Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 60: Bắt đầu, tân thế giới mở ra thức




Chương 60: Bắt đầu, tân thế giới mở ra thức

Mấy ngày kế tiếp có thể nói là bận bù đầu.

Phạm Thiên có thể làm gì, một người mù như hắn có thể làm gì?

Rất nhiều thứ.

Sau cuộc thảo luận ở Lãnh gia Phạm Thiên cảm nhận được to lớn áp lực cùng nguy hiểm. Hắn trở lại xưởng luyện khí đốc thúc những người khác cấp tốc chuẩn bị chút đồ.

Sau đó lại phải quan sát quá trình tu luyện của Tuyết Lan.

Phần lớn thời gian đều phải để Tuyết Lan toàn lực thả ra khí tức để hắn đi cảm nhận nếu không thật đúng là không làm được gì.

Không chỉ vậy mà còn liên quan tới tiệc sinh nhật của Tuyết Nhan.

Nói là nhỏ nhưng là nhỏ so với Lãnh gia kia, không phải so với các hộ bình thường. Tính ra cũng là thuộc hàng cực lớn chứ đâu đùa.

Vì vậy việc phải làm nhiều lắm. Bất quá Phạm Thiên hay là chỉ hỗ trợ chút việc, hắn con rể Lãnh gia, lại còn là cái người mù không ai dám bắt hắn làm nhiều. Đây còn là tại hắn cứng đầu muốn giúp đỡ dưới.

Cũng là trong mấy ngày này Phạm Thiên mới biết được thế nào là nỗi đau, à không, tuyệt vọng.

Lúc trước chủ yếu đều là ngồi một chỗ, đi đâu cũng có người đi theo nên không có quá rõ cảm giác.

Bây giờ chạy nhảy cả ngày cái này một đôi mắt mù mới cho hắn cảm thụ thật sâu tuyệt vọng.

Chỉ là tùy ý đi trên đường cũng có thể vấp, té cái ngã sấp mặt.

Trời ơi tin được không, hắn, đã từng phong thánh đỉnh phong tu giả bát tinh chí cường giả, bây giờ lại yếu cũng là cái tứ tinh chức nghiệp giả thế mà lại bị ngã tới bầm dập mặt mũi.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chắc là vì "nó" mà mấy ngày nay ai cũng bận đến quên mất trời đất. Đều đang tranh thủ từng phút giây một đi chuẩn bị cái gì.

Cũng là Tuyết Nhan, như cũ ở trong phòng tập chỉ khi có nhiệm vụ mới ra ngoài.

Mà ra ngoài cũng không thể phát hiện được điều bất thường gì vì đây chỉ là khâu chuẩn bị, còn chưa bắt đầu trang trí. Ngày cuối cùng mới là lúc làm việc này.

Thời gian cứ như vậy, từng ngày một dần trôi qua.

Đêm ngày thứ tư cũng là ngày cuối cùng trước sinh nhật của Tuyết Nhan.

Trên nóc Lãnh gia, đúng vậy, chính là trên nóc. Do không có sân thượng nên trên này tất nhiên là nóc.

Lạc Long tiến lại gần nằm xuống nhìn ngắm bầu trời đêm.

"Gió thôi hiu hiu mát, âm thanh ồn ào nhỏ bé như tiếng nhạc xào xạc, tinh thần lấp lánh, còn có thể nhìn phong cảnh đằng xa. Tao ngược lại là hiểu tại sao mày thích lên đây nằm rồi."

"Mày..."

"Đừng hỏi, nhiều thứ tao không thể cho mày biết được. Có thứ là không thể nói, có thứ là không thể bây giờ nói vân vân. Tóm lại nói được tao sẽ nói, không nói được...mày đừng hỏi."

"..."

"Trang cao nhân cái đéo gì, tao chỉ muốn hỏi là mày định làm gì để dẫn Tuyết Nhan đi thôi. Hỏi hỏi cái đéo gì, đọc tiểu thuyết nhiều quá đâm ra ảo tưởng à." Phạm Thiên lớn giọng quát, không quên túm đầu đấm cho vài cái tội xàm.

Cái thằng này, giở chứng cái gì, tự dưng một bộ thần thần bí bí cao nhân cao thủ cái gì.

Hắn lại không phải muốn hỏi cái gì, dù sao tự biết không hỏi được nên chả hỏi làm gì cho phí công. Đến lúc tự sẽ nói thôi.

"Mẹ nó mày hét cái gì, giả bộ chút cho có tí cảm giác không được sao." Lạc Long ngón giữa chỉ thiên, mắng.

"Đéo."

"..."

"Uống không, làm tí nhỉ?"

Lạc Long lấy ra hai cái chén, rót đầy rượu, đưa một chén cho Phạm Thiên còn bản thân tự uống một chén.

Phạm Thiên hơi nhíu mày, nhận lấy chén một hơi uống sạch.

"Bình thường không phải lúc đi ăn là mày sẽ không uống rượu, sao hôm nay lại đổi hứng rồi."

"Uống tí rượu còn phải quan tâm nhiều như vậy. Biết đâu mấy hôm nữa muốn uống cũng uống không được đâu. Uống, có đồ nhắm đây rồi."

Nói, Lạc Long không khỏi liếc nhìn sang Tuyết Lan đang ngồi tu luyện cách đó không xa.

"Tuyết Lan, tới. Đều là thịt tốt, ăn vào cũng không kém ngồi đó đâu."

"Tới ăn chút đi Tuyết Lan, tu luyện về tu luyện cũng không thể quá cưỡng ép bản thân. Nhớ phải để bản thân được thả lỏng, tu dưỡng hợp lý mới đạt được hiệu quả tốt nhất." Phạm Thiên nói, cũng đã lấy ra một cái ghế cho Tuyết Lan.

Tuyết Lan không nói gì nhiều, vâng một tiếng liền qua đó ngồi.

Nếu anh đã nói vậy thì cũng không phải nói cái gì. Với lại, chỗ thịt kia thật sự quá thơm rồi.

Ba người, hai nam một nữ ngồi quây lại trên nóc.

Lúc sau Âu Cơ tới tham gia vào.

Lại một lúc sau, Thánh Gióng tới.

Cuối cùng, Tuyết Nhan cũng tới.

Sáu người bên nhau uống đến quên trời quên đất, uống thành một cái tiệc nhỏ.

Chỉ đơn thuần là uống rượu, từ đầu đến cuối không nói một chuyện gì, chỉ uống rượu. Như những người bạn lâu này gặp lại hẹn nhau đi uống một chầu.

"Dô."

Uống xuyên đêm, đều là chút rượu nhẹ, được rồi, cũng không nhẹ lắm nhưng dựa vào thể chất của bọn họ bây giờ dù không chủ động đi chống lại, thậm chí là chủ động hấp thu thì cũng không có vấn đề gì lớn. Còn không đến mức lẫn lộn trời đất cái gì.

...

Sáng hôm sau, chỉ thấy sáu người trẻ tuổi đang nằm ngủ trên nóc nhà. Xung quanh bày đầy vỏ chai cùng chút thức ăn còn xót lại.

Sáu người ai cũng nồng nặc mùi rượu, hiển nhiên là uống say.

Đúng sáu giờ sáng.

Tuyết Nhan từ từ ngồi dậy, cũng không nhìn những người khác mà là điều động một chút hồn lực chạy dọc toàn thân, giải rượu.

"Định đi à?"

"Vâng, bố có giao cho em chút nhiệm vụ."

"Anh nằm thêm chút nữa vậy."

Nói xong được câu Tuyết Nhan bóng người sớm đã không thấy.

Chờ một chút cho Tuyết Nhan đi xa hẳn Phạm Thiên bỗng ngồi bật dậy thấp giọng quát.

"Dậy, nhanh, Tuyết Nhan đi rồi. Cấp tốc trang trí lên, bắt đầu thôi."

Toàn bộ trên dưới Lãnh gia nhao nhao đi khắp nơi trang trí chuẩn bị, tấp nập như hội.

Đã bay xa Tuyết Nhan quay đầu nhìn lại lẩm bẩm:

"Ở nhà sao tự dưng lại ồn ào lên rồi. Mặc kệ, trước hoàn thành chỗ nhiệm vụ này hẵng nói. Không hiểu sao tự dưng bố lại cho mình nhiều nhiệm vụ vậy."

Tự hỏi một câu, tốc độ của Tuyết Nhan tăng nhanh thêm vài phần. Ánh mắt không còn là chứa đầy cảm xúc như trước mà hóa thành lạnh lùng, lạnh lùng đến cực hạn, tưởng chừng như không phải mắt người mà là một cỗ máy.

Băng tuyết nữ thần nhãn hiệu quả cùng đôi mắt trong suốt không chút tạp chất chỉ có duy nhất sự lý trí nhìn về phía dưới quan sát toàn bộ thành phố.

"Nhiệm vụ bắt đầu."

...

Trong hư không, rõ ràng không thấy được bất cứ thứ gì nhưng lại có thể cảm nhận được thứ gì đó đang tới. Rất rõ ràng, một thứ vô cùng khổng lồ.

Một người thần bí bước ra từ hư không, là người xuất hiện ở nhà Phạm Thiên lần đó, người có ý định bày xuống trận pháp bảo hộ nhà Phạm Thiên.

"Ngươi là Ý Chí Đại Diện Giả."

Trong hư không vang lên một giọng nói.

Như cũ vẫn chỉ là một cái bóng đen thần bí, Ý Chí Đại Diện Giả khẽ cười nói: "Đúng vậy."

"Cho các ngươi một cơ hội, đầu hàng ngay bây giờ sẽ cho các ngươi cơ bản quyền lợi."

"Không thể nào, huống chi sao các ngươi làm như đã ăn chắc bọn ta rồi thế." Ý Chí Đại Diện Giả lắc đầu cười nói, nhưng ánh mắt lại có chút biến hóa, hắn đã nhìn ra chút gì đó.

"Nhận ra rồi, đúng vậy, chính là thứ ngươi đang nghĩ tới. Trong cùng cấp bậc bọn ta là vô địch. Đầu hàng đi, đây là cơ hội cuối cùng."

"Xác thực có chút bất ngờ nhưng vẫn không thể nào."

"Vậy xem ra chỉ có thể đánh."

"Đúng, mời phát ra khiêu chiến đi. Thân thiện nhắc nhở, một khi đã t·ấn c·ông thì vô tận pháp tắc sẽ làm chứng, không còn đường lui đâu."

"Nói nhảm dài dòng."

"Dựa theo quy tắc, bọn ta là được chọn quy tắc chiến đấu phân ra thắng bại. Một..."

"Mẹ nó nói nhiều thế. Nói nhiều như vậy để làm gì, thứ này trực tiếp gửi tới chỗ "nó" tốt, nói với ta làm cái đéo gì."

"Ha ha ha chẳng phải chỉ là tâm sự chút thôi sao."

"Tâm sự cái đít, đừng có kéo dài thời gian. Rút luôn cái trận pháp thời gian này đi, đừng có khiêu khích."

"Được rồi được rồi, làm gì mà nóng thế. Chẳng phải chỉ là kéo thêm cái dăm ba tháng sao."

"Hừ."

Tất cả những thứ này không ai biết, mọi thứ diễn ra trong âm thầm nhưng lại không phải loại kia bí mật bởi sớm thôi rất nhiều thứ bị ẩn giấu trong cuộc nói chuyện sẽ lộ ra trước ánh sáng.

Thế giới sắp nghênh đón một lần thay đổi chưa từng có.

...

Trở lại Lãnh gia, mọi thứ lúc này đều đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ Tuyết Nhan trở lại.

Lãnh gia bây giờ trông rất bình thường, bình thường như mọi ngày nhưng ai cũng biết đây là huyễn thuật. Kì thật Lãnh gia đã được trang trí lộng lẫy đến không gì sánh được chỉ chờ Tuyết Nhan, nhân vật chính hôm nay trở về.

Nhẹ nhàng rơi xuống đất, Tuyết Nhan nhìn quanh một lần.

Cứ luôn cảm thấy có gì đó khác khác.

Cất bước đi qua cổng, nỗi lo trong lòng Tuyết Nhan lại nặng thêm một phần.

Như cũ, người giúp việc đều đang bận rộn với công việc của mình. Cho dù bây giờ đã là bảy giờ tối vẫn như cũ có đầy các thứ cần làm.

Vào trong nhà, cũng là vào tới phòng khách.

Đứng yên Tuyết Nhan bỗng hồn lực toàn thân chấn động trải rộng khắp Lãnh gia.

Đám người Phạm Thiên lấp trong góc nhìn cảnh này mà c·hết lặng.



Má ơi, có cần phải vậy không.

Hồn lực giải phóng, thô bạo mà hiệu quả. Có thể trực tiếp kiểm tra một khu vực đến rõ ràng.

Bọn hắn nào ngờ tới trường hợp này nên đâu có chuẩn bị cái gì che giấu thủ đoạn. Tức là nói mọi thứ đều lộ sạch, Tuyết Nhan xem như là rõ ràng tình huống nơi này.

Mà Tuyết Nhan xác thực là đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, cảnh giác cũng được hạ xuống.

"Ra đi, lại nói việc này không làm em bất ngờ được đâu. Chẳng lẽ liền sinh nhật của mình đều nhớ không nổi. Vậy cũng quá phế vật." Tuyết Nhan cười nói.

"Ầy, nói thế thì cũng không nên vạch cái một ra vậy chứ. Phối hợp chút cũng được mà. Dù sao công sức của mọi người đều ở đây đâu." Phạm Thiên gãi đầu chầm chậm đi ra.

"Anh là nhất không có tư cách nói câu này." Tuyết Lan hừ lạnh một tiếng nói.

"Ngay từ đầu tao đã không ôm quá lớn hy vọng làm Tuyết Nhan bất ngờ rồi." Lạc Long cười nói.

Thánh Gióng bê theo một cái hộp quà to đùng đi tới.

"Quà của tụi em tất cả đều ở trong này. Chị, sinh nhật vui vẻ." Âu Cơ nói.

"Còn đây là quà của bố, phần của mẹ con lát nữa sẽ trao cho." Lãnh Vô Tinh nói.

"Nói vậy đủ rồi, bữa tiệc...bắt đầu."

Giọng của Lãnh Tinh Thần truyền ra khắp cả Lãnh gia.

Như một tín hiệu, huyễn cảnh bị gỡ bỏ lộ ra Lãnh gia diện mạo thật sự.

Trang hoàng lộng lẫy.

Âm nhạc nổi lên, mọi người từ bác bảo vệ hay cô giúp việc, bác lao công hay thợ làm vườn đều gia nhập vào trong.

Dưới bầu trời đêm lộ ra đặc biệt tưng bừng cảnh tượng.

Khắp nơi ca múa nhảy nhót, ai không thích thì có thể đi ăn. Ở đây đều là đồ do đầu bếp năm sao dùng nguyên liệu thuợng hạng nấu, giá trị không hề rẻ.

Trong nhà, Tuyết Nhan đang đứng trước một cái bánh sinh nhật ba tầng.

Không như tưởng tượng cao cả một tòa lầu, không thì cũng phải chục tầng to ngang người bình thường. Cái bánh này ngược lại lộ ra bình thường nhất trong bữa tiệc. Nhưng nó lại là thứ đặc biệt nhất, được chính tay mọi người làm ra.

Lãnh Vô Tinh búng tay một cái toàn bộ đèn đều tắt. Cả cái phòng khách chìm vào bóng tối chỉ có duy nhất ánh nến vẫn còn lấp lánh chiếu sáng căn phòng.

Trước ánh mắt mong chờ của mọi người Tuyết Nhan hiểu ý nhẹ cười một tiếng.

Phù.

Thổi tắt nến, Tuyết Nhan nhắm mắt chắp tay nghĩ thầm về điều ước của mình.

Lại một cú búng tay, đèn sáng trở lại.

"Chị ước điều gì vậy?" Âu Cơ hứng thú ngập tràn nói.

"Không được, nói ra thì điều ước làm sao thành sự thật được." Tuyết Nhan lắc đầu nói.

Âm nhạc nổi lên, từng người bắt cặp với nhau nhảy múa theo điệu nhạc.

Nơi này là tách riêng với bên ngoài. Bên ngoài là cho người của Lãnh gia mà trong này là cho những người đặc biệt quan trọng.

Đây hình như là ý tưởng của Lạc Long thì phải.

Lãnh Vô Tinh cúi người đưa tay ra làm động tác mời.

Lãnh Tinh Thần che miệng cười mắng một tiếng: "Già đầu rồi còn đùa nghịch cùng lũ trẻ đâu." nhưng vẫn là chấp nhận lời mời, nắm lấy tay tiến ra nhảy múa.

"Đi chứ, không thể thua kém được." Lạc Long đưa tay ra nói.

"Xong bài này nhớ phải chuyển sang nhạc hiện đại đấy." Âu Cơ cười.

Tuyết Nhan không nói, bộ đồ trên người loáng cái liền biến thành một bộ váy trắng lấp lánh.

Phạm Thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị Tuyết Nhan dắt tay đi ra giữa sân khấu, ở giữa hai cặp kia khiêu vũ.

Thánh Gióng cùng Tuyết Lan nhìn nhau, Thánh Gióng hỏi: "Em biết nhảy không?"

"Ra bên kia ngồi ăn không anh, bên đó có rượu luôn rồi."

"Thằng Thiên vả anh c·hết."

"Em uống bia là được."

Thánh Gióng thở dài, liền hai bọn hắn cô đơn ở đây. Bây giờ liền mời nhảy cũng bị từ chối, thật thảm a.

Một mực nhảy hết ba bốn bài mới chịu dừng lại.

Mọi người kéo nhau ra ngoài sân ăn tiếp, về phần Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan thì là bị hai vị phụ huynh kéo ra một góc.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Hai người đều đưa ra cùng một câu hỏi.

Hai vị phụ huynh đều nở một nụ cười, một nụ cười có chút làm người sợ hãi, có chút cảm giác biến thái bên trong.

"Chính là đêm nay rồi. Nhân dịp này đem gạo nấu thành cơm triệt để bắt lại đối phương đi."

"Hả." Phạm Thiên khó hiểu.

Ý gì, tại sao cảm giác không ổn vậy.

"Con muốn chứ nhưng là anh ấy lại không muốn. Con cũng không phải chưa từng thử qua." Tuyết Nhan rầu rĩ nói.

"Đừng lo, việc gì khó đã có thần dược lo, một liều đảm bảo một đêm không ngủ. Nam uống khỏe như trâu cày đất, đại thụ chống thượng thiên. Nữ uống xuân phong rực rỡ, quyến rũ mê người không ai cưỡng nổi."

Lấy ra một lọ thuốc, hai vị phụ huynh cười cười nói: "Dùng nó đảm bảo không có vấn đề gì. Thần tiên tới đây cũng phải ngoan ngoãn vào lồng."

Tuyết Nhan hai mắt tỏa sáng nhìn lọ thuốc trong tay.

Nhìn về mẹ mình, Tuyết Nhan bỗng nhiên hỏi một câu: "Ngày xưa bố mẹ chắc sẽ không phải cũng là dùng thứ này tới hỗ trợ thành đôi a?"

Lãnh Tinh Thần chỉ cười không nói: "Gia truyền."

"Cụ tổ truyền xuống, đảm bảo hiệu quả nhanh chóng, còn có công dụng bổ thận tráng dương không có tác dụng phụ." Lãnh Vô Tinh nhét lọ thuốc vào tay của Phạm Thiên nói.

Phạm Thiên hấp khí, mẹ nó, bán con cho thuyền giặc a.

Tôi năm nay sống cũng vài trăm năm rồi nhưng còn chưa thấy trường hợp nào như cái trường hợp này. Thật, chưa thấy được cái thằng bố nào hố như thằng bố này.

"A, hình như có chút hiểu lầm rồi thì phải. Mọi chuyện không có như bác nghĩ vậy đâu."

"Hả."

Nhìn cái biểu cảm này của Phạm Thiên, Lãnh Vô Tinh trong nháy mắt ngộ ra tất cả mọi thứ.

Gạo chưa nấu thành cơm không phải do gạo không nguyện ý để cho nồi nấu. Cũng không phải do còn mới, chưa có kinh nghiệm nấu cơm nên còn ngượng không dám nấu.

Đây con mẹ nó rõ ràng là do nồi không nguyện ý nấu cái này một nắm gạo mà.

Lãnh Vô Tinh bất đắc dĩ Phạm Thiên càng bất đắc dĩ.

Khoác vai Phạm Thiên, Lãnh Vô Tinh thở dài nói: "Con...ài, nói vậy là một lọ thuốc này đưa nhầm người rồi."

"...cũng có thể nói là vậy."

"A, xưa nay mấy ai để cọc chủ động tìm trâu bao giờ. Chẳng lẽ Tuyết Nhan con bé không ngon à."

"Bác nói xem."

"Tất nhiên là không phải, chắc là có lý do rồi. Sẽ không phải do con không được a."

"..."

"Thật luôn."

"Tất nhiên là không phải."

Phạm Thiên tức đến đỏ cả mặt.

Cái gì mà không được cái gì. Cái gì cũng có thể không được chỉ riêng cái đó là không được không được.

Lãnh Vô Tinh lại thở dài, một bộ tiếc hận rèn sắt không thành thép: "Được rồi được rồi, việc này cũng không tiện ép buộc cái gì. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, lúc nào tới thì tới đi."

"Thật?"

"Thật."

"Vậy thì bỏ cái tay ra, đừng có cố đổ cái lọ này vào mồm con đi." Phạm Thiên bão nổi.

Lão gia hỏa biến thái này, làm gì mà khỏe thế. Không có nghe nói là chức nghiệp giả đi.

Lãnh Vô Tinh ha ha vài tiếng, sức lực tăng thêm vài phần.

"Trần đời ai chơi vậy không, có bỏ thuốc thì cũng phải bí mật làm chứ."

Phạm Thiên hai hàm răng cắn chặt, gân xanh nổi lên.

"Chỉ nhìn kết quả không quản quá trình."

Choang.

Tới đường cùng Phạm Thiên chỉ đành đánh liều bóp vỡ luôn lọ thuốc, miệng ngậm chặt tránh đen đủi lọt vài giọt vào mồm.

Đồng thời nhân lúc Lãnh Vô Tinh bị một động tác này làm kinh ngạc lập tức thoát ra khống chế, nhảy lui ra đằng sau vài bước kéo giãn khoảng cách.

Từng tiếng đứt quãng thở dốc truyền ra, Phạm Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Ha ha...ha ha ha trốn hộ cái xem nào."

Lật một cái trên tay Lãnh Vô Tinh đã kẹp lấy chục lọ thuốc mới.

Tự biết không ổn Phạm Thiên chầm chậm lui về phía sau xoay người định chạy trốn.

Bỗng cả Lãnh gia đều chấn động một trận.

Phàm là người có chút sức mạnh, không phải người bình thường đều ngẩng đầu lên nhìn thứ gì đó.

Hư không, rõ ràng không có thứ gì nhưng bọn họ cảm nhận được có thứ gì đó vừa tới.

Có lẽ chỉ trong vài phút, hoặc cũng có thể là vài giây nữa thôi nó sẽ xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Lãnh gia.

[Đại quy mô sự kiện cả thế giới: hư không chư thiên.]

[Căn cứ theo tình hình trước mắt cùng báo cáo đáp lại của Ý Chí Đại Diện giả hệ thống làm ra phản ứng sau:]



[Kích hoạt trò chơi hệ thống (một phần) nhằm giúp đỡ các người chơi có thể có năng lực ứng phó cục diện trước mắt.]

[Giải khai lục tinh trở xuống v·ũ k·hí.]

[Mở ra cửa hàng hệ thống.]

...

[Đặc biệt chú ý, trước mắt khu vực thế lực đánh trận đầu vì đại gia tộc Lãnh gia. Xin hãy cẩn thận ứng đối vì thua trận đồng nghĩa với việc bị tiêu diệt."

Trong khi những thông báo này liên tục nhảy ra trước mặt của toàn Việt quốc thì Lãnh Vô Tinh đã tức giận chửi ầm cả lên.

"Mẹ nó, thế đéo nào, chẳng phải nói còn hai ngày nữa sao. C·hết tiệt tên Đại Diện Giả, khốn nạn, vậy mà lại chọn Lãnh gia đánh trận đầu. Đừng để tao gặp mày, chó má."

Phạm Thiên khóe miệng co rúm, chưa bao giờ nhìn thấy hắn hung như vậy.

Bất quá đem cục rắc rối này tới liên lụy cả Lãnh gia, tức giận cũng là dễ hiểu.

Ngay sau đó là một cái gì đó từ phương xa lao nhanh tới đem Lãnh gia kéo vào bên trong, bầu trời đêm tách ra thành một sáng một tối. Mà ra khỏi Lãnh gia, tuy mọi thứ nhìn vẫn như cũ nhưng chắc chắn rằng nơi đây đã là một nơi khác. Dễ thấy nhất chính là ngoài trừ Lãnh gia nơi khác không còn nhìn thấy bất kì một ai.

Lạc Long cùng Tuyết Lan vừa thấy hệ thống thông báo đã chạy thẳng tới chỗ Phạm Thiên đang đứng. Dù sao Phạm Thiên chỉ là bị kéo ra một góc, rất dễ thấy, không giống Tuyết Nhan bị kéo ra hẳn nơi khác.

"Cháu tới rồi, bác mau đi chuẩn bị đi." Lạc Long nói.

Lãnh Vô Tinh gật đầu rồi chạy đi, trong tay cầm lấy một cái mic nhỏ thông qua nó phát ra các chỉ lệnh tới toàn Lãnh gia.

"Là "nó"?" Phạm Thiên hỏi.

Lạc Long gật đầu, ánh mắt ngưng trọng.

Tới sớm hai hôm, rất nhiều thứ chỉ mới tới giai đoạn cuối còn chưa chuẩn bị xong.

Hơn nữa, không nghĩ tới cả bọn còn bị cuốn vào trong chuyện này.

Đáng c·hết.

Phạm Thiên thấp giọng quát: "Mau trốn đi, đưa cả Tuyết Lan theo kiếm những người khác rồi trốn vào chỗ nào mau. Đợi đến lúc mọi chuyện kết thúc hãy ra ngoài."

Hắn lúc này mồ hôi lạnh đầy đầu, trong lòng cảm giác kia càng lúc càng lớn, báo hiệu cho t·ử v·ong càng lúc càng gần. Linh giác của người tu hành chưa bao giờ là sai.

"Mày thì sao?" Lạc Long nhíu mày.

"Tao sẽ đi xem thử xem có giúp được gì không, nhanh lên đi."

Lạc Long nhíu mày càng chặt, cười lạnh: "Ha, mày đây là ý gì, xem thường bọn tao."

"Nói gì nữa, mau đi."

"Câm, hôm nay tao muốn chỉnh sửa lại cái tư duy này của mày. Đừng có mà xem thường người khác, cũng đừng tưởng rằng mày đã hiểu bọn tao. Mày nghĩ bọn tao là loại tham sống s·ợ c·hết hay gì. Không, mày không hiểu. Có thể mày nghĩ rằng thằng Gióng ngốc, không chịu dùng não. Đúng, nhưng đó là bởi nó không giống chúng ta, nó có một khỏa võ đạo chi tâm võ sư, không quen đi lòng vòng."

Ầm một tiếng, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những thiết bị gì đó.

"Mày nghĩ rằng tao cùng Âu Cơ như nào, không cần nói tao cũng biết. Nhưng tao nói thẳng luôn, sai. Tao chỉ như vậy vì đó là bọn mày, vì bọn mày đặc biệt. Âu Cơ cũng vậy. Mày nghĩ Tuyết Nhan làm sao lại được người khác gọi là băng lãnh nữ thần. Có phải mày nghĩ là gọi quá không. Sai. Mày có thể biết rằng lúc bình thường đối với cả bọn Tuyết Nhan rất bình thường. Dù là đối với người khác có chút lạnh lùng nhưng còn chưa đến mức đó. Sai lại càng sai. Tuyết Nhan như vậy là vì có chúng ta ở bên cạnh, Tuyết Nhan có phần khắc chế. Nếu không phải muốn nói Tuyết Nhan là máu lạnh, thậm chí là một cỗ máy sát thủ chỉ biết g·iết người hoàn thành nhiệm vụ thì Tuyết Nhan cũng là cái tảng băng độc không thể lại gần giao tiếp."

"Leo đến được vị trí này mày nghĩ tao bỏ ra bao nhiêu. Chiến đấu, c·hết, bất quá cũng chỉ như vậy. Mày không s·ợ c·hết tao lại càng không sợ."

"Ngưng cái kiểu xem thường luôn tự cho mình là hay, cứ nghĩ bọn tao là trẻ con cần được bảo vệ đi."

Lạc Long nói một tràng dài không ngừng nghỉ, trong ngữ khí có thể thấy được sự phẫn nộ của hắn.

Vào thời khắc này Phạm Thiên thế mà để cho hắn đi chạy một mình. Nếu cứ để như này thì tương lai nhất định sẽ tự ép c·hết bản thân.

Cái cách nghĩ này phải đổi ngay đi hoặc bọn hắn vĩnh viễn chỉ là cái đồng bạn đồng hành chứ không phải chiến hữu.

Chỉ riêng việc bản thân bị xem thường, là cái yếu đuối cần được bảo vệ đã làm Lạc Long khó chịu vô cùng rồi.

Phạm Thiên còn có rất nhiều tật xấu không tính là tật xấu như vậy nữa. Tuy rằng đều là vì muốn tốt cho bọn hắn nhưng bọn hắn lại không muốn tốt như vậy.

Bọn hắn muốn sát cánh bên nhau cùng chiến đấu, dù cho có nguy hiểm hay chắc chắn phải c·hết.

"Rốt cuộc mày muốn nói gì." Phạm Thiên trầm giọng nói.

Nói những thứ này vào thời điểm này là muốn gì. Không nhìn thời gian rất cấp bách sao.

"Đừng xem thường bọn tao. Đừng có mà xem bọn tao là gánh nặng rồi tự đặt trọng trách lên vai là phải bảo vệ bọn tao."

"Xem giúp được gì, tao khinh. Mày một thằng mù b·ị t·hương nặng có thể giúp gì. Đừng có mà ảo tưởng. Mày còn chưa hiểu rõ được bọn tao đâu."

"Xong chưa?" Phạm Thiên nhíu mày nói.

"Rồi."

"Ngu, vậy nói thẳng ra là được rồi. Nói nhiều làm mất hết thời gian. Thế tao hỏi mày, Tuyết Lan con bé tính sao giờ. Mày không dẫn con bé đi trốn thì ai dẫn."

Giờ khắc này trên bầu trời đã dày đặc các máy bay không người lái. Phải đến mấy ngàn cái, vẫn còn đang tiếp tục xuất hiện.

Phạm Thiên không biết những thứ này nhưng âm thanh dày đặc của động cơ cùng tiếng súng bắn không thể sai được.

"Tao biết, nhưng những nơi khác chưa chắc đã an toàn hơn đâu. Cuộc chiến này là c·hiến t·ranh, không ai có thể trốn khỏi chiến đấu."

Lạc Long ngẩng đầu lên nhìn.

Dựa theo quan sát của hắn mỗi cái máy bay không người lái đều có thể có lực t·ấn c·ông của nhị tinh chức nghiệp giả.

Ầm.

Tuyết Nhan phá nóc xông ra ngoài một mình đối đầu với đại đội máy bay.

Tay cầm tam xoa kích, mái tóc dài bay múa theo gió. Đây không phải gió thường mà là do mênh mông hùng hậu hồn lực ba động tạo ra gió.

Thả ra băng tuyết lĩnh vực làm chậm lại tốc độ của đại đội máy bay. Tuyết Nhan một chiêu băng long xuyên phá liền diệt đi hàng trăm máy bay địch.

Nhưng so với tổng số thì chỗ này không là gì cả.

Phạm Thiên cũng ngẩng đầu lên, hắn cảm nhận được khí tức của Tuyết Nhan, một mình Tuyết Nhan.

Tuyết Nhan không phải người ngu ngốc một mình nghênh địch trừ phi là không còn cách nào khác.

"Bây giờ nói ra kế hoạch của mày đi." Phạm Thiên thật nhanh nói: "Không đến mức Lãnh gia không có đại trận thủ hộ chứ."

"Không hẳn, chỉ là vì tổ chức sinh nhật Tuyết Nhan tiện thể chuẩn bị thêm chút đồ nên tạm thời ngưng hoạt động. Bây giờ chúng ta cần câu kéo thời gian cho tới lúc đó. Tuyết Nhan lo phần trên, tao mày lo chỗ này. Gióng với Âu Cơ lo hai hướng khác, còn chính diện tự có người lo."

Lạc Long cũng biết thời gian gấp gáp nên vội giải thích.

Lãnh gia dám rút đại trận đi chủ yếu là vì tiên đoán "nó" xuất hiện còn hai ngày nữa. Cũng chỉ có "nó" mới có thể t·ấn c·ông nhanh như vậy. Đại gia tộc tới Lãnh gia cũng có thể đảm bảo có thủ đoạn khác đối phó.

Ai ngờ "nó" vậy mà xuất hiện sớm hai ngày mới có cục diện này nếu không chưa chắc đã bết bát như vậy.

"Lãnh gia dù sao cũng là đại gia tộc, không có lực lượng của chính mình hả?"

"Đi chuẩn bị cho kế tiếp chiến đấu. Dù sao đây mới chỉ là bắt đầu."

Mặt đất chấn động không ngừng, cả một đoàn người máy chiến đấu t·ấn c·ông tới.

"Mày ở đằng sau lo cho Tuyết Lan. Tạm thời để tao lo chỗ này. Mày phải làm là chờ, chờ lấy chiến đấu chính thức bắt đầu lúc. Lúc đó may ra mày mới làm được chút gì đó."

Bỏ lại câu này Lạc Long đã xông vào giữa đoàn người máy.

Gầm lên một tiếng Lạc Long sử dụng long lực bạo phát ra tứ tinh đỉnh cấp sức mạnh.

Đều là một chút yếu cơ giáp chỉ có khoảng nhị tinh cấp độ. Mỗi một quyền của Lạc Long đều đánh hỏng được bọn chúng.

Nhưng bọn chúng lại liên miên không dứt như thủy triều ập tới không thể thấy được cuối cùng.

"Mẹ nó, mới đợt t·ấn c·ông đầu thôi mà. Thăm dò và mở đường thôi có hiểu không. Sao lại cho lắm vậy, má."

Cũng may không có trang bị v·ũ k·hí nóng. Cũng đúng, nếu thật t·ấn c·ông từ xa thì đám đằng sau đã sớm bắn nổ đám đằng trước rồi.

Trong lòng ngưng tụ, Phạm Thiên nhìn về hư không, ở đó là giao diện hệ thống quen thuộc.

Hệ thống còn đang tải xuống, tuy vào được cửa hàng nhưng lại không có quá nhiều thứ có thể dùng. Hơn nữa hắn cũng không có nhiều tinh tệ, đơn vị tiền tệ của hệ thống.

"Vừa còn nói đừng khinh thường người khác bây giờ lại xem thường ai đây."

Phạm Thiên mắng một câu, trong tay cầm lấy một quả lựu đạn.

"Cẩn thận."

Ném về phía có tiếng động, lựu đạn bay trên không rồi lập tức p·hát n·ổ khi chạm đất.

Ầm.

Một viên lựu đạn bình thường còn chưa đủ để đối phó đám người máy này nhưng hỗ trợ Lạc Long một chút thì vẫn được.

Phạm Thiên nhìn lướt qua, tổng cộng có một trăm điểm, mỗi quả lựu đạn thường mua mất một điểm.

"Cứ ném về chỗ tao là được." Lạc Long hét lớn.

Phạm Thiên không chút do dự lập tức lại ném một quả lựu đạn qua.

Tay không ngừng lại, cứ mỗi khi nghe thấy giọng của Lạc Long ở đâu thì Phạm Thiên lại ném lựu đạn tới.

Tuyết Lan ở một bên cũng không hề ngồi chơi.

Đệ nhất cảnh tầng thứ năm, Tuyết Lan chưa đủ mạnh để tham chiến nhưng có thể ở một bên nhặt các mảnh giáp nhọn ném đi hỗ trợ. Hiệu quả vậy mà không kém so với Phạm Thiên. Quả không hổ là mạnh nhất luyện thể pháp môn.

Ở trên trời, Tuyết Nhan váy trắng tung bay du tẩu khắp chiến trường diệt địch.

Phía bên dưới mặt đất đã sớm bị cày nát bét nhưng Tuyết Nhan lại không chút thuơng tổn, chưa b·ị b·ắn trúng dù chỉ một lần.

Một quyền đánh nổ thêm một người máy, Lạc Long thở hồng hộc nhìn xem bọn chúng dần rút đi.

"Kỳ lạ."

"Rất kỳ lạ." Phạm Thiên gật đầu nói.

Hắn cũng nghe thấy tiếng chân của bọn người máy đang đi ra ngoài.

"Hai anh có cảm thấy đám người máy này giống như đã hoàn thành nhiệm vụ nên lui về không. Bình thường em chơi game cũng đều là thả lính đi trước để điều tra thử sức mạnh cùng kỹ năng của kẻ địch." Tuyết Lan suy nghĩ chút rồi nói.

"Thông minh, đáng tiếc là vẫn muộn."

Một giọng nói vang lên ngay sau lưng của ba người.

Theo đó là một chân sút tới sút Tuyết Lan cùng Phạm Thiên bay xa phá vỡ cả tường đập xuống đất.

Lạc Long giật mình vội đấm ra một quyền.

Đối phương vậy mà cũng một quyền nghênh đón.

Lạc Long trong lòng chấn động, thuần túy sức mạnh cơ thể. Hắn không cảm nhận được bất kỳ ba động lực lượng nào, đối phương vậy mà chỉ dùng thuần túy nhục thân v·a c·hạm với hắn, hơn nữa còn không rơi vào hạ phong.

"Xin chào lão huynh đằng đó nha. Trong lúc đợi đám cấp trên kia xuống tới chi bằng để tôi tới bồi huynh chơi một hồi đi."

Lạc Long trầm giọng hỏi: "Những người khác thế nào?"



"Huynh đài tên gì? Tiểu đệ số hiệu NT24, cứ gọi 24 là được." 24 nhảy về đằng sau xoa xoa nắm đấm cười nói.

Vừa rồi một quyền kia hắn cũng không dễ chịu chút nào.

"Ghét nhất loại suốt ngày cười híp mắt như mày. Tưởng thế là ngầu à."

Lạc Long phóng tới, quyền như lưu tinh trong nháy mắt đã đánh ra trăm quyền.

"Tao hỏi những người khác ra sao rồi."

24 nhảy lùi về sau vài bước thoát khỏi phạm vi t·ấn c·ông, tay phải thật nhanh lấy ra một khẩu súng ngắn bắn về phía Lạc Long.

Lạc Long xông pha lấy thân cản đạn lại một quyền đánh tới.

"Chậc, súng này dù sao cũng có mười điểm sức mạnh, cũng chính là cái gọi nhất tinh v·ũ k·hí uy lực. Vậy mà lại không thể làm tổn thương dù một vết xước nào. Đám siêu phàm giả mấy người đúng là bug thật."

24 vội lui ra xa đánh giá lại một lượt Lạc Long nói.

"Đừng nhìn tôi như vậy, ba hướng khác cũng giống nhau thôi. Đều đã cử người tới chăm sóc rồi. Nhưng đừng lo, tạm thời là không có chuyện gì vì lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết, chúng tôi vẫn cần một chút dữ liệu thực chiến."

Lạc Long hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lơ đãng quét qua hướng Phạm Thiên.

"Không cần nhìn, dựa theo quan sát của tôi nam là người bình thường không có lực chiến, nữ thì tuy có chút nhưng cũng chỉ là chút thôi. Chịu một đòn vừa rồi hai người họ c·hết chắc. May mắn không c·hết thì cũng hấp hối, căn bản không thể đứng dậy được chứ đừng nói chiến đấu."

Lạc Long nhìn chằm chằm 24, hồn lực thôi động đến cực hạn. Từng đạo cường hóa tự thân trận pháp được gia trì lên bản thân.

Trong mắt 24 chạy qua một dòng dữ liệu tựa hồ là đang đánh giá sức mạnh của Lạc Long.

"Sức mạnh đạt đến 52 điểm. Tại sao không dùng cái thủ đoạn kia tiếp, chẳng phải càng đơn giản hơn sao."

Lạc Long không nói gì cả, cũng không làm ra cử động gì. Hắn cần làm là câu kéo thời gian, đây là nhiệm vụ của hắn.

24 biết rõ việc này nhưng chả thèm quan tâm, một bộ không liên quan tới mình.

"Để tôi đoán xem, là vì đây đã là cực hạn ư. Khả năng cao, vì lấy tứ tinh trung phẩm nhục thân chịu đựng sức mạnh của tứ tinh đỉnh cấp đã là cực hạn rồi. Có phải nghĩ rằng với thực lực bây giờ có thể đánh một trận, câu được thời gian nên không cần thiết mạo hiểm thử lực lượng mạnh hơn sợ hại nhiều hơn lợi đúng không."

24 thăm thẳm cười vẫn đang tiếp tục quan sát Lạc Long muốn triệt để hiểu rõ hắn, hiểu rõ loại lực lượng này.

Lạc Long ánh mắt khẽ động, hắn nhận ra được nguy hiểm. Thời khắc này hắn biết không thể để đối phương tiếp tục quan sát như vậy xuống tới.

Một đôi cánh xuất hiện, Lạc Long thân hình nhoáng cái đã xuất hiện ở ngay sau lưng 24 tung ra một quyền.

24 không vội, thật muốn chiến đấu hắn cũng không ngại.

"Muốn dạng này sao, nếu chỉ là muốn kéo dài thời gian thì đứng đó sẽ tốt hơn đó."

Long uy thả ra, 24 vậy mà không chịu chút ảnh hưởng nào.

Từ nãy đến giờ không chỉ một mình Lạc Long bị thăm dò mà chính hắn cũng đang tại thăm dò đối phương.

Đây là cơ hội tốt nhất để hiểu rõ hơn về kẻ địch nên cả hai đều cố gắng tận dụng tối đa có thể.

"Hà cớ gì cứ phải muốn cận chiến vậy chứ. Không ngại nói luôn tôi có 57 điểm sức mạnh, tương đương ngũ tinh thuợng phẩm. Va chạm trực diện chỉ có ăn thua thiệt thôi. Dừng lại đi." 24 nói.

Lạc Long vậy mà thật sự dừng lại, đứng ở xa nhìn xem hắn.

24 có chút lộ ra nét mừng, kì thật hắn không quá thích đánh nhau. Nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn lại biến đổi.

Lạc Long vậy mà lấy từ đâu ra một bộ hoàng kim quyền sáo đeo lên tay mình.

24 trầm giọng nói: "Chỉ vậy, không cần trang bị thêm nữa."

"Không cần, tao ngược lại càng thích cảm giác dùng chính tay mình nện vô mặt kẻ địch hơn."

"ai, cuối cùng vẫn là phải đánh nhau à."

"Đây vốn là mục đích ban đầu, cũng là kết quả cuối cùng. Khởi động vậy đủ rồi, lấy bản lĩnh của mày ra đi." Lạc Long lạnh lùng nói.

24 cười cười khẽ liếc lên trên không. Trên đó vẫn đang là tình thế cân bằng nhưng chỉ cần để ý chút thì có thể thấy được vốn cân bằng sáng tối nay một bên trời sáng đã lấn sang trời tối một chút.

Có điều người con gái kia vậy mà có thể cầm cự lâu như vậy cũng để hắn thật bất ngờ.

"24, đặc chủng binh chuyên dùng dao găm cùng súng liên phát. Trình độ võ thuật đại tông sư." 24 cười nói, hai tay sẵn sàng rút ra v·ũ k·hí ngay lập tức.

Lạc Long tại chỗ triển khai quyền giá.

"Người gọi Lạc Long, quyền tên lưu ly. Võ đạo quyền sư, binh khí tông sư."

Lạc Long một quyền đấm ra, kình phong thổi bay xung quanh san phẳng khu vực bán kính mười mét.

"Thiên không lưu - vẫn thiên thần thạch."

Một viên thiên thạch cỡ nhỏ xuất hiện từ hư không thẳng hướng 24 mà rơi xuống.

24 né ra định phản kích nhưng không thấy bóng dáng Lạc Long đâu. Khi xuất hiện trở lại Lạc Long đã là ở ngay trước mặt hắn đồng thời một quyền vung ra.

"Đại địa lưu - thái sơn trọng quyền."

24 sắc mặt biến hóa.

Kèm theo siêu phàm lực lượng quyền pháp.

Một quyền này đánh trúng chắc chắn đầu hắn sẽ trực tiếp nổ bể.

Nếu là đơn thuần cơ thể vật lộn, v·a c·hạm hắn thật không sợ. Có nắm chắc phần lớn có thể đánh ngã đối phương nhưng dính đến siêu phàm lực lượng liền không đơn giản vậy.

24 cưỡng ép xoay người chịu lấy một quyền để đá ra một cước.

Cả hai đồng thời bay ngược về sau.

24 tại trên không lấy ra hai khẩu súng điên cuồng xả đạn.

Lần này Lạc Long không có dám chống đỡ mà là lựa chọn né đi.

"Lưu ly lưu - lưu ly bảo quang."

Một tia thất sắc lưu ly bảo quang bắn ra.

24 vừa tiếp đất đã dậm chân né tránh, ném ra một quả lựu đạn.

Lựu đạn choáng, Lạc Long vội nhắm mắt lại.

24 biết quả lựu này tất nhiên không làm gì được, hắn không trông chờ vào tiểu thủ đoạn này liền có thể làm gì.

Ném dao.

"Thú năng lưu - nhím."

Một vòng sáng bao bọc lại Lạc Long đánh bật hai con dao.

Một con dao trong đó bỗng biến thành 24 cầm lấy con dao còn lại đâm thật mạnh xuống.

Vị trí màn chắn bị t·ấn c·ông vỡ vụn, 24 tiếp tục đâm tới.

Lạc Long nhếch miệng cười.

Hắn vậy mà lại cười.

Trong lòng tự biết không ổn, 24 muốn bỏ chạy đã không kịp rồi.

"Nhím, tất nhiên là phải có gai."

Lạc Long bật lui một bước thoát khỏi quang cầu.

Vỡ nát quang cầu tại 24 tiến vào bên trong quỷ dị lập tức hồi phục, toàn phương vị mọc ra những cái gai vừa dài vừa sắc nhọn.

24 giống như là bị vây ở trong cầu gai một dạng, nhưng gai này không phải đâm hướng ra ngoài mà là vào trong.

Hắn rất nhanh sẽ bị xiên thủng cả trăm lỗ trên người.

Cầu gai đâm đến kín kẽ không nhìn được khe hở, giữ vững như vậy vài giây mới tan biến.

Vừa thấy Lạc Long không thèm nói nhiều một hơi ném ra chục quả lựu đạn đồng thời toàn lực chạy hướng ngược lại, tới gần cái hố chỗ Phạm Thiên.

Ầm.

Một t·iếng n·ổ lớn làm kiến trúc xung quanh bị thổi bay hoàn toàn. Nhìn quanh Lãnh gia lúc này là thật triệt để b·ị đ·ánh nổ, khắp nơi đều là lửa cháy cùng hố bom nổ ra.

Làn bụi tản đi, 24 đứng nguyên tại chỗ không chút tổn hại.

"Thật nguy hiểm, vừa rồi chậm chỉ một chút thôi là c·hết rồi. Siêu phàm lực lượng quả là không nói đạo lý, không thể nào phòng bị được mà."

Lạc Long cười lạnh nói: "Không che giấu nữa à, bọn thiên khoa kỹ bọn mi mới không nói đạo lý, cái gì cũng làm ra được."

"Có gì tốt che giầu, giấu quân bài tẩy không phải rất bình thường sao. Lại nói đừng có mà chó chê mèo lắm lông, dám nói bọn mi không có dính tới thiên khoa kỹ sao. Không hẳn hoi còn là chủ tu đâu." 24 xùy một tiếng cười chế nhạo.

Lạc Long cười không nói, bước chân chậm rãi tiến lại gần hố.

"Đang mong chờ điều gì? Đầu hàng đi, hết hy vọng thắng rồi!"

Nhìn xem trên người đối phương bọc kín toàn thân áo giáp, nhìn qua liền thấy tràn đầy công nghệ cao cảm giác Lạc Long cười.

Giáp...rất đẹp.

Kết tinh của bất kỳ nền văn minh công nghệ nào, thường được gọi bằng rất nhiều cái tên như áo giáp, giáp siêu nhân, chiến giáp, nhưng Lạc Long càng thích gọi là Rider hơn.

Vừa rồi hiển nhiên là nhờ bộ giáp Rider này mà đối phương mới sống qua được một đòn cầu gai kia.

Có thể đứng trước một kẻ như vậy Lạc Long lại như cũ cười, nụ cười không rõ ràng nhưng rõ ràng là có sự tự tin trong đó chứ không phải e sợ.

"Cái này à, không nói trước được."

[Đang kết nối với chìa khóa....kết nối hoàn tất.]

[Đang liên kết với kho v·ũ k·hí...liên kết hoàn tất.]

[Đang tải xuống dữ liệu...1%...10%...50%...99%...tải xuống thành công.]

[Chuyển hóa dữ liệu hoàn tất.]

[Kiểm tra tổng thể hoàn tất.]

[Giải nén hoàn tất.]

[Xét thấy tình huống cấp bách trước mắt, rút ngắn thời gian quá trình xuống bằng vào hệ thống chủ.]

[Thời gian ước tính: một ngày... năm phút.]

[Hoàn tất, xin mời tiến hành chiến đấu. Bản hệ thống đã liên kết trực tiếp kho v·ũ k·hí với cửa hàng hệ thống, có thể mua những thứ có trong kho v·ũ k·hí tại cửa hàng với số điểm gấp đôi.]

Giọng thông báo hệ thống liên tục vang lên.

"Mẹ nó, thật đủ lâu. Chiến thôi."

"Ờ."