Long biết.

Triển khai quyền giá, điều chỉnh nhịp thở, Tuyết Lan thu tay trái lại, tay phải bày quyền đưa về đằng trước.

Đây là một bộ quyền pháp chú trọng vận dụng lực lượng của bản thân, không quan trọng việc mượn sức mạnh thiên địa cấu thành kỹ năng.

"Thân giải kình quyền, chiêu thứ bảy, súc thốn."

Toàn thân lực lượng đều tập trung đến cánh tay.

Tuyết Lan đánh ra một quyền, nhìn thì chậm chạp nhưng khi đến gần 2,5 cm lại đột nhiên bộc phát sức mạnh to lớn, lực lượng chuyển di đến bàn tay rồi truyền ra ngoài, dễ dàng đánh gãy một cây gai nhọn đánh vào thổ ngục rung chuyển không ngừng.

Tay phải thu lại tay trái đã tới, thổ ngục rung chuyển càng thêm kịch liệt.

Tuyết Lan tốc độ ra đòn ngày càng nhanh, ra đòn vẫn như cũ tinh chuẩn, chỉ cần cách 2,5 cm sẽ bộc phát lực lượng đánh ra.

Không chỉ quyền, chưởng cũng súc thốn, khuỷu tay súc thốn, chân cũng súc thốn, mọi bộ phận trên cơ thể đều ra đòn, chỉ tập trung đánh vào một vị trí.

Tay đánh lực tụ tay, chân đá lực tụ chân, đánh thổ ngục có dấu hiệu phá toái.

Triệu Quân Sư bên ngoài vì hồi phục thổ ngục phải rút lực từ gai nhọn t·ấn c·ông chuyển sang, kể cả vậy cũng không có vẻ gì là có tác dụng.

Rốt cuộc chỉ kéo dài thêm được ba mươi giây, Tuyết Lan phá ngục mà ra.

Triệu Quân Sư không có dáng vẻ kinh ngạc nên có, như đã sớm dự liệu trước, một cái vẫy tay, một cái cự đại chuông rơi xuống chụp lên Tuyết Lan.

"Lên."

Triệu Quân Sư nói, ba người đồng thời lao lên t·ấn c·ông chuông lớn.

Tuyết Lan ở bên trong bị chấn choáng váng cả đầu, vội mở ra công năng bảo vệ.

Có thể áo giáo mức độ thiệt hại vẫn đang không ngừng tăng lên.

"Thân giải kình quyền, áo nghĩa, chấn nguyên tử."

Tuyết Lan căn đúng thời gian ba người bên ngoài t·ấn c·ông chạm vào chuông lớn, dồn toàn bộ sức lực vỗ ra một chưởng.

Không có tiếng động to lớn, lực lượng lại là xâm nhập khắp cái chuông, phá hủy cấu tạo từ bên trong, liền ba người bên ngoài bởi vì đang tiếp xúc với chuông lớn cũng dính đòn.

Nội phủ bị chấn động, một người do giao chiến với Tuyết Lan ít nhiều đã thụ thương càng là thổ huyết lập tức suy yếu.

"Súc thốn."

Chuông lớn xuất hiện những vết nứt trải rộng khắp bề mặt, còn b·ị đ·ánh thủng một lỗ lớn, đồng thời áo giáp thiệt hại nghiêm trọng không thể tiếp tục duy trì hình dạng, chỉ còn một đôi bao tay cùng kính mắt.

Vừa thoát ra hệ thống định vị đã khóa chặt người thụ thương, Tuyết Lan không chút chậm trễ cầm lấy tàn phá chuông lớn, dùng hết sức bình sinh ném đi.

Ầm.

Người kia bị chuông lớn đụng trúng thổ huyết không ngực, ngực bị đụng cho vỡ nát.

Tuyết Lan dậm chân lao tới, một quyền súc thốn đánh ra.

"Thổ khiên."

Một mặt tấm chắn kịp thời cứu nguy, cây cỏ quấn lấy người thụ thương đưa xuống sàn đấu.

"Mượn pháp vì thiên, tru tà trảm ác. Chém."

Một người khác, chức nghiệp kiếm tu, một chiêu ra phi kiếm xuất kích.

Triệu Quân Sư càng là rút ra một thẻ bài, đây là thủ đoạn bảo mệnh gia tộc cho hắn, bảo tồn lại dưới dạng thẻ bài, chỉ cần bóp nát là có thể sử dụng.

Loại thẻ này rất hiếm, là do chức nghiệp phù thủy tạp bài sư làm ra.

Đem thẻ bài bóp nát, vô vàn tinh huy lấp lánh bay lên bên trên, Triệu Quân Sư dùng không còn thừa bao nhiêu hồn lực thúc đẩy sinh trưởng cây cỏ trên cả sàn đấu.

Người học sinh khống chế phi kiếm dây dưa với Tuyết Lan thấy vậy lại ném ra thêm năm thanh phi kiếm, phân biệt sáu hướng tạo thành trận vây nhốt lại Tuyết Lan, dùng còn lại hồn lực truyền cho sáu thanh kiếm rồi tự nhảy xuống sàn.

Sáu thanh kiếm có quy phất chấn động, cộng minh với nhau tự thành trận pháp.

Tuyết Lan triệu hồi ra phác đao, quét ngang toàn bộ sáu thanh kiếm.

Mấy thanh không có người điều khiển v·ũ k·hí mà thôi, nhất tinh nhỏ nhoi cũng ảo tưởng tạo trận.

Nhẹ nhàng một đòn, sáu thanh kiếm như là đậu hũ b·ị c·hém đứt.

Lúc này Tuyết Lan mới nhận ra xung quanh, những cây cỏ kia đều đang quấn lấy các loại súng trường khác nhau chĩa về mình.

"Mẹ nó, bỏ tao ra, khốn nạn."

Phạm Thiên phẫn nộ muốn lao lên sàn đấu.

"Bình tĩnh, mày không được làm vậy."

Lạc Long ôm chặt Phạm Thiên ra sức ngăn cản.

"Không cục gạch, mày không nhìn xem thằng kia lôi ra thứ gì. Tuyết Lan sẽ c·hết đấy."

"Không sao mà, không phải linh kỹ, đều là súng bình thường dùng hoàn toàn kỹ thuật làm ra thôi."

Phạm Thiên cắn răng nói: "Vẫn nguy hiểm, nhiều như vậy Tuyết Lan khó mà chịu được."

Tuyết Lan này là phân thân, bởi vì hắn đánh dấu có lẽ đã tạo thành dấu ấn cho nên Tuyết Lan bản thể vẫn có thể triệu hồi Tuyết Lan này. Nhưng ai biết dấu ấn tồn tại được bao lâu, lỡ như Tuyết Lan c·hết rồi không triệu hồi được nữa thì sao.

Nhà trường cường giả không thiếu, biết đây chỉ là phân thân chắc chắn không xem ra gì.

Thế nhưng hắn gấp a.

Trên sàn đấu, Triệu Quân Sư đã bắt đầu khai hỏa.

Từ mọi phương hướng nổ súng căn bản là không thể tránh né.

Kì thật Phạm Thiên lo lắng là thừa thãi, Triệu Quân Sư sẽ không làm vậy, đối với thủ đoạn không thể hoàn toàn khống chế này hắn chỉ dùng đến xem là chiêu câu thời gian.



Lỡ như Tuyết Lan có mệnh hệ gì hắn đều đau lòng c·hết, so bất kì ai lo lắng an nguy Tuyết Lan đều không kém.

"Ngũ hành dung hợp."

Năm loại nguyên tố tụ hợp lại trong tay Triệu Quân Sư tạo thành một vòng tuần hoàn, ít ỏi hồn lực khẽ thúc đẩy, năm loại nguyên tố dần dung hợp.

"Hệ thống, sử dụng danh hiệu."

[Đã nhận, sử dụng danh hiệu: ngũ năng đặc cấp dung hồn giả.]

Triệu Quân Sư búng người một cái bay lên, độ cao ít nhất phải có trăm mét.

Nhìn xuống Tuyết Lan bên dưới đang bị điên cuồng xạ kích, khắp người đã có những v·ết t·hương nhỏ, mắt thường thấy được suy yếu, lực phòng ngự giảm đi rõ rệt.

"Dung."

Quát một tiếng, năm loại nguyên tố ở trong tay Triệu Quân Sư dung hợp thành một chùn sáng ngũ sắc tỏa quang chói lóa.

"Vạn vật tùy tâm, ý động thiên huy."

Triệu Quân Sư điều chỉnh tư thế, cả người hướng dưới rơi xuống, tay phải làm ra chưởng ấn.

"Không biết những người ở đây đã từng nghe về một loại chưởng pháp từ trên trời giáng xuống chưa."

Một học sinh nhanh nhảu giật mình nói: "Lẽ nào là phật môn bí truyền, như lai thần chưởng?"

Đột nhiên, trên trời vang lên vù vù thanh âm.

Dường như có một thứ gì đó đang tới gần, muốn giáng xuống sàn đấu.

Kèm theo là to lớn lực áp bức, đè ép những học sinh này có chút thở không được, đấy còn là cách một tầng bảo vệ, trực tiếp đối mặt một đòn này lại là thế nào.

Từ bên trên truyền đến tiếng của Triệu Quân Sư: "Không, là ngũ chỉ sơn trấn chưởng."

Trên trời giống như hiện lên năm ngọn núi, à không, là ngọn núi có năm đỉnh giống như một bàn tay mang theo trấn áp tất cả dưới chân ý nghĩ giáng xuống.

Tất cả súng biến mất, ngũ chỉ sơn trấn chưởng cũng đã tới, không còn thời có gian có thể né.

Rầm.

Không hiểu thấu khói trắng xuất hiện, sau đó một chưởng của Triệu Quân Sư đánh xuống làm bụi mù che kín sàn đấu.

Một bóng người như rẻ rách bay ra khỏi sàn đấu, rơi xuống đất lăn thêm vài vòng trước khi dừng lại.

"Là Quân Sư, mẹ nó là Quân Sư."

"Tuyết Lan nữ thần đâu, nữ thần thắng sao."

"Không thể nào, một chưởng đó vậy mà đỡ được. Còn đánh Quân Sư như chó rách đánh xuống sàn."

"Nhìn nhìn, trên mặt còn in một bàn tay. Rõ ràng là vừa ăn tát cực mạnh. Sẽ không phải một chưởng đó tự vả mặt mình đi."

"Mày điên à, ngu sao mà làm vậy."

Mọi người còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Tuyết Lan ôm theo cánh tay bước ra khỏi làn khói bước xuống sàn.

Nhìn qua cũng đã b·ị t·hương nặng, không kém Triệu Quân Sư là bao.

Phạm Thiên vội chạy tới, không cẩn thận lại ngã cái oạch.

Tuyết Lan lại phải đỡ hắn dậy, bên còn lại kiêm thêm Tuyết Lan.

"Làm không tệ, cút thôi."

Phạm Thiên nói, năm người nhanh chóng rời khỏi khu vực sàn đấu năm nhất.

Một mực chạy về tới kí túc xá, Phạm Thiên không chịu đựng được nữa, một ngụm tiếp một ngụm máu phun ra.

Vào khoảnh khắc ngũ nguyên tố dung hợp, Phạm Thiên cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.

Là ngũ tinh, tuy hơi yếu nhưng xác thực là có mang theo khí tức của ngũ tinh.

Cả bốn người đều nhận ra không ổn.

Phạm Thiên vận chuyển pháp môn tu luyện mà hắn đưa cho Tuyết Lan, dựa theo cách nạp năng lượng cho Tuyết Lan phân thân mà Tuyết Lan nói cho hắn biết lúc trước cách không truyền lại huyết mạch chi lực.

Tuyết Nhan sát khí bộc phát gia trì ý chí của Tuyết Lan.

Lạc Long mở trận, thập trận cường liên năm công năm thủ.

Âu Cơ thủ đoạn không nhiều, chỉ có thể truyền lại năng lượng cho áo giáp của Tuyết Lan.

Mọi chuyện diễn ra trong âm thầm, rất nhẹ nhàng nên cũng rất yếu, nhưng đủ để Tuyết Lan lật kèo.

Dù sao bốn người không dám làm quá rõ ràng, lại thêm đặc tính ngũ tinh, Tuyết Lan vẫn là b·ị đ·ánh trọng thương.

Cũng may khoảnh khắc cuối cùng Triệu Quân Sư thu lực, Tuyết Lan chỉ gãy một cánh tay, thụ thương không nặng như dự kiến.

Kết quả như là mọi người đã thấy, Triệu Quân Sư bị tát bay khỏi sàn đấu, Tuyết Lan thắng.

"Khụ khụ, cũng may mấy hôm nay ngoài chải vuốt kí ức ra tao có nếm thử sử dụng Địa Ngục Độ Hồn Hoa, nếu không cái mạng già này ném chắc rồi." Ho khan vài tiếng, Phạm Thiên vừa ho ra máu vừa nói.

Cái nạp năng lượng này nguy hiểm hơn mình tưởng, xem ra một cánh hoa là không đủ.

Phạm Thiên quyết định trong lúc chờ Thánh Gióng, chính bản thân cũng phải cố gắng hồi phục lại nhiều nhất có thể.

Tuyết Lan giữa đường đã sớm ngất đi.

Cũng phải, gánh nhiều tăng phúc như vậy, lại b·ị t·hương, lại tiêu hao, có thể cầm cự đến bây giờ đã là không tệ.

Phạm Thiên quen thuộc định đưa tay ra xoa đầu, chợt nhận ra tay mình toàn là máu đành thôi.

"Hên chạy nhanh, để người khác nhìn ra cái gì thì không tốt lắm giải thích." Lạc Long nói, không quên lấy ra một lọ thuốc hồi phục cho Tuyết Lan uống.

"Đáng tiếc trung ương trí não hệ thống chưa kích hoạt, nếu không mấy chuyện này liền đơn giản rồi."

Phạm Thiên cũng uống một lọ, không kịp chờ đợi hỏi: "Vừa rồi rốt cuộc là gì. Nó đã vượt ra khỏi hệ thống chức nghiệp mà tao biết rồi."

Một chiêu ngũ chỉ sơn trấn chưởng của Triệu Quân Sư đã gần như lật đổ hoàn toàn nhận biết của hắn với chức nghiệp gia, một hệ thống tu luyện bị trói buộc bởi cái gọi là kỹ năng.

Chiêu thức của Triệu Quân Sư cho hắn một loại cảm giác là tùy tâm mà sinh thiên biến vạn hóa, muốn gì hóa nấy không có giới hạn.

Có chút nói quá nhưng chính là loại cảm giác này.

Lạc Long trầm mặc.

Phạm Thiên nhíu mày nhìn hắn...ảnh chụp của Lạc Long.

Bình thường mặc kệ là biết hay không biết, Lạc Long chỉ có hai kiểu nói hoặc không nói. Chưa bao giờ do dự, một bộ muốn nói lại thôi như này.

"Lại không nói được à. Có gì đâu mà phải do dự, không được cứ nói là không được, đây có phải lần đầu đâu mà như thằng thất bại thế." Phạm Thiên nói.

Lạc Long nhìn hắn một cái, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Mày còn nhớ dạng hợp thể của hai đứa, Vĩnh Diệt, đã từng nói gì không. Hồn lực không chỉ để thi triển kỹ năng mà còn có thể đơn độc sử dụng. Chính Vĩnh Diệt đã biểu diễn qua, đây là nhờ sự đặc biệt của potara. Tuyết Nhan cũng dùng thủ đoạn tương tự, hệ băng, đây là nhờ huyết mạch tăng cường thiên phú băng hệ lên cao nhất."

Phạm Thiên gật đầu lia lịa, một mặt ngộ ra chân lý cuộc sống nói: "Ồ ồ ồ, nhớ chứ, ra là vậy. Vậy bắt đầu giải thích được chưa."

"...Mẹ nó, không hiểu còn giả bộ cục gạch ấy."

Lạc Long bay vào "thân thiện vật lộn" một trận cùng Phạm Thiên.

"Cám lợn, chính mày hỏi có nhớ không thì tao bảo nhớ còn gì."

Phạm Thiên không phục, mặc kệ một đôi mắt mù song quyền loạn đả, trúng thì trúng không trúng thì thôi.

Âu Cơ vội can ngăn hai người.

Lại là một trận hít sâu thở dài, cũng đúng, nói như vậy hiểu được mới không đúng, Lạc Long sắc mặt ngưng trọng trầm giọng nói.

"Nghe cho kĩ, kế tiếp sẽ còn dính đến một chút bí mật của quá khứ, đừng có loạn truyền cho người khác. Bởi vì mày sắp đi du học nên tao mới nói, nhưng cũng đừng để lộ ra ngoài."

Cái này phải bắt đầu từ quá khứ rất lâu về trước, thế giới lúc đó không có bộ dáng như bây giờ, là khoa kỹ cùng siêu phàm song song phát triển thế giới.

Bởi vì hệ thống tu luyện sả dụng năng lượng là hồn lực, một loại cực kì đặc biệt năng lương nên các chiêu thức sử dụng hồn lực vô cùng đặc biệt, có thể bỏ qua các loại quy tắc, nhận thức chung sáng tạo ra kỹ năng, không nhận hạn chế, đã gần vô cùng với trong truyền thuyết "thần kỳ kỹ".

Hai loại văn minh phát triển, dung hợp, thế giới lực lượng ngày càng mạnh mẽ. Khắp nơi chiến đấu, hấp thu các thế giới khác, thu được không biết bao nhiêu là hệ thống tu luyện, kết tinh của văn minh trí tuệ.

Cho đến một ngày, sứ giả của liên minh thế giới vòng trong xuất hiện, lấy cao tầng thế giới sức mạnh trấn áp thế giới, bởi vì thế giới đã có đủ cơ sở chỉ cần tiếp tục phát triển là có thể tiến vào vòng trong nên nghiêm cấm thế giới chủ động đi khiêu chiến.

Nhưng thế giới lúc đó quá hỗn tạp, lại thêm thời gian dài c·hiến t·ranh nên quá hiếu chiến, không chịu ngồi yên một chỗ, không còn ngoại địch có thể đánh kiền chuyển qua n·ội c·hiến, tổn thất lớn quy mô toàn thế giới, cho nên hệ thống ra đời, làm ra nhiều loại hạn chế để bảo vệ thế giới lẫn các chủng tộc, hạn chế lớn nhất là phong cấm mọi thứ liên quan đến thiên khoa kỹ, đồ công nghệ cao cấp bậc linh kỹ toàn bộ cấm dụng, chỉ còn lại số ít ực ít còn tại.

Đồng thời phân chia thế giới thành năm đại lục khác nhau, tách biệt hoàn toàn giữa các đại lục, không thể tiếp xúc.

Mà đại lục Phạm Thiên đang sống là đại lục trung tâm, lại gồm bốn đất nước ở bốn phương hướng ngăn cách bởi giới bích, chỉ những việc đặc thù mới có thể để cho người hai nước tiếp xúc.

Trung tâm bốn nước là hư giới, một trong năm đại chiến trường năm xưa, là một vùng hư vô cấm địa không thể miêu tả rõ ràng, mọi thăm dò đều như giọt nước nhập biển, không biết giới hạn. Chỉ khi triển khai chiến trường giữa các cường giả, hư giới chuyển hóa thành thực giới mô phỏng thế giới thực để chiến đấu, đây là tác dụng được biết đến rõ nhất của hư giới.

"Khoan, mày đang kể chuyện xưa à. Vào nội dung chính đi chứ." Phạm Thiên khó chịu nói.

"Từ từ, vào ngay đây. Không kể đầu đuôi câu chuyện là khó hiểu lắm." Lạc Long nói.

Mọi thứ cũng là bắt đầu từ đây, mạnh là mạnh nhưng lại quá khó tu luyện cũng như làm chủ, mất đi sự giúp đỡ của khoa học kỹ thuật lại càng khó càng thêm khó.

Cho nên dựa vào những hệ thống tu luyện có được trong quá trình c·hiến t·ranh, chỉnh sửa lại thích hợp với hồn lực, thế là có các loại hệ thống tu luyện đã dạng như bây giờ.

Cho đến ngũ tinh, khi mà đã hoàn toàn làm chủ được lực lượng của bản thân, có thể nếm thử lần nữa tu luyện ban sơ hệ thống.

Mà những cách tu luyện khác chỉ là phụ, là hàng dùng tạm ngụy trang cho thứ chúng ta thật sự tu luyện, một vỏ bọc giúp che giấu quá trình quen thuộc với lực lượng ban sơ của thế giới.

"Tất nhiên, loại kỹ năng ban sơ gọi là kỳ kỹ này chỉ có thể sử dụng khi hệ thống thức tỉnh, trước lúc đó cả thế giới này đều phải tuân theo quy tắc hệ thống, tu luyện những hệ thống tu luyện kia."

Phạm Thiên gật gật đầu: "Cho nên nói thằng Quân Sư kia chưa hẳn biết điều này, không phải là cố tình muốn g·iết Tuyết Lan."

"Chắc là vậy."

Lạc Long nói.

"Còn có, mày đừng tưởng ban sơ hệ thống tu luyện là mạnh hơn. Thật không phải, chỉ là nó càng phù hợp với quy tắc của thế giới, mà chúng ta là người của thế giới này nên càng phù hợp với hệ thống tu luyện đó thôi. Ra khỏi thế giới ai ăn ai còn chưa biết, dù sao hệ thống tu luyện bây giờ có thể được chọn làm hệ thống chính không có cái nào là ăn chay đâu."

Tất nhiên, ban sơ hệ thống càng có lợi thế hơn một chút, trong cùng cảnh giới gần như là vô địch do kỹ năng đã rất gần với thần kỳ kỹ.

Phạm Thiên như có điều suy nghĩ, rơi vào trầm tư.

Lạc Long là vì hắn sắp đi du học mới nói ra những chuyện này.

Có lẽ, cần phải càng thêm xem trọng mới được.

Thần kỳ kỹ cũng được nhắc tới khá nhiều, có vẻ rất quan trọng, có thời gian phải tìm hiểu kỹ hơn.

Thế giới này cũng phức tạp hơn hắn tưởng rất nhiều.

Rất nhiều, nghe một câu chuyện để cho Phạm Thiên trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn.

Bất quá những chuyện này đều trước tạm gác qua một bên, hắn bây giờ có hai chuyện nhất định phải làm.

"Tuyết Lan lại nhờ mày chăm sóc rồi. Mấy hôm nay tuy có tiến bộ nhưng rõ ràng là không đủ, thủ đoạn t·ấn c·ông lẫn kinh nghiệm chiến đấu đều không đủ. Một tuấn tới tao sẽ bế quan, Tuyết Lan tạm giao cho mày." Phạm Thiên đối với Lạc Long nói.

Lạc Long nhún vai xem như chấp nhận, dù sao mấy hôm nay Phạm Thiên trốn trong phòng làm gì đó, Tuyết Lan đều là ở chỗ hắn luyện tập, lại thêm một tuần cũng là không có gì.

Một lát sau Tuyết Lan tỉnh lại, Phạm Thiên truyền cho Tuyết Lan những cảm ngộ mới của mình về việc tu luyện, bàn giao chút việc rồi chính thức đóng cửa bế quan.

Năm người lại đường ai nấy đi, chuẩn bị cho tháng tới.