Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 58: Sự tĩnh lặng cuối cùng trước cơn bão




Chương 58: Sự tĩnh lặng cuối cùng trước cơn bão

Ăn xong, Phạm Thiên dự định cả bọn lại đi công viên một chuyến nhưng bốn người khác đều có việc tại thân không đi được.

Tuyết Nhan phải phụ trách đi dọn dẹp chút việc nhỏ. Âu Cơ tiếp tục việc nghiên cứu thuốc mới. Lạc Long bận bình ổn gia tộc. Thánh Gióng như cũ phải học tập lý thuyết cùng tăng cường kinh nghiệm chiến đấu bằng các loại binh khí.

"Tiện mày chuẩn bị cho tao một nhóm luyện khí sư đi, tao mượn dăm bữa nửa tháng. Năm người chuyên nghiệp, năm người có tiềm năng, ba cái chuyên về hỗ trợ linh kiện. Cho tao một cái xưởng luôn, tiện tao đào tạo giúp một chút cho. Mua cả chỗ nguyên liệu này giúp tao luôn. Tiền đợi làm xong hết rồi tao đưa một thể." Phạm Thiên nói.

"Được, để tao đưa mày đến xưởng. Người chiều nay sẽ tới còn hàng chắc tối hoặc sáng mai." Lạc Long tính toán một chút, gật đầu nói.

"À, đưa gấp đến hai cái biết vẽ trận pháp sư nữa."

"Ok."

Năm người giải tán đi làm việc của mình.

Lạc Long đưa Phạm Thiên tới một cái xưởng xong cũng lập tức rời đi.

Một lát sau hai trận pháp sư tới, Phạm Thiên lấy ra vài trận đồ cho hai người vẽ theo. Việc này tốn khoảng một ngày.

Đến chiều các luyện khí sư mà Phạm Thiên cần tới nơi.

Hắn cũng tốn mất một ngày để làm quen, hiểu thế mạnh và phân chia công việc.

Cũng may Lạc Long đưa tới đều là người hiểu chuyện, rất nghe theo chỉ đạo của Phạm Thiên.

Mọi việc đều thuận lợi.

Sáng hôm sau nguyên vật liệu Phạm Thiên cần được mang đến.

Hắn bây giờ tuy không thể tự mình ra tay nhưng chỉ huy, điều khiển những người khác làm vẫn có thể.

Đều là người trong nghề, có kinh nghiệm cả, hướng dẫn một chút liền tốt.

Những vị luyện khí sư kia tuy nghe lời nhưng lúc đầu vẫn còn bất mãn vì phải nghe lời một thằng nhóc hướng dẫn, hơn nữa còn là một đứa mù. Có thể sau khi bắt đầu lại không còn ai có ý kiến, tâm phục khẩu phục.

Bát tinh đỉnh cấp luyện khí sư danh hiệu của Phạm Thiên không phải chỉ để chơi. Dù là kinh nghiệm hay bất cứ thứ gì đều hơn xa những người này.

...

Trường Đà Nẵng, lúc này Tuyết Lan đã thành công đột phá. Không tính khó khăn, mọi việc rất thuận lợi.

"Trước đừng vội, phải củng cố lại cấp bậc, ổn định lại hồn khí."

Một người phụ nữ bề ngoài tầm bốn mươi tuổi đứng ở bên cạnh Tuyết Lan nhìn qua rất nghiêm khắc.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, làm cho xong rồi làm gì thì làm."

"Vâng." Tuyết Lan buồn bực nói.

...

Mười năm ngày sau, chỗ xưởng luyện khí mà Phạm Thiên đang ở.

"Được rồi, mọi người cũng đã quen với cách luyện khí này rồi. Từ giờ tôi sẽ không ở đây trông chừng nữa, mọi người cứ dựa theo các bản vẽ cùng sách kinh nghiệm tôi để lại mà học và tiếp tục làm việc."

Phạm Thiên đối tất cả mọi người hô lớn.

"Vâng."

"Hiểu rồi."

"Đã rõ."

Từng giọng nói truyền đến đáp trả lại Phạm Thiên.

"Muốn đi đâu."

Lạc Long dựa lưng vào tường đứng ngay cửa xưởng, trong miệng đang ngậm một cây kẹo mút nói.

"Về quán." Phạm Thiên nói.

Thế là Lạc Long lấy Shot đưa Phạm Thiên quay về, xong lại lập tức rời đi.

"Tính toán con bé chắc cũng sắp tới rồi. Nếu suy nghĩ của mình là đúng vậy cái kỹ năng này thật không đơn giản chút nào." Nhớ lại việc xảy ra mấy ngày trước Phạm Thiên không nhịn được mà rùng mình.

Tiến vào trong quán, hai tuần bỏ không đã làm cả quán lại bám bụi khắp nơi.

Vốn định ra tay dọn dẹp lại nhớ về ngày hôm đó Phạm Thiên đành từ bỏ, rút điện thoại ra gọi cho công ty dọn dẹp.

Không có cách, hắn bây giờ tiền không thiếu. Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền tuyệt sẽ không động thủ làm việc.

Một lát sau đội dọn dẹp đã tới, còn Phạm Thiên thì đang nằm phơi nắng trên sân thượng. Tất nhiên không phải vì để có một làn da rám nắng, đến tứ tinh chỉ cần hắn muốn thì cơ thể sẽ không bị ảnh hưởng. Tương tự, chỉ cần hắn muốn, toàn lực hấp thu ánh mặt trời vào trong cơ thể là được.

Hắn lên đây nằm chỉ là vì trên đây gió thổi mát, nằm thoải mái dễ cho hắn suy nghĩ.

Không biết từ lúc nào hắn đã có cái thói quen này rồi.

Đến giữa chiều, một thân ảnh lặng lẽ bước lên sân thuợng tiến gần đến Phạm Thiên.

"Không cần phải thử, anh vẫn biết thôi." Phạm Thiên nói, trong giọng nói chứa đầy sự nhàm chán.

Thân ảnh đó chậm lại rồi tiến đến bên cạnh Phạm Thiên nằm xuống.

"Anh không thể phối hợp một chút được à." Tuyết Lan có chút tức giận nói.

"Anh quên, lần sau đi." Phạm Thiên nói đồng thời lấy ra một cây kẹo mút cho Tuyết Lan xem như làm lành.

"Hừ."

Tuyết Lan hừ lạnh một tiếng dựt lấy cây kẹo.

Phạm Thiên cười cười, trong đầu lại đang có cuồn cuộn không dứt các dòng suy nghĩ.

Hắn đã đúng khi phán đoán về cái kỹ năng phân thân này của Tuyết Lan.

Ngày đó khi Tuyết Lan bỗng hét lên trước khi biến mất Phạm Thiên đã ngay lập tức đặt lên người cô một cái ấn ký.

Sau khi Tuyết Lan tan mất cái ấn ký này cũng biến mất theo.

Nhưng hôm qua hắn bỗng dưng lại cảm nhận được ấn ký trên người Tuyết Lan, thứ vốn dĩ đã và nên biến mất. Cho nên hôm nay hắn mới quay về quán vì nếu là thật vậy Tuyết Lan sắp đến rồi.

Cân nhắc đến việc bản thân đặt ấn ký là lên một phân thân, cộng với cơ chế hoạt của kỹ năng loại phân thân Phạm Thiên đã to gan đưa ra vài giả thuyết.

Nhưng hắn chưa dám chắc chắn vì có thể xảy ra lỗi gì đó hay do bản thể Tuyết Lan tiếp nhận toàn bộ phân thân.

Vừa rồi khi Tuyết Lan đến gần hắn đã có thể chắc chắn rằng Tuyết Lan phân thân này chính là Tuyết Lan phân thân lần trước.

Thuật phân thân là dựa trên cơ sở thứ có sẵn mà tạo ra một cái mới y hệt.

Lăng không sinh ra, từ hư vô xuất hiện, không tồn tại quá khứ không có trong tương lai, chỉ duy nhất tồn tại trong hiện tại. Một phân thân sẽ không chịu nhân quả ràng buộc, mọi thứ đều được chuyển sang cho bản thể.

Lần sau xuất hiện phân thân đã không còn là phân thân cũ mà là một phân thân mới không chút liên quan.

Có thể Tuyết Lan này vẫn có ấn ký của hắn để lại, chứng tỏ Tuyết Lan này và Tuyết Lan lúc trước là một.

Chỉ có duy nhất một cách giải thích, đây căn bản không phải cái gì phân thân kỹ năng.

Tuyết Lan này cũng không phải cái gì phân thân thể mà là một Tuyết Lan thật sự.

"Có thể là làm thế nào."

Phạm Thiên cố gắng nghĩ đến mọi khả năng, sử dụng toàn bộ kiến thức mình có để lý giải nhưng nhất thời vẫn không thể giải thích thông được việc này.

"Nói đến, em có kết nối với hệ thống không?" Phạm Thiên hỏi.

"Không có, có lẽ vì là phân thân, hệ thống không công nhận là một sinh mệnh riêng biệt nên không có kết nối." Tuyết Lan nói: "Nhưng vẫn có túi đồ."

Không có hệ thống à.

Phạm Thiên nghĩ nghĩ lại lấy điện thoại ra nhờ Tuyết Lan gọi cho Lạc Long.

"Đi lấy cho anh cốc nước đi." Phạm Thiên nói.

Tuyết Lan đứng dậy đi xuống dưới nhà: "Đợi em chút."

"Lại chuyện gì."

Giọng Lạc Long truyền ra từ điện thoại.

"Mày giúp tao tìm một cái có kỹ năng phân thân đi, cho người đó dùng rồi xem cái phân thân có hệ thống không." Phạm Thiên thật nhanh nói.

"Quan trọng không?"

"Có."

"Chờ tao chút, tao gọi lại ngay."

"Không có nước lọc, có nước ngọt thôi được không." Tuyết Lan cầm theo hai chai coca quay trở lại.

"Anh mày bảo chính là nước ngọt, cần phải hỏi sao."

"Cứ hỏi cho chắc thôi, hì hì."

Cả hai bỗng lâm vào ngắn ngủi trầm mặc. Tuyết Lan bình thường sẽ không chủ động đề chuyện khi đang chờ điều gì đó mà Phạm Thiên lại đang bận suy nghĩ chuyện khác, tâm tư không đặt ở Tuyết Lan nơi này.

Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên bầu không khí này mới kết thúc.

Phạm Thiên vừa nhấc máy đã lập tức hỏi: "Thế nào."

"Nhanh thế, tao tưởng mày mù mà. Sao biết là tao gọi mà hỏi." Lạc Long một mặt mộng bức nói.

"Hỏi bừa, trúng thì trúng không trúng cũng không mất gì. Thế nào."

"Vẫn có hệ thống, hai người dùng chung một hệ thống. Bản thể chia sẽ giao diện cho phân thân, cả hai dùng cùng một lúc không có ảnh hưởng gì."

"Tao biết rồi, cảm ơn."

Tắt máy, Phạm Thiên ẩn ẩn cảm nhận được nguy cơ, hắn hình như đã phát hiện ra một cái âm mưu nào đó.

Nếu là bình thường người hắn sẽ không suy nghĩ về hướng này nhưng chức nghiệp của Tuyết Lan thật sự quá đặc biệt, hắn không muốn nghĩ cũng phải nghĩ.

Cũng là bình thường người hắn chả quan tâm, dựa theo tính cách của hắn tốt nhất là né ra càng xa càng tốt, không dính vào làm gì cho mệt thân nhưng vụ này lại liên quan tới cả Tuyết Lan. Muốn hắn bỏ mặc, nhắm mắt làm ngơ là không thể nào.

"Bất quá có thể chắc chắn một điều rằng Tuyết Lan tạm thời là không có nguy hiểm gì, ngược lại còn rất an toàn."

Rõ ràng, đối phương đang cố gắng bồi dưỡng Tuyết Lan mạnh lên, có thể là vì em ấy quá yếu nên không thể đáp ứng yêu cầu của kế hoạch. Trong khoảng thời gian này, Tuyết Lan sẽ được bảo vệ chặt chẽ hơn bất kì ai. Đối phương tuyệt sẽ không để Tuyết Lan xảy ra chuyện gì.

Lại có thêm một lý do để mình phải cấp tốc mạnh lên.

"Mấy giờ rồi." Phạm Thiên lấy lại tinh thần, như bình thường hỏi.

Tuyết Lan lấy điện thoại xem giờ rồi nói: "Tám giờ hơn rồi."

Phạm Thiên đứng dậy vặn người vài cái nói "Đi thôi."

Tuyết Lan sững sờ theo bản năng hỏi: "Đi đâu?"

"Không phải đang đợi câu này từ sáng tới giờ à, hay là không cần nữa." Phạm Thiên mỉm cười đưa tay ra.

Tuyết Lan sững sờ thêm một chút mới kịp phản ứng.

"Vâng, đi thôi."

Nắm lấy tay Phạm Thiên, Tuyết Lan nở một nụ cười xán lạn.

Anh...vẫn chưa quên.

...

"Yea yea, đi chơi là đi chơi. Mà chúng ta đi đâu vậy anh." Tuyết Lan tâm tình vui vẻ thể hiện hết trên mặt, cười tươi đều sắp kéo tới mang tai.

Đối với người khác đây có thể chỉ là một buổi đi chơi bình thường nhưng đối với cô đây là những giây phút tuyệt vời quý giá nhất.

Đối với một người từ nhỏ đã phải sống một mình cùng với anh trai, anh trai là người duy nhất để dựa vào như Tuyết Lan, Phạm Thiên không chỉ đơn thuần là một người anh trai nữa mà còn gánh lên cả trách nhiệm lẫn tình cảm của cả bố và mẹ.

Vì vậy cho nên dù chỉ là một buổi đi chơi bình thường không có gì lạ cũng tốt hơn tất cả mọi món quà quý giá vớ vẩn gì đó.

"Không vội, trước đi mua xe cái đã. Không thể lúc nào cũng đi xe bus hay mượn của thằng Long được." Phạm Thiên nói.

Một phần khác cũng là để Tuyết Lan lần sau có đi đâu thì tự có xe của mình, như vậy nhanh tiện mà cũng an toàn hơn.

"Mua xe."

Tuyết Lan giật nảy mình.

"Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

"Xời, anh bây giờ thế nhưng là tứ tinh chức nghiệp giả, kiếm chút tiền mua xe rất khó sao." Phạm Thiên như là hiển nhiên, đắc chí vỗ ngực cười nói.

"Cũng đúng, anh của em là giỏi nhất. Rõ ràng mới trở lại chưa được một tháng, vẫn luôn b·ị t·hương nặng mà vẫn kiếm được tiền. Thật sự là giỏi." Tuyết Lan híp mắt cười châm chọc.

Ặc, có thể hay không đừng đâm thủng.

Phạm Thiên có chút im lặng.



Bắt taxi, hai người hướng thẳng về cửa hàng ô tô lớn gần nhất.

Khoảng ba mươi phút sau thì đến nơi.

"Tới nơi rồi, phí của hai đứa là hai trăm nghìn. Tiền mặt hay chuyển khoản." Tài xế nói.

"Chuyển khoản đi ạ." Tuyết Lan nói rồi nhanh chóng chuyển khoản trả tiền cho tài xế.

Làm xong Tuyết Nhan dìu Phạm Thiên vào trong cửa hàng.

"Kính chào quý khách! Không biết quý khách muốn mua xe gì ạ."

Một nữ nhân viên đi tới tiếp đón.

"Chào chị, chị lấy giúp em chiếc xe có đủ các yêu cầu là đời mới nhất, đắt nhất, tích hợp AI, có tính an toàn cao. Tóm lại là toàn phương diện điểm tổng cao nhất." Tuyết Lan không chút khách khí đưa ra yêu cầu của mình đối với xe.

Phạm Thiên không quá hiểu, để Tuyết Lan chọn tốt hơn.

Mà Tuyết Lan tất nhiên sẽ không khách khí, đã mua là phải mua tốt nhất.

Đại gia, mẹ nó, cái quái gì vậy, đòi hỏi kinh thế. Vấn đề là nhóc có trả nổi tiền không đó.

Nghĩ gì thì nghĩ nhưng nhân viên vẫn là giữ gương mặt tươi cười công nghiệp: "Mời quý khách đi theo lối này."

Tuyết Lan dẫn Phạm Thiên đi theo đằng sau nhân viên đi sâu vào cửa hàng đến một góc ở phía trong cùng.

Tại đây có một chiếc xe sang xịn mịn vừa nhìn là thấy được đặt trên bục cao đầy bức khí.

"Đây là thông tin chi tiết về chiếc xe này. Rất tiếc nhưng nếu như quý khách muốn tới gần hay lái thử thì cần chứng minh một chút ít nhất bản thân có khả năng đền bù nếu có chuyện không hay xảy ra ạ." Nhân viên hơi cúi người nói.

"Không cần." Phạm Thiên khoát tay nói.

"Dạ, không cần gì?" Nhân viên một mặt chấm hỏi hỏi chấm.

Không cần mua nữa, không cần lái thử, không cần xem thông tin hay không cần gì.

"Không cần rắc rối vậy, trực tiếp quẹt thẻ rồi làm thủ tục đi."

Dứt khoát như vậy, không lẽ là tên công tử óc heo của nhà nào hả.

Nhân viên nhận lấy thẻ chạy nhanh đi quẹt.

Phạm Thiên không quan tâm, quay người cùng Tuyết Lan đi về phía chiếc xe.

Hắn không lo cái người nhân viên kia giờ trò gì, cô ta không dám.

Thẻ Phạm Thiên đưa ra thế nhưng là của Lãnh gia, ngu lắm mới tìm c·hết như vậy.

"AI." Phạm Thiên nói.

[Có mặt.] Giọng nói không cảm xúc điển hình của trí tuệ nhân tạo vang lên.

"Kích hoạt nhận diện người sở hữu."

[Đã hiểu, xin hãy nhập mật khẩu.]

"Đệch, lại cần mật khẩu nữa, chắc phải đợi nhân viên quay lại rồi."

Năm phút sau, từ xa có hai người chạy tới phía này. Một người là cô nhân viên ban nãy, người còn lại chính là ông chủ của cửa hàng.

Với cái thân hình kia mà có thể chạy nhanh được như này, hơi thở không loạn mà vẫn còn đều, có lẽ cũng là một cái chức nghiệp giả.

"Khách quý à không, thượng đế của tôi, đây là mật khẩu. Mời ngài nhận chủ sở hữu." Ông chủ dâng lên một cái máy tính bảng nói.

Đại gia tộc a, Lãnh gia a, cho dù không ôm đùi được cũng phải tạo cái mối quan hệ, sau này biết đâu lại phát tài thì sao.

"A, cảm ơn. Tuyết Lan, em tới nhận chủ đi." Phạm Thiên không nghĩ tới chủ cửa hàng đều tới nên có chút bất ngờ.

Bất quá ngẫm lại hắn dùng là thẻ của Lãnh gia mọi thứ liền dễ hiểu.

"Vâng." Tuyết Lan không nói gì nhiều, kết nối máy tính bảng cùng với AI tiến hành nhận chủ.

[Xác nhận, đã hoàn tất. Xin mời đặt tên.]

"Ừm, Rex, từ giờ mày tên là Rex, một đứa em trai bé bỏng của chị." Tuyết Lan nghĩ một chút, khẽ cười nói.

[Xác nhận tên hệ thống: Rex.]

"Anh, xong rồi."

"Không biết quý khách còn muốn mua nữa gì không?"

Ông chủ xoa xoa tay cười nói.

"Chỗ chúng tôi vẫn còn có vài mẫu xe đời mới khác không quá thua kém chiếc xe này."

"Có xe máy không?" Phạm Thiên nói.

"Có, có, có, một chi nhánh khác của chúng tôi chính là bán xe máy. Đợi một chút xe sẽ được đưa tới ngay. Trong khoảng thời gian này chúng ta hoàn thành thủ tục luôn đi ạ."

"Đi, nhanh lấy chiếc xe tốt nhất mang về đây."

"Xin mời chờ một lát."

Ông chủ ra lệnh cho nhân viên đi làm còn bản thân thì lấy ra một xấp giấy tờ.

Người nhận chủ là Tuyết Lan cho nên tất nhiên là Tuyết Lan tới làm thủ tục.

Nửa tiếng sau chiếc xe máy kia được đưa tới.

Chỉ một từ thôi, ngầu.

Quẹt thẻ trả tiền tranh thủ hoàn thành thủ tục, chiếc xe máy này như cũ là của Tuyết Lan.

"Ặc, nói chứ em mang xe theo kiểu gì giờ. Em cũng không thể lái cả hai xe một lúc được." Tuyết Lan buông hai tay bất đắc dĩ nói.

Túi đồ có nhưng mà nhỏ, còn phải để những thứ khác nữa, nhét một xe vào đã là cực hạn rồi.

Lúc mua thì cũng vui đấy, hứng thú dạt dào. Có thể mua xong...mẹ nó, ai lái cái xe còn lại về giờ.

Phạm Thiên trọng thương còn chưa động tới thứ to như xe được.

"Không sao, tối nay về lấy là được, trước đi chơi chút đã. Mục tiêu hôm nay, leo núi." Phạm Thiên không sao cả, nói.

Việc này hắn đã tính đến trước rồi.

"Rex tạm để ở chỗ mấy người không có vấn đề gì chứ."

Phạm Thiên nhìn về phía ông chủ cửa hàng nói, tất nhiên là mắt hắn vẫn chả thấy gì.

Nhưng chính đôi mắt mù cùng khí chất đặc biệt ấy của hắn lại tạo ra cảm giác áp bách đầy nguy hiểm cho ông chủ, tưởng chừng như bất kì lúc nào bản thân sơ sảy cũng sẽ m·ất m·ạng ngay lập tức.

"Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi ạ. Quý khách cứ để ở đây bao lâu tùy ý, đảm bảo lúc quay lại xe vẫn y như mới." Ông chủ nở ra một nụ cười nịnh nọt.

Đi ra ngoài, Tuyết Lan ngồi lên xe máy, vặn ga, chuẩn bị phóng đi.

"Tới Trầm Đăng sơn."

"Đã hiểu."

Oành một tiếng, xe máy vừa khởi động đã lấy tốc độ cực nhanh lao đi.

Chiếc xe máy lao nhanh trên đường, lạn lách đánh võng đủ các thể loại lướt qua các xe khác mà tiến lên. Ngoại trừ đèn đỏ không gì có thể làm chiếc xe này dừng lại.

"Tay lái không tệ nha, mới học lái hả?"

Cảm nhận từng đợt gió vả vào mặt, Phạm Thiên thuận miệng hỏi hỏi một câu.

Tuyết Lan cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Hả, đâu có, lúc trước chơi đua xe thực tế ảo nên biết chút chút thôi. Anh không nhớ hả, lúc đó là anh rủ em ra net chơi mà."

"Á đù, thật không c...à quên, nhớ rồi. Xuýt thì quên vụ này ha ha ha."

Quên củ lôi, có quái đâu mà quên với chả nhớ.

Cái nồi cám heo gì vậy, đua xe thực tế ảo quái gì. Có vụ mình rủ con bé đi chơi luôn hả. Không có nha.

Phạm Thiên giật mình thử lục lại mớ ký ức trong đầu.

Ngoại trừ khi chưa lên ba còn lại các ký ức đều là hoàn hảo, hắn không hề tìm được vụ này.

Nhưng Tuyết Lan không có lý do gì bịa chuyện này ra để nói dối cả. Đặc biệt là một chuyện dễ lộ tẩy như vậy.

Ký ức sai lệch, lẽ nào là có người chỉnh sửa.

Không khả năng lắm, trước không nói Tuyết Lan là thật sự thông thạo lái xe. Người này nhưng là một cái "phân thân" có thật, ai có thể làm vậy chứ.

Không, chờ chút, nếu nói như vậy còn thật sự có một khả năng.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Phạm Thiên.

Tới thế giới này hắn vẫn nghĩ rằng kiến thức của bản thân là đủ dùng nên chỉ nghiên cứu ở một vài lĩnh vực nhất định nên về việc tu luyện cùng với tác dụng của các thể loại kỹ năng hắn không để ý lắm.

Một phần cũng là vì hắn không tiếp xúc được với các kỹ năng cấp cao.

Nhưng các loại giả thuyết hắn lại rất thích đọc. Không biết những thứ này có thật hay bị cụ hiện hóa qua kỹ năng hay không nhưng xác thực rất thú vị.

Và trong đống giả thuyết đó có một giả thuyết nếu là thật thì có thể giải thích thông chuyện này.

Thế giới song song.

Đúng vậy, nếu Tuyết Lan trước mặt hắn này là Tuyết Lan của một thế giới song song vậy liền dễ hiểu.

Có thể vĩnh cửu duy trì tồn tại là bởi vì Tuyết Lan này là thật sự tồn tại. Cung cấp năng lượng có lẽ chỉ là vì duy trì dừng chân ở thế giới này.

Vì là thông qua kỹ năng thuộc hệ thống thế giới này nên thế giới không quá gạt bỏ, mức hao tốn năng lượng cực ít.

Đồng thời thế giới, cũng chính là hệ thống sẽ sửa đổi ký ức nhận thức một chút, khiến Tuyết Lan nghĩ rằng bản thân là một phân thân của bản thể.

Thảo nào cứ thấy Tuyết Lan là lạ, có chút khác. Vốn nghĩ rằng là do cách biệt một thời gian sinh ra chút thay đổi là bình thường. Có thể bây giờ ngẫm lại, hiển nhiên là vì hai thế giới cho dù giống tới đâu cũng không thể hoàn toàn giống hệt nhau, đương nhiên là có khác biệt.

Mà cách hoạt động của cái kỹ năng kia có lẽ là tại vô tận thế giới song song chọn ra một người có hướng phát triển giống với mình nhất, yếu nhất hay hoặc là cấp chức nghiệp bằng không.

Sở dĩ nói cấp chức nghiệp bằng không chứ không phải là phàm nhân là bởi bị hạn chế bởi hệ thống thế giới khác biệt chưa chắc có tác dụng, lại thêm xa xôi thế giới song song ngăn cách làm càng thêm khó khăn.

Tất nhiên những thứ này đều là suy đoán của Phạm Thiên nhưng hắn chắc rằng bản thân đoán cũng đúng bảy tám phần.

Nếu vậy có lẽ ý nghĩ của mình có thể thực hiện được.

Hắn muốn cho Tuyết Lan tu luyện. Không phải đi hướng chức nghiệp, cũng không phải là tu tiên mà là một hệ thống mới khác hoàn toàn.

Ý nghĩ này hắn có ngay khi biết được Tuyết Lan là thật sự tồn tại chứ không phải một phân thân.

Lúc trước, trong một lần tình cờ khi đi vào vực ngoại bí cảnh, một không gian bí cảnh rơi từ vực ngoại rơi xuống, hắn đã tình cờ phát hiện một bản bí tịch có viết về một hệ thống tu luyện tự sáng tạo chưa hoàn thiện.

Hắn không phải định cho Tuyết Lan tu luyện cái hệ thống tàn khuyết kia. Chưa nói cái hệ thống tàn khuyết chưa hoàn thiện, nó có thích hợp với Tuyết Lan không cũng khó nói.

Hắn muốn cho Tuyết Lan tu luyện chính là hệ thống tu luyện do chính hắn sáng tạo ra.

Dù sao lúc trước hắn đã nghiên cứu rất kỹ cách tu luyện, lại thêm bản thân đã tu qua hai hệ thống là thiên tu hành và thiên hồn lực. Dựa trên cơ sở có sẵn sáng tạo ra một loại hệ thống mới hẳn là không quá khó.

Trước mắt cách tu luyện này đã có thể tu luyện một mạch tới tứ tinh. Muốn lên cao hơn phải đợi hắn lên cấp, tiến thêm một bước hiểu rõ thiên hồn lực mới được.

Trong lúc Phạm Thiên bận suy nghĩ hai người đã leo tới đỉnh núi.

Ghé qua chùa thắp hương một lúc, Phạm Thiên cùng Tuyết Lan lại tiếp tục leo lên nơi cao nhất.

"Oa, đẹp thật, khung cảnh thật ngoài sức tưởng tưởng." Tuyết Lan kêu toáng lên.

Mênh mông biển mây, vô tận chân trời, tiên khí phiêu miểu, thi thoảng lại thấy có yêu thú bay qua.

Không khác gì tiên cảnh.

"Tuyết Lan, lại đây."

Đợi cho Tuyết Lan ngắm cảnh một hồi Phạm Thiên mới gọi trở lại.

"Bây giờ anh sẽ truyền cho em một phương pháp tu luyện, hảo hảo cảm ngộ đi."

Tuy không hiểu lời Phạm Thiên nói là có ý gì nhưng Tuyết Lan vẫn cứ gật đầu không hề cảnh giác. Bởi cô biết ai cũng có thể, chỉ riêng Phạm Thiên là sẽ không bao giờ làm hại cô.

Ngón tay của Phạm Thiên điểm nhẹ lên trán Tuyết Lan.

Quán đỉnh, một thủ đoạn cơ bản của người tu hành để truyền trực tiếp kiến thức của bản thân cho người khác.

Như có một dòng điện nhẹ chạy qua làm Tuyết Lan giật mình lùi lại một bước. Lượng lớn suy nghĩ, kiến giải bỗng xuất hiện trong đầu cô bao gồm cả phương thức tu luyện.

Phụt.

Một ngụm máu bị phun xuống đất.

Phạm Thiên thổ huyết làm Tuyết Lan lo lắng vội chạy lại xem.

"Không sao, không có gì. Mau ngồi xuống bắt đầu tu luyện đi. Chỉ cần không phải thiên phú quá kém trong chiều nay em hẳn là có thể nhập môn."



Phạm Thiên lấy tay lau máu trên miệng, nói.

Tuyết Lan kiên trì muốn đưa Phạm Thiên đi kiểm tra mãi mới bị thuyết phục cho từ bỏ.

Phạm Thiên tiểu anh tâm mệt mỏi, chứng minh bản thân khỏe mạnh thôi mà cũng tốn hết cả sức.

Bất quá mệt thì mệt nhưng vui lại không kém. Lo cho hắn chứng tỏ Tuyết Lan này thật sự quan tâm hắn. Đáng để hắn đánh cược đầu tư.

Tuyết Lan khoanh chân ngồi xuống dựa theo pháp môn được truyền cho bắt đầu tu luyện.

Phạm Thiên đứng ở một bên giảng giải.

"Trước mắt hệ thống này đã phát triển được tới bốn cấp đầu tiên. Tuy nhiên sức mạnh của từng cấp lại chưa rõ ràng do không có hệ thống so sánh. Cái này phải chờ thực chiến, cho em chiến đấu mới có thể biết được chính xác lực chiến."

"Bốn cấp, mỗi cấp lại gồm mười cấp nhỏ, mỗi cấp nhỏ lại phân hạ, trung, thượng, đỉnh. Mỗi đại cấp ngoại trừ tăng lên thực lực, toàn phương diện tăng phúc bản thân thì chưa phát hiện ra năng lực đặc biệt gì. Có chút giống thể tu, điển hình của việc hướng tới nhất lực phá vạn pháp."

"Tại nơi này có tập trung mênh mông bất tận năng lượng các loại khác nhau nhưng vẫn có hai loại chính là hồn lực và không có thuộc tính năng lượng."

"Bình thường nếu hấp thu loại năng lượng hỗn tạp này để tu luyện chính là tìm c·hết nhưng với cách tu luyện này lại khác. Nó có thể hấp thu mọi loại năng lượng rồi chuyển hóa thành loại năng lượng bản thân cần. Tuy nhiên tùy vào loại năng lượng hấp thu mà hiệu quả chuyển đổi sẽ khác nhau."

"Rèn luyện nhục thân đến cực hạn, có thể so với đỉnh cấp luyện thể pháp môn thậm chí là mạnh hơn các loại thể tu anh biết nhiều. Không chỉ là nhục thân mà còn có huyết mạch, tinh thần, linh hồn, tất cả các thuộc tính cơ thể đều tiến hóa lên cao hơn."

"Chỉ cần tiến vào nhất cấp tầng một thì có thể đơn giản vận dụng tinh thần lực. Như vậy mục đích chuyến đi này của chúng ta liền hoàn thành."

"Đợi khi lên cấp hai, đã quen thuộc với cách tu luyện thì không cần ngồi một chỗ tập trung tu luyện nữa mà có thể giống như hít thở một dạng tu luyện mọi lúc mọi nơi. Tất nhiên hiệu quả có giảm đi."

Nói đến đây Phạm Thiên dừng lại, im lặng không nói tiếp.

Hắn đã nói tất cả những thứ cần nói, phần còn lại đều đã được hắn truyền cho Tuyết Lan. Bây giờ chỉ có thể để con bé tự mình từ từ cảm ngộ.

Tốn mất nửa buổi không có động tĩnh gì, Phạm Thiên thấy quái lạ.

Cho dù thiên phú kém cũng không thể một chút động tĩnh cũng không có như vậy được.

Đúng lúc này dị biến nảy sinh.

Trên người Tuyết Lan giống như xuất hiện một vòng xoáy điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh.

Lực hút này mạnh tới mức hút cả những thứ khác bay tới rồi lại bị nghiền nát bởi dòng năng lượng khổng lồ đó.

Liền Phạm Thiên cũng có chút đứng không vững xuýt bị hút tới.

Nên nhớ dù b·ị t·hương thì hắn cũng là tứ tinh, tu luyện hai hệ thống, vậy mà một người bình thường lại có thể ảnh hưởng được đến hắn.

Thật ngoài sức tưởng tưởng.

Khí tức của Tuyết Lan dần kéo lên đến ngang nhất tinh chức nghiệp giả rồi lại hạ về mức người bình thường. Cứ vậy lặp đi lặp lại một giờ liền.

Ầm.

Đột phá thành công.

Điều chỉnh lại hơi thở cho ổn định, Tuyết Lan từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt lấp lánh như tinh thần, càng thêm thâm thúy vài phần. Phối hợp với mái tóc đen nhánh tạo một cảm giác thần bí như dị giới tồn tại.

À mà em ấy là người thế giới khác thật mà nhỉ.

"Một phát đột phá tới cấp một tam tầng đỉnh cấp. Thiên phú của em hay là gọi là bug đi, lỗi quá rồi."

Phạm Thiên một bộ không thể tin nổi, giọng khó tin nói.

"Thật ạ, em tưởng như vậy là bình thường chứ. Còn không lên nổi cấp hai."

Tuyết Lan giật mình, vui mừng nói.

Má nó, như vậy còn bình thường, còn muốn lên thẳng cấp hai. Không muốn cho người khác sống đâu. Nghe được cả tiếng gào thét của những người thiên phú kém luôn rồi kìa.

"Ừm, cầm lấy nè."

Phạm Thiên ném cho Tuyết Lan một cái túi, làm sơ giải thích.

"Đây là túi càn khôn, một cái không gian pháp bảo. Không gian bên trong rộng ngang một biệt thự. Chỉ cần động tinh thần lực là có thể thu đồ vào và lấy ra. Túi đồ của hệ thống hơi chật nên em cứ dùng cái này đi."

Tuyết Lan thử một chút, viên đá trên đất bỗng biến mất. Khi xuất hiện đã ở trong túi càn khôn. Thử thêm một lần, viên đá xuất hiện trên tay Tuyết Lan.

Lại thử một lần, lần này là viên đá to ngang một người trưởng thành.

Vẫn có thể.

Tuyết Lan hai mắt tỏa sáng: "Oa, lợi hại, anh lấy đâu ra cái túi này vậy."

Phạm Thiên xoa đầu Tuyết Lan cười nói: "Đồ nhà làm chứ lấy ở đâu."

"Nhớ là cái túi này không thu được sinh vật sống vào túi đâu. Tùy vào cường độ tinh thần lực mà độ lớn vật cùng sức mạnh của vật có thể thu vào sẽ tăng lên."

"À, lưu ý nữa là tốc độ tu luyện của mỗi cấp là giống nhau. Nhưng theo cấp độ tăng lên mà độ cao năng lượng cũng tăng theo. Mặc dù có thể hấp thu năng lượng rồi chuyển thành cùng cấp năng lượng nhưng tất nhiên phải chậm hơn so với việc hấp thu thẳng năng lượng đồng cấp. Nên nếu có cơ hội thì hãy cố gắng tận dụng thật tốt. Đặc biệt là khi lên cấp càng cao."

Tuyết Lan điểm điểm cái đầu nhỏ, tận hưởng Phạm Thiên xoa đầu cười: "Em hiểu rồi."

Nhìn Tuyết Lan thật sự là rất hưởng thụ khoảnh khắc này. Không biết là vì thế giới đó Phạm Thiên không làm việc này nữa hay gì.

"Nếu đã đạt được mục đích rồi thì quay về thôi. Thực hiện lời hứa, lấy Rex xong chúng ta lại đi chơi. Tu luyện không vội, em hôm nay đã làm rất tốt rồi." Phạm Thiên mỉm cười nói.

"Không."

Tuyết Lan bỗng nhiên nói, anh mắt kiên quyết.

Phạm Thiên một mộng.

"Hả."

"Vốn tưởng không thể tu luyện, không thể mạnh lên, mãi mãi chỉ có thể làm một cái người yếu đuối lại thêm anh b·ị t·hương không thể tu luyện nên em mới muốn như vậy. Nhưng bây giờ em cũng có thể trở nên mạnh hơn, em muốn giống như bản thể một dạng trở nên cường đại để có thể sát cánh bên anh, có thể bảo vệ những người xung quanh."

Tuyết Lan nói càng lúc càng to, anh mắt ngày càng quyết tâm.

"Em không phải là gánh nặng cũng không muốn trở thành gánh nặng. Em nhất định có thể bảo vệ được anh, không để bất cứ chuyện gì xấu xảy ra nữa. Em sẽ không phải để người khác bảo vệ nữa mà chính em sẽ đi bảo vệ mọi người."

Phạm Thiên sững sờ, hắn không nghĩ tới Tuyết Lan lại nói vậy.

"Vậy là không đi chơi nữa hả?"

"Không, tất nhiên là đi rồi. Sao lại không đi chứ, cơ hội hiếm có vậy mà."

"Nhưng em vừa mới..."

"Đi chơi cả ngày mai nha, sáu ngày còn lại tích để cho lần khác đi. Nếu được, bản thể tất nhiên muốn tự mình chơi hơn chứ."

Phạm Thiên á khẩu, chỉ có thể nói.

Quả nhiên là Tuyết Lan. Dù thế giới nào thì vẫn cứ tốt như vậy.

"Trước quay lại lấy Rex rồi đi."

"Vâng."

...

Trường đua xe.

"Dí ha, tăng tốc tăng tốc tăng tốc, max tốc lên nào. Nhanh hơn nhanh hơn nhanh hơn, ta là bà hoàng tốc độ."

"Chậm thôi Tuyết Lan, chậm thôi, từ từ thôi. Ngã bây giờ, trường đua này lắm khúc cua lắm."

"Không sao, anh cứ tin tưởng em, ngã làm sao được."

"Chậm thôi."

...

Trên máy bay, nhảy dù.

Phạm Thiên cùng Tuyết Lan ôm lấy nhau cùng nhau nhảy bằng một cái dù duy nhất.

"Hú yea, tuyệt vời."

"Bung dù, bung dù mau Tuyết Lan, không kịp bung bây giờ."

"Thêm chút nữa gần thêm chút nữa."

"C·hết rồi, muốn c·hết rồi, c·hết thật rồi a a a."

...

Chọc chó, chọc một đàn chó nhất tinh.

"Móa, không phải đang đi đường sao. Tự dưng em chọc đám chó điên này làm gì."

"Vui mà ha ha ha, chạy nhanh lên không mông anh lại phải mất miếng thịt đó."

"Cũng may đoạn này đường thẳng, không phải không cắm mặt vào tường mới là lạ."

"Biết vậy em mới chọc chứ. Nhanh lên đi, có một con sắp đuổi kịp anh rồi kìa."

"Help."

...

Đi ăn trưa.

"Gọi đồ ăn hơi nhiều thì phải anh ơi."

"Không hề, hấp thu mọi loại năng lượng tất nhiên là bao gồm cả khí huyết. Ăn thịt yêu thú cùng nguyện thảo cũng có thể tăng tốc tu luyện nên cứ ăn nhiều vào."

Tuyết Lan nhìn bàn ăn, có chút ngán ngẩm cùng sợ hãi: "Vâng."

...

Đi mua sắm.

"Tuyết Lan, hình như mua hơi nhiều quần áo rồi thì phải."

Phạm Thiên hai tay xách túi, cổ đeo theo túi, người buộc lấy túi. Kém chút nữa là không nhìn thấy mặt đâu.

"Không được, mới chút quần áo như vậy làm sao đủ được." Tuyết Lan trừng lớn mắt như muốn nói phải mua sập cái siêu thị này thì thôi.

Phạm Thiên khóc không ra nước mắt.

Con gái tất nhiên là bao nhiêu đồ cũng không đủ để mặc. Mà hắn cũng không có tiếc tiền, Tuyết Lan mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu, con bé thấy vui là được.

Vấn đề là~~

Đây toàn bộ đều là đồ mua cho hắn mới c·hết. Cám heo, hắn lại không mặc được nhiều như vậy. Huống chi đợi khi khôi phục hắn đâu cần mặc đồ nữa.

Nhưng mọi hành động ngăn cản đều là vô nghĩa. Phạm Thiên có chút hối hận khi nói với Tuyết Lan bản thân bây giờ không thiếu tiền do đang sài tiền của một đại gia tộc.

Một buổi trưa, từ lúc ăn cơm xong là khoảng mười giờ đến tận một giờ chiều Phạm Thiên chỉ đi theo Tuyết Lan xách đồ.

...

Đánh bóng chày.

[Home run.]

"Không ngờ nha Tuyết Lan, không nghĩ là em còn có một tay này đâu." Phạm Thiên nói.

Mười quả mười cú home run, dù là chế độ dễ thì với người mới cũng không có đơn giản như vậy.

"Hì, đến lượt anh."

"Được thôi, mãi mới có trò anh tự ra sân được. Xem đây."

Phạm Thiên hoạt động bả vai tiến vào vị trí...với sự giúp đỡ của Tuyết Lan.

Trò bóng chày này Phạm Thiên có nhìn qua vài lần.

Ở mức độ dễ bóng bay theo đường thẳng, thời điểm ném còn có thông báo nên không phải quá khó dù là với người mù như hắn.

[3.]

[2.]

[1]

"Đánh."

Phạm Thiên bạo hống một tiếng toàn lực vung gậy.

[Hụt.]

"Á đù."

"Ha ha ha ha ha anh làm cái gì vậy ha ha ha."

Tuyết Lan cười lăn cười lộn, ôm bụng cười không nhịn được. Thật sự không nhịn được vì cảnh vừa rồi quá buồn cười rồi.

Cong mông ưỡn ngực, rướn người ra đằng trước kêu to đánh bóng. Sau đó...hụt.



Ha ha ha ha ha.

"Đừng có khinh thường người khác, còn chín quả đâu." Phạm Thiên xấu hổ, cắn chặt răng nói.

"Đánh."

"Đánh."

"Đánh."

...

[Hụt.]

[Hụt.]

[Hụt.]

...

Chín lần phát bóng chín lần hụt.

Tuyết Lan đứng ở bên cạnh vẫn đang cười bò chưa dừng lại.

[3...2...1]

"Móa, tao không tin còn không vụt mày được một lần. Ăn một gậy của lão tử."

Ầm.

[Home ru...r...run.]

"Đệch, tự dưng cảm giác không ổn."

Đúng vậy, là thật không ổn.

Một gậy này trong lúc tức giận Phạm Thiên lỡ quên kiềm chế bung ra toàn bộ sức mạnh đánh bóng.

Nếu cứ đánh hụt như bình thường thì không sao, đằng này hắn lại đánh trúng. Quả bóng đâm xuyên thiết bị phát bóng cùng AI, đâm thủng tưởng tạo ra một lỗ lớn rồi lượn một đường vòng cung bay thẳng lên trời mất hút.

Tiếng chuông cảnh báo vang lên, đội bảo vệ lập tức xông vào.

Ông chủ của nơi này cũng vội vã chạy đến.

Phạm Thiên khóe miệng co giật, không nói gì cả thành thật đi theo.

Sau một chút giải thích và bồi thường gấp đôi thiệt hại hắn mới được thả đi.

Nếu hắn đưa thẻ Lãnh gia ra việc này sẽ đơn giản hơn nhưng bản thân là người làm sai, hắn hay là không làm được vậy.

Cũng may hắn đã sớm chuyển ít tiền qua thẻ của mình cũng như là rút ra ít tiền mặt.

Tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Ông chủ nói.

Tuyết Lan mở cửa bước vào.

Nhìn Phạm Thiên cô lại buồn cười, may mà nhịn lại được.

"Về thôi, từ giờ đến tối vẫn kịp chơi một trò nữa."

"Sao anh có cảm giác em đến bảo lãnh anh ấy nhỉ, cảm giác cứ như mẹ ấy."

"Anh là bố em, em là mẹ anh. Hai chúng ta chẳng phải vẫn luôn chăm sóc lẫn nhau sao."

"Cũng đúng."

...

Tối đến, sau một ngày đi chơi khắp nơi thì cả hai đều đã khá mệt mỏi không còn sức đi đâu xa nữa.

"Làm gì tiếp giờ anh." Tuyết Lan nói.

Phạm Thiên chỉ một ngón tay lên trời.

Tuyết Lan không hiểu gì cả.

"Lên trên, bay lên thiên không ngắm pháo hoa."

Phạm Thiên cười thần bí.

Trong lúc chờ đợi pháo hoa bắn hai người đi dạo chợ đêm ở gần đó.

Cảnh chợ đêm ồn ào náo nhiệt, người đông nghìn nghịt, bên cạnh là một người vô cùng quan trọng với bản thân.

Một đoạn đường yên lặng không nói, chỉ đơn thuần là đi dạo.

Cho đến khi tiếng loa thông báo vang vọng khắp nơi.

"Sắp đến giờ, pháo hoa sẽ được bắn trong vài phút nữa."

Lúc này Phạm Thiên đã đi ra đến đường lớn, ra khỏi chợ.

Ở đó đã sớm có một chiếc xe đợi hắn.

Shot.

[Hân hạnh được gặp lại hai người.]

Nói xong Shot cũng đã biến hình thành một chiếc trực thăng.

[Vì một vài hạn chế và sự an toàn nên phương tiện được chọn là trực thăng. Mời hai người bước lên.]

"Đi thôi, vài phút nữa là bắn pháo hoa rồi."

"Vâng.'

Cánh quạt khởi động, Shot từ từ bay lên.

Cao hơn, cao hơn, cao hơn, cho đến khi cao nhất không còn vật cản tầm mắt nào mới dừng lại.

Lúc này t·iếng n·ổ vang lên, từng đợt pháo hoa được bắn ra.

Ánh sáng rực rỡ khắp bầu trời đêm. Bóng tối được thắp sáng bằng muôn vàn sắc thái từ các loại pháo hoa khác nhau.

Có hoa, từng bông hoa nở rộ đầy đẹp đẽ. Diễm lệ, quý phái, thanh khiết, cao thuợng đủ các loại.

Có chữ, từng lời nói tràn đầy ý nghĩa, tình cảm được viết lên bằng ánh sáng in hằn lên bầu trời tăm tối.

Có tranh, từng bức tranh tạo bằng các chùm sáng tỏa sáng rồi rơi xuống.

Vô cùng đặc sắc.

"Nếu không b·ị t·hương anh có thể tự mình đưa em lên. Nếu không b·ị t·hương anh có thể ngắm cảnh đẹp cùng em. Nếu không b·ị t·hương sẽ không ai phải lo lắng. Nhưng có vẻ trước mắt vẫn không quá tệ nhỉ." Phạm Thiên khẽ thở dài, cười nói.

Tuyết Lan chăm chú nhìn từng đợt pháo hoa tỏa sáng, mắt không nháy dù chỉ một lần.

"Có gì đâu, đợi khi anh khỏi thì có thể đưa em bay rồi. Mắt anh đợi em chữa xong chẳng phải hai anh em mình có thể cùng ngắm rồi. Mọi người lo lắng cho anh chứng tỏ là quan tâm đến anh, không phải sao. Tệ gì chứ, hai ngày này em rất vui, vui nhất từ trước tới giờ cũng không quá đâu."

"Ha ha lại để em..."

Không đợi Phạm Thiên nói xong Tuyết Lan đã nhấc tay lên chặn lại miệng không cho hắn nói tiếp.

Khẽ cười, Tuyết Lan nhẹ giọng thì thầm.

"Suỵt, đừng nói mấy thứ này. Chúng ta ngắm cảnh, được chứ. Em sẽ tả lại khung cảnh này cho anh, khung cảnh tuyệt vời này."

Màn bắn pháo hoa vẫn tiếp tục cho tới tận nửa đêm.

Vài tiếng còn lại Tuyết Lan ngược lại không muốn đi chơi nữa mà quay về quán.

Phạm Thiên tất nhiên không có ý kiến gì để cho Shot bay thẳng về quán.

Về đến quán, Shot để hai người xuống xong liền quay trở về.

"Về rồi, cảm giác có nơi để về thật tốt. Anh muốn đi tắm không." Tuyết Lan nói.

Phạm Thiên lắc đầu: "Không cần, tiếp theo là làm gì. Cứ nói, anh đã hứa sẽ làm mọi thứ cùng em thì nhất định sẽ làm được."

"Thật không?"

"Thật."

"Anh chắc chứ?"

"Chắc."

Phạm Thiên chắc như đinh đóng cột nói.

"Đây là anh nói đấy nhé."

Tuyết Lan đưa Phạm Thiên lên lầu, tiến thẳng đến phòng mà Phạm Thiên đã dọn dẹp cho cô.

Đóng lại cửa phòng, để Phạm Thiên ngồi trên giường. Tuyết Lan bắt đầu cởi đồ của mình xuống.

Trước là áo, rồi quần, cuối cùng là đồ lót. Không để lại thứ gì.

Phạm Thiên nghe tiếng đủ biết chuyện gì đang xảy ra, vội kêu lên.

"Tuyết Lan, em đang làm gì, mau dừng lại."

Động tác của Tuyết Lan chậm lại một chút, hơi nghi hoặc nhìn Phạm Thiên một cái, nghĩ nghĩ, sau đó cô nở nụ cười cởi nốt mảnh đồ cuối cùng trên người.

Dần tiến lại gần, Tuyết Lan đè Phạm Thiên xuống nói nhỏ vào tai hắn bằng giọng nói đầy mê hoặc:

"Làm gì ư, cái này mà cũng phải hỏi sao. Em tất nhiên là muốn ngủ cùng anh rồi. Đêm nay, anh là của em. Chỉ mình em thôi."

"Đừng có mà làm bậy, nghĩ kĩ chút Tuyết Lan."

"Sao vậy, anh đây là chê em à. Chẳng lẽ em không đẹp sao. Hay anh chê em chưa đủ lớn."

"Không, anh không có ý đó. Em là đẹp nhất, những người anh thấy qua em phải được xếp vào top đầu. Trong sáng, ngây thơ chính là nét quyến rũ của em. Em sao có thể không đẹp được chứ."

"Vậy sao anh lại từ chối em, tại sao?"

Giọng Tuyết Lan có chút tức giận.

"Vì chúng ta là anh em ruột, anh mới là người phải hỏi tại sao lại có thể xảy ra chuyện đó."

"Thì sao, nếu không phải anh em ruột thì có thể rồi ư."

Phạm Thiên giật mình, không tự chủ được nghĩ đến viễn cảnh Tuyết Lan phát hiện anh trai yêu quý của mình đã sớm c·hết, bị chính kẻ đang ở trước mắt mình "g·iết c·hết" rồi khống chế.

Thấy Phạm Thiên đột ngột ngừng lại không nói, ánh mắt xâu xa như đang nghĩ gì đó Tuyết Lan phá lên cười.

"Phụt ha ha ha anh đang nghĩ cái gì vậy, có phải đang tưởng tượng đến cảnh đen tối gì đúng không."

Ặc.

Phạm Thiên cạn ngôn, quái gì, là ai bắt đầu trò này trước?

"Em chỉ là muốn ngủ cùng anh một lần thôi, ngủ bình thường. Lâu rồi hai anh em mình chưa ngủ cùng nhau, không phải sao."

Phạm Thiên không nói nhưng Tuyết Lan lại hiểu được hắn muốn nói gì.

Cô cũng không nói gì, chỉ là tiến lại tủ quần áo mặc cho mình một bộ đồ ngủ thoải mái.

"Anh có thể vừa xoa đầu vừa hát du cho em như hồi bé không." Tuyết Lan nói.

Phạm Thiên xoa đầu cất lên tiếng hát.

"À ơi bé ngủ cho ngoan.. "

Giọng hát không phải quá hay nhưng lại rất quen thuộc, rất ấm áp.

Tuyết Lan ôm chặt Phạm Thiên, tại trong vòng tay cùng tiếng ru của hắn dần chìm vào giấc ngủ.

"Ngủ ngon."

Phạm Thiên cũng chìm vào giấc ngủ.

...

"Ẩu thiệt chứ, không sợ đám kia tới bắt người hay sao mà cứ như vậy lơ là rồi. C·hết tiệt thật, không lúc nào là làm hết lo."

Một người xuất hiện ở trên không trung đang nhìn về quán, chính xác là phòng của Tuyết Lan thông qua cửa sổ nhìn Phạm Thiên ngủ.

Mắng vài câu, người này phất tay lên bố trí xuống vài đạo trận pháp.

Ai ngờ từ trong quán lại xuất hiện vài trận pháp khác cản lại những trận pháp này.

"Ây dô, là ta đánh giá sai rồi. Đúng là cái tiểu tử cẩn thận, còn nhiều trận pháp hơn cả mình định bố trí xuống. Còn toàn bộ đều là trận pháp phòng ngự nữa chứ."

Dứt lời người này bố trí xuống vài đạo vô hình trận pháp. Những trận pháp này nếu k·hông k·ích hoạt thì sẽ như không tồn tại vậy, không thể bị ai nhìn ra.

Làm xong người này ẩn vào hư không, rời đi.