Chương 52: Bá đạo Âu Cơ
"Anh."
Giọng nói mang theo vui mừng xen lẫn lo lắng cảm xúc vang lên.
Ai? Đây là nhà riêng của mình, ai có thể vào trong này?
Không thể nào là trộm được, đây thế nhưng là vòng ngoài của trường Bắc Ninh, tên nào ngu đến mức đi trộm ở khu này được chứ.
Lại nói trộm xong còn ở lại chờ chủ nhà về.
Vậy chỉ có thể là kẻ địch.
Do chưa truyền tống hoàn tất âm thanh nghe không phải quá rõ, trong lúc nhất thời Phạm Thiên không nghĩ ra được đây là giọng ai.
Cho dù có là người quen cũng không thể vào đây được mới phải, hắn thế nhưng là có chuẩn bị thủ đoạn chống trộm.
Năm người thả lỏng chưa được mấy phút đã lại phải nhấc lên cảnh giác.
Truyền tống hoàn tất, một thanh kiếm từ trong mấy người g·iết ra, theo sau là một cây tam xoa kích từ góc khác g·iết tới, đảm bảo chặn được đường lui.
"Tuyết Lan."
Thần thức bao trùm, Phạm Thiên kinh hô một tiếng vội hủy bỏ hồn kỹ.
Tuyết Nhan cũng đã nhìn ra người nói là ai, thu lại tam xoa kích.
Tuyết Lan không hề biết bản thân vừa mới đối mặt c·ái c·hết, lúc này đã chạy tới ôm thật chặt Phạm Thiên như sợ hắn chạy mất.
Theo thói quen đưa tay lên xoa đầu Tuyết Lan, Phạm Thiên khó hiểu nói:
"Tuyết Lan, sao em lại ở đây? Lúc này không phải vẫn còn đang đi học sao? Lại nói làm sao em vào đây được, anh nhớ không có đưa chìa khóa phụ cho em mà nhỉ."
Vừa nói xong Phạm Thiên nhận ra có cái gì đó không đúng.
"Đợi đã, vô tinh, sao lại thế này."
Phạm Thiên cả người dại ra, không tin nổi vào thần thức của mình.
Không đơn giản là vô tinh, Tuyết Lan đây là không có chút dấu hiệu nào của việc đã tu luyện qua, hoàn toàn là một người bình thường.
"Hì hì có gì đâu. Em được bảo phải tập trung tu luyện để mạnh lên nên không ra khỏi trường được, vì thế hiệu trưởng đã cho em một bản sách kỹ năng phân thân. Tuy phân thân chỉ là người bình thường nhưng cũng đủ rồi, lại không phải đi đánh nhau." Tuyết Lan thoải mái hưởng thụ hì hì cười nói.
"Ra là vậy, xem ra em bên đó sống rất tốt đó a. Cực kỳ tốt luôn ấy chứ." Phạm Thiên cười cười, một bộ đây là điều tất nhiên, "Mà sao em nhận ra anh, truyền tống hoàn tất trước đó nhìn đều chỉ là bóng người mới đúng."
Phạm Thiên thản nhiên trò chuyện thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là s·óng t·hần quật bờ, lốc xoáy vào thành.
Hắn không cần Tuyết Lan biến mạnh mẽ đến mức nào, cứ thong thả là được, cho nên bình thường hắn không quá hỏi về chuyện tu luyện.
Chủ yếu khi hai anh em gọi điện thoại đều là kể những chuyện dạo này gặp phải, vì vậy mà Phạm Thiên không biết nhiều về tình hình tu luyện của Tuyết Lan.
Tất nhiên không phải Phạm Thiên bỏ mặc Tuyết Lan không quản.
Phần linh khí hắn truyền vào người Tuyết Lan không có tiêu hao chứng tỏ Tuyết Lan không gặp khó khăn gì. Đây cũng là lý do mà Phạm Thiên an tâm không hỏi về tình hình tu luyện của Tuyết Lan.
Mà bây giờ Tuyết Lan đứng trước mặt hắn đây, ngoại trừ là người bình thường ra không có khác biệt so với bản thể, khí tức, cảm giác huyết mạch, tất cả đều giống nhau.
Nếu không phải Tuyết Lan chủ động nói ra Phạm Thiên cả đời cũng sẽ không nghĩ rằng Tuyết Lan trước mắt này là phân thân.
Một kỹ năng mạnh như vậy hiệu trưởng lại đưa không Tuyết Lan chỉ vì muốn con bé ở lại trường tu luyện.
Không dưng lại đối tốt với một người lạ như vậy, nói không có âm mưu Phạm Thiên đem đầu chặt xuống làm cầu đều được.
Tạm thời Tuyết Lan đang trong hoàn cảnh bị nuôi, trước mắt xem ra là không có nguy hiểm.
Vẫn là quá yếu a, đợi có thời gian đi gặp một lần vị hiệu trưởng này mới được.
Phạm Thiên không có ý định bây giờ liền đánh rắn động cỏ.
Mà để Tuyết Lan rời trường cũng không thích hợp, ăn tài nguyên cho no xong phất tay bỏ chạy, về tình về lý đều không được, chỉ càng đặt Tuyết Lan vào nguy hiểm.
Nháy mắt thời gian Phạm Thiên đem mọi chuyện suy tính kĩ càng.
"Em là ai chứ, còn có thể không nhận ra được anh mình hay sao." Tuyết Lan phồng miệng lên nói.
"Ui là trời đáng yêu quá đi à. Gu thời trang cũng không chê vào đâu được, bỏ xa anh Thiên nhiều. Đây chính là cái gọi là em gái nhà người ta sao." Âu Cơ ôm lấy Tuyết Lan cười tít mắt, miệng liên tục khen.
"Em gái mày đây nhỉ, khác thằng anh thật. Có phải anh em ruột không đấy. Nhưng mà đừng nói, xinh hơn trong ảnh mày cho tao xem nhiều." Lạc Long đi đến bên cạnh nói.
"Đánh mày giờ."
"Anh rể, có nhiệm vụ gì cứ giao cho em. Dù là lên núi đao xuống biển lửa em cũng không từ." Thánh Gióng quỳ một chân trước mặt Phạm Thiên hai mắt sáng quắc nói.
"Đi c·hết đi." Phạm Thiên trợn trừng mắt trắng quát.
Thật sự không chịu được cái cảnh này nữa, Phạm Thiên vỗ vỗ tay ra hiệu, nói: "Được rồi, vẫn còn việc phải xử lý đâu. Đi, trên đường từ từ kể lý do em đến đây."
Bốn người đều biết việc Phạm Thiên nói đến là việc gì, đồng thời gật đầu đi ra ngoài.
"Cứ việc bay đi, vụ luật cấm bay cứ giao cho tao." Lạc Long vỗ ngực tự tin nói.
Chỉ thấy hắn đi ra một góc gọi điện thoại cho ai đó, rất nhanh liền trở lại kêu cả bọn cứ thoải mái.
"Tới đây, anh bế em đi." Phạm Thiên nói.
Không đợi Tuyết Lan nói gì hắn liền bế cô lên.
"Vậy em về trước, một tháng này có vài việc cần đích thân em đi xử lý mới được." Tuyết Nhan nói, vừa dứt lời liền bay đi mất.
"À ừ, có thời gian anh sẽ qua thăm hai bác." Phạm Thiên hơi hơi nhíu mày nói.
Tuyết Nhan hình như hơi kỳ lạ, trông có chút khó chịu.
"Tao cũng đi trước, dù sao tao không có hứng thú với hai thằng đấy." Thánh Gióng nói.
"Ừ."
Sáu người tách ra, chia thành ba nhóm rời đi.
...
Trên không, Phạm Thiên ba người bay nhanh.
Tuyết Lan tuy là người bình thường nhưng có màn chắn hồn lực của Phạm Thiên nên không có bị ảnh hưởng.
"Hình như em không ngạc nhiên lắm với việc bọn anh biết bay nhỉ." Phạm Thiên nói.
So Lạc Long cùng Âu Cơ bay đằng trước hắn có hơi tụt lại phía sau.
Hết cách, ai bảo hắn mù chỉ có thể bay theo người khác, trừ phi thần thức của hắn bao trùm đủ rộng.
"Hì, có gì bất ngờ đâu, anh đạt tứ tinh là điều hiển nhiên mà. Những anh chị khác là bạn anh nên tất nhiên cũng không thể tầm thường." Tuyết Lan kiêu ngạo ngẩng đầu nói.
Ngay sau đó Tuyết Lan lại nhỏ giọng nói tiếp: "Quả thật như anh nói, anh chị đều là những người bạn tốt."
"Thấy được?" Phạm Thiên thấy thú vị nói, hắn không ngờ lúc đó Tuyết Lan còn để ý cả những người khác.
"Ừm." Tuyết Lan khẽ gật đầu.
Nói chính là khoảnh khắc khi năm người Phạm Thiên truyền tống trở về.
Tuyết Lan đã thấy được, Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan đè ở phía trước làm chủ công, Âu Cơ ẩn vào hư không, Thánh Gióng chắn ở phía trước Lạc Long, hai người đều kiêm chung nhiệm vụ bảo vệ, Lạc Long thì sẵn sàng lập tức sử dụng kỹ năng hỗ trợ nếu Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan t·ấn c·ông xảy ra ngoài ý muốn.
Không phải rõ ràng nhưng cũng đại thể, dù sao ánh mắt còn tại không mất theo cấp được, trừ phi tốc độ quá nhanh.
Tất cả diễn ra trôi chảy tự nhiên, không có một câu giao lưu hay ám hiệu, năm người lẫn nhau hiểu rõ lập tức phân công nhiệm vụ phối hợp với nhau.
Chỉ có những người hoàn toàn tin tưởng, đặt sự an toàn của bản thân vào tay đồng đội mới có thể không có do dự tác chiến kế hoạch như vậy.
Cho dù không phải tốt nhất đồng đội cũng sẽ là tốt nhất động bạn, có thể yên tâm quay lưng về phía đối phương.
"Còn có chị Âu Cơ thật sự quá đẹp rồi, nhìn ngoài đời còn đẹp hơn gấp trăm lần so với trong ảnh."
"Cảm ơn vì lời khen của em. Gặp mặt bất ngờ chị cũng không có quà cáp gì, em nhận tạm phần này nha. Lần sau chị sẽ bù sau." Âu Cơ cười nói.
Trước mặt Tuyết Lan hiện lên giao diện hệ thống, có thông báo.
[Người chơi Âu Cơ muốn giao dịch những vật phẩm sau:]
Kế đó là một tràng dài danh sách đồ đạc xuất hiện cùng hai lựa chọn đồng ý, từ chối.
Rất nhiều, nguyện thảo nguyện thạch các loại tài nguyên tu luyện loại hình, v·ũ k·hí cũng có.
Lướt sơ qua nhìn một cái, Tuyết Lan ánh mắt khẽ động, trong lòng lập tức niệm ngay: đồng ý.
Đúng như anh nói, đều là những anh chị hào phóng vô cùng. Vừa gặp mặt đã tặng quà, không nhận không biết có để chị ấy sinh ra bài xích không.
Trông thế này, trước nhận đi.
"Có phải khen gì đâu, em là đang nói sự thật mà. Mấy cái thiết bị chụp ảnh tầm thường đó làm sao có thể lưu giữ hoàn chỉnh được vẻ đẹp của chị. À mà chị mới nhuộm tóc ạ, em nhớ anh cho em xem ảnh chị tóc là màu tím." Tuyết Lan cười nói, cười so ban nãy còn tươi.
"Em cứ nói quá. Nhưng đúng là màu đỏ rất hợp với bộ đồ của chị đúng không."
Âu Cơ cũng là hứng cao phá thiên, khó khăn lắm mới gặp được một cái đồng loại a, pha trộn cùng mấy cái người này mắt thẩm mỹ đều sắp hạ mấy cái cấp bậc luôn rồi.
"Đúng vậy, hợp như sinh ra là dành cho nhau, như bộ đồ này được thiết kế ra chính là vì chị vậy."
Nói xong Tuyết Lan lại mơ mơ hồ hồ nhìn về phía Lạc Long, không chắc chắn nói: "Vậy đây là ai ạ? Theo em đoán thì là ch... anh Long nhưng lại không quá giống với trong hình."
"Ha ha vậy hả, cho anh xin lỗi nha." Lạc Long cười nói "Chắc thằng Thiên nó cho em xem mặt thật của anh chứ gì."
Trước ánh mắt sững sờ của Tuyết Lan khuôn mặt Lạc Long dần biến đổi.
Từ một chàng đẹp trai đầy nam tính đủ sức quyến rũ mọi phái nữ biến thành một thiếu nữ nhu hòa, mềm yếu, dịu dàng, để bất cứ thằng đực rựa nào đều không thể sinh ra tà ác ý nghĩ, chỉ có bảo vệ người con gái trước mắt này dù cho phải hy sinh cả tính mạng.
Thân hình chuẩn trai đẹp cũng đổi, eo thon mông gọn, nhỏ nhắn xinh xắn, chiều cao giữ nguyên, ngoại trừ vòng một bình thường ra đều là để cho mọi chị em nhìn thôi cũng phải ghen tị.
Nói thì nói quá thế chứ mặc dù cũng là tuyệt sắc một hàng nhưng vẫn là thua Tuyết Nhan Âu Cơ mấy người một chút, dù sao giới tính tại đây đọ không lại hàng thật được.
Kể cả vậy vẫn là để Tuyết Lan trợn mắt há hốc mồm một trận, hoài nghi mắt mình có phải hay không hỏng rồi, nếu không sao lại nhìn thấy điều vi diệu đến ảo diệu thế này.
Vẫn là nói mình đang nằm mơ. Đúng, thật có khả năng này.
Hơi nhéo tay mình một cái.
Đau, thật không phải là mơ.
Tuyết Lan hoài nghi nhân sinh rồi, một người con trai vậy mà lại đẹp như vậy, chỉ xét gương mặt mà nói còn qua cả mình rồi.
Trước cô vẫn tưởng Lạc Long là con gái đâu, gương mặt này body này sao có thể là con trai được chứ.
Về phần Phạm Thiên, ai biết được, có lẽ cố tình muốn hố một trận nên nói thành con trai chăng.
Tuyết Lan vẫn là không tin được, dù cho mái tóc hoàng kim rực rỡ đặc trưng còn đó. Không, cũng không thể tính là còn đó, từ tóc ngắn ngầu lòi thành tóc dài buông xõa ngang hông rồi còn đâu, màu sắc cũng nhẹ đi một chút bớt chói lóa.
Tuyết Lan vững tin rằng đây là hai người trong nháy mắt hoán đổi vị trí với nhau, mục đích chính là trêu chọc bản thân một trận, quá quá đáng rồi.
"Lần đầu gặp mặt anh cũng không thể tay không được. Không biết em thích gì vậy để em tự do thoải mái đi." Lạc Long mỉm cười, giọng nói cũng trở nên nữ tính rồi, nghe thực sự rất êm tai.
Chỉ thấy Lạc Long búng tay một cái, trong túi Tuyết Lan vang lên một hồi chuông báo.
Là tiếng tin nhắn điện thoại, Tuyết Lan lập tức lôi điện thoại ra xem.
[Chúc mừng bạn nhận được cộng sinh tài khoản, mọi chi tiêu của bạn có thể dùng tiền chính mình hoặc trong tài khoản cộng sinh để thanh toán thay.]
Tuyết Lan hơi sững sờ, vẫn chưa hiểu lắm cái tin nhắn này.
Mở ra tài khoản cộng sinh, Tuyết Lan đồng tử co rụt, thở đều quên thở.
Cô thấy gì, tài khoản thật nhiều số a, trăm triệu vẫn là sang rồi hàng tỉ, cả đời Tuyết Lan đều chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.
Kì thật so ra giá trị của chỗ quà Âu Cơ tặng nhiều hơn nhiều, có những thứ không phải trên thị trường có thể mua được.
Sở dĩ Tuyết Lan phản ứng so quà của Âu Cơ lớn hơn đơn giản là bởi...không biết a.
Loạn thất bát tao một đống các loại vật, Tuyết Lan còn sớm lắm tiếp xúc đến những loại nguyện thảo của Âu Cơ. Tuy rằng biết Âu Cơ sẽ không thể đi tặng mấy cọng cây cỏ nhưng cũng chỉ nghĩ nhất tinh nguyện thảo là căng, đối cô bây giờ giá trị thấp nhiều.
Bất quá số lượng nhiều, tổng lại vẫn rất giá trị, cụ thể thì không biết.
Mà Lạc Long thì khác, nhìn nhìn một cái số tiền trong tài khoản, khủng bố.
"Bọn anh đi chuyến này mỗi người mang một loại, đồ của anh không thích hợp với em. Đợi về nhà anh sẽ chuẩn bị một món quà bự vĩ đại bù cho em sau. Trước đó em thích gì cứ đi mua sắm thoải mái đi, đây là tiền riêng của anh nên không phải lo." Lạc Long nói, phảng phất dù cho Tuyết Lan tiêu hết tiền trong tài khoản của mình cũng không có gì.
Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, Tuyết Lan nhìn về phía Phạm Thiên, thật sự món quà này lớn lắm, lớn đến không dám nhận.
"Nó cho thì cứ cầm đi, không có gì đâu." Phạm Thiên gật đầu nói.
Hắn kì thật không quá rõ giá trị của chỗ tiền này, thế giới của người bình thường còn tốt, thế giới của chức nghiệp gia hắn thật không hiểu giá cả thế nào.
Tài nguyên trường phát, mua đồ đều là trực tiếp nhờ Lạc Long, như vậy vừa nhanh lại vừa rẻ, mà còn được nợ nữa chứ.
Có thể nói kiến thức của hắn không khác gì một người bình thường, thậm chí còn kém hơn. Liền là công pháp hiểu một chút, giá của các loại vật phẩm quá khác nhau, không có giá trị tham khảo.
Phạm Thiên không khỏi nhớ lại, lần thuê Phong Không về vẽ trận pháp mình giống như cũng không hỏi cụ thể giá cả thế nào, Long nó lo từ đầu đến cuối hết cả rồi.
Bất quá nhất định không ít, người thừa kế một trong của đại gia tộc tiền trong tài khoản sao có thể nghèo cho được.
Trong lòng lưu xuống việc ngày hôm nay, có ơn với Phạm Thiên người hắn đều nhớ kỹ, mỗi lần nợ Lạc Long hắn cũng không hề quên chỉ chờ lúc mạnh lên sẽ trả lại.
"Em cảm hơn hai anh chị." Tuyết Lan nói.
"Không có gì."
"Làm quen xong rồi. Nói đi, tại sao em lại ở đây? Và làm thế nào mà em vào được trong quán anh?" Phạm Thiên nói.
Nhìn Phạm Thiên một chút, Tuyết Lan nhíu nhíu mày bất mãn nói: "Anh thật quên rồi. Năm ngoái có em ở nhà còn tạm chấp nhận được. Năm nay cả hai anh em đều không vậy ai đi thăm mộ bố mẹ đây."
Không khỏi giật mình, Phạm Thiên vội lục lại trong đống kí ức của mình.
Quả thật sắp đến ngày giỗ của bố mẹ cơ thể này.
"Khụ khụ, sao có thể chứ. Nguyên bản năm ngoái em đi rồi năm nay để anh đi. Nhưng nếu em cũng ở đây rồi thì cùng đi luôn đi." Phạm Thiên ho khan vài tiếng nói.
"Hừ."
"Thế làm sao em vào được trong quán, em là người bình thường mà nhỉ." Phạm Thiên nhanh chóng lái câu chuyện sang chủ đề khác.
"Cái này cũng là chuyện thứ hai em muốn nói. Vừa đến cửa quán lúc cũng có một người khác đến tìm anh, hỏi chuyện em mới biết đó là hiệu trưởng trường anh còn anh thì đi sự kiện rồi. Vừa định về thì hiệu trưởng lại giúp em vào trong quán, nói anh sắp về rồi và bảo em chuyển lời cho anh nhanh chóng đi gặp cô, có chuyện cần bàn." Tuyết Lan nói.
Cô hiệu trưởng có chuyện gì để bàn với một học sinh như mình ư.
Phạm Thiên trầm tư.
Việc Tuyết Lan có thể vào quán đã giải thích thông. Đừng đùa, hiệu trưởng kém nhất cũng là thất tinh, chút chuyện vặt này còn không làm được.
Chỉ là, đối với mấy giáo viên thuộc vào giới tính nữ Phạm Thiên có chút gì đó không được thoải mái khi phải đối mặt.
Đầu tiên có "cô giáo" sau là hiệu trưởng trường Tuyết Lan, bây giờ đến hiệu trưởng trường mình, Phạm Thiên cứ cảm thấy có cái gì đó không được tốt lắm.
Chưa chắc là người xấu nhưng chắc chắn không có chuyện gì tốt, đây là kinh nghiệm được chính Phạm Thiên dùng mồ hôi công sức đúc kết ra.
Dù sao "cô giáo" cái kia hố hàng nữ nhân Phạm Thiên vẫn rất sợ.
"Biết rồi, có thời gian rảnh anh sẽ đi."
"Đến rồi." Lạc Long nói.
Trường Bắc Ninh đã hiện ra trước mắt mấy người.
Vẫn là ngôi trường rộng lớn tráng lệ đó nhưng lại sôi nổi hơn bình thường, cũng có chút u oán hơn.
Có lẽ là liên quan đến sự kiện, bất quá tam tinh mới dính đến được, đều là chuyện cao tầng, không ảnh hưởng được đến toàn trường không khí.
Nhẹ nhàng đáp xuống đất, Lạc Long nói:
"Trong trường thì cần xin phép thầy cô lấy cái giấy mới có thể bay tự do được, cuốc bộ thôi."
Vẫn bế Tuyết Lan trên tay, Phạm Thiên nói: "Mày dẫn đường."
"Khoan đã, anh không định đổi cách bế em hả?" Đột nhiên Tuyết Lan nói.
"Hả, tại sao? Bế như này đang rất tốt mà." Phạm Thiên không cảm thấy gì hỏi lại một câu.
Do b·ị t·hương hồi phục được có một chút nên thần thức hắn vẫn luôn khóa chặt Lạc Long cùng khu vực bên ngoài, không có toàn diện mở rộng.
"Dạ không có gì."
Bốn bóng người lao nhanh trong sân trường hướng thẳng tới chỗ ký túc xá.
Bình thường rất ít học sinh sẽ ở ký túc xá của trường, phần lớn đều sẽ ở nhà người quen hoặc giống như Phạm Thiên như vậy bỏ tiền ra mua hoặc thuê nhà cho tiện, cũng có phần là vì sự riêng tư.
Nhưng nếu xét về độ an toàn ngoại trừ chỗ của mấy người có bối cảnh thì ký túc xá của trường đều ăn đứt.
Vì vậy Cuồng Sư mấy người đã chọn tham gia sự kiện ở ký túc xá trường, tránh có mấy thằng ra yêu thiêu thân.
Trên đường, mỗi nơi đi qua ánh mắt của những học sinh khác thậm chí cả giáo viên đều đổ dồn về phía bốn người.
"Có ai nhìn thấy ánh mắt của những học sinh có chút kỳ lạ không?" Phạm Thiên nói.
"Không." Lạc Long đáp.
"Thế sao tao lại cứ cảm thấy những ánh mắt này đều đang nhìn chằm chằm vào tao nhỉ, có phẫn nộ xen lẫn sát ý bên trong, cắn lộn thuốc rồi, không, trường b·ị đ·ánh thuốc rồi."
"Tao không thấy vì không phải nhằm vào tao, muốn biết, tự nhìn đi."
Phạm Thiên giật mình.
Hắn không hiểu ý của Lạc Long cho lắm, cả bọn đều biết hắn mù rồi thì nhìn cái gì nữa.
Chợt hắn như hiểu ra điều gì, thần thức thu lại quanh bản thân.
Không để ý thì thôi, cái này vừa để ý liền để Phạm Thiên sợ muốn c·hết, trái tim như nhảy khỏi lồng ngực đứng đần ra đó.
Tuyết Lan tay lúc này đang khoác tay hắn, chính xác là bộ ngực đang kẹp chặt lấy tay hắn lún sâu vào trong.
Phạm Thiên chính vì sợ loại chuyện này xảy ra nên mới cố tình bế Tuyết Lan kiểu công chúa, nhưng là vô dụng.
Không chỉ vậy, Tuyết Lan hôm nay mặc váy, rất ngắn váy để lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà. Nếu không phải Tuyết Lan một tay giữ lại váy chỉ sợ đã sớm lộ ra hết trước toàn trường, đều là chức nghiệp giả thị lực không thể khinh thường.
Những cái này đều chưa phải tất cả, trong mắt Tuyết Lan càng là chứa đựng vô vàn loại đau khổ đau xót cảm xúc không nói lên lời.
"Mất đi xúc giác, mất đi ánh sáng, nhìn được là nhờ một kỹ năng đặc thù nhưng có hạn chế, không thể thời khắc quan sát xa gần cùng lúc.
Anh muốn giấu em là chuyện này sao? Anh vẫn cho em là một đưa trẻ sao, vẫn là vì cái gì khác?
Từ bỏ nhiều như vậy chỉ để lên cấp nhanh một chút, thứ mà sớm muộn anh cũng sẽ đạt được, đáng sao?"
Tuyết Lan nức nở nói.
Lời này để cho ba người có mặt tại đều rơi vào trầm mặc, không phải không thể nói, chỉ là không biết phải nói gì.
Phạm Thiên nhẹ giọng đáp: "Đáng."
"Còn gì nữa, anh còn giấu em điều gì nữa, hả."
Tuyết Lan nước mắt chảy hai hàng.
Thoát khỏi vòng tay của Phạm Thiên, bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ xem khắp cả người.
Tứ tinh tuy không có chuyện có sẹo khái niệm trừ phi bản thân cố ý hoặc do đặc thù kỹ năng tạo ra, nếu không cơ thể đều rất đẹp đẽ hoàn hảo không một vết xước.
Có thể đó cũng là cần thời gian, mà Phạm Thiên thì làm quái gì có thời gian.
Dưới lớp áo, lưng ngực khắp nơi đều có v·ết t·hương, có những vết thi thoảng vẫn rỉ ra máu.
Lại sờ lên đôi mắt tuy có nhưng đã mù kia, Tuyết Lan không nói gì cả, chỉ là ôm lấy Phạm Thiên òa khóc.
Vừa khóc Tuyết Lan vừa nói gì đó.
Có lẽ do nói không rõ, cũng có thể do không ai còn có tâm trí nghe, ba người chỉ biết đứng lặng tại chỗ chờ đợi.
Khóc một lát Tuyết Lan liền dừng lại, không quá lâu, hai ba phút mà thôi.
Đổi lại trước kia có khóc cả ngày cũng không đủ, nhưng bây giờ khác, trưởng thành người không thể khóc, biết giới hạn ở đâu, biết lúc nào nên dừng.
Vì vậy dù cho Tuyết Lan bây giờ đang muốn khóc đến ngất cho quên đi, để bản thân có thể bình tĩnh lại cũng không khóc, để tự bản thân ý chí bình tĩnh.
"Em xin lỗi, chỉ là vừa nghĩ tới anh gặp nguy hiểm, có khả năng...có khả năng em...anh cứ thế mà...em sợ rằng."
Tuyết Lan vừa lau nước mắt vừa nói, chỉ là nói không thành được lời, cảm xúc vẫn không thể bình tĩnh.
Không đợi Tuyết Lan nói xong Phạm Thiên đã ôm Tuyết Lan thật chặt, giọng khàn khàn nói nhỏ:
"Anh xin lỗi! Anh thề là sẽ không bao giờ để em phải một mình, không bao giờ. Anh nhất định sẽ sống, biến thật mạnh mẽ để bảo vệ em cùng mọi người. Cho nên đừng khóc, không phải anh đang ở đây rồi sao, nha."
"Vâng."
"Ngoan."
"Thu lại được rồi." Phạm Thiên nói.
"Ừm." Lạc Long chỉ nhẹ đáp một câu, một tiểu trận pháp vô hình biến mất.
Ngay khi thấy Phạm Thiên đã hiểu ra Lạc Long đã biết những chuyện tiếp theo sắp xảy ra, cũng vì vậy đã bày ra một cái tiểu trận pháp có khả năng cách âm và che giấu, chỉ cần không chủ động nhìn trộm những chuyện bên trong trận pháp đều là bí mật.
Mà học sinh trường bất kể là ai, có biết thân phận Lạc Long hay không đều sẽ không chủ động đi nhìn trộm, điều đó đồng nghĩa đắc tội với người khác, cũng lưu lại ấn tượng xấu trong mắt giáo viên và các học sinh.
"Em xin lỗi, nhưng hai người bọn em nghĩ rằng em ấy nên biết..." Âu Cơ chủ động trước nói xin lỗi.
Không gì khác, cô cùng Lạc Long không nói cho Phạm Thiên, thậm chí còn có chút dẫn dắt Tuyết Lan, đây là có lỗi không thể bàn cãi.
Dù sao chuyện trong nhà Phạm Thiên không muốn nói hai người cũng không có cái quyền xen vào này.
Không chờ Âu Cơ nói xong, cõng Tuyết Lan trên lưng Phạm Thiên chạy như bay đuổi theo hai người, nói:
"Không, anh nên nói cảm ơn mới đúng. Đúng lúc anh cũng định nói cho con bé, chỉ là chưa biết phải mở miệng thế nào. Cảm ơn."
"Gì thì cũng phải xin lỗi, sai không thể sửa thành đúng được. Cao nhất chỉ có thể tính là lấy công chuộc tội. Xin lỗi!" Lạc Long nói.
"Sắp đến rồi."
...
Trong sự trầm mặc, bốn người rất nhanh đã tới phòng của đám Cuồng Sư mấy người.
Khí tức từ xa đã cảm nhận được sẽ không sai, có n·gười c·hết, còn là mới cách đây không lâu.
Trước cửa, Âu Cơ thấp giọng quát lạnh một tiếng, không biết là vì chuyện của Cuồng Sư vẫn là Tuyết Lan mà lộ ra đặc biệt lạnh lùng, khác hẳn ngày thường.
"Mở cửa!"
Như vẫn luôn chờ đợi âm thanh này, đứng canh sẵn ở cạnh cửa chỉ để mở ra, Âu Cơ vừa mới nói cửa phòng đã ngay lập tức bị kéo tung.
Lâm Minh chạy vọt ra ngoài run rẩy đầy sợ hãi đứng sau Phạm Thiên bốn người.
Trong căn phòng trống trơn là linh hồn Cuồng Sư cùng một cái bị cắn xé rách nát không dễ phân biệt t·hi t·hể.
Bất quá đã đừng đánh qua một trận ít nhiều có chút hiểu biết, Phạm Thiên ba người biết rõ đây là Trần Thu Nhiên, một người khác trong đội của Cuồng Sư.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Âu Cơ nhíu mày quát.
Học sinh trường c·hết trong ký túc xá, đây không phải chuyện nhỏ. Sao vẫn chưa có giáo viên nào tới.
Lâm Minh lắp bắp trả lời: "Hai người khác c·hết rồi, chỉ có ba người về được. Thằng Nhiên về trước, b·ị t·hương nên mệt, đang nằm ngủ. Lúc trở về Cuồng Sư nó đột nhiên lại bạo phát đánh g·iết Nhiên, Nhiên đang mệt ngủ lập tức bị g·iết không sức phản kháng."
Nhớ lại khoảnh khắc đó, Lâm Minh càng thêm sợ hãi.
Như là t·hiên t·ai tận thế, ngay chỉ trong một khoảnh khắc truyền tống trở về để giam giữ hơi buông lỏng, Cuồng Sư bạo phát toàn bộ sức mạnh xông ra. Khổng lồ năng lượng trực tiếp đánh tan toàn bộ đồ vật trong phòng.
Sở dĩ phòng ký túc xá vẫn ổn là bởi trường đã gia tăng cường độ trận pháp bảo vệ của ký túc xá tạo cảm giác an toàn cho học sinh ở, cho dù là ngũ tinh hạ phẩm cũng phải tốn chút công sức mới có thể công phá.
Nhưng Lâm Minh cùng Trần Thu Nhiên không có cái bản sự này.
Lâm Minh còn tốt, có phòng bị. Dù vậy vẫn bị Cuồng Sư làm cho trọng thương.
Trần Thu Nhiên thì đen rồi, thẳng thắn dứt khoát vô cùng tại chỗ bị đ·ánh c·hết, đến c·hết cũng không biết tại sao mình c·hết, h·ung t·hủ là ai.
C·hết rồi còn không yên, Cuồng Sư vẫn là kịp cắn xé vài cái mới lại bị nhốt trở lại.
Lâm Minh chạy trốn tâm lúc đó đều có, chỉ là ngẫm lại ở lại còn có chỗ sống, chạy rồi c·hết như nào đều không biết.
Thế là hắn đứng canh luôn ở cửa chờ, không dám ra ngoài, sợ người khác thấy báo cho trường.
Sự việc cũng đơn giản, ba người đều đã đoán ra được đại khái quá trình.
Phạm Thiên chủ động lùi lại một bước, Lạc Long cũng là, biểu thị chuyện ở đây toàn quyền giao cho Âu Cơ xử lý, là g·iết vẫn là thả tùy ý.
"Có chuyện gì vậy anh?" Tuyết Lan hỏi nhỏ.
"Xuỵt."
Phạm Thiên hơi ra hiệu, trong lòng lại vô cùng bất ngờ, Tuyết Lan giống như không quá có cảm xúc gì dù nhìn thấy kinh dị t·hi t·hể.
...
Âu Cơ xoay người đứng trước mặt Lâm Minh, ánh mắt lạnh băng. Uy áp tứ tinh thả ra đè Lâm Minh hai chân quỳ trên mặt đất.
Khoảnh khắc này hình tượng Âu Cơ trong lòng Lâm Minh cao lớn hơn bao giờ hết.
"Sống hay c·hết."
Lâm Minh run cầm cập cẩn thận trả lời:
"Dạ muốn sống."
Lập tức giao diện hệ thống hiện lên thông báo trước mắt hắn.
[Khế ước chủ nô.]
[Nội dung khế ước: người chơi Lâm Minh kể từ giờ trở đi sẽ trở thành nô lệ của người chơi Âu Cơ, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân không được làm trái, không có ý xấu hay bất cứ hành động làm ra bất lợi gì nếu không sẽ bị vĩnh thế t·ra t·ấn linh hồn, mãi mãi không thể thoát đi (Bản rút gọn).]
[Bản khế ước trên được chủ hệ thống làm chứng với bên A là người chơi Âu Cơ và bên B là người chơi Lâm Minh, người chơi có đồng ý trở thành nô lệ của đối phương.]
Lướt qua đọc một lượt, Lâm Minh sắc mặt biến hóa.
Hắn không nghĩ tới sẽ lại tới mức này, phải dùng tới cả khế ước chủ nô.
Phải biết khế ước chủ nô không phải ai cũng có, mua từ chỗ hệ thống giá cả đắt có tiền chưa chắc mua được, còn hạn chế danh ngạch mua.
Bất đắc dĩ, dù không muốn nhưng vì mạng sống thật không còn cách nào.
Bất quá ngẫm lại, tuy mạng sống không còn trong tay bản thân nhưng đối phương cũng là cái đại nhân vật, có khế ước tại có thể tin tưởng hơn nhiều người nhiều lắm, có lẽ còn được trọng điểm bồi dưỡng.
Nghĩ đên đây Lâm Minh thoải mái hơn chút, cắn răng lựa chọn đồng ý.
[Khế ước đã được thành lập.]
Xác nhận quan hệ, bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.
Lâm Minh chậm rãi đứng dậy ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Âu Cơ.
Phạm Thiên không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn chắc rằng Âu Cơ đã thu phục được Lâm Minh.
Trong một khoảnh khắc cực ngắn hắn có cảm nhận được giữa hai người nhiều thêm một mối ràng buộc một chiều.
Quan hệ chủ nô.
Phạm Thiên từng thấy qua, rất nhiều là đằng khác. Kiếp trước có buôn bán người tệ nạn chính là dùng loại khế ước này tới hạn chế n·ạn n·hân.
Chỉ là rất nhanh liền biến mất, Phạm Thiên hoài nghi có phải hay không bản thân nhầm.
Bây giờ nhìn Lâm Minh điệu bộ này xem ra không sai.
"Thu nó, tại sao?" Phạm Thiên nhiều hứng thú hỏi.
"Một con chó, em cần một con chó trung thành không thể phản bội, một con chó em ra lệnh nó c·hết cũng không chậm một giây t·ự s·át." Âu Cơ nói, đặc biệt máu lạnh, xem mạng người như cỏ rác hoàn toàn không giống lúc bình thường: "Trước đó em không có cơ hội sử dụng, một mặt là vì không có đối tượng thích hợp, một mặt là sợ bị trúng bẫy, chọn đúng tử sĩ của thế lực nào đó."
Nói xong Âu Cơ ánh mắt nhất chuyển, nhìn chằm chằm Cuồng Sư vẫn còn đang chịu vạn hình t·ra t·ấn.
"Thế thằng này thì sao, hoàn toàn không khống chế được nha." Phạm Thiên cười cười, chỉ Cuồng Sư nói.
"Đưa về Âu gia tiến hành nghiên cứu, em đoán thế lực sau chú Băng cũng là nhắm tới loại tồn tại này, Âu gia có lẽ cũng có nhưng dị thể chắc chỉ có trước mặt này một cái." Âu Cơ nghĩ nghĩ nói.
"Thí nghiệm trên con người, này không phải việc gì tốt a." Phạm Thiên vẫn là một bộ không liên quan không xen vào đó, đơn thuần chỉ hỏi vì tò mò.
Âu Cơ lắc đầu nói: "Đã từng thôi, bây giờ không còn là nữa rồi. Hoặc nếu nhất định nói là nhân loại mà nói, có thể xem là một loại trải qua tiến hóa tân nhân loại, có sức hồi phục mạnh đến cực hạn."
"Cũng là, tính làm gì?" Lần này Phạm Thiên thật bị gợi lên hứng thú rồi.
"Nếu thuận lợi em có thể sẽ cấp tốc hoàn thiện được thuốc chữa thương đặc biệt, thậm chí còn tạo ra được loại tốt hơn."
Hơi ngừng một chút, Âu Cơ nói tiếp:
"Tất nhiên nó vẫn sẽ phải chịu t·ra t·ấn cùng với những thí nghiệm nguy hiểm, khốc liệt nhất, thống khổ trên cả thể xác lẫn linh hồn.
Âu Cơ vô cùng nghiêm túc, là nói nhất định sẽ làm, không phải nói đùa.
"Về phần gia đình, cũng không có gì để nói. Con hư tại mẹ, đã không dạy được vậy phải chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm con mình gây ra, đừng mong được tha. Đợi trở về em sẽ cử người trong đêm nay lập tức đi xử lý. Chỉ có như vậy mới có thể làm nguôi cơn giận của em."
Sợ Phạm Thiên hiểu lầm, Âu Cơ vội làm ra giải thích.
"Đối với việc đẩy người thừa kế một đại gia tộc vào chỗ c·hết mà nói cái giá này là quá rẻ. Em xử lý xong chuyện này liền kết thúc ở đây, ai cũng không tiện lại nhúng tay. Nhưng nếu em không làm gì, để người trong nhà em biết thì không chỉ là bố mẹ thôi đâu, cả họ cô dì chú bác anh chị em họ hàng đều phải c·hết. Dù nhà em không ra tay, những nhà phụ thuộc hay muốn lấy lòng không để ý g·iết đi một số người, đối với những người này luật pháp không có giống người thường phức tạp như vậy."
Kì thật dù Âu Cơ không giải thích Phạm Thiên cũng không có ý kiến gì.
Đơn giản vì đối với hắn việc này quá bình thường, thậm chí là điều hiển nhiên.
Lạnh lùng không nhân nhượng, từ bi nhưng không thánh mẫu, quyết đoán nhưng không vô tình, bỏ qua thù hận của bản thân để nghĩ về sự phát triển tương lai.
Quả không hổ là người kế thừa Âu gia, kẻ đứng đầu một đại gia tộc sau này.
Âu Cơ là một người đứng đầu gia tộc hợp cách không thể bàn cãi.
Đối với cách làm này của Âu Cơ, ngoài gật đầu chính là like like like, Phạm Thiên không có bất cứ chỗ nào thấy không tốt.
Chính như Âu Cơ nói vậy, cái gì cũng có cái giá của nó, g·iết sạch cả nhà Phạm Thiên cũng thấy bình thường, tuyệt không chút bất ngờ. Có chăng là lần nữa đổi mới cách nhìn Âu Cơ.
Mạng sống của hai người phụ huynh không chỉ là chuộc lại lỗi lầm của Cuồng Sư, mà còn để cứu những người khác trong tộc họ. Âu Cơ thế này đã là rất tốt bụng rồi, có để người nhà Cuồng Sư quỳ xuống cảm ơn cũng không quá đáng.
Đổi lại là ở tiên giới, mắt cũng không thèm nháy một cái, một câu diệt tộc phun ra toàn bộ xong.
Ngược lại, nếu Âu Cơ tha cho Cuồng Sư, nói câu thật lòng Phạm Thiên có chút thất vọng.
Nói để Âu Cơ toàn quyền là để Âu Cơ toàn quyền, sẽ không xen vào, nhưng thất vọng là chắc chắn.
Bởi vì quá tốt bụng chưa chắc đã tốt, thế giới nào cũng giống nhau, văn minh nào cũng một dạng, sẽ không chỉ một màu hồng.
Càng là đại nhân vật càng bị người nhằm vào tính kế hãm hại, so người thường còn muốn nguy hiểm. Đám khốn nạn của những gia tộc khác sẽ không vì Âu Cơ tốt bụng mà bỏ qua, luôn me me chờ cơ hội để kéo Âu Cơ xuống đáy vực.
Nói tới, Phạm Thiên không khỏi quét một cái đang đứng bên cạnh Lạc Long.
Xem hôm nay Âu Cơ thể hiện, lại nghĩ một chút tương lai, chậc chậc.
Phạm Thiên đều phải thay Lạc Long hít vài ngụm khí lạnh.
Con mẹ nó, không tầm thường nóc nhà a. Sau này về một chỗ đừng mong sống dễ dàng qua. Lớ nga lớ ngớ là bị cho lên thớt ngay chứ không đùa.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, con gái thể hiện càng hiền càng hung ác không sai chút nào.
Lại như Tuyết Nhan, tưởng vậy chứ bên trong dịu dàng vô đối, quá lừa người rồi.
Trước một Âu Cơ bá đạo như này Phạm Thiên không biết làm gì khác hơn là giành ra một phút để mặc niệm cho Lạc Long.
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Một bóng mờ không nhìn rõ diện mạo xuất hiện ở trong phòng.
"Làm không tệ, gia chủ tương lai là phải như vậy." Bóng mờ mở miệng nói, là một giọng nữ.
Năm người giật mình, kinh ngạc nhìn bóng mờ.
Giọng nói rất quen thuộc, là hiệu trưởng. Mỗi người ở đây đã gặp qua ít nhất một lần, rất dễ dàng liền nhận ra.
Kinh ngạc không phải vì thân phận của đối phương, mà là vì đối phương xuất hiện ở đây. Hiệu trưởng ở đây từ lúc nào, ngay từ đầu ư.
Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của mấy người, hiệu trưởng cười nói: "Đúng vậy, cô ở đây ngay từ đầu. Nếu không mấy đứa nghĩ tại sao vẫn chưa có giáo viên nào tới, trường mình chưa đến nỗi đó."
"Cô..." Phạm Thiên trầm giọng nói.
"Không, cô không rảnh đi để ý từng chuyện của học sinh, có giáo viên chuyên phụ trách việc này. Cô đến chỉ để xem học sinh của mình trưởng thành thế nào rồi thôi."
Bóng mờ dần biến mất.
"Thiên, sớm tìm cô một chút. Âu Cơ, xử lý sạch vào, đừng để chuyện hôm nay có người thứ bảy biết đến."
Nói xong bóng mờ cũng biết mất hoàn toàn.
Một phút yên tĩnh đến đáng sợ trôi qua, ở đây chuyện bắt đầu thu hút một vài học sinh ở xa để ý.
Những học sinh ở phòng bên cạnh, dù giữa các phòng có cách âm cũng bắt đầu để ý đến.
Phạm Thiên khẽ phất tay, cửa phòng tự động đóng lại.
Âu Cơ lấy ra điện thoại gọi cho ai đó.
"Có chuyện gì mà tụ tập trước cửa phòng đông vậy?"
Một người trong phòng bên cạnh đi ra hỏi.
Vài phòng khác cũng lục tục có người đi ra xem thử có vụ gì.
"Không có gì, bọn mình đang tìm bạn. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người." Lạc Long làm bộ áy náy đối mấy người nói.
Mặt là mặt thật, full sát thương cảm xúc 100℅ xuyên giáp 100℅ chí mạng.
Tiên nữ giáng trần mẹ tôi ơi.
"Ha ha ha không sao không sao."
"Đúng đúng, có làm phiền gì đâu."
"Bạn cứ thoải mái đi, bọn mình đóng cửa xong là có cách âm à, không dễ nghe thấy tiếng đâu."
Cả đám cứ vậy lui về phòng.
"Xong."
Lạc Long tay làm chữ V, cười toét miệng nói.
Hắn quá hiểu đám này rồi, xử lý dễ ợt.
Phạm Thiên bị dọa đến dại ra, Tuyết Lan cũng là, Lâm Minh không kém bao nhiêu, duy nhất bình tĩnh có lẽ là Âu Cơ rồi.
Mày mẹ nó đến từ tổ chức nào, sao lại mạo danh thành thằng bạn tao.
Tao không quen mày, mày đi ra đi.
Phạm Thiên bất lực không còn lời để nói.
"Cô hiệu trưởng chắc đi rồi a." Phạm Thiên nói.
"Ừm." Âu Cơ khẽ gật đầu, hẳn là đi rồi, dù sao đều đã một phút trôi qua.
"Em cứ lo liệu chuyện ở đây cho xong đi, tiện trông Tuyết Lan hộ anh một buổi luôn."
"Hả, anh định đi đâu. Không được, em muốn theo anh cơ." Tuyết Lan bất mãn nói.
"Nào, ngoan nào. Anh có chút việc nên đi chút thôi."
"Nhưng chẳng phải anh vừa hứa..."
"Anh biết. Đừng lo, anh đi thăm mấy người đã giúp đỡ anh trong sự kiện thôi. Đi nói cái lời cảm ơn ấy mà, có gì nguy hiểm được."
Phạm Thiên kiên nhẫn giải thích nhưng Tuyết Lan vẫn cứ nhất quyết muốn đi theo. Hết cách, Phạm Thiên đành phải dùng đến hạ sách này.
Bộp.
Nhẹ nhàng đánh ngất Tuyết Lan, Phạm Thiên nói: "Lại phiền em rồi. Nếu con bé quậy cứ đánh ngất đi, đợi về anh sẽ bồi tội sau."
Âu Cơ khẽ gật đầu bế theo Tuyết Lan bay đi.
Lâm Minh về phòng chờ người của Âu Cơ tới. Không có lựa chọn a, lại sợ cũng phải nghe lệnh. Hắn cảm nhận được bản thân nếu đi linh tinh khả năng một giây sau liền nổ pháo hoa rồi.
Cuồng Sư không ai quản, khác tự có người tới đưa đi.
"Xong rồi nhỉ?" Lạc Long ngậm trong miệng cây kẹo mút nói.
"Xong rồi. Mà mày biết chưa?" Phạm Thiên nói.
"Biết gì?"
"Mày nói xem."
Hơi suy nghĩ một chút, Lạc Long mở miệng: "Bình thường, đã có ý định g·iết người thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người g·iết ngược lại. Em ấy làm vậy thì cũng ác đấy, nhưng tao thấy bình thường. "
"Nhưng tao hỏi mày biết chưa mà."
"..."
Lần này Lạc Long trầm mặc lâu hơn, nửa ngày sau khó khăn nói: "Chưa, tao con mẹ nó cũng là lần đầu thấy a, biết con mẹ gì đâu. Dù sao trước nay tao còn chưa thấy ai chính diện gây bất lợi cho em ấy bao giờ, gia chủ Âu gia tương lai đâu phải danh hão, muốn cũng phải xem có cái tư cách này không đã."
Nói xong Lạc Long cười khan cảm thán:
"Sau này khó a, tao có nên quay xe luôn không, chắc vẫn kịp nhỉ?"
"Nếu như mày không s·ợ c·hết thì có thể thử." Phạm Thiên thản nhiên nói.
Cạn lời, s·ợ c·hết tao mới muốn quay xe được không.
Hết sức bất đắc dĩ, Lạc Long đành phải chuyển chủ đề.
Hắn sợ nói tiếp một hồi trái tim yếu đuối này không đủ dùng, trực tiếp bị dọa s·ợ c·hết rồi.
"Mày thế nào, chữa được không?"
Phạm Thiên hơi dừng lại một chút, chán nản nói: "Không thể, đôi mắt này triệt để vô vọng rồi, đừng mong lại nhìn qua."
"Không thay được hả?"
"Không." Phạm Thiên khẳng định chắc chắn.
Thấy Phạm Thiên chắc chắn như vậy Lạc Long cũng thôi, thật hết cách rồi?
Tất nhiên không phải không có cách nào.
Nếu Phạm Thiên là một cái bình thường tứ tinh chức nghiệp giả, mọi chuyện dễ dàng.
Nhưng ngoài ra hắn còn là một nguyên anh tu sĩ, cơ thể cùng linh hồn đang trong một giai đoạn chất biến đặc thù chuẩn bị cho cảnh giới tiếp theo.
Nếu chỉ dừng lại ở đây thì vẫn đơn giản, có thể dùng mắt của một thể chất đặc biệt có cảnh giới ngang nhau hoặc gần bằng đến thay.
Đây mới là chỗ khó, thế giới này kiếm đâu ra tu sĩ chứ. Đừng nói nguyên anh hay kim đan đỉnh phong, liền một cái nhỏ yếu luyện khí cảnh cũng không có, lại còn phải có thể chất đặc biệt.
Thật ra cũng không phải là hết cách, Phạm Thiên chỉ cần phế đi tu vi, từ bỏ hệ thống tu hành, làm một cái thuần túy chức nghiệp gia tất nhiên có thể đổi mắt như bình thường.
Có thể là Phạm Thiên không nghĩ tới điều này ư? Không, hắn nghĩ tới nhưng hắn không làm vậy. Hắn muốn mạnh lên, mạnh lên thật nhanh để đi hoàn thành cái mục tiêu đó, cho nên dù biết hắn cũng không làm.
Một trận choáng váng đầu óc ập tới.
Mẹ, lại nữa hả.
Phạm Thiên ngã người ra đằng sau, hai tay ôm đầu, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
Lạc Long đã sớm có chuẩn bị, không chậm trễ chút nào đỡ lấy Phạm Thiên.
"Sao lúc này rồi mày còn cố tới mức muốn ngất đi mới thôi nhỉ, bộ thích c·hết lắm à. Nghỉ một chút đâu có sao." Lạc Long tức giận nói.
Đúng vậy, Phạm Thiên lại cạn kiệt thần thức.
Con hàng này từ trở về tới giờ vẫn luôn sử dụng thần thức, tuy có tiết chế hơn một chút, cũng tiết kiệm hơn một chút, nhưng mới hồi phục lại được bao nhiêu, từ sớm đã không cần nhưng vẫn muốn dùng tiếp.
Bây giờ tốt, lại cạn rồi. Tính là may không phải cạn hoàn toàn giống trong sự kiện, nếu không không phải chỉ là đau một trận thôi đâu, ý thức tan vỡ đều có khả năng.
"Tao biết đâu, hơi không để ý tí thôi mà. Mày đưa tao đi a, dù sao tao bất lực rồi, đi không nổi." Phạm Thiên gương mặt đau khổ nói.
"Sẽ không phải là mày cố tình a."
"Sao có thể chứ, tao đâu rảnh. Mà mày biến về lại mặt đàn ông chưa?"
"Rồi, thì tại mặt này hợp đi xin lỗi hơn mà, mày có ý kiến gì à."