Chương 42: Ha ha ha
"Hai thằng kia c·hết, ba chọi hai, bọn mày thua rồi."
Lau đi v·ết m·áu trên miệng, Phạm Thiên cười nói.
"Ngươi...thật sự nghĩ như vậy sao?" Kim Long nghi ngờ hỏi.
Đánh từ nãy đến giờ, có câu không đánh không quen. Bây giờ nói chuyện vài câu cũng là không có gì.
Phạm Thiên trầm mặc.
Nhìn xem Lạc Long cùng Thánh Gióng, nếu không phải tàn như quả tạ thì cũng là phế như đấng yasuo đội mình.
Mỗi đứa thủng một lỗ trên người, máu chỉ là hơi được cầm, động chút là v·ết t·hương lại rách ra phun máu phùn phụt, tứ chi thì rã rời không chút sức lực.
Loại tình huống này dù cho đối phương đứng cho đánh cũng không chắc có gây được sát thương không nữa.
Một thân thương thế không chỗ lành lặn, có thể đứng dậy được đã vô cùng miễn cưỡng.
Nếu không phải có buff tăng cường ý chí của Lạc Long sợ là cả hai đã sớm gục ngã.
Loại này còn muốn đánh tiếp, sợ là không phải chính mình đi đi mấy bước lại chơi c·hết chính mình đi, kiệt sức c·hết.
Bây giờ lao lên đơn thuần là nộp mạng, hơn nữa còn là ngu nhất một kiểu nộp mạng. Chính là đi lên bị đối phương tiện tay tiễn đưa không làm ra được tí tác dụng nào.
Nói là lấy ba chọi hai Phạm Thiên biết thừa là không thể nào, nói ra cũng chỉ là muốn tăng cho mình một chút tự tin, không trông chờ gì khác.
Phía trước, hắn vẫn đang đè Kim Long cùng Hoàng Anh ra đánh nhưng đã chỉ còn là cầm cự một loại biện pháp, không còn có thể gây ra nguy hiểm tính mạng cho cả hai.
"Bọn mày có s·ợ c·hết không?" Phạm Thiên nghiêm túc hỏi.
"Có."
Lạc Long cùng Thánh Gióng đồng loạt nói.
Giống như đã đoán trước được câu trả lời, Phạm Thiên tiếp lời định nói gì đó thì chợt dừng lại.
"Tao cũng..."
"..."
"..."
Nói gì nói nốt đi, ấp a ấp úng, ăn hại.
Lạc Long cùng Thánh Gióng khó hiểu nhìn hắn.
Đang nói lại dừng, đây là biểu hiện của sự suy đồi đạo đức.
"Đệch." Phạm Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cả hai.
"Gì a, ai chả s·ợ c·hết." Lạc Long không đồng ý nhận sự khinh bỉ này, vô cùng bất mãn.
Thánh Gióng gật đầu đồng ý.
"Thì con mẹ nó cũng đừng thẳng thắn như vậy a. Không nhìn tình cảnh hiện giờ là gì sao, trang bức lên, ngầu lên, sợ sợ cái bíp. Phối hợp chút được không, đi theo kịch bản hộ cái đi. Sáo lộ cái gì mà sáo lộ." Phạm Thiên to tiếng chửi.
Kịch bản vạn từ trong đầu hắn cứ như vậy bị một câu có a cho phá hủy sạch.
Hắn cũng chả biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
"Tao hỏi lại, bọn mày có s·ợ c·hết không?" Phạm Thiên nghiêm túc hỏi lại.
Lần này hắn không quên dùng ánh mắt đằng đằng sát khi nhìn cả hai.
Đứng trước ánh mắt này, Lạc Long và Thánh Gióng không thể làm gì ngoài phối hợp theo:
"Không sợ, chẳng phải chỉ là c·hết thôi sao, sợ cái gì chứ."
Phạm Thiên gật đầu, cười thỏa mãn.
Mặc dù kịch bản đi có chút lệch nhưng không sao, như vậy là đủ rồi.
"Tao cũng không sợ, bọn mày sẵn sàng liều c·hết với tao sao?" Phạm Thiên lại hỏi.
Câu này lại không được trả lời ngay, Lạc Long nhìn thật sâu Phạm Thiên một cái rồi nói:
"Tùy mày quyết định, chỉ cần biết tao luôn theo mày là được."
Thánh Gióng thì bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Phạm Thiên cảm động, kiếp trước hắn vẫn luôn cô độc. Cho dù lúc c·hết cũng chỉ có một mình. Kiếp này có được mấy đứa bạn như vậy, đáng rồi.
Mặc dù ban đầu đi hơi lệch chút, nhưng không xóa được sự "cảm động" trên gương mặt hắn.
Dù có tiếc cũng tuyệt không hối hận, c·hết cũng không.
"Vậy a, thật cảm ơn nhiều. Vậy thì..."
Lời chưa dứt câu thần thức của Phạm Thiên đảo qua chấn động tinh thần hai người đánh hai người ngất xỉu.
"Mày..." Lạc Long không kịp nói gì liền ngất đi.
"Vậy thì cứ nằm nghỉ đi, bọn mày đã đủ cố gắng rồi. Còn lại cứ để tao." Phạm Thiên nói nhẹ.
Nghe một câu cùng mày đi tận con đường, đối với một con người độc thân một mình cả đời như hắn vậy là đủ rồi.
Kiếp thứ hai như vậy, c·hết cũng không lỗ.
Nói thì lâu nhưng từ lúc Phạm Thiên hỏi tới lúc Phạm Thiên đánh ngất cả hai mới trôi qua rồi vài giây thời gian.
Hất ra Kim Long cùng Hoàng Anh, làm người chủ động t·ấn c·ông hắn rất dễ lui ra ngoài vòng chiến.
Nhìn cả hai đang lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo, Phạm Thiên hai chân thi triển bộ pháp lùi lại, hai tay nhanh chóng kết ấn.
"Vụ sương mê tâm."
Một màn sương từ trên người Phạm Thiên tỏa ra bao vây Kim Long, Hoàng Anh hai yêu.
Đứng trước không biết kỹ năng, cả hai thả chậm tốc độ không dám tùy tiện.
Hồn lực trong người cổ động, Hoàng Anh cùng Kim Long đồng thời ra đòn đánh tan màn sương.
Chỉ thấy Phạm Thiên lúc này đang đứng bên cạnh Âu Cơ đang nằm giả c·hết, hai tay xách theo Lạc Long cùng Thánh Gióng đã ngất đi.
Thả người xuống, Phạm Thiên hai tay tiếp tục kết ấn.
"Sinh mệnh kết giới."
Một kết giới lấy Phạm Thiên làm trung tâm mở rộng ra, đủ lớn để chứa cả bốn người ở trong.
Đây là kết giới liên kết trực tiếp với sinh mệnh của hắn, chỉ cần hắn còn sống tức kết giới vẫn còn, có khả năng phòng thủ có thể nói là cao nhất, kẻ địch không thể phá hủy.
Duy nhất cách phá hủy là không ngừng công kích kết giới tiêu hao sinh mệnh lực của chủ thuật, để sinh mệnh cạn kiệt kết giới sẽ tự động giải trừ.
Hoàng Anh cùng Kim Long vừa lúc đuổi tới, đi lên chính là một đòn công kích đánh thẳng lên kết giới.
Như là lấy trứng chọi đá, kết giới không chút rung chuyển.
Hoàng Anh lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ngươi muốn dựa vào cái kết giới này kéo dài thời gian c·hết sao. Phá kết giới này tuy khó khăn nhưng không phải không thể, tiêu hao chỉ là thời gian." Kim Long trầm giọng nói.
Đối với cái kết giới đứng trước công kích của hai người bọn hắn không chút rung chuyển này hắn cũng khá kinh ngạc.
Phạm Thiên lắc lắc đầu từ từ đi ra khỏi kết giới.
Hoàng Anh và Kim Long cẩn trọng lùi lại.
"Tao chỉ là không muốn bọn mày bị xao lãng lúc chiến đấu thôi. Lòng tốt như này không đáng nhận một lời cảm ơn sao." Phạm Thiên mỉm cười nói.
Hoàng Anh không nói, Kim Long cũng không.
Thì ra đối phương là sợ bọn hắn dùng mấy người kia làm con tin.
Đối mặt với một loạt hành động của Phạm Thiên hai người bọn hắn trong lòng lo lắng không thôi.
Sau trận chiến này cả hai đều đã rút ra được một bài học vô cùng quan trọng.
Tuy không thể áp dụng với toàn bộ nhân loại nhưng đối với mấy thằng điên thì lại không sai tí nào.
Đó là không đánh thì thôi, đã nói đánh không nói nhảm lập tức liền đánh.
Thắng là thắng mà không thắng thì chỉ có hòa, không có thua.
C·hết không sao cả, chơi một đòn cuối cùng kéo theo vài tên lót đít cũng không tệ.
Cả hai người đều có thể chắc chắn rằng cái tên nhân loại đứng trước mắt này cũng không ngoại lệ, so với mấy đứa đằng trước cũng chả khác gì. Chắc chắn là đồ một lời không hợp liền kéo nhau cùng c·hết, không thể nào sai được.
Sở dĩ chứng kiến Phạm Thiên đem người đều cho cất, bọn hắn khẳng định rằng Phạm Thiên đây là muốn liều rồi.
Cảnh giác, lo lắng, ngưng trọng, cả hai cẩn thận lùi lại thủy chung giữ một khoảng cách an toàn với Phạm Thiên.
"Từ giờ liều mạng cuộc chiến mới chính thức bắt đầu."
Nói xong Phạm Thiên toàn lực vận chuyển hồn lực cùng linh khí trong cơ thể.
Bộ đồ rách nát hắn đang mặc hóa thành trạng thái hồn lực rồi biến trở về làm một bộ đồ mới tinh hoàn hảo như vừa mua trong quán ra.
Nhìn qua không thấy có gì khác biệt, chỉ là một bộ đồ được làm từ hồn lực không có chút tác dụng nào, cùng lắm có chút lực phòng ngự vào cỡ nhị tinh.
Đối với Hoàng Anh và Kim Long tới nói chút phòng ngự này không có ý nghĩa gì.
Nhưng nếu cẩn thận cảm nhận bồ đồ này không bình thường như tưởng tượng. Hàm lượng hồn lực tăng cao kéo theo lực phòng ngự tăng lên, đã có thể đạt tới tam tinh trung phẩm cấp bậc.
Phòng ngự, đã có.
Linh khí chảy dọc theo cơ thể hướng về cánh tay trái tiết ra ngoài, cô đặc lại thành dạng lỏng rồi đến dạng rắn, hóa thành một thanh trắng muốt thỉnh thoảng phát ra hào quang trường kiếm.
Cộng thêm hồn kỹ binh thể tạo thành trường kiếm Phạm Thiên đã có hai thanh, nhìn qua cũng biết hắn sử dụng là song kiếm phái.
"Tới đi!" Phạm Thiên khẽ quát một tiếng.
"Song long trảm."
...
Rầm.
Hoàng Anh bị Phạm Thiên đánh bay đụng vào tường đấu trường.
"Cái gì." Kim Long kinh ngạc kêu lên.
Dưới tình huống tiêu hao cực lớn lấy một chọi hai Phạm Thiên có thể duy trì thế cân bằng đã vượt quá tưởng tưởng, bây giờ càng đánh càng hăng Phạm Thiên vậy mà mơ hồ có xu thế chiếm thượng phong.
Thực lực cách biệt như vậy có thể nghĩ nếu là một chọi một sẽ là như thế nào.
Chỉ trong vài giây Hoàng Anh đuổi trở lại Phạm Thiên tặng cho Kim Long một vết rạch dài trên bụng.
"Cẩn thận, có gì đó không đúng. Tốt nhất đừng tách nhau ra." Hoàng Anh nói.
Đột ngột mạnh lên như vậy nhất định có điều bất thường.
Một lần nữa phối hợp chiến đấu, cả hai lại giữ được thế cân bằng.
Thế nhưng chả bao lâu Phạm Thiên dần lấn áp cả hai.
Áp lực Phạm Thiên gây ra càng ngày càng mạnh theo thời gian.
Hoàng Anh cùng Kim Long đều kinh hãi.
Rõ ràng mới đây thôi cả hai bên vẫn còn miễn cưỡng đánh cái ngang tay, thậm chí là bọn hắn hơi chiếm thượng phong một chút. Thế mà bây giờ cả hai lại đang bị Phạm Thiên chèn ép không thở được.
Không mất nhiều thời gian, hai người rất nhanh liền biết nguyên nhân tại sao Phạm Thiên lại đột nhiên trở lên mạnh hơn như vậy.
Mái tóc đen nhánh đang bạc dần theo thời gian trận đấu kéo dài. Đến bây giờ đã bạc được nửa đầu.
Thấy cảnh này cả hai người bọn hắn đều biết Phạm Thiên đây là đã cầm mạng ra liều, không phải liều mạng mà là dùng mạng để liều.
Đánh với một tên không còn sợ hãi t·ử v·ong, thậm chí đã tiếp nhận t·ử v·ong hai người bọn hắn lại càng cẩn thận thêm ba phần, phòng thủ chặt hơn ba phần, cũng chuẩn bị tâm lý tùy thời rút lui ngay khi có dấu hiệu tự bạo.
Phạm Thiên liếc mắt liền xem thấu tâm tư của hai người này, bất quá cũng không tính là chuyện xấu. Phòng thủ càng nhiều hắn t·ấn c·ông càng thoải mái, từ bỏ t·ấn c·ông chưa chắc đã là chuyện tốt.
Có cái này một điểm Phạm Thiên t·ấn c·ông càng thêm thoải mái dồn dập, trong lòng tính toán tiếp xuống khả năng.
Từ đầu đến giờ không chỉ sinh mệnh, tinh huyết hắn đều thiêu đốt qua, hơn nữa còn đốt không ít. Chỉ là hắn vẫn luôn giữ lượng tinh huyết thiêu đốt ở mức an toàn, không một lần thiêu đốt quá nhiều mà là từ từ chịu xuống tới.
Tích tiểu thành đại, lượng nhỏ tinh huyết đốt nhiều gộp lại cũng đã vượt qua ngưỡng an toàn, lại tiếp tục thiêu đốt có thể sẽ tạo thành tổn thương không thể vãn hồn, tệ chút có thể sẽ c·hết ngay tại chỗ.
Bất quá hắn không ngại, c·hết một lần lại c·hết thêm lần nữa cũng không có gì, quen thuộc là được.
Cùng với đó, lần thứ hai trong đời Phạm Thiên hiến tế bản mệnh thọ nguyên để đổi lấy sức mạnh.
Không còn đường lui.
Trận chiến này hắn thắng mọi người liền sống, hắn thua mọi người cũng nhất định phải sống.
"Hô hấp pháp, hơi thở của mặt trời thức thứ sáu - tà dương chuyển thân."
"Thức thứ nhất - viêm vũ."
"Thập nhị thức - viên vũ."
Phạm Thiên tung ra một chuỗi combo nối liền chiêu thức t·ấn c·ông, nhịp điệu liên kết như là một điệu múa, mà Phạm Thiên là người múa điêu luyện kết hợp nhuần nhuyễn giữa các chiêu thức, tựa như một điệu múa tuyệt đẹp rực rỡ.
Vận chuyển hồn lực trong cơ thể lưu chuyển khắp nơi cùng với không khí, Phạm Thiên sử dụng hô hấp pháp đã vượt qua loại hô hấp pháp của phàm nhân sử dụng, kết hợp với cả siêu phàm năng lượng.
Cơ thể của Phạm Thiên được gia tăng các thuộc tính cơ bản như t·ấn c·ông, tốc độ, bền bỉ hay tốc độ phản ứng đến cực hạn.
Tất cả đều là nhờ có hồn lực vận chuyển cùng với không khí lưu thông khắp cơ thể.
Bình thường Phạm Thiên căn bản không dám cường hành dung hợp hồn lực vào như vậy, đây chính là tìm c·hết.
Hô hấp pháp là một kỹ thuật lợi dụng sự hô hấp mà đoán luyện cơ thể liên tục trong thời gian dài từ đó giúp cho cơ thể trở nên mạnh hơn, hoàn toàn không có tác dụng phụ hay bất cứ nguy hiểm nào.
Đó là bình thường, nếu kết hợp siêu phàm năng lượng vào lại là một chuyện khác.
Tuy hiệu quả được nâng cao, có một sức bộc phát cực lớn nhưng đã đi ngược với mục đích ban đầu từ từ rèn luyện, uẩn dưỡng cơ thể. Loại này bạo phát lực lượng vô cùng nguy hiểm, sức tàn phá của nó lên cơ thể cũng vô cùng nghiêm trọng.
Hồn lực di chuyển loạn khắp cơ thể. Từ nội tạng, mạch máu, mọi nơi đi qua nếu không đủ cường đại tiếp nhận loại này phương thức di chuyển cùng không khí sẽ dẫn tới nổ tung.
Từ bên trong nổ tung, không có một phần trăm khả năng sống.
Nguy hiểm đi cùng với hiệu quả, nếu có thể chịu đựng sẽ đem đến lực lượng to lớn vượt trội trong khoảng thời gian ngắn, điển hình Phạm Thiên đã đạt tới ngưỡng tam tinh thượng phẩm.
"Thức thứ mười ba - viêm viên hỏa vũ."
Phạm Thiên tung ra chiêu thức mạnh nhất của bộ kiếm pháp hô hấp mặt trời.
Đây là chiêu thức vô cùng phức tạp được tạo ra bằng cách kết nối mười hai chiêu thức đằng trước, bởi vì có thể tạo thành một chuỗi combo vô hạn, bằng cách sử dụng lặp đi lặp lại người trúng chiêu thức không có bất cứ khả năng thoát ra.
Chỉ có duy nhất hai cách để đối phó, một là ngay từ khi bắt đầu đã né tránh không để trúng chiêu, hai là mạnh hơn Phạm Thiên quá nhiều trực tiếp phá vỡ kiếm thế.
Hiển nhiên Kim Long cùng Hoàng Anh đều không đạt đủ điều kiện thực hiện bất cứ một cách nào.
Sở dĩ hai người né không được phá không xong, chỉ có thể chính diện công phá thử xem.
"Bách biến binh pháp, tam biến - vận mệnh chuyển biến."
"Bách thương tề xuất."
Hoàng Anh và Kim Long không cam chịu yếu thế, lấy thế t·ấn c·ông mạnh mẽ trực diện đối đầu với Phạm Thiên.
Song phương v·a c·hạm.
Hai cái tam tinh thượng phẩm cộng lại dù cho là đỉnh cấp thiên tài cũng tối đa ngang với một tứ tinh trung phẩm, muốn cường ngạnh phá chiêu vẫn còn chưa đủ.
Phạm Thiên liên tiếp múa kiếm, đến kiếm chiêu liên tiếp thứ sáu cả hai đã không đấu lại b·ị đ·ánh bay, đồng thời cũng bị tặng cho không ít v·ết t·hương phân bố đều khắp cơ thể tựa như đang tìm kiếm thứ gì.
Phạm Thiên thừa thắng xông lên, kiếm thế không dứt như hỏa long gầm thét lao tới chỗ Kim Long, mặc kệ Hoàng Anh một bên.
"Khốn nạn, đừng có nghĩ ta dễ ăn." Kim Long chửi lớn, đạp đất lao tới một thương g·iết ra.
"Để lại cái mạng chó của mày!" Phạm Thiên nói.
Tới là một kiếm, về lại là một kiếm.
Phạm Thiên nhằm vào đều là những chỗ hiểm yếu của cơ thể, không chỉ nguy hiểm mà còn đem lại cảm giác đau đơn hơn xa những chỗ khác.
Giết địch cả về thể xác lẫn tinh thần.
"Cút ra!" Hoàng Anh hét lớn.
Theo đó là một quyền hướng thẳng tới Phạm Thiên.
Phạm Thiên không né, tiếp tục t·ấn c·ông.
"Cái gì, tại sao hắn không né." Kim Long giật mình thầm nghĩ.
Một giây sau hắn liền biết tại sao.
Ngay khi hắn định lùi lại thì Phạm Thiên giống như không nhìn thấy Hoàng Anh công kích một dạng đạp lên một bước đuổi theo.
Phạm Thiên thà để một quyền kia nện lên ngực mình cũng không nguyện ý bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Bị Hoàng Anh đấm một quyền thẳng vào lồng ngực, Phạm Thiên b·ị đ·ánh bay ra xa nhưng hắn cũng kịp thời vung kiếm chém đứt một tay của Kim Long.
Kim Long ôm chặt cánh tay bị đứt, trong miệng phát ra thảm thiết tiếng kêu.
Loại đau đớn này hắn đã bao giờ phải chịu qua, đáng c·hết đáng c·hết đáng c·hết.
Hoàng Anh vội lấy ra một lọ bột thuốc rắc lên v·ết t·hương, Kim Long nhờ vậy được cầm máu.
Chống kiếm đứng dậy, Phạm Thiên ho khan vài cái không ngừng thổ huyết.
Lần này hắn có muốn cũng không ngăn được, ngực b·ị đ·ánh nát bấy lõm hẳn vào trong, máu không ngừng chảy gia tăng cảm giác đau đớn cho hắn.
Tiếng thở dốc truyền ra, từ ngực truyền tới đau đớn cảm giác để Phạm Thiên khó mà hít thở bình thường, hô hấp pháp cũng vì vậy mất tác dụng.
Hắn nhe răng cười: "C·hết mẹ mày chưa, chừa nha con. Lần này là tay lần sau là cổ, bố sẽ cắt mày thành từng khúc con ạ."
Như cái cách mà đám yêu thú hắn gọi tới g·iết c·hết mọi người một dạng.
Một miệng máu cười rộng tận mang tai, mỗi câu nói ra là từng ngụm máu tươi chảy xuống. Ác liệt câu từ cùng hành động, ngữ khí lạnh nhạt đối với việc t·ra t·ấn tử hình như là một chuyện rất bình thường để Phạm Thiên như hóa thân thành một con ác ma. Một ác ma từ địa ngục bò lên lấy t·ra t·ấn kẻ khác để chứng kiện sự tuyệt vọng làm thú vui. Một ác ma chỉ thở mãn với kiểu g·iết chóc hung tàn nhất.
Cái khí chất cuồng bạo và ngoại hình hiện giờ của Phạm Thiên lại càng làm nổi bật điều đó.
"Khốn nạn, đây là mày ép tao. Vốn tao muốn giữ lại con át chủ bài này cho mày được c·hết dễ dàng một chút nhưng tao đéo thèm quan tâm nữa. Con chó này, hôm nay tao muốn mày phải c·hết bằng phương thức đau đớn nhất." Kim Long mở miệng văng tục, có thể thấy hắn đã phẫn nộ đến cực hạn, hận không thể ăn tươi nuốt sống từng mảnh thịt Phạm Thiên một.
Nói xong một trận pháp xuất hiện, hồn lực còn lại trong cơ thể nhanh chóng giảm sút chỉ còn một thành.
Trận pháp phát ra chói mắt ánh sáng, trong luồng ánh sáng đó dần xuất hiện hai bóng người.
"Ra đây đi, nữ hoàng ong." Kim Long dùng hết khí lực hét lên như muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng.
Hai bóng người ngưng thực tốc độ tăng nhanh, từ đầu xuống cổ, thân, hông, và phần dưới, rồi hoàn toàn giáng lâm tại đấu trường.
Đó là hai cái tuyệt sắc mỹ nhân, khí chất nữ vương cao quý nổi bật khiến kẻ khác phải nổi lòng tôn kính quy phục không có nửa điểm tạp niệm.
Đằng sau là một đôi cánh ong mỏng đang phe phẩy, dưới thân là thân ong với cây kim châm sắc nhọn toát ra khí lạnh.
Nhìn thấy hai người Phạm Thiên không khỏi kinh hãi, hắn biết loại yêu thú này.
Nữ hoàng ong, ong tộc nữ hoàng chủng tộc, trời sinh có cao quý huyết mạch áp đảo bên trên phần lớn ong tộc.
Sở hữu kim châm tuy không có độc nhưng sắc bén thuộc hàng đỉnh cấp trong cùng cấp bậc, có thể xuyên qua bất cứ loại phòng ngự yêu thú nào.
Không chỉ có lực đâm xuyên phá cực mạnh, tốc độ cũng là thuộc hàng top, bỏ xa cùng cấp phần lớn yêu thú.
Hơn nữa khí tức này, mặc dù là tam tinh thượng phẩm nhưng cho Phạm Thiên cảm giác nguy hiểm không kém linh nguyệt ma chu là bao, năng lượng ẩn chứa bên trong cơ thể thâm thúy dù là tam tinh đỉnh cấp cũng không bằng.
Đây có lẽ là hai đầu tứ tinh hạ phẩm nữ hoàng ong bị quy tắc của chiến trường đè ép xuống còn tam tinh thượng phẩm.
Không gian triệu hoán của triệu hoán sư vậy mà có thể lách luật của hệ thống, chỉ cần ở trong không gian triệu hoán thì có thể trốn qua. Mặc dù nếu như triệu hoán yêu thú sẽ ngay lập tức bị quy tắc đè ép cấp bậc xuống nhưng so với đồng cấp bên trong tuyệt đối là vô địch một dạng tồn tại, hai con nữ hoàng ong này so một ít tam tinh đỉnh cấp yêu thú còn mạnh hơn.
Một con đã khó đánh thế mà lại còn có tận hai con, chưa kể còn có thêm Kim Long cùng Hoàng Anh hai cái không kém yêu tộc tam tinh thượng phẩm tại, Phạm Thiên trong lòng trầm xuống, tâm tình như chó c·hết một dạng, trong mắt lóe lên một điểm linh quang rồi biến mất như vừa xác nhận cái gì.
Không thả nói nhảm, hai yêu tộc hai yêu thú đồng thời lao lên t·ấn c·ông không cho Phạm Thiên một chút thời gian nghỉ ngơi.
Trước sự vây công hợp kích của bốn yêu, Phạm Thiên không có được một lối thoát.
Không gian thi triển chiêu thức hoàn toàn không có, bốn yêu t·ấn c·ông kín không chỗ hở liên tục không ngừng, dù cho Phạm Thiên có kinh nghiệm chiến đấu áp đảo cả bốn cũng chỉ có thể cứng rắn vung kiếm đỡ đòn.
Hai con nữ hoàng ong ở một bên rình rình lần lượt đâm Phạm Thiên không biết bao nhiêu phát làm cả người hắn bây giờ thủng không biết bao nhiêu lỗ, hồn lực đã ít nay lại còn phải dùng để bịt v·ết t·hương cầm máu. Có những v·ết t·hương thậm chí quá nặng ngay cả cầm máu cũng không có cơ hội, máu chảy không ngừng nghỉ.
Trận chiến càng kéo dài Phạm Thiên tiêu hao thể lực càng lớn, chiến đấu trong phải thay đổi binh pháp liên tục tăng thêm mới nãy sử dụng hô hấp pháp làm Phạm Thiên đã gần như kiệt sức, không còn bao nhiêu khí lực có thể nói.
Một quyền của Hoàng Anh nện vỡ lồng ngực làm hắn khó thở, oxi cung cấp không đủ. Nữ hoàng ong tạo thành v·ết t·hương chảy máu không ngừng dẫn tới mất máu quá nhiều. Phạm Thiên trước mắt mờ dần hóa mơ hồ không rõ, tầm nhìn phía trước thu hẹp rồi đóng hẳn, cả thế giới chỉ còn hắc ám.
Bộ pháp của Phạm Thiên biến r·ối l·oạn, chiêu thức liên kết ở giữa cũng không còn mượt mà linh hoạt như trước, rất hay bị đứt quãng.
Đột nhiên, từ trực giác báo hiệu Phạm Thiên cảm nhận được nguy hiểm, hắn lách người sang bên né tránh nhờ vậy thoát được một đòn chí mạng.
Kim Long kích sát thất bại không có thất vọng ngược lại nhếch miệng cười.
"Không phải." Phạm Thiên giật mình, trong lòng cỗ báo hiệu nguy hiểm kia vẫn chưa biến mất.
Thứ để hắn sinh ra nguy hiểm cảm giác không phải chỉ có Kim Long.
Hắn muốn dùng kiếm đỡ nhưng đã muộn, hai con nữ hoàng ong đã t·ấn c·ông tới nơi.
Sắc nhọn vô cùng kim châm hai cái đâm thẳng tới đầu của hắn.
Vào khoảnh khắc sinh tử chỉ trong tích tắc này đây, giác quan thứ sáu được rèn dũa qua bao trận chiến sinh tử cùng khát vọng được sống mãnh liệt của Phạm Thiên phát huy đến cực hạn.
Đạp mạnh một cái, Phạm Thiên tung người bay lùi ra đằng sau đụng trúng Hoàng Anh kéo theo hắn bay ra cùng.
Ở trên không trung, Hoàng Anh ý đồ muốn thọc hắn một đao, Phạm Thiên khuỷu tay huých mạnh, lại mượn Hoàng Anh làm bàn đạp bật nhảy ra xa thêm một đoạn.
Đã sớm không còn bao nhiêu sức lực Phạm Thiên ngã xuống nào có sức đi làm cái gì đẹp đẽ đáp xuống tư thế, trực tiếp cho đầu tiếp đất trước tiên, lại lăn lộn thêm vài vòng mới chịu dừng lại.
Chống kiếm đứng dậy, một tay ôm mắt khẽ rên rỉ, Phạm Thiên hai hàm răng cắn chặt để không phát ra tiếng.
Từ đôi mắt, hai hàng huyết lệ chảy xuống.
Tuy là cứu về được một mạng Phạm Thiên cũng không có hoàn toàn kịp né tránh, đôi mắt này vẫn là bị hai con nữ hoàng ong đâm mù.
Phát ra trầm thấp tiếng cười, Kim Long thân hình bay vọt đuổi theo.
Tuy là rất đau nhưng không có thời gian cho mấy việc kêu gào đâu, Phạm Thiên chật vật đứng dậy bày ra tư thế phòng thủ.
"Nữ hoàng ong, đâm phế hai tay hắn cho ta!" Kim Long ra lệnh.
Nhận được mệnh lệnh, hai con nữ hoàng ong tăng tốc vượt lên trước t·ấn c·ông Phạm Thiên. Hai cây sắc nhọn kim châm phân biệt hướng về hai cánh tay đâm tới.
Tưởng chừng đã là người mù Phạm Thiên đột nhiên nhấc kiếm lên chém thật mạnh về đằng trước.
Chuyện cũng không có gì đáng nói nếu hắn chỉ là chọn bừa một hướng vung kiếm.
Một kiếm này không có nửa điểm chém bừa, Phạm Thiên chém ra từ góc độ đến thời gian đều vô cùng chuẩn xác trực tiếp đem hai cây kim châm của hai con nữ hoàng ong chém đứt.
Vừa bị lừa còn b·ị c·hém đứt kim châm, hai con nữ hoàng ong phát ra giận dữ tiếng kêu điên cuồng t·ấn c·ông Phạm Thiên.
Một chọi bốn hắn còn cầm cự được nói chi một chọi hai, còn là hai cái đã mất đi v·ũ k·hí chỉ có thể vung vung không quen thuộc nắm đấm.
Phạm Thiên đơn giản né tránh các đòn t·ấn c·ông, song kiếm trong tay mỗi lần chém ra đều để lại một đạo v·ết t·hương trên người hai con nữ hoàng ong.
Thấy Phạm Thiên như vậy bất thường, Kim Long cùng Hoàng Anh hai người lựa chọn dừng lại đứng ngoài quan sát.
"Kỳ lạ, đôi mắt như kia đáng ra đã mù mới đúng. Sao hắn giống như vẫn nhìn được rõ vậy." Hoàng Anh nói, âm thanh không lớn vừa đủ cho bên cạnh Kim Long nghe.
"Không rõ, có lẽ là một kỹ năng giúp nâng cao cảm giác, hoặc cũng có thể là một loại thứ ba góc nhìn hay càng trực tiếp là cảm nhận được sự vật trong không gian xung quanh." Kim Long có điều suy nghĩ nói.
Hoàng Anh khẽ gật đầu: "Lát nữa thử làm như này..."
Phạm Thiên vẫn còn đang miệt mài chiến đấu không biết về cuộc đối thoại của Hoàng Anh cùng Kim Long.
Hắn tất nhiên là đã mù, đôi mắt không còn khả năng nhìn thấy ánh sáng.
Lý do hắn vẫn còn có thể chiến đấu là vì hắn có thần thức, thứ mà bất cứ tu sĩ nào đều có.
Thần thức giống như là một tinh thần lĩnh vực, ở trong lĩnh vực này Phạm Thiên có thể cảm nhận hết thảy thấy rõ được hết thảy.
Nếu là ở tiên giới hắn là không dám phóng thần thức ra ngoài như vây, rất dễ bị công kích đến.
Thần thức bị phá thần hồn b·ị t·hương.
Thần hồn cũng chính là linh hồn, bất quá để phân biệt với những thể tu không tu luyện linh hồn mới sẽ gọi là thần hồn.
Thần hồn b·ị t·hương độ nghiêm trọng nặng hơn thân thể b·ị t·hương, nội thương cũng xa xa không bằng.
Thần hồn b·ị t·hương không cẩn thận hễ một cái là trí tuệ về không biến thành ngu ngốc, nếu gặp cao thủ về mảng tinh thần còn làm được một đống động tác, quả thực vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa thần hồn tổn thương thường thường rất khó hồi phục, đều là cả đời v·ết t·hương.
Cho nên dù là lúc giao chiến thường cũng sẽ không có ai tùy tiện phóng xuất thần thức, chủ yếu dùng vào một luồng yếu thần thức đi thăm dò kẻ địch.
Bất quá mấy cái này Phạm Thiên ném sạch không thèm quan tâm.
Trước không nói không còn cách nào khác, đây nhưng không phải tiên giới, không ai biết về thần thức. Cứ cho gặp phải giống với Thính Phong chức nghiệp gia chuyên về tinh thần có thể nhận ra thì đó cũng chắc chắn không phải Hoàng Anh cùng Kim Long hai cái.
Cho nên Phạm Thiên dùng thần thức thoải mái tương đối an toàn, không có trục tiếp nhằm vào thủ đoạn để hắn không lo lắng tinh thần bị diệt.
Tuy nhiên Hoàng Anh, Kim Long hai cái không phải người thường, kiến thức rộng rất nhanh sẽ nhận ra. Thủ đoạn t·ấn c·ông tinh thần chưa chắc có nhưng biện pháp đối phó hẳn là sẽ có.
Cũng có một loại khả năng, hai cái này căn bản không muốn làm rõ lấy tuyệt đối thực lực bốn chọi một đ·ánh c·hết Phạm Thiên.
Phạm Thiên trong đầu còn đang nghĩ làm sao g·iết c·hết hai cái nữ hoàng ong nhanh nhất có thể, Hoàng Anh đã xuất hiện ở bên cạnh tung một quyền đánh bay hắn ra xa.
"C·hết tiệt, quá nhanh." Phạm Thiên trong lòng thầm mắng.
Điều hắn lo lắng đã thành sự thật, Hoàng Anh cứ vậy lao lên đánh mặc kệ hắn dùng là kỹ năng gì.
Hoàng Anh rất tỉnh táo không vướng vào luồng suy nghĩ cần cẩn thận tìm hiểu kỹ kỹ năng của Phạm Thiên, không cần thiết.
Kỹ năng gì thì đó cũng là thuộc về loại tầm nhìn, cứ cho là mắt không mù Phạm Thiên cũng không có cơ hội.
Nếu như hắn bị lừa, ở bên ngoài quan sát chờ nghĩ ra biện pháp đối phó xong e là hai con nữ hoàng ong đã bị xử đẹp.
Lúc đó lật thuyền tỉ lệ tăng cao, không thấy ngoài Phạm Thiên còn có ba người khác ở trong kết giới sao.
Nhưng Hoàng Anh lựa chọn tham chiến không có nghĩa bỏ qua việc tìm hiểu rõ kỹ năng của Phạm Thiên, cẩn thận là cần thiết.
"Ra là vậy, kỹ năng mở rộng như một lĩnh vực. Bất quá khu vực rất nhỏ, nếu tiến lại gần rồi đột phát t·ấn c·ông kỹ năng này tác dụng liền giảm mạnh." Kim Long đánh giá nói.
Phạm Thiên sắc mặt biến hóa, chỉ từ một đòn t·ấn c·ông của Hoàng Anh có thể nhìn ra nhiều như vậy, thật mạnh quan sát lực.
Bất quá không ảnh hưởng lắm, Hoàng Anh đã quyết định tham chiến vậy Kim Long có nhìn ra hay không đối với Phạm Thiên cũng là một dạng kết quả.
Lần nữa giao chiến, nữ hoàng ong vẫn như cũ điên cuồng t·ấn c·ông thu hút sự chú ý của Phạm Thiên, Hoàng Anh cùng Kim Long ở ngoài lĩnh vực thần thức phát động bạo khởi công kích.
Một mét không gian, khoảng cách quá ngắn để Phạm Thiên có thể kịp thời phản ứng lại. Hắn tuy dựa vào trực giác của bản thân đối với nguy hiểm miễn cưỡng tránh đi các đòn đánh chí mạng. Dù vậy các v·ết t·hương to nhỏ vẫn là không ngừng xuất hiện trên cơ thể.
Không ngừng tích lũy, không có v·ết t·hương chí mạng vẫn c·hết như thường, sinh sinh mài c·hết.
Rầm.
Phạm Thiên lần nữa b·ị đ·ánh bay vào chính cái hố ban nãy hắn tạo ra, bởi vì hố khá sâu khuất xuống nhất thời che mất tầm nhìn của đám yêu.
Lúc này Phạm Thiên như là n·gười c·hết nằm trong hố, bộ đồ mới ngưng tụ lần nữa rách tả tơi, hai thanh kiếm gãy đoạn.
Trên cơ thể không có chỗ nào hoàn hảo, không có miếng thịt nào còn ngon, máu sớm đã chảy cạn vẫn luôn là nhờ cường đại ý chí gắng gượng lấy.
Mặt b·ị đ·ánh nát không còn nhân dạng, hai mắt bị chọc mù, tứ chi gãy sạch, trong người không có cái xương nào là còn nguyên vẹn, lục phủ ngũ tạng càng là b·ị đ·ánh gần như vỡ nát hoàn toàn, còn sống được quả là kỳ tích.
Trên người long văn từ từ rút đi, biến nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất, Phạm Thiên trong hố chỉ còn lại một cái hơi tàn.
"Cẩn thận một chút, lúc này chính là lúc thích hợp nhất chơi một đòn cuối cùng. Lùi lại cảnh giác, không cần mạo hiểm lại gần kết liễu hắn. Loại trạng thái kia chịu không được bao lâu." Kim Long ngưng trọng nói, người vừa mới đánh bay Phạm Thiên cũng chính là hắn.
Hắn bị dọa sợ rồi, sợ một chiêu cuối cùng, sợ nắm chắc chiến thắng trong tay vẫn bị kéo đồng quy vu tận.
Đột nhiên một tiếng cười từ trong hố truyền ra.
Tiếng cười nghe vô cùng thoải mái nhưng lại ẩn chứa đau khổ, rất tiêu sái nhưng vẫn còn tiếc nuối, căm ghét có, hận thù có, bi thương cũng có, càng nhiều vẫn là một loại khó hiểu cảm xúc.
Một cái đơn giản tiếng cười nhưng lại ẩn chưa vô cùng phức tạp cảm xúc đan xen bên trong.
Đó là sự tự giễu, giống như bản thân con người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn lại bị mấy con kiến hôi cắn c·hết một dạng.
Phạm Thiên cười tự giễu bản thân, làm đã từng chí cường giả, đã từng phong thánh cảnh đỉnh phong tu sĩ, dù cho đứng trước lượng lớn cường giả yêu tộc cũng y nguyên không c·hết trong tay bọn hắn.
Trước đây cũng vậy, hôm nay cũng thế, Phạm Thiên cười tự giễu bản thân một tiếng nghe như đã buông bỏ nhưng hắn c·hết chỉ có duy một nhất người có khả năng g·iết hắn~~
~~chính bản thân hắn.
Có c·hết cũng là t·ự s·át c·hết, cũng phải kéo theo một đám chôn cùng.
Mặc dù đám chôn cùng này quá yếu, trước đây Phạm Thiên chỉ là khẽ thở cũng có thể g·iết c·hết.
Nhưng là ý nghĩa to lớn khác biệt, hắn trước một lần c·hết không vì bất kì ai, hắn lần này c·hết sẽ là vì những người bạn đầu tiên của hắn.
"Ha ha ha ha ha buồn cười thật, thật sự rất buồn cười."
Tiếng cười truyền vang không dứt của Phạm Thiên nghe sao mà thoải mái, nhưng lọt vào tai Hoàng Anh cùng Kim Long lại hóa thành một cái khác.
Đây chính là giọng cười của con ác ma đó, đó là giọng cười của ác ma khi chuẩn bị thu gặt linh hồn.
"Ha ha ha c·hết đi c·hết đi c·hết đi, tất cả đều c·hết hết đi cho ta ha ha ha ha ha."
Phạm Thiên trong hố như điên rồi, c·hết không tại cường địch trong tay, c·hết vì một đám kiến hôi vây g·iết, thật sự là quá sức buồn cười.
Có cái nào phong thánh tu sĩ c·hết tại một đám kim đan trong tay, chuyện tiếu lâm này kể ra nếu không phải Phạm Thiên tự nằm trong đó cũng phải cười điên rồi.
Tiếng cười như điên như dại truyền vang khắp cả đấu trường.
"C·hết!"