Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 57: Ôi bạn ơi bạn hãm quá




Chương 57: Ôi bạn ơi bạn hãm quá

Suối nước nóng bà Hân.

Chị Hiên lúc này đang thực hiện mát xa cho mẹ mình, cũng chính là bà Hân.

Nhìn vẻ mặt của bà thì việc này có vẻ thật sự rất thoải mái.

"Tay nghề của con lại lên rồi." Bà Hân nói.

"Vâng, có một chút tiến bộ. Cũng là nhờ Tuyết Lan con bé cho con chút ý tưởng ấy mà." Chị Hiên cười đáp.

Tầm nửa tiếng sau, bà Hân bỗng khẽ rên một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ, hai chân vô lực, rất giống Tuyết Lan trước đó.

Chỉ khác là khắp người bà Hân càng là chảy ra thứ gì đặc sệt có mùi thối.

Nếu Phạm Thiên ở đây chắc chắn sẽ biết nó là gì.

Tạp chất, chị Hiên mát xa vậy mà lại có công hiệu tẩy tủy phạt cốt loại bỏ tạp chất trong cơ thể.

"Cơ thể mẹ thực sự là ngày càng tốt, chỗ tạp chất này rõ ràng là của hôm nay mới có. Hơn nữa mùi thối không phải quá nặng, chỉ hơi thoang thoảng mà qua." Chị Hiên nói.

"Còn không phải tại con mỗi ngày đều mát xa giúp mẹ một lần, cũng gần hai mươi năm rồi chứ ít gì." Bà Hân mặt đỏ bừng, thở dốc nói.

Mặc lại quần áo, chị Hiên có chút tức giận dậm chân nói: "Đáng tiếc con bé Tuyết Lan không có ở đây, mới chỉ mát xa giúp có hai lần mà đã sợ chạy không dám nhìn mặt rồi. Việc tốt dâng lên miệng còn không biết hưởng, lần sau phải cho nó một bài học mới được."

"Còn không phải cái thói quen hay sờ mò linh tinh thích ngậm tai người khác của mày. Thôi mau ra làm việc đi, đừng có trốn."

"Hì hì."

...

Một phòng tập chuyên dụng của Long gia Lạc mạch.

Từ sau khi trở về từ sự kiện Thánh Gióng vẫn luôn ở đây luyện tập không ngừng nghỉ.

Dựa theo thuyết pháp của Lạc Long, cận chiến pháp sư là một chức nghiệp cực kỳ mạnh mẽ với khả năng biến hóa đa dạng sử dụng mọi loại binh khí để chiến đấu.

Nhưng Thánh Gióng ngoại trừ ít côn bổng chi pháp ra thì chả biết gì khác. Vũ khí cũng không có sử dụng nhiều mà chỉ sài một loại.

Mấy ngày này Lạc Long đều bắt Thánh Gióng ở đây học tập kiến thức về các loại v·ũ k·hí cùng binh đấu chi pháp, đặc biệt là quyền pháp để Thánh Gióng có thể phát triển tối đa tiềm năng của cái chức nghiệp này.

"Nghỉ chút đi, sáng mai đến chỗ quán thằng Thiên có chuyện cần bàn."

Giọng của Lạc Long phát ra từ trên trần nhà.

Thánh Gióng đánh nốt một bộ quyền pháp rồi mới chịu dừng lại.

Nhìn một chút đồng hồ hắn quyết định đi ăn trước rồi hẵng tắm. Dù sao mấy ngày này thực sự là quá đói quá bẩn rồi.

...

Ngoại thành, tại trong khu rừng ngay bên ngoài thành phố.

"Mái tóc trắng dài được xõa xuống, đôi mắt xanh thẳm như hải dương huyền bí, một thân đồ trắng cầm theo cây tam xoa kích tỏa ra hàn khí kinh người."

"Không thể nào, không thể nào được."

"Là cô, người được mệnh danh Bạch tử thần, tiểu thư Lãnh gia Lãnh Tuyết Nhan. Làm sao cô lại ở đây. Làm sao cô lại mạnh như vậy được."

Bóng người không thể tin nổi vào mắt của mình điên cuồng hét lên.

Đối diện Tuyết Nhan đứng yên tại đó, ánh mắt tràn đầy sát khí.

"Phản bội Lãnh gia, trộm đi tài liệu mật của Lãnh gia. Tử tội, đóng băng lục phủ ngũ tạng."

"Ha ha ha ha ha muốn g·iết ta ư, đừng mơ. Nghĩ tại sao ta lại trốn vào trong khu rừng này. Nghĩ rằng ta không có tiếp viện ư. Lên, g·iết cô ta đi." Người kia cười to đắc chí như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Từ các ngọn cây xung quanh bỗng xuất hiện sáu người. Đều là mặc đồ đen trùm kín mặt.

"Năm tứ tinh hạ phẩm, một tứ tinh trung phẩm. Chỉ có như vậy." Tuyết Nhan mặt không đổi sắc nói, giọng điệu đầy khinh thường.

Một chiêu.

Chỉ một chiêu cả sáu người còn chưa kịp phản ứng lại đã bị g·iết trong nháy mắt. Hóa thành từng tảng băng lớn rơi xuống đất đập vỡ vụn.

"Vãi lồ..."

Còn chưa kịp nói hết câu thì cây tam xoa kích của Tuyết Nhan đã đâm thủng bụng hắn.

Chỉ một giây mà người này đã bị hóa thành tượng băng nằm yên trong rừng không thể động đậy, trên gương mặt vẫn còn đọng lại sự sợ hãi đến tột cùng.

Hắn chưa c·hết nhưng hắn đang dần c·hết, từng tia khí lạnh thấu xương ngập tràn cơ thể sẽ hắn t·ra t·ấn hắn từ giờ cho đến điểm cuối của sinh mệnh.

Hắn không biết, không ngờ Tuyết Nhan lại mạnh như vậy.

Bốn tứ tinh hạ phẩm cùng một tứ tinh trung phẩm đã đủ rất xem trọng Tuyết Nhan rồi, dù sao Tuyết Nhan chỉ mới tam tinh. Làm gì có tam tinh nào để bốn tứ tinh phải phục kích đánh g·iết.

Đang tiếc thay, không ai ngờ rằng trong thời gian ngắn như vậy Tuyết Nhan lại đến tứ tinh thượng phẩm, còn không phải bình thường thượng phẩm.



Lấy điện thoại ra xem hai tin nhắn chưa xem, Tuyết Nhan lại đau đầu: "Hử, anh Thiên lúc sáng vừa đến nhà mình. Long lại bảo sáng mai đến nhà anh Thiên nói chuyện. Lại xảy ra việc gì rồi."

...

Sáng hôm sau, tại quán bán công - trận pháp của Phạm Thiên.

Bốn người trong nhóm đều đã đến đây đầy đủ trừ Thánh Gióng.

"Tao tưởng mày kêu hết cả đám mà, thằng Gióng đâu rồi." Phạm Thiên nói.

"Ai biết, chắc đang bận đánh nhau đi." Lạc Long nhún vai nói.

"Cái đệch."

Một ngõ nhỏ nào đó của thành phố.

Thánh Gióng đứng ở đầu ngó, trong ngõ là một đám người xăm trổ với một tên đô con cầm đầu vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì.

Cả bọn đang ngồi ở trong h·út t·huốc, về phần thuốc gì Thánh Gióng nhưng không biết. Nói đùa, muốn biết thì đi hỏi bọn nó đi.

Bị nhìn chằm chằm tất nhiên không phải điều gì dễ chịu, tên cầm đầu hướng về Thánh Gióng hung ác quát: "Hở, thằng oắt con mày thích nhìn không. Cút không tao miễn phí cho mày nằm viện vài tháng."

"Fuck, bọn đĩ sắc. Ung mọt của xã hội, sống chật cả đất. Ngon tới đây, nhìn thôi đã ngứa mắt. Nghe mọi người kể về đám lưu manh dạo này mới xuất hiện chắc là bọn mày đi, vốn tao không muốn quản nhưng đã tự vác xác đến thì tự giác phế hai chân tao tha, không thì để tao giúp bọn mày." Thánh Gióng nhổ một ngụm nước bọt khinh bỉ nói.

Hai người lập tức lao vào th·iếp thân cận chiến.

"Chỉ là tứ tinh hạ phẩm mà cũng dám to mồm."

"Thằng ngu, tao thế nhưng là tứ tinh thượng phẩm chuyên về nhục thân, vậy mà còn muốn vật lộn với tao."

"Mày c·hết mẹ mày với tao rồi thằng chó này."

Tên cầm đầu song quyền oanh kích, không ngừng khinh thường Thánh Gióng.

Thánh Gióng cười lạnh một tiếng, tay phải phát lực một quyền đánh lui đối phương.

Nhân lúc chưa lấy lại được thăng bằng Thánh Gióng lao tới đẩy ngã tên cầm đầu, ngồi trên người hắn hai quyền không ngừng đấm mạnh cứ đè mặt ra mà đánh.

"Mẹ mày chứ, nhìn một cái thì có làm sao. Đờ mờ, làm như mày đẹp lắm ấy. Con mẹ mày chứ thằng chó này, có biết tao đang vội không mà bây giờ còn phải bỏ thời gian ra đánh mày, chó này..."

Thánh Gióng miệng gửi tay đánh, sát thương cả thể xác lẫn tinh thần để tên cầm đầu vừa đau vừa cay cú nhưng chính là không làm gì được.

Hắn hôm nay rất tức giận, rất rất tức giận.

Sáng ra đã bị Lạc Long kêu chạy đến tận một nơi xa lắc xa lơ mua ít đồ rồi lại phải chạy bộ về. Trên đường thì gặp đủ loại giời ơi đất hỡi bạo dâm tín đồ, thích ăn đòn hay sao ấy mà cứ tìm hắn đánh nhau thôi.

Lúc đầu thì cũng vui đấy, nhưng đánh nhiều đánh đến phát chán, đặc biệt là khi hắn còn đang vội nữa. Nếu không phải vậy hắn nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc đám đầu bò này...

Dù sao~~

~~đánh nhau thật sự là quá vui rồi. Đặc biệt là đấu không có luật lệ như đám đầu gấu này.

"Ha ha ha dậy gáy đi, gáy nữa tao xem cái nào. Ha ha ha mẹ mày này, con chó này, con chó này, con chó này..."

Dù mặt của đối phương đã bị đập nát bét không nhìn ra hình dạng ban đầu được nữa thì Thánh Gióng vẫn không chịu dừng lại. Máu của đối phương bắn ra dính lên mặt càng làm hắn thấy hưng phấn hơn.

Nửa tiếng, không hổ là chức nghiệp chuyên tu nhục thân có thể chịu được nửa tiếng liên tục đ·ánh đ·ập vào một chỗ của Thánh Gióng mà không c·hết.

Nhìn xem đối phương chỉ còn một hơi Thánh Gióng nhổ cho thêm một ngụm nước bọt quay người rời đi.

Đáng tiếc mấy tên khác đã bỏ chạy.

Lại nói tứ tinh chức nghiệp không đáng tiền vậy sao, tùy tiện như vậy liền gặp được rồi.

Là giả đi, phi.

Đoạn đường còn lại không nhảy ra thêm một đám yêu thiêu thân nào, Thánh Gióng một đường bình bình ổn ổn đi thẳng tới quán.

...

"Đến rồi." Lạc Long nhìn ra ngoài cửa nói.

Vừa nói xong Thánh Gióng mở cửa bước vào. Toàn thân nhiễm máu, khắp người đều có vết bầm tím, hai mắt sưng vù.

Phạm Thiên đậu đen rau muống nói: "Mày vừa đi đánh nhau về thật đấy à."

Âu Cơ vẫn nhìn điện thoại lướt tóp tóp không thèm quay lại nhìn: "Không biết sao nhưng nhìn cảnh này em chả còn tí bất ngờ hay kinh ngạc gì rồi."

"Quái gì trách tao, tại bọn nó nhìn ngứa mắt quá chứ bộ. Với lại toàn là tao bị khiêu khích trước được không." Thánh Gióng bất mãn kêu.

"Thôi đéo phải giải thích, đánh nhau là đánh nhau quan trọng quái gì mấy cái đó. Nghe xem thằng Long định nói gì đi." Phạm Thiên nói.

"Ấy, tự dưng cảm giác mày hơi khác khác nha." Thánh Gióng giật mình nói.

"Ể, không phải mình tao thấy vậy à." Lạc Long đi theo nói.

Âu Cơ cùng Tuyết Nhan đồng thanh: "+1"



"Có hả?"

Phạm Thiên mặt đầy nghi hoặc.

Cả bốn người đồng loạt gật đầu.

"Không biết, chắc là do mù rồi nên nhìn có chút khác đi." Phạm Thiên nhún vai nói.

Khả năng do hắn đối cơ thể này hoàn toàn kiểm soát được, không bị các ý niệm tính cách còn sót lại ảnh hưởng đi.

Vốn lần đoạt xá này của hắn đã không bình thường rồi, đoạt của người sống, vẫn là đoạt xong nhưng chỉ có thể khống chế cơ thể như một người khống chế một con rối, vấn đề hiện ra một đống.

Trước mắt không phát hiện có lợi ích gì trừ việc tâm tính trở nên ổn định hơn, phần trẻ con trộn vào yếu bớt, bất quá bình thường lúc tính cách hắn không có định ném bỏ, không ảnh hưởng đến lúc chiến đấu thì phần tính cách trẻ con này rất tốt.

"Mà đừng có lạc đề, tự dưng kêu cả đám đến, không lẽ chuyện này quan trọng vậy?"

Nói đến, cả bọn lại chuyển hướng qua nhìn Lạc Long.

Lạc Long gật đầu nói: "Đúng vậy, đặc biệt là thời điểm hiện tại thì lại càng đặc biệt. Mà khoan, trước nghe tao nói xong thì hẵng hỏi gì thì hỏi, nói trước rồi đấy."

"Nói thật thì tao không khuyến khích mày đi làm trao đổi sinh lắm, quá nguy hiểm. Một tháng nữa tai ương giáng lâm xuống thế giới, chúng ta cần là thành đoàn sưởi ấm, không phải tách ra mỗi đứa một nơi."

"Nhưng lần này không phải bình thường trao đổi sinh, ngược lại chuyện này lại thành một lần cơ duyên. Có thể đi tu tập một hệ thống tu luyện khác sẽ có lợi ích rất lớn cho hệ thống tu luyện bây giờ của chúng ta."

"Đại khái là vậy, còn chi tiết hơn thì một lời khó nói hết. Tài liệu liên quan tao đều chuẩn bị đây rồi, tự đọc đi."

Lạc Long lấy ra bốn cái máy tính bảng phát cho mỗi người.

Nửa tiếng sau, đợi cho cả bốn đều xem xong chỗ tài liệu, Lạc Long hỏi: "Có gì thắc mắc sao?"

Không ai nói gì.

"Đù, hai con lợn bọn mày không hỏi gì luôn hả." Lạc Long lấy giọng điệu không thể tin nổi, một bộ không tin vào mắt của mình bật thốt lên.

Đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy một lon bia, Thánh Gióng nói: "Có hiểu cái mẹ gì đâu mà hỏi. Với lại thằng Thiên đi mà, liên quan quái gì đến tao mà gọi cả đám đến thế."

"Có nhiều chỗ lắm nhưng tao cảm thấy đều là những thứ thuộc vào bí mật, không thể dễ dàng đem lộ ra ngoài được. Vậy tóm lại tao nên đi hay không." Phạm Thiên trầm tư nói.

"Có tiến bộ nha, biết cái gì không nên hỏi và hỏi vô cái gì rồi. Đi tất nhiên là phải đi. Hơn nữa còn phải kéo thêm một người khác đi ké." Lạc Long vỗ tay một cái tán dương, nói.

"..."

Mọe, tao cần lời khen của mày à, xem là trẻ mẫu giáo đâu.

Phạm Thiên trừng đôi mắt trắng, nói: "Ý gì, với kéo thêm một người khác đi cùng là sao."

"Ý như mặt chữ, mày kéo thêm một người khác cùng đi làm trao đổi sinh." Lạc Long giơ lên ngón cái nói.

"Có thể hả."

"Nếu chỉ một người thì không có vấn đề."

"Vậy trong bốn người ai sẽ đi." Tuyết Nhan nói.

Bốn người rơi vào trầm tư.

Lạc Long lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của bốn người: "Không cần phải nghĩ, thích hợp nhất tất nhiên là thằng Gióng."

"Xác thực vậy, so với ba chúng ta Gióng hoàn toàn không so được về khoản tài nguyên. Gia tộc chúng ta chuẩn bị hết, đã trải sẵn đường rồi còn Gióng phải tự lo." Âu Cơ gật đầu đồng ý.

"Cả về cơ duyên lẫn cơ hội phát triển hay kiến thức hệ thống tu luyện đều không so được, dù sao chúng ta không thể đem toàn bộ lộ ra ngoài được." Tuyết Nhan không ý kiến.

"Chuẩn, trong khi những người khác đi là dệt hoa trên gấm thì thằng Gióng lại là bổ khuyết thiếu sót." Phạm Thiên cũng không có gì để nói.

Thánh Gióng khóc một dòng sông, tủi thân tìm kiếm chút an ủi: "Đệch, thế nào tao cảm giác bọn mày đang khoe của. Thế nào tao cảm giác bọn mày đang khịa tao. Thế quái nào tao lại không phản bác được câu nào hết vậy. Hả?"

"Nào, tự tin vào bản thân chút được không. Bỏ từ cảm giác đi, bọn tao chính là đang làm như vậy."

Lạc Long vỗ vỗ vai Thánh Gióng cười nói.

"Tao khô máu với mày a a a."

Một lát sau Thánh Gióng bị đè xuống đất đánh một trận, Lạc Long ngồi trên người Thánh Gióng phủi tay nói:

"Bị thuơng không nhẹ đầu cũng bị thuơng không kém. Dựa vào tình trạng của mày bây giờ muốn đánh tao. Hay là về tắm một phát rồi ngủ một giấc đi."

"Ngon ra ngoài thả tay đánh, ở trong này phải kiềm lực thì làm được gì."

"Đéo."

"Anh đang nghĩ gì đấy." Tuyết Nhan nói.

Phạm Thiên quay sang bên Tuyết Nhan rồi lại nhìn một chút Lạc Long cùng Thánh Gióng: "Chút việc nhỏ thôi, đi ăn không."

Mắt này còn muốn đi xa làm trao đổi sinh?

Hoàn toàn không thể thấy thứ gì. Nếu là người bình thường không điên một thời gian mới là lạ. Chính mình còn thấy khó chịu bỏ mẹ ra.



"Mày bao hả." Lạc Long lập tức quay lại hỏi.

"Ừ, vốn định tự tay nấu một bữa trổ tài cho cả bọn xem nhưng chắc để khi nào có dịp vậy."

"Thế đi thôi, từ tối qua đến giờ bận muốn sấp mặt đã kịp ăn gì đâu, đói sắp c·hết rồi."

"Chỗ cũ đi, bọn mày đi trước tao với Tuyết Nhan theo sau." Phạm Thiên nói.

Lạc Long dừng một chút rồi nói: "Cũng được, dù sao quán gần ngay đây. Sớm chút, tao đói lắm rồi."

Kéo Thánh Gióng từ dưới đất dậy, Lạc Long cùng Âu Cơ cưỡi Shot đi trước.

Tuyết Nhan dìu Phạm Thiên chầm chậm đi ra ngoài, khóa cửa quán lại rồi cũng đi...bộ.

Đi trên đường, hai người đi tới đâu là thu hút ánh nhìn ở đó.

Trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa.

Đều cùng một phong cách lạnh lùng, có cùng một chiều cao, mặc một thân đồ trắng, mái tóc cũng trắng nốt.

Duy chỉ có đôi mắt mù kia của Phạm Thiên làm ai nhìn cũng thấy tiếc nuối.

"Một cặp đôi đẹp, đáng tiếc lại bị mù."

"Nếu không mù có lẽ là rất xứng, đáng tiếc mù rồi lại thành gánh nặng cho người kia."

"Nhưng vẫn thật đẹp trai."

...

"Chào em gái, đi đâu mà lại dẫn theo một thằng mù thế này. Có muốn đi cùng bọn anh chút không."

Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan đang đi một đám người rảnh háng không biết từ đâu tới nhảy ra chặn đường.

Những người xung quanh định xen vào nhưng thấy nhóm này có những ai liền vội dời ánh mắt đi.

"Cô bé này xui xẻo rồi."

"Là đám con cháu gia tộc, mau né đi."

Phạm Thiên nghe những người xung quanh nói mà ngán ngẩm chán nản.

Cái gì vậy trời, đi ra ngoài hóng gió có một chút mà cái loại tình tiết này cũng gặp được hả trời.

Thế lực phân chia phức tạp, cấp bậc các thế lực cũng phức tạp không kém. Nhưng đại khái có thể phân ra làm sáu cấp chính.

Gia đình, khá giả, phụ thuộc gia tộc, gia tộc, phụ thuộc đại gia tộc và đại gia tộc.

Mỗi cấp bậc lại có thể gọi ra ba hay bốn cấp khác nhau. Có điều đối với trên một cấp thế lực mà nói đều không có ý nghĩa.

Mà Lãnh gia nếu tổng thể tới xét cũng phải thuộc hàng trên trong đại gia tộc, muốn biết thông tin về Lãnh gia gia tộc bình thường đã khó. Đặc biệt là Tuyết Nhan thuộc dạng ít rêu rao xuất hiện nhiều nên càng khó hơn.

Một phần đám ngu này tới kiếm chuyện khác nữa là vì cả hai người bọn họ đều thu liễm khí tức khiến cho bản thân không khác gì người bình thường.

"Nhẹ tay chút, phế chân giữa, liệt giường vài ba tháng là được." Phạm Thiên nhẹ giọng nói.

Tuyết Nhan gật đầu.

Một giây sau liên tục năm đạo tiếng kêu thảm thiết vang lên. Năm người nằm vật ra đất ôm lấy đũng quần lăn lộn qua lại, gào thét phải gọi là thảm cực kì.

Nước mắt nước mũi tùm lum không nói, tại đoạn kia nguy hiểm vị trí vậy mà lại bị nhuộm đỏ, đỏ một màu máu.

Cần tăng dân số, đứt x5.

Cho đến tận lúc hai người đi xa những người xung quanh vẫn c·hết lặng đứng đó.

Khi bóng của hai người biến mất khỏi tầm mắt cũng là lúc náo động nổi lên.

"Vãi loằn, phế rồi."

"Hảo, đáng lắm, bọn khốn này đáng lắm."

"Mẹ, live ngay nhanh lên. Công tử nhà giàu trêu nhầm thiết sát nữ."

...

"Đến nhanh nha, tao còn tưởng phải chờ thêm mười mười năm phút nữa chứ." Lạc Long đối với Phạm Thiên nói.

"Mất hứng rồi, gặp đám hãm quá không buồn đi dạo nữa." Phạm Thiên tùy ý nói.

"Phục vụ, như cũ." Thánh Gióng lớn tiếng hô.

Người phục vụ vốn có chút tức giận sau khi nhìn thấy năm người liền quay ngoắt thái độ vui vẻ chạy vào nhà bếp.

Không có cách, bọn hắn là khách quen, hơn nữa mỗi lần đều sẽ chỉ gọi một loại thực đơn là tất cả các món của nhà hàng.

Không có ngoại lệ.

Một lát sau thức ăn được dọn lên, cứ mỗi khi có chỗ thừa ra là lại có món mới được bê ra.

"Một hai ba dô."

"Chính thức ăn mừng sau khi trở về từ cái sự kiện kia."