Chương 5: Chiến cường địch, heo đồng đội
Chờ một hồi, quả nhiên mọi việc không có dễ như vậy, đối phương có hai người thế mà trực tiếp bay lên trên đỉnh luôn.
Đáp xuống, một người là cấp 12, một người là cấp 14. Mặc dù nhiều hơn dự kiến nhưng không có quá lớn ảnh hưởng, Phạm Thiên trước tiên xông lên t·ấn c·ông tên cấp 12 còn Lạc Long thì dùng long lực cầm chân tên cấp 14.
Lăng ba vi bộ phối hợp với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, Phạm Thiên dần chiếm thượng phong.
Lạc Long thì lại không tốt như vậy, dù sao cũng chỉ có sức mạnh nên b·ị đ·ánh cho thương tích đầy mình mặt mũi bầm dập, mặc dù không quá nặng nhưng về lâu dài thì thua là cái chắc.
Hiểu được việc này nên Phạm Thiên cũng đang cố hết sức để giải quyết trận đấu, thế nhưng đối phương là chức nghiệp loại chiến binh nên khó hạ vô cùng.
Đang đánh, đột nhiên Phạm Thiên xảy chân một cái làm mất thăng bằng. Đối phương chính là chờ lúc này, hắn lao thẳng nên dùng kỹ năng của mình định ném Phạm Thiên xuống núi. Thế nhưng Phạm Thiên cũng chính là đang chờ cơ hội này, một bước lấy lại cân bằng, một chém đoạn thủy được xuất ra nhắm thẳng vào cổ đối phương.
Đối phương cũng không tệ, lập tức chuyển sang thế phỏng thủ, chỉ là Phạm Thiên cũng không mong muốn nhát chém vừa rồi liên giải quyết được. Sút, Phạm Thiên đá thẳng xuống vách núi, màn bảo hộ hiện ra, một thằng xong.
"Muốn đấu với tao, không tuổi!"
Xử lý xong, Phạm Thiên liền chạy đến bên kia. Lúc này Lạc Long đang vô cùng chật vật, kẻ địch là một tên pháp sư bay được, mặc dù không cao nhưng cũng đủ để ở trên không xả chiêu xuống Lạc Long rồi, có lẽ vừa rồi là nhờ sự giúp đỡ của cái gì nên tên này mới mang người bay lên được.
"Lang cẩu tặc, có ngon liền xuống đây đánh nhau, bay trên đó thì là đàn ông sao!"
"Mẹ mày ấy, tao tên Lãng Lang, gọi cho hẳn hoi!"
Hai người này dù đánh nhau cũng vẫn phải chửi nhau mới được à, đang căng thẳng lại cứ thích tấu hài. Phạm Thiên bất đắc dĩ, hắn thật suy nghĩ qua muốn rời đi bỏ lại luôn hai tên này rồi.
Đánh một hồi, hai người vẫn rơi vào hạ phong, Lãng Lang ở trên không, Phạm Thiên có rất ít cơ hội t·ấn c·ông.
Thấy sắp thua, Phạm Thiên liền vào thế tích lực rồi sử dụng biến thiên đao khí đồng thời hét: "Long, kế hoạch B, lao lên ôm c·hết hắn để cho tao tích dame!"
Nghe thấy, Lạc Long lập tức dùng hết sức nhảy lên ôm Lãng Lang. Mà Lãng Lang cũng nhận ra đòn t·ấn c·ông này của Phạm Thiên nguy hiểm nên đem hết sức để đánh bay Lạc Long rồi lại dùng phong thuật thổi Phạm Thiên ngã xuống vách núi.
"Má, tao bảo mày ôm chặt nó mà, đậu má! Xong, kỳ thi của tao a, mày không đền cho tao thì cẩn thận đêm đến tao tìm mày tính sổ đấy!" Phạm Thiên không cam lòng nói.
Thấy Phạm Thiên rơi xuống, màn bảo hộ cũng mở ra, Lãng Lang thở phào nhẹ nhõm.
Còn lại Lạc Long thôi thì giải quyết nó chỉ là vẫn đề thời gian.
Quả nhiên, một lát Lạc Long liền bị Lãng Lang đánh cho nằm bẹp dí dưới đất, không còn sức đánh trả.
Nhiệm vụ hoàn thành, Lãng Lang an tâm đáp đất đi đến gần nói:
"Trở về đừng tìm tao, tao đây chỉ là làm nhiệm vụ được giao thôi, mày hiểu mà!"
"Ha ha, mày nghĩ thế là thắng rồi, đầu tờ rim ấy ha ha ha!"
Lãng Lang mặc kệ, to mồm phút cuối thôi.
Hắn niệm chú định đánh Lạc Long để vòng bảo hộ hiện ra. Nhưng vào lúc hắn đang mất cảnh giác nhất này thì đột nhiên từ vách núi bay lên bóng người
"Đánh ông mày có phải rất đã không, ăn tao một kiếm!"
Một đòn, nhân lúc Lãng Lang mất cảnh giác Phạm Thiên từ dưới vách núi lao lên chém ra đòn tích toàn lực được tích tụ từ nãy đến giờ làm đối phương không kịp trở tay, màn bảo hộ hiện ra.
"Làm thế nào?" Lãng Lang không hiểu hỏi, chính mắt hắn đã thấy màn bảo hộ hiện ra rồi mà.
"Hỏi hỏi cái lờ, mày nghĩ tao rảnh à mà nói, bấm cờ mờ nó nút đi không tao g·iết bây giờ!" Phạm Thiên kề kiếm vào chỗ màn bảo hộ gần cổ Lãng Lang hung thần ác sát nói.
Lãng Lang cũng thật sợ, ở khoảng cách này hắn chạy không được, hết cách hắn đành phải bấm nút truyền tống rời đi.
Hắn vừa đi, Phạm Thiên liền nằm lăn ra đất thở hồng hộc như sắp c·hết vì thiếu oxi đến nơi. Cả cơ thể không còn chút sức lực nào.
Nhìn sang Lạc Long đang nằm bên canh, ánh mắt hắn giống như biết nói vậy, phế vật. Lạc Long cũng né đi ánh mắt của hắn, không dám nói gì.
Vốn kế hoạch B sẽ là Lạc Long ôm Lãng Lang, Phạm Thiên tích lực lao lên cho hắn một nhát, hết chuyện. Ai ngờ không được, kế hoạch thất bại, chuyển sang kế hoạch C. Nếu Lạc Long không ôm được thì Phạm Thiên sẽ b·ị đ·ánh bay rồi giả vờ đã bị hạ, Lạc Long quyết chiến đến cùng rồi thất bại, nhân lúc sơ hở Phạm Thiên liền lao ra cho hắn một đòn, lại hết chuyện.
Thế nhưng cái kế hoạch này Phạm Thiên không muốn chút nào, có quá nhiều nguy hiểm.
Đầu tiên là ai biết Lãng Lang đánh Phạm Thiên mạnh đến mức nào, trực tiếp cho hắn trọng thương liền xong rồi. Mà hắn cũng không chắc việc dùng màn bảo hộ xong không truyền tống về có vi phạm luật không nữa, mà dù không phạm luật nhưng chẳng may bị hắn kịp phản ứng đánh trả thì c·hết chắc. Cuối cùng là cả hai đứa bây giờ đều phế hết cả, có ai xuất hiện lúc này thì bọn hắn xong rồi.
Quả nhiên heo đồng đội so long kẻ địch còn muốn đáng sợ.
Ở cách đó không xa, lúc này có một tên khác đang đi tới, là đồng bọn của Lãng Lang, hắn là vì không được mang theo bay nên hắn đành phải đi bộ tới.
Từ xa nhìn thấy Lạc Long người đầy thương nằm đấy hắn vui mừng nhảy cẫng lên. Mặc dù rất bất ngờ là hai tên này có thể đánh bại Lãng Lang nhưng không sao, bây giờ dù lại mạnh thì cũng nằm đo đất rồi.
"Ha ha ha phần thưởng gia tộc là của tao rồi, chỉ cần có phần...hự."
Đang vui sướng chạy tới hắn liền bị một người đánh cho một cái khiến màng bảo hộ hiện ra luôn. Thấy vậy hắn sợ hãi, bấm nút truyền tống đi ngay.
Bóng người nhìn về phía hai người Phạm Thiên nói:
"Vẫn được, xem như phần thưởng cho màn thể hiện vừa rồi liền giúp ngươi giải quyết tên này đi! Có qua được nốt ngày cuối cùng hay không liền xem ngươi rồi."
Nói xong liền rời đi.
Được một lát, Phạm Thiên có lại chút sức lực thì đứng dậy lấy thuốc chữa thương của Lạc Long cho hắn dùng.
Đợi khi có khả năng di chuyển, cả hai tiếp tục ẩn nấp chờ kết thúc kỳ thi.
Ngày thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng, hai người mặc kệ bụng đói cố thủ vị trí, ẩn nấp chờ hết ngày.
Cuối cùng, cuộc thi kết thúc mỹ mãn, số người còn lại là 1234 người.
Đúng 7 giờ sáng ngày thứ tám, tất cả mọi người được truyền tống về lại cổng trường, những người b·ị t·hương được đưa đi chữa trị bao gồm cả tên Lạc Long này.
Còn Phạm Thiên thì tìm khắp xung quanh cổng. Mặc dù cái người cô giáo nói sẽ giải đáp cho mình mọi thắc mắc nghe không khả thi lắm nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
Nhìn quanh một vòng, cuối cùng tại dưới một bóng cây hắn phát hiện một người.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài ngang lưng màu bạch kim, đôi mắt xanh thẳm như đại dương thần bí cùng bộ đồ trắng xanh và khuôn mặt lạnh lùng làm toát lên sự băng giá đến cực hạn khiến người khác không dám lại gần. Và quan trọng là người này giống y hệt cô giáo.
Không đúng, là cô giáo nhưng là phiên bản khi còn trẻ mới đúng.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là con cô giáo.
Phạm Thiên tiến lại gần định bắt chuyện nhưng còn chưa chờ hắn hỏi, con cô giáo liền trước nói:
"Hở, không chờ ta tìm liền tự tới rồi à, cũng tốt, đi thôi!"
"What?" Phạm Thiên hỏi chấm, đi đâu, chẳng lẽ ra chỗ ít người để nói chuyện à.
Cái này cũng đúng, có những chuyện không tiện nói ở nơi nhiều người.
"Nhanh lên, vào trường để sau, trước về nhà ta cái đã!"
"Nà ní, đi đâu cơ, về nhà cô giáo làm cái gì, chúng ta không phải chỉ nói chuyện sao?" Phạm Thiên load não một lần.
"Hả, có nói cũng là nói với bố mẹ ta chứ nói với ta làm gì!"
What, sao lại có bố mẹ ở đâu vào đây luôn rồi, Phạm Thiên load não lần hai, vội hỏi:
"Hả, cô không phải tới để giải đáp thắc mắc của tôi ư!"
"Không!"
"Cô không phải cô giáo phái tới à?"
"Không phải, mà cô giáo nào ở đây."
"Thế cô bảo tôi đến nhà cô làm gì?"
"Nói chuyện về việc cưới hỏi."
"..."
"..."
Mồ hôi đầy đầu, Phạm Thiên không hiểu tại sao đang nhiên đang lành lại bị người đến nói những lời này, còn là một người rất xinh đẹp nữa, dù kiếp này hắn rất muốn kiếm vợ nhưng cũng không phải thế này a.
Hơn nữa đối phương còn trông giống hệt cô giáo, liền cảm giác cho hắn cũng có vài phần rất giống.
Tốt nhất vẫn là không nên dính vào thì hơn.
"Khụ khụ, à ừm...mình mới thi xong nên hơi mệt, còn có chút thương nữa nên là hay để khi nào có thời gian đi."
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, nói xong Phạm Thiên chạy luôn, có quá nhiều điều kỳ quặc rồi.