Chương 53: Tứ gia
Từ ký túc xá nam của trường Bắc Ninh đến cổng trường trên đường.
Học sinh trong trường đều đang nhìn theo một nam sinh cao to đẹp trai với mái tóc vàng kim sắc, hai tay bế theo ai đó đang chạy như bay ra ngoài.
"Trực giác. Mày đang bế tao đấy à?"
Người được nam sinh đẹp trai bế theo chạy nói.
Vừa bế "công chúa phạm" Thiên vừa chạy ra khỏi ký túc xá, Lạc Long mặt không đổi sắc nghiêm túc lập tức trả lời: "Đang cõng mày trên cái lưng gầy gò này của tao đây."
"Thật không?" Phạm Thiên nghi ngờ tột độ nói.
"Thật." Lạc Long chắc như đinh đóng vào nước nói.
Cả hai lâm vào ngắn ngủi trầm mặc.
"Lịt pẹ thả tao xuống thằng chó." Phạm Thiên điên cuồng giãy giụa nói.
"Có cái lìn ấy ha ha ha." Lạc Long nhỏ giọng nói vừa đủ cho Phạm Thiên nghe, sau đó lại vặn lớn âm thanh nói: " Ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của anh đi tiểu Thiên công chúa ha ha ha ha ha."
Hắn cố tình để cho những người xung quanh nghe được, cũng nhấn mạnh những từ mấu chốt dễ gây hiểu lầm.
"Thả tao xuống hoặc mày sẽ phải hối hận." Phạm Thiên cắn răng gằn từng chữ một nói.
"Hộ bố mày cái."
Yếu đuối bất lực tiểu công chúa Phạm Thiên không thể chống trả, chỉ có thể đưa hai tay lên che mặt với hy vọng mong manh rằng một kỳ tích nào đó sẽ xuất hiện giúp hắn thoát ra, hoặc ít nhất để không ai nhận ra hắn.
Hành động này trực tiếp phá vỡ rào cản hạn chế, đưa trí tưởng tượng của một vài người vào tàu vũ trụ cực hạn phi hành.
Mặc kệ ánh mắt của những học sinh khác, Lạc Long chạy nhanh ra khỏi ký túc xá rồi chạy xuyên qua sân trường, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười quái dị. Nụ cười ấy nhìn rất cổ quái, khó diễn tả. Có phần khốn nạn lại có phần bỉ ổi. Vừa dâm dê nhưng cũng rất nghiêm túc.
Cả hai người này đã tạo nên một khung cảnh thật đặc biệt một cách đầy cố ý, hướng những người nhìn cảnh này suy nghĩ theo hai hướng.
Hủ nam, thiếu nữ này bị bố đường bắt đi chơi, bị bạn trai bắt đi nghịch, bị không tốt nam bao nuôi, bị cưỡng ép thuyết phục pháp mang đi khỏi trường trong ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc.
Hủ nữ, thiếu nam thẹn thùng bị chàng công bá đạo mang bế đi trong hạnh phúc ngập tràn. Tiểu thụ yếu đuối liệu có giữ được tấm thân thân trong sạch dưới bàn tay của tổng tài lạnh lùng.
Thật là một mối quan hệ đặc biệt, một mối tình trong mơ của bao người.
Đây vẫn là Phạm Thiên tiểu bạch kiểm trắng bệch gương mặt phối nam thần đẹp trai Lạc Long, nếu là để Lạc Long dùng mặt thật hôm nay không có chút yêu thiêu thân xảy ra trời đều có thể sụp.
"Bay đây."
Lạc Long nói, một đôi cánh được sải rộng hết cỡ xuất hiện ở sau lưng hắn.
Như là tàn ảnh xông lên bầu trời, Lạc Long hướng về một phía bay đi kéo theo một dải kim sắc dài ở đằng sau.
"Sao thế, không che nữa à?" Lạc Long cố nhịn cười nói.
"Mày cứ chờ đấy, tốt nhất là đừng có để rơi vào tay tao." Phạm Thiên nói, hắn ngược lại thế mà bình tĩnh lạ thường.
Lạc Long đến là không có bất ngờ, chí cực tất phản, mất đi tất cả rồi còn có thể sợ mất đi cái gì được nữa sao.
Nghĩ đến cái cảnh Phạm Thiên che mặt bộ dáng ngượng ngùng xấu hổ, Lạc Long thật không nhịn nổi nữa phá lên cười.
"Ha ha ha tao lại sợ mày quá cơ. Đằng nào bình thường mày cũng hay bắt nạt tao, không bằng hôm nay xả láng một vố hố c·hết cuộc đời mày kakaka."
Phạm Thiên không lên tiếng, giữ yên lặng tiếp tục giữ yên lặng.
Lạc Long thấy Phạm Thiên không nói gì cũng mất hứng, ngưng cười tập trung bay.
Yên lặng bay một hồi Lạc Long vẫn là không nhịn được, mở miệng nói:
"Lần này nặng vậy à?"
Hỏi là hỏi tình trạng của Phạm Thiên bây giờ.
Cùng nhau mạo hiểm số lần không phải ít, Lạc Long thấy qua số lần Phạm Thiên trọng thương tuyệt đối đủ nhiều để thành quen thuộc.
Mỗi lần dù cho ngất đi, hay là yếu đến mức nào, thương nặng đến thành phế vật, vậy cũng là phế vật so với người thấp hơn hai tinh cấp, không phải thật phế.
Nhưng là lần này Phạm Thiên thành rồi một cái chân chính phế vật, một chút xíu lực lượng cũng không có.
Nguyên bản nhuộm tóc đen giấu Tuyết Lan, kết quả một điểm hồn lực để duy trì cũng không có, biến trở về tóc trắng.
Lạc Long tại đỡ Phạm Thiên ngã xuống thời điểm, hắn cảm nhận được cạn kiệt không chỉ là tinh thần, thể lực, hồn lực, khí huyết,...không có thứ gì có sót lại trong cơ thể.
Chính vì vậy Lạc Long mới đặc biệt lo lắng, cứ việc đây không phải lần đầu thấy Phạm Thiên trọng thương tàn phế.
"Không sao, nghĩ lạc quan chút là được. Cứ nghĩ rằng tao không thể b·ị t·hương nữa đi." Phạm Thiên nói.
Vì thêm một đòn dù nhẹ đi nữa mày cũng đi gặp 18 đời tổ tông nhà mày được không, Lạc Long câm lặng.
Suy nghĩ một chút Phạm Thiên nói tiếp: "Bây giờ đang đến nhà ai, cần khoảng bao lâu?"
"Diệp gia Diệp Vô Đạo, nửa tiếng đến một tiếng tùy vào tao." Lạc Long tính toán một chút rồi nói.
Nửa tiếng, tạm ổn.
"Đến nơi thì dừng lại, cách Diệp gia năm trăm mét là được." Phạm Thiên nói xong không lại quản Lạc Long, nhắm mắt dưỡng thương.
Hắn muốn tranh thủ hồi phục chút lực lượng. Đỡ được phần nào hay phần đó, dù sao nhất định so bây giờ tốt hơn.
...
"Tới." Lạc Long nói.
Cả hai lúc này đang dừng lại trên không trung, cách đó khoảng năm trăm mét trên mặt đất là điểm đến, Diệp gia nhà của Diệp Vô Đạo.
Diệp gia, một cái khá bình thường gia tộc. Nếu phải nói ra một cái điểm đặc biệt nào đó thì đó chính là giàu hơn so với các nhà khác. Nhưng còn chưa lớn mạnh đến mức gọi là gia tộc chứ đừng nói đến đại gia tộc.
Gọi là Diệp gia chỉ đơn giản vì nhà này xác thực mạnh hơn các nhà khác, đồng thời nằm dưới trướng của một đại gia tộc, chỉ vậy thôi.
"Đến rồi à, đáp xuống đi. Từ đây chúng ta sẽ đi bộ." Phạm Thiên nói.
Lạc Long gật đầu từ từ hạ xuống.
"Khoan đã." Phạm Thiên đột nhiên nói.
Lạc Long khó hiểu dừng lại hỏi:
"Sao vậy, có chuyện gì?"
"Giúp Đạo một chút. Tìm một góc kín đáo ít người rồi đáp xuống."
"Hiểu rồi."
Nhìn quanh, Lạc Long chọn một cái ngõ cụt rồi đáp xuống.
Thả Phạm Thiên xuống, Lạc Long nói: "Mày định làm gì?"
"Thi thể của Đạo căn bản là không hề hoàn chỉnh. Nếu người nhà của nó nhìn thấy tất nhiên sẽ biết nó là bị yêu thú giằng xé đến c·hết. Một c·ái c·hết thảm như vậy sẽ chỉ làm nỗi buồn càng đau lòng thêm."
"Nếu đằng nào cũng đem đi hỏa táng vậy để tao giúp chút sức, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút đối với người nhà của Đạo. Cứ việc hai ta khả năng sẽ đắc tội Diệp gia vì sự tự ý này."
"Mày định..." Lạc Long còn chưa nói hết câu đã thấy Phạm Thiên hoàn thành kết ấn một đạo hỏa thuật.
"Ngũ hành thuật pháp - chước nhiệt viêm hỏa táng táng táng."
Một cái hỏa thuật pháp chuyên dùng trong việc luyện tập luyện đan của những người mới bắt đầu học sau này được cải tiến để thích hợp trong việc hỏa thiêu bởi một ai đó.
Một đoàn lửa bùng cháy mạnh mẽ trong hư không, Phạm Thiên thật nhanh lấy ra thứ gì đó từ túi đồ rồi ném vào trong.
Đều là những thứ còn sót lại của Diệp Vô Đạo mà Phạm Thiên thu lại được. Chỉ là những mảnh xương mảnh thịt, huyết dịch, những thứ còn dư lại sau khi bị đám yêu thú cắn xé; tiêu hóa.
Vài phút sau trong đoàn lửa chỉ còn lại tro cốt, Phạm Thiên lại lấy ra một cái hũ đựng tro cốt của Diệp Vô Đạo vào trong.
"Đi thôi." Phạm Thiên một tay ôm hũ tro cốt, một tay đưa ra nói.
Lạc Long cầm tay khoác lên vai, dìu Phạm Thiên chầm chậm đi ra ngoài ngõ.
Cả hai không nhanh không chậm đi bộ đến Diệp gia.
"Lát nữa nói như nào?" Lạc Long hỏi.
"Có gì nói đó, nói toàn bộ sự thật ra." Phạm Thiên nói.
"Hiểu rồi. Vừa hết sự kiện được một hôm, bố mẹ nó chắc đều đang ở nhà. Có lẽ đã đoán được phần nào nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn sẽ tức giận, t·ấn c·ông hai ta cũng không nhỏ tỉ lệ."
"Mày đừng phản kháng, nếu chỉ là nhất thời tức giận đánh người thì không sao, miễn không nguy hiểm đến tính mạng là được."
Ngồi im không phản kháng à.
Lạc Long yên lặng suy nghĩ.
...
"Đến rồi." Lạc Long nói.
Trước mặt hai người là Diệp gia, nhà của Diệp Vô Đạo.
"Vào thôi."
Hít một hơi thật sâu, Phạm Thiên gật đầu nói.
Lạc Long tiến lên một bước ấn chuông cửa, tiếng chuông lanh lảnh vang lên.
Cửa nhà bật mở, hai bóng người tức tốc từ trong nhà chạy ra ngoài.
Sắt thép dày nặng hai cổng được mở ra, hiện ra trước mặt hai người là hai thiếu niên lạ mặt.
Nhìn thấy trong tay một thiếu niên cầm theo một hũ đựng tro cốt, người phụ nữ sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngã khuỵu xuống.
Vào thời điểm này tìm đến, còn cầm theo một hũ tro cốt, mọi chuyện chưa đủ rõ ràng sao.
Người đàn ông đưa tay đỡ lấy vợ mình, cố gắng trấn định bản thân nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể:
"Hai người là..."
"Bác, vào trong nhà trước rồi nói." Lạc Long nói.
Diệp gia chủ giật mình liên tục gật đầu nói:
"Đúng đúng đúng, mau vào trong nhà nói chuyện a."
Ra hiệu cho Lạc Long vô trước, Diệp gia chủ dìu theo vợ mình đi đằng sau.
...
Trong phòng khách, Phạm Thiên cùng Lạc Long ngồi trên ghế, đối diện là một cặp nam nữ là bố mẹ của Diệp Vô Đạo, nhìn ngoại hình chắc khoảng 35-45 tuổi.
Tất nhiên, đối với chức nghiệp giả mà nói ngoại hình không nói lên được điều gì.
Hai người tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, tâm thần có phần hoảng loạn lo lắng sợ hãi cực độ, có thể thấy được trong khoảng thời gian này đã khổ sở tới mức nào.
Trầm mặc một vài phút, Phạm Thiên cùng Lạc Long đồng thời quỳ xuống.
Một cái là đã từng cao cao tại thượng chí cường giả, một cái là Long gia nhất mạch người kế thừa thân phận cao quý, có thể đối hai người coi là cái tiểu nhân vật ở trước mặt này quỳ xuống thế nhưng không dễ dàng, trên tâm lý nhất định phải có cực lớn quyết tâm cùng buông bỏ.
"Hai đứa làm gì vậy, mau đứng lên." Diệp phu nhân giật mình ngồi dậy, vội muốn kéo cả hai người đứng lên.
"Không, không cần, cứ để bọn cháu quỳ như vậy nói chuyện." Lạc Long đưa tay cản lại nói.
"Nhưng cậu nhóc này còn đang b·ị t·hương rất nặng đâu, hai mắt giống như cũng b·ị t·hương thì phải." Diệp phu nhân lo lắng nói.
"Không sao đâu ạ. Bác cứ ngồi xuống nghe bọn cháu nói vì chuyện này có liên quan đến Đạo, con trai bác." Phạm Thiên nhẹ giọng nói.
Nghe có liên quan đến con trai mình Diệp phu nhân nào quản thiếu niên lạ mặt này b·ị t·hương không b·ị t·hương, lập tức ngồi xuống lắng nghe.
Lạc Long không có dài dòng, lục lại một lần trí nhớ của bản thân để chắc chắn không bỏ sót chuyện gì rồi bắt đầu thuật lại.
Trên đường đến Diệp gia Phạm Thiên đã đem mọi chuyện kể lại cho hắn rất đầy đủ.
"Do bị lừa cháu cùng đứa bạn bị yêu tộc t·ruy s·át, một đường chạy trốn cháu bị đuổi đến ngõ cụt phải tạm trốn trong hang, may mắn đứa bạn đó đã kịp chạy thoát đi tìm giúp đỡ, cũng chính là người bên cạnh cháu đây.
Bạn cháu đã nhờ cả đội đang tổ hợp lúc đó giúp đỡ với điều kiện quay về sẽ trả ơn hậu hĩnh, mà đúng lúc trong đội có cả Đạo.
Mọi chuyện vẫn rất thuận lợi, cứu cháu ra xong không ai b·ị t·hương. Ai ngờ đối phương lại có thần bí chức nghiệp cùng triệu hồi sư, không thể chạy trốn lại bị vây công, rất nhanh bọn cháu đã rơi vào hạ phong."
Hơi dừng lại một hơi, Lạc Long quyết định hắn sẽ nói dối một chút.
"Đạo vì bảo vệ bạn bè bị kẻ địch một kích chí mạng, cũng bị hất ra xa. Rất nhanh sau đó lại tiếp tục có thêm n·gười c·hết.
Mãi cho đến cuối cùng, tổn thất mấy người sau bọn cháu mới có thể chật vật chiến thắng."
"Như lời đã hứa với Đạo, cháu nhất định sẽ tận lực giúp đỡ Diệp gia, đảm bảo cho Diệp gia không gặp nguy hiểm gì."
Lạc Long cúi đầu nói, cả quá trình chưa một lần ngẩng đầu qua.
"Đây là tro cốt của Đạo, vì một vài điều ngoài ý muốn nên cháu hỏa táng luôn bạn ấy. Xin hãy nhận lấy ạ." Phạm Thiên dâng cao hũ tro cốt lên nói.
Đưa cánh tay run rẩy của mình ra đón lấy hũ tro cốt, Diệp phu nhân bi thương bật khóc không thành tiếng.
Diệp gia chủ c·hết lặng nhìn hũ tro cốt.
Tuy có đoán trước nhưng dù sao chưa thấy tận mắt, vẫn còn có một chút tia hy vọng. Bây giờ đạt được chắc chắn hắn không thể chấp nhận được, đây là một tin sốc quá sức chịu đựng.
"Thì ra là tại hai tên khốn nạn nhà ngươi đã hại anh ta, đi c·hết đi."
Từ trong góc một bóng người lao ra, chủy thủ trong tay hướng về Lạc Long đâm tới.
"Linh Thu, con muốn làm gì." Diệp gia chủ phẫn nộ quát, nhưng là không dùng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lạc Long không nghĩ tới sẽ có người khác ở đây, lấp trong góc nghe trộm cuộc nói chuyện rồi đánh lén hắn.
Phập.
Thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực, huyết dịch đỏ thẫm bắn ra vẩy khắp mặt của Diệp Linh Thu.
"Tại...tại sao lại không tránh." Diệp Linh Thu thất thần nói.
Hoàn toàn không ngờ tới, không ngờ tới mức mà Diệp Linh Thu đứng lặng tại chỗ không có bất cứ biểu hiện gì, vì không biết phải biểu hiện cái gì.
Sợ hãi, lo lắng, run rẩy, vẫn là điên cuồng, phấn khích, tất cả đều có, nhưng cũng giống đều không có, rất phức tạp cũng rất đơn giản.
Lần đầu g·iết người, cũng là lần đầu thấy máu người, mùi tanh kia xộc thẳng vào mũi để Diệp Linh Thu cảm giác buồn nôn, như muốn ngất đi nhưng lại vô cùng tỉnh táo.
"Cậu nhóc." Diệp gia chủ kinh hô.
Liền Diệp phu nhân đang đau lòng khóc thương vì c·ái c·hết của con trai mình cũng không thể không nhìn sang.
Đặc biệt là Lạc Long.
"Thiên."
Hắn trợn trừng mắt thét dài.
"Tìm c·hết."
Không chút nghĩ ngợi, Lạc Long ngay lập tức một quyền đánh hướng Diệp Linh Thu.
"Đừng, làm ơn tha cho con bé." Diệp phu nhân thất thanh kêu.
"Linh Thu, mau né ra."
Diệp gia chủ kinh hãi, tung người nhảy qua bàn ôm lấy Diệp Linh Thu vào lòng, quay lưng về phía Lạc Long.
Nắm đấm dừng sát tại ngay cạnh người Diệp gia chủ.
Một quyền này nếu là hạ xuống, một người chỉ có nhị tinh như Diệp gia chủ c·hết là cái chắc. Không chỉ hắn, Diệp Linh Thu đang được bảo hộ trong lòng cũng chạy không thoát, may lắm thì cũng phải trọng thương.
Nhưng thủy chung một quyền này dù có cố gắng thế nào cũng không thể hạ xuống.
"Đừng có cản tao, hôm nay dù thế nào cũng không được, thiên vương lão tử cũng đừng hòng cản tao đánh nó một trận." Lạc Long lớn tiếng nói.
"Đã bảo là thôi đi rồi mà." Phạm Thiên tức giận quát, miệng lại phun thêm một ngụm máu.
Hắn là người đã cản lại Lạc Long hạ một quyền này xuống. Cũng chính là hắn đã cản lấy một đòn của Diệp Linh Thu cho Lạc Long.
"Người b·ị t·hương là tao, mày nổi điên cái gì." Phạm Thiên quát, v·ết t·hương ở ngực không ngừng chảy máu.
"Nhưng nó nổi lên sát tâm, nó muốn g·iết tao mày hiểu không. Mày cũng xuýt bị nó g·iết. Nếu không phải tao kịp kéo mày lệch ra một chút thì mày đ·ã c·hết rồi." Lạc Long cắn răng nói.
"Chẳng phải tao vẫn chưa c·hết đây sao, thu quyền lại!"
Lạc Long hậm hực thu hồi nắm đấm.
Diệp phu nhân nhìn thấy cảnh này không nói lên lời, như người mất hồn c·hết lặng ngã xuống ghế.
Trong một khoảnh khắc nàng tưởng rằng hai người sẽ bị g·iết, chỉ còn một mình cô độc trên thế gian, như vậy còn sống tiếp làm gì.
Thất thần một hồi, Diệp Linh Thu vùng vẫy muốn thoát khỏi Diệp gia chủ, trong miệng liên tục nói:
"Thả con ra, bố mau thả con ra! Anh chính là vì hai tên này mà c·hết đó, con phải g·iết c·hết hai tên khốn nạn ích kỷ này. Tại sao lại cản con, tại sao, chẳng lẽ bố không tức giận sao, không thương anh sao? Chẳng lẽ bố lo không đánh lại ư? Đây là nhà chúng ta, chỉ cần gọi người hay kích hoạt trận pháp là được rồi mà. Vậy thì tại sao a?"
"Tại sao, tại sao a hu oa a a a..."
Diệp Linh Thu cũng bật khóc. Từng giọt nước mắt rơi chảy dài trên mặt, nước mắt giàn giụa mang theo cảm xúc phát tác ra ngoài.
"Câm miệng, con đau bố không đau sao, con thuơng anh con bố không thuơng con mình sao. Bố cũng muốn lắm chứ, thế nhưng là...nhưng là không được. Bố không thể, cũng không được phép. Chúng ta không thể làm vậy hoặc cả nhà chúng ta đều sẽ c·hết, bao gồm cả con, cả mẹ con." Diệp gia chủ giọng run run nói.
Bảo hộ Diệp gia, nói dễ dàng nhưng không phải một lời bố cáo đơn giản như vậy. Nên nhớ bọn hắn Diệp gia cũng là một cái phụ thuộc vào đại gia tộc. Muốn chăm sóc cho Diệp gia, vậy trước phải lấy Diệp gia ra khỏi tay đại gia tộc bọn hắn phụ thuộc cái đã. Làm được việc này đã đủ chứng minh thực lực cùng quyền lực của hai thiếu niên trước mặt này.
Đừng nói đến chuyện bị lừa.
Vô Đạo không hề ngốc, sẽ không bị lừa đơn giản như vậy.
Vậy chắc chắn là hai thiếu niên trước mặt này có thể làm được điều đã hứa.
Mà có thể vỗ ngực tự tin nói ra lời hứa như vậy ít nhất cũng là một đại gia tộc, hơn nữa còn là người có tương đối lớn quyền lực trong gia tộc.
Tuổi trẻ thực lực cao, lại có quyền lực lớn, không thể nghi ngờ đây chính là người thừa kế.
Diệp gia chủ quá rõ ràng, nhân vật cỡ này Diệp gia chúng ta chọc không nổi nếu không nhất định sẽ bị hủy diệt, không một ai có thể bảo vệ được bọn hắn.
Cho dù không phải, mọi thứ đều là giả do chính hắn suy đoán ra, Vô Đạo thật sự bị lừa thì vẫn còn một người khác ở đây đây.
Cậu thanh niên mù mắt này không phải chính là con rể quý của Lãnh gia hay sao. Dù chỉ là con rể thì đó cũng là con rể của đại gia tộc, không phải người Diệp gia có thể động vào.
Một người thân phận cao quý như vậy lại có thể xả thân đỡ một đòn chí mạng thay cho thiếu niên bên cạnh, đối phương nhất định cũng không phải người thường.
Dù sao cũng là chủ một gia đình, gia chủ một gia tộc, Diệp gia chủ làm sao có thể là cái người ngu.
Nhanh chóng thu thập thông tin, phân tích và đưa ra mọi phán đoán trường hợp, lợi và hại, suy tính cho tương lai cả gia tộc.
Hắn không được phép làm theo cảm tính mà phải hành động thật cẩn thận, hoặc Diệp gia sẽ bị hủy diệt tại trong tay hắn.
Đây chính là bi ai của kẻ yếu, là gông xiềng của một gia chủ ư? Phải lo lắng trước sau lợi hại đủ điều. Rõ ràng kẻ hại con mình đang ở ngay trước mặt nhưng lại không thể làm gì.
Cứ việc không phải trực tiếp hãm hại, hơn nữa Vô Đạo đã đồng ý mạo hiểm nhưng là một người bố, hắn sao có thể không tức giận.
Thế nhưng vì Diệp gia, vì vợ hắn cùng con gái hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, nuốt cơn giận này xuống.
Có lẽ sau này bình tĩnh lại hắn sẽ hiểu ra. Cũng có thể sẽ càng thêm tức giận, căm hận mà làm ra những hành động ngu xuẩn.
Nhưng đó đều là chuyện của sau này, ít nhất bây giờ hắn làm là đúng, đúng trên cả tư cách là một gia chủ hay một người chồng, người bố.
Vô Đạo, con nhất định sẽ đồng ý với cách làm của bố đúng không?
"Xin lỗi, hai đứa có thể ra về được rồi." Diệp gia chủ khàn khàn nói.
"Lời hứa vẫn sẽ có tác dụng. Thật sự xin lỗi!" Phạm Thiên nói.
Lạc Long tức giận, rất tức giận. Hắn hậm hực dìu Phạm Thiên đi ra ngoài.
Hai người dần đi xa không có ý định dừng lại.
Tiếng khóc của Diệp Linh Thu cũng vậy, cô tiếp tục khóc lấy trong vòng tay của bố mình không hề định dừng lại.
Cho đến khi Lạc Long hai người đi xa Diệp gia chủ không chịu nổi nữa, hai chân khuỵu xuống, mô hôi lạnh chảy ướt đẫm cả lưng.
Khoảnh khắc Diệp Linh Thu đâm thanh chủy thủ vào ngực thiếu niên bị mù đó hắn cứ tưởng rằng mọi chuyện đã xong rồi, số mệnh của cả Diệp gia đến đây là kết thúc.
Ba người một nhà ôm lấy nhau khóc thuơng cho c·ái c·hết của một người quan trọng trong gia đình.
...
Ở ngoài cổng Diệp gia.
"Sao không nói gì rồi." Phạm Thiên cười nói.
"Im lặng chữa thương đi, một tiếng nữa sẽ đến nhà Thính Phong." Lạc Long nói xong liền bế Phạm Thiên bay v·út lên trời cao.
Rõ ràng là sắp c·hết đến nơi thế mà vẫn cố duy trì cái kỹ năng kia, lại còn đỡ trọn một đòn. Mày đây là ngại mình c·hết không đủ sớm à.
Lạc Long trong lòng oán thầm.
Hắn chắc chắn rằng Phạm Thiên đã sử dụng cái kỹ năng tầm nhìn đó, từ lúc bước vào Diệp gia cho tới tận lúc đi ra. Nếu không làm sao có thể kịp phản ứng thay hắn đỡ trọn một đòn.
Đừng có nói cái gì mà trực giác hay bản năng khi gặp nguy hiểm gì đó, Diệp Linh Thu căn bản là không hướng về Phạm Thiên, có gì nguy hiểm mà đòi cảm nhận.
Rõ ràng chỉ mới khôi phục được chút xíu. Khá lắm, bây giờ lại đục thêm một lỗ trước ngực.
Lạc Long càng nghĩ càng thấy tức.
May mắn là người bình thường, nếu lại thêm một lần là chức nghiệp giả vậy liền mùi đất thật thơm.
Không thể tiếp tục như này, phải có chuẩn bị mới được.
Phạm Thiên thấy Lạc Long không nói gì cũng tùy theo, lặng yên chữa thương.
Hắn biết bây giờ lên tiếng chỉ càng làm Lạc Long nổi điên, còn chả bằng im lặng chờ bình tĩnh lại.
...
Hơn một tiếng sau, cách nhà Thính Phong năm trăm mét, bài cũ: hỏa táng.
Phạm Thiên dẫn theo hũ tro cốt cùng Lạc Long đi thẳng đến nhà Thính Phong.
Một ngôi nhà ba tầng bình thường, không quá lớn, khá đơn sơ, từ ngoài nhìn vào có thể thấy được đại khái kết cấu của ngôi nhà.
Là một gia đình bình thường, không có gì đặc biệt.
"Cấm phản kháng, mày đứng yên đó cấm động." Lạc Long quay sang đối Phạm Thiên nói.
Phạm Thiên biết hắn định làm gì, thành thành thật thật đứng tại chỗ không từ chối.
Đặt tay lên đầu Phạm Thiên, hồn lực trong cơ thể Lạc Long dũng mãnh tràn ra tạo thành một quả cầu bọc kín rồi nhanh chóng biến mất.
Dựa theo hắn quan sát, kỹ năng tầm nhìn của Phạm Thiên hoàn toàn là đến từ đầu, cũng lấy đầu làm trung tâm lĩnh vực. Phong bế lại đầu kỹ năng này khả năng cao liền phế bỏ, không cũng chỉ có thể dùng trong một khu vực bé tẹo đó, không sao cả.
Đầu hơi chấn động một thoáng, Phạm Thiên có cảm giác hơi choáng.
"Đi thôi." Phạm Thiên mỉm cười đưa tay ra nói.
"Được, đi thôi."
Lạc Long cũng mỉm cười cầm lấy tay hắn nói.
"Này, mày cầm tay tao kiểu gì đấy, sao tao cứ cảm thấy không ổn vậy." Phạm Thiên nhíu mày nói.
"Đừng có nói nhiều. Lần này mày còn làm xằng nữa thì không xong với tao đâu." Lạc Long nói rồi tiến lên bấm chuông cửa.
Theo tài liệu quản gia của hắn vừa gửi, Thính Phong tên đầy đủ là Lâm Thính Phong.
Như đã nói, nhà họ Lâm không có gì đặc biệt, chỉ là một gia đình khá giả bình thường một bố một mẹ một con ba người.
Duy nhất điểm đáng lưu ý là cả bố lẫn mẹ đều là tứ tinh cấp bậc, không hề tầm thường.
Đây cũng là điều làm Lạc Long lo lắng.
Một người không còn gì để mất sẽ lo này lo lọ, kiềm chế cơn giận sao.
Tất nhiên là không, trường hợp xấu nhất sẽ là cả hai người dưới cơn nóng giận đánh g·iết hai người bọn hắn.
Lạc Long có chút khẩn trương cùng cảnh giác đứng chờ.
Thật muốn đánh hắn nhưng không phải miếng thịt ngon chờ ăn.
"Vào đi, cửa không khóa."
Từ trong nhà truyền ra một đạo nam tính giọng nói.
Cứ luôn có cảm giác không ổn.
Lạc Long hít một hơi thật sâu, nhẹ đẩy cổng tiến vào.
...
Trong nhà, hai người một nam một nữ đang ngồi trên ghế. Cả hai người trông đều rất trẻ, chỉ khoảng cỡ hai mươi.
Người thanh niên gương mặt bình tĩnh không nhìn ra được điều gì. Người thiếu nữ ủ rũ đau buồn ngồi tại bên cạnh.
"Chào cô chú, cháu là..."
Lạc Long định lên tiếng chào hỏi, tiện cho tiếp xuống mở chuyện thì người thanh niên xen vào.
"Không cần phải nói nhiều, mọi chuyện xảy ra chú đều đã biết. Đây là lựa chọn của chính nó, chú sẽ không trách bất kỳ ai."
"Thật ạ?" Lạc Long lộ ra nét mừng.
Người thanh niên gật đầu.
Vợ hắn, cũng chính là mẹ của Thính Phong là một chiêm mệnh sư, có thể xem thấu vận mệnh tương lai của người khác.
Tuy vận mệnh của những người trong sự kiện đều bị hệ thống che lấp nhưng vào khoảnh khắc Thính Phong c·hết đi, sức mạnh huyết mạch liên kết trở lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhờ vậy tất cả mọi chuyện xảy ra trong sự kiện mà Thính Phong đã trải qua đều được hai bọn họ nắm rõ ràng.
"Nhưng mà..."
Quả nhiên, biết ngay không đơn giản như vậy mà.
Lạc Long nhấc lên cảnh giác tới cực hạn.
Hai tứ tinh, có một người là dạng chức nghiệp tiên đoán, cộng thêm thái độ lúc này, Lạc Long không thể không nghĩ rằng đối phương đã thiết lập sẵn bẫy chờ bọn hắn tiến vào.
Sơ suất rồi, đáng ra nên chờ tài liệu đầy đủ hơn, mấy thứ kia quá cơ bản rồi.
"...dù sao nói mấy đứa không có lỗi gì thì cũng không đúng. Mỗi người năm chiêu, có thể dùng các loại thủ đoạn phòng thủ nhưng nhất định phải lấy thân trực diện đỡ. Xong mười chiêu có thể đi." Người thanh niên khẽ cười nói.
"Không được, Long..." Phạm Thiên nói.
"Có thể..." Lạc Long ngay lập tức bịt miệng Phạm Thiên lại nói.
Ầm.
Còn chưa nói xong, Lạc Long cảm giác có một vật nặng đập mạnh vào người khiến hắn phá vỡ tường nhà, bay thẳng ra ngoài cổng rồi đụng thật mạnh vào kết giới.
"Để tránh ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh vẫn là dựng một cái kết giới đi. Còn bốn chiêu, sẵn sàng chưa cậu nhóc?"
Người thanh niên đứng tại Lạc Long nguyên bản vị trí, hoạt động bả vai nói.
An toàn, vì hàng xóm xung quanh, đánh rắm, chính là vì để tao chạy không được được không, mẹ.
Ho ra vài ngụm máu, Lạc Long tức giận chửi:
"Tứ tinh thượng phẩm chơi đánh lén, đủ bỉ ổi. Một quyền này nếu không phải cháu kịp thời phản ứng vào phút cuối thì đã trọng thương rồi. Tới đi!"
Ánh mắt liếc nhìn về phía hư không, tài liệu về tên, tuổi, chức nghiệp của bố mẹ Thính Phong mới được gửi tới.
Lâm Thiên, 37 tuổi, chức nghiệp chiến binh - võ sư.
"Đứng yên đó đi, với cái tình trạng cơ thể đó căn bản không làm gì được đâu. Cứ từ từ rồi ai cũng có phần." Lâm Thiên nhắm mắt lại, đối Phạm Thiên nói.
"Đòn thứ hai."
Chớp mắt tiếp cận, Lâm Thiên một cước đá ra, vị trị nhắm tới: đầu.
Lạc Long vội đưa tay lên ngăn lại.
Ầm ầm.
Lần nữa b·ị đ·ánh bay, Lạc Long đụng kết giới ầm ầm rung động.
"May cho nhóc là ta không dùng v·ũ k·hí đó, nhưng năm chiêu cũng không có dễ như vậy đỡ."
"Chiêu thứ ba."
Lâm Thiên một quyền đánh vào hư không.
Từng làn sóng chấn động truyền tới chấn Lạc Long cơ thể nứt toác.
"Chiêu thứ bốn."
Một cự nhân bằng đất xuất hiện thi triển quyền pháp đấm ra một quyền.
Lạc Long trực tiếp bị nện vào trong lòng đất tạo thành to lớn hố sâu.
Cự nhân hóa thành tảng đá đập vào trong hố Lạc Long, cũng mặc kệ hắn sống c·hết chặn luôn lối ra.
"Xong. Đến lượt nhóc."
Lâm Thiên phủi phủi tay nhìn về phía Phạm Thiên nói.
"Có cái củ lôi ấy nhá."
Quát lớn một tiếng, Lạc Long phá đất mà lên, tay chỉ thẳng mặt Lâm Thiên nói.
"Năm chiêu còn lại cháu đến đỡ thay, không cần phải phiền đến nó."
"Hử, không tệ, không những không c·hết mà còn thoát ra nhanh như vậy đúng là không tệ. Nhưng tại sao phải làm vậy, thỏa thuận ngay từ đầu là mỗi người năm chiêu, không có lý do gì để thay đổi cả." Lâm Thiên cười nói.
"Đừng có mà nói nhiều, cháu đồng ý là dựa trên cơ sở có nó, cháu chịu đựng cũng là vì nó. Nó c·hết thì tất cả phải bồi theo nó, không có khác." Lạc Long khạc một ngụm máu nói.
Sắc mặt của Lâm Thiên thay đổi, không có ban đầu hiền hòa, chỉ có lạnh lẽo, ngữ khí cũng biến thô tục lên.
"Đe dọa, mày có phải hơi hỗn rồi không nhóc con. Đó không phải thái độ của một người đang cầu xin điều gì đó đâu."
"Lắm mồm, cái đồ khốn nạn vô liêm sỉ như mày thì tao đếch cần phải như vậy. Đến đi." Lạc Long không thèm để ý, lịch sự qq, đàn ông là dùng nắm đấm tới nói chuyện, không phải dăm ba câu nói vớ vẩn.
Lâm Thiên trầm mặc một hồi bỗng lộ ra quỷ dị điên cuồng nụ cười.
"Chó c·hết thật chứ. Oắt con hỗn láo, hôm nay để tao thay bố mẹ mày đến dạy lại mày. Chịu c·hết đi!"
Lâm Thiên đưa tay một nắm, từ trong hư không rút ra một thanh trường đao toàn lực một trảm.
"Bạo trảm."
Trường đao bên trên bốc lên hỏa diễm, phát ra tách tách thanh âm chém ra.
"Mày còn chưa có tư cách đó đâu."
"X10 phòng thủ trận pháp."
Lạc Long tay phải nắm chặt, vung ra một quyền đón đỡ.
Trường đao vừa chạm vào lập tức bạo p·hát n·ổ tung.
Một chiêu.
Lạc Long nội phủ b·ị t·hương máu phun hư không bay ngược mà đi, Lâm Thiên từ trong v·ụ n·ổ lao ra, trường đao thật cao dơ lên chém xuống.
Hồn lực không ngừng tràn vào trong đao nhuộm đỏ như nung, máu dính trên đao hòa vào ngọn lửa phát ra xì xèo âm thanh.
"Bạo huyết."
Lạc Long hai tay ngăn ở trước ngực, trường đao chém xuống, hắn cảm nhận được không chỉ vật lý công kích, huyết mạch chi lực cũng đang không ngừng rung chuyển.
Hai chiêu.
Lâm Thiên xoay người, trường bao chém ngang mà ra.
Ba chiêu, chỉ một chiêu phòng thủ của Lạc Long gần như vỡ nát.
Bốn chiêu, x10 phòng thủ hoàn toàn tan biến.
Năm chiêu, dày đặc hư không đao mang như là cuồng phong vũ bão đồng loạt bay đi cắt chém Lạc Long cơ thể rách nát như miếng rẻ rách.
Bằng nhiều thủ đoạn vừa đa dạng vừa mạnh mẽ, bình thường tứ tinh thượng phẩm Lạc Long cũng có thể một trận chiến, cầm chân cái vài trăm chiêu không có vấn đề.
Nhưng là đối mặt cường lực công kích chức nghiệp, lại chỉ có thể lấy cơ thể trực diện đón đỡ đối Lạc Long vẫn là có chút quá sức rồi.
Bất quá trong nội tâm Lạc Long lại bình tĩnh đến khó tin.
Không hiểu sao nhưng kể từ khi quen biết Phạm Thiên, cái cảnh toàn thân nhuốm máu, quần áo rách nát, cả người toàn thương, máu thịt be bét lại trở nên rất đỗi quen thuộc với Lạc Long.
"Một chiêu này mày sẽ c·hết thôi nhóc con."
"Phách thiên."
Trảm phá thiên địa chi ý đao khí cuồn cuộn không dứt, như đê vỡ nước tràn không ngừng từ trường đao tản ra phá vỡ hư không.
Giờ khắc này, người đao hợp nhất, đạt đến một cái không tưởng độ cao.
"C·hết."
"Đủ rồi."
Một tiếng quát, Lâm Thiên lập tức bị định trụ không thể di chuyển dù chỉ một bước.
"Năm chiêu đã xong, dừng lại đi!" Phạm Thiên nói.
"Đều không tệ nha, b·ị t·hương như vậy mà vẫn định trụ được một tứ tinh thượng phẩm đỉnh phong thời điểm. Nhưng có chắc là nhốt được rồi không?" Lâm Thiên híp mắt cười nói.
"Không muốn c·hết thì dừng lại đi!"
"Nhóc nghĩ rằng bọn ta còn có gì để mất không? Nhóc nghĩ rằng hai người bọn ta sẽ s·ợ c·hết sao?"
Điên, rất điên cuồng.
Phạm Thiên á khẩu, hai người này xác thực không s·ợ c·hết. Nhưng là - -
"Có, còn thống khổ hơn cả c·ái c·hết. Hai người sẽ b·ị b·ắt lại, không còn nắm được quyền sinh tử của bản thân trong tay mình."
Phạm Thiên hơi ngừng lại, hắn có chút do dự. Đối phó loại người không còn gì để mất này bình thường cách không được, c·hết cũng không được.
Muốn đe dọa, chỉ có một cách. Tuy là đánh cược nhưng mà...liều thôi.
"Lúc đó, phụ nữ, còn là xinh đẹp như vậy phụ nữ thế nhưng là có rất nhiều người nguyện ý vui đùa cùng đó a. Chú có thể chọn bị trói ở một bên nhìn xem, cũng có thể sẽ được những người khác vui đùa cùng. Và biết đấy, thuốc, cực mạnh thuốc, động vật cùng người thật không có khác biệt. Trừ phi hai người muốn thử chạy trốn, nhưng thân phận tại đây, dám thử sao?"
"Đe dọa như vậy không sợ phản tác dụng?"
"Nói xem."
"Bọn ta có thể lập tức t·ự s·át."
"Kẻ g·iết Thính Phong còn sống."
Lâm Thiên nhíu mày.
Quả thật bọn hắn là chạy không thoát, bây giờ liều mạng lên không tốt chút nào.
"Đi thôi em, chúng ta tới nơi nào đó thanh bình chút sống tiếp." Lâm Thiên nói.
Một bước bước ra, tinh thần giam hãm của Phạm Thiên dễ dàng bị phá vỡ.
Bất ngờ phía dưới hắn mới trúng chiêu, chút lực lượng này còn chưa đủ để định trụ hắn.
"Ừm." Người phụ nữ nhẹ giọng đáp.
Kết giới quanh ngôi nhà biến mất, có lẽ là do người phụ nữ dựng lên. Bất quá vẫn còn một huyễn cảnh tại để người khác không thấy tình huống bên trong.
Hai người vào trong phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Còn không đi."
Tiếng của Lâm Thiên truyền ra từ trong phòng.
Lạc Long cố nén đau đớn, uống hết một lọ thuốc chữa thương cao cấp rồi dìu Phạm Thiên rời khỏi căn nhà này.
"Làm sao bây giờ?" Phạm Thiên nói.
"Tao có thể chày cối bế mày bay đến Nguyễn gia, hai tiếng. Tao cũng có con bốn bánh không người lái, có điều tốc độ phải chậm hơn. Đến Tiền muốn ba bốn tiếng mới được." Lạc Long nói.
Hắn lấy ra thêm hai lọ thuốc chữa thương, đưa Phạm Thiên một lọ, tự mình vặn nắp uống thêm một lọ.
"Tốt, đi xe đi!"
"Ok."
Hai người đi đến ngoài cổng, một bước nữa là sẽ ra khỏi huyễn cảnh.
Một chiếc xe ô tô không người lái đột ngột xuất hiện trên đường, cả hai chui vào trong xe.
Xe là ngoài huyền cảnh, sự xuất hiện đột ngột này nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những hàng xóm xung quanh, nhưng chỉ đơn thuần là một chút tò mò rồi thôi.
Một chức nghiệp gia con ông cháu cha, không có gì đặc biệt.
Xe xịn thật, giàu đúng là thích làm gì thì làm.
Xe tốt như vậy mà đưa cho một đứa trẻ con.
"Cẩn thận, ngồi chắc, để an toàn thì thắt luôn cả dây an toàn đi." Lạc Long nói rồi vươn người ra thắt chặt dây an toàn hộ Phạm Thiên.
"Được rồi, đi thôi." Phạm Thiên nói.
Lạc Long gật đầu rồi ra lệnh cho trí tuệ nhân tạo AI.
"Đi tới gần nhất Nguyễn gia!"
[Đã xác nhận đích đến. Mục tiêu: gần nhất Nguyễn gia.]
Chiếc xe bộc phát tiếng oanh minh, tăng tốc phóng đi thật nhanh trước ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ của những người khác.
...
Trong xe, Phạm Thiên đang nhắm mắt dưỡng thương.
Lạc Long ngồi bên cạnh mở miệng hỏi:
"Có sao không?"
"Cái gì làm sao?" Phạm Thiên cười cười hỏi lại.
"Mày đột phá phong tỏa, rồi lại b·ị đ·ánh vỡ tinh thần, có sao không?"
"Có thể sao được đây, chính mày để lỏng phong tỏa để tao có thể đột phá bất cứ lúc nào mà. Về phần b·ị đ·ánh vỡ tinh thần, không có gì, không tới căn cơ nên chỉ b·ị t·hương nhẹ thôi."
"Thật không?"
"Thật."
...
Nửa đoạn đường yên lặng.
"Mày không nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe à, có vài nơi đi qua cũng khá đẹp đó." Lạc Long nói.
"Không nhìn không quan tâm, có cũng là sau này cả bọn cùng đi, bây giờ nhìn không có ý nghĩa gì." Phạm Thiên không mở mắt ra nói.
"Biết không, mày là một thằng rất nhàm chán, như lão già trẩu vậy."
Lạc Long cụt hết cả hứng tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thế gian đẹp như vậy, nhiều nơi tuyệt vời như vậy, nhiều thứ đáng quý như vậy, xác thực đi xem cùng người thân sẽ càng tốt hơn nhưng có những thứ nên xem một mình, không phải sao?"
Lạc Long thao thao bất tuyệt.
"Nếu có một ngày thế giới gặp nguy hiểm, mày sẽ làm thế nào?" Lạc Long giống như tùy ý nói.
"Cứu nó."
"Tại sao?"
"Tại sao lại không?"
"Vì mày có thể gặp nguy hiểm, có thể sẽ phải c·hết."
"Có thể không phải chắc chắn."
"Thế nếu mày chắc chắn phải c·hết, phải hy sinh người thân, hay hoặc là không có người thân của mày ở đó thì sao?" Lạc Long quay lại nghiêm túc nhìn Phạm Thiên nói.
Phạm Thiên không trả lời ngay.
"Thì kệ cái thế giới đó. Tao không phải chúa cứu thế, không phải chúng sinh thánh nhân, tao không có nhiệm vụ phải làm vậy."
"Vậy à."
Lạc Long như có điều suy nghĩ.
Hắn lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nhưng mày vẫn sẽ làm đúng không?"
Lần này Phạm Thiên nhưng không trả lời.
Xe cộ chạy qua lại trên đường, các tòa nhà cao chọc trời san sát nhau.
Những cây xanh được trồng dọc theo đoạn đường.
Thỉnh thoảng sẽ thấy có vài người bay trên trời. Những người này không phải lục tinh cường giả thì cũng là người có bối cảnh lớn.
Rất đơn giản, rất bình thường, không có cái gì đặc biệt. Như những người bình thường của một thế giới bình thường không hay biết gì về xa bên ngoài thế giới, tất cả đều bận rộn làm việc, chăm lo cho cuộc sống của bản thân, kiếm tiền nuôi gia đình.
Một hố sâu được trải một mặt mỏng an toàn để những cái người mu muội ấy an tâm đi tới, đứng bên trên.
Nhưng mấy ai biết cái hố sâu vô cùng nguy hiểm ngụy tạo an toàn đó lại là điểm bắt đầu của mọi thứ, là nơi nắm giữ cơ hội, là thế giới quyết định vận mệnh điểm.
Lạc Long hướng lên bầu trời nhìn.
Nguyên bản trời quang xuất hiện những đám mây đen dần tụ tập lại, một buổi đẹp trời đã biến đầy âm u và có thể mưa bất cứ lúc nào.
"Mấy nhà trước tao không hiểu nhiều nhưng Nguyễn gia thì khác. Nói thật thì Nguyễn gia ngược lại là an toàn nhất, không có gì phải lo lắng."
"Tại sao?" Phạm Thiên khó hiểu hỏi.
Nguyễn gia là hàng thật giá thật gia tộc, cứ việc là loại yếu nhất kia, trong bốn nhà hắn nghĩ rằng Nguyễn gia phải là nơi nguy hiểm nhất mới đúng.
"Cứ chờ đi rồi biết."
...
Nguyễn gia, nhà của bố mẹ Tiền Nhiều, phòng khách.
Lạc Long cùng Phạm Thiên như cũ đang quỳ dưới đất, bên cạnh không xa là bố mẹ Tiền Nhiều đang đau lòng ôm nhau khóc lóc.
Họ thậm chí còn chả quan tâm đến hai người dính dáng rất lớn đến c·ái c·hết của con họ đang ở ngay trước mắt, hoặc là nói không dám.
Một câu một chữ cũng không dám hé răng.
Hèn nhát, vô dụng, yếu đuối, không biết động não, cô em gái thì còn quá nhỏ.
Thảo nào Tiền Nhiều lại có yêu cầu như vậy. Dựa vào mấy cái người này thì làm sao có thể cạnh tranh chức gia chủ, duy nhất hy vọng là Tiền Nhiều nay đã không còn, hai người này bị ăn sạch đến tận xương chỉ là chuyện sớm muộn.
Trao lại hũ tro cốt, Phạm Thiên bàng hoàng ra về.
Hắn đã nghĩ rằng Nguyễn gia sẽ nguy hiểm nhất. Hắn nghĩ đến rất nhiều phản ứng cũng như cách ứng đối nhưng có thể nhát gan đến mức một lời cũng không dám nói như này thì hắn hoàn toàn là không ngờ được.
Nói thế nào cũng là một cái gia tộc, chỉ cần hướng lên một bước chính là đại gia tộc. Dù không dám đánh g·iết bọn hắn thì cũng nên đánh một chầu hay chửi mắng gì gì đó chứ.
Có chút thất vọng, nhưng Phạm Thiên hắn không biết bước vào cái hàng ngũ gia tộc này biết đến sẽ càng nhiều, càng nắm rõ ràng sự cường đại của đại gia tộc. Tuy hèn yếu chiếm một phần nhưng sợ hãi đối đại gia tộc cũng chiếm một phần không nhỏ.
Trên xe, Lạc Long ngồi ăn chút đồ hỏi.
"Hạ gia thì sao?"
"Phong Không bảo nó sẽ tự lo, Hạ Lạc tao đã giao lại cho nó rồi. Với tính cách của Phong Không, cứ cho cần một ngày để bình tâm thì giờ này có lẽ nó cũng nên đi đến bên đó rồi."
Phạm Thiên ngồi uống ít rượu ở bên cạnh nói.
Không cần phải xen vào, không cần phải quan tâm, giờ này đã đến, đã giao, đúng giờ này.
Lạc Long trầm tư.
Không được thò vào một tay, không được gây ảnh hưởng, đã hoặc đang đến, khoảng tầm giờ này.
Chỉ cần không gây ảnh hưởng là được. Vậy làm sao để không gây ảnh hưởng, tất nhiên là nhìn trộm rồi.
Nhưng mà...
"Như vậy vẫn tính là mà."
Lạc Long ẩn ẩn nhận ra cái gì nói.
"Cho nên..." Phạm Thiên cười bỉ ổi.
"Tao hiểu tao hiểu khà khà. Đi, Hạ gia thẳng tiến." Lạc Long cười to nói rồi nhét thêm miếng thịt vào mồm.
...
Cách nhà Hạ Lạc một trăm mét.
"Tao vừa thấy Phong Không đi ngang qua, chắc bây giờ đã đến nhà Hạ Lạc rồi." Lạc Long nói, hắn cùng Phong Không đi khác đường nhau.
"Vừa kịp, mày có cách gì không hay định đột nhập vào. Nói trước đột nhập vào không phải ý tưởng hay đâu." Phạm Thiên cũng nói.
"Ai bảo mày vậy, thời đại nào rồi còn chơi cái trò đột nhập này. Xem tao đây!"
Lạc Long lấy ra một đôi tai nghe cười thần bí.
"Lúc đi ngang qua tao có không may đánh rơi một cái thiết bị nghe lén lên xe nó, để không may bị mất thiết bị sẽ tự bám lên người Phong Không chờ tao đến xin lại. Một người bình thường, tao đố nó phát hiện được đấy."
Nói xong Lạc Long lấy điện thoại ra xem cái gì đó.
Đây là tài liệu về hai nhà Phong Không, Hạ Lạc mà hắn kêu người đi điều tra.
Nhà Phong Không giống nhà Thính Phong, bố mẹ đều là chức nghiệp gia tứ tinh.
Nhà Hạ Lạc lại có chút giống Diệp Vô Đạo. Không có gì đặc biệt ngoài bố mẹ Hạ Lạc.
Đọc hồ sơ của bố mẹ Hạ Lạc, sắc mặt Lạc Long biến đổi.
Đến khi đọc xong thời điểm hai hàng lông mày của hắn đã nhíu chặt lại, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận dữ cùng sự tiếc hận vô biên.
Không đáng a.
"Hử, sao vậy? Sao lại không nói gì nữa rồi?" Phạm Thiên kỳ thấy kỳ lạ hỏi.
"Không có gì, đọc được vài thứ hay ho thôi. Đây rồi đây rồi, gặp mặt nói chuyện rồi." Lạc Long vội kéo Phạm Thiên ra một quán nước gần đó ngồi nghe lén.
Câu chuyện diễn ra rất bình thường, Phong Không xuất hiện xin lỗi bố mẹ Hạ Lạc.
Cũng là đau buồn khóc lóc, ôm lấy t·hi t·hể của Hạ Lạc kể khổ kể đau.
Phong Không đứng tại bên cạnh nhìn cảnh này. Chờ khi cả hai người ngừng lại thì mới đem mọi chuyện nói ra rõ ràng.
Lúc đầu còn có chút bi thương vì vừa mất đi đứa con gái duy nhất, lúc sau nghe được sẽ được đại gia tộc bảo hộ, chăm sóc hết sức có thể, đảm bảo về sau sống an nhàn không sợ bất kì ai thì mọi sự đau buồn khi nãy biến mất tăm, thay vào đó là sự vui mừng, đáng giá.
"Ha ha ha thật hả, chúng ta sẽ được bảo hộ bởi đại gia tộc ư, quá tuyệt vời."
"Con gái, c·hết hay lắm, c·hết rất giỏi. Lúc sống chả giúp được gì, nuôi chỉ tổ tốn cơm, không ngờ lúc c·hết lại có thể giúp chúng ta có được sự bảo hộ của đại gia tộc, c·hết tốt ha ha ha."
"Đúng vậy đó, nó c·hết ai mà ngờ lại có ích hơn cả còn sống, quả thật là phải cảm ơn mấy tên yêu tộc đó mà."
"Tại sao nó lại không c·hết sớm hơn nhỉ?"
"Nếu c·hết như này sớm hơn chúng ta đã đỡ phải khổ hơn, sống một cuộc sống sung sướng rồi."
"Đúng là cái đồ bất hiếu, không biết nghĩ cho bố mẹ. Đằng nào cũng c·hết, nếu c·hết sớm hơn chút có phải đỡ chút tiền rồi không."
Giọng của hai người nam nữ liên tục vang lên.
Họ cười nói vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm đến việc Hạ Lạc c·hết. Ngược lại còn vui mừng vì nó, cảm thấy Hạ Lạc c·hết rất đáng, thậm chí cảm thấy Hạ Lạc c·hết quá muộn.
Đổi một đứa con gái lấy một đại gia tộc chống lưng, quá đáng rồi.
So với việc đặt cược vào tương lai của Phong Không lại càng đáng tin.
Hai người hận không thể lập tức mở tiệc ăn mừng, mời cái người nói sẽ chống lưng cho bọn họ tới đây.
Không xem con gái mình ra gì, không phải là một con người mà là một dụng cụ đem đến một tương lai tốt đẹp hơn cho bản thân, một dụng cụ giúp bản thân sống được sung sướng hơn.
Chỉ cần có thể đem lại lợi ích, sống c·hết ra sao không quan trọng, miễn là đáng giá.
Mặc cho Phong Không, hôn phu của Hạ Lạc có mặt tại đó thì hai người bọn họ vẫn cứ cười nói vui vẻ về Hạ Lạc, không để ý đến cảm nhận của Phong Không mà thẳng thừng chà đạp, sỉ nhục Hạ Lạc.
Thảo nào, tại thế giới Phong Không c·hết vì bảo vệ bản thân, Hạ Lạc lại thành ra như vậy. Có cái gia đình như này không bị bức điên đã là kỳ tích.
Mà Phong Không, hắn nhịn dược, hắn không làm ra bất cứ hành động gì, gương mặt bình tĩnh tựa như đã quá quen với loại chuyện này, từ sớm đã biết được bộ mặt thật của hai tên súc sinh này.
"Mấy người cứ luôn khốn nạn như vậy. Khi tôi vẫn là cái thiên tài thời điểm ít ra hai người còn giả bộ một thoáng. Bây giờ thì không thèm quan tâm luôn nhỉ." Phong Không nhàm chán nói.
"Ha ha ha đúng vậy đấy, thì sao? Bây giờ tao thế nhưng là lưng tựa đại gia tộc, còn cần đếch gì đến cái loại phế vật mày nữa. Còn cái con này, c·hết thì c·hết đi. Làm ra được kết quả như vậy đúng là không uổng tao nuôi cơm mười mấy năm."
"Đúng đó, mày bây giờ đã là cái thằng phế vật rồi. Nể tình mày là người đưa con nhóc này đi cứu thiếu gia Long gia, cút đi trước khi tao gọi người tới tống cổ mày."
Phong Không nhìn lại hai cái người không bằng cầm thú, hành động không khác súc vật là bao trước mắt này, khẽ lắc đầu thở dài.
Hết thuốc chữa rồi, thật không đáng.
Không muốn lại để Hạ Lạc ở cái nơi dơ bẩn này thêm một phút giây nào nữa, hắn bế Hạ Lạc rời đi.
Bùm.
Tai nghe trong tay Phạm Thiên nổ tung, cánh tay vẫn còn run rẩy vì tức giận.
"Bóp cái tai nghe thôi à, tao cứ nghĩ mày phải xồng xộc chạy vô đòi chém c·hết cả hai chứ." Lạc Long cười nói.
"Nhìn nhiều thành quen, nghe nhiều thì sẽ thấy bình thường thôi. Mà mày cũng đâu kém, cốc nước vỡ tan từ đời nào rồi kìa. Không chạy vô chém c·hết cả hai tên đó à." Phạm Thiên quay qua nói.
"Giống mày thôi, bình thường. Nếu không mày nghĩ sao tao lại đứng được ở vị trí này."
Cả hai nhìn nhau không nói rồi bỗng bật cười.
"Ha ha ha thật mẹ nó bình tĩnh a."
"Thế vì sao mày bóp đồ?" Phạm Thiên cười hỏi.
"Tiếc cho Hạ Lạc a, thế còn mày?" Lạc Long cũng hỏi.
"Giống mày nốt, cảm thấy hơi phí cho hơn mười lăm năm cuộc đời a, bây giờ c·hết xong cũng không được yên."
"Thế về chứ nhỉ?"
"Ừ, đền bù cái bàn mày đạp nát đi xong về."
...
Trên xe, lại là một đoạn đường đầy yên lặng.
"Mày giấu tao cái gì?" Phạm Thiên nói.
Lạc Long thở dài một hơi chán nản nói:
"Cũng không phải là giấu cái gì, chỉ đang nghĩ về chút chuyện thôi."
Nói rồi Lạc Long đem những gì được ghi trong tài liệu về nhà Hạ Lạc thuật lại cho Phạm Thiên nghe.
Đoạn đầu còn bình thường, về sau Phạm Thiên đã không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Hạ Lạc vậy mà không phải con ruột mà là được nhặt về nuôi.
"Tao biết mày đang nghĩ gì rồi. Cứ theo lệ cũ mà làm, thoải mái đi. Tao đoán ai cũng bỏ phiếu đồng ý thôi." Phạm Thiên giọng điệu mang theo chút trêu trọc nói.
"Thôi mày im mẹ mồm đi. Nghĩ cách giải quyết em mày đi cái đã." Lạc Long không ngần ngại đâm lại một đao.
Hai người mang theo tâm trạng cùng suy nghĩ của riêng mình đi về.
Một ngày mệt mỏi kết thúc ở đây.