Chương 4: Biến hình thật có thể dùng, chiến với gấu bự
Ngày đầu tiên của cuộc thi, Phạm Thiên cùng Lạc Long hai người lúc này đang trốn trong một bụi cây ở một góc nào đó của tiểu sâm lâm.
Đột nhiên Phạm Thiên nhớ tới một chuyện là kỳ thi vào trường Bắc Ninh ba năm mới thu một lần. Mà những người mới thức tỉnh nên cấp không cao sẽ phải đợi vào lần thu sau hoặc tham gia cầu may được tuyển trúng. Thế còn những người vừa thi xong rồi mới thức tỉnh thì sao, tất nhiên là cũng chờ ba năm sau rồi.
Trong hơn bốn ngàn người tham gia thì cũng phải có hai phần ba là chờ ba năm cùng hai năm. Cách biệt lâu như vậy cũng phải có ngàn người lên được cấp 20 rồi a. Vậy hắn cái này cấp 8 tiểu thái kê chơi cái gì a, đây chính là bị làm thịt mệnh mà. Bất quá ngẫm lại, đây dù sao cũng là trường học hàng đầu, không đến mức để hở lỗ hổng lớn như vậy mới đúng, thế là hắn quay qua hỏi Lạc Long!
"Ui giời ơi, đừng lo, để đề phong những trường hợp như này thì nhà trường cũng đặt ra giới hạn luôn rồi, chẳng qua chúng ta cấp thấp không cảm nhận được thôi. Thật ra bao quanh khu rừng lại là một đại trận giam cầm hạn chế đẳng cấp của những người bên trong xuống cấp 12 là cực hạn, không cần phải lo!" Lạc Long tự tin giải thích.
Lúc này, trong phòng giá·m s·át, mấy người đáp xuống cổng trường lúc sáng hiện giờ đang ở trong này. Một người trong đó lên tiếng:
"Lam ca, tại sao năm nay giới hạn đẳng cấp của yêu thú với người tham gia lại tăng lên cấp 15 vậy?"
Người được gọi là Lam ca đáp:" Tao làm sao biết được, cấp trên bảo làm thì mình làm theo chư biết làm sao giờ!"
Tội nghiệp tiểu Lạc Long không biết mặt mình vừa mới bị người khác đôm đốp vả cho hai phát.
Trời dần chuyển tối, hôm nay cũng không bạo phát nhiều cuộc chiến giữa người chơi cho lắm, Phạm Thiên cũng không gặp được con lạc nào.
Nhìn xem sắc trời, hai người lại tiếp tục di chuyển. Đợi tìm được một chỗ kín đáo, Phạm Thiên liền trước nghỉ ngơi, để cho Lạc Long canh gác.
1 giờ sáng, hai người đổi ca cho nhau. Nhìn xem trời đang dần sáng, Phạm Thiên liền tranh thủ mấy tiếng này để tu luyện.
Ngày thứ hai của cuộc thi, số người còn lại lúc này là 4123 người, không bị loại quá nhiều.
Phạm Thiên cùng Lạc Long lúc này đang truy đuổi một con lôi lang. Lúc truyền tống đồng thời nhà trường cũng đã mang đi hết những đồ ăn có trên người. Vì vậy săn yêu thú chính là cách duy nhất để bổ sung lương thực, đây cũng là để đề phòng mấy tên giỏi trốn, núp lùm hết cả một tuần ví dụ như là hai thanh niên nào đó đang truy đuổi một con lôi lang cấp 7 lúc này.
"Tao đã bảo rồi, lôi lang chạy nhanh bỏ mịa ra không đuổi được đâu mày còn không tin hộc...hộc!"
"Làm sao biết được, không thử một chút thì làm sao chắc a, huống chỉ cả hai đứa đều hơn cấp nó hộc...hộc."
Truy đuổi cả buổi, hai người cuối cùng vẫn là từ bỏ. Thật sự là lôi lang có tốc độ quá nhanh rồi, rõ ràng là một tên cấp 8 một tên cấp 10 cũng bất lực. Tất nhiên đây cũng là bời vì cả hai chỉ dùng tốc độ của bản thân, không dùng kỹ năng hay công pháp gì.
Bụng réo liên tục, đói không chịu được, Phạm Thiên cùng Lạc Long tiếp tục ẩn nấp đi tìm đồ ăn. Trên đường mặc dù gặp được vài đầu yêu thú nhưng không phải giống con lôi lang kia liền là một đám gorilla họ hàng, lực khỏe vô cùng.
Cứ thế nửa ngày trôi qua, vào lúc cả hai đều mệt mỏi vì di chuyển liên tục thì lại gặp được một đàn khỉ, cấp bậc trung bình là 5, 6. Cái này không quan trọng, quan trọng là trong kho lương thực của bọn chúng có chứa rất nhiều hoa quả.
Hai người núp ở gần đó quan sát đám khỉ một hồi liền định từ bỏ. Thật sự việc t·ấn c·ông là không thể, mặc dù đám khỉ yếu nhưng lại đông, lao vào chính là tìm c·hết. Mà đột nhập cũng không có khả năng, chỉ cần tới gần là sẽ bị phát hiện ngay, gần đó không có cái gì để che cả.
Đang lúc định rời đi thì Phạm Thiên đột nhiên nhớ về một cái công pháp của bản thân. Biến hình, không tinh đỉnh cấp kỹ năng, vốn yêu thú đã có trí tuệ thấp rồi lại còn cấp thấp nữa thì chiêu này là dư xài.
Lập tức sử dụng kỹ năng rồi bắt chước dáng đi của lũ khỉ từ từ lại gần hang ổ, Phạm Thiên mừng rỡ phát hiện, thật sự có thể dùng.
Lại gần kho lương thực, ánh mắt hắn ngày càng lấp lánh rồi đột nhiên có hai con khỉ nhảy ra chặn đường kêu khéc khéc làm hắn mặt đầy chấm hỏi. Suy nghĩ một hồi, ân quả nhiên là không hiểu được, thế là hắn đành phải trực tiếp dùng tinh thần lực truyền vào đầu hai con khỉ:
"Khéc khéc!" (Ta tới lấy đồ ăn cho đại vương, mau tránh ra!)
Nói xong hắn giả vờ giận dữ trực tiếp xông vào, mà hai con khỉ cũng có vẻ hiểu nên không cản nữa. Vào đến nơi, trước tiên thứ đập vào mắt hắn là một quả chuối, đây không phải là chuối bình thường. Hắn cũng đã tận dụng ba ngày đến trước để ra thư viện nghiên cứu qua một chút về các loại linh quả, mặc dù chỉ quanh quẩn ở cấp 20 thôi nhưng vậy là đủ rồi. Chỉ là nhìn qua hắn liền nhận ra, đây rõ ràng là một quả chuối tiêu, dựa vào thiên địa nguyện lực mà quả chuối phát tán ra thì hẳn là cấp 11.
Dựa theo chân lý của tốt không tặng người lạ, hắn tại chỗ liền ăn luôn cả quả đồng thời tăng lên cấp 9. Lấp đầy cái bụng xong Phạm Thiên liền gom thêm một bọc rồi chạy ra ngoài, hội họp cùng Lạc Long xong hai người liền rút lui.
"Oa, lão Thiên ngươi làm thế nào hay vậy, thế mà lại thật sự trộm được rồi!"
"Nói bậy, cái gì gọi là lấy trộm, đây là tao đường đường chính chính vào lấy, tao thế nhưng là có bảo bọn chúng rồi hẳn hoi! Tao mà phải đi trộm đồ của lũ yêu thú à!"
"Ừ ừ, không phải là trộm, đây là ngươi nhặt được."
Tại một chỗ nào đó, Lạc Long vừa ăn vừa nói chuyện với Phạm Thiên. Sau khi xử lý xong đám hoa quả, hai người lại tiếp tục lẩn trốn ở gần chỗ đàn khỉ chờ hết ngày, tạm thời vấn đề lương thực đã được giải quyết.
Ngày thứ ba của cuộc thi, số người còn lại lúc này là 3210 người, giảm khá nhiều so với hôm qua. Phạm Thiên tiếp tục đi "nhặt được" hoa quả của lũ khỉ, ăn no xong hai người liền rời đi tìm chỗ nấp mới.
Ngày thứ tư cùng thứ năm của cuộc thi, số người giảm xuống còn 2021 người. Hai ngày này, Lạc Long tình cờ phát hiện mấy con gà ta nên cả hai được ăn thịt một bữa. Mặc dù cũng gặp được người khác mấy lần nhưng toàn là tổ đội với cấp cao nên đành từ bỏ đánh g·iết. Dù sao chỉ cần sống qua bảy ngày là được nên hai người cũng không quan trọng.
Sáng sớm ngày thứ sáu, số người bây giờ là 1369 người, Phạm Thiên đang canh gác thì đột nhiên một con gấu xuất hiện. Có vẻ hang động bọn hắn ở là ổ của nó thì phải, Phạm Thiên lập tức gọi Lạc Long dậy nghênh chiến.
"Con heo kia, chẳng phải mày nói cao nhất là cấp 12 sao, con gấu cấp 15 này lại là cái éo gì? Còn không dậy thì tao bỏ mày đi luôn đấy!"
Phạm Thiên tức đến thổ huyết, nhất tinh trung phẩm yêu thú, con này thì có mà chơi cái cọng lông. Lạc Long cũng mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy con gấu hắn liền giật nảy mình, ngay lập tức vào tư thế chiến đấu.
Hai bên giao chiến kịch liệt, gặp được yêu thú cấp 10,11 Phạm Thiên còn đánh được một trận. Nhưng yêu thú cấp 15 thì dù là hắn có lăng ba vi bộ cùng đoạn thủy quyết phối hợp với Lạc Long cũng không ăn được.
Cả hai dần b·ị đ·ánh cho người đầy v·ết t·hương. Vốn vì lao ra khỏi hang để tránh đánh nhau trong không gian hẹp nên bọn hắn phải chịu một đòn rồi, mà giờ thì thương lại càng nặng, đối với loại nhiệm vụ sinh tồn này chính là điều tối kỵ.
Thấy sắp thua, Phạm Thiên tức giận hét:
"Đừng giấu nữa, có bản sự gì thì mau bỏ ra đi! Nếu không tao liền thật bỏ chạy rồi?"
Hắn cũng không tin đám con nhà giàu này lại không có thủ đoạn gì đằng sau, đây cũng là cơ hội tốt để thăm dò Lạc Long tên này nữa. Đi với nhau hơn năm ngày, Phạm Thiên hầu như chưa thấy tên này lộ ra kỹ năng nào cả, nhưng là hắn vẫn đoán được chút ít, nó hẳn là liên quan đến long chi lực nếu không cũng sẽ chẳng mời hắn vào tổ đội làm gì. Quả nhiên:
"Được rồi, chỉ là kỹ năng của tao phải cần có môi giới là long lực, mày cho tao xin ít máu mới được!"
Lạc Long cũng hiểu được ý của Phạm Thiên nên đành bất đắc dĩ nói ra. Kỳ thật hắn không muốn chút nào, bởi vì hắn cũng mới thức tỉnh không lâu chỉ toàn tập chung vào tu luyện, kỹ năng ngoại trừ ẩn nấp cũng chỉ có mỗi chiêu này, còn chưa kịp học thêm. Nếu để người khác biết thì có thể sẽ bị nhắm vào mất nhưng vì cuộc thi hắn vẫn là để lộ.
Nghe được, Phạm Thiên cười cười lấy ít máu của mình ném cho Lạc Long.
Nhận được máu, Lạc Long đem nuốt ngay. Thôn phệ long huyết rồi bỗng bộc phát ra cỗ sức mạnh cực lớn, Lạc Long vậy mà mạnh ngang với con gấu.
Đây chính là kỹ năng của Lạc Long: long lực.
Có người cầm chân hộ, Phạm Thiên chuyển qua đánh du kích.
Dưới sự t·ấn c·ông dồn dập của Phạm Thiên, con gấu dần rơi vào hạ phong. Cuối cùng bị Phạm Thiên dùng một chiêu đoạn thủy quyết liền chém bay đầu.
Vừa lúc hiệu quả của long lực chấm dứt, Lạc Long ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc phàn nàn: "Lão Thiên ngươi cũng quá ác một điểm, vừa rồi là định thật sự bỏ lại tao đúng không?"
Phạm Thiên mặc kệ hắn, bản thân đi tìm tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi. Không có cách, v·ết t·hương thật sự khá nặng. Hắn cũng không nghĩ tới chỉ đi thi thôi cũng sẽ đến mức này nên không chuẩn bị gì, còn may Lạc Long tên này vẫn chia cho một phần thuốc trị thương.
Đằng nào cũng đã biết, Phạm Thiên cũng không kiêng kị gì mà hỏi Lạc Long tại sao lại muốn giấu kỹ năng. Thế nhưng đạt được câu trả lời lại làm hắn cảm thấy hối hận.
Lạc Long tên này thế mà lại bị người trong gia tộc nhằm vào, đi thi cũng là dịch dung rồi mới đi, thế nhưng bây giờ vì bạo lộ kỹ năng nên có khả năng đã bị nhận ra, có lẽ đã có người truy đuổi tới rồi. Mục tiêu chỉ có một, làm cho Lạc Long không được nhập học, làm mất quyền thừa kế.
Mà Phạm Thiên bởi vì đi chung nên khó có khả năng không bị cuốn vào.
Biết được bản thân vô duyên vô cớ b·ị t·ruy s·át, Phạm Thiên là tức muốn chửi má nó, có thể nhìn mặt của đống thuốc nên nhịn xuống để chửi sau, thật sự là quá đen. Yên tĩnh lại, cả hai đều tập chung chữa thương chuẩn bị đối phó kẻ địch sắp tới.
Một tiếng sau, chữa thương xong hai người liền rời đi, mặc dù chưa khỏi hoàn toàn nhưng cũng không thể ở nơi này quá lâu được.
Hai người tìm một chỗ rộng rãi thoáng mát đứng đấy chờ. Phục kích đối phương là không thể, có người giá·m s·át trong phòng nhìn chằm chằm, trốn ở đâu cũng vô dụng. Còn không bằng tìm nơi rộng rãi chút đỡ bị phục kích ngược, thế là Phạm Thiên khuyến nghị đi l·ên đ·ỉnh núi đá. Lý do khá đơn giản, đường đi lên chỉ có một, mình có thể đứng tử trên đánh xuống cản đối phương, còn bọn chúng chỉ có thể ráng chịu mà đi lên thôi.