Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 7: Thần mẹ nó tập tục




Chương 7: Thần mẹ nó tập tục

3 tháng tính kể từ lúc khai giảng đã trôi qua, cuối cùng Phạm Thiên vẫn là học xong được 3 tháng giáo dục bắt buộc cấp địa ngục này.

Ngay sau khi học xong, Phạm Thiên liền đi tìm Lạc Long định rủ hắn cùng đi phó bản tu luyện ai ngờ lại bận rồi nên đành phải đi một mình.

Vừa vào trong liền là thiên địa nguyện lực nồng nặc ập thẳng vào mặt. Xung quanh cũng có khá nhiều người, có vẻ phần lớn đều có suy nghĩ như hắn, học một mạch cho hết 3 tháng rồi vào.

Tìm một chỗ ít người, Phạm Thiên ngồi xuống bắt đầu tu luyện, còn may là hắn mang lương thực đủ dùng trong một tháng tới, hành trình bế quan bắt đầu.

Hành trình bế quan kết thúc, một tháng sau khi vào Phạm Thiên liền đi ra.

Lúc vào hắn là cấp 12, sau khi bế quan thì là cấp 15, thăng cấp rất nhanh dù là đối với những người khác trong phó bản. Thế nhưng có vẻ như vậy là vẫn chưa đủ, vừa ra ngoài liền thấy Tuyết Nhan đứng ở cửa, Phạm Thiên giật mình hỏi: "Tuyết Nhan, cô đứng đây làm gì vậy?"

Tuyết Nhan lạnh lùng trả lời:"Đợi mi!"

Nghe được câu nói này Phạm Thiên liền thấy không ổn, miễn cưỡng nuốt nước bọt cười khan hỏi tiếp: "Có thể nói rõ ràng ra không, đợi tôi làm gì vậy?"

Tuyết Nhan vẫn lạnh lùng trả lời:

"Lúc thi xong ta đã bảo rồi còn gì, người cần đến gặp bố mẹ ta nói chuyện về việc cưới hỏi, chỉ là lúc đó ngươi bảo mệt rồi chạy mất. Sau đó liền là 3 tháng giáo dục bắt buộc, 1 tháng tu luyện trong phó bản cho nên vẫn chưa đi được. Bây giờ hết việc rồi nên ta tới đón ngươi!"

Ông trời ơi, cô nói ra mấy lời đó mà mặt không thay đổi chút nào luôn sao. Đây con mẹ nó là việc của cô đấy, cho tôi chút cảm giác cô quan tâm tới nó được không.

Phạm Thiên bối rối không biết phải làm gì, nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh nói: "Tôi từ chối, dù cô có đánh thì tôi cũng không đi đâu!"

Còn nếu muốn đ·ánh c·hết thì để tôi suy nghĩ lại, Phạm Thiên thầm nghĩ.

Tuyết Nhan vẫn bộ mặt đó nói: "Đừng lo, bố mẹ ta dặn rồi, chỉ nên thuyết phục thôi, họ còn dạy ta một chiêu dùng rất tốt nữa."

Phù, Phạm Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ là thuyết phục thì hắn an tâm rồi:

"Vậy hả, vậy cô nói đi, chỉ cần thuyết phục được tôi thì chuyện gì cũng được. Chỉ là tôi nói trước, không dễ làm tôi thay đổi ý đến...ơ ơ khoan đã, cô lôi cây tam xoa kích ra làm gì vậy, từ từ bình tĩnh bạn ơi. Chẳng phải bảo chúng ta sẽ nói chuyện sao, khoan đã sao lại đến gần tôi vậy, dừng lại đi cho tôi cơ hội anh bạn à được không, aaaaaaaaa kimochi."

Sau đó là một màn vật lý thuyết phục pháp cực kỳ hữu dụng của Tuyết Nhan, Phạm Thiên không nói một lời yên lặng đi theo.



Hôm đó tất cả mọi người đều thấy được một cô gái vô cùng xinh đẹp vác theo một chàng trai mặt mũi bầm dập, tay chân bị trói đi ra khỏi trường.

Phạm Thiên lúc này đang hoài nghi nhân sinh: thuyết phục người khác còn có thể chơi kiểu này, rốt cuộc con mẹ nó là ai dạy cho cô ta chiêu này, chưa nghe câu dưa hái xanh không ngọt sao.

Thật sự lần này so lúc thực chiến còn thảm nhiều lắm, Tuyết Nhan không giấu cấp đi vì thế hắn có thể nhìn thấy rõ ràng là cấp 23. Sau ba tháng học tập Tuyết Nhan đã đột phá cấp 20 rồi, lại thêm một tháng trong phó bản nữa nên là đánh Phạm Thiên lúc này dễ như ăn kẹo vậy.

Nhà Tuyết Nhan cũng không phải quá xa, chỉ tầm nửa ngày xe liền đến nơi. Vừa tới Phạm Thiên liền bị độ giàu của Lãnh gia làm cho lác cả mắt, quả không hổ là đại gia tộc. Nếu như không tính ngoại thành của trường thì cái nhà tính cả khuôn viên cũng to ngang nhau luôn rồi, nên biết Bắc Ninh là trường đứng đầu cả nước, là một thế lực không nhỏ. Còn Lãnh gia cũng chỉ miễn cường tính vào tầm trung khi so với các đại gia tộc khác thôi, nhưng có vẻ điều này không ảnh hưởng đến việc nhà này nhiều tiền thì phải.

Vào bên trong Phạm Thiên mới hiểu di truyền đáng sợ thế nào, bác gái bác trai vẫn còn xinh đẹp trẻ trung chán. Liền là có chút nghi ngờ, lão Vương nhà bên liệu có nhúng chân nào sang bên này không vậy, nếu không sao hai bác nhìn thân thiện dễ gần thế này mà Tuyết Nhan lại đáng sợ thế.

"Ha ha ha, tiểu Thiên con của lão Nhiên đúng không, mới ngày nào còn bé tí mà bây giờ đã lớn thế này rồi, ngồi đi!"

Vừa tới Phạm Thiên liền được chào đón nhiệt tình, quả không hổ là những người đã dạy Tuyết Nhan cái biện pháp thần thánh kia, không hề quan tâm đến việc mặt mũi hắn bầm dập luôn.

"Bác cứ khách sáo, cháu thì không phải người thích lằng nhằng, vào chủ đề chính đi ạ. Cái chuyện cưới hỏi lại là chuyện gì xảy ra?"

Phạm Thiên cũng không khách khí cái gì, mặc dù có vẻ như hai người này có quen biết bố mẹ nhưng điều tra về hắn đối với bọn họ cũng chả khó gì, mà theo ký ức hắn nhận được cũng không có cái gì liên quan đến Lãnh gia này cả.

Hai bác ngạc nhiên nhìn Phạm Thiên một cái, tựa hồ là không nghĩ tới hắn lại trực tiếp như vậy nhưng vẫn là rất nhanh cười nói:

"Cũng được, có phải cháu bây giờ cũng đang không hiểu chuyện gì đúng không, bố nó mau giải thích cho thằng bé đi!" Bác gái cười nhìn sang bác trai.

Bị nhìn có chút lúng túng, hoặc cũng có thể là không dám bật nóc nên bác trai là người đến giải thích:

"Vậy để bác tới vậy, nói đơn giản thì hai bác cùng với bố mẹ cháu là bạn thân nối khố của nhau, ngày trước lúc bốn người cùng tổ chức đám cưới với nhau thì bố mẹ cháu có nói rằng nếu con của họ vào được trường Bắc Ninh thì sẽ để cho con của hai nhà lấy nhau. Rồi vài năm sau, họ đẻ ra cháu cái liền đi đâu mất biệt tăm luôn. Mãi đến lần này ta cho người điều tra về những người tham gia kỳ thi mới phát hiện cháu!"

"Nếu cháu không tin thì có thể mang miếng ngọc bội mà cha cháu để lại ra, nó là một nửa của miếng ngọc này." Nói rồi bác trai liền để trên bàn một nửa miếng ngọc bội.

Phạm Thiên cũng mang ra miếng ngọc bội mình đeo trên cổ xuống thử ghép, vừa khít.

"Cháu là người thông minh, biết thừa là bọn ta lừa cháu không có ích lợi gì mà. Ngoài ra ở đây còn có tờ giấy mà năm đó bố mẹ cháu lừa bọn bác ký nữa này, có đủ cả chữ ký của bốn người luôn." Nói xong bác trai lại đặt nên bàn một tờ giấy.

Phạm Thiên cầm nên xem thử, quả đúng là chữ ký của bố mẹ Phạm Thiên, hơn nữa họ nói cũng đúng, không có lý do gì để hai bác lại gửi con gái mình cho hắn cả, hắn không có giá trị vậy.

Thế nhưng Phạm Thiên vẫn chưa chấp nhận được, dù sao hắn cùng Tuyết Nhan không quá quen, hai người còn chẳng có chút tình cảm nam nữ nào.



"Thế nhưng cháu kém Tuyết Nhan một tuổi, cái này có chút cảm giác làm nóc a, bác trai hiểu mà!"

"Ha ha, không cần lo, bác với bố cháu đều là kém tuổi vợ mình đấy thôi, huống chi chẳng lẽ kém tuổi thì vợ cháu liền không thành được nóc nhà à, tỉnh mộng đi!"

Hự, ngẫm lại cũng đúng, Phạm Thiên cả hai kiếp đúng là chưa thấy ai bật nóc được hết, liền bố của cả hai đời cũng vậy.

"Vậy hai bác có thể cho bọn cháu chút thời gian không, dù sao hai đứa không biết gì về nhau cả, cũng cần bồi dưỡng tình cảm nữa chứ!" Phạm Thiên nói.

Hai bác cũng hiểu việc này không thể gấp gáp nên không để ý, dù sao cần bồi dưỡng tình cảm là thật nếu không cưới về rồi lại giống như người lạ thì cũng chẳng để làm gì.

Được đồng ý, Phạm Thiên liền an tâm chuẩn bị trở về trường, hắn vẫn là rất sợ b·ị b·ắt cưới luôn.

Vừa mới đứng dậy định đi thì hắn lại nhớ tới một chuyện, quay qua hỏi: "À mà hai bác ai là người dạy Tuyết Nhan cái cách thuyết phục kia vậy?"

Chột dạ, hai bác nhìn nhau một cái rồi khai ra nhau.

"Là hai bác."

"Là bác trai."

Bác trai không tin nổi bản thân lại bị bán, dùng gương mặt bị phản bội nhìn sang vợ mình. Đứng trước cái nhìn chằm chằm của Phạm Thiên bác trai lúng túng giải thích:

"Cháu nghe ta nói cái đã, khụ khụ thật ra cũng không phải ta muốn vậy đâu mà truyền thống nó đã vậy rồi. Cả bác cùng bố cháu đều là bị dùng cách này để cưới về đó, nghe đồn bảo cái này truyền từ đời ông của hai nhà rồi cơ, ta chỉ là truyền thừa lại tập tục này thôi chư không phải muốn cháu cũng bị giống như ta để ta không phải xấu hổ một mình đâu. Cháu phải tin ta, nhìn mặt ta uy tín thế này cơ mà."

Vãi nồi truyền thừa, thần mẹ nó tập tục, hẳn từ tận đời cụ của cháu luôn rồi, mấy nhà rốt cuộc phải thân thế nào mà vẫn chơi với nhau mấy đời được thế, sao bác không bảo nó truyền từ đời cụ tổ luôn đi. Phạm Thiên phát điên nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói tạm biệt ra về, hắn thề phải tận diệt cái tập tục này từ đời hắn, không thể để cho con cháu của mình chịu khổ được.

Tại một cái thời điểm nào đó trong dòng sông thời gian, một cái tương lai trong vô vàn cái tương lai có thể xảy ra, Phạm Thiên lúc này đang đứng trước mặt hai đứa nhỏ nghiêm túc nói:

"Con trai, sau này con cưới ai cũng được nhưng người đó nhất định phải là người mà nếu con không muốn thì sẵn sàng đánh trói bắt con về hiểu chưa. Con gái à, sau này nếu như muốn cưới ai thì cứ cưới, nếu người đó không đồng ý thì cứ bắt trói về đây sau đó cả nhà cùng nói chuyện tiếp. Nhớ lấy hai đứa, đây là truyền thống của nhà ta được truyền từ đời cụ cố tổ xuống nên hai đứa không thể làm đứt đoạn nó được, được chứ!"

Về đến trường, Phạm Thiên lao ngay về phòng đóng cửa bế quan, học xong 3 tháng bắt buộc rồi mọi thứ liền đơn giản nhiều, mỗi tháng chỉ cần lên lớp một lần là được nên hắn sẽ có rất nhiều thời gian tu luyện.



Sáng hôm sau có người đến tìm, Phạm Thiên mơ mơ màng màng ra mở cửa. Nhìn thấy người đến tìm hắn liền đóng cửa cái rầm, tỉnh ngủ hẳn ra, Tuyết Nhan vậy mà lại đên tìm hắn. Sợ hãi tột độ, Phạm Thiên vận dụng 100% bộ não xem có lý do gì không, kết quả là không có, không còn đường lui hắn hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa.

"Tuyết Nhan hả, đến đây có việc gì không?"

Mặc dù bây giờ nhu hòa hơn một chút, có thêm chút cảm xúc nhưng nhìn Tuyết Nhan vẫn rất lạnh lùng, Phạm Thiên thật sợ hãi.

"Đến đón anh đi đính hôn!"

À, ra là đi đính hôn...là thế quái nào, chẳng phải bảo hai đứa sẽ bồi dưỡng tình cảm sao.

Đừng có làm rộn, có loại bồi dưỡng nào một đêm liền xong sao. Cứ cho là có thì đêm qua cũng không có làm gì a, bồi dưỡng cái bíp.

Phạm Thiên trong đầu đầy câu hỏi nhưng chưa kịp nói ra thì Tuyết Nhan đã động thủ, vật lý thuyết phục pháp được dùng ra, vẫn luôn rất hiểu quả chỉ là lần này Phạm Thiên được bịt mồm lại nữa, cũng đã bị tránh đánh vào mặt nên vẫn rất đẹp trai.

Trên xe, Phạm Thiên nhìn sang hai bác trai gái, ánh mắt rất rõ ràng: cái con heo gì đây, cho cháu một lời giải thích xem nào! Với sao chưa gì đã động thủ đ·ánh đ·ập cháu thế, cháu cũng không nói là không đi!

Bác gái ngồi đó cười tủm tỉm không nói gì, vẫn là bác trai tới giải thích, vui sướng cười nói:

"Ha ha ha, có phải cháu vẫn đang không hiểu gì không, đừng lo đây cũng chỉ là tập tục của hai nhà thôi. Đáng ra phải cưới luôn nhưng hai bác không phải người cổ hủ nên sẽ cho phép hai đứa bồi dưỡng tình cảm. Nhưng không cưới thì lễ đính hôn vẫn phải có a, dù sao phải báo cho bọn con gái trong trường biết cháu là hoa đã có chủ mới được, mặc dù rất tin tưởng vào Tuyết Nhan nhưng tính cách nó vậy rồi, đề phòng rắc rối vẫn hơn."

Vãi nồi, lại là tập tục, với cái gì gọi là hoa đã có chủ, chẳng phải hoa là con gái dùng sao làm thế quái nào cháu lại thành hoa rồi.

Phạm Thiên điên cuồng giãy giụa, thế nhưng vô dụng. Sợi dây dùng để trói hắn lại là hàng nhị tinh nên hắn cũng bất lực.

Cứ như vậy Phạm Thiên liền đính hôn thành công trong cơn khốn khó của bản thân. Đúng nghĩa của bất lực luôn, mọi bước đều được người đều khiển làm thay ngoại trừ thắp hương tổ tiên ra.

Sau khi xong hết các bước Phạm Thiên mới được cởi trói, đang còn thấy đau thì đột nhiên Tuyết Nhan ôm tay hắn cười nói: "Anh yêu, hai chúng ta về thôi!"

Phạm Thiên giật mình nhìn sang bác trai, hai người ánh mắt trao đổi qua lại.

Oắt đờ phắc ai đây, hai bác còn dấu chị em song sinh của Tuyết Nhan nữa hả.

Bình tĩnh đi, con bé nó thế đấy, lạnh lùng cực hạn với người ngoài nhưng đối với người trong nhà hay thân thiết thì cũng giống những đứa con gái bình thường thôi. Mà gọi ta là bố chồng được rồi đó.

Phạm Thiên nhìn xem Tuyết Nhan lúc này, hoàn toàn không thể liên hệ với lúc bình thường, quả không hổ là có ngoại hình giống hệt cô giáo, đều có hai trạng thái tắt bật rõ ràng.

"Tuyết Nhan à không em à, không cần phải gọi anh yêu như vậy đâu, chúng ta cứ từ từ phát triển là được rồi, không cần phải gượng ép bản thân đâu!" Phạm Thiên cố gạt ra một nụ cười.

Hắn biết Tuyết Nhan chắc chắn là không có tình cảm gì với hắn, cho dù có đính hôn rồi cũng không cần phải làm vậy, đây chỉ là đang cố ép bản thân thôi.

Tuyết Nhan mặt hơi đỏ, cũng biết mình hơi quá nên vội bỏ tay ra: "Ừm, vậy hai chúng ta về trường thôi!"