Chương 68: Lần đầu của Tuyết Lan
Căn cứ đã sớm lui về trong lòng đất, Lãnh gia trở lại vị trí ban đầu.
Hơn ngàn người, người máy đi lại thu dọn chiến trường.
Thi thể chuyển về phòng nghiên cứu, xe tăng chiến hạm đưa đến phòng phát triển.
Trên sân thượng, Lạc Long lấy ra một cái giường cẩn thận đặt Thánh Gióng nằm xuống.
Thánh Gióng bây giờ quá yếu, dược lực khó mà chịu đựng, chỉ có thể từ từ hồi phục bằng tín ngưỡng lực.
Phạm Thiên bất đắc dĩ lấy ra một mảnh vải trắng buộc lại che mắt đi, hắn không quá muốn đeo kính, thói quen khó bỏ khiến bình thường hắn vẫn thích dùng cách bên tiên giới hơn.
Một lần này đợi chính là ba ngày, ba ngày này năm người vẫn luôn đợi trên sân thượng, không thấy ai đến tìm bọn hắn, bọn hắn cũng không định đi tìm ai.
Ba ngày sau, chỉ thấy hoa mắt một trận, không gian biến ảo, Lãnh gia trở lại thế giới thực.
[Tiếp xúc thế giới thực, toàn thế giới hệ thống thức tỉnh.]
[Thế giới đang tiến hành cập nhật, đồng bộ hóa thời đại.]
...
Không mất quá nhiều thời gian, một người đến báo cho năm người Phạm Thiên biết đã trở lại thế giới thực rồi lại cấp tốc rời đi, năm người không có quản nhiều riêng phần mình tách ra.
Lãnh Vô Tinh tự mình liên hệ hiệu trưởng đề nghị để Phạm Thiên đi du học đợi thêm chút thời gian, để những người khác đi trước.
Sau đó đi họp bàn chuyện với những người ủng hộ Lãnh gia, những người cùng phe.
Còn phải gánh chịu áp lực từ những nhà đối đầu.
Chạy đông chạy tây không có thời gian nghỉ đi xử lý rung chuyển, vấn đề gặp phải.
Làm nhà đầu tiên, không chỉ phải chiến thắng mà chiến thắng đằng sau còn phải đối mặt với rất nhiều khó khăn.
Thông tin về kẻ địch mà Lãnh gia nắm giữ thành hòn ngọc bỏng tay bất cứ ai cầm vào đều không dễ chịu.
Nhưng nếu công khai vậy tổn thất của Lãnh gia xem như phí công.
Cũng may có chế độ bảo vệ của hệ thống cho người đầu tiên, Lãnh gia sẽ không thể bị t·ấn c·ông nhưng vẫn có thể bị kẻ khác gây áp lực về nhiều mặt khác.
Lãnh gia phải cấp tốc thành lập phe, tạo lập liên minh để cùng đối đầu với những đại gia tộc khác.
Kết quả là Lãnh Vô Tinh, Lãnh Tinh Thần hai người như luôn trên đống lửa làm việc, đi đàm phán.
Một chút sơ sẩy có thể để cho Lãnh gia sụp đổ, toàn bộ tài sản mất sạch.
Những việc này không phải mấy người đời hai như Lạc Long, Tuyết Nhan có thể tham dự vào.
Năm người sau khi trở lại thế giới thực đều riêng phần mình tách ra, thế giới chiến, từng nơi đều có to lớn rung chuyển, thế giới nghênh đón to lớn chuyển biến, bọn hắn cần về gia tộc chuẩn bị cho sắp tới.
Âu Cơ mang theo Thánh Gióng đến phòng nghiên cứu của bản thân, dùng những loại thuốc chữa thương cao cấp nhất giúp hắn khôi phục.
Lạc Long quay về gia tộc, chuẩn bị cho việc kế thừa.
Tuyết Nhan rời đi, dựa theo nhiệm vụ mà Lãnh Vô Tinh giao cho đi làm việc.
Phạm Thiên quay về, đợi một tháng tới sẽ đi du học.
...
Chờ bốn người đi khỏi Phạm Thiên lại ngồi thêm một lúc mới đi xuống.
Nhờ người làm đưa ra đến cổng, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Anh."
Tuyết Lan chạy tới ôm trầm lấy Phạm Thiên khóc nức nở.
Trở lại chỗ Tuyết Lan bản thể, lại dùng thêm một ngày Tuyết Lan phân thân đã chạy tới đây.
Hai ngày, Tuyết Lan lo lắng chờ đợi trong sợ hãi trong hai ngày kế tiếp.
"Em tưởng...em còn tưởng là..."
Phạm Thiên vỗ về Tuyết Lan, nhẹ giọng nói: "Không sao, anh đây rồi."
Đừng có miệng quạ đen như vậy, anh mày vẫn sống sờ sờ ra đây.
Nhưng bị ôm thêm lúc nữa chắc c·hết thật, thật đấy.
Tuyết Lan bây giờ lực lớn kinh người, Phạm Thiên chỉ bị ôm mừ cũng cảm thấy đau đớn.
Nếu đổi lại là tình trạng của Thánh Gióng chắc chắn không cần phải nghi ngờ, hắn c·hết chắc.
Không phải c·hết trong tay địch mà trong tay đứa em gái đáng yêu của mình.
"Nên bỏ ra được chứ, chúng ta về nhà thôi."
Tuyết Lan thả lỏng tay ra, Phạm Thiên lần theo, tay phải đưa lên xoa đầu Tuyết Lan.
Mất vài phút Tuyết Lan mới có thể bình tĩnh lại.
Lấy Rex ra từ trong túi không gian, Tuyết Lan dìu Phạm Thiên vào trong xe rồi lái xe quay về quán.
...
Rex tốc độ chậm dần rồi dừng hẳn lại trước cửa quán, Tuyết Lan còn chưa kịp xuống xe Phạm Thiên đã mở cửa xuống trước.
Bịch.
Phạm Thiên ngã xấp mặt.
"..."
"Anh."
Tuyết Lan vội đỡ Phạm Thiên dậy.
Phạm Thiên lắc đầu, không sao cả, Tuyết Lan nhìn hắn một chút quay ra thu lại Rex.
Bịch.
Ngã xấp mặt lần hai.
"Phắc, xem ra từ giờ không có ai đỡ là không xong rồi."
Tuyết Lan đỡ Phạm Thiên dậy đi vào trong quán.
...
Lãnh địa yêu tộc.
"Báo."
Một yêu tộc đi vào trong phòng báo cáo.
"Đã có thông tin xác nhận về người đầu tiên, là Lãnh gia một đại gia tộc của nhân tộc."
"Thông tin không xác định trong lần này có người kế thừa của Âu gia và Lạc gia tham dự vào."
"Còn có kẻ mà lần trước cậu chủ kể, người được cho là nắm giữ nguồn năng lượng mới cấp bậc cao cũng có mặt. Thông tin xác nhận rằng người này sẽ đi du học trong một tháng tới."
Người ngồi trên ghế được gọi là tộc trưởng kia gật đầu để cho lui ra ngoài.
"Cho gọi cậu chủ của các ngươi đến đây."
"Vâng."
Ngoài cửa truyền đến tiếng đáp lại.
Một lát sau, một thanh niên trẻ tuổi bước vào trong phòng.
"Bố."
Người thanh niên này thình lình chính là Kim Long.
"Người lần trước mày kể là người này?"
Một tấm ảnh hình Phạm Thiên được ném ra.
Kim Long bắt lấy, nhìn một chút rồi gật đầu nói: "Vâng."
"Lui ra đi."
"Vâng."
Sau khi Kim Long ra khỏi phòng, một giọng nói không biết từ đâu truyền tới vang lên:
"Ngạo Long, anh nghĩ sao."
Ngạo Long không nói, trầm ngâm lát hắn hạ ra quyết định.
"Báo cho chi đội bảy chuẩn bị, một tháng sau để chúng bắt người này lại. Ăn cơm bao lâu nay đến lúc làm việc rồi."
Giọng nói bí ẩn tràn đầy ngạc nhiên: "Đội bảy, cần thiết không. Đó chỉ là một thằng nhóc."
Ngạo Long khẽ lắc đầu: "Đi làm việc."
Không khó hiểu, có thể sở hữu năng lượng mới cao cấp há là người đơn giản.
Không phải có truyền thừa của cường giả thì là cường giả chuyển sinh.
Bất kể là trường hợp nào người này chắc chắn không dễ g·iết, nếu không phải không tiện xuất động nhiều đội hơn, Phạm Thiên thể hiện giá trị chưa đủ hắn còn muốn tự mình xuất trận kia.
...
"Anh."
Tuyết Lan đừng ngoài gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng Phạm Thiên truyền ra, Tuyết Lan mở cửa tiến vào.
Không hổ là mù, trong lúc nhất thời thật đúng là không quen, hoàn toàn phải dựa vào Tuyết Lan nếu không đi ba bước đều có thể ngã một lần.
Phạm Thiên rất bất đắc dĩ, như này không chỉ bất tiện mà còn cực phiền, có lẽ đợi khi hắn quen thuộc sẽ khá hơn một chút.
Trước lúc đó hay là đừng rời khỏi Tuyết Lan tốt, nếu không hắn sợ chính mình có thể đem chính mình ngã c·hết.
Bịch.
"..."
"Anh có sao không, em đã vào đây rồi anh còn tự xuống giường làm gì."
Tuyết Lan vội chạy tới dìu Phạm Thiên dậy.
"Anh không nghĩ chỉ là xuống giường đều vấp phải đồ để ngã, thật muốn c·hết quách đi cho xong."
Phạm Thiên tự khinh bỉ bản thân một trận.
"Lấy đồ cho anh, hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài."
Tuyết Lan đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ giúp Phạm Thiên mặc.
Đã hai ngày từ sau khi trở về, vẫn luôn là dạng này, mọi việc đều là Tuyết Lan đến giúp Phạm Thiên, mặc đồ cũng không ngoại lệ.
Tất nhiên loại việc này Phạm Thiên là không muốn, chỉ là Tuyết Lan kiên quyết hắn cũng không cản được.
Dù sao ngay cả tắm cũng là Tuyết Lan giúp hắn thì mặc đồ có là gì.
Lấy điện thoại ra từ túi đồ hệ thống, Phạm Thiên đối điện thoại nói: "Hey sir, gọi cho Long!"
[Đã hiểu, truy cập danh bạ, tên lưu trữ Long, đang gọi.]
Vài giây sau bên kia nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
Phạm Thiên trực tiếp đi vào vấn đề: "Việc tao nhờ mày thế nào rồi."
"Cái này không khó lắm, tao gọi một cũ đã xong rồi."
"Gửi tao vị trí."
"Rồi đó."
Nói xong Lạc Long cúp máy luôn, có vẻ đang rất vội.
Có vị trí, Phạm Thiên cùng Tuyết Lan cưỡi Rex đi thẳng gởi điểm đến.
...
Bệnh viện tâm thần king gót.
Lý do Phạm Thiên tới đây là vì hắn đột nhiên nhớ tới một người, tên điên khi trước hắn gặp ở công viên, người bắt chuyện với hắn nói về thế giới khác.
Có thân phận con rể Lãnh gia tại thân mọi việc rất thận lợi, Phạm Thiên được dẫn tới phòng của người đó.
Còn được cung cấp một phần hồ sơ khá chi tiết.
Tên không rõ, tự xưng Ông Trùm.
Tuổi 69.
Loại bệnh ảo tưởng.
Đã từng là một chức nghiệp gia, loại tiên tri pháp sư. Về sau không biết gặp chuyện gì, tinh thận nhận đả kích trở nên điên loạn, cấp bậc mất sạch. Từ đó không hiểu rõ các loại hành động sinh ra, tự cho bản thân có thể giao tiếp với thế giới khác, dụ dỗ người khác đầu tư cho bản thân phát triển nghiên cứu.
Cấp bậc vô phương cứu chữa, tinh thần hỗn loạn không thể chữa trị, động vào có thể lập tức để cho tinh thần sụp đổ thành người thực vật.
Tinh.
Thang máy dừng lại, Tuyết Lan dìu Phạm Thiên đi theo người dẫn đường đến một căn phòng.
Bên trong rất yên tĩnh, dựa theo hồ sơ bệnh viện cung cấp bình thường Ông Trùm rất bình thường, chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ không có động tĩnh.
Chỉ khi gặp người khác bệnh tính tái phát, thành cuồng tín đồ điên cuồng mời người nhập giáo, không nhập có thể đánh người khác oa oa khóc đến khi đồng ý thì thôi.
Người dẫn đường mở ra cửa phòng, Ông Trùm thấy có người tới, lại còn là người quen lập tức nhào tới mời Phạm Thiên nhập giáo đầu tư.
Tuyết Lan một bàn tay đem Ông Trùm đánh ngã, lại lấy ra một sợi dây trói chặt đối phương vào ghế.
"Ra ngoài đi." Phạm Thiên nói.
Người dẫn đường không nói một lời quay người đi.
Tuyết Lan vẫn đứng tại chỗ, Phạm Thiên nói: "Anh nói cả em đấy."
"Hả, nhưng..."
"Không sao, đằng nào chả bị em trói rồi, còn có thể làm gì."
Tuyết Lan do dự một chút cuối cùng vẫn là đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng chặt, Phạm Thiên nhìn Ông Trùm nở ra nụ cười thân thiện: "Bây giờ chúng ta có thể hảo hảo tâm sự một chút."
Ông Trùm trong nháy mắt có dự cảm không ổn.
Bàn tay ác quỷ vươn ra đặt lên đầu Ông Trùm.
"..."
...
Vài phút sau.
Tiếng ho khan vang lên, Tuyết Lan mở cửa tiến vào trong, trực tiếp dìu Phạm Thiên rời đi, những thứ khác không thèm quản.
Người dẫn đường vội chạy tới kiểm tra trạng thái của Ông Trùm.
Chuyện đằng sau Phạm Thiên không có quản, có kiểm tra cũng không tra ra được cái gì đâu.
"Chuyến này phí công rồi."
Phạm Thiên lắc đầu chán nản.
Vốn nghĩ sẽ có chút thu hoạch ai ngờ tinh thần của Ông Trùm quá hỗn loạn, chỉ nhìn thấy từng mảnh vỡ kí ức, không có ý nghĩa.
...
Trong phòng, đột nhiên Ông Trùm thanh tỉnh trở lại, nhìn qua căn phòng, lại lướt qua ký ức, hắn nhanh chóng nắm bắt được tình hình hiện tại.
"Đáng tiếc thời gian quá ngắn, không làm được gì nhiều."
Thầm nghĩ, hắn đã trở lại làm Ông Trùm.
Theo liều thuốc người dẫn đường tiêm vào, Ông Trùm dần chìm vào hôn mê.
...
Một tuần sau, lại một năm học mới, mấy người Phạm Thiên bây giờ đã là học viên năm ba.
Năm nay tuyển sinh có sớm hơn mọi năm một chút, khi Phạm Thiên tới trường quá trình tuyển sinh đã sớm kết thúc được hai tuần.
Một tuần trời ở nhà, bồi tiếp Tuyết Lan chơi đùa Phạm Thiên quyết định lại tới trường, chủ yếu vẫn là do Tuyết Lan đòi đi nhìn trường hắn học một lần xem như nào.
Bốn người khác biết Phạm Thiên định tới trường cũng nhao nhao đi theo, Lạc Long càng là cưỡi Shot đi đón từng người.
...
Cổng trường, Tuyết Lan trầm trồ thán phục trước sự tráng lệ của trường học.
"Âu Cơ, em dẫn Tuyết Lan đi chơi một vòng đi."
Phạm Thiên nói, hắn cái này một đôi mắt mù đi cũng là Tuyết Lan dẫn hắn đi, quả thực hữu tâm vô lực.
Huống chi hệ thống cập nhật, thế giới đồng bộ đằng sau cái gì đồ chơi đều có thể có. Hắn vốn là không quan tâm đến xung quanh, thế giới đồng bộ sau càng là khó quen thuộc. Ngoài trừ điện thoại máy tính để lên mạng tra những thứ cần thiết ra cũng chỉ có cả đám đi chơi lúc, ngoài ra hắn đều ru rú trong phòng.
Cũ chưa quen mới đã tới, để Tuyết Lan đi cùng Âu Cơ thích hợp hơn. Còn về thế giới mới này cứ từ từ tập quen dần vậy, mặc dù bây giờ còn khó hơn lúc trước.
Chớp mắt chỉ còn bốn người, Lạc Long định tiến lên đỡ Phạm Thiên lại bị ánh mắt của Tuyết Nhan cho dọa sợ, lùi lại.
Phạm Thiên có chút không hiểu tại sao là Tuyết Nhan, bình thường đều là Lạc Long lại bên cạnh đỡ hắn, bất quá không quan trọng, đều một dạng.
Bốn người đi qua sân trường thẳng tới sàn đấu.
Nơi đây vẫn như trước náo nhiệt, từ xa đã nghe thấy ồn ào.
Vừa hay hôm nay là tháng đầu của năm, năm ba đa số tốt nghiệp, bảng xếp hạng để trống xếp lại vị trí nên mở cả tháng thách đấu, vì vậy mọi người tụ tập đông đủ để leo hạng đông vui hơn bình thường nhiều.
Thấy Tuyết Nhan tới những người xung quanh đều né ra nhường đường, ánh mắt chăm chú nhìn theo Tuyết Nhan.
Tuyết Nhan có một lần tạm thời thăng cấp, sinh mệnh càng hướng về sự hoàn mỹ phát triển khiến cho càng thêm xinh đẹp, khí chất có chút biến hóa để người khác không dám lại gần nhưng lại không thể rời mắt dõi theo.
Hết chỗ tới rồi à bà nội, tới đâu không tới lại tới đây làm gì.
Lạc Long không thể không đậu đen rau muống Tuyết Nhan một trận.
Tuyết Nhan cẩn thận dìu theo Phạm Thiên đi tới, năm hai năm ba còn tốt, phần lớn đều nhận ra Phạm Thiên, đến là năm nhất chỉ có thể căm hận nhìn hắn đầy ghen ghét.
Ngoài nhìn Phạm Thiên ra Tuyết Nhan cũng không nhìn ai khác, đi thẳng tới sàn đấu.
"Đợi em."
Tuyết Nhan nói xong nhảy lên sàn đấu, màn hình to lớn đằng sau hiện lên bảng xếp hạng, vị trí thứ nhất trống không đã hiện lên ba chữ to rõ ràng "Lãnh Tuyết Nhan".
Lạc Long thấy vậy chạy lại dìu Phạm Thiên, đột nhiên nhớ về nghề cũ lấy ra chiếc mic quen thuộc chuẩn bị bình luận cho Phạm Thiên nghe.
Tuyết Nhan đứng đó, không lời nhưng ai có mặt ở đó cũng đều hiểu: muốn thứ nhất, lên chiến.
Luôn có kẻ không biết s·ợ c·hết là gì, một học sinh năm ba nhảy lên sàn đấu.
Lập tức hàn khí trào tới đem người này đóng băng, không chút phản kháng rơi xuống đất.
Còn chưa lên tới sàn đấu đã rớt đài, thua thảm.
Toàn trường c·hết lặng, qua vài giây có một người khác nhảy lên sàn đấu.
Toàn thân bốc lên hỏa diễm, hàn khí không thể đóng băng hắn ta.
Đây là một người cao to, cao 1m9 có thừa, thật sự rất đô con, tay chân cổ đều thô to, toàn thân cơ bắp đầy bạo phát lực.
Hắn tên Lưu Tinh Hỏa, chức nghiệp hồn sư, vũ hồn hỏa, cấp bậc 40, cũng được xem là cái tiểu thiên tài.
Đối với hành động vừa rồi của Tuyết Nhan không ai có ý kiến, năm hai ba đã sớm quen thuộc phong cách này.
Lại nói ngay cả sàn đấu còn không lên được vậy đấu cái rắm, lên để rước thương à.
Tuyết Nhan ra tay rất rõ ràng, chưa lên sàn đấu đã ngã vậy chỉ có dừng lại ở đó, nếu cứ nhất quyết yêu cầu muốn phải lên sàn đấu mới đánh thì không chỉ là ngã một cú thôi đâu. Bất cứ ai có thể lên được sàn đấu, mặc kệ bằng thực lực hay thủ đoạn Tuyết Nhan đều đối xử như nhau, một kết quả duy nhất là bầm dập.
Vậy còn không bằng từ bỏ tốt, sàn đấu còn không lên được, cứ đòi muốn lên chỉ tổ lấy nhục.
Màn hình đằng sau hiển thị đếm ngược, trọng tài cũng ra hiệu bắt đầu.
Đằng sau mọc ra một đôi hỏa dực, Lưu Tinh Hỏa dậm chân bay lên.
"Đệ nhị hồn kỹ, hỏa thần pháo."
Ngọn lửa mạnh mẽ bắn ra theo một đường thẳng, không thể bị dập tắt công phá kẻ địch.
Tuyết Nhan đứng nguyên địa, ngụy lĩnh vực thả ra, hồn kỹ của Lưu Tinh Hỏa vừa tiến vào lĩnh vực lập tức bị đóng băng.
Đáp xuống đất, Lưu Tinh Hỏa chạy vòng quanh Tuyết Nhan với tốc độ cực nhanh.
"Đệ tam hồn kỹ, hỏa phượng khiếu thiên."
Từng đợt chấn động từ Lưu Tinh Hỏa truyền ra, phát ra những vòng lửa ảnh hưởng cả sàn đấu.
Xung quanh Tuyết Nhan kết thành một tầng băng mỏng, nhẹ nhõm cản lại công kích.
Đối với những người bằng thực lực leo lên sàn đấu, nếu có thể Tuyết Nhan đều sẽ để cho đối phương có cơ hội phô diễn bản thân.
Nhưng đây cũng đại biểu đối thủ còn yếu, không đáng lo. Ngược lại, để Tuyết Nhan lập tức ứng phó cho dù thua đó cũng là một sự chứng nhận, công nhận thực lực của người đó.
Ánh mắt Lưu Tinh Hỏa thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, buồn bã, tức giận, cảm xúc lẫn lộn, vẫn là quá yếu a.
Trận này đánh đã không còn ý nghĩa, cách biệt quá rõ ràng.
Đùa thôi, không làm phát cuối sao có thể xuống sàn được chứ.
Lưu Tinh Hỏa chuyển hướng nhanh chóng tiếp cận Tuyết Nhan.
"Đệ tứ hồn kích, thiên hỏa bộc tạc hoàn."
Ầm.
Lưu Tinh Hỏa trước con mắt không ngờ trước được của tất cả mọi người, p·hát n·ổ.
Bạo tạc mạnh mẽ đánh vỡ tầng băng mỏng, che phủ Tuyết Nhan vào trung tâm v·ụ n·ổ.
Khói đen tản đi, Tuyết Nhan vẫn đứng đó, trên thân không thương, một đầu sương long xoay quanh Tuyết Nhan, trầm thấp gầm thét một tiếng rồi biến mất.
Từ đống tro bụi, không mất quá nhiều thời gian, một đoàn lửa b·ốc c·háy dữ dội, từ ngọn lửa có thể cảm nhận được khí tức của Lưu Tinh Hỏa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, dục hỏa trùng sinh, cũng biết rằng lúc này nếu dập tắt ngọn lửa kia Lưu Tinh Hỏa chắc chắn phải c·hết không nghi ngờ, đó chỉ là một đoàn bình thường ngọn lửa, ai ở đây cũng có thể dễ dàng dập tắt.
Ngọn lửa dần biến mất, Lưu Tinh Hỏa t·rần t·ruồng xuất hiện trên sàn đấu, lập tức một bộ đồng phục được khoác lên.
"Đã nhường rồi."
Lưu Tinh Hỏa đưa tay ra bắt tay, Tuyết Nhan không động, ánh mắt nhìn hắn như muốn nói, xuống dưới.
Cười khổ một tiếng, Lưu Tinh Hỏa kéo lấy suy yêu thân thể đi xuống sàn.
Một màn này trấn nh·iếp tất cả những người đang tâm tư rục rịch muốn chờ người khác đi trước đánh tiêu hao chiến.
Chủ yếu vẫn là những người gọi là tiểu thiên tài, thiên tài thật sự biết rõ bây giờ không thể đánh lại Tuyết Nhan, lý do đơn giản là vì bọn hắn hiện giai đoạn không có đủ tài nguyên, so thế quái nào được với Tuyết Nhan.
Trừ phi là mấy tên con cháu đại gia tộc, như vậy thì may ra.
Lại chờ thêm một phút, xác định không còn ai muốn chiến Tuyết Nhan định đi xuống sàn.
"Đã lâu không gặp, Tuyết Nhan."
Một người từ trên trời giáng xuống, bước chân dừng lại, Tuyết Nhan chậm chậm quay sang nhìn về người vừa tới.
Đó là một cái nhỏ nhỏ nhắn thanh tú nam sinh, nhìn có vẻ là cái người đọc sách, trên miệng treo lấy một nụ cười mỉm.
Người này vừa xuất hiện nữ sinh bên dưới lập tức hò hét vì đó.
"Ai vậy?"
Phạm Thiên khó hiểu hỏi.
"Một mạch khác của nhà tao. Như mày đã biết nhà tao mỗi mạch lại tách ra một họ riêng, như tao là Lạc, mà tên này ấy hả, Cố Thiêm."
Lạc Long nói, ngừng một chút lại nói tiếp: "Xem như là tình địch của mày đi, nó cũng thích Tuyết Nhan, đáng tiếc chưa bao giờ gây được chú ý, Tuyết Nhan nhớ nó không tao cũng không biết nữa."
"Ý là cái người bám đuôi đáng ghét à." Phạm Thiên nói.
"Không đến mức, chỉ là lúc trước suốt ngày khịa vẻ ngoài con gái của tao nên nhìn nó có chút khó chịu."
"Ha ha ha, vậy thì không sao. Không có vấn đề gì là được."
Trên sàn đấu, Cố Thiêm đầy đẹp trai nói:
"Mấy người kia đều là một đám ngu, không biết hệ thống thức tỉnh rồi hay sao. Những kẻ không theo kịp thời đại này sớm muộn bị đào thải."
"Tuyết Nhan a Tuyết Nhan, ngày này cuối cùng cũng tới. Hôm nay anh nhất định sẽ đánh bại em, đưa em về bên cạnh. Đừng quên lời hứa nắm đó đấy."
Từ ngực của hắn lộ ra một cái lõi năng lượng, từ lõi lại có từng mảnh giáp lan ra nhanh chóng bọc kín toàn thân.
Rõ ràng là một bộ Kamen Rider.
"Triển khai đấu trường."
Cả sàn đấu được đưa vào một không gian khác giống với thế giới chiến lần trước nhưng nhỏ hơn, dù vậy không gian này cũng to hơn sàn đấu nhiều.
Đây là không gian hệ thống tạo ra dành cho lục tinh cấp bậc quy mô chiến đấu, để tránh ảnh hưởng gây tổn hại đến thế giới.
Những người bên dưới chỉ thấy Tuyết Nhan cùng Cố Thiêm đốt nhiên biến mất, còn có Phạm Thiên, Lạc Long, Thánh Gióng ba người cũng biến mất theo.
Không gian chiến đấu của hệ thống này có thể đưa những người gần đó cùng tiến vào, Cố Thiêm tuy không để người khác tiến vào nhưng Tuyết Nhan có nha.
Vài phút sau năm người quay trở lại thế giới thực.
Chỉ thấy Tuyết Nhan cầm trong tay tam xoa kích đứng đó, bên trên còn có máu đang nhỏ xuống, ngoài ra không có gì khác biệt so với lúc biến mất.
Cố Thiêm trái ngược hoàn toàn, toàn thân đẫm máu, mặt mũi bầm dập sưng vù nằm bệt một chỗ như sắp c·hết đến nơi.
Những người bên dưới thấy mà hít một ngụm khí lạnh, lòng đầy hoang mang.
Dù sao cũng là người của đại gia tộc, lúc đến còn rất tự tin, không đến mức vài phút đã b·ị đ·ánh nằm bẹp một chỗ không dậy nổi chứ.
Hơn nữa nhìn Tuyết Nhan không có vẻ gì là b·ị t·hương, rốt cuộc cách biệt giữa hai người lớn tới mức nào vậy.
"Sao im rồi, vừa xảy ra chuyện gì." Phạm Thiên nói.
"Không có gì, chính là đơn phương đ·ánh đ·ập, hoàn toàn nghiền ép đánh tên khốn kia không lực phản kháng thôi. Nhìn thật có chút thảm."
Lạc Long nói, để lại Phạm Thiên cho Thánh Gióng còn bản thân thì bước lên sàn đấu.
Tuy nói hắn không ưa tên Cố Thiêm này nhưng cũng không ghét, không đến mức gặp mặt không nhận thân.
Đỡ Cố Thiêm dậy, cho hắn uống tạm một bình thuốc chữa thương, Lạc Long dìu Cố Thiêm tới phòng y tế.
Tuyết Nhan đợi thêm một phút rồi đi xuống, lần này không còn ai dám không s·ợ c·hết đứng lên thèm đánh.
Tin tức ở đây bão nổ, lấy tốc độ không thể tưởng tượng lan ra cả trường.
"Ấy, anh cũng ở đây ạ."
Giọng nói quen thuộc vang lên, Tuyết Lan hớn hở chạy tới, không chút do dự đẩy Thánh Gióng qua một bên.
Mẹ nó, khinh người quá đáng. Cần thì dùng không cần thì ném, cả đám đều thích bắt nạt tao đúng không.
Thánh Gióng tức giận hằm hằm nhìn Lạc Long cùng Phạm Thiên, nhất định là hai thằng khốn này làm hư Tuyết Lan đáng yêu, hai thằng này, đáng chém.
Tuyết Nhan đi xuống đi tới bên cạnh Phạm Thiên, vẫn là chậm một bước để Tuyết Lan tới trước đành đứng sang bên cạnh.
Phạm Thiên vươn tay ra, Tuyết Lan lập tức cầm lấy đặt lên đầu mình.
Phạm Thiên xoa đầu cười: "Sao đã về rồi, không đi xem tiếp à."
"Đâu có, chị Âu Cơ đưa em đến đây xem náo nhiệt đó. Còn chưa đi xong đâu, hay anh đi cùng luôn đi." Tuyết Lan nói, mặt đầy hưởng thụ.
"Cũng được, đi, em thích đi hướng nào thì đi."
...
Đi một hồi bỗng có một học sinh năm nhất chạy tới trước mặt sáu người.
Còn chưa kịp phản ứng người này đã lấy ra một bó hoa đối Tuyết Nhan thổ lộ.
"Tuyết học tỷ, từ sớm em đã nghe về truyền thuyết của chị, vào đây học càng là vì chị. Em luôn muốn gặp chị không ngờ hôm nay lại được như ý muốn, còn được chiêm ngưỡng dáng vẻ tuyệt vời đó của chị."
"Em yêu chị, làm ơn, xin chị hãy trở thành người yêu của em."
Rất chân thành.
Đồng thời cũng thu hút những người xung quanh, vốn là chỉ có năm nhất để ý đến sáu người, bây giờ năm hai năm ba đều nhìn về phía này.
Tiếng xì xào bàn tàn vang lên.
"Chậc, dũng cảm a."
"Năm nhất hả, thảo nào lại dũng cảm như vậy."
"Đen đủi rồi, đáng tiếc a, cũng khá đẹp trai đâu."
"Quan tâm nhiều làm gì, có dưa cắn, biết vậy đủ rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, đừng nói dưa này còn rất thơm đâu. Đã bao lâu không được xem cảnh này rồi."
Học sinh năm nhất làm như không nghe thấy, bó hoa trong tay vẫn dơ cao chờ Tuyết Nhan trả lời.
Thế nhưng Tuyết Nhan từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn lấy một cái.
Phạm Thiên khẽ lắc đầu nhỏ không ai thấy: "Đi!"
Sáu người né ra người học sinh năm nhất đó tiếp tục tiến lên, để lại hắn đứng đó một mình.
Mọi chuyện không có dừng lại, học sinh năm nhất đua nhau đi ra tỏ tình, không phải với Tuyết Nhan thì là Âu Cơ hoặc Tuyết Lan.
Có là thật lòng, có là đi theo chơi cái vui,...tóm lại toàn bộ nam sinh năm nhất có thể tới đều tới xếp thành hai hàng ở hai bên tỏ tình, nhìn lại đều thành một con đường, những nam sinh này giống như là bảo vệ đứng ở hai bên bảo vệ sáu người không cho ai lại gần.
Tuyết Nhan từ đầu tới cuối đều chỉ nhìn Phạm Thiên, không nhìn ai khác, đối với những người này giống như không hề tồn tại, cứ việc họ tới là vì cô, vì tỏ tình.
Quả không hổ là băng lãnh nữ thần, năm hai ba từ xa nhìn náo nhiệt đối với năm nhất năm nay đầy tán thưởng.
Tuyết Lan có chút sợ, ngượng ngùng, càng sát lại gần Phạm Thiên hơn.
Âu Cơ nhìn lướt qua những người tỏ tình với mình, chọn ra những người đặc biệt đẹp trai nhận lấy thư tình, hoặc đáp lại cười nói vài câu.
Lạc Long bên cạnh miệng chua chua, đầu xanh xanh, cả người ngứa ngáy cảm giác sắp mọc ra đôi sừng tới.
Âu Cơ khúc khích cười không ngừng.
Sau đó sáu người đi dạo quanh một vòng trường học mà không còn bất cứ phiền phức nào.
...
Hôm sau, sáng sớm Lạc Long cùng Âu Cơ đã đi gặp hiệu trưởng nói chuyện.
Thánh Gióng được cấp một lần tiến vào phó bản của trường, loại chuyên hồi phục v·ết t·hương thể xác.
Chỉ có Tuyết Nhan là rảnh rỗi bồi Phạm Thiên đi dạo, tất nhiên Tuyết Lan là nhất định đi cùng.
Bây giờ đã là bảy giờ sáng, trước tiên Phạm Thiên muốn ghé qua sàn đấu xem thử, dù sao một thời hắn cũng là leo thủ, quan tâm chút là tất nhiên.
Quan trọng là hắn muốn cho Tuyết Lan xem nhiều một chút, rèn luyện tâm tính một chút.
Nếu có thể thì tìm cơ hội cho Tuyết Lan đánh vài trận xem thử sức chiến đấu như nào.
Tin tưởng sau chuyện hôm qua không thiếu mấy đứa ngán cơm thèm cháo tới tìm đòn.
Bảng xếp hạng năm ba cơ bản đã được xác định, không còn thay đổi vị trí nhiều.
Lại ghé qua năm hai, còn đánh kịch liệt lắm nhưng không kém năm ba bao nhiêu.
Đến là năm nhất, vẫn sôi động chán, cấp bậc nhất tinh trái phải ra tay không đủ hung ác, thủ đoạn ít, máu nóng lên não liên tục, lại thêm có trường nên hồi phục cực nhanh, vì vậy mà từng cái đều tranh nhau lên đánh muốn chiếm một chỗ trên bảng.
Vừa tới những người ở đây đã ngay lập tức nhận ra ba người.
Đúng như Phạm Thiên mong muốn, một tốp hơn mười nam sinh đi tới kiếm chuyện.
Lý do đại khái chê hắn mù ư, yếu đuối ư, không xứng đáng ở bên ba nữ thần cái gì ư, tất nhiên chê hắn chỉ là phụ, ghen tị mới là chính.
Phạm Thiên nghe mà tức cười, cái mẹ gì mà ba nữ thần rồi.
Dựa theo lời mấy nhóc này ba nữ thần trong miệng bọn chúng lần lượt là băng lãnh nữ thần Lãnh Tuyết Nhan, mẫu nghi nữ thần Âu Cơ và tiểu nữ thần vô danh chỉ Tuyết Lan.
Băng lãnh nữ thần hắn hiểu, tiểu nữ thần hắn cũng hiểu, nhưng mẫu nghi nữ thần lại là cái mẹ gì.
Phạm Thiên trong lòng hắc hắc cười, còn chưa đi tìm dê đã đưa tới cửa, hoàn hảo.
Về phần tại sao ba người lại dính lên người Phạm Thiên, có lẽ là bởi Tuyết Lan cùng Tuyết Nhan một mực kè kè bên hắn, Âu Cơ cười nói với hắn rất thân thiết không có vẻ xa cách nào, bất quá Phạm Thiên lười giải thích.
Điều càng làm cho Phạm Thiên ngạc nhiên là, còn nữa, lại thêm một đám nữ sinh tới tìm hắn phiền phức.
Lý do, ở bên hai nam thần, hắn kẻ tầm thường này không xứng.
Phạm Thiên tức nổ phổi, tao cũng rất đẹp trai được không.
Chẳng qua là mặc thường phục có vẻ nghèo, lại còn xấu, một đầu tóc trắng bạc, mắt bịt một mảnh vải, bởi vì trọng thương rất yếu ớt nên có vẻ phế vật, nhưng tao cũng rất đẹp trai được không.
Phạm Thiên tuyệt vọng gào thét ở trong lòng, bên ngoài lại duy trì mỉm cười, dựa theo âm thanh của đám nữ sinh mà quay sang nói nhỏ nhẹ:
"Cút hoặc bị cút."
Còn kèm theo thần thoại cấp chọc chó động tác, ngón giữa chỉ thiên.
Một đám con gái hắn không thèm chấp, mù cả đám mới không nhìn ra được độ soái của hắn, hừ.
"Khốn nạn."
"Có giỏi thì lên sân đấu, thua phải tránh xa nam thần ra. Ông anh không xứng đáng ở cạnh nam thần."
"Đường đường học sinh năm ba mà không dám đánh một trận à."
Đối mặt với đám nữ sinh cuồng nhiệt này, Phạm Thiên cười cười, cũng không tức giận.
Hắn đã cảm nhận được rồi, mục đích chuyến này xem như đạt thành.
"Mấy đứa a, đường đường năm ba sao có thể bắt nạt học sinh năm nhất đâu. Chi bằng để tiểu nữ thần bồi mấy đứa chơi thì thế nào."
Vừa nói xong Tuyết Lan đã nhún người bật nhảy lên sàn đấu.
"Cả chín người, lên hết đi."
Chín nữ sinh sắc mặt có chút khó coi, chín đánh một, chuyện này cũng chả vẻ vang gì.
"Sao thế, không phải muốn gặp hai thằng Long, Gióng thôi sai. Đánh đi, thắng anh dẫn mấy đứa đi gặp."
Phạm Thiên sợ mấy người này không dám chiến còn nói thêm một câu.
Chín người sắc mặt khẽ biến, thật, được gặp mặt hai nam thần năm ba.
Một người trong đó kích động hỏi: "Có thật không?"
"Gặp mặt một lần thôi, không có gì." Phạm Thiên nói.
"Chín người cùng lên thật không có vấn đề gì chứ. Xảy ra chuyện bọn em không chịu trách nhiệm đâu." Lại một nữ sinh khác nói.
"Không sao, mấy đứa cứ thoải mái đánh đi."
Phạm Thiên gật đầu đảm bảo, tuy không biết lực chiến như nào nhưng làm luyện thể giả, ở giai đoạn đầu có cực lớn lợi thế, cho dù thua cũng không đến mức nào.
Lại nói chỉ là mấy đứa năm nhất mà thôi, kinh nghiệm chiến đấu không có, đại khái ăn vài đòn đã oa oa khóc kêu đau nhận thua rồi.
Chín người nhìn nhau một chút, nối nhau đi lên sàn đấu.
Sàn đấu rất rộng, sau khi hệ thống thức tỉnh lại càng rộng thêm, chứa mười cái nhất tinh thoải mái chiến đấu không có vấn đề.
Tuyết Nhan khẽ nhíu mày.
"Thật không có chuyện gì chứ."
Anh cũng không biết a, còn không phải đang thử đây sao, Phạm Thiên chính mình cũng có chút sợ.
"Lát nữa nếu mọi chuyện đi quá xa phiền em một chút."
Tuyết Nhan gật đầu, sàn đấu của năm nhất không có màn bảo hộ, can thiệp vào không khó.
Dựa vào trọng tài không bằng dựa vào bản thân, phán đoán của trọng tài chưa chắc đã đúng ở góc độ của Phạm Thiên hắn.