Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 51: Trở về




Chương 51: Trở về

Một không gian trắng xóa không có sự tồn tại, nhìn xa vẫn là nhìn gần đều chỉ có vô biên vô hạn màu trắng thế giới.

Những người hoàn thành nhiệm vụ đều được chuyển tới một nơi như vậy.

Phạm Thiên đám người không ngoại lệ, cũng được truyền tống đến thế giới trắng này.

[Nhiệm vụ hoàn thành, danh sách những người có công lớn trong nhiệm vụ: Phạm Văn Thiên, Tuyết Nhan, Lạc Long, Thánh Gióng, Andrea, Alice.]

[Phần thưởng đang được phát.]

[Phần thưởng thứ nhất: sinh mệnh lực đủ để chữa lành ngoại thương.]

Hệ thống thông báo hiện lên.

Lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, v·ết t·hương của tất cả mọi người đều đang nhanh chóng được chữa lành.

Đối với Huyền Băng mấy người cùng Lâm Minh tác dụng không phải quá lớn, bất quá nhờ vậy rất nhanh đã tỉnh lại.

Loại phần thưởng này có lẽ là nhằm vào những người đã giao chiến với Hung b·ị t·hương nặng, như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, rất đúng lúc.

Ngoại trừ một người.

Cả người Thánh Gióng tắm trong ngọn lửa màu xanh lá, màu sắc đậm hơn hẳn Alice đang nằm bên cạnh.

Huyết nhục cũ b·ị đ·ánh nát rủ xuống, huyết nhục mới nhanh chóng sinh ra, khung xương nứt vỡ dần liền lại. Dù vậy Thánh Gióng không có khá hơn chút nào, hắn lấy càng nhanh tốc độ trôi qua sinh mệnh để cả cơ thể tốc độ cao tan vỡ.

Bắt đầu ngọn lửa xanh rất nhạt, tốc độ hồi phục không có tan vỡ nhanh.

Màu sắc ngọn lửa ngày càng đậm, tốc độ hồi phục tăng lên, vẫn chậm hơn tốc độ tan vỡ một bậc. Nhưng sau khi đậm đến một màu sắc nhất định ngọn lửa không thấy đậm thêm nữa, tốc độ hồi phục không có gia tăng, hoặc là vẫn tăng nhưng rất chậm.

Tân sinh rồi hủy diệt rồi lại tân sinh rồi hủy diệt, một vòng lặp vô hạn diễn ra với tốc độ cực nhanh.

Sự đau đớn của việc cơ thể tan vỡ không phải người thường có thể chịu đựng, huống chi còn là liên tục không ngừng thì càng không có ai có thể chịu được, thà c·hết đi cho xong.

Thánh Gióng quằn quại trên nền trắng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào rú thảm thiết.

"Mẹ ngươi chó hệ thống, cho tao đi cái thanh thản a. Đằng nào cũng chữa không được, c·hết cũng không cần phải dày vò tao như vậy. Mẹ nó đau lắm đó a, đéo đùa đâu aaaaaa."

Từng mảnh da tảng thịt cứ bong tróc, rơi xuống nền trắng, mọc ra mới, bong tróc, rơi xuống nền trắng...

Cả chỗ Thánh Gióng nằm đã chất đầy da thịt của hắn, nhìn mà ghê người, buồn nôn vô cùng. Trong cơ thể máu mới không ngừng sinh ra, theo không có huyết nhục vị trí ào ào chảy ra ngoài.

Một bộ khô lâu nằm quằn quại trên chính thi xác của bản thân ngấm ướt bởi chính máu tươi của mình, một cảnh tượng kinh dị.

Huyết nhục mới sinh tan vỡ bắt đầu nhanh hơn, rõ ràng tốc độ hồi phục của hệ thống không bằng tốc độ tan vỡ, sinh mệnh lực cung cấp không kịp bù đắp.

Tan vỡ đã không còn chỉ trên huyết nhục, bên trong nội tạng cũng bắt đầu tan vỡ, lành lặn khung xương lần nữa xuất hiện những vết nứt.

Một giây, chỉ cần hệ thống ngừng bổ sung sinh mệnh lực cho Thánh Gióng trong một giây thậm chí là nửa giây đều đủ để g·iết c·hết hắn.

Cái quá trình gọi chữa thương này đối với Thánh Gióng mà nói không khác gì một trận t·ra t·ấn, một cuộc hành xác không hơn không kém. Vì nó đau, đau đến chỉ muốn c·hết đi.

"Gióng, mày ở đâu. Gắng lên, cố chịu đựng lấy." Phạm Thiên hoảng sợ kêu gào.

Nghe thấy Thánh Gióng thảm thiết âm thanh hắn sao lại không biết là có chuyện gì xảy ra chứ.

Phạm Thiên lảo đảo chạy theo hướng âm thanh truyền tới.

Nhưng có phải hắn đã quên mất, hắn mù rồi, cơ thể cũng b·ị t·hương rất nặng còn đang được chữa lành, hắn bây giờ chỉ là tạm dừng trước cổng địa ngục chưa rời đi.

Chạy ra vài bước Phạm Thiên ngã lặn ra nền trắng, hắn không từ bỏ tiếp tục đứng dậy chạy.

Thảm thiết âm thanh của Thánh Gióng vẫn còn đó, đã có chút tuyệt vọng tìm c·hết ở bên trong cảm giác.

Phạm Thiên càng thêm hoảng sợ.

Không, mày không được c·hết, thật vất vả tao mới có một đứa bạn làm sao mày có thể c·hết.

"Mày không được c·hết."

Lại ngã, Phạm Thiên mặc kệ, có bò cũng phải bò tới chỗ của Thánh Gióng.

"Gióng, mày ở đâu."

"Đừng có mà xảy ra chuyện đó."

"Gióng."

Phạm Thiên đau khổ hô hào.

Hệ thống chữa trị hoàn tất, sinh mệnh lực không còn tiếp tục cung cấp.

Cơ thể được chữa trị nhưng Phạm Thiên vẫn rất yếu, hệ thống chữa là vừa đến liền dừng, lại thêm nội thương để hắn chỉ miễn cưỡng không còn nguy hiểm đến tính mạng, vẫn rất nguy hiểm.

Phạm Thiên không ngừng kêu, kêu đến dây thanh quản sắp đứt, tân sinh yếu đuối cổ cũng bị đè sắp nát.

Đau, đau lắm. Nhưng cái đau này vẫn không là gì.

Phạm Thiên không chấp nhận, hắn tuyệt đối không chấp nhận Thánh Gióng c·hết.

"Đi."

Một người tiến tới nhấc Phạm Thiên dậy, cõng hắn chạy nhanh.

Phạm Thiên không biết là ai, nghe giọng có vẻ là Huyền Băng.

Có Huyền Băng cõng chạy, hơn 1 dặm khoảng cách vài phút tới.

Huyền Băng thả Phạm Thiên xuống ngay cạnh Thánh Gióng.

Giờ khắc này có thể cứu Thánh Gióng ngoài Phạm Thiên ra hắn thật không nghĩ ra được ai khác có khả năng.

Sức sống cùng tan vỡ cùng tồn tại, sinh tử giao hội, Phạm Thiên biến sắc.

Dưới chân truyền đến mềm mềm ướt ướt cảm giác, mùi máu tanh xộc lên mũi, hắn lập tức hiểu ra vấn đề.

Tác dụng phụ của thuốc đặc biệt cùng danh hiệu sao.

"Gióng mày bình tĩnh, không phải sợ. Đợi tao chút để tao nghĩ cách." Phạm Thiên vội vã nói.

Yếu ớt nằm trong vòng tay của Phạm Thiên, hắn không s·ợ c·hết nhưng cũng không muốn c·hết, Thánh Gióng ánh mắt có chút tuyệt vọng nhìn lên, nói:

"Không thể cứu được rồi, đây đã là cực hạn của phần thưởng mà tao còn phải chịu tan vỡ thể phách rất lâu nữa, hết cách rồi."

Thánh Gióng thần trí giống như có chút mơ hồ bắt đầu nói sảng giống như, nói toàn điều khó hiểu.

"Má nó chứ, lại một lần nữa a."

?

"Mày cái thằng c·hết tiệt này quá không đáng tin. Lúc nào cũng đào hố cho bọn tao nhảy vào lấp, lúc nào cũng làm mọi thứ biến quái dị bỏ mẹ."

??

"Vậy cũng thôi đi, thế đéo nào vào những lúc nguy hiểm nhất đều là mày tìm ra cách, làm ra bước ngoặt duy trì hy vọng."

???

"Mày có thể tìm ra sinh lộ trong tử địa. Là nhất không đáng tin người, cũng là nhất đáng tin người."

????

"Một lần cuối, cơ hội cuối cùng của tất cả, tao tin mày nhất định sẽ làm được."

?????

"Một thế này mày sẽ vượt qua tất cả, mày sẽ hoàn thành điều tất cả vẫn luôn cố gắng."

Này, hình như hơi sai rồi đó.

"Tao thì hết rồi, tao biết kiểu gì cũng sẽ có ngày này mà. Nhưng tao sẽ tại trong quá khứ dõi theo mày, nhìn mày hoàn thành ước nguyện của tất cả."

Sai thật rồi đó, câu chuyện đi càng ngày càng xa rồi đó.

Bắt đầu còn tốt, hơi hơi hiểu một tí, kết quả mày như mở ra ảo mod một hơi chém một câu chuyện chả hiểu cái mẹ gì ra để làm cái quái gì.

Phạm Thiên một mặt im lặng.

Nghe cái hiểu cái không. Có mấy cái áp dụng lên người cũng được nhưng có mấy cái lại chả hiểu liên quan nhau chỗ nào.

Nói thật, tao không chắc mày có đúng là đang nói chuyện với tao không nữa, hay là đang đọc thoại bộ truyện nào.

Bởi vì nghe vào cảm giác giống như một đứa ảo tưởng sức mạnh biết mình sống không được nên muốn có một c·ái c·hết thật hoành tráng, thật thần bí, thật bi thương, thật đặc biệt, có liên quan tới những bí mật cao nhất trong hàng chục kiếp trước sau, chủ yếu là nghe sang sang tí, c·hết còn có người nhớ.

Bây giờ mà có người bảo với Phạm Thiên rằng Thánh Gióng vừa rồi đầu va đập có chút mạnh, dẫn tới thần trí có chút "chút xíu" vấn đề thì hắn cũng tin.

Mặc kệ Thánh Gióng lảm nhảm, Phạm Thiên vắt óc tập trung suy nghĩ.

Cách hắn có nghĩ ra vài cách nhưng đều không dùng, một mình hắn nấu không được cơm cháo gì.

Cần trợ giúp.

Những người khác đâu rồi?

Lâu như vậy đáng ra nên đuổi tới rồi chứ, cũng không thể cách nhau quá xa được.

Cứ cho là có chút khoảng cách, Tuyết Nhan b·ị t·hương tốc độ chậm chút không nói, Long cùng Âu Cơ đều đi đâu rồi.

Phạm Thiên gấp.

Thánh Gióng không chịu được thêm bao lâu đâu, chậm 1 phút lúc này đều có thể hại c·hết hắn.

"Gióng, còn được không?"

Âm thanh quen thuộc vang lên, là Lạc Long, nghe ra được hắn đang rất lo lắng, hắn cũng gấp không kém Phạm Thiên.

Bên cạnh, Âu Cơ cũng là lo lắng vô cùng.

Ngay sau đó những người khác lần lượt đuổi tới.

Thành viên đội Huyền Băng bốn người và Lâm Minh dìu lẫn nhau đi.

Tuyết Nhan cùng Andrea chậm hơn vài bước.

Cảm nhận được khí tức người quen đông đủ, Phạm Thiên vui mừng quá đỗi.

"Mau, lập tức vẽ ra trận pháp bên trong."

Lời chưa nói xong trong tay hắn đã xuất hiện hai quyển công pháp.

Mở cửa hàng hắn tất nhiên không thể chỉ bán công pháp loại kỹ năng, trận pháp cũng có một phần trong đó, có lúc hắn còn nghĩ qua bán đan phương ra, bất quá đều là nhằm vào tu tiên giả, phần lớn đối chức nghiệp giả không có tác dụng nguyên bản, hắn còn chưa đủ khả năng cải tạo cả đan phương.

Mà hai quyển công pháp hắn lấy ra này là trận pháp có thể cứu Thánh Gióng.

Bên trong có chứa tri thức của hắn đối trận pháp, lại thêm chính quyển công pháp đặc thù do là Phạm Thiên chuẩn bị cho chính mình nên có thể đem ra làm cơ sở trận pháp, có thể cấp tốc dựng lên trận pháp.

Tuyết Nhan không dám chậm trễ thời gian, lập tức cầm lấy bắt đầu bày trận.

"Ai có năng lực hồi phục mau tới giúp, ai không có thì giúp bày trận."

Phạm Thiên một điểm cũng không khách khí.

Đừng đùa, lại không bảo đi nộp mạng. Lần này không có Thánh Gióng có khi cả bọn đều xong, giúp một chút có là gì.

Lập tức một người trong đội Huyền Băng bước ra, là người giúp Thánh Gióng ba người nhanh hơn tỉnh lại lúc đó.

"Tôi là mục sư."

Nói rồi một đạo liên tiếp một đạo trì dũ thuật không ngừng sử dụng lên người Thánh Gióng.

"Tao cũng tới giúp." Lạc Long nói.

Một vòng trận pháp xuất hiện dưới chân Lạc Long rồi nhanh chóng mở ra thêm mười trận pháp khác, một sợi dây vô hình thoát ra liên kết với Thánh Gióng.

"Mười trận tao phân làm tăng khả năng hồi phục, tăng tác dụng buff nhận được, tăng hiệu quả hấp thu của cơ thể. Mày muốn làm gì thì nhanh lên."

Phạm Thiên gật đầu.

"Muốn c·hết, hỏi ý tao trước đã."

"Bú thuốc đi!"

Thánh Gióng thấy nhiều người tụ tập như vậy không còn dám kêu kêu gào gào, xấu hổ. Bất quá trong miệng vẫn là phát ra nhỏ bé rên rỉ âm thanh, và tất nhiên là không giấu được bất cứ ai ở đây.

Phạm Thiên tai thính tay tinh, nhanh chuẩn ác lôi ra thuốc chữa thương dốc thẳng vô mồm Thánh Gióng, òng ọc òng ọc xuống cổ họng.

May mắn nội tạng không có nguy như huyết nhục, tốc độ tan vỡ chậm hơn không đến mức một hơi rụng sạch.

Một đợt lại một đợt, không ngừng dốc không ngừng uống, Thánh Gióng cảm giác Phạm Thiên đây mẹ nó chính là đang kiếm cớ muốn hại c·hết hắn.

"Ư...ư...con mẹ nó sặ...sặc c·hết ta...tao rồi má...ư ư."

Tay phải dốc thuốc, vừa hết tay trái liền thay vào không có một kẽ hở.

Đồ bổ dùng nhiều cũng thành độc, bình thường Thánh Gióng mà bú nhiều như vậy không c·hết đều là do 18 đời tổ tông gánh gãy lưng.

Sở dĩ Phạm Thiên mới cần người có năng lực loại hồi phục giúp đỡ. Như vậy không chỉ hỗ trợ hệ thống mà còn giúp Thánh Gióng hấp thu thuốc nhanh hơn, tránh bạo thể vì bú quá liều.

Hắn làm thì cũng được thôi nhưng còn có nhiệm vụ khác tại thân nên đành để người khác làm thay vậy.

Một mực dốc hết hai mấy ba mươi đợt Phạm Thiên chậm lại tốc độ, tay trái thôi đút thuốc bóp một cái ấn quyết, một mảng mỏng linh khí hóa thành dạng lỏng bọc lại bàn tay trái.

Phạm Thiên đưa tay chậm rãi vuốt từ cổ họng xuống phần bụng, Thánh Gióng bỗng cảm thấy cơ thể thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng chuyển hóa dược hiệu trong thuốc nhanh hơn.

Tiếp tục như vậy trong vòng nửa tiếng, phần lớn thuốc đều theo từng lần nội tạng tan vỡ chảy đi hết, Thánh Gióng hấp thu được rất ít, hiệu quả không phải quá tốt.

Thôi thì vẫn so không làm gì tốt.

Trận pháp thứ nhất được hoàn thành.

Đến lúc này dù cho dùng thuốc là tất cả mọi người góp chung cũng đã sắp hết, còn không hoàn thành thật chả còn gì để đút nữa rồi, Phạm Thiên dứt khoát dừng đút.

Dù sao uống nhiều như vậy thêm này chút không nhiều bớt này chút không ít, không ảnh hưởng. Tiết kiệm điểm biết đâu lát có dùng.

"Đại thanh tẩy trận."

Hào quang thánh khiết sáng chói, từng tia sáng chui vào cơ thể của Thánh Gióng để tốc độ tan vỡ chậm lại.

Phạm Thiên có thể cảm nhận được cơ thể Thánh Gióng tan vỡ không phải bình thường tan vỡ, nếu không cũng không duy trì được lâu như vậy.

Rất giống bị pháp tắc thế giới bài xích, Phạm Thiên có gặp qua vài lần tuyệt sẽ không nhận lầm.

Mà đại thanh tẩy trận có thể phần nào giảm bớt sự bài xích của pháp tắc thế giới, làm chậm tốc độ tan vỡ.

Ba người còn lại trong đội Huyền Băng thôi động hồn duy trì trận pháp.

Tuyết Nhan, Âu Cơ, Huyền Băng, Andrea, Alice hợp sức cũng hoàn thành trận pháp thứ hai ngay sau đó.

"Hoàng thần tuyệt năng trận."

Huyết sắc trận pháp bên trong toát ra từng tia màu xanh dày đặc sinh mệnh lực dung nhập vào trong Thánh Gióng.

Đây là một cái thuộc về ma đạo trận pháp, có tác dụng hiến tế mạng sống, chuyển hóa lực lượng linh hồn thành sinh mệnh lực, thường được đám ma tu dùng để hồi sinh mấy lão quái vật đang ngủ say hay bị phong ấn.

Đấy là với tiên giới, còn ở đây ai cũng phun phun hồn lực nên không cần tế tọt ai cả.

Bốn tứ tinh, một tam tinh đỉnh liên tục bổ sung hồn lực chắc sẽ duy trì được một thời gian, Phạm Thiên trầm tư.

Nội tạng tuy vẫn nứt vỡ nhưng không còn rơi rụng, bên trong trữ khá nhiều thuốc đều là hàng cao cấp, Thánh Gióng chưa bao giờ xa xỉ như vậy qua, quá thoải mái rồi.

Trước khi c·hết bại gia một lần, nhân sinh không còn luyến tiếc.

"Không ổn, tốc độ tan vỡ lại tăng lên rồi. Mau tăng thêm hồn lực đưa vào trận pháp, nhanh." Phạm Thiên nói, hắn nãy giờ thời thời khắc khắc chú ý cảm nhận Thánh Gióng, một chút biến đổi hắn đều có thể nhận ra được.

Tám người tăng mạnh hồn lực đưa vào, hào quang càng thêm tỏa sáng thánh khiết, sinh mệnh lực cũng càng thêm dày đặc.

"Dùng thuốc hồi phục hồn lực đi!" Phạm Thiên nói.

Đều lấy ra uống.

Ở đây tính ra rảnh nhất là Lạc Long uống xong ánh mắt quét một vòng những người khác, có chút bất đắc dĩ.

Huyền Băng năm người, còn có Andrea và Alice cái này bảy cái quỷ nghèo vậy mà đều uống thuốc loại trung cấp, so cao cấp kém một đoạn dài.

Andrea hai người thì cũng thôi đi, đường đường một cái đã từng ngũ tinh, thân mang nhiệm vụ mà đến người dùng loại này cấp thấp thuốc không thấy hoang đường sao.

Lạc Long trong lòng khinh bỉ một trận, lấy ra cao cấp thuốc ném cho bảy người.

"Theo cái đà này dù có uống thuốc hồi phục đi nữa cũng chỉ cầm cự được nửa ngày thôi. Nhóc có kế sách gì chưa?" Huyền Băng nói.

Phạm Thiên vẫn đang dùng linh khí trung hòa hai loại lực lượng, cũng không ngẩng đầu lên nói:

"Chưa có, cũng không có. Được đến đâu hay đến đấy đi, mọi thứ cuối cùng vẫn là phải dựa vào bản thân. Sống c·hết có số, qua được thì tốt mà c·hết thì cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật là do bản thân yếu đuối."

Đúng vậy, là do mình yếu đuối không thể một mình giải quyết kẻ địch.



Là do mình yếu đuối nên không thể bảo vệ mọi người.

Tất cả đều là tại mình không đủ mạnh mới phải để mọi người liều mạng chiến đấu.

Chó c·hết sự kiện, chó c·hết hệ thống.

Chó c·hết...

Phạm Thiên cúi người nên không ai có thể thấy hắn lúc này, Thánh Gióng đau đến c·hết đi sống lại làm gì có tâm tư để ý xung quanh.

Huyền Băng tất nhiên không biết bản thân ở đây là chỉ Phạm Thiên chính mình, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Cũng không biết là vô tình hay giác ngộ nữa. Nhưng đều không phải là chuyện tốt.

Bầu không khí có chút lắng lại, không ai tiếp tục mở miệng chỉ chăm chăm làm phần việc của mình.

Thánh Gióng tựa hồ đã quen với đau đớn không còn phát ra âm thanh, cũng đang yên lặng nghĩ lấy điều gì.

Để cho an toàn Lâm Minh ngay từ đầu đã bị nhốt lại cùng một chỗ với Cuồng Sư vẫn còn đang chịu vạn hình t·ra t·ấn.

Lâm Minh rất chi là bất đắc dĩ, tâm mệt vô cùng.

Quá không tin người.

Ở bên cạnh sát thế này hắn cũng sợ lắm chứ.

Nhìn nhìn một cái hạ tràng của Cuồng Sư, thảm không thảm? Không ai ở đây có hứng thú nghe hắn thảm thiết tiếng kêu, từ sớm đã bố xuống một tiểu trận pháp cách âm. Bất quá không cần nghe, nhìn thôi cũng thấy độ thảm là mãn cấp.

Có cho Lâm Minh thêm mười cái mạng cũng không dám lỗ mãng, thành thành thật thật yên lặng chờ đợi.

Cả thế giới bỗng rơi vào yên lặng không chút thanh âm, ngoại trừ mở nắp và uống thuốc tiếng.

...

Nửa ngày sau.

"Sếp, mọi người không chống được nữa rồi." Một người trong nhóm duy trì đại thanh tẩy trận lên tiếng.

Huyền Băng gật đầu ra hiệu, hắn cùng Tuyết Nhan tách ra chuyển sang duy trì đại thanh tẩy trận.

Từng trận thở dốc không ngừng, ba người đi ra khỏi trận liền ngồi bệt xuống thở lấy thở để, quá mệt rồi, mồ hôi ướt đẫm đều đủ để tắm.

Phải liên tục duy trì cung cấp hồn lực, lại còn ngày càng tăng lên trong thời gian dài. Nếu không phải do ba người bọn họ không phải bình thường tam tinh đỉnh thì đừng nói nửa ngày, tám chín tiếng đã là giới hạn, vẫn là ở đem thuốc hồi phục hồn lực cấp cao làm nước uống điều kiện dưới.

Một tiếng nữa trôi qua, Huyền Băng rời cuộc, không có để ba người trong đội tiếp tục cung hồn lực.

Vừa hồi vừa dùng như này cũng giống như vừa sạc vừa chơi điện thoại vậy, hại pin, duy trì lâu có thể sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.

Vốn là trảm cấp tu lại khó khăn, bây giờ còn ảnh hưởng căn cơ sợ là triệt để đoạn tuyệt phía trên đường.

Phạm Thiên không nói gì, đã rất đủ.

Người ta không phải bố Thánh Gióng, giúp nhiều như vậy không thể lại còn bắt người ta hủy đi tương lai của mình được.

Trừ phi trong chiến đấu không có đóng góp gì.

Hơn một tiếng nữa trôi qua.

Dù cho Tuyết Nhan bốn người là tứ tinh duy trì hai trận pháp cũng không phải dễ như vậy, lại thêm đánh với Hung có tiêu hao, hơn nửa ngày đã là cực hạn.

Andrea cùng Alice rút ra, Âu Cơ tiêu hao không nhiều, Tuyết Nhan là tứ tinh thượng phẩm lâu được thêm một lúc.

Một người một trận, lại thêm cái nửa tiếng Tuyết Nhan cũng chịu không nổi.

Âu Cơ thấy vậy cũng ngừng tay, chưa đến cực hạn nhưng cũng không kém bao nhiêu, lại nói duy trì độc lập một trận tác dụng không lớn, bỏ sớm chút không ảnh hưởng.

Hai trận đồng thời biến mất, cùng lúc một tiếng hét thảm thấu tận tâm can vang lên.

"Xin người, có thể hay không báo trước một tiếng cho con chuẩn bị tinh thần a. Đau c·hết con rồi má ơi." Thánh Gióng lăn lộn kêu gào.

"Câm miệng, kêu gì mà kêu. Muốn c·hết hả mà kêu." Phạm Thiên quát.

Thánh Gióng lập tức ngậm miệng lại nhưng vẫn khó khăn nói: "Tao thật không xong rồi a. Còn gần nửa ngày nữa sao mà chịu được."

Phạm Thiên tức muốn nổ phổi.

Còn cố, mày tin chỉ cần tao ngừng một giây thôi là mày vỡ cái bẹt thành một đống bầy nhầy không hả.

Hai hàm răng cắn chặt vào nhau, Phạm Thiên như muốn g·iết người nói: "Ngậm sủa, còn nói không chờ mày c·hết tao tiễn mày đoạn đường."

Lần này Thánh Gióng thật sự ngậm miệng lại rồi.

Dựng Thánh Gióng ngồi dậy để cho hắn xếp bằng, Phạm Thiên truyền nốt chút linh khí ít ỏi của mình cho Thánh Gióng.

Có chút giống mấy bộ phim truyền hình truyền công thao tác.

"Nhớ quyển công pháp luyện khí tao đưa mày trước lúc vào sự kiện sao, cảm nhận phương thức di chuyển của luồng năng lượng này rồi vận chuyển theo đó. Tao cũng sẽ quán thâu cho mày một bộ hô hấp pháp, dựa theo đó hít thở là được." Phạm Thiên nói.

Hai tay đặt lên lưng Thánh Gióng, Phạm Thiên khống chế luồng linh khí vừa đưa vào vận chuyển theo một phương thức đặc thù, hoàn thành một đại chu thiên tu luyện.

Linh khí ấm áp chạy khắp cơ thể vô cùng thoải mái, Thánh Gióng quên đi phần nào đau đớn đắm chìm vào trong tu luyện, hô hấp cũng dần có tiết tấu lên.

Thu công, Phạm Thiên lặng lẽ đứng dậy lùi lại vài bước.

Tuyết Nhan tiến tới đỡ hắn.

"Sao rồi, Gióng nó có qua được không." Lạc Long nói.

Yếu ớt cơ thể gần như là ngã xuống, tiêu hao quá lớn rồi, Phạm Thiên lắc đầu nói: "Không nói trước được, là sống là c·hết chỉ có thể dựa vào chính bản thân nó thôi."

Chương 51: Trở về

Một không gian trắng xóa không có sự tồn tại, nhìn xa vẫn là nhìn gần đều chỉ có vô biên vô hạn màu trắng thế giới.

Những người hoàn thành nhiệm vụ đều được chuyển tới một nơi như vậy.

Phạm Thiên đám người không ngoại lệ, cũng được truyền tống đến thế giới trắng này.

[Nhiệm vụ hoàn thành, danh sách những người có công lớn trong nhiệm vụ: Phạm Văn Thiên, Tuyết Nhan, Lạc Long, Thánh Gióng, Andrea, Alice.]

[Phần thưởng đang được phát.]

[Phần thưởng thứ nhất: sinh mệnh lực đủ để chữa lành ngoại thương.]

Hệ thống thông báo hiện lên.

Lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, v·ết t·hương của tất cả mọi người đều đang nhanh chóng được chữa lành.

Đối với Huyền Băng mấy người cùng Lâm Minh tác dụng không phải quá lớn, bất quá nhờ vậy rất nhanh đã tỉnh lại.

Loại phần thưởng này có lẽ là nhằm vào những người đã giao chiến với Hung b·ị t·hương nặng, như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, rất đúng lúc.

Ngoại trừ một người.

Cả người Thánh Gióng tắm trong ngọn lửa màu xanh lá, màu sắc đậm hơn hẳn Alice đang nằm bên cạnh.

Huyết nhục cũ b·ị đ·ánh nát rủ xuống, huyết nhục mới nhanh chóng sinh ra, khung xương nứt vỡ dần liền lại. Dù vậy Thánh Gióng không có khá hơn chút nào, hắn lấy càng nhanh tốc độ trôi qua sinh mệnh để cả cơ thể tốc độ cao tan vỡ.

Bắt đầu ngọn lửa xanh rất nhạt, tốc độ hồi phục không có tan vỡ nhanh.

Màu sắc ngọn lửa ngày càng đậm, tốc độ hồi phục tăng lên, vẫn chậm hơn tốc độ tan vỡ một bậc. Nhưng sau khi đậm đến một màu sắc nhất định ngọn lửa không thấy đậm thêm nữa, tốc độ hồi phục không có gia tăng, hoặc là vẫn tăng nhưng rất chậm.

Tân sinh rồi hủy diệt rồi lại tân sinh rồi hủy diệt, một vòng lặp vô hạn diễn ra với tốc độ cực nhanh.

Sự đau đớn của việc cơ thể tan vỡ không phải người thường có thể chịu đựng, huống chi còn là liên tục không ngừng thì càng không có ai có thể chịu được, thà c·hết đi cho xong.

Thánh Gióng quằn quại trên nền trắng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào rú thảm thiết.

"Mẹ ngươi chó hệ thống, cho tao đi cái thanh thản a. Đằng nào cũng chữa không được, c·hết cũng không cần phải dày vò tao như vậy. Mẹ nó đau lắm đó a, đéo đùa đâu aaaaaa."

Từng mảnh da tảng thịt cứ bong tróc, rơi xuống nền trắng, mọc ra mới, bong tróc, rơi xuống nền trắng...

Cả chỗ Thánh Gióng nằm đã chất đầy da thịt của hắn, nhìn mà ghê người, buồn nôn vô cùng. Trong cơ thể máu mới không ngừng sinh ra, theo không có huyết nhục vị trí ào ào chảy ra ngoài.

Một bộ khô lâu nằm quằn quại trên chính thi xác của bản thân ngấm ướt bởi chính máu tươi của mình, một cảnh tượng kinh dị.

Huyết nhục mới sinh tan vỡ bắt đầu nhanh hơn, rõ ràng tốc độ hồi phục của hệ thống không bằng tốc độ tan vỡ, sinh mệnh lực cung cấp không kịp bù đắp.

Tan vỡ đã không còn chỉ trên huyết nhục, bên trong nội tạng cũng bắt đầu tan vỡ, lành lặn khung xương lần nữa xuất hiện những vết nứt.

Một giây, chỉ cần hệ thống ngừng bổ sung sinh mệnh lực cho Thánh Gióng trong một giây thậm chí là nửa giây đều đủ để g·iết c·hết hắn.

Cái quá trình gọi chữa thương này đối với Thánh Gióng mà nói không khác gì một trận t·ra t·ấn, một cuộc hành xác không hơn không kém. Vì nó đau, đau đến chỉ muốn c·hết đi.

"Gióng, mày ở đâu. Gắng lên, cố chịu đựng lấy." Phạm Thiên hoảng sợ kêu gào.

Nghe thấy Thánh Gióng thảm thiết âm thanh hắn sao lại không biết là có chuyện gì xảy ra chứ.

Phạm Thiên lảo đảo chạy theo hướng âm thanh truyền tới.

Nhưng có phải hắn đã quên mất, hắn mù rồi, cơ thể cũng b·ị t·hương rất nặng còn đang được chữa lành, hắn bây giờ chỉ là tạm dừng trước cổng địa ngục chưa rời đi.

Chạy ra vài bước Phạm Thiên ngã lặn ra nền trắng, hắn không từ bỏ tiếp tục đứng dậy chạy.

Thảm thiết âm thanh của Thánh Gióng vẫn còn đó, đã có chút tuyệt vọng tìm c·hết ở bên trong cảm giác.

Phạm Thiên càng thêm hoảng sợ.

Không, mày không được c·hết, thật vất vả tao mới có một đứa bạn làm sao mày có thể c·hết.

"Mày không được c·hết."

Lại ngã, Phạm Thiên mặc kệ, có bò cũng phải bò tới chỗ của Thánh Gióng.

"Gióng, mày ở đâu."

"Đừng có mà xảy ra chuyện đó."

"Gióng."

Phạm Thiên đau khổ hô hào.

Hệ thống chữa trị hoàn tất, sinh mệnh lực không còn tiếp tục cung cấp.

Cơ thể được chữa trị nhưng Phạm Thiên vẫn rất yếu, hệ thống chữa là vừa đến liền dừng, lại thêm nội thương để hắn chỉ miễn cưỡng không còn nguy hiểm đến tính mạng, vẫn rất nguy hiểm.

Phạm Thiên không ngừng kêu, kêu đến dây thanh quản sắp đứt, tân sinh yếu đuối cổ cũng bị đè sắp nát.

Đau, đau lắm. Nhưng cái đau này vẫn không là gì.

Phạm Thiên không chấp nhận, hắn tuyệt đối không chấp nhận Thánh Gióng c·hết.

"Đi."

Một người tiến tới nhấc Phạm Thiên dậy, cõng hắn chạy nhanh.

Phạm Thiên không biết là ai, nghe giọng có vẻ là Huyền Băng.

Có Huyền Băng cõng chạy, hơn 1 dặm khoảng cách vài phút tới.

Huyền Băng thả Phạm Thiên xuống ngay cạnh Thánh Gióng.

Giờ khắc này có thể cứu Thánh Gióng ngoài Phạm Thiên ra hắn thật không nghĩ ra được ai khác có khả năng.

Sức sống cùng tan vỡ cùng tồn tại, sinh tử giao hội, Phạm Thiên biến sắc.

Dưới chân truyền đến mềm mềm ướt ướt cảm giác, mùi máu tanh xộc lên mũi, hắn lập tức hiểu ra vấn đề.

Tác dụng phụ của thuốc đặc biệt cùng danh hiệu sao.

"Gióng mày bình tĩnh, không phải sợ. Đợi tao chút để tao nghĩ cách." Phạm Thiên vội vã nói.

Yếu ớt nằm trong vòng tay của Phạm Thiên, hắn không s·ợ c·hết nhưng cũng không muốn c·hết, Thánh Gióng ánh mắt có chút tuyệt vọng nhìn lên, nói:

"Không thể cứu được rồi, đây đã là cực hạn của phần thưởng mà tao còn phải chịu tan vỡ thể phách rất lâu nữa, hết cách rồi."

Thánh Gióng thần trí giống như có chút mơ hồ bắt đầu nói sảng giống như, nói toàn điều khó hiểu.

"Má nó chứ, lại một lần nữa a."

?

"Mày cái thằng c·hết tiệt này quá không đáng tin. Lúc nào cũng đào hố cho bọn tao nhảy vào lấp, lúc nào cũng làm mọi thứ biến quái dị bỏ mẹ."

??

"Vậy cũng thôi đi, thế đéo nào vào những lúc nguy hiểm nhất đều là mày tìm ra cách, làm ra bước ngoặt duy trì hy vọng."

???

"Mày có thể tìm ra sinh lộ trong tử địa. Là nhất không đáng tin người, cũng là nhất đáng tin người."

????

"Một lần cuối, cơ hội cuối cùng của tất cả, tao tin mày nhất định sẽ làm được."

?????

"Một thế này mày sẽ vượt qua tất cả, mày sẽ hoàn thành điều tất cả vẫn luôn cố gắng."

Này, hình như hơi sai rồi đó.

"Tao thì hết rồi, tao biết kiểu gì cũng sẽ có ngày này mà. Nhưng tao sẽ tại trong quá khứ dõi theo mày, nhìn mày hoàn thành ước nguyện của tất cả."

Sai thật rồi đó, câu chuyện đi càng ngày càng xa rồi đó.

Bắt đầu còn tốt, hơi hơi hiểu một tí, kết quả mày như mở ra ảo mod một hơi chém một câu chuyện chả hiểu cái mẹ gì ra để làm cái quái gì.

Phạm Thiên một mặt im lặng.

Nghe cái hiểu cái không. Có mấy cái áp dụng lên người cũng được nhưng có mấy cái lại chả hiểu liên quan nhau chỗ nào.

Nói thật, tao không chắc mày có đúng là đang nói chuyện với tao không nữa, hay là đang đọc thoại bộ truyện nào.

Bởi vì nghe vào cảm giác giống như một đứa ảo tưởng sức mạnh biết mình sống không được nên muốn có một c·ái c·hết thật hoành tráng, thật thần bí, thật bi thương, thật đặc biệt, có liên quan tới những bí mật cao nhất trong hàng chục kiếp trước sau, chủ yếu là nghe sang sang tí, c·hết còn có người nhớ.

Bây giờ mà có người bảo với Phạm Thiên rằng Thánh Gióng vừa rồi đầu va đập có chút mạnh, dẫn tới thần trí có chút "chút xíu" vấn đề thì hắn cũng tin.

Mặc kệ Thánh Gióng lảm nhảm, Phạm Thiên vắt óc tập trung suy nghĩ.

Cách hắn có nghĩ ra vài cách nhưng đều không dùng, một mình hắn nấu không được cơm cháo gì.

Cần trợ giúp.

Những người khác đâu rồi?

Lâu như vậy đáng ra nên đuổi tới rồi chứ, cũng không thể cách nhau quá xa được.

Cứ cho là có chút khoảng cách, Tuyết Nhan b·ị t·hương tốc độ chậm chút không nói, Long cùng Âu Cơ đều đi đâu rồi.

Phạm Thiên gấp.

Thánh Gióng không chịu được thêm bao lâu đâu, chậm 1 phút lúc này đều có thể hại c·hết hắn.

"Gióng, còn được không?"

Âm thanh quen thuộc vang lên, là Lạc Long, nghe ra được hắn đang rất lo lắng, hắn cũng gấp không kém Phạm Thiên.

Bên cạnh, Âu Cơ cũng là lo lắng vô cùng.

Ngay sau đó những người khác lần lượt đuổi tới.

Thành viên đội Huyền Băng bốn người và Lâm Minh dìu lẫn nhau đi.

Tuyết Nhan cùng Andrea chậm hơn vài bước.

Cảm nhận được khí tức người quen đông đủ, Phạm Thiên vui mừng quá đỗi.

"Mau, lập tức vẽ ra trận pháp bên trong."

Lời chưa nói xong trong tay hắn đã xuất hiện hai quyển công pháp.

Mở cửa hàng hắn tất nhiên không thể chỉ bán công pháp loại kỹ năng, trận pháp cũng có một phần trong đó, có lúc hắn còn nghĩ qua bán đan phương ra, bất quá đều là nhằm vào tu tiên giả, phần lớn đối chức nghiệp giả không có tác dụng nguyên bản, hắn còn chưa đủ khả năng cải tạo cả đan phương.

Mà hai quyển công pháp hắn lấy ra này là trận pháp có thể cứu Thánh Gióng.

Bên trong có chứa tri thức của hắn đối trận pháp, lại thêm chính quyển công pháp đặc thù do là Phạm Thiên chuẩn bị cho chính mình nên có thể đem ra làm cơ sở trận pháp, có thể cấp tốc dựng lên trận pháp.

Tuyết Nhan không dám chậm trễ thời gian, lập tức cầm lấy bắt đầu bày trận.

"Ai có năng lực hồi phục mau tới giúp, ai không có thì giúp bày trận."

Phạm Thiên một điểm cũng không khách khí.



Đừng đùa, lại không bảo đi nộp mạng. Lần này không có Thánh Gióng có khi cả bọn đều xong, giúp một chút có là gì.

Lập tức một người trong đội Huyền Băng bước ra, là người giúp Thánh Gióng ba người nhanh hơn tỉnh lại lúc đó.

"Tôi là mục sư."

Nói rồi một đạo liên tiếp một đạo trì dũ thuật không ngừng sử dụng lên người Thánh Gióng.

"Tao cũng tới giúp." Lạc Long nói.

Một vòng trận pháp xuất hiện dưới chân Lạc Long rồi nhanh chóng mở ra thêm mười trận pháp khác, một sợi dây vô hình thoát ra liên kết với Thánh Gióng.

"Mười trận tao phân làm tăng khả năng hồi phục, tăng tác dụng buff nhận được, tăng hiệu quả hấp thu của cơ thể. Mày muốn làm gì thì nhanh lên."

Phạm Thiên gật đầu.

"Muốn c·hết, hỏi ý tao trước đã."

"Bú thuốc đi!"

Thánh Gióng thấy nhiều người tụ tập như vậy không còn dám kêu kêu gào gào, xấu hổ. Bất quá trong miệng vẫn là phát ra nhỏ bé rên rỉ âm thanh, và tất nhiên là không giấu được bất cứ ai ở đây.

Phạm Thiên tai thính tay tinh, nhanh chuẩn ác lôi ra thuốc chữa thương dốc thẳng vô mồm Thánh Gióng, òng ọc òng ọc xuống cổ họng.

May mắn nội tạng không có nguy như huyết nhục, tốc độ tan vỡ chậm hơn không đến mức một hơi rụng sạch.

Một đợt lại một đợt, không ngừng dốc không ngừng uống, Thánh Gióng cảm giác Phạm Thiên đây mẹ nó chính là đang kiếm cớ muốn hại c·hết hắn.

"Ư...ư...con mẹ nó sặ...sặc c·hết ta...tao rồi má...ư ư."

Tay phải dốc thuốc, vừa hết tay trái liền thay vào không có một kẽ hở.

Đồ bổ dùng nhiều cũng thành độc, bình thường Thánh Gióng mà bú nhiều như vậy không c·hết đều là do 18 đời tổ tông gánh gãy lưng.

Sở dĩ Phạm Thiên mới cần người có năng lực loại hồi phục giúp đỡ. Như vậy không chỉ hỗ trợ hệ thống mà còn giúp Thánh Gióng hấp thu thuốc nhanh hơn, tránh bạo thể vì bú quá liều.

Hắn làm thì cũng được thôi nhưng còn có nhiệm vụ khác tại thân nên đành để người khác làm thay vậy.

Một mực dốc hết hai mấy ba mươi đợt Phạm Thiên chậm lại tốc độ, tay trái thôi đút thuốc bóp một cái ấn quyết, một mảng mỏng linh khí hóa thành dạng lỏng bọc lại bàn tay trái.

Phạm Thiên đưa tay chậm rãi vuốt từ cổ họng xuống phần bụng, Thánh Gióng bỗng cảm thấy cơ thể thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng chuyển hóa dược hiệu trong thuốc nhanh hơn.

Tiếp tục như vậy trong vòng nửa tiếng, phần lớn thuốc đều theo từng lần nội tạng tan vỡ chảy đi hết, Thánh Gióng hấp thu được rất ít, hiệu quả không phải quá tốt.

Thôi thì vẫn so không làm gì tốt.

Trận pháp thứ nhất được hoàn thành.

Đến lúc này dù cho dùng thuốc là tất cả mọi người góp chung cũng đã sắp hết, còn không hoàn thành thật chả còn gì để đút nữa rồi, Phạm Thiên dứt khoát dừng đút.

Dù sao uống nhiều như vậy thêm này chút không nhiều bớt này chút không ít, không ảnh hưởng. Tiết kiệm điểm biết đâu lát có dùng.

"Đại thanh tẩy trận."

Hào quang thánh khiết sáng chói, từng tia sáng chui vào cơ thể của Thánh Gióng để tốc độ tan vỡ chậm lại.

Phạm Thiên có thể cảm nhận được cơ thể Thánh Gióng tan vỡ không phải bình thường tan vỡ, nếu không cũng không duy trì được lâu như vậy.

Rất giống bị pháp tắc thế giới bài xích, Phạm Thiên có gặp qua vài lần tuyệt sẽ không nhận lầm.

Mà đại thanh tẩy trận có thể phần nào giảm bớt sự bài xích của pháp tắc thế giới, làm chậm tốc độ tan vỡ.

Ba người còn lại trong đội Huyền Băng thôi động hồn duy trì trận pháp.

Tuyết Nhan, Âu Cơ, Huyền Băng, Andrea, Alice hợp sức cũng hoàn thành trận pháp thứ hai ngay sau đó.

"Hoàng thần tuyệt năng trận."

Huyết sắc trận pháp bên trong toát ra từng tia màu xanh dày đặc sinh mệnh lực dung nhập vào trong Thánh Gióng.

Đây là một cái thuộc về ma đạo trận pháp, có tác dụng hiến tế mạng sống, chuyển hóa lực lượng linh hồn thành sinh mệnh lực, thường được đám ma tu dùng để hồi sinh mấy lão quái vật đang ngủ say hay bị phong ấn.

Đấy là với tiên giới, còn ở đây ai cũng phun phun hồn lực nên không cần tế tọt ai cả.

Bốn tứ tinh, một tam tinh đỉnh liên tục bổ sung hồn lực chắc sẽ duy trì được một thời gian, Phạm Thiên trầm tư.

Nội tạng tuy vẫn nứt vỡ nhưng không còn rơi rụng, bên trong trữ khá nhiều thuốc đều là hàng cao cấp, Thánh Gióng chưa bao giờ xa xỉ như vậy qua, quá thoải mái rồi.

Trước khi c·hết bại gia một lần, nhân sinh không còn luyến tiếc.

"Không ổn, tốc độ tan vỡ lại tăng lên rồi. Mau tăng thêm hồn lực đưa vào trận pháp, nhanh." Phạm Thiên nói, hắn nãy giờ thời thời khắc khắc chú ý cảm nhận Thánh Gióng, một chút biến đổi hắn đều có thể nhận ra được.

Tám người tăng mạnh hồn lực đưa vào, hào quang càng thêm tỏa sáng thánh khiết, sinh mệnh lực cũng càng thêm dày đặc.

"Dùng thuốc hồi phục hồn lực đi!" Phạm Thiên nói.

Đều lấy ra uống.

Ở đây tính ra rảnh nhất là Lạc Long uống xong ánh mắt quét một vòng những người khác, có chút bất đắc dĩ.

Huyền Băng năm người, còn có Andrea và Alice cái này bảy cái quỷ nghèo vậy mà đều uống thuốc loại trung cấp, so cao cấp kém một đoạn dài.

Andrea hai người thì cũng thôi đi, đường đường một cái đã từng ngũ tinh, thân mang nhiệm vụ mà đến người dùng loại này cấp thấp thuốc không thấy hoang đường sao.

Lạc Long trong lòng khinh bỉ một trận, lấy ra cao cấp thuốc ném cho bảy người.

"Theo cái đà này dù có uống thuốc hồi phục đi nữa cũng chỉ cầm cự được nửa ngày thôi. Nhóc có kế sách gì chưa?" Huyền Băng nói.

Phạm Thiên vẫn đang dùng linh khí trung hòa hai loại lực lượng, cũng không ngẩng đầu lên nói:

"Chưa có, cũng không có. Được đến đâu hay đến đấy đi, mọi thứ cuối cùng vẫn là phải dựa vào bản thân. Sống c·hết có số, qua được thì tốt mà c·hết thì cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật là do bản thân yếu đuối."

Đúng vậy, là do mình yếu đuối không thể một mình giải quyết kẻ địch.

Là do mình yếu đuối nên không thể bảo vệ mọi người.

Tất cả đều là tại mình không đủ mạnh mới phải để mọi người liều mạng chiến đấu.

Chó c·hết sự kiện, chó c·hết hệ thống.

Chó c·hết...

Phạm Thiên cúi người nên không ai có thể thấy hắn lúc này, Thánh Gióng đau đến c·hết đi sống lại làm gì có tâm tư để ý xung quanh.

Huyền Băng tất nhiên không biết bản thân ở đây là chỉ Phạm Thiên chính mình, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Cũng không biết là vô tình hay giác ngộ nữa. Nhưng đều không phải là chuyện tốt.

Bầu không khí có chút lắng lại, không ai tiếp tục mở miệng chỉ chăm chăm làm phần việc của mình.

Thánh Gióng tựa hồ đã quen với đau đớn không còn phát ra âm thanh, cũng đang yên lặng nghĩ lấy điều gì.

Để cho an toàn Lâm Minh ngay từ đầu đã bị nhốt lại cùng một chỗ với Cuồng Sư vẫn còn đang chịu vạn hình t·ra t·ấn.

Lâm Minh rất chi là bất đắc dĩ, tâm mệt vô cùng.

Quá không tin người.

Ở bên cạnh sát thế này hắn cũng sợ lắm chứ.

Nhìn nhìn một cái hạ tràng của Cuồng Sư, thảm không thảm? Không ai ở đây có hứng thú nghe hắn thảm thiết tiếng kêu, từ sớm đã bố xuống một tiểu trận pháp cách âm. Bất quá không cần nghe, nhìn thôi cũng thấy độ thảm là mãn cấp.

Có cho Lâm Minh thêm mười cái mạng cũng không dám lỗ mãng, thành thành thật thật yên lặng chờ đợi.

Cả thế giới bỗng rơi vào yên lặng không chút thanh âm, ngoại trừ mở nắp và uống thuốc tiếng.

...

Nửa ngày sau.

"Sếp, mọi người không chống được nữa rồi." Một người trong nhóm duy trì đại thanh tẩy trận lên tiếng.

Huyền Băng gật đầu ra hiệu, hắn cùng Tuyết Nhan tách ra chuyển sang duy trì đại thanh tẩy trận.

Từng trận thở dốc không ngừng, ba người đi ra khỏi trận liền ngồi bệt xuống thở lấy thở để, quá mệt rồi, mồ hôi ướt đẫm đều đủ để tắm.

Phải liên tục duy trì cung cấp hồn lực, lại còn ngày càng tăng lên trong thời gian dài. Nếu không phải do ba người bọn họ không phải bình thường tam tinh đỉnh thì đừng nói nửa ngày, tám chín tiếng đã là giới hạn, vẫn là ở đem thuốc hồi phục hồn lực cấp cao làm nước uống điều kiện dưới.

Một tiếng nữa trôi qua, Huyền Băng rời cuộc, không có để ba người trong đội tiếp tục cung hồn lực.

Vừa hồi vừa dùng như này cũng giống như vừa sạc vừa chơi điện thoại vậy, hại pin, duy trì lâu có thể sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.

Vốn là trảm cấp tu lại khó khăn, bây giờ còn ảnh hưởng căn cơ sợ là triệt để đoạn tuyệt phía trên đường.

Phạm Thiên không nói gì, đã rất đủ.

Người ta không phải bố Thánh Gióng, giúp nhiều như vậy không thể lại còn bắt người ta hủy đi tương lai của mình được.

Trừ phi trong chiến đấu không có đóng góp gì.

Hơn một tiếng nữa trôi qua.

Dù cho Tuyết Nhan bốn người là tứ tinh duy trì hai trận pháp cũng không phải dễ như vậy, lại thêm đánh với Hung có tiêu hao, hơn nửa ngày đã là cực hạn.

Andrea cùng Alice rút ra, Âu Cơ tiêu hao không nhiều, Tuyết Nhan là tứ tinh thượng phẩm lâu được thêm một lúc.

Một người một trận, lại thêm cái nửa tiếng Tuyết Nhan cũng chịu không nổi.

Âu Cơ thấy vậy cũng ngừng tay, chưa đến cực hạn nhưng cũng không kém bao nhiêu, lại nói duy trì độc lập một trận tác dụng không lớn, bỏ sớm chút không ảnh hưởng.

Hai trận đồng thời biến mất, cùng lúc một tiếng hét thảm thấu tận tâm can vang lên.

"Xin người, có thể hay không báo trước một tiếng cho con chuẩn bị tinh thần a. Đau c·hết con rồi má ơi." Thánh Gióng lăn lộn kêu gào.

"Câm miệng, kêu gì mà kêu. Muốn c·hết hả mà kêu." Phạm Thiên quát.

Thánh Gióng lập tức ngậm miệng lại nhưng vẫn khó khăn nói: "Tao thật không xong rồi a. Còn gần nửa ngày nữa sao mà chịu được."

Phạm Thiên tức muốn nổ phổi.

Còn cố, mày tin chỉ cần tao ngừng một giây thôi là mày vỡ cái bẹt thành một đống bầy nhầy không hả.

Hai hàm răng cắn chặt vào nhau, Phạm Thiên như muốn g·iết người nói: "Ngậm sủa, còn nói không chờ mày c·hết tao tiễn mày đoạn đường."

Lần này Thánh Gióng thật sự ngậm miệng lại rồi.

Dựng Thánh Gióng ngồi dậy để cho hắn xếp bằng, Phạm Thiên truyền nốt chút linh khí ít ỏi của mình cho Thánh Gióng.

Có chút giống mấy bộ phim truyền hình truyền công thao tác.

"Nhớ quyển công pháp luyện khí tao đưa mày trước lúc vào sự kiện sao, cảm nhận phương thức di chuyển của luồng năng lượng này rồi vận chuyển theo đó. Tao cũng sẽ quán thâu cho mày một bộ hô hấp pháp, dựa theo đó hít thở là được." Phạm Thiên nói.

Hai tay đặt lên lưng Thánh Gióng, Phạm Thiên khống chế luồng linh khí vừa đưa vào vận chuyển theo một phương thức đặc thù, hoàn thành một đại chu thiên tu luyện.

Linh khí ấm áp chạy khắp cơ thể vô cùng thoải mái, Thánh Gióng quên đi phần nào đau đớn đắm chìm vào trong tu luyện, hô hấp cũng dần có tiết tấu lên.

Thu công, Phạm Thiên lặng lẽ đứng dậy lùi lại vài bước.

Tuyết Nhan tiến tới đỡ hắn.

"Sao rồi, Gióng nó có qua được không." Lạc Long nói.

Yếu ớt cơ thể gần như là ngã xuống, tiêu hao quá lớn rồi, Phạm Thiên lắc đầu nói: "Không nói trước được, là sống là c·hết chỉ có thể dựa vào chính bản thân nó thôi."

"Trong người nó bây giờ có cực nhiều năng lượng. Công pháp luyện khí phối hợp hô hấp pháp có thể nhanh chóng tiêu hao chỗ năng lượng này đoán luyện thân thể, nâng cao tố chất của bản thân.

Nếu c·hết, không có gì để nói. Sống, vậy thì đây chính là một cái đại cơ duyên. Chỗ năng lượng này đủ để tân sinh nhục thân cường đại vượt xa đồng cấp, đến lúc đó một quyền một thằng cũng không phải nói khoác.

Tất nhiên không dễ thành như vậy. Phương thức vận chuyển rất khó nhớ, bất quá tao có để lại dấu vết, Gióng nó có không nhớ cũng lần theo được.

Không chỉ vậy, cái này cần một cơ thể đủ mạnh để chịu đựng chỗ năng lượng khổng lồ trong người nếu không ha ha ha có thể nhìn một màn bắn pháo hoa đó a. Chưa kể trong quá trình cơ thể đổ vỡ, không có hệ thống vô tận cung cấp sinh mệnh lực tốt nhất đừng nghĩ, mơ cũng đừng mơ. Vả lại, không phải cứ nhét năng lượng vô là được, phải là thuần túy nhất năng lượng cùng sinh mệnh lực nếu không cũng bùm bùm như thường.

Mày nghe rõ chứ, Long. Đừng có dại mà thử, cũng đừng nghĩ phổ biến thủ đoạn này trừ phi mày nghĩ hại c·hết lượng lớn người trong gia tộc rồi b·ị t·ruy s·át."

Phạm Thiên nói một tràng dài, giải thích đặc biệt rõ ràng.

Hắn sợ Lạc Long, Âu Cơ, Tuyết Nhan, còn có cả Huyền Băng, trở về sẽ thử nghiệm dùng phương pháp này đào tạo đội quân. Đặc biệt là Lạc Long, Long gia nếu biết nhất định nguyện ý tốn tài nguyên vào việc này. Không cần phải giống Thánh Gióng, bớt đi tài nguyên cũng được, một chi đội quân mạnh hơn đồng cấp trong c·hiến t·ranh có rất nhiều ý nghĩa.

Nếu chuyện này thật sự xảy ra, Phạm Thiên khẳng định số n·gười c·hết khó mà tưởng tượng, bốn thế lực đâu.

Hắn biết rõ, vì kiếp trước hắn có gặp qua chuyện tương tự. Rất nhiều tiên môn tiên gia thử nghiệm bồi dưỡng lực lượng dưới trướng dẫn tới vài trăm triệu n·gười c·hết, bao gồm thường dân, đây vẫn là trên mặt nổi, trong tối vẫn còn nữa.

Thời điểm đó nhân tộc cao tầng đạt thành thống nhất, khó khăn chật vật mới có thể triệt để áp xuống hậu quả. Nhân tộc cũng vì vậy xuất hiện lực lượng hao tổn, yếu thế hơn yêu tộc. Thậm chí đã xuýt bị yêu tộc đánh bại nếu không phải nhờ trận chiến đó.

Phạm Thiên sắc mặt ngưng trọng.

Kì thật trong chuyện này có tồn tại tỉ lệ thành công, nếu không cũng c·hết không được nhiều người như vậy.

Tỉ lệ t·ử v·ong cao như vậy liệu mày có sống được không.

Mà Lạc Long cùng Huyền Băng tâm tư đúng là có chút rục rịch, bất quá Phạm Thiên đã nói vậy cũng không tiện nói gì.

Mặc dù không biết Phạm Thiên nói có mấy lời là thật nhưng Lạc Long tin Phạm Thiên sẽ không đối hắn keo kiệt, nếu thật có lợi không cần hắn mở miệng Phạm Thiên cũng sẽ nói cho hắn.

Huyền Băng già đời kinh nghiệm, ánh mắt rất độc. Hắn rõ ràng chuyện này cần điều kiện khó khăn cỡ nào. Đặc biệt là công pháp cùng hô hấp pháp mà Phạm Thiên nhắc tới, đó mới là thành bại mấu chốt.

Hắn có muốn cũng không đú được, vì hắn không có cái điều kiện này a. Vậy chỉ có thể chôn chuyện hôm nay xuống nơi sâu nhất trong lòng hoặc rất nhiều người vô tội sẽ c·hết một cách oan uổng.

"Quên chuyện hôm nay đi, dù sao nó cũng không nằm trong nhiệm vụ." Huyền Băng thì thầm nói không ai nghe tiếng.

Trong tai bốn người khác trong đội, một thiết bị nhỏ tí phát ra âm thanh vừa đủ bốn người nghe được.

Bốn người âm thầm gật đậu.

Đội trưởng nói thể nào liền thế đó đi.

Huyền Băng không nói gì thêm.

Đều là thân tín của hắn, có thể tin được.

...

Đang đứng Phạm Thiên bỗng hai chân mềm nhũn, ngã xuống.

Khí tức trước đó bình ổn lại hỗn loạn không gì sánh được.

Tuyết Nhan vẫn luôn đứng đằng sau lập tức đưa tay ra đỡ.

Vòng tay quen thuộc này, có mù cũng biết là ai.

"Vẫn là không giấu được a, lại làm phiền em rồi." Phạm Thiên cười khổ nói.

"Không có gì, anh cứ nghỉ chút đi." Tuyết Nhan nhẹ giọng nói.

Dễ đoán, Phạm Thiên sẽ không từ chối để Tuyết Nhan dìu, trừ phi là có chuyện muốn giấu.

Tuyết Nhan thấy Phạm Thiên đứng vững sau không để bản thân dìu tiếp lập tức liền đoán ra.

"Để anh nhìn sẽ tốt hơn." Phạm Thiên lắc đầu nói, thời điểm này hắn làm gì có tâm trạng đi ngủ.

Vừa nói xong trong miệng hắn liền chảy ra một dòng máu đen, máu đen tỏa ra nhàn nhạt hắc khí khí tức khá quen thuộc.

Thấy chỗ máu đen này Tuyết Nhan còn lo gấp đôi, lo lắng nói: "Em đã bảo đi nghỉ rồi mà."

"Không nghĩ tới vậy mà lại nhiễm chút tan vỡ chi lực rồi."

Nhổ một ngụm máu đen kịt đọng trong miệng, Phạm Thiên lấy một phần thuốc chữa thương ra uống.

May mắn đoán trước không có dùng hết, nếu không thật ăn đất rồi.

Tuyết Nhan tranh thủ lấy khăn tay ra lau máu trên khóe miệng Phạm Thiên.

Những người khác chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhìn cảnh này. Hay hoặc là trực tiếp không quan tâm, xem như không nhìn thấy.

Cả đám ở đây hơn chục người giống như chỉ có một cặp a.

Quá đau lòng, bọn nhóc thì cũng thôi đi, năm lão gần già như chúng ta vậy mà lại không bằng một thằng nhóc.

Hay là để tao lấy đậu đập đầu t·ự s·át đi thôi.

Lạc Long liếc nhìn Âu Cơ một chút.

"Đừng nhìn, đãi ngộ của chồng nhà người ta đấy. Anh cũng thử đi, bằng được muốn em đút ăn cũng không có gì." Âu Cơ bĩnh tĩnh nói.

Ha ha cười không nói, bất quá Lạc Long vẫn là sát lại gần cầm tay Âu Cơ.

Lại thêm hai cái đứa này nữa. Đại gia, khốn nạn. Cầu cho trên trời hạ xuống vài đạo sấm sét đánh đen mấy cái đồ khốn nạn này đi.

Năm người tuyệt vọng.

Fa liền không có nhân quyền sao? Độc thân cẩu liền cứ nhất định phải ăn cẩu lương sao?

...

Thế giới lần nữa tiến vào im lặng thời gian.

Sau một vòng tu luyện Thánh Gióng dần quen thuộc lên, hô hấp cũng càng ổn định.



Một tiếng trôi qua, mọi chuyện vẫn ổn.

Hai tiếng trôi qua, không có gì xảy ra.

Bốn tiếng trôi qua, ai cũng cho rằng thành công, chỉ chờ bài xích lực biến mất.

Sáu tiếng trôi qua, dị biến nảy sinh.

"Xong xong, không ổn, không ổn rồi Thiên ơi, tao thật không chịu được nữa rồi." Thánh Gióng một bộ bi thương sắp c·hết nói.

Lời vừa ra trái tim hơn mười người có mặt tại đều như ngừng đập, tâm tình nặng trĩu.

Vẫn là không qua được sao.

"Bình tĩnh, tập trung duy trì vận chuyển công pháp giữ hô hấp ổn định. Có chuyện gì mau nói." Phạm Thiên gấp nghẹn sắp c·hết.

"Có chuyện, chuyện lớn luôn, éo ổn tí nào cả. Tao tự dưng buồn đi vệ sinh, đậu xanh, sắp không nhịn được nữa rồi." Thánh Gióng xệ mặt khó khăn nói.

"..."

"..."

Câm lặng, tuyệt đối câm lặng.

Thánh Gióng vừa thốt câu này ra khỏi miệng liền để tất cả mọi người câm nín không nói được gì. Đám Phạm Thiên bốn cái người quen đều chỉ muốn giấu mặt đi nhận không quen.

Mẹ nó, đại gia mày, x&$)%-#)...

Bọn hắn đã chuẩn bị để nghe những tình huống xấu nhất như vận chuyển công pháp sai, cơ thể đạt giới hạn, tinh thần kiệt quệ hay bài xích lực tăng mạnh vân vân.

Lý do thất bại nào cũng nghĩ ra rồi chỉ chờ Thánh Gióng tự mình mở miệng. Kết quả vừa mở miệng mày liền nói với tao mày buồn đi vệ sinh loại chuyện nhỏ xíu xìu xiu không quan trọng này, hợp lý sao.

Được a, thiên nhiên vẫy gọi xác thực rất quan trọng, cũng rất nguy hiểm. Nhưng mày mẹ nó có thể nhìn tình cảnh một chút đi được không, nín c·hết rồi cũng đừng có nói ra, không thấy xấu hổ sao.

Lại nói đều đã tứ tinh, còn có buồn vệ sinh loại chuyện này được sao.

Từ tam tinh đã gần như không cần ăn uống huống chi là tứ tinh, ăn cũng chỉ thỏa mãn vị giác hoặc tăng tốc tu luyện thôi được không.

Cứ cho tứ tinh có buồn vệ sinh, cả người đều là mới đúc ra, có gì trong bụng để tuồn ra được sao.

Cố hít thở thật sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh, Phạm Thiên đè xuống một quyền đấm nổ Thánh Gióng xúc động gằn từng chữ nói:

"Nhịn, đều là năng lượng quá nhiều muốn tràn ra đấy. Mày không nhịn được tao liền hy sinh thằng em để củng cố tinh thần thằng anh."

"Quả nhiên anh nên đi nghỉ một chút."

Nói xong Phạm Thiên tại chỗ ngồi xuống xếp bằng, hai mắt nhắm lại ngưng thần tĩnh khí.

Tuyết Nhan liếc nhìn Thánh Gióng, ánh mắt có chút cảm ơn ý tứ mặc dù biết Thánh Gióng không phải vì để Phạm Thiên đi nghỉ mới nói vậy.

...

Lại sáu tiếng nữa trôi qua.

"Lên."

Sau tiếng quát một luồng khí tức xuất hiện nhanh chóng kéo lên.

Vô tinh, nhất tinh, nhị tinh, tam tinh, tam tinh đỉnh, tứ tinh...tứ tinh trung phẩm.

Là tứ tinh trung phẩm nhưng lại lắng đọng, cường đại hơn tứ tinh trung phẩm rất nhiều.

Không có kịp mở miệng khoe khoang cái gì, Thánh Gióng ngã luôn ra đất ngất đi.

"Đừng lại gần, để tao tới xem thử!" Phạm Thiên không biết tứ lúc nào đã tỉnh lại đứng lên nói.

Lạc Long vốn định tiến lên xem thử nghe vậy đành lùi về đứng lại chỗ cũ.

Nhìn mặt Phạm Thiên nghiêm túc như vậy có lẽ vẫn còn vấn đề gì đó, hắn không dám tùy tiện hành động.

Phạm Thiên bước chân chậm rãi đi tới chỗ Thánh Gióng, vừa đi trong miệng vừa nói:

"Ngồi dậy đi, hay mày còn muốn bọn tao chạy tới lo lắng các kiểu khóc lóc cầu trời cho mày tỉnh lại.

Hay hoặc là...mày cũng muốn kiếm cho mình cái nóc nhà rồi."

Nói xong Phạm Thiên cũng đã đi tới cạnh Thánh Gióng, hồn kỹ binh thể đã tại trong tay tạo thành một thanh sắc lạnh v·ũ k·hí đại kéo.

Tiếng kéo xoèn xoẹt vang lên, nghe là biết kéo sắc hàng chất lượng cao made in Việt quốc. Một cắt đoạn một chi cũng không có gì khó.

Mắt thấy không có động định Phạm Thiên cũng không nữa lên tiếng, chỉ khẽ cười một tiếng đưa kéo lại gần phía dưới, không quên cắt test vài cái.

"Đại ca bĩnh tĩnh, có gì từ từ nói." Thánh Gióng một cái bật dậy liên tục lùi về sau vài mét, một mặt hoảng sợ nói.

"Nói ít thôi, cơ thể mới thế nào." Phạm Thiên nói, trong lòng cười lạnh không ngừng khinh bỉ.

Liền dựa vào mày cái này mẫu giáo cấp diễn xuất cũng muốn trốn qua thần thức của tao, ngủ mơ đâu.

Thánh Gióng bĩu môi, đứng dậy hoạt động một chút cơ thể.

"Rất tốt, tuy bây giờ cả người không có chút sức lực nào nhưng tao có thể cảm nhận được tao bá vãi chuối. Trong tứ tinh đọ cơ thể tao hoàn toàn không sợ bất kì ai. Ngũ tinh hạ phẩm mà nói, chỉ cần là loại chức nghiệp cơ thể yếu đuối tao cũng có sức đánh một trận."

"Khá quá nhở, tức là bây giờ mày rất yếu hả?" Phạm Thiên một bộ xem thường tư thái nói.

"Chính là."

"Vậy thì tốt, đỡ rắc rối nhiều."

"Hả, rắc rối gì."

Thánh Gióng ngoài mờ mịt chính là mù tịt, Phạm Thiên không có giải thích một bước bước ra tay phải đã đặt lên đầu Thánh Gióng.

Hắn lạnh lùng nói: "Không có gì."

"Mày định làm gì...aaaaaa."

Thánh Gióng lời còn chưa nói hết đã hét thảm một tiếng.

Linh hồn giống như bị người xé ra một vết rách, thực sự quá đau rồi.

Thánh Gióng hai mắt trắng rã vô thần, hai tay buông thõng như là n·gười c·hết.

Nếu không phải khí tức Thánh Gióng vẫn còn, ai cũng nghĩ rằng Phạm Thiên đã g·iết c·hết Thánh Gióng.

Dù vậy:

"Thiên mày làm gì."

"Anh Thiên."

"Anh làm gì."

"Nhóc đang làm gì."

"Ngươi đồ khốn kiếp."

"Đứng yên đó, tao đều là vì muốn tốt cho nó, cho cả đám." Phạm Thiên quát lớn một tiếng, cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào lập tức chìm vào trong tâm thức Thánh Gióng.

Một không gian đen kịt đưa tay trước mắt không thấy năm ngón.

Rộng lớn không có biên giới, không tồn tại bất cứ thứ gì, giống như không gian nhận thưởng chỉ đổi mỗi màu trắng thành đen.

Một bóng người vốn không nên xuất hiện lại xuất hiện tại không gian đen kịt này.

"Xem ở là bạn tao phân thượng tao chỉ đọc suy nghĩ mày lúc đó. Nếu vẫn không có câu trả lời tao chỉ có thể đọc kí ức của mày rồi." Phạm Thiên lẩm bẩm.

Sưu hồn, một hồn pháp cần nguyên anh cảnh mới có thể thi triển, dùng để đọc kí ức của mục tiêu. Nhưng cũng sẽ gây áp lực cực lớn lên linh hồn mục tiêu, nhẹ thì tổn thương vĩnh viễn, thành một thằng ngốc, nặng thì linh hồn vỡ nát vĩnh bất siêu sinh.

Cả hai trường hợp đều không phải gì tốt, cho nên nếu có thể Phạm Thiên không hề muốn đọc đến kí ức của Thánh Gióng chút nào, không chỉ Thánh Gióng, nhân tộc đều là.

"Được rồi, xem nào, thời điểm đó vào khoảng 27 28 tiếng trước trái phải. Gióng a, hiện suy nghĩ của mày ra cho tao xem cái nào."

Tựa hồ là vì lục lại trước đó ý nghĩ mà thế giới đen kịt này hơi chấn động một trận.

Vẫn là một cái đen kịt thế giới, bất quá trước mặt Phạm Thiên xuất hiện một cái màn hình, giống một cái ti vi gần 100 inch loại kia.

Hình ảnh hiện lên, là dưới góc nhìn của Thánh Gióng, từng suy nghĩ trong đầu của hắn như là lời thoại vang lên.

"Móa, sắp thua rồi kìa."

Đây là lúc Thánh Gióng mới tỉnh lại và nhìn thấy cuộc chiến.

"Mày lúc nào cũng bị bón hành nhỉ ha ha ha."

Đây là khi đỡ lấy Phạm Thiên.

"Tao đấm tao đấm tao đấm, tao đấm c·hết mẹ mày luôn."

Trong lúc giao chiến với Hung, trong đầu Thánh Gióng phần lớn đều là những ý nghĩ dạng này.

"Sặc, gái xinh kia. Ngon, cứ nằm đây hưởng thụ lúc cái đã, dù sao mình kiệt sức cũng là sự thật hắc hắc."

Bị Hung đánh cho bay ra một góc, nằm liệt luôn một chỗ.

"Xong, cái cảm giác này, thật xong rồi. Lần này chơi lớn quá rồi, sóng có chút phiêu, toang thật rồi."

Sau khi kết liễu Hung và chuẩn bị truyền tống rời đi.

"C·hết mẹ, lần này c·hết thật. C·hết trăm phần trăm, thật không thể thật hơn rồi."

Vừa truyền tống tới không gian nhận thưởng, bài xích lực bắt đầu có tác dụng.

"Đằng nào cũng c·hết, chơi thú một cái chắc không sao đâu. Nhưng nói thế nào mà bọn nó vừa nhớ vừa thú vị được đây."

"Đúng rồi, một trong ít ỏi những bộ tiểu thuyết mình đọc. Bộ đó có tình tiết bạn thân nhân vật chính c·hết trong vòng tay nhân vật chính, và đó là kiếp cuối cùng sau không biết bao lần luân hồi đồng hành cùng nhân vật chính đi tìm cách giải cứu thế giới. Chỉnh sửa lại chút lời thoại là ổn ngay."

Khúc này là lúc Phạm Thiên được Huyền Băng cõng tới nơi.

Phạm Thiên một mặt không nói gì nổi.

Không ngờ, lúc đau đến c·hết đi c·hết lại này mà mày vẫn có suy nghĩ phong phú phết nhỉ.

"Thiết lập nhân vật gì đây ta? Thần bí, lời nói khó hiểu không liên kết, kỳ lạ, lãnh khốc chút càng tốt. Ok, màn diễn để đời. C·hết cũng phải để lại khắc thật sâu ấn tượng. C·hết rồi bọn nó vĩnh viễn cũng không quên được mình ha ha ha.

Kế tiếp là quen thuộc lời thoại, chính là những lời nói khó hiểu Thánh Gióng nói với Phạm Thiên lúc đó.

"..."

Trầm mặc, câm lặng, ngẩn ngơ, sững sờ, đơ người,...muôn vàn loại phức tạp không thể diễn tả cảm xúc trộn vào nhau thành một mớ hỗn tạp.

Phạm Thiên không biết phải nói gì lúc này.

Vui sao, có. Giận sao, có luôn. Buồn, cũng có chút chút.

Mặc dù có nghĩ trước rằng, cũng càng mong rằng đây là một trò ác thú vị của Thánh Gióng nhưng tận mắt chứng kiến rồi vẫn là không thể tin được.

Mẹ nó, rảnh háng a.

"Thật mẹ nó ngứa đòn. Chờ trở về xem tao có hay không hảo hảo chăm sóc mày." Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Phạm Thiên nhỏ giọng mắng một câu.

Lui ra khỏi thế giới tâm thức, mọi thứ vừa rồi kì thật chỉ xảy ra trong vài giây.

Những người khác đã đuổi tới nhưng thấy trạng thái kì lạ của Phạm Thiên liền không dám loạn động.

Thánh Gióng khí tức cũng bình ổn không có dấu hiệu nguy hiểm.

Đã vậy mấy người cũng chỉ có thể đứng một bên cảnh giác nhìn cả hai, chuẩn bị vừa xảy ra chuyện lập tức ứng cứu.

"Nhìn gì mà nhìn, bộ tao rảnh lắm hay sao mà phọt phẹt cứu nó xong lại đi hại nó. Động não một chút, cất cái mắt đi." Phạm Thiên thản nhiên nói.

Hự, nói tốt có đạo lý, cả bọn đúng là không cãi lại được câu nào.

Mấy người âm thâm gật đầu, cũng đúng, làm gì có ai lại rảnh như vậy.

Thật muốn g·iết Thánh Gióng Phạm Thiên căn bản không cần ra tay, chính là đứng ở đấy Thánh Gióng cũng từ sớm c·hết rồi.

Chỉ có Lạc Long mấy người quen thuộc Phạm Thiên, biết Phạm Thiên hành động như vậy tất nhiên không phải để chơi, bất quá không tiện hỏi, Thánh Gióng không có chuyện liền kệ đi, rảnh hỏi sau.

Mười người, không, thêm Andrea cùng Alice là mười hai, từ vào không gian nhận thưởng này đều chưa có thả lỏng qua, bây giờ rốt cuộc thả lỏng được rồi.

Lạc Long cười khan nói: "Đâu có, tao chỉ là tưởng mày muốn đánh nó một trận cho hả giận nên định can ngăn ấy mà. Dù sao nó vẫn còn yếu."

Phạm Thiên hừ lạnh một tiếng không nói.

"Con mẹ nó mày vừa làm gì tao." Thánh Gióng vừa tỉnh lập tức bật dậy kinh hô: "Quá đau rồi."

"Chậc, liền mày cái này người trong cuộc cũng không biết, tốt nhất ném đầu đi làm chậu trồng hoa đi thôi. Tao vừa kiểm tra toàn diện xem mày có cái gì mối nguy tiềm ẩn không. Cũng tiện thể giúp mày loại bỏ phần năng lượng còn sót lại ra, để trong người chưa chắc đã tốt, có lẽ ảnh hưởng đến sau này cũng có thể."

Phạm Thiên nhàn nhạt cho ra cái đáp án.

Hắn cảm thấy vẫn là nên giải thích một thoáng, không tốt tâm người đều lạnh sau này bất tiện nhiều lắm.

"Chứ không mày nghĩ tao làm gì, g·iết mày?"

"Thật, thật may mắn a, may mắn mày giúp tao thanh lý." Thánh Gióng nghe vậy vỗ vỗ ngực an tâm.

Thấy Phạm Thiên nghi ngờ nhìn mình, Thánh Gióng nói: "Gì a, thì đúng là tao rất may mắn mà. Mày nghĩ bao nhiêu người sống được trong cái tình cảnh đó."

Cũng đúng.

Có lẽ biết mọi người trước đó không có tâm để ý chuyện khác, hệ thống không có thông báo.

Chờ đến lúc này Thánh Gióng triệt để xác định an toàn hệ thống mới cấp phát phần thưởng thứ hai, cũng là phần thưởng chính thức của nhiệm vụ sự kiện lần này.

[Thưởng sự kiện: tự chọn.]

Hệ thống thông báo xong lại một giao diện khác hiện ra, là những phần thưởng có thể lựa chọn.

Huyền Băng năm người liếc mắt nhìn nhau khẽ gật đầu.

Phần thưởng của bọn hắn có mười mục, bên trong có t·hiên t·ai bộ phận (hệ thống mô phỏng loại) năm người phân biệt lựa chọn năm phần khác nhau, đây cũng xem như là đã định trước từ đầu, chỉ là không nghĩ tới sẽ góp đủ hoàn chỉnh thân thể.

"Bọn chú đi trước, có gì cần giúp cứ tìm, bọn chú nợ mấy đứa một mạng." Huyền Băng nhìn về phía Phạm Thiên mấy người nói.

"Lúc đó cháu sẽ không khách khí đâu." Phạm Thiên cười nói.

"Không khách khí."

Dứt lời năm người được truyền tống rời đi.

"Bọn tôi cũng đi đây, mong ngày gặp lại." Andrea nói.

"Tạm biệt, hẹn gặp lại." Thánh Gióng vẫy tay chào.

Phạm Thiên lại là nhìn về phía Lâm Minh, chính xác là thần thức quét về.

Lâm Minh rất biết điều, vẫn chưa có lựa chọn phần thưởng.

Dựa theo Phạm Thiên nói, Lâm Minh lựa chọn phần thưởng có tác dụng chữa thương, là cho Thánh Gióng, cũng tốt để hắn sớm quen với cơ thể mới.

Dù đã chọn xong phần thưởng Lâm Minh cũng không trở về, hắn còn chưa điên tới mức cho rằng bản thân trốn qua ba đại gia tộc.

Lục tinh còn có thể, liền cái này tam tinh, mơ đi thôi.

Về phần Cuồng Sư, thần trí không được, cũng không có thời gian, vẫn còn phải chịu vạn hình dài dài.

Cứ việc hệ thống thay hắn chọn phần thưởng phù hợp nhất có thể khôi phục thần trí, không dùng được đều là đồ bỏ, cũng không thể tự mình trở về để chạy trốn, thành thành thật thật chờ phán xét đi.

Lạc Long làm người có công lớn, số lượng phần thưởng để lựa chọn nhiều hơn nhiều, cũng xịn và hiếm hơn.

Nhìn một lượt mục phần thưởng, Lạc Long không chút do dự lựa chọn một đôi bông tai.

Thánh Gióng do dự một lúc cuối cùng lựa chọn một cái gọi "tín ngưỡng vị".

Hệ thống thể hiện phần thưởng là một cái tên, mà lựa chọn phần thưởng sau...không có cái gì xuất hiện, không cảm nhận được biến hóa.

Giống như...bị lừa.

Thánh Gióng bão nổi một trận văng tục chửi lên chửi xuống 18 đời tổ tông nhà hệ thống, mặc dù không có đời nào khác.

Những người khác không thèm để ý, hệ thống còn chưa đến mức lừa một phần thưởng, khả năng cao là do chưa đạt thành điều kiện để sử dụng.

Âu Cơ cũng lựa chọn xong phần thưởng của mình, không có nói nhiều về phần thưởng, có lẽ là do không nằm trong danh sách người có công lớn nên cũng chả buồn khoe.

Tuyết Nhan càng không cần phải nói, sẽ không chủ động đi khoe cái gì.

"Mọi người đều chọn xong cả rồi a?" Phạm Thiên nói.

"Xong rồi."

"Biết điều là tốt, ở yên tại chỗ trông chừng thằng đó đừng để nó chạy thoát. Như vậy may ra còn một con đường sống, nếu không tiếp sau không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Phạm Thiên đối Lâm Minh lạnh lùng nói.

"Đi thôi."

"Trở về!"

Mấy người trong lòng niệm một câu, Lâm Minh cầm theo Cuồng Sư cùng một chỗ được hệ thống đưa về nơi tham gia sự kiện.