Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 54: Kịch chiến




Chương 54: Kịch chiến

Chương 54: Kịch chiến

Tiếng chuông thông báo của điện thoại nhẹ vang tinh một tiếng.

"Tin nhắn của tao."

Lạc Long nói rồi lấy điện thoại ra từ trong túi quần.

Là tin nhắn của Âu Cơ. Giờ này thì có chuyện gì được nhỉ?

Đọc tin nhắn Âu Cơ gửi, sắc mặt Lạc Long bỗng biến đổi trở nên quái quái. Giống như vừa thấy một cái gì đó rất khó xảy lại xảy ra ngay trước mắt mình.

"Âu Cơ dẫn em mày đi chơi cho khuây khoả rồi, tối về. Mày may đấy, có thêm chút thời gian để suy nghĩ."

Âu Cơ gửi tin nhắn cho hắn nói rằng vì Tuyết Lan trông quá tức giận nên đã đưa em ấy đi siêu thị mua đồ cho khuây khoả.

Hai chị em khá hợp gu ăn mặc, lại nói chuyện thú vị nên càng chơi càng thân càng nói càng quen. Cuối cùng cả hai đưa nhau đi chơi luôn.

Đối với cái này hắn mặc dù rất cạn lời nhưng hai người thân thiết được như vậy cũng tốt.

"Ừ." Phạm Thiên đáp.

"Tao đưa mày về rồi tao cũng phải về đây. Có nhiều việc cần tự tao giải quyết."

"Ừ."

Lạc Long trầm mặc một chút, hỏi.

"Mày thích ăn shit lắm à?"

"Ừ...ơ cái đờ mờ mờ con chó này."

Phạm Thiên phẫn nộ đè Lạc Long ra tẩm quất một trận.

Từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết cùng xin tha vang lên.

Nếu không phải xe có cách âm tốt thì người đi đường đã nghe cả rồi. Chuyến đi này cũng sẽ biến thành một cái kì lạ chuyến xe, sẽ gầy xe bus.

Về đến cửa hàng, Lạc Long dìu Phạm Thiên lên phòng rồi nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi hắn không quên lo lắng dặn dò Phạm Thiên đủ điều, chuẩn bị đủ các đồ dùng có thể cần thiết để ở chỗ gần và dễ lấy.

"Mày----

-----đang là mặt gốc đúng không? Chính là mặt con gái đó." Phạm Thiên chần chừ hỏi.

"Đúng rồi, sao vậy. Bộ tao không được dùng mặt của chính mình à." Lạc Long gật đầu nói.

Thừa nhận thì thừa nhận, dù sao không phải cái gì quá đặc biệt nên hắn không cần che lấp cái gì.

"À thì cũng không có gì, chỉ là sở thích của mày thật...đặc biệt. Thật sự rất rất có ý nghĩa." Phạm Thiên không biết nói gì cho phải.

Hả.

Lạc Long ngu người chưa hiểu ý của Phạm Thiên lắm.

Sau vài giây nghiền ngẫm hắn như đã hiểu ra gì đó.

"Có lẽ...bản năng làm mẹ của tao trỗi dậy chăng. Đúng không hả Con Trai cưng của mẹ."

"CÚT."

Phạm Thiên với lấy cái gối đầu giường quật Lạc Long túi bụi.

Tất nhiên là không ngu mà ở lại, Lạc Long trêu chọc thêm vài câu rồi vui vẻ cắp đít chạy về.

Căn nhà một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Ngồi nhàm chán một hồi Phạm Thiên quyết định đi ngủ.

Hắn cần để cho bản thân được thư giãn một chút. Mà lúc này ngủ là biện pháp tốt nhất.

...

"Muốn đi đâu nữa không?" Âu Cơ hỏi.

"Có ạ, đi cái công viên mà lần đầu anh đi cùng với anh chị đi." Tuyết Lan gật đầu cười nói.

"Được, ra xe thôi."

Trên xe, thấy Tuyết Lan ngồi chăm chăm nhìn vào điện thoại như đang chờ gì đó Âu Cơ có chút khó chịu.

"Vẫn giận anh ấy à?" Âu Cơ hỏi.

"Không." Tuyết Lan nhẹ lắc đầu, đáp:

"Em chỉ là khó chịu khi b·ị đ·ánh ngất, em muốn một câu trả lời."

"Hửm, muốn nghe chuyện về anh Thiên không. Tuy là chị không biết nhiều nhưng những thứ đã xảy ra trong sự kiện này chị vẫn biết một chút."

"Thật ạ, em còn đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra trong đó nhưng chắc anh không kể cho em đâu. Nếu chị chịu kể thì tốt quá."

"Ừ, nghe kĩ nha. Mọi thứ bắt đầu từ..."

...

Đêm đến, đại khái là chín giờ tối.

Sau một buổi chiều nằm ngủ, Phạm Thiên tỉnh dậy.

Rời khỏi giường, hắn nếm thử đưa tinh thần lực ra ngoài.

Từng sợi thần thức từ từ thẩm thấu ra không gian xung quanh.

"A."

Phạm Thiên kêu đau một tiếng, một tay ôm đầu một tay vịn lấy giường không để bản thân ngã xuống.

Rõ ràng tinh thần lực của hắn là có, còn rất dồi dào là đằng khác nhưng cứ mỗi khi nếm thử sử dụng thần thức thì đầu lại đau như búa bổ.

"Đây là...tổn thương đến căn nguyên rồi." Phạm Thiên lẩm bẩm.

Cái này không vội được, phải từ từ, c·hết tiệt. Tuyết Lan vẫn chưa về à, lên trên sân thượng ngồi chút vậy.

Cũng may Lạc Long trước khi đi đã dọn sạch hết những thứ cản trở không cần thiết. Chính hắn cũng rất quen thuộc ngôi nhà này nên di chuyển quanh trong nhà không quá khó khăn.

Bá·m s·át vào tường, Phạm Thiên cẩn thận từng chút một đi lên sân thượng.

Một bầu trời đêm đầy sao, từng đợt gió thổi qua.

Bên dưới là xe cộ đi đầy đường, đèn điếc chiếu sáng khắp cả.

Xa hơn chút là các tỏa nhà cao tầng với ánh đèn sáng trưng rực rỡ lấp lánh.

Một cảnh tượng ban đêm tuyệt đẹp nhưng Phạm Thiên lại không thể nhìn thấy được. Hắn chỉ có thể ngồi im cảm nhận từng cơn gió thổi qua đi.

Hắn ngồi đó ngẩn người, rồi từ ngẩn người thành trầm tư, rồi lại từ ngẩn người chuyển thành hoài nghi.

Hắn hoài nghi về chuyến đi lần này là đúng hay sai, nghĩ về mọi thứ được mất lợi hại.

Trong sự kiện, không thể nghi ngờ cả bọn đã đạt được chỗ tốt rất lớn. Nhưng mất đi lại càng nhiều hơn. Nhiều đến mức hai bên đã không thể đem ra so sánh với nhau.

Chỉ tính bản thân mình có được một lượng lớn tài nguyên như nguyện thảo nguyện dịch hay nguyện thạch và nội đan yêu thú.

Không chỉ vậy còn tấn cấp lên tứ tinh, cấp bậc mà hơn một nửa chức nghiệp gia không thể hoặc phí cả đời mới đạt được.

Tứ tinh không chỉ là nhảy vọt về sức mạnh mà còn có tuổi thọ.

Lên tứ tinh thì có thể thoải mái chăm lo cho gia đình, không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc. Có thể đảm bảo gia đình sống bình ổn đến cuối.

Lên tứ tinh là thay đổi bậc giai trong xã hội, là rất nhiều sự biến hóa cho cuộc đời.

Đối với người khác, có thể lên được tứ tinh kết quả này đủ rồi. Cho dù phải trả giá bao nhiêu; như nào đi nữa chỉ cần lên được tứ tinh là được.

Đó là đối với những người khác, là với những người bình thường.

Còn với hắn, hắn không có thiếu tài nguyên tu luyện. Tuy không dư dả nhưng đủ dùng, cùng lắm hắn ăn bám nhà vợ là được.

Hắn cũng có nắm chắc một trăm phần trăm đột phá tứ tinh trong vòng một năm tới. Sự kiện lần này chỉ giúp đẩy nhanh tiến độ hắn đạt được thứ mà mình chắc chắn có được trong tương lai.

Hắn xác thực thiếu thời gian. Hắn đúng là muốn tranh thủ mạnh lên nhanh nhất có thể nhưng cái giá cho sự rút ngắn này là quá đắt, hắn thà phí thêm một năm còn hơn.

Những người xung quanh, tất cả đều gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Còn có những người vô tội không liên quan đến cũng bị hắn dụ dỗ, kéo vào và hại c·hết.

Tương lai sáng sủa tiền đồ sáng lạn cứ như vậy đem vứt. Không chỉ hại c·hết họ mà còn hại cả gia đình họ, khiến họ đau buồn vì mất đi một thành viên trong gia đình, một trụ cột tương lai.

Còn có chia rẽ một mối tình, một cặp đôi bằng sinh tử tương cách.

Về chính bản thân hắn.

Vì quá l·ạm d·ụng việc thiêu đốt thọ nguyên thọ mệnh tinh huyết nên cơ thể hắn đã xảy ra một phản ứng đặc biệt nào đó. Có phần giống khi con người uống quá nhiều thuốc sẽ sinh ra kháng thể. Điều này đã hạn chế đi một thủ đoạn vượt cấp chiến đấu của hắn vì hắn đã không thể kiểm soát được nữa.

Vào lần tới rất có thể sẽ là trực tiếp thiêu đốt toàn bộ mọi thứ đánh ra một đòn cuối cùng thật sự rồi c·hết đi.

Đây đã là tìm c·hết hành vi, không còn áp dụng trong chiến đấu được nữa.

Cơ thể cùng tinh thần liên tục bị đẩy vượt qua cực hạn, tuy may mắn nhặt lại được một mạng nhưng đã hoàn toàn trọng thương đến không thể tưởng tượng nổi.

Đừng nhìn hắn bây giờ lành lặn không chút v·ết t·hương, đó là vì cái này đã ảnh hưởng đến tận sâu căn nguyên chỉ có lấy thời gian đến mài mới có thể hồi phục chầm chậm từng chút một.

Việc này khiến hắn trong một khoảng thời gian tới không thể tu luyện được.

"Chậc, nhiều ghê ta. Chưa gì đã thấy được không bao nhiêu mà mất thì một đống rồi. Để xem còn gì nữa nào." Phạm Thiên tự giễu bản thân một câu.

Một người bí ẩn xuất hiện túm lấy hắn từ phía sau, tay phải cầm dao kề cổ đe dọa:

"Ngồi yên không được động đậy. Còn quý cái mạng của mình thì ngoan ngoãn chút."

Người đó nói bằng chất giọng khàn khàn.

"Được rồi Tuyết Lan, đừng nghịch nữa. Hôm nay anh hơi mệt nên nghỉ đi." Phạm Thiên mệt mỏi nói.

Người bí ẩn giữ im lặng không di chuyển, con dao càng kề sát vào cổ hơn.

Phạm Thiên hơi nhíu mày.

"Anh bảo là không được, em đây là lời của anh cũng không thèm nghe rồi."

Người bí ẩn vẫn giữ im lặng.

Sau một chút thì một giọng nói khác vang lên từ phía sau.

"Làm sao anh nhận ra em được, thật không công bằng." Tuyết Lan hậm hực đi đến ngồi bên cạnh Phạm Thiên.

"Đùa, em gái mình sao lại không nhận ra được chứ. Huống chi hai quả dưa hấu của em đè anh đều muốn c·hết rồi, có thể không nhận ra được sao." Vừa cười, Phạm Thiên vừa nói vừa đưa tay trái lên xoa đầu Tuyết Lan.

"Nói điêu, cơ thể của anh rõ ràng là vẫn chưa hồi phục lại cảm giác."

"Hả, sao em biết." Phạm Thiên bất ngờ nói.

Tuyết Lan phồng mang trợn má lên nói:

"Tảng đá lạnh em để ở người anh nãy giờ, có thấy anh kêu gì đâu. Không kêu lạnh cũng không thấy ướt, rõ ràng là chưa hồi phục."

Ặc, còn có loại chiêu này.

Phạm Thiên cảm thấy khả năng suy nghĩ của mình có chút không đủ dùng vì lối tư duy của Tuyết Lan ảo quá, hắn không hiểu làm vậy với anh mình để làm gì.

"Huyết mạch cảm giác, lúc em đến gần thì anh đã cảm nhận được." Phạm Thiên cố tìm ra một cái hợp lý do có thể thuyết phục được Tuyết Lan.

"Thật không vậy, huyết mạch cảm ứng thứ này thật có tác dụng sao." Tuyết Lan vẫn hơi nghi ngờ nói.

"Thật." Phạm Thiên chắc như đinh đóng cột nói.

"Được a, anh nói phải liền phải đi." Tuyết Lan lười nói tiếp chuyện này.

Thấy Tuyết Lan không hỏi cố nữa Phạm Thiên mới nhẹ thở phào an tâm.

Tất nhiên không phải cái gì huyết mạch cảm ứng. Bọn hắn còn chưa đủ mạnh để có loại phản ứng này.

Phạm Thiên dám ngồi trên đây tất nhiên là đã có chuẩn bị, hắn vẫn còn có một tay.

Cho nên khoảnh khắc Tuyết Lan về đến nhà cũng như tiếp cận hắn đã lập tức bị lộ.

Tuyết Lan ngồi tư thế thoải mái, ánh mắt quăng về hướng đằng xa.

Là phía nhà của hai anh em bọn họ.

"Anh không có gì để nói với em à?"

Phạm Thiên dừng lại, tay trái xoa đầu cũng dừng lại theo.

"Anh xin lỗi."

Hắn nhẹ nhàng nói.

"Không cảm thấy có lỗi sao?"



"Có."

"Không thấy hối hận à?"

"Không."

Phạm Thiên ra hiệu cho Tuyết Lan dừng lại.

"Anh biết anh có lỗi nhưng anh tuyệt sẽ không hối hận, đây là điều anh phải làm, là một phần trách nhiệm. Nhưng anh thề..."

Tuyết Lan chặn lại miệng của Phạm Thiên, ngồi xuống trước mặt hắn nói:

"Em biết, em đã nghe chị Âu Cơ kể rồi. Cho nên em sẽ không trách anh. Nhưng là một người có lỗi anh không phải nên làm chút gì đó thể hiện hối lỗi chi ý sao."

Mở to đôi mắt mù ra nhìn cô em gái trước mặt, mọi lời định nói ra đều bị Phạm Thiên nuốt trở vào hết.

"Được, lỗi của anh. Xong việc chúng ta dành ra vài ngày đi chơi thì thế nào."

"Không ảnh hưởng đến việc tu luyện của anh chứ."

"Không hề."

"Tuyệt vời, em đúng là yêu anh c·hết mất." Tuyết Lan nhảy cẫng lên vì vui vẻ.

Hết thơm hai má rồi lại dí đầu Phạm Thiên vào cặp dưa to tròn khủng bố của mình, Tuyết Lan cười tít mắt không dừng lại được.

"Được rồi được rồi, thôi đủ rồi. Hôm nay là dịp đặc biệt nên mới vậy nên bỏ ra đi. Còn tiếp tục anh sẽ c·hết vì ngạt thở mất."

Tuyết Lan giật mình vội thả Phạm Thiên ra.

"Hì hì."

Hì hì cười, cô lè lười gõ nhẹ vào đầu một cái xin lỗi rồi ngồi xuống chỗ cũ.

Sau một hồi yên lặng, Tuyết Lan hỏi:

"Anh, đang nghĩ về việc đó à."

Phạm Thiên lắc đầu.

"Không muốn nhưng em giống chị Tuyết Nhan. Đó không hoàn toàn là lỗi của anh. Sẽ không có ai trách anh. Anh cũng chỉ cần thực hiện đúng lời hứa là được. Đã là quá khứ thì cứ để nó qua đi, đừng quan tâm đến cũng đừng để nó ảnh hưởng đến hiện tại. Và hơn hết, đối với các anh chị, anh là làm đúng. Đối với em, anh làm gì cũng đúng."

Tuyết Lan nghiêm túc nhìn Phạm Thiên nói.

Bật cười lắc đầu, Phạm Thiên có chút khó tin:

"Không nghĩ tới anh cũng có ngày bị dạy đời, lại còn là bị đứa em gái của mình dạy. Anh hiểu rồi, em không cần lo nữa đâu. Đi ngủ sớm chút, mai chúng ta sẽ về quê."

"Vâng."

Tuyết Lan đứng dậy chạy xuống dưới nhà.

Một lát sau quay lại với một cái chăn, cô đắp cho Phạm Thiên xong mới an tâm đi ngủ.

"À đúng rồi, tóc trắng rất hợp với anh đó."

Phạm Thiên chỉ có thể lắc đầu cười.

Chính mình phải may mắn cỡ nào mới có được cô em gái như này cùng đám bạn nhỉ.

Em ấy nói đúng, chính mình không cần phải quá để ý, làm đúng bản tâm không thẹn với người, thế là đủ rồi.

Nếu được mà nói, có lẽ, mình có thể thành thiên hạ đệ nhất đùi, để con bé chỉ ôm liền vô địch. Như vậy liền không cần lo an nguy rồi.

Chậc, bành trướng a.

Phạm Thiên hạ xuống đời này thứ nhất quyết tâm.

Kéo theo cái chăn, Phạm Thiên trở lại phòng ngủ.

...

Sáng hôm sau, Phạm Thiên tranh thủ dậy trước Tuyết Lan, tự mình vào bếp nấu bữa sáng.

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ bài học hôm đó.

Nên hoặc là húp mì hoặc là để Tuyết Lan nấu cho một bữa hắc ám vô tận lưu bữa sáng cho mà ăn. Mà cả hai hắn đều không muốn nên đành tự mình ra tay vậy.

"Oa, thật thơm. Tay nghề của anh lại nâng cao rồi."

Tuyết Lan vừa mới ngủ dậy, đi đánh răng rửa mặt xong đã ngửi thấy mùi thơm lừng của bữa sáng.

Phụ Phạm Thiên dọn đồ ăn ra bàn, Tuyết Lan lập tức bắt đầu thưởng thức bữa sáng đã lâu chưa được ăn này.

"Ngon quá." Tuyết Lan ăn đến hai mắt tỏa sáng.

"Tất nhiên, đây là thịt yêu thú, chất lượng không phải nghi ngờ là tốt vô cùng. Gia vị tự làm được pha chế bằng các loại nguyện thảo, mùi vị có thể ko tốt sao." Phạm Thiên ngồi ở đối diện cười nói.

Ăn xong Tuyết Lan thuần thục đem bát đi rửa.

Ngồi trở lại bàn, Tuyết Lan hiếu kỳ hỏi:

"Sao anh nấu ăn được hay vậy? Nhìn không có vẻ gì là bữa sáng của một người không nhìn thấy được nấu."

"Hử, thắc mắc lắm à." Phạm Thiên nói.

"Vâng."

"Dễ thôi, không có gì đặc biệt. Anh từ sớm đã bày một trận phản âm phong ở trong nhà bếp. Nó giúp anh sử dụng sóng âm để nhìn như loài dơi hay cảm nhận gió để biết được vị trí của vật. Gia vị anh để trong túi đồ có hệ thống giúp đỡ nên khó lấy lộn lắm."

"Ra là vậy, vậy chẳng phải cái trận pháp này có tác dụng rất lớn sao." Tuyết Lan bừng tỉnh, vỗ tay cái bốp nói.

Phạm Thiên lắc đầu.

"Không được, hạn chế quá nhiều. Phạm vi nhỏ, dễ bị lẩn trốn qua, quá mất thời gian bày trận."

Kì thật hắn có rất nhiều thủ đoạn để có thể nhìn hoặc ít nhất là tương tự nhưng đều có quá nhiều hạn chế, không thể vận dụng lập tức hay di chuyển thoải mái.

Biện pháp tốt nhất là đợi một tháng sau khi đã hồi phục được phần nào, lúc đó hắn sẽ có thể sử dụng lại thần thức.

Tuyết Lan thất vọng rũ cặp mắt xuống, trong miệng thì thầm:

"Đợi em đủ mạnh nhất định sẽ hồi phục đôi mắt đó."

"Anh sẽ chờ."

Tuyết Lan đột nhiên vỗ bàn đứng dậy.

"Được rồi, không nói về mấy cái này nữa. Vốn em muốn anh đưa em đi nhưng tình hình này rõ là không được rồi. Hết cách, chúng ta tranh thủ bắt xe về quê thôi."

Ý định ban đầu của Tuyết Lan là đến sớm vài hôm để về quê sớm, như vậy có thể có chút thời gian riêng cho hai người.

Ai ngờ Phạm Thiên lại về muộn hơn một ngày.

Sau đó lại biết Phạm Thiên đã là tứ tinh, có thể bay thì tạm gác lại chuyền về quê qua một bên.

Kết quả vừa quên xong lại biết Phạm Thiên b·ị t·hương, lại còn mất thêm một ngày đi xin lỗi.

Cuối cùng kế hoạch của Tuyết Lan xem như triệt để phá sản.

Cũng may Phạm Thiên đã hứa sẽ đi chơi cùng sau, nếu không Tuyết Lan có thể tại chỗ tức nổ tung.

"Em vừa tra lịch xe khách rồi, chúng ta phải nhanh lên vì chuyến xe tiếp theo chỉ còn mười năm phút thôi." Tuyết Lan nói.

"Quá chậm, lại còn rắc rối nữa. Giúp anh gọi cho thằng Long."

Phạm Thiên lấy điện thoại của mình đưa cho Tuyết Lan nói.

Trong danh bạ không có quá nhiều số. Cũng liền của Tuyết Lan, Tuyết Nhan, Lạc Long, Âu Cơ, Thánh Gióng cùng bố mẹ Tuyết Nhan bảy người.

Tuyết Lan rất nhanh đã tìm thấy số của Lạc Long.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Từ đầu bên kia, giọng của Lạc Long mang theo chút tức giận hỏi:

"Có chuyện gì?"

Phạm Thiên không thèm để ý nói:

"Cho tao mượn con xe, đang cần về quê."

"Mười năm phút nữa xe tới nơi."

"Ok, đang làm gì mà căng thế."

"Xử lý chút chuyện, vắng nhà một tháng mà có vài đứa tưởng tao đi luôn."

"Ừ, đừng nóng, xong chuyện này cả bọn lại đi ăn. Tao bao."

"Nhớ mồm."

Nói xong Lạc Long liền dập máy.

Đậu, dập máy luôn rồi.

"Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi xe riêng." Phạm Thiên nói.

Tuyết Lan gật đầu, cũng không hỏi nhiều đi thẳng vào phòng soạn đồ.

Không có gì nhiều, chủ yếu là cầm theo chút tiền để phòng hờ.

Quét dọn đồ đạc trong nhà cho gọn gàng sạch sẽ sau, Tuyết Lan dìu Phạm Thiên ra ngoài cổng đợi xe.

Vừa đúng mười năm phút, một chiếc xe không người lái chạy tới đỗ lại trước cửa hàng.

[Chào ngài, tôi là AI của xe modensesteri 19 XIV, cứ gọi tôi là Shot, đây là tên chủ nhân đặt cho tôi. Dựa theo mệnh lệnh của chủ nhân, tiếp theo tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngài.]

Chiếc xe vang lên một đạo điện tử thanh âm, đồng thời cửa xe cũng được mở ra để lộ phần nội thất sang xịn mịn bên trong.

"Oa, hãng xe moden đời mới nhất bản sesteri mã 19 XIV, hơn nữa còn là bản đặc biệt chế tạo riêng được độ toàn bộ lên max cấp. Một từ thôi, xịn." Tuyết Lan ngất ngây trước vẻ đẹp của Shot.

Tuy không phải quá yêu thích xe nhưng đồ tốt thì mùi thơm, cô làm sao có thể không biết được giá trị của chiếc xe này.

Ngồi vào trong xe, Tuyết Lan đưa ra tọa độ cho xe rồi để Phạm Thiên xác nhận.

[Đã rõ, xin hai người hãy ngồi tư thế thoải mái nhất và tận hưởng chuyến đi này. Dự kiến thời gian đến đích là nửa ngày, nếu hai vị đang vội có thể điều chỉnh tốc độ.]

[Và giờ thì...đi thôi.]

Vừa nói xong động cơ xe phát ra một tiếng oanh minh, Shot lập tức phóng như bay phóng đi.

Trong xe, Tuyết Lan ngồi sướng không chịu được.

Ghế êm, nhạc nhẹ, nhiệt độ được điều chỉnh vô cùng thoải mái, ánh sáng dịu dàng, có đồ uống cùng điểm tâm.

Ti vi siêu lớn cùng máy tính siêu xịn chơi game mượt hơn em gái vừa 18 nhà bên.

Khả năng giảm xóc tuyệt vời giúp người ngồi trong xe không hề cảm thấy khó chịu.

"Oa ha ha quả không hổ là modensesteri 19 XIV, thật sự quá tuyệt vời."

"Em hình như rất thích xe nhỉ, là mới có à." Phạm Thiên nói.

Hắn nhớ Tuyết Lan đâu có thích xe lắm đâu. Chẳng lẽ một năm qua gặp phải chuyện gì.

"Dạ không."

Tuyết Lan lắc lắc đầu nói:

"Không hẳn là thích mà là chiếc xe này thật sự quá tuyệt vời, hẳn là nó đắt lắm."

Thôi toang, sẽ không phải đã để ý đến chiếc xe này rồi chứ.

Phạm Thiên trong lòng run lên vì sợ hãi.

"Đáng tiếc đây không phải xe của anh." Tuyết Lan tiếc nuối thở dài.

"Hả, em không muốn có nó à?" Phạm Thiên giật mình nói.

"Có chứ, nhưng xe này đâu phải của anh." Tuyết Lan lại thở dài một hơi.

Hình như, có chút khác rồi. Một năm thời gian đúng thật là đủ lâu.

Phạm Thiên tự nhủ.

"Ấy, cảnh cửa sổ bên này đẹp vậy." Tuyết Lan nhìn ra cửa sổ bất ngờ nói.

[Thưa ngài, tôi có thể hỏi một chút được không?] Shot nói.

"Có thể, cứ hỏi đi." Phạm Thiên đáp.

[Tôi không hiểu, ngài rõ ràng đã mù vậy tại sao lần trước ngài cùng chủ nhân lại nói về cảnh đẹp bên ngoài vậy ạ.]

"Cái này khá khó giải thích, chỉ là nội dung nó không đơn giản như vậy thôi, cứ hiểu như vậy là được." Phạm Thiên cười nhạt.

Có tư duy của bản thân chứ không đơn thuần là AI, công nghệ thật cao a, đã sắp chạm tới ranh giới của sinh mệnh rồi.

[Còn một câu hỏi nữa ạ. Nhưng nó không quá quan trọng nên nếu ngài không thích thì không cần trả lời cũng được.]



"Cứ hỏi đi."

[Bình thường chủ nhân lúc đi xe hay kể về ngài, trong các câu chuyện tôi thường thấy ngài có xưng ngươi ta. Nhưng cách xưng hô này đâu thông dụng trong nước.]

Đệch, vẫn quen mồm dùng cách xưng hô của tiên giới chưa sửa được.

"Đọc tiểu thuyết nhiều nên nó bị lậm ấy mà. Dù sao không thông dụng chứ không phải không ai dùng, không ảnh hưởng lắm. Có chuyện gì không?" Phạm Thiên nói.

[Không ạ, chỉ đơn thuần là tò mò thôi.]

"Ừm, em cứ tự nhiên, anh chợp mắt một lát." Phạm Thiên nói.

Nói là chợp mắt cũng chính là chữa thương, hắn vẫn luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra. Đặc biệt là Hoàng Anh đã chạy thoát, đây là chuyện không thể không để tâm tới.

...

Nửa ngày sau, cả hai đến nơi.

[Thưa ngài, đã đến địa điểm chỉ định.]

Giọng nói điện tử của Shot vang lên.

Bước xuống xe, Phạm Thiên không nói không rằng, yên lặng lắng nghe.

Vẫn là những âm thanh trẻ con nô đùa, tiếng xe máy chạy trên đường cùng tiếng rao bán đồng nát.

Hắn trở lại rồi.

Thu Shot vào trong túi đồ, Phạm Thiên cùng Tuyết lan mang theo mong đợi mở cửa vào trong.

Khụ khụ khụ.

Cửa vừa mở đã có lượng lớn bụi đập thẳng vô mặt hai người.

Một năm, một năm không quét dọn căn nhà đã bám đầy bụi bẩn cùng mạng nhện, trở thành như nhà ma một dạng.

Nhấc tay kết ấn, Phạm Thiên điều động hồn lực muốn thi triển một lần đại thanh tẩy làm sạch cả căn nhà.

Đè chặt tay hắn lại, Tuyết Lan hỏi:

"Anh định làm gì?"

"Thì làm cái kỹ năng rửa nhà cho nhanh, dọn tay lâu lắm." Phạm Thiên đương nhiên nói.

"Đừng có đùa, anh không xem lại bản thân hay sao mà còn cố. Một căn nhà dù lại bé cũng không phải chuyện đùa."

Phạm Thiên bất đắc dĩ thả tay nói:

"Vậy được rồi, dọn tay thì dọn tay đi. Hai người chắc chỉ một lúc là xong thôi."

"Không được, anh còn nhìn được nữa đâu mà dọn, để yên đó em làm cho."

Tuyết Lan nói bằng giọng điệu không cho phép cãi lại.

Phạm Thiên há to miệng không nói nên lời. Thật lâu sau hắn buột ra một câu:

"Em thay đổi thật rồi...nhưng ít nhất anh phải được làm mấy việc đơn giản nhẹ nhàng."

Tuyết Lan gật đầu đồng ý.

Cô biết đây là giới hạn của Phạm Thiên, không thể thuyết phục thêm được nên đồng ý thẳng cho nhanh.

Nói thì nói vậy nhưng công việc thật ra không nhiều lắm.

Trước khi đi học Phạm Thiên đã cùng Tuyết Lan và Tuyết Nhan dọn qua một lượt thật sạch sẽ. Do vậy mà chỉ một năm thời gian ngắn ngủi còn chưa đủ để hỏng hóc quá nhiều đồ đạc. Những thứ dễ tạo ra vết bẩn khó xử lý đều được dọn sạch. Cho nên công việc chủ yếu vẫn là quét sạch bụi bẩn mạng nhện.

Tuy là một cái người bình thường không tinh không cấp nhưng Tuyết Lan vẫn là một cái phân thân do kỹ năng tạo ra, sức khỏe tốt hơn người cùng lứa nhiều lắm.

Chỉ trong một buổi chiều, vài lần chạy tới lui của Tuyết Lan và sự giúp sức có thiếu cũng không ảnh hưởng của Phạm Thiên, căn nhà đã được làm sạch như vừa mới xây xong. Từng góc nhỏ ngõ hẹp hay đồ đạc trong nhà đều được lau chùi sạch sẽ. Cảm tưởng lau thêm lúc nữa có thể soi gương được luôn.

Đó là những gì cả hai anh em đã nghĩ. Sự thật chứng minh đồng anh đồng em lau cái nhà không sạch. Có hay không được nửa cái nhà cũng khó khăn.

Chưa kể còn làm hỏng thêm đồ trong lúc lau dọn.

Thật sự là t·hảm h·ọa của ngành công nghiệp dọn dẹp thuê.

"..."

"..."

Hai anh em nhìn nhau trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

Phạm Tuyết Lan, người chưa từng phải sờ vô nấu ăn cũng như việc nhà bao giờ.

Phạm Văn Thiên, mù bức tiểu nam nhân tay sờ không thấy việc.

Một cộng một bằng hai, hai anh em phối hợp hủy diệt một căn nhà.

"Hay là, chúng ta ra ngoài ăn đi." Phạm Thiên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

"Tuyệt, hôm nay đi ăn phở bò được không. Tầm này ăn phở phải gọi là hết ý." Tuyết Lan vội gật đầu.

"Được, em thích là được, đi thôi."

Hai anh em dẫn nhau ra quán phở gần nhà ăn tối.

Nửa tiếng sau, một đội ngũ dọn dẹp chuyên nghiệp của công ty dọn dẹp tới.

Dựa theo ý muốn của người thuê cả đội trực tiếp tiến vào bắt đầu làm việc.

"Go go go go, lẹ lên, lần này kèo lớn đó. Nếu xong vụ này thì được bo không ít đâu." Đội trưởng của đội dọn dẹp thúc giục.

Hai tiếng sau, mang theo sự hài lòng họ để lại căn nhà sạch sẽ sáng bóng mà vui vẻ rời đi.

"Tám rưỡi, dựa theo bên công ty nói thì nửa tiếng di chuyển cùng hai tiếng làm việc đã xong rồi." Tuyết Lan nhìn đồng hồ nói.

Phạm Thiên gật đầu.

Hắn đang suy nghĩ vài điều.

Đến tứ tinh con người đã có thể hoạt động không cần ngủ trong một tháng. Nhưng ngoài ra hắn còn là một nguyên anh tu sĩ, bình thường dựa trên lý thuyết đã không còn cần phải ngủ.

Ngủ là để thả lỏng bản thân, thư giãn tâm thần giúp cơ thể đạt được nghỉ ngơi, hồi phục ở mức độ lớn nhất.

Tuy nhiên đối với hắn lúc này không phải là để bản thân được thả lỏng, tuyệt đối hồi phục mới là thứ hắn cần.

Cái gọi là tuyệt đối hồi phục chính là hai bốn tiếng một ngày chuyên tâm khống chế cơ thể phối hợp với các yếu tố bên ngoài để tăng mạnh khả năng hồi phục.

Nếu như bây giờ hắn ngủ vậy hồi phục chính là cái bíp, đơn giản vì đâu có khống chế được cơ thể.

Uống nốt cốc cà phê trong tay, Phạm Thiên trầm ngâm nói:

"Tuyết Lan, em nói xem, về cơ bản em vẫn là một cái thuật pháp phân thân được tạo ra bởi kỹ năng đúng không."

Tuyết Lan gật đầu: "Đúng vậy."

Phạm Thiên tiếp tục nói:

"Cũng tức là dù cơ thể không cấp bậc nhưng không hoàn toàn là người bình thường."

"Có thể nói là vậy."

"Vậy em cần ngủ không, chính xác là ba nhu cầu cần thiết của con người có cần không."

"Vẫn cần, vì ở cách xa bản thể không cung cấp được năng lượng nên vẫn phải ăn ngủ đầy đủ như một con người bình thường để duy trì tồn tại."

Dừng lại một chút suy nghĩ, Tuyết Lan nói tiếp:

"Bất quá em mới rời khỏi bản thể vài ngày, năng lượng còn lại rất nhiều. Ăn ngủ đối với em chỉ là tiết kiệm, hạn chế tiêu hao chứ em hoàn toàn có thể không ăn không ngủ mà không ảnh hưởng gì."

"Ngoài ra bởi vì là anh em ruột, thông qua một vài cách thức đặc biệt anh có thể thay bản thể bổ sung năng lượng cho em."

"Còn rất nhiều cái khác nữa, dựa theo mô tả kỹ năng của hệ thống thì kỹ năng phân thân này rất toàn diện. Nếu không phải muốn tránh rắc rối do anh chưa về hay b·ị t·hương thì em đã không ngủ mà dành cả ngày để đi chơi rồi."

"Là vậy à." Phạm Thiên nói.

Quả thật là một cái kỹ năng mạnh mẽ đến quá đáng. Một kỹ năng như vậy lại bị cho đi dễ dàng. Xem ra sự việc này so mình đoán muốn phức tạp hơn nhiều lắm. Vị hiệu trưởng này không thể thiếu một cuộc gặp mặt rồi.

Trước mắt thì dễ hơn chút, cứ xử lý mấy việc lặt vặt trước. Còn những "cái đó" cần phải suy nghĩ thêm, không thể bất cẩn được. Không biết tại sao nhưng mình cảm giác ba thứ này có liên kết chặt chẽ với nhau, mong là do mình nghĩ nhiều.

"Về nhà cũng không làm gì, muốn đi tắm suối nước nóng của nhà bà Hân không. Đúng lúc hôm nay là ngày nhà bà mở cửa." Phạm Thiên nói.

Mắt hắn mù tịt rồi, không cần sợ trong lúc lơ đễnh nhìn thấy chút gì đó rồi không kiềm được mà làm bậy. Định lý tiểu thuyết đều ăn phân đi.

Đầu óc Phạm Thiên lúc này đang trong sáng hơn bao giờ hết.

"Đi, đi liền, lâu rồi em chưa tắm ở nhà bà Hân." Tuyết Lan hớn hở đứng dậy lập tức đi thanh toán.

"Quý khách đi thong thả. Mong quý khách lần sau tiếp tục ghé thăm."

Tuyết Lan dẫn theo Phạm Thiên ra khỏi quán phở rồi đi thẳng về phía nhà mình.

Bà Hân là hàng xóm của bọn hắn, nhà làm suối nước nóng. Có hai người con trai đi làm xa trên thành phố cùng một người con gái đang ở nhà phụ giúp công việc.

Hồi trước khi bố mẹ vừa mất, chính bà Hân cùng hàng xóm xung quanh đã chăm sóc hai anh em bọn hắn.

Đi đến một căn nhà, trước cửa có tấm bảng với dòng chữ "Nước Nóng Bà Hân" Tuyết Lan không ngần ngại bước vào.

"Xin chào quý ấy Thiên, Lan, hai đứa về rồi đấy à." Chị Hiên bất ngờ nói.

"Dạ vâng, mai giỗ bố mẹ nên bọn em về trước một chút." Phạm Thiên nói.

"Khoan đã, Thiên, mắt của em...sao lại thành ra như này." Chị Hiên giật mình bật thốt lên.

"Chuyện dài lắm, bà Hân có nhà không chị."

"Có chứ, mẹ chị vừa mới vào trong phòng tắm được một chút thôi. Nhanh, vào trong thay đồ đi. Hinh, thay chị trông chút nha."

Chị Hiên hô một câu báo cho nhân viên của tiệm rồi chạy vào trong phòng thay đồ. Tuyết Lan cùng Phạm Thiên đi theo ngay đằng sau.

Trong phòng thay đồ riêng của chủ quán.

"Em thay trong này thật không vấn đề ạ." Phạm Thiên nói.

"Ui giời ạ, ông tướng. Của mày chị chả nhìn sạch sẽ từ đầu đến chân, từ lông tóc đến lông...chân lâu rồi, bé bằng quả ớt chứ có gì đâu. Lại nói nhìn được gì sao, mày nhìn được chị cũng mừng."

Chị Hiên bật cười, không nhịn được trêu một câu.

Sột soạt vài tiếng rồi bộp, rõ ràng là tiếng của thứ gì đó rơi xuống đất.

Cởi xuống bộ đồng phục, cơ thể trưởng thành quyến rũ không có một chút che đậy nào xuất hiện tại trước mắt Phạm Thiên.

Ba vòng đầy đặn nhìn ra rõ nét từng vòng một, làn da trắng trẻo mịn màng.

Đối với người bình thường thì một cơ thể như vậy là rất khó có được. Đẹp phải thuộc hàng top dù đánh giá riêng lẻ hay tổng quan.

"Body người mẫu của chị như nào. Từng vòng căng mọng đúng nghĩa ngực t·ấn c·ông mông phòng thủ, không kém siêu sao đâu. Muốn sở thử không." Chị Hiên hai tay chống nạnh ưỡn ngực nói.

Phạm Thiên liều mạng lắc đầu.

"Chị vào trước một bước, hai đứa thay lẹ đi."

"Chị Hiên đúng là đẹp thật, nhìn bao lần vẫn thấy ngưỡng mộ. Còn em thì sao, nếu là anh sờ thì em không có vấn đề gì đâu." Tuyết Lan nhìn theo chị Hiên ngưỡng mộ nói: "Hì, hay anh thích riêng tư ở nơi vắng người chỉ có một mình."

Lại một trận sột soạt rồi bộp, Tuyết Lan đem đồ cởi sạch không dư món nào đứng ngay sát trước mặt Phạm Thiên.

Hắn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Tuyết Lan thẩm thấu tới da hắn.

Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh bộ ngực to tròn cao v·út của Tuyết Lan được giải thoát khỏi lớp trói buộc của cái áo mà nảy nảy liên tục không ngừng.

Cơ thể chưa hoàn toàn phát triển nhưng lại sở hữu thứ mà biết bao người con gái đều phải đố kỵ, ghen ghét, thèm khát.

Gương mặt nhỏ nhắn trên đọng lại những giọt nước rồi dọc theo gò má chảy xuống cằm. Cố níu lại nhưng không thành, những giọt nước ấy rơi xuống rồi lại bị cản lại bởi bộ ngực to cỡ đại. Nó tiếp tục chảy xuống theo đường cong cao v·út của hai trái dưa hấu, một phần chảy ra ngoài dọc theo body hấp dẫn của Tuyết Lan chảy xuống tới bụng và chân, một số khác chảy vào trong, lọt vào khe núi rồi lại rớt vào cánh rừng.

Đúng vậy, có lẽ Tuyết Lan là một cánh rừng rậm rạp. Cứ việc còn nhỏ nhưng có lẽ nơi ấy của Tuyết Lan đã...a a a mày đang nghĩ cái đéo gì vậy, tỉnh lại đi.

Đang đắm chìm trong cảnh đẹp tự tưởng thì Phạm Thiên bỗng cưỡng ép bản thân tỉnh lại. Cho dù nửa người trên hắn đã hình dung ra chính xác không sai một chi tiết, có thêm phần dưới cũng chả khác bao nhiêu. Ngay cả Tuyết Lan cũng sẽ không thấy phiền, không ảnh hưởng gì. Nhưng ít hơn một ít cũng là ít.

Hắn muốn dừng ngay loại hành vi biến thái này sớm nhất có thể.

"Rồi anh có định tắm không vậy. Sao không thay đồ mau đi." Tuyết Lan nói.

Lúc này cô đã xếp gọn lại quần áo lên tủ, một tay cầm theo cái khăn nhưng hoàn toàn không có ý định quấn lên người. Mọi thứ không chút che chắn ngại ngùng phơi bày thẳng ra trước mặt Phạm Thiên.

"A, sao miệng anh lại chảy máu rồi, v·ết t·hương cũ tái phát ư." Âu Cơ giật mình nói.

Cô với tay lấy từ trong chỗ quần áo ra một cái khăn tay lau v·ết m·áu cho Phạm Thiên.

Thả ra cái lưỡi bị cắn chặt, Phạm Thiên tiếp nhận khăn tay của Tuyết Lan.

Bịt miệng lại thật chặt để cầm máu ngừng chảy ra, Phạm Thiên thầm tự chửi thêm vài câu.

Hử, vị dễ chịu thật, còn có mùi thơm thoang thoảng không quá nặng, thật thoải mái. Chắc tí nữa hỏi Tuyết Lan mua hương này ở đâu thử, về xịt trong nhà cho sướng.

"Không có gì đâu, cắn nhầm vô lưỡi thôi." Phạm Thiên cười lắc đầu.

Lè ra cái lưỡi bị cắn chảy máu cho xem, lúc này Tuyết Lan mới an tâm.

Mà sao cứ cảm thấy cái khăn tay này nó là lạ sao ấy nhỉ. Chất liệu này đâu được dùng làm khăn tay. Hoa văn cũng kì lạ. Cách xếp khăn tay cũng lạ nốt.



Khoan...

"Tuyết Lan, em đưa anh cái gì vậy, không phải là thứ anh đang nghĩ đúng không." Phạm Thiên giọng run run nói.

Không chờ Tuyết Lan trả lời, hắn lập tức thả tung cái "khăn tay" ra.

Không nghi ngờ gì nữa, đây đếch phải cái gì khăn tay. Đây con mẹ nó là quần của Tuyết Lan chứ khăn tay cái bíp. Thảo nào mùi lại...má.

"Vâng, tại em quên mang khăn tay rồi nên anh lấy cái đó dùng tạm đi. Anh không cần phải lo cho em đâu, em có mang dự phòng cho trường hợp như này. Nó cũng sạch lắm, không nhiễm trùng được đâu." Tuyết Lan hồn nhiên nói.

Đấy không phải vấn đề, em quan tâm nhầm rồi, trọng tâm là cái khác kìa.

Với lại nhớ mang dự phòng thì tại sao lại không nhớ mang khăn tay chứ.

Thôi nào, bình tĩnh đi, em ấy đâu phải cố tình. Chỉ là nếm vị của quần thôi mà, nhiều đứa muốn còn không được đây. Lạc quan lên mày ơi, lạc con mẹ nó chứ quan. Nó vẫn sai vờ lờ.

Một dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi miệng, ánh mắt không có của Phạm Thiên bình tĩnh trở lại.

Có gì đâu, dính đến gái gú thì sao, mình thế nhưng là chí cường giả thì sợ cái gì. Mình xử lý được hết. Đúng vậy, mình cân tất.

"Lại chảy máu rồi, mau, lau lẹ đi."

Tuyết Lan giật mình muốn lấy "khăn tay" lau cho Phạm Thiên.

"Thôi không sao, vào tắm đi. Chị Hiên đợi trong đó hơi lâu rồi." Phạm Thiên nói.

Cản Tuyết Lan lại, quần áo trên người hắn dần biến đổi, trở lại thành dạng hồn lực rồi biến thành một cái khăn tắm quấn quanh người.

"Thật không sao ạ. Máu vẫn chảy ra từ miệng anh kìa."

"Không sao, vào nhanh đi."

Phạm Thiên thúc giục đẩy đẩy Tuyết Lan đi.

"Hai đứa làm gì mà lâu vậy, lại đây ngồi với chị này." Chị Hiên vẫy tay gọi.

"Ủa, bà Hân đâu rồi chị." Tuyết Lan nhìn quanh nói.

"Mẹ chị vừa chạy đi đâu rồi ấy, tự dưng có việc đột xuất. Không gặp được mấy đứa bà ấy cũng buồn lắm, lâu vậy rồi mà." Chị Hiên nói.

"Không sao đâu ạ, bọn em còn ở lại vài ngày nữa cơ. Đợt này sẽ đi thăm mọi người hết một vòng luôn." Phạm Thiên nói.

...

"Quả nhiên vẫn có chút ngượng ngùng nhỉ. Không nghĩ tới em đã lớn như vậy rồi, ra dáng một người đàn ông rồi." Chị Hiên nói.

Phạm Thiên gượng cười.

"Được rồi, chị rất tò mò hai năm này đã xảy ra những gì mà em thành được như vậy đó. Không phiền nếu em kể chứ."

"Dạ được thôi, cũng không có gì đặc biệt."

Phạm Thiên bắt đầu nhớ lại những chuyện trong hai năm này.

Tất nhiên là rất ngắn gọn, cơ hồ chỉ có tình tiết chính.

"Nguy hiểm thật, nếu không cẩn thận thì em đ·ã c·hết rồi. Sao có thể liều như vậy hả."

"Có vợ, em có vợ rồi, cái này có phải hay không quá nhanh."

... ...

"Thật sự là một đám yêu tộc đáng ghét mà, hà cớ cứ phải như vậy chứ."

"Sau đó em bị vây nhốt cùng các bạn. Tất cả mọi người đều chiến đấu đến cùng. Có những người b·ị t·hương nặng. Có người thì bị g·iết, c·hết thảm trong tay đám yêu thú. Đôi mắt của em cũng là trong vụ này mà mất đi."

Phạm Thiên chầm chậm kể, giọng nói bình tĩnh gương mặt bình thản như đang kể chuyện của người khác.

Nhưng chị Hiên hiểu không có dễ dàng như vậy.

Một đứa nhóc mười mấy tuổi, đứa nhóc mà cô quen đó không mạnh mẽ như vậy, đó chỉ là bên ngoài.

Chứng kiến cảnh như vậy, trải qua việc như này, một người giàu tình cảm và trách nhiệm sẽ không bao giờ thoát ra được khỏi quá khứ.

"Chị đoán mấy đứa bạn của em đã nói rồi. Tuyết Lan con bé chắc cũng nói rồi nên chị không muốn nói lại. Cứ thoải mái đi, ích kỷ không sai, sai là không chịu được hậu quả do sự ích kỷ đó mang lại."

Chị Hiên ôm lấy Phạm Thiên nhẹ nhàng nói.

Giọng như muốn khóc, khóe mắt cũng rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố kiềm lại.

"Em biết, em không yếu đuối vậy đâu."

Ba người ngồi lắng nghe nhau, lẫn nhau kể chuyện.

Gặp buồn thì an ủi, gặp vui thì chia sẻ.

Vì chỉ là người bình thường nên giữa đường chị Hiên không ngâm nổi nữa mà lên trên ngồi nói chuyện tiếp.

Từng câu chuyện được kể ra, từng nỗi lòng được giải tỏa. Cả ba nói chuyện với nhau đến sáng sớm tinh mơ không thấy mệt.

"Thoải mái sao." Chị Hiên nói.

"Thoải mái, thật sự rất thoải mái." Phạm Thiên đáp lại.

Một đêm nói chuyện, hai người tâm sự đã giúp hắn rất nhiều.

Không biết tại sao nhưng nói chuyện với chị Hiên làm hắn rất thoải mái, thư giãn. Ở bên chị Hiên rất ấm áp.

Sẽ không phải mình trước kia thích chị Hiên chứ. Xem ra mắt nhìn trước kia của mình đâu phải dạng vừa, tham vọng cũng lớn lắm.

"Sáng rồi, em đi chuẩn bị một chút rồi đi nha anh." Tuyết Lan nói.

"Ừ."

"Chị cũng quay lại làm việc đây. Biết em là chức nghiệp gia nhưng đừng ngâm lâu quá, thêm chút nữa rồi lên đi." Chị Hiên đứng dậy nói.

"Vâng."

"Vậy em đi đây."

Tuyết Lan báo một câu rồi theo chị Hiên đứng dậy đi vào phòng thay đồ.

Phạm Thiên ở lại tiếp tục ngâm mình, hắn muốn ngồi thêm một lát.

Bỗng từ trong phòng thay đồ truyền ra:

"Da em mịn thật, trắng trẻo hồng hào không nốt muỗi đốt luôn."

"Chị quá khen, da chị mới là đẹp. Thân hình đầy đặn cân đối, đường cong chữ S v·út vùn vụt. Chị có tập thể thao hay gì đó đúng không."

"Nào có, làm việc nhiều rồi tự thành vậy thôi. Mà nói đến đầy đặn cân đối."

Chị Hiên nói rồi nhìn chằm chằm vào Tuyết Lan.

"Dạ, sao vậy, sao tự dưng chị nhìn em kinh thế." Tuyết Lan có chút sợ hãi nói.

Chị Hiên thăm thẳm cười.

"Nói về đầy đặn chỗ này của em mới gọi là đầy đặn. Nhìn thì tưởng ngang nhau nhưng bóp thử mới biết em to hơn một chút. Vừa mềm vừa đàn hồi, lại còn to như vậy, ai lấy được em sau này chắc số hưởng lắm, tích phúc mười đời chứ không đùa."

"Á, dừng lại đi, em thấy nhột quá, còn có cảm giác kỳ lạ gì đó nữa."

"Kỳ lạ chứ không phải đau à. Sao, kích thích không, có thoải mái hay sung sướng gì không. Mà em tầm này chưa trải qua việc đó hơi lạ nhị. Được rồi để chị, xem bàn tay xoa bóp của thượng đế đây." Chị Hiên nở một nụ cười tà ác, hai tay lập tức tăng thêm lực.

"Ư, xem bảo dừng lại đi mà, cái cảm giác đó càng mạnh hơn rồi, em cảm giác sắp có gì đó không được hay cho lắm xảy ra."

"Nhanh vậy á, đừng kiềm chế, thoải mái đi. Chị tăng lực tiếp đây."

"Ư ư ư, không được, tay chị thò xuống dưới làm gì đó, cũng đừng có ngậm của em."

"Ôi trời ôi trời, được thôi, em dễ thương thật đấy. Nhưng chị sẽ không dừng lại đâu. Thích thì làm trả chị nè."

"Ư, chị kêu đó nhé, em không khách sáo đâu."

Từng câu nói cứ từ trong phòng thay đồ vang lên rồi chui tuột hết vô tai Phạm Thiên một cách rất rõ ràng.

Sau một hai phút gì đó thì không chỉ một mình Tuyết Lan phát ra âm thanh kì lạ mà ngay cả chị Hiên cũng bắt đầu phát ra theo.

Đệch chả lụa, con mẹ nó, cái đậu phộng gì đang diễn ra vậy. Mấy người có thôi đi không.

Trong lòng hô hào muốn hỏng cả họng, Phạm Thiên muốn cắt luôn lỗ tai đi cho nhẹ đời.

Tất nhiên những thứ này chỉ có Phạm Thiên nghe thấy vì cả phòng tắm này đều được cách âm. Ngay cả phòng thay đồ cùng bồn tắm đều có cách âm.

Nhưng má ơi chị Hiên, chị quên đóng cửa lại rồi kìa. Như này thì cách cái niềm tin à.

Phịch.

Đột nhiên có tiếng ngã xuống đất, âm thanh phát ra bỗng im bặt không còn tiếng động.

"Có chuyện gì vậy."

Phạm Thiên giật mình vội đứng dậy chạy tới phòng thay đồ.

Cũng may hắn ngồi thẳng cửa nên chỉ cần chạy thẳng là được.

Ầm.

Còn chưa kịp mở miệng, mới chỉ chạy tới cửa phòng cánh cửa đã vô tình đóng sập lại cái một.

Cánh tay thò ra may mắn kịp rút lại nếu không đã đi theo đôi mắt rồi.

Lau lau hồ hôi lạnh, Phạm Thiên đậu bỉ một câu bất đắc dĩ quay lại ngâm mình.

Hắn vừa rồi không kịp làm gì nhiều, chỉ kịp đơn giản giải phóng hồn lực ra xung quanh xác nhận số người.

Kết quả không có ai, có mỗi Tuyết Lan cùng chị Hiên nằm đó.

Chưa kịp phản ứng lại thì bị chị Hiên mắng thêm một câu.

"Con trai con đứa nhìn gì mà nhìn. Ai cho nghe trộm mà đứng đó, hừ."

Sau đó cửa phòng thay đồ liền đóng cái ầm nhốt hắn ở bên ngoài.

May mắn hắn vẫn xác nhận được là không có chuyện gì xảy ra, không có nguy hiểm.

Tuyết Lan vẫn an toàn, còn nghe được giọng. Chỉ là giọng bé quá do cố kìm lại nên không nghe thấy được.

Mắt không thấy tâm không phiền, tai không nghe tâm không động. Kệ hai người thích làm gì thì làm đi.

Phạm Thiên quay lại ngâm mình.

Suối nước nóng này không phải bình thường nước nóng, là chảy ra từ địa mạch linh giới sâu dưới đất chảy ra. Sau đó lại được dẫn lên, pha vào các loại thảo dược khác nhau rồi mới cho chảy ra bể.

Ngâm trong này bình thường có thể tăng cường sức khỏe, đề kháng tốt, tránh nhiễm mấy loại bệnh vớ vẩn. Đối với hắn còn có thể tăng cường tốc độ hồi phục.

"Không có ai cũng tốt, đỡ phải kiềm chế."

Chỉ thấy cả người hắn tỏa ra nhàn nhạt hào quang, một lớp mỏng hồn lực bọc lại bên ngoài cơ thể như đang hấp thu thứ gì.

Một lát sau, chính xác là nửa tiếng sau.

Thở ra một ngụm trọc khí, Phạm Thiên cảm nhận một chút cơ thể.

"Thể chất có hơi nhẹ tăng cường, một đêm ngâm mình nhưng ngang với chữa thuơng ba hôm, không tệ."

"Tốt nhất vẫn là cảm giác, tuy chưa hoàn toàn nhưng đã có thể cảm nhận lại được rồi."

Rầm.

Cánh cửa bị đẩy ra thật mạnh, một luồng khí ấm tràn vào cùng với mùi hương nhàn nhạt kỳ lạ xông tới. Mùi này có chút quen thuộc nhưng không phải quá quen, hơn nữa còn bị pha với một mùi khác tương tự.

Tuyết Lan đã mặc đồ đang vịn cửa đứng đó, dáng đứng có chút kỳ lạ.

Khuôn mặt đỏ bừng, miệng liên tục thở dốc, Tuyết Lan lau bớt mồ hôi trên trán, khó khăn nói:

"Em đổi ý rồi, hai anh em cùng đi chuẩn bị đồ mới có ý nghĩa."

"Ừ, cũng tốt, vừa lúc anh muốn về rồi." Phạm Thiên gật đầu.

Anh trai tốt mod: on.

Tuyết Lan cẩn thận bước tới dìu Phạm Thiên.

Trên người hắn cái khăn lập tức biến đổi, hóa thành một bộ đồ đơn giản quần dài áo thun.

"Anh không có ý kiến gì với sở thích của em đâu nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, lần sau tiết chế chút." Phạm Thiên nhỏ giọng nói.

Quả nhiên không giấu được, anh ấy biết từ đoạn nào, từ đầu ư.

Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Tuyết Lan nay càng đỏ gấp bội.

"Em không hiểu anh nói gì cả."

"Không sao, cứ nhớ lời anh là được."

"Đã bảo là em không hiểu gì cả, anh cũng không biết gì cả, hiểu không." Tuyết Lan quát lớn.

"Được rồi được rồi, hét lên như vậy làm gì. Hôm nay phải làm những gì đây."

"Hừ, bây giờ về nấu cơm cúng rồi đến tầm trưa hoặc chiều sớm thì đi thăm mộ. Tối nấu cơm rồi mời mọi người qua ăn."

"Vậy ghé qua chợ một chuyến rồi về, sắm đủ đồ rồi tiện mua thêm ít vật dụng luôn."

"Vâng, ra chào chị Hiên một câu rồi đi."