Chương 55: Mời
Một cơ sở nghiên cứu bí mật nằm dưới lòng đất của Âu Cơ.
Tuy Âu gia khác với các đại gia tộc khác, có bố mẹ Âu Cơ làm chủ cùng chỉ có mình Âu Cơ là người kế thừa, tương lai vị trí gia chủ đã nắm chắc trong tay. Dù vậy Âu Cơ để đề phòng vẫn bí mật xây dựng riêng một thế lực của mình.
Sự tồn tại của nơi này ngoài Lạc Long cùng bố mẹ Âu Cơ ra không còn người thứ năm biết đến. Kể cả vậy bố mẹ Âu Cơ cũng chỉ biết có một cơ sở bí mật ở đây, mục đích là gì lại rất ít người rõ ràng.
Thành lập chuyên vì thực hiện và phát triển một vài ý nghĩ của Âu Cơ không thuộc về Âu gia, đồng thời cũng là kho lưu trữ mẫu vật cao cấp nhưng cần phải nộp lên gia tộc.
Tại nơi sâu nhất, căn phòng kín đáo nhất với an ninh tối tân nhất, trong căn phòng đang có hai người ở đó.
Một người nam bị trói chặt trên ghế, toàn thân đen kịt với đôi mắt đỏ thẫm suy yếu đến cực hạn.
Người còn lại là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài đỏ như máu được buộc lên.
Cô đứng bên cạnh người thanh niên, trong tay cầm hai con dao mổ ánh mắt lạnh lùng cắt từng miếng thịt một trên người của đối phương.
Người thanh niên suy yếu đến mức không thể phát ra một chút tiếng kêu nào, chỉ có thể tuyệt vọng nằm đó chịu h·ành h·ạ.
Từng miếng thịt bị cắt xuống được cất vào một thiết bị đặc biệt. Máu chảy ra được đựng vào những lọ thủy tinh trong suốt.
Vừa cắt thiếu nữ vừa chửi mắng.
Vì khoảng cách xa hai người canh cửa không nghe rõ được điều gì, nhưng có thể nghe đại khái là thiếu nữ bị thanh niên ám hại và làm mất mặt. Mất mặt vì vừa mới vỗ ngực tự tin đảm bảo sẽ xử lý đối phương thì lại b·ị đ·ánh ngất, phải phiền phức người khác bảo vệ. Khi tỉnh lại mọi chuyện đã cơ bản kết thúc, không làm ra được cống hiến gì. Vẻ mặt lúc ấy, hành động lúc đó khi nhớ lại cô cảm thấy mình không khác gì đang diễn hề, làm trò cười.
Càng nghĩ cô lại càng tức, dao trong tay lại được dùng thêm mấy phần lực.
Cuối cùng, cho đến khi người thanh niên bị lóc sạch thịt, chảy cạn máu thiếu nữ mới dừng lại.
Một người mặc đồ bảo hộ đẩy xe tiến vào mang đi những thiết bị, lọ thủy tinh chứa thịt và máu của người thanh niên đi.
Rút ra khăn tay lau v·ết m·áu nhớp nháp bắn trên mặt, thiếu nữ nhẹ giọng mắng một câu.
"Kinh tởm."
"Vốn không muốn tự mình động thủ đâu, dù sao cũng là bạn học nhưng không giúp trong chiến đấu được vậy chỉ có thể bù bằng hỗ trợ thôi. Vì một loại thuốc chữa thương tốt nhất mày hay là cố chịu đựng tiếp đi."
"Người tới, mau chữa trị giúp tên này hồi phục lại."
Một giọng nói không biết truyền đến từ đâu vang lên: "Vâng" đáp lại cô gái.
Ngay sau đó là một bình chứa dung dịch màu xanh khổng lồ xuất hiện chứa người thanh niên vào trong.
Là một thiết bị chữa trị hiện đại, sản phẩm của thiên khoa kỹ.
"Thế nào rồi?"
Hai bóng người đi vào trong phòng, người đi đằng trước lên tiếng hỏi.
Cô gái không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người này.
Chậm rãi quay người, cô gái nói:
"Cũng tích được một chút rồi. Đợi một vài hôm nữa trữ đủ sẽ đem nộp cho gia tộc. Bên đó thì thế nào, xong rồi à."
Người thanh niên gật đầu nói:
"Ừ, đại khái là xử xong mấy tên không biết điều rồi. À đúng rồi Âu Cơ, chuyện đó có tin tức gì mới không."
"Vẫn chưa có, chỉ biết sắp xảy ra rồi. Nhanh nhất thậm chí là một tháng nữa. Anh với anh Thiên đi xin lỗi xong rồi à, lời hứa thế nào rồi." Âu Cơ nói.
"À ừ nhỉ, quên mất chuyện này. Bác Luân, bác cứ dựa theo những gì cháu nói hôm trước mà làm là được. Đặc biệt là nhà tên đằng kia, diệt sạch đi. Còn nhà Hạ Lạc thì...-----
-----thôi thì cứ dựa theo lời hứa mà làm, dù sao cũng có công nuôi dưỡng. Ám sát hai kẻ khốn nạn đó là được. Nhớ cử người tìm kiếm bố mẹ ruột của Hạ Lạc, tùy vào lý do bỏ rơi cô ấy mà làm."
"Làm luôn đi."
"Bác hiểu rồi." Bác Luân gật đầu nói rồi lui xuống, hiển nhiên là đi làm việc mình vừa được giao.
"Vậy anh đến tìm em là có việc gì?" Âu Cơ nói.
"Không có việc gì thì anh không đến tìm em được à." Lạc Long dang rộng tay cười nói.
"Nhanh nói hoặc ở đây nói một mình đi." Âu Cơ lạnh lùng nói.
Kết hợp với bộ đồ dính đầy máu, đôi tay nhuộm đỏ cùng mái tóc đỏ rực quả thực là tuyệt phối, tạo ra một khí chất huyết sát nữ vương lạnh lùng cao quý không cho người khác được trái lệnh.
Lạc Long không còn dám chơi đùa lập tức nghiêm túc trở lại.
"Chỗ này không hợp, tìm chỗ khác đi."
"Đi theo em!" Âu Cơ nói.
...
Đến trưa, nhà Phạm Thiên.
"Rửa bát xong chưa?" Phạm Thiên nói.
"Xong." Tuyết Lan gật đầu nói.
"Lấy đủ đồ sao."
"Đủ."
"Vậy đi thôi."
"Vâng."
Vì nghĩa trang không quá xa, hơn nữa còn khá khó để xe đi vào nên cả hai quyết định là sẽ đi bộ đến.
Tới nơi, hai người phân chia công việc cho nhau. Tuyết Lan dọn cỏ còn Phạm Thiên thì lau mộ.
Đợi khi hai ngôi mộ sạch sẽ trở lại Tuyết Lan bày ra đồ cúng đồng thời thắp hương cho bố mẹ hai người.
"Ấy c·hết, em quên mang bật lửa rồi. Đợi chút, em chạy ra quán mua cái mới." Tuyết Lan nói xong vội chay đi.
Phạm Thiên lắc đầu thở dài.
Ngồi một chút hắn lại nổi lên tâm sự nhịn không được nói ra.
"Hai người ấy, hẳn là rất hận tôi nhỉ vì đã đoạt xá con của hai người mà. Nhưng dù thấy có lỗi thì tôi cũng không hề hối hận bởi không thì n·gười c·hết sẽ là tôi. Duy nhất có thể là tôi đảm bảo sẽ cố hết sức mình tìm kiếm cơ hội cho con của mấy người."
"Về phía Tuyết Lan, tôi sẽ chăm sóc thay cho hai người. Đừng lo, tôi là xem em ấy thành em gái ruột mà đối đãi, hai người có thể yên tâm."
Trầm mặc một hồi, Phạm Thiên ngồi bệt xuống đất lưng dựa vào tường nói:
"Chán thật, cái thói quen này tưởng tốt thế mà lại thành ra không hợp với bây giờ rồi."
Ở tiên giới hắn tuy là người đứng đầu, là người có được tất cả mọi thứ nhưng lại luôn cô đơn không có ai ở bên cạnh. Cho đến lúc c·hết hắn vẫn là một kẻ cô đơn.
Chính việc không có gì để mất này đã giúp hắn hoành hành khắp nơi không chút kiêng kỵ. Tuy khi gặp khó khăn không có người giúp đỡ nhưng đồng thời cũng không có gánh nặng, có thể nói là rất tự do.
Đến với thế giới này Phạm Thiên vẫn giữ tâm thái như vậy, thêm một người em gái không gây ra quá lớn ảnh hưởng. Hắn có thể tiếp tục đi lãng, đi tìm cơ duyên.
Nếu chẳng may có đắc tội ai thì bằng vào bản sự của kiếp trước mang lại, hắn nắm chắc an toàn sống sót rút lui. Dù gặp phải chênh lệch một tinh đỉnh cách biệt cũng có thể bán đi nửa cái mạng đào thoát.
Thoải mái tự tại, tiêu dao tự do, đợi khi đủ mạnh liền sẽ quay lại trả thù.
Bởi vì không có người thân quen nên hắn hoàn toàn không sợ bị đem ra làm uy h·iếp.
Nhưng không biết từ lúc nào hắn đã vô thức dính phải một đám người, một đống quả tạ không dứt ra được.
Mà dù dứt ra được hắn cũng không muốn dứt ra.
Biết rằng như vậy hắn sẽ không thể tới lui tự do không có điểm yếu, gặp nguy hiểm sẽ không thể bỏ của chạy lấy người một mình bỏ chạy nhưng hắn vẫn dính lấy.
Đơn giản vì hắn không muốn sống một thế giống với kiếp trước cô độc một đời không có ai bên cạnh.
"Ôi trời ôi trời, như này chẳng phải từ nay về sau phải cẩn thận hơn, suy nghĩ nhiều hơn, chuẩn bị kĩ hơn à. Không thì c·hết cả đám mất."
"Mệt a chán à nhưng lại thật vui, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu gì."
"Kỳ lạ thật, hai người thấy đúng không."
"Tự dưng lại ngồi đây lẩm bẩm một mình, chắc điên mất rồi."
Vài phút sau Tuyết Lan trở lại.
Còn chưa thấy người đâu đã nghe thấy giọng từ xa xa truyền tới.
Mọi thứ xong xuôi, Tuyết Lan đưa Phạm Thiên về nhà rồi lại chạy đi ngay.
Tối nay làm cơm mời khách nên cô muốn đi mời mọi người hàng xóm thân thiết xung quanh tới ăn một bữa.
Phạm Thiên vào trong bếp, xắn tay áo lên bắt đầu nấu một bữa thịnh soạn chuẩn bị đãi khách.
Tối đến, có khoảng mười người lập nhóm cùng nhau đi đến nhà Phạm Thiên.
Đây đều là những người đặc biệt đã chăm sóc hai anh em bọn hắn lúc nhỏ.
Vừa đủ hai mâm.
"Bà Hân, chị Hiên." Tuyết Lan vui vẻ đứng dậy nói.
"Bà, chị." Phạm Thiên đi theo đứng dậy đi ra đón.
Hắn tất nhiên không biết ai đang đến, nếu nghe thấy giọng thì may ra. Cho nên việc chào hỏi này tất cả đều phải dựa vào Tuyết Lan rồi.
"Lâu rồi không gặp, hai đứa không sao chứ. Mắt cháu sao rồi Thiên." Bà Hân ôn hòa cười nói.
Thân thể to lớn kết hợp với chiều cao khiêm tốn, trông bà Hân khá là tròn. Nhưng lại sở hữu nụ cười hiền lành ấm áp tạo cho người khác cảm giác đang đứng trước một vị phật lành.
"Dạ không sao. Cháu là chức nghiệp gia mà, chút v·ết t·hương này không tính là gì." Phạm Thiên lắc đầu nói.
"Chị Hiên."
Nhìn thấy chị Hiên mặt Tuyết Lan bỗng đỏ lên vội dời ánh mắt không dám nhìn trực diện.
"E hèm, đây là thấy gái quên thân à."
"Anh Tiến, vẫn độc thân vui tính ạ?" Phạm Thiên cười cười.
"Ơ cái thằng nhóc này, xem anh mày kí đầu thần công." Anh Tiến nói.
"A đau đau đau đau, tha cho em a đau đau."
"Thôi ông đừng có mồm điêu đi. Đau cái củ bíp ấy chứ đau. Nhân đôi sức mạnh đây."
"Đủ rồi, có gì thì vào trong nói. Sao lại đứng hết ở bên ngoài thế này." Ông Tẹo hắng giọng nói.
Mọi người giật mình vội gật đầu nói phải.
Ông Tẹo thế nhưng là người già nhất, lại còn là trưởng làng, là người có uy vọng nhất nên tiếng nói rất có trọng lượng.
Chủ yếu là đứng ở trước cổng nói chuyện xác thực không tiện.
Trải chiếu bê mâm, mười hai người tụ quanh lại ngồi dưới đất ăn cơm.
Không có gì ngoài ý muốn, mọi người đều hỏi về thời gian hai năm qua của hai anh em.
Phạm Thiên trong lòng ấm áp không ngừng tăng lên.
Cảm giác ấm áp ấy là thứ mà kiếp trước hắn đến c·hết cũng không hề có được.
Ăn xong chị Hiên cùng Tuyết Lan bê bát đi rửa.
Bằng thính giác hơn hẳn người thường Phạm Thiên xa xa nghe thấy được giọng của Tuyết Lan cùng chị Hiên đã bị kiềm lại.
Vẫn là âm thanh kỳ lạ đó nhưng lần này nhanh hơn, Tuyết Lan phản kháng cũng mãnh liệt hơn.
Tiếp tục nói chuyện đến nửa đêm, mười người dù không muốn nhưng đều phải ra về. Dù sao công việc nhiều lắm, trốn một hôm là hôm sau việc đầy ngập đầu.
Tiễn tất cả mọi người về sau, Phạm Thiên hài lòng nói:
"Chuẩn bị ngủ thôi, mai sẽ bắt đầu đi chơi."
"Vâng...ơ không, cái gì, khoan đã, không đừng mà, không được." Tuyết Lan thất thanh kêu lên.
Phạm Thiên giật mình khẽ quát:
"Tuyết Lan, có chuyện gì vậy? Tại sao khí tức của em lại đang dần biến mất."
Không, không chỉ khí tức mà chính Tuyết Lan cũng đang hóa thành từng chấm sáng dần biến mất.
"Không, không được, tại sao lại là vào lúc này chứ. Rõ ràng đã sắp được rồi mà, chỉ chút nữa thôi mà." Tuyết Lan miệng liên tục nói, nước mắt kém chút chảy ra.
"Mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy." Phạm Thiên hoảng hốt hét lên.
"Bản thể, em muốn lên cấp rồi, lên tinh cấp." Tuyết Lan uất ức nói.
"Cái gì, em muốn tấn cấp...ơ khoan, đây chẳng phải chuyện tốt à. Thế em khóc cái gì." Phạm Thiên khó hiểu nói.
"Tốt cái gì, bây giờ mà trở về rồi dùng kỹ năng lại để tới đây thì đã sớm hết tuần rồi, lúc đó anh lại bận. Thế thì chơi cái gì, chẳng phải là mất luôn cơ hội quý giá này à." Tuyết Lan nức nở nói.
"...Được rồi, không phải giả vờ. Khóc cái gì mà khóc, rất thú vị sao. Tập trung lên cấp đi, tháng này anh rảnh nên không phải vội."
"Thật không?"
"Lừa mày anh được cái gì?"
"Vậy em đi đây. Rất nhanh thôi em sẽ trở lại, chờ đấy."
Tuyết Lan cười rộ lên, một nụ cười vui vẻ rồi biến thành những chấm sáng hoàn toàn tan biến trước mặt Phạm Thiên.
Phạm Thiên ngán ngẩm thở dài.
"Không cần phải đi chơi nữa vậy cũng không thể lãng phí thời gian được. Nếu đã quyết định đi con đường này thì tài lực là thứ bắt buộc phải có thật nhiều a."
Nhẹ bấm một cái ấn, pháp quyết thành.
Tám đạo tia sáng chia ra phân biệt bay tới tám nhà khác nhau.
Bay tới trước mặt bà Hân, chị Hiên, anh Tiến, ông Tẹo mọi người thời điểm tia sáng bỗng nổ tung tạo ra một hư ảnh giống hệt Phạm Thiên.
Hư ảnh này mở miệng nói chuyện không khác gì một người thật sự.
Nói lời chào tạm biệt xong hư anh tiêu tán giữa đất trời không còn lại chút dấu vết. Nếu không phải tận mắt chứng kiến tuyệt sẽ không có ai tin là vừa có một người đứng ở đây.
...
[Chào buổi sáng thưa ngài, không biết tôi có thể đưa ngài đi đâu.]
Chiếc xe hơi mượn của Lạc Long lại xuất hiện. Giọng nói của Shot ngay lập tức vang lên.
Phạm Thiên ngồi vào trong xe, thắt chặt dây an toàn nói: "Lãnh gia."
[Đã rõ, xin hãy ngồi tư thế thoải mái và tận hưởng chuyến đi.]
Tiếng động cơ vàng rền, Shot khởi động động cơ xe lao nhanh ra đường lớn.
Trưa hôm sau Phạm Thiên đã đứng trước Lãnh gia.
Bảo vệ cửa từ xa thấy Phạm Thiên tới vội vàng chạy lại đón tiếp.
"Hai bác có nhà không?" Phạm Thiên nói.
"Dạ có, mời cậu đi theo tôi." Bảo vệ cung kính nói.
Xoay người đi trước dẫn đường, bảo vệ khi đi còn cố tình dậm chân thật mạnh tạo ra tiếng động.
Biết mình mù nên cố tình tạo ra tiếng động cho mình đi theo à.
Phạm Thiên đi ở đằng sau mỉm cười.
Xem ra cây gậy dò đường mới mua này vẫn chưa cần đến rồi.
"Hả, Thiên, sao con lại ở đây. Bố tưởng con về quê chơi vài ngày rồi mà." Lãnh gia gia chủ Lãnh Vô Tinh ngạc nhiên nói.
"Dạ, có chút chuyện nên con quay lại sớm còn đi chơi thì dời về sau." Phạm Thiên nói.
"Ồ, vậy đến tìm Tuyết Nhan hả. Nó ở trong phòng tập luyện ấy."
"Không, con đến tìm hai người."
"Tìm hai ta, thế ngồi chơi chờ một chút. Đợi bàn xong chuyện làm ăn hai ta sẽ nói chuyện."
"Vâng."
Phạm Thiên nhờ bảo vệ dẫn ra ghế đá ngồi chờ.
Một đội phục vụ đi tới dọn lên đồ ăn thức uống cho Phạm Thiên ăn trong lúc chờ.
Nửa tiếng sau.
"Xong rồi, có cần gọi bà ấy luôn không. Mà ở đây nói được không hay cần nơi kín đáo chút." Lãnh Vô Tinh đi tới gần nói.
Không có dáng vẻ nhây nhây dễ dãi thường ngày, nhìn qua vô cùng nghiêm túc nghiêm khắc. Ánh mắt sắc lạnh cùng bộ đồ vest đen nổi bật lên khí chất gia chủ bậc đế vương.
"Gọi cả bác gái đi ạ, rồi tìm chỗ nào yên tĩnh một chút." Phạm Thiên nói.
"Đi kêu phu nhân, kêu bà ấy lên văn phòng của ta có chuyện cần nói." Lãnh Vô Tinh nói với một người hầu rồi đứng dậy đi trước.
Phạm Thiên theo ngay đằng sau.
Văn phòng làm việc của Lãnh Vô Tinh.
Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên.
"Vào đi." Lãnh Vô Tinh nói.
Cánh cửa được đẩy ra, một bóng người xinh đẹp bước vào.
Mẹ của Tuyết Nhan, vợ của Lãnh Vô Tinh, Lãnh gia phu nhân Lãnh Tinh Thần.
"Thiên, chào con nha." Lãnh Tinh Thần mỉm cười nói.
"Dạ vâng."
"Tìm em có chuyện gì?"
"Không phải anh mà là đứa con rể này nè. Được rồi, giờ thì nói đi, con tìm hai ta có việc gì." Lãnh Vô Tinh lắc đầu nói.
"Con sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Con cần tiền, cần thế lực, cần Lãnh gia." Phạm Thiên nói.
Hai người ngạc nhiên nhìn Phạm Thiên không nghĩ tới hắn lại nói cái này.
"Không thể nào, bọn ta vẫn luôn sẵn sàng cho con tiền và ủng hộ con mà con rể." Lãnh Vô Tinh kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, chẳng lẽ Tuyết Nhan con bé tịch thu tiền của con à." Lãnh Tinh Thần có chút tức giận nói.
"...không không không, không phải như vậy. Là con không muốn bị mang danh ăn bám nên mới từ chối nhận tiền." Phạm Thiên vội khoa tay nói.
"Cho nên con muốn nhận tiền chính đáng một chút. Đồng thời sự ủng hộ của Lãnh gia phải tiến thêm một bước chứ không phải chỉ dừng lại ở cái danh như bây giờ."
"Con đang nghiêm túc, xin hãy đem con như khách hàng bàn làm ăn mà đối đãi."
A, đứa nhóc này...
"Xin lỗi, vậy ta cũng vào thẳng vấn đề luôn đi. Con có gì, chính xác là có thể cho lãnh gia những gì." Lãnh Vô Tinh nói.
Hắn đã trở lại dáng vẻ nghiêm túc giống với khi bàn chuyện làm ăn hồi nãy.
Lãnh Tinh Thần sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc tiến lại gần ngồi bên cạnh Lãnh Vô Tinh.
"Không muốn nhưng nếu yêu cầu quá đáng mà thứ con đưa ra không đủ hoặc không chứng minh được giá trị xứng đáng thì rất tiếc, mọi chuyện hôm nay cứ xem như chưa từng xảy ra đi." Lãnh Tinh Thần nói.
Phạm Thiên gật đầu rồi lấy ra từ trong túi đồ một cái USB.
"Cái gì đây?" Lãnh Vô Tinh nhận lấy USB nói.
"Mọi thứ, công pháp, trận pháp, luyện dược chế thuốc, pha độc. Tất cả mọi thứ từ nhất đến lục tinh đỉnh cấp." Phạm Thiên nói.
"Cái gì." Lãnh Tinh Thần động dung.
Làm Lãnh gia chủ nhân một trong, nàng tất nhiên biết thứ này đáng giá cỡ nào.
Lãnh Vô Tinh thật nhanh mở máy tính lên kiểm tra dữ liệu trong USB.
Xác thực rất đáng giá, chỗ dữ liệu này dù đem bán đi cũng kiếm được một số tiền khó có thể tưởng tượng.
"Có điều thứ này chỉ giới hạn ở trong tài sản, muốn có được hoàn toàn sự ủng hộ của Lãnh gia chỉ sợ chưa đủ."
"Cái này con biết."
Phạm Thiên đặt lên bàn một trận bàn.
Bấm một pháp quyết, trận pháp được khắc trong trận bàn lập tức được khởi động.
"Đây là...mở ra ngăn cấm trận." Lãnh Vô Tinh biến sắc quát.
"Hiểu rồi." Lãnh Tinh Thần đồng thời nói.
Một màn ngăn lập tức xuất hiện bao trùm cả căn phòng.
"Đây là...loại năng lượng mới, hơn nữa còn rất mạnh. Rất giống trong tài liệu một loại năng lượng nhưng có vẻ đã bị thay đổi." Lãnh Vô Tinh khó tin nói.
"Đúng vậy, đây là sự kết hợp giữa hai loại năng lượng. Con gọi nó là hồn khí." Phạm Thiên gật đầu nói.
Con người ở thế giới này căn bản không thể tu luyện linh khí nên bắt buộc phải sáng tạo ra một loại năng lượng mới.
Lấy kiến thức cùng sự hiểu biết của hắn với linh khí, tạo ra một loại năng lượng mới thật không quá khó khăn nhưng cũng phải mất một vài trăm năm.
Đó là sáng tạo, còn cải tạo lại khác.
"Có thể đi được đến đâu?" Lãnh Vô Tinh nói.
"Tứ tinh trung phẩm, sắp thượng phẩm." Phạm Thiên đáp.
Lãnh Vô Tinh rơi vào trầm mặc.
"Cần số liệu sao?" Phạm Thiên nói.
"Không cần, những cái này tự khắc sẽ có người lo, con chỉ cần cung cấp hệ thống tu luyện là được."
"Vậy chuyện đó..."
"Có thể, từ giờ Lãnh gia sẽ ủng hộ con hết mức có thể."
"Tuyệt vời, vậy con về đây. Còn chút việc chưa xử lý xong."
"Không gặp Tuyết Nhan một chút à." Lãnh Tinh Thần nói.
"Dạ không, không nên làm phiền em ấy thì hơn. Dù sao rất mau sẽ gặp lại thôi."
Phạm Thiên đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Đợi chút!"
Lãnh Vô Tinh nhét vào tay Phạm Thiên một chiếc nhẫn cùng tấm thẻ nói:
"Tấm thẻ này liên kết với tài khoản của Lãnh gia, tiền bên trong con có thể dùng tùy ý."
"Thế cái nhẫn này là sao?" Phạm Thiên hiếu kỳ hỏi.
"Vốn định để Tuyết Nhan đưa nhưng nếu đã gặp thì bố đưa luôn vậy. Cứ chờ đi, đến lúc cần thiết con sẽ tự biết nó là gì."
Mang theo ngờ vực, Phạm Thiên đeo nhẫn lên tay ra về.
Không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, quá trơn tru, đi thẳng theo kế hoạch. Còn tưởng sẽ như trong mấy bộ phim truyện một dạng khinh thường đủ thứ, xảy ra đủ chuyện rồi phải chứng minh chứ.
Nuột.
Mang theo tâm tình vui vẻ Phạm Thiên cưỡi Shot quay về tiểu quán của bản thân.