Chương 56: Trao đổi...sinh
Tốt rồi, mình đã quá tự mãn bởi là người xuyên không, là một chí cường giả với kiến thức không tưởng.
Mình đã nghĩ như vậy là đủ để một lần nữa bước l·ên đ·ỉnh phong mà không cần lo ngại quá nhiều về nguy hiểm nhưng sự thật chứng minh mình đã sai, sai hoàn toàn.
Từ bây giờ, bằng số tiền này mình sẽ có thể làm được nhiều hơn là ứng biến tại chỗ.
[Thưa ngài, đã đến nơi rồi ạ.] Shot nói.
Phạm Thiên lấy lại tinh thần bước xuống xe.
Tất nhiên là sau khi hồi phục đã chứ bây giờ mình phế bỏ mẹ.
"Hết việc rồi, quay lại chỗ thằng Long đi."
[Đã hiểu!]
Vào trong quán, Phạm Thiên cởi giày đi hướng phòng khách.
Quán vẫn còn nhỏ nhỉ, không thấy ai đợi trước cửa chờ mua đồ. Quả nhiên tiểu thuyết đều là lừa người.
Lần mò ra ghế sofa Phạm Thiên thả lỏng cơ thể ngồi cái phịch.
Hử, sao êm vậy, ngồi lạ thực sự.
Phạm Thiên ngọ nguậy cái mông, thực rất êm.
"Em đang ngồi lên đùi tôi đó."
Chu choa má ơi ta con mẹ nó ai vậy.
Phạm Thiên nhảy vụt ra đằng sau nâng cao cảnh giác đến cực hạn, một thanh kiếm lập tức xuất hiện được hắn nắm chặt.
Trộm cắp dạo này hoành hành vậy à, trộm xong ở lại nhà người ta ngồi chơi luôn rồi.
Hay...là bọn chúng.
Sát khí phun trào, Phạm Thiên đã sẵn sàng đục tường chạy trốn ngay khi đối phương hành động.
"Biết là mù nhưng nghe giọng rồi vẫn không nhận ra, ấn tượng của em về cô thấp vậy luôn hả."
"Không gian chuyển dịch."
Phạm Thiên không cảm nhận được thay đổi nào nhưng hắn chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra. Bởi vì hắn đã thấy được, chính xác là cảm nhận được.
Trận pháp vốn đang ở trong bếp lại được chuyển dịch ra phòng khách, hoặc cũng có thể là ngược lại.
"Cô hiệu trưởng." Phạm Thiên thốt lên vì kinh ngạc.
Cô hiệu trưởng đến đây làm gì, tại sao lại ngồi ở trong quán.
"Nhớ ra rồi à, đúng vậy."
Đi lấy một lon nước ngọt từ tủ lạnh, Phạm Thiên thoải mái ngồi trên ghế đối diện cô hiệu trưởng, mọi sự căng thẳng cảnh giác bị hắn ném đi sạch.
Không phải hắn không muốn mà là có cảnh giác cũng trả để làm gì. Thất tinh đỉnh cấp nếu muốn hại hắn thật sự là quá dễ dàng, không chút cơ hội phản kháng hay tia hi vọng trốn thoát nào.
"Khà, sau một chuyến đi dài không gì thoải mái hơn là ngồi uống một lon nước mát lạnh."
"Cô uống gì không, trong tủ hầu như là đủ hết mấy loại nước phổ biến được ưa chuộng đó ạ."
Phạm Thiên uống thêm một hớp, thỏa mãn nói.
"Gì cũng được hả." Cô hiệu trưởng cười híp mắt nói.
"Vâng, cô cứ tùy ý."
Vừa mới nói xong Phạm Thiên đã phải trừng to mắt nhìn thứ xuất hiện trong tay cô hiệu trưởng.
Chai rượu bách niên hậu thổ hai trăm năm có thừa mà hắn vất vả xin được của Lạc Long.
Phạm Thiên giơ tay định cản lại.
"Sao thế, có chuyện gì mà tự dưng em giơ tay lên vậy." Cô hiệu trưởng mỉm cười.
Nguy hiểm, con mẹ nó nụ cười hảo quen thuộc. Bộ cô giáo nào cũng có cái nụ cười này à hay đây là nội tại kèm theo.
Phạm Thiên khô họng cười khan.
"Dạ không, không có gì. Vậy cô đến tìm em là có chuyện gì vậy ạ. Không thể chỉ đến thăm em đi."
Móa, một phát nửa chai rồi, rượu của mình, đó đều là rượu của mình a.
Khóc không ra tiếng, thật sự là h·iếp người quá đáng.
"Biết ngay là quên mà, nếu cô không tới là em mất hút luôn nhỉ. Quả nhiên vẫn phải lôi cổ em tới trước mặt mới được." Cô hiệu trưởng lườm Phạm Thiên một chút nói.
Phạm Thiên gượng cười, hắn đoán là hắn đã biết tại sao cô hiệu trưởng lại có mặt ở đây rồi.
Uống cạn chai rượu, một chai khác lại xuất hiện trong tay. Cô hiệu trưởng bật nắp tu một hớp nói:
"Rượu ngon nha, hình như có bỏ thêm thứ gì vào thì phải, ngon hơn ban đầu nhiều."
Nói liền là một hớp nữa.
Hai chai rượu cứ vậy bay màu theo cơn gió.
Lại một chai khác nữa bị cô hiệu trưởng lấy ra.
Phạm Thiên lòng nhỏ máu tức giận nói:
"Đủ a, đừng lấy thêm nữa. Cô không phải có việc cần tìm em nên mới đến đây ư."
Cô hiệu trưởng một bộ không quan tâm bộ dáng tiếp tục uống.
Chai thứ bốn, chai thứ năm,...giá trị từng chai rượu cứ tăng dần theo số chai.
Phạm Thiên thật sự nhìn không được nữa phẫn nộ đứng dậy định rời đi. Dù sao, mắt không thấy tâm không phiền.
Hự, cái đệch.
Một cỗ uy áp khổng lồ giáng lâm đè ép hắn chặt chẽ không thể thở nổi. Một giây sau cỗ uy áp này có chút thu liễm lại nhưng vẫn khiến cho hắn không thể di chuyển được.
Cái đệch cái đệch cái đệch, kèo này chưa chơi đã thấy không thơm rồi.
Không hiểu sao trong đầu Phạm Thiên lúc này lại văng vẳng vang lên mấy câu nói.
Lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Nửa đêm vỗ gối bực không chịu được.
Mà cô hiệu trưởng lại chẳng thèm quan tâm, tiếp tục công cuộc uống rượu của mình.
Cho đến sau khi uống xong chai thứ mười năm mặt ửng đỏ, có dấu hiệu của uống say mới chịu dừng lại.
"Ngon thật, cảm ơn vì đã chiêu đãi." Cô hiệu trưởng liếm môi một cái nói.
"Đừng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, làm như có thù giật vợ c·ướp con không bằng."
Phạm Thiên im lặng không nói gì nhưng ánh mắt của hắn lại nói lên rất nhiều thứ.
"Quay lại câu chuyện thôi."
Khẽ búng tay, cô hiệu trưởng thu lại cỗ uy áp khổng lồ kia.
"Học sinh Phạm Văn Thiên, tình trạng b·ị t·hương nặng, cấp bậc là bốn ba tứ tinh trung phẩm, chức nghiệp là hồn sư. Năm sau sẽ lên năm ba của trường. Đánh giá với tư cách là một học sinh, điểm tuyệt đối."
"Năm ba khóa này em sẽ là trao đổi sinh của trường ta với nước bạn. Sau khi hết năm sẽ lên đường chuyển đi luôn nên hãy chuẩn bị trước đi."
"Em từ chối, cật lực từ chối." Phạm Thiên mặt không b·iểu t·ình.
"Đừng nói vừa rồi cô mới uống cạn tích lũy của em, bình thường em cũng sẽ không đi. Du học sinh gì chứ, nhường cho người khác đi."
Phạm Thiên rất bất mãn, hắn lúc này đang hận không thể ngay lập tức đè cô hiệu trưởng ra liên tục quất đít cho cô biết thế nào là nỗi đau. Há lại có chuyện sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
"Hình như chúng ta có hiểu lầm gì thì phải. Cô không hỏi ý kiến. Cô cũng không phải đến đây để khuyên. Cô tới là để thông báo nên em không có quyền từ chối." Cô hiệu trưởng bình tĩnh nói, giống như đã biết trước Phạm Thiên sẽ trả lời như vậy.
"Em cứ không đi thì lại thế nào, cô còn có thể bắt trói đưa đi chắc." Phạm Thiên nhếch miệng xem thường.
Mặc dù hắn không muốn nói nhưng hắn là con rể Lãnh gia, bạn thân của người thừa kế nhà Âu gia cùng Long gia chủ mạch Lạc Long. Bắt ép hắn quả thực chả phải điều gì sáng suốt.
Cô hiệu trưởng cười nói: "Có thể, cùng lắm là chỉnh sửa ký ức hay khống chế tinh thần gì đó là được. Thủ đoạn nhiều lắm nên cách ép buộc cũng nhiều. Nhưng cô không phải loại người như vậy, em không đồng ý cũng được thôi."
Nói xong một chai rượu đã nằm gọn trong tay cô hiệu trưởng.
"Nếu không sai thì trong nhà có hai mươi chai nhỉ, chai thứ mười sáu."
Uống cạn nửa chai, cô hiệu trưởng hướng Phạm Thiên khiêu khích nói: "Chúng ta cứ từ từ tâm sự cũng được. Cô mong chờ em đủ nhiều rượu, ý kiến đủ vững vàng để cô kịp uống hết rượu lắm đấy."
"Ôi đệch, từ từ cô ơi. Thủ khẩu lưu tình tha mấy chai rượu đi. Em đang b·ị t·hương nặng cô không thể bắt em đi xa được, em cần phải liệt giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nữa chứ." Phạm Thiên hét lên.
Hắn muốn điên luôn rồi. Mấy chai rượu của hắn có tội tình gì đâu chứ.
"Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cô không thấy em cần liệt giường đâu."
Miệng tuy nói nhưng tay không dừng, chai rượu thứ mười bảy đã hết.
Chai mười tám.
Chai mười chín.
Chai hai mươi.
"Đủ rồi, đừng có h·iếp người quá đáng. Để chai rượu đó xuống. Chẳng phải chỉ là đi học ké trường khác thôi sao, em đi là được rồi."
"Cái gì?" Gương mặt cô hiệu trưởng lộ rõ vẻ tiếc nuối nói: "Còn nốt một chai, sao tự dưng lại đồng ý rồi. Sao không chờ cô uống nốt đi. Tiếc a, chai ngon nhất trong hai mươi chai đâu."
Phạm Thiên trừng lòi con mắt. gân xanh nổi hết cả lên.
Đừng có mà vớ vẩn, đây là rượu dùng linh dịch cô đọng từ linh khí mà ra đó. Ngâm trong đó cũng toàn nguyện thảo quý hiếm thôi. Đến ta cái này người ủ cũng chưa dám uống một giọt đâu.
"...Đừng có ra vẻ nữa đi, tuy nói là trao đổi sinh nhưng chắc không phải là bình thường trao đổi sinh đúng không. Cô muốn em làm gì thì cũng nên giải thích một chút rồi."
Giật lại chai rượu quý, Phạm Thiên tiếc không dám để dời tay cảnh giác nói.
"Tất nhiên, đây không thể nào sẽ là một việc bình thường được. Bất quá mặc dù cô rất muốn ở lại giải thích rõ ràng tường tận nhưng cô phải đi rồi. Ai bảo em là một học sinh chăm ngoan trốn gặp hiệu trưởng nên hiệu trưởng phải tranh thủ chút thời gian rảnh ít ỏi của mình để đi gặp đâu." Cô hiệu trưởng nói.
"Trong cái máy tính bảng này có chứa mấy thứ cơ bản về trao đổi sinh, cứ từ từ mà nghe. Mấy chai rượu đó là tiền của cái máy tính bảng, đừng có bảo là ăn quỵt."
Nói xong những thứ này cô hiệu trưởng cũng biến mất không chút dấu vết, chỉ để lại một cái máy tính bảng cũ muốn c·hết nằm gọn gàng trên bàn.
Trong hư không vẫn sót lại âm thanh tiếc nuối của cô hiệu trưởng vì không thể uống được chai rượu kia.
"Tao con mẹ nó cái đậu má."
Một khoảng thời gian nói ngắn không ngắn nói dài không dài nhưng lại trải qua vô số cơn bão sau.
Trải qua vài lần nghe AI của máy tính bảng đọc Phạm Thiên đã hiểu sơ về cái vụ trao đổi sinh này.
Cứ trăm năm sẽ lại có một khóa học trao đổi sinh. Cứ mỗi khóa sẽ lấy vài học sinh từ năm một hai ba ra đi trao đổi với nước bạn.
So ra không khác với trao đổi sinh bình thường một chút nào.
Trừ việc cách trao đổi không bình thường ra.
"Cái đệch, di chuyển tâm trí sang một cơ thể được chuẩn bị sẵn còn bản thể sẽ được trường bảo vệ an toàn. Nghe kiểu quái gì cũng sặc mùi mờ ám cùng nguy hiểm, có ngu mới làm."
"Trốn, tầm này chỉ có hủy kèo. Mình không tin mình còn trốn không được khỏi một người."
Không gian khẽ chấn động, một người bước ra từ hư không.
Là cô hiệu trưởng, cô ấy quay lại.
"C·hết, cô đưa nhầm. Khóa này thì phải dùng cái này mới đúng. Và đừng có nghĩ tới chuyện trốn, ấn ký của cô không phải cứ muốn là xóa được đâu."
Nói xong cô hiệu trưởng lại ẩn vào hư không không biết đi đâu mất, trên bàn là một cái máy tính bảng khác mới hơn.
"..."
Lại một hồi lâu sau, Phạm Thiên đã nghe xong cái máy tính bảng này.
Ba mươi khóa ba nghìn năm, cứ mỗi ba nghìn năm lại có một lần đại giao lưu trao đổi.
Chính là bình thường trao đổi không có gì khác so với trao đổi sinh bình thường.
Ít nhất dựa trên những gì đã biết là vậy.
"..."
Nghĩ ta tin sao, ta sẽ tin à, tin cái quỷ ấy. Bình thường cái bíp ấy. Càng che càng lộ, còn kém hai chữ nguy hiểm chớ đi được báo trước thôi được không.
Dù bão nổi cấp mười hai nhưng Phạm Thiên lại không dám làm gì chỉ vì câu nói vừa rồi của cô hiệu trưởng.
Ấn ký, mình bị đặt ấn ký từ lúc nào.
Là một ấn ký theo dõi hay còn có tác dụng khác.
Phạm Thiên không nghi ngờ việc cô hiệu trưởng dọa hắn, hoàn toàn không cần vì cô hiệu trưởng thừa sức làm vậy.
Thậm chí là khi quay lại đưa cái máy tính bảng thứ hai mới đặt ấn ký cũng có thể.
Suy nghĩ một lúc, Phạm Thiên quyết định vẫn là gọi cho Lạc Long hỏi thử.
Hắn biết quá ít mà Lạc Long lại biết rất nhiều thứ, có lẽ có thể cho chút lời khuyên, ý kiến hữu ích.
Bỗng lúc này chuông điện thoại vang lên.
Phạm Thiên tạm bỏ suy nghĩ qua một bên, nhấc máy nghe.
"Sao về sớm thế, tao tưởng mày định nghỉ một tuần cơ. Không có chuyện gì chứ." Lạc Long nói.
Oắt, tao đang định tìm mày đây. Không ngờ mày lại tự vác xác đến luôn.
"Không có chuyện gì. Mà cho tao hỏi tí, mày biết gì về vụ trao đổi sinh của trường mình không, ba nghìn năm trao đổi sinh." Phạm Thiên nói.
Lạc Long ngạc nhiên hỏi: "Hả, mày hỏi cái này làm gì. Mà sao mày biết việc này. Khoan, đừng bảo với tao là mày được chọn đấy."
"Đúng rồi."
"Mày chờ chút, tao gọi cả đám qua. Sáng mai cả đám tụ lại nói chuyện."
Nói xong Lạc Long vội dập máy chạy đi đâu mất. Có lẽ là vội đi làm nốt chỗ việc dang dở, cũng có thể vì cái khác.
Nhưng có thể chắc chắn là vụ trao đổi sinh này còn phức tạp hơn Phạm Thiên nghĩ nhiều.
Mà cũng tại một ngày liên tục nổi bão này Phạm Thiên, à không, phải là chí cường giả tiên giới Trương Hằng đã tiến thêm một bước hoàn toàn hòa làm một với cơ thể.
Lúc trước do bị cơ thể cùng cảm xúc sót lại ảnh hưởng di chứng đã hoàn toàn biến mất.
Chính Phạm Thiên hắn cũng nhận ra điều này.
Tuy chưa nắm rõ được những gì vừa xảy ra, cũng chưa hiểu gì cả. Còn cần dành ra thời gian để tìm hiểu dần dần vì việc xuyên không đoạt xá này của hắn vốn không hề bình thường nhưng lại chắc chắn được một điều rằng điều này không có hại mà chỉ càng có lợi cho những thứ sắp tới hắn định làm.