Chương 6: Buổi thực chiến "tuyệt vời"
Sau một hôm nghỉ ngơi để chữa thương, buổi khai giảng được bắt đầu vào ngày 5 tháng 9. Trải qua một tràng dài lễ nghi mà chả ai thèm nghe thì cuối cùng cũng kết thúc với thứ duy nhất mà có lẽ mọi người nhớ là cô hiệu trưởng nuộ... khụ khụ xinh khủng kh·iếp.
Trở về lại phòng của mình, Phạm Thiên ngạc nhiên phát hiện phần thưởng cho việc đậu vào trường đã được gửi đến.
Mở hộp quà ra thì bên trong là một bộ đồng phục của trường, vừa đúng màu trắng là màu hắn thích. Một thanh nhất tinh đỉnh cấp kiếm, vé 2 lần chọn sách kỹ năng tùy ý từ cấp 30 trở xuống trong kho của trường, một lần vào phó bản tu luyện của trường và một lần được chỉ dạy bởi bất kỳ ai trong trường, tất nhiên là bởi vì nhờ có tấm thiệp nên phần thưởng mới được tăng "đôi chút".
Còn có một mẩu giấy viết rằng sẽ nhận được thêm một thành tài nguyên mỗi tháng và lịch học nữa.
Thỏa mãn, Phạm Thiên leo lên giường tiếp tục tu luyện.
Hôm sau, Phạm Thiên mặc đồng phục rồi bắt đầu đi học buổi đầu tiên của mình, tất nhiên là hắn không quên chụp ảnh gửi cho Tuyết Lan báo tin vui rồi.
Hôm qua hai anh em nói chuyện cả đêm. Trong giọng nói Tuyết Lan không giấu nổi sự vui vẻ.
Anh trai vậy mà thật sự đậu vào trường Bắc Ninh rồi.
"Lão Thiên, chờ với nào!"
"Hôm trước cảm ơn nha, nhờ mày mà tao mới có được quyền thừa kế đấy, mặc dù tao cũng không muốn tranh với đám anh em cái gì nhưng mà được cái gia tộc cho nhiều tài nguyên hơn. Hơn nữa có một việc mà tao ít nhất phải có quyền thừa kế mới làm được."
"Nói chung bây giờ anh mày giàu rồi, để anh bao nuôi chú ặc!"
Bốp
Phạm Thiên tát cho nó một cái chửi:
"Bao bao cái đờ mờ mờ, mày không dùng từ khác được à, nhìn xem người xung quanh nhìn tao bằng ánh mắt như nào rồi!"
Vốn ngoại hình của Phạm Thiên đã là một tên tiểu bạch kiểm tiêu chuẩn rồi, bây giờ lại thêm thằng Lạc Long với cái ngoại hình đặc biệt và lời nói như đầu bồi làm mọi người tự động biên ra một vở kịch máu chó vài vạn chữ trong đầu.
Cũng không hiểu sao con hàng này tự nhiên lại cải trang làm bộ mặt con gái làm gì. Mặt hồi đi thi không đẹp trai, không ngầu lòi sao. Hay là sở thích đặc biệt.
Phạm Thiên không tự chủ được, lặng lẽ cách xa ra một chút.
"Anh em sinh tử mà lại khách sáo thế sao, cứ chứng minh bằng hành động là được rồi, tao chỉ cần tài nguyên thôi, anh chờ quà trả ơn của chú!" Phạm Thiên nói.
"Đậu mé, đủ vô sỉ, lời như vậy mà cũng nói ra được, tao phục!" Lạc Long giơ ngón giữa khinh bỉ nói.
Sinh tử cái bíp, c·hết được mới là lạ. Cùng lắm ăn trận đòn đau thôi.
Lại còn chỉ cần tài nguyên thôi nữa chứ, khốn nạn đủ đường.
Bốp
"Phắc phắc cái đờ mờ mờ, thích b·iểu t·ình không. Vì mày mà tao tí tạch kỳ thi đấy, như vậy chẳng phải là quá ít à, dù sao tao giúp mày như thế còn gì, không có tao mày xong chắc!"
Nhưng không có mày tao cũng đâu bị lộ.
Không dám chơi ngu nữa, Lạc Long chỉ thầm nói.
Vừa đi Lạc Long vừa lầu bầu thì đột nhiên Phạm Thiên khoác vai làm hắn giật nảy mình ôm đầu.
Phạm Thiên bất ngờ nhìn Lạc Long, đây là b·ị đ·ánh thành phản xạ tự nhiên rồi.
Phạm Thiên nói: "Lạc Long mày nhớ lấy, vô sỉ mới thành được cường giả. Có thể cường giả chưa chắc sẽ vô sỉ nhưng nếu vứt liêm sỉ đi thi chắc chắn mày sẽ có một chỗ cắm đùi trong cái thế giới này. Đừng quá thật thà, chỉ tổ ăn lỗ thôi, đừng nhìn đám cường giả trung trung thực thực vậy nhưng đi được đến đó thì làm quái gì có thằng nào là đơn giản, máu và xương chất lên cả đấy."
Nhìn xem Phạm Thiên nghiêm túc như vậy, đột nhiên trong đầu hắn hiện ra câu nói: vậy tao không cho mày tài nguyên có được không. Có thể nghĩ lại, được rồi, nói ra mình c·hết chắc.
Đằng nào cũng thuận đường, hai người cùng đi lên lớp luôn một thể. Lạc Long hôm nay từ bỏ đi rủ một người đi học luôn, mặc kệ hậu quả.
"À đúng, lão Long mày đây là dịch dung thuật đúng không? Thật giống con gái a, tóc cũng để dài nữa, trang điểm rồi thay đồ xong chắc tao cũng không nhận ra luôn quá, xem ra cũng là chui chạn hệ người chơi hả?"
"Cái bíp ấy, cha sinh mẻ đẻ nó thế biết làm sao giờ, tao cũng muốn mình trông đàn ông lắm chứ bộ. Quả đầu mái tóc thì có người bắt tao để vậy chư không tao cắt lâu rồi, quá hố quá vướng, gội đầu quá mệt mỏi!"
"..."
Phạm Thiên ánh mắt rung động nhìn Lạc Long.
Mặt thật, không phải dịch dung.
Mày đây là thật có sở thích đặc biệt rồi.
Vô vàn suy nghĩ chạy qua trong đầu Phạm Thiên.
Nhưng dù sao cũng là sở thích cá nhân, cuộc sống đời tư của người ta.
Với tư cách là thằng bạn "thân" Phạm Thiên chỉ có thể kéo dài khoảng cách giữa cả hai thêm một chút.
Tùng tùng tùng.
Vào tiết, Phạm Thiên lúc này mặt tuy vô cảm xúc nhưng trong lòng lại đang nhấc lên thao thiên cự lãng.
Con cô giáo, à không, theo như màn tự giới thiệu thì cô tên là Lãnh Tuyết Nhan. Không chỉ học cùng lớp mà còn ngồi ngay bên cạnh Phạm Thiên làm hắn căng thẳng vô cùng. Còn may hắn là học sinh ba tốt, không phải cả tiết đều chỉ biết tia gái, hơn nữa Tuyết Nhan cũng không nhắc gì về vụ hôm qua nên chắc cũng thôi. Dần dần theo bài giảng của thầy, hắn bắt đầu tập trung vào bài học.
Phẩm cấp của binh khí cũng như đẳng cấp được chia làm bốn tầng. Cấp 0,1,2 là hạ phẩm, cấp 3,4,5 là trung phẩm, cấp 6,7,8 là thượng phẩm, mà cấp 9 thì là cực phẩm tức là đỉnh cấp trong tinh đó.
Về hệ thống tinh thì tùy vào đẳng cấp mà sẽ có số tinh tương ứng. Từ cấp 0 đến 9 là không tinh, từ 10 đến 19 là nhất tinh, từ 20 đến 29 là nhị tinh, cứ như vậy mà tăng lên. Hệ thông phân đẳng cấp bằng tinh này được dùng cho cả binh khi lẫn cấp bậc.
Trong một tuần liền, không phải lên lớp liền là ra thư viện trường, Phạm Thiên điên cuồng cày cuốc lý thuyết. Quả không hổ là trường học số một Việt quốc, sách cứ gọi là nhiều vô cùng.
Đêm đến, đang tu luyện trong phòng thì đột nhiên trong đầu Phạm Thiên vang lên tiếng nói quen thuộc.
[Chúc mừng người chơi đạt đến cấp 10 chức nghiệp hồn sư, thức tỉnh đệ nhất hồn kỹ - Long Văn.]
[Kiểm tra đến người chơi đã đạt đủ điều kiện, kích hoạt chức năng túi đồ, danh hiệu. Xin mời tiếp tục cố gắng!] *mặt cười*
"Mở bảng cá nhân!" Phạm Thiên mặc niệm trong đầu, một giao diện hiện ra trước mắt.
Tên: Phạm Thiên
Tuổi: 15
Đẳng cấp: 10
Chức nghiệp: hồn sư
Vũ hồn: long huyết chi lực
Hồn kỹ: luyện thể(max cấp) long văn
Công pháp: lăng ba vi bộ, đoạn thủy quyết, biến hình, biến thiên đao khí,...
Túi đồ: 10 ô
Danh hiệu: (không có)
[Long văn(chủ động): ngưng tụ huyết mạch chi lực của bản thân thành hình xăm bao quanh cơ thể để tăng sức mạnh, tốc độ, phòng thủ. Huyết mạch chi lực càng mạnh thì tăng phúc càng lớn.]
[Túi đồ: túi đồ không gian của hệ thống có thể để đồ vào bên trong.]
[Danh hiệu: sau khi được tất cả mọi người, thế giới công nhận một điều gì đó, ý chí hệ thống sẽ ngưng tụ nguyện lực của mọi người cùng thế giới tạo ra danh hiệu. Tùy vào danh hiệu mà sẽ có năng lực khác nhau.]
Hử, cái danh hiệu này thật kỳ lạ nha, có chút giống thiên địa tăng phúc của mấy tên khai thiên giả ấy. Phạm Thiên thầm nghĩ trong đầu, chỉ là bây giờ cũng không có cái danh hiệu nào để nghiên cứu nên đành bỏ đấy rồi lại tiếp tục tu luyện.
Sáng hôm sau, lại là một buổi học nữa, chỉ là hôm nay học thực hành chiến đấu thôi. Cả lớp lúc này đang tập chung ở ngoài sân đấu.
"Được rồi các em, tự bắt cặp nhau đi, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu chiến đấu!" Thầy giáo vỗ tay ra hiệu cho lớp chú ý nói.
Phạm Thiên nhìn quanh một vòng mới bất ngờ phát hiện những người khác đều đã có đôi có cặp cả rồi, liền Lạc Long con heo này cũng có gái xinh làm bạn bên mình. Chỉ còn mỗi hắn do suốt ngày đến thư viện, không giao lưu với ai nên chẳng hề có ai bắt cặp.
Đang bối rối không biết phải bắt cặp với ai thì đột nhiên Phạm Thiên nhớ ra, lớp mình không phải số chẵn à, thế thì lo cái quái gì chứ.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Phạm Thiên nhìn xem khắp cả lớp để tìm người đó. Có thể đợi nhìn thấy người đó xong Phạm Thiên liền hối hận, mẹ nó, người cuối cùng vậy mà lại là Lãnh Tuyết Nhan. Điều này cũng đúng, với tính cách lạnh lùng kia mà có ai dám lại gần bắt chuyện thì cũng lạ vãi ra rồi, có thể đó vậy mà lại là Lãnh Tuyết Nhan.
Aaaaaaaaa Phạm Thiên điên cuồng gào thét trong lòng, lần đầu tiên hắn hối hận vì sự ham học hỏi của mình.
Mặc kệ hắn tự luyến, Tuyết Nhan vẫn là bước đến lập đội cùng hắn, hết cách Phạm Thiên đành phải đồng ý. Mà cho dù không muốn cũng không được, hắn đảm bảo chỉ cần nói ra từ "không" thì trên người mình liền sẽ có vài cái lỗ ngay, hắn phát hiện Tuyết Nhan đang ẩn ẩn dùng hồn lực chờ kích phát đòn t·ấn c·ông ngay lập tức luôn rồi.
Chờ đến lượt, hai người bước lên sân khấu rồi bắt đầu giới thiệu.
"Phạm Thiên, chức nghiệp hồn sư, vũ hồn biến dị long huyết chi lực cấp 10, xin được nhẹ tay!"
"Lãnh Tuyết Nhan, chức nghiệp hồn sư, vũ hồn biến dị cực hạn chi băng tam xoa kích cấp 18, hãy phòng thủ cẩn thận!"
Vãi vãi vãi vãi rồi, cấp 18, nghỉ chơi, cách biệt như vậy thì đấu cọng lông, cái này không gọi là đấu, cái này là treo một bên lên mà đánh.
Phạm Thiên sợ hãi, hắn có thể vượt cấp đánh người khác tất nhiên cũng có thể, mà linh giác của một người tu hành đã báo cho hắn là nguy hiểm, Tuyết Nhan thực lực tuyệt đối có thể thắng được đại bộ phận người cấp 20, cho dù là cấp 23 thì thắng bại về tay ai cũng chưa chắc. Mắt nhìn người của hắn nhỉ có chuẩn, không sai vào đâu được, dù sao hắn cũng đã từng là chí cường giả.
Trận đấu bắt đầu, Tuyết Nhan xách tam xóa kích lao thẳng tới, Phạm Thiên thì chật vật né tránh. Còn Lạc Long thì lại đứng bên ngoài bắt đầu bình luận trận đấu.
"Tuyết Nhan xông thẳng tới Phạm Thiên. Phạm Thiên né tránh, những bước di chuyển cực kỳ ảo diệu đến từ bộ pháp của chàng trai trẻ. Tuyết Nhan không hề chịu thua cũng di chuyển theo, từng đường múa tam xoa kích khiến cho dù là người bên ngoài cũng phải hoa mắt, không biết n·ạn n·hân của những cú xiên này có cảm tưởng gì?"
"Né rồi, anh ta đã né được những đòn t·ấn c·ông đó. Không đúng, Tuyết Nhan lại bắt đầu tăng tốc độ lên rồi, ra rồi, Tuyết Nhan đã dùng hồn kỹ băng long xuyên phá, liệu Phạm Thiên sẽ b·ị đ·ánh bại sao."
"Khôngggg, anh ta chặn được, nhờ quần áo đã bị rách nên chúng ta đã thấy được người của anh ấy. Bây giờ, trên người của anh ta đang có một hình xăm con rồng bao quanh cơ thể, có vẻ như đó là hồn kỹ mới của anh ta. Lao tới, tận dụng sơ hở vừa mới t·ấn c·ông xong Phạm Thiên đã ngay lập tức lao lên. Không thành công, Tuyết Nhan đã chặn được, thức tỉnh hồn kỹ của Tuyết Nhan, bị động chiêu thức băng sương thủ hộ, một tầng băng mỏng đã chặn lại đòn t·ấn c·ông của anh ta, đây có lẽ là lý do dù cô t·ấn c·ông xong cũng không di chuyển mà để lộ sơ hở chăng."
"Ha ha ha chàng trai của chúng ta b·ị đ·ánh nằm đo đất rồi. Liên tục là những cú đâm của Tuyết Nhan, Phạm Thiên lăn qua lăn lại né tránh. Sút rồi, Tuyết Nhan tung một cú đá, bây giờ Phạm Thiên đã không còn khả năng né tránh nữa, mặc dù cầm cự được hơi lâu nhưng cuối cũng vẫn là bị treo lên đánh thôi. Oa ha ha ha, c·hết cười tao rồi, Phạm Thiên mày cũng có ngày hôm nay a."
"Lịt pẹ thằng chó, mày đợi đấy, sớm muộn gì tao cũng làm thịt mày con đũy này. A a a từ từ, dừng lại đi, tôi nhận thua còn không được sao, dừng lại đi mà á á á á!" Phạm Thiên chật vật cầu xin nói.
Trận đấu kết thúc, thầy giáo bước đến trị liệu cho Phạm Thiên, mặc dù rất nhiều v·ết t·hương nhưng đều không nặng chỉ là ngoài da thôi, xem ra Tuyết Nhan vẫn là có chừng mực.
Trị liệu xong, thầy giáo vỗ vai Phạm Thiên nói: "Có muốn đánh thêm trận nữa không, vừa đúng lúc hồi nãy Lạc Long chịu thua luôn nên không thấy được kinh nghiệm chiến đấu của nó. Thế nào hả, có muốn không."
Phạm Thiên ngạc nhiên nhìn thầy giáo một cái rồi gật đầu. Hai thầy trò nhìn nhau cười cười, một nụ cười đầy "thiện ý" cùng ấm áp.
Đằng xa, Lạc Long run lên một cái, bỗng thấy lạnh xống lưng.
"Bộ ai nơi xấu gì mình à?"
Ngày hôm đó tiếng kêu thảm thiết của ai đó vang khắp sân đấu, còn thầy giáo thì đột nhiên bị điếc nên không biết người đang gào thét nói cái gì, có thể là nhận thua, cũng có thể là cái khác. Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng lúc đó, tất cả mọi người trong lớp đều cười trên nỗi đau của người khác, cười rất sảng khoái.