Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 59: Sự tĩnh lặng cuối cùng trước cơn bão (2)




Chương 59: Sự tĩnh lặng cuối cùng trước cơn bão (2)

Tuyết Lan đi xuống cầu thang, hai tay dụi mắt, đầu tóc bù xù, đồ ngủ xộc xệch, miệng đánh một cái ngáp dài vì vẫn còn buồn ngủ. So với lúc bình thường quả thực như hai người khác nhau.

Xem ra cho dù là ở thế giới song song bên kia Tuyết Lan vẫn có cái chứng này.

Mà Tuyết Lan lại là chả thèm quan tâm mấy thứ này.

Cái quỷ gì hình tượng?

Mới ngủ dậy còn phải chăm lo đủ thứ như vậy không mệt sao?

Xuống nhà ăn sáng do chính tay người anh trai yêu quý của mình nấu không tốt hơn sao?

"Dậy rồi đấy à." Phạm Thiên nói, tay không ngừng đảo nấu đồ ăn.

"Đi rửa mặt rồi ra ăn sáng, sắp xong rồi."

"Đợi em vài phút."

Lúc sau, trên bàn đã bày ra đầy đủ các món của một bữa sáng giàu dinh dưỡng.

Từ phòng tắm đi ra, nhìn tươi tỉnh hơn nhiều. Ngồi vào bàn ăn, Tuyết Lan lập tức liền với lấy hai cái bánh bao thịt.

Hai tay hai cái ăn, không quá thô như mãnh hãn giang hồ nhưng cũng không giống với hình tượng thiếu nữ đáng yêu của Tuyết Lan lắm.

Cảnh này thế nhưng là cực hiếm, ngoài Phạm Thiên không ai từng nhìn thấy vì chỉ khi có mình Phạm Thiên ở xung quanh và ăn đồ ăn do Phạm Thiên nấu Tuyết Lan mới sẽ như vậy.

Bình thường Phạm Thiên đều rất thưởng thức khoảnh khắc này, Tuyết Lan lúc này nhìn vô cùng đáng yêu.

"Mà anh sao không gọi đồ ăn ngoài, tuy là làm được đồ ăn như thường nhưng vẫn bất tiện. Không cẩn thận còn có nguy hiểm nữa chứ."

Một miệng bánh bao Tuyết Lan nói.

"Không có gì, cùng lắm đứt tí tay chứ đâu. Ăn đồ nhà làm vẫn phải tốt hơn chứ." Phạm Thiên uống chút cháo nói.

Hắn thật đúng là không xem chút bất tiện này ra gì. Có trận pháp cùng linh giác của người tu hành hắn, chút chuyện này còn chưa đủ làm khó hắn.

Kể ra, từ lúc bị mù cuộc sống của hắn mặc dù có nhiều khó khăn bất tiện hơn nhưng không có trong tưởng tượng thảm như vậy.

"Mặc kệ, hoặc là để em nấu hoặc là gọi đồ ngoài. Anh không được tự nấu nữa."

Phạm Thiên im lặng, đây là có cho hắn cơ hội lựa chọn sao. Hắn điên mới đi để Tuyết Lan vô bếp đó. Không c·háy n·hà cháy quán là còn may, phải cảm tạ cụ tổ mười tám đời hiển linh gồng gánh rồi.

Không thể ở chỗ này nói xuống tiếp.

Phạm Thiên lập tức chuyển chủ đề.

"Hôm qua ngủ ngon không?"

Nhắc đến chuyện này Tuyết Lan liền vui vẻ.

"Ngon, ngon nhất một năm qua luôn ấy chứ. Ấy, anh đừng hòng đánh trống lảng."

"Định bao giờ đi?"

"Chắc là lát nữa ăn xong. Em còn chưa quyết định."

"Không còn cách nào khác hả?"

"Không có, em bắt buộc phải trở về bản thể nơi đó mới có thể tiến hành đồng bộ tiếp nhận kí ức. Đây cũng là điểm bất tiện duy nhất của kỹ năng này."

Dựa vào khả năng của hệ thống chút chuyện này sao phải rắc rối như vậy. Huống chi liên tiếp trí nhớ là tác dụng bình thường của kỹ năng phân thân, không phải hiếm có gì.

Có lý do gì để hệ thống phải làm vậy không.

"Ừm, sớm trở lại. Anh muốn quan sát quá trình tu luyện phòng ra cái gì nguy hiểm. Cũng để thu thập tư liệu luôn."

Tuyết Lan Vâng một tiếng rồi lại vùi đầu vào ăn.

Bẻ lái ngay.

Phạm Thiên trong lòng cười thầm.

Anh lại là anh của mày.

Như mọi lần, ăn xong Tuyết Lan là người bê bát đi rửa. Lúc đi ra, Tuyết Lan ngày thường đã trở lại.

Vừa đi vừa buộc tóc gọn lại, Tuyết Lan trở lại chỗ ngồi nói: "Mà năm hôm nữa là sinh nhật chị Tuyết Nhan rồi. Anh có chuẩn bị gì chưa."

"Cái gì?" Phạm Thiên ngạc nhiên hỏi.

"Sinh nhật chị Tuyết Nhan chứ cái gì. Đừng bảo anh không nhớ nha."

"Không, ý anh là làm sao em biết sinh nhật của Tuyết Nhan."

"Cái này đâu khó, tìm hiểu hay hỏi chị Âu Cơ là được mà."

Phạm Thiên càng kinh ngạc hơn.

"Nhưng chẳng phải em rất ghét Tuyết Nhan à. Sao lại quan tâm việc này rồi."

Tuyết Lan tức giận trừng mắt nhìn Phạm Thiên.

"Ghét gì mà ghét, em là tình địch, là mối quan hệ đối đầu. Không ưa còn nghe được chứ ghét là cái quái gì. Nghe thì tưởng giống mà không giống như tưởng tượng đâu. Huống chi đó là chị dâu của em đó. Em chắc rằng nếu đổi lại là sinh nhật của em thì chị ấy cũng nhớ tới và nhắc anh thôi."

Á đù, vậy ra là do mình nghĩ nhiều hả.

"Vậy còn chờ gì nữa, đi mau rồi về. Chúng ta sẽ bàn kĩ xem làm sao tạo bất ngờ cho cô ấy."

Phạm Thiên cười hắc hắc nói, nụ cười có chút không nói ra được khốn nạn.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Alo."

"Đang muốn bàn với mày chút chuyện về Tuyết Nhan đây. Gặp được không." Lạc Long nói.



"Việc gì?"

Nhíu mày, việc gì mà lại có liên quan đến Tuyết Nhan.

"Sinh nhật."

"Ấy, tao cũng đang định tìm mày nói việc này đây. Sáng mai cả đám qua chỗ tao nói đi."

"Qua chỗ bác Lãnh đi."

"Ok."

Tắt máy, Phạm Thiên nhìn hướng Tuyết Lan nói: "Đi luôn à?"

Hắn cảm nhận được khí tức của Tuyết Lan đang dần biến mất.

"Vâng, đi sớm về sớm còn kịp sáng mai nữa." Tuyết Lan gật đầu nói.

"Ừ, trên đường cẩn thận. Đi chầm chậm thôi ko hết được đâu mà vội."

"Anh cứ tin em, chục năm kinh nghiệm lái xe đâu phải đùa."

Ừ, tin, tin có t·ai n·ạn.

Tuyết Lan hoàn toàn "tan biến".

Phạm Thiên không ngồi chơi rảnh rỗi mà đi ra mở quán.

Dạo này Thánh Gióng bận luyện tập, hắn thì phế vật ăn hại không làm được gì, nói chính xác thì là không có thời gian cùng lý do để tiếp tục buôn bán.

Nhưng hắn thật sự quá chán rồi, không có gì để làm cả.

Rầm.

Vướng phải chân bàn Phạm Thiên ngã lăn quay một vòng.

"Thôi dẹp mẹ đi, mệt vãi chưởng."

...

Không gian trắng vô tận.

Tuyết Lan bừng tỉnh, trong đầu bỗng xuất hiện thêm một đoạn kí ức.

Thất thần trong giây lát, Tuyết Lan mỉm cười, ánh mắt chứa đầy khát vọng:

"Thật hâm mộ a mặc dù vốn là một thể. Nhưng vẫn thật hâm mộ, cũng may sắp cuối năm rồi, hẳn là có thể đi được đi."

Thoáng bấm đốt ngón tay tính một quẻ, ánh mắt của Tuyết Lan có chút biến hóa.

"Thú vị, đi đi, sự kiện lần này mình nhưng không muốn bỏ qua đâu."

Một tia sáng bay ra khỏi người Tuyết Lan, một mực bay đến ngoài phạm vi của trường học đáp xuống đất hóa thành Tuyết Lan.

Vẫy tay một cái Rex lập tức xuất hiện trên đường.

"Về quán, tốc độ nhanh nhất."

[Đã nhận lệnh!]

...

Trong thế giới game thực tế ảo.

Gần đây Phạm Thiên khá thích chơi game loại VR này. Trước đó có chơi nhưng không có nhiều như bây giờ. Vì hắn có thể một lần nữa dùng đôi mắt của mình quan sát thế giới.

Tất cả đều nhờ công nghệ cao cấp truyền thẳng thông tin vào não bộ, nên dù mù hắn vẫn có thể chơi game bình thường.

Phạm Thiên lúc này đang trong một quán rượu trong game, hắn vừa mới cãi nhau xong.

Đúng vậy, hắn cãi nhau chỉ vì một cái trò chơi, vì b·ị c·ướp mất con boss.

Ngồi đối diện Phạm Thiên là một avatar nam, cũng chính là kẻ đã c·ướp mất con boss của hắn.

Sau một hồi tranh cãi, nhưng thật ra là Phạm Thiên đè đối phương ra đánh.

Nếu không phải sợ g·iết c·hết đối phương mà không rơi ra vật phẩm của boss còn làm đối phương chạy mất Phạm Thiên đã sớm một kiếm đem đối phương g·iết c·hết cho đơn giản.

Cuối cùng Phạm Thiên vẫn phải nhờ chút giúp đỡ của Lạc Long, cho mượn quyền Admin mới giành lại được vật phẩm mà boss đánh rơi.

Đừng nói cái gì cái gì khốn nạn, Phạm Thiên có thể là không quan tâm. Có giỏi đối phương cũng mượn một cái xem, xem có quyền Admin được không.

Hắn Phạm Thiên mượn được là bản lãnh của hắn, đòi hỏi công bằng hay cân bằng game gì đó đều là đánh rắm.

Hắn chưa dùng quyền Admin buff full vật phẩm, level, trang bị hay đi úp sọt các game thủ khác là may rồi.

"Nam Tây."

"Đông Bắc."

Phạm Thiên cùng một chỗ đưa tay ra. Cái bắt tay này xem như hai người đã làm hòa, xí xoá hiềm khích đi.

"Lão ca ăn chút gì không, xem như tôi mời." Nam Tây nói.

"Vậy tôi không khách khí rồi."

Phạm Thiên lập tức gọi lên những món ăn đắt nhất cùng rượu ngon nhất lên.

Chỉ ba mươi giây trên bàn đã tràn đầy thức ăn.

"Bắc, ngoài đời ông là làm gì vậy, võ sư hả?" Nam Tây đột nhiên hỏi.

Kĩ thuật ở thế giới thực là có thể sử dụng trong game. Cho nên dựa vào trận đ·ánh đ·ập vừa rồi, làm người bị động ăn hành hắn có thể đảm bảo đối phương tuyệt đối là một cái cao thủ.

Mà Phạm Thiên nào phải cái gì cao thủ, là tuyệt thế cao thủ mới đúng. Cứ việc hắn không chuyên tu võ đạo thì cũng là bát tinh đỉnh cấp chí cường giả, khả năng vật lộn có thể kém sao.



"Không có, tôi chỉ là cái học sinh có học qua chút võ thôi. Mà hay là xưng mày tao hay ngươi ta đi cho tiện chứ không quen xưng hô kiểu này lắm."

Phạm Thiên cắm mặt vào ăn cũng không ngẩng đầu lên nói.

Học sinh ngươi mẹ nó. Nếu thật như vậy thì ta cũng quá phế vật. Cãi chỗ này cũng không cần lại tiếp tục đánh xuống nữa. Thua chắc, chắc chắn thua, c·hết sạch toàn quân.

"Vậy được, phương đông phương tây cách xưng hô cái gì cũng được hết. Chỉ là không ngờ lão huynh đây lại là bang chủ thiêu hồng bang top 15 của game. Tiểu đệ quả thực là có mắt như mù không thấy được thái sơn trước mắt. Hôm nay bữa ăn này để đệ mời xem như bồi tội đi."

Nam Tây kính rượu một hơi uống sạch.

"Ừ."

Phạm Thiên vẫn cắm mặt vào ăn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tùy tiện đáp một tiếng.

Chỗ thức ăn này thế nhưng đều là thịt của mấy con boss đâu, ăn vào có thể tăng lượng lớn kinh nghiệm. Ăn xong chỗ này hắn thừa kinh nghiệm lên thêm một hai cấp.

Uống một hồi, Nam Tây có vẻ say rượu bắt đầu nói linh tinh kể về quá khứ của bản thân.

Đừng nói, cái này giả trạng thái say rượu của game còn thật sự rất chân thật đâu. Cũng không biết là game làm thế nào làm được.

Thờ dài một tiếng, Nam Tây than thở rồi lại cảm khái, hâ·m h·ộ nhìn Phạm Thiên nói:

"Bang chủ một bang như huynh sướng thật, chả bù cho cái đứa độc thân hán này. Không team không bang, liền chút boss yếu yếu cũng săn không được toàn phải đi c·ướp."

Phạm Thiên thản nhiên nói: "Thì gia nhập cái bang nào đó đi, ngươi cũng không yếu thiếu gì bang để chọn."

"Ầy, lúc trước máu nóng nghĩ đi solo nên đắc tội khắp nơi. Bây giờ quay đầu, mẹ nó, bờ đâu không thấy toàn thấy một đám hung thần mãnh hán luôn sẵn sàng thông ass mình về cấp một."

"Ừ, chia buồn chia buồn."

Ngu thì c·hết tội tình gì, than than cái bíp.

Nam Tây bỗng vỗ bàn ưỡn người về phía trước đến mức cách Phạm Thiên chỉ còn vài xen ti mét nói:

"À, hay là lão ca thu ta đi. Huynh là bang chủ, ta cũng chưa động chạm gì đến bang của huynh. Hoàn toàn không có vấn đề."

"Bang đang không nhận người, kiếm bang khác đi."

Phạm Thiên không quản, lập tức đứng dậy sử dụng quyển dịch chuyển rời đi không cho Nam Tây cơ hội nói thêm cái gì.

Vừa rồi khi có quyền Admin Phạm Thiên đã thấy được mọi thông tin của Nam Tây. Một thành viên của bang Thanh Xà, nhờ một trang bị nào đó mà có thể giấu đi việc bản thân đã vào bang đồng thời có thể vào thêm một bang khác.

Như vậy chưa đủ đáng nghi sao.

Lại thêm gần đây các bang hội có xuất hiện nội gián, phản bội bán đi thông tin của bang hội. Đồng thời trong ứng ngoài hợp dẫn đến bị những bang hội khác t·ấn c·ông, chiếm lĩnh.

Theo thông tin Phạm Thiên có thì dù là bang nào t·ấn c·ông bang nào thì vẫn luôn có một bang có lợi ích sau cùng.

Thanh Xà bang.

Như vậy còn chưa đủ rõ ràng, Phạm Thiên hắn vẫn còn mắc bẫy vậy hai kiếp này sống cũng quá uổng.

"Game thôi mà, có cần phải làm rắc rối vậy không. Lại không giống mấy bộ tiểu thuyết kia, thế giới game liền là thế giới thực hay có thể ảnh hưởng đến thế thực."

...

Lãnh gia.

"Mấy đứa là bạn đồng lứa, có ý tưởng gì không." Lãnh Vô Tinh một mặt nghiêm túc nói.

"Cháu thấy không cần phải rắc rối, gọi những người thân quen tới làm cái tiểu bất ngờ cho Tuyết Nhan là được rồi. Dựa vào tính cách của Tuyết Nhan, lớn quá chưa chắc tốt." Lạc Long nói.

Thánh Gióng nghĩ nghĩ cùng nói:

"Không được, phải làm thật lớn mới xứng với Tuyết Nhan chứ. Về phần ồn ào, chỉ cần không kéo Tuyết Nhan vào thì chắc không sao đâu."

"Con thấy Thánh Gióng nói đúng, làm lớn mới phù hợp với thân phận của Tuyết Nhan, tiểu thư duy nhất của Lãnh gia. Tuyết Nhan không phải ghét ồn ào, chỉ là không muốn mình cũng vướng vào, rắc rối. Vậy lúc đó tổ chức như một đại tiệc là được, Tuyết Nhan chỉ cần xuất hiện lúc cắt bánh. Sau đó để con lo." Phạm Thiên cũng nói ra ý kiến của mình.

Hắn tán đồng Thánh Gióng, đây là sinh nhật mười tám tuổi của Tuyết Nhan, không thể làm quá nhỏ được.

Lãnh Tinh Thần hơi nhíu mày nghĩ gì đó, rất nhanh nói:

"Bác thấy Long nói có lý, không cần phải phức tạp. Chủ yếu là ở kết quả cuối cùng."

Đến lúc này chủ đạo phương hướng bữa tiệc phân ra làm hai phe. Tất cả mọi người đều nhìn về Tuyết Lan cùng Âu Cơ, chỉ còn hai người này là chưa nói gì.

"Mọi người có phải là quên chuyện gì, vài ngày nữa "nó" đến, thu hút quá nhưng không phải chuyện gì tốt." Âu Cơ nói.

Nhắc đến "nó" Lạc Long cùng Lãnh Vô Tinh và Lãnh Tinh Thần đều biến sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Không khí trong phòng cũng thay đổi, trở lên yên tĩnh lạ thường.

Phạm Thiên tuy không biết gì nhưng cũng đoán ra chút nguy hiểm gì đó, nghiêm túc suy nghĩ.

Thánh Gióng cũng nghĩ, hắn nghĩ xem xem mấy cái người này đang nghĩ gì.

Một đám khốn nạn lúc nào cũng ra vẻ thần bí im ỉm suy nghĩ một mình không chịu nói câu nào, khi nói thì lại mập mờ chỉ nói một nửa làm như mình hiểu rồi một dạng.

Có thể là hắn chả hiểu cái mẹ gì hết, vậy sao chơi.

"Ừm, cháu nói một chút được không." Tuyết Lan yếu ớt nói.

Tại vì dường như chuyện này không có đơn giản, còn rất nguy hiểm nên cô có chút lo lắng, sợ rằng bản thân nói sai.

Lãnh Vô Tinh nhẹ gật đầu.

"Cháu không hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra nhưng có thể xác định đối phương không có ý tốt, là kẻ thủ. Đúng không ạ?"

Lãnh Vô Tinh lại gật đầu.

Điều này cũng không có gì, nhìn ra là bình thường, không nhìn ra mới là lạ.

"Nếu đã biết đối phương chắc chắn xuất hiện đồng thời sẽ chú ý đến bên này vậy sao chúng ta không phản kế, dụ địch vào bẫy hố c·hết đối phương."

Lãnh Vô Tinh không nói, nhắm mắt lại suy nghĩ.



"Như vậy vừa giúp chị Tuyết Nhan có một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng vừa có thể vây bắt kẻ địch. Một mũi tên trúng hai đích, rất tốt mà."

Lúc này Phạm Thiên mở miệng nói.

"Không được, quá mạo hiểm. Trước hết kẻ địch nếu đã chú ý tới chúng ta vậy mà vẫn t·ấn c·ông chứng tỏ đã chuẩn bị kỹ càng. Sẵn sàng có thể đối đầu với một đại gia tộc dù như nào cũng không thể khinh thường. Trừ phi là đồ ngu. Thứ hai, không chắc lắm nhưng kẻ địch không phải là chúng ta có thể đối phó được, có đúng không."

Lãnh Vô Tinh không nói gì, xem như thừa nhận.

Phạm Thiên tiếp tục nói:

"Trước thằng Long có nói sắp có chuyện, chắc cũng là "nó" đi. Dựa theo cách thằng Long nói, vụ này có phạm vi ảnh hưởng cực lớn đến ngoài sức tưởng tượng, cho dù nói là cấp c·hiến t·ranh cũng không quá đáng."

"Nói c·hiến t·ranh vẫn còn nhẹ, vụ này rắc rối hơn mày tưởng nhiều." Lạc Long xen vào nói.

Phạm Thiên gật đầu tiếp tục nói:

"Nguy hiểm như thế nếu lấy Lãnh gia làm trung tâm vậy Lãnh gia tất sẽ là mục tiêu đầu tiên bị hủy diệt. Hơn nữa đây chỉ là suy đoán, thực tế khả năng càng nguy hiểm hơn vạn phần. Cụ thể thế nào trong đây cũng chỉ có bốn người biết được, anh không tiện phán đoán lắm. Chỉ biết là rất nguy hiểm, dễ dàng m·ất m·ạng bất cứ lúc nào."

Cả phòng trầm mặc xuống.

Cuối cùng, cân nhắc đến toàn cục Lãnh Vô Tinh cắn răng nói: "Thật không còn cách nào khác vậy cứ tổ chức sinh nhật vừa vừa thôi là đủ rồi."

Dù sao cái này xác thực hợp với tính cách của Tuyết Nhan.

Dù cho hắn cũng muốn cho con gái mình có một cái sinh nhật mười tám tuổi hoành tráng đến lạc ấn vào lịch sử. Để dù ngàn năm sau vẫn có người nhớ lại buổi sinh nhật đệ nhất ấy.

"Kì thật vẫn có thể mạo hiểm một chút, để ba nhà chúng ta hợp tác. Dù sao, nguy hiểm luôn đi cùng cơ hội."

Lạc Long thở dài tiếc nuối.

Nhưng hắn cũng không muốn để mọi người mạo hiểm. Nếu nhân vật chính lần này là một người lạ thì đã khác rồi. Đáng tiếc đó lại là Tuyết Nhan.

"Việc này dừng ở đây đi, dù sao cũng không có gì để nói. Cụ thể bữa tiệc như nào mai bàn tiếp, trước đó mấy đứa tự nói với nhau đi. Có chút việc bác không tiện nói ra."

Lãnh Vô Tinh chán nản phất tay ra hiệu.

Đợi khi trong phòng không còn ai, tựa người ra đằng sau dựa vào ghế. Lãnh Vô Tinh có chút đau đầu đưa tay lên xoa trán.

Đôi lúc hắn thật không muốn cái chức gia chủ này, trọng trách quá nhiều, biết được quá nhiều, có quá nhiều lo lắng cùng hạn chế. Liền sinh nhật mười tám tuổi của con gái cũng không tổ chức cho ra trò được.

"Anh tính thế nào? "Nó" chỉ còn vài ngày nữa là tới rồi. Lúc đó...thật sự quá khó nói." Lãnh Tinh Thần nói.

"Anh không biết. Em nói đúng, quá khó để nói trước được điều gì. Tất cả mọi thứ đều là không thể dự đoán trước."

"Mong là dễ đối phó một chút. Đừng quá yếu nhưng cũng đừng quá đặc biệt. Không biết đại biểu cho nguy hiểm, đặc biệt đại biểu cho thần bí. Quá yếu hệ thống có thể sẽ không can thiệp nhưng quá mạnh, c·hết ngược lại là chúng ta."

Lãnh Tinh Thần không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.

...

Đi trên đường Phạm Thiên không ngừng suy nghĩ về "nó" trong miệng mọi người.

Rốt cuộc thì "nó" là gì? Tại sao mọi người lại kiêng kị như vậy, thậm chí là có chút sợ hãi?

Duy nhất Phạm Thiên có thể đoán ra là nó vô cùng đặc biệt, không phải thứ bình thường có thể xuất hiện. "Nó" không phải vật cụ thể mà là một chuyện nào đó. "Nó" vượt qua chuyện người bình thường có thể nghĩ đến.

Chẳng lẽ là một sự kiện khác.

"A, xe kem kìa. Anh ăn không?"

Nói còn chưa xong Tuyết Lan đã chạy đi mất.

Phạm Thiên bất đắc dĩ cười, ham ăn đến mức bỏ anh như này thì chịu rồi.

Nghe bài nhạc dạo của xe kem, một vài ký ức của Phạm Thiên ùa về.

Cũng là ở tại nơi này, tầm thời điểm này.

Không có gì đặc biệt, nhớ về chỉ làm hắn cảm khái trên đời này thật đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.

"Lạnh."

Tuyết Lan híp mắt cười, tay cầm que kem lạnh buốt chạm vào mặt Phạm Thiên.

"Đang nghĩ gì mà cười tủm tỉm vậy? Không phải là anh đang nghĩ thứ gì đó đen tối trong đầu đó chứ. Đàn ông bọn anh thật đúng là ai cũng giống nhau."

"Cái gì mà đen đối, nghĩ lại chút chuyện xưa thôi. Cái con bé này, thật là."

Đáng tiếc một buổi bàn chuyện chỉ vì đề cập đến "nó" mà bị hủy.

...

"Báo cáo."

Một bóng người ở trước màn hình nghiêm túc đứng chào nói.

Màn hình, phía đối diện là một căn phòng tối chỉ thấy được mờ mờ mười hai người ngồi đó.

"Mau báo cáo đi."

Màn hình truyền ra một giọng nói khó nghe, tựa hồ là vì sợ người khác nghe ra giọng thật mà cố tình chỉnh sửa.

"Báo, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Mọi thứ tôi thu thập được đều đang được chuyển sang cho tổ chức. Nhờ sự cố gắng hết mình của mọi người chúng ta có thể rút ngắn thời gian đi hai ngày, so sang bên đó chính là hai tháng thời gian."

"Không cần phải dài dòng như vậy, như trước trực tiếp đọc trí nhớ đi."

"..."

Bóng người có chút chần chừ, không nguyện ý.

"Sao vậy, ngươi không muốn. Biết hậu quả là gì sao."

Lại một người khác lên tiếng, giọng nói lạnh lùng kèm theo nhàn nhạt sát ý.

Bóng người vội lắc đầu.

"Không, chỉ là đang nghĩ chút chuyện thôi."

"Vậy mau bắt đầu đọc trí nhớ đi."

Bóng người không muốn vì đọc trí nhớ sẽ làm lộ ra mọi suy nghĩ tâm tư của hắn. Tuy rằng có thể che giấu nhưng không có dễ như vậy, nhất định có thể bị nhìn ra chút gì. Hắn tuy không có làm ra cái gì phản bội hành động nhưng những chuyện không muốn ai biết vẫn phải có. Đáng tiếc hắn không muốn cũng vô dụng, ở đây không có tiếng nói của hắn, hắn không có quyền.