Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 41: Bước tiến cuối cùng




Chương 41: Bước tiến cuối cùng

Hai bên giao chiến vô cùng kịch liệt.

Lấy ba đánh bốn không phải không thể thắng, cơ hội vẫn là rất lớn. Đặc biệt là khi trong bốn tên đó còn có một tên triệu hoán sư xem như đã bị phế đi.

Cứ việc Kim Long đánh cận chiến rất mạnh nhưng để tạo nên cách biệt cực lớn thì còn chưa đủ.

Về phần đối phương có danh hiệu có thể lật ngược tình thế Phạm Thiên lại càng không sợ.

Mặc dù hiến tế trận rất mạnh, hoàn toàn có thể giúp Kim Long triệu hoán được hai mươi con yêu thú nhưng cũng phải xem hiến tế bao nhiêu người cái đã. Chỉ năm mạng làm sao có thể đạt được hiệu quả như vậy, chắc chắn là có cả công của danh hiệu trong này.

Một danh hiệu mạnh như vậy, để có được thêm một danh hiệu khác có cùng cấp bậc ở giai đoạn này là rất khó. Như vậy độ nguy hiểm của Kim Long liền giảm mạnh rồi. Trận chiến này hoàn toàn có thể thắng.

Và tất cả những điều trên đều là xây dựng trên cơ sở ba người Phạm Thiên không b·ị t·hương chút nào, ở trong trạng thái tốt nhất.

Vốn đã b·ị t·hương do đánh với hai mươi con yêu thú nay lại phải đánh với bốn tên yêu tộc tam tinh thượng phẩm trạng thái gần toàn thịnh. Trận chiến rất nhanh liền nghiêng về một bên.

Có điều dù cho đám Phạm Thiên ba người t·ấn c·ông kịch liệt nhưng Kim Long cùng Tả và Hữu áp lực không có lớn như trong tưởng tượng, phần lớn sức lực ba người đều dành cho Hoàng Anh, đổ hết t·ấn c·ông lên đầu hắn.

Mỗi khi có cơ hội ba người đều sẽ bỏ qua những người khác, trực tiếp đánh thẳng Hoàng Anh làm hắn chật vật không chịu được.

Hết cách, ai bảo hắn nhất kéo thù hận đâu.

"Còn không biết phải làm gì sao, quên mất nhiệm vụ của mình rồi à. Mau kéo mấy thằng điên này ra nhanh!" Hoàng Anh chật vật quát.

Tả Hữu hai người khẽ giật mình, liếc nhìn nhau.

Lúc này hai người mới sực nhớ tới nhiệm vụ của bản thân theo vào đây là bảo vệ Hoàng Anh.

Thế là cả hai vội vã kéo Lạc Long cùng Thánh Gióng ra một góc cách xa xa Hoàng Anh một chút.

Mất đi hai đối địch nhưng cũng mất đi hai đồng minh, Phạm Thiên chuyển thành một đấu hai so ba đấu bốn còn khó khăn, lập tức rơi vào yếu thế.

Keng.

Tiếng kim loại sắc bén v·a c·hạm lẫn nhau vang lên, chỉ thấy Phạm Thiên b·ị đ·ánh bay về phía đằng sau.

"Mặc dù các ngươi rất đáng khen khi có thể g·iết được hết đám ngu đó. Nhưng sẽ chẳng có gì thay đổi cả, các ngươi vẫn phải c·hết." Kim Long cười nói.

Ho khan vài tiếng, máu liên tục chảy ra từ miệng của Phạm Thiên, xem ra nội thương không nhẹ.

"Thì lại thế nào, cho dù c·hết tao cũng phải kéo một thằng theo sau lót đít." Phạm Thiên ngữ khí lạnh lẽo đến cực điểm nói.

Nói xong trường kiếm trong tay biến ảo dần thay đổi hình dạng, hóa thành một thanh trường đao.

"Hừ, ngu xuẩn lại cố chấp nhân loại." Hoàng Anh hừ lạnh một tiếng.

Ba người tiếp tục lao vào lẫn nhau chiến đấu.

Nhưng là lần này có khác biệt, Phạm Thiên không muốn tiếp tục ở thế bị động chịu đòn chờ phản công.

Hắn muốn t·ấn c·ông, muốn chiến thắng, muốn đột phá tình cảnh hiện giờ, hắn muốn sống.

Mà muốn đây hết thảy không thể chỉ ngồi một chỗ chịu đòn.

Cho nên Phạm Thiên đã làm, hắn đã tạo ra được sự khác biệt so với ban nãy.

Vẫn là ba người đó, vẫn là một đấu hai như cũ, mọi thứ không có khác biệt trừ duy nhất một việc là Phạm Thiên dùng v·ũ k·hí chuyển thành một thanh đao.

Nhưng chính là cái này nhỏ khác biệt đã tạo ra khác biệt cơ hội.

Phong cách chiến đấu của Phạm Thiên hoàn toàn thay đổi.

Không còn tập chung vào bộ pháp di chuyển tạo ra sự biến ảo cùng thích nghi trong các đòn t·ấn c·ông. Từ bỏ việc né tránh sát thương không cần thiết đổi lấy tuyệt đối hỏa lực áp chế kẻ địch.

Trường đao trong tay đao khí tung hoành.

Bá đạo vô song dũng mãnh thiện chiến, một đao trảm ra chỉ tiến không lùi.

Không có sợ hãi, chỉ có g·iết địch.

Một bộ sát đao đao pháp được Phạm Thiên vận dụng nhuần nhuyễn, mỗi đòn t·ấn c·ông đều mạnh mẽ vô biên, khí tràng cường đại để kẻ địch trong lòng sinh ra e ngại.

Từng đao đều hướng tới chỗ hiểm yếu, chiêu chiêu mang nặng sát ý, từng đòn đều là vì g·iết địch mà được vung ra.

Phạm Thiên t·ấn c·ông liên miên không dứt, không chút ngừng nghỉ.

Từng đao chém ra đều là hoàn mỹ kín kẽ không một điểm sơ hở để cho người rơi vào thế công mãi không thể thoát ra chỉ có thể chịu đòn.

Đứng trước sự t·ấn c·ông dày đặc này Kim Long cùng Hoàng Anh b·ị đ·ánh cho không sức hoàn thủ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Phân sơn trảm.

Đoạn hải lưu.

Đại địa toái.

Phá thuơng khung.

Phạm Thiên sử dụng tất cả những gì mình có, đánh ra bộ đao pháp mạnh nhất mình biết, đem đao pháp chân truyền phát huy đến cực hạn.

Nhưng đó chưa phải là tất cả, bộ đao pháp này vẫn chỉ là trên vật lý tính sát thương, đơn thuần chỉ có chiêu thức rất nhanh sẽ bị thích nghi.

Phạm Thiên biết rất rõ điểm này nên khi thấy có dấu hiệu của việc đã quen với đao pháp hắn liền chuyển qua sử dụng thuật đao.

"Kỳ lân trảm."

Phạm Thiên vung đao, đao khí như hồng quyện vào cùng một chỗ với hồn lực.

Một con hỏa kỳ lân xuất hiện lao thẳng về phía Hoàng Anh và Kim Long.



Như vậy chậm chạp đòn t·ấn c·ông cả hai rất dễ dàng liền né tránh được.

Phạm Thiên sớm có đoán trước, chiêu thức này cũng chỉ là nhằm thu hút sự chú ý mà thôi.

"Thông thiên cổ thụ."

Phạm Thiên xoay ngược đao, thật mạnh cắm chặt xuống mặt đất.

Hồn lực trải rộng lan đến dưới chân của Hoàng Anh và Kim Long.

Một cây đại thụ được làm từ hồn lực từ dưới đất mọc lên, cành lá xum xuê rậm rạp mang theo hai người đưa lên không trung, sắc bén như đao lá cây cứa qua để khắp người đều là v·ết t·hương.

"Cương phong loạn kiếp."

Một trận cuồng phong không thể dừng thổi thổi qua mang theo hủy diệt đặc tính bao lấy cả hai vào bên trong.

Bởi vì quá yếu căn bản không phát huy ra được uy lực của cương phong loạn kiếp cho nên Phạm Thiên chỉ dùng chiêu này hòng dùng giam giữ làm chủ.

Bởi vì không thể dừng thổi, muốn thoát khỏi đây nhưng không dễ chút nào, sở dĩ đây cũng trở thành vô cùng tốt ngục giam.

Dù vậy uy lực nhỏ bé trong ý nghĩ của Phạm Thiên đó vẫn cắt cho Kim Long cùng Hoàng Anh hai người vô số v·ết t·hương nhỏ trên cơ thể.

"Đại địa mẫu hiền."

Mặt đất tách ra như người mẹ hiền từ dang rộng vòng tay chờ đón ôm lấy thật chặt đứa con của mình.

"Đừng nghĩ ta sẽ dễ thua như vậy." Kim Long phẫn nộ gầm lên.

Trực giác báo hiệu cho hắn rất nguy hiểm, nếu như b·ị b·ắt nhốt vào trong lòng đất để cho Phạm Thiên tiếp tục thi triển đao thuật hắn nhất định phải c·hết.

Không thể tiếp tục để Phạm Thiên thi triển đao thuật, cần phải đánh gãy hắn. Hoặc là nói cần thoát ra khỏi chuỗi combo này.

Cương phong loạn kiếp biến mất, hóa thành cơn gió thổi từ phía trên xuống như tạo thành đường ống dẫn bọn hắn đi thẳng xuống địa ngục.

Kim Long cắn chặt răng, hắn cần phải thoát ra khỏi đường rơi này bằng bất cứ giá nào.

Đối lập Kim Long đang gấp sắp c·hết Hoàng Anh lại khá bình tĩnh, hắn từ túi đồ lấy ra một vật phẩm gì đó.

Bỗng dưng, cương phong loạn kiếp tăng mạnh sức gió bất ngờ thổi mạnh một cái, cả hai bị đẩy thẳng rơi xuống phần mặt đất bị nứt ra như người mẹ hiền dang rộng vòng tay chờ bọn hắn kia.

Không có bất ngờ xảy ra, cả hai rơi thẳng xuống.

Mặt đất ngay lập tức khép lại, nhốt chặt nửa thân dưới của cả hai dưới mắt đất chỉ đệ lộ cái đầu.

Vẫn là hơi sớm một chút, bắt nhịp có chút kém.

Bất quá Phạm Thiên không để ý, ảnh hưởng không lớn.

"Vạn giáo xuyên tâm."

Trong lòng đất hàng trăm thanh sắc bén kim loại mũi giáo xuất hiện muốn đem hai người đâm xuyên.

Trên mặt đất cũng có không ít đâm ra muốn đâm xuyên đầu hai người.

Vẫn là đáng tiếc, nếu Phạm Thiên mạnh hơn cảnh tượng liền sẽ xa xa so bây giờ hùng vĩ hơn nhiều.

Phạm Thiên trong lòng có vui, nghĩ rằng đến đây là kết thúc.

Nhưng không, một màn sáng xanh lục xuất hiện bảo vệ Hoàng Anh tiện thể lẫn cả Kim Long vào trong.

Không có bất kì mũi giao nào xuyên phá được màn chắn, hàng trăm cây giáo cứ như vậy mà bị ngăn lại.

May mắn có hồn khí bảo mệnh nếu không một lần này nhất định sẽ bị xuyên thành con nhím, Hoàng Anh trong lòng cuồng mắng.

Mũi giáo vẫn cón tiếp tục t·ấn c·ông.

Phạm Thiên tuy có thả lỏng nhưng trong lòng vẫn mang cảnh giác, thế t·ấn c·ông chưa hề ngừng qua.

Trong khi Hoàng Anh đang phải chống đỡ với vạn giáo xuyên tâm loại công kích thì Phạm Thiên đã hoàn thành tụ lực cho chiêu thức cuối cùng của bộ thuật đao.

"Ngũ hành thuật đao, ngũ nguyên luyện ngục trảm."

Phạm Thiên vung đao một trảm, trên lưỡi đao quanh quẩn hồn lực tỏa ra mờ nhạt ngũ sắc quang mang.

Một đòn này bao hàm ngũ hành nguyên tố bên trong, được cân bằng vô cùng hoàn hảo tại thành một vòng tuần hoàn.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ bổ sung cho nhau, lẫn nhau bù đắp yếu điểm tạo ra một luồng sức mạnh siêu việt, không đơn giản chỉ là cộng dồn lại 1+1+1+1+1=5, nhân lên gấp nhiều lần sức mạnh bạo phát ra kinh thiên động địa uy lực.

Ầm ầm ầm.

Trong hư không vang lên t·iếng n·ổ ầm ầm không dứt.

Thời điểm trường đao v·a c·hạm với màn chắn, một màn vượt ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra.

Hoàng Anh khuôn mặt tự tin vào màn chắn đã chuyển thành kinh hãi, không tin nổi vào mắt mình.

Bởi vì ngũ hành tuần hoàn cân bằng hoàn hảo cho nên dù chỉ là một biến hóa rất nhỏ cũng sẽ làm cái vòng tuần hoàn này mất cân bằng, sụp đổ, cuối cùng dẫn tới nổ tung.

Vụ nổ lớn chấn động cả đấu trường, xung quanh trung tâm v·ụ n·ổ bán kính hai mươi mét bị san phẳng không còn một hạt bụi, hóa thành thật sâu hố sâu.

Mặc dù đấu trường chỉ mất vài giây tiến hành tự tu bổ, chỉ còn lại một chút dấu vết của cái hố vừa rồi nhưng đã nhìn qua người đều không thể quên được một màn đó.

"Cậu chủ."

Tả, Hữu lo lắng làm gì còn quản chiến đấu, lập tức vứt ra Lạc Long cùng Thánh Gióng chạy tới bên này.

Bùi mù tản đi, Phạm Thiên đứng bất động tại chỗ, nơi đây ngoài hắn ra đã không còn người khác.



Tả, Hữu hai hòn đều sắp lên tận cổ, vội tăng thêm tốc độ.

Càng xa một chút bụi tản đi, Hoàng Anh cùng Kim Long đứng đó, vẫn chưa c·hết.

Vào khoảnh khắc sinh tử kề cận đó màn chắn đã giúp bọn hắn ngăn lại đòn t·ấn c·ông tạo cơ hội cho bọn hắn thoát đi.

Dù vậy màn chắn cũng vỡ nát ngay sau đó, mặc dù tránh được đòn chí mạng nhưng cũng b·ị t·hương không nhẹ.

Bất quá màn chắn đã hao tổn phần lớn uy lực, thương nặng cũng đều là ngoài da, không có gì nghiêm trọng.

"Thật không thể tin được." Hoàng Anh ngữ khí vẫn là không thể tin nổi, tán thán nói: "Đó thể nhưng là tam tinh đỉnh cấp hồn khí, dù có là tứ tinh cũng không thể một đòn phá vỡ màn chắn. Thế mà ngươi lại có thể làm được."

Đây là tán thưởng cho bộ thuật đao này, cũng là cho người thi triển ra nó.

"Thế nhưng điểm yếu của bộ đao pháp này cũng rất rõ ràng, muốn sử dụng lại lần nữa là không thể nào." Định thần lại sau sự kinh hãi, Kim Long nói.

Hoàng Anh gật đầu đồng ý.

Phạm Thiên đứng đằng xa im lặng không nói gì.

Đúng như Kim Long nói, điểm yếu của bộ thuật đao này rất rõ ràng. Đó là phải sử dụng liên tục năm chiêu thức của kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm hệ nguyên tố mới có thể chém ra ngũ nguyên luyện ngục trảm.

Cứ cho là có cơ hội thi triển đủ ngũ nguyên trảm thì ngũ nguyên luyện ngục trảm là cần thời gian tụ lực, đối phương chắc chắn sẽ không để cho hắn có cơ hội.

Cho nên bộ thuật đao này không thích hợp dùng khi bị vây công, kẻ địch đã tiếp cận được hay đã từng sử dụng qua một lần.

Phạm Thiên liếc mắt sang nhìn bên Lạc Long, tình hình không khả quan lắm.

Biện pháp tốt nhất bây giờ là từ chỗ hắn đột phá.

Hồi lại được chút thể lực, Phạm Thiên lao lên tiếp tục t·ấn c·ông.

Không thể để cho hai yêu này có cơ hội hồi phục.

Hai nhóm tiếp tục giao chiến.

Đao thuật đã không có mấy tác dụng, Hoàng Anh cùng Kim Long đã quen thuộc. Mặc dù vẫn bị áp chế lợi hại nhưng sớm muộn có thể lật ngược phản công.

Cách đối phó rất đơn giản, không cho đối phương quen thuộc là được.

Làm phong thánh đỉnh phong cảnh tu sĩ Phạm Thiên hiểu biết không chỉ về kiếm đao vài loại, v·ũ k·hí nào hắn đều có thể sử dụng.

Tất nhiên không tính cao thâm cái gì nhưng trong lúc này thì đủ dùng.

Phạm Thiên tận dụng sử hiểu biết đó, v·ũ k·hí trong tay liên tục thay đổi, cũng thay đổi cả phong cách chiến đấu làm Hoàng Anh, Kim Long hai người căn bản không có cơ hội thích ứng, miễn cưỡng duy trì được thế cân bằng.

Nhưng hắn cần không phải sự cân bằng này, Phạm Thiên trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

...

Thánh Gióng cùng Lạc Long chiến đấu phải gọi là hăng say.

Hai người ngay từ đầu vốn là ở thế yếu nhưng nhân cơ hội vừa rồi Tả, Hữu lo cho Hoàng Anh, cả hai lập tức đâm cho một đao, đánh cả hai đều có v·ết t·hương nặng khiến tình hình duy trì thế cân bằng.

"Vô sỉ, ngươi vậy mà lại dám cắn trộm ta." Tả mắng.

"Không có võ đức, người sao có thể vô sỉ như vậy." Hữu cũng nói.

"Vô sỉ cái bíp, lũ súc sinh bọn mày chơi lấy thịt đè người thì sao không kêu không công bằng đê. Trong chiến đấu mất tập trung để rồi bị xiên cho còn dám kêu à." Lạc Long lập tức phản bác.

"Võ võ cái lờ mẹ mày ấy, tao lại không tập võ. Mà nói với đám súc sinh bọn mày về tinh thần thượng võ làm cái đít gì." Thánh Gióng độc miệng không kém.

Tả, Hữu bị chửi cho không phản bác được, cuối cùng chỉ có thể yên lặng phát tiết trong cuộc chiến.

Bọn hắn cũng không mong chờ gì, nói nói mấy câu chiếm cái tiện nghi chính nghĩa phe một chút thôi. Ai thật làm tin tưởng vậy quá ngu.

Dần dần theo cuộc chiến kéo dài, bằng sự phối hợp chiến đấu nhịp nhàng Tả, Hữu dần lấy lại thế thượng phong.

"Ha ha ha miệng giỏi thì lại như thế nào. Cuối cùng còn không phải đều bị ta đánh bại hay sao." Tả cười lớn.

Mắt thấy sắp thua Lạc Long sắc mặt trầm xuống lạnh như băng.

"Không có cách gì lật kèo sao?" Thánh Gióng hỏi nhỏ.

Quả thực quá ngứa mắt rồi, vốn chủng tộc khác biệt đã không đẹp đẽ gì lại phối thêm cái điệu cười khốn nạn đó nữa, quá muốn ăn đòn.

"Có, cơ mà phải đợi có sơ hở. Cứ cái đà này thì khó lắm." Lạc Long trả lời.

"Có c·hết cả lút không?"

"Nó c·hết mình không."

"Còn đánh được không?"

"Chắc là có đi, không chắc lắm."

"Vậy là đủ rồi." Thánh Gióng gật đầu cười.

Có khả năng vậy là đủ rồi, chỉ cần có một chút khả năng cũng có nghĩa là có thể thành công, đáng giá đi liều.

Vừa nói xong bất hoại chiến giáp trên người hắn liền b·ị đ·ánh tan, biến mất.

Mất đi bộ giáp phòng ngự đại giảm, Thánh Gióng phải phí sức đi phòng thủ không còn cách nào khác ngoài liên tục lùi bước.

Kéo theo là Lạc Long, một người vốn dĩ không phải chuyên môn chiến đấu chức nghiệp b·ị đ·ánh cho lùi lại liên tục.

"Song kiếm hợp bích, đệ nhất kiếm - thần long thăng thiên."

"Đệ nhị kiếm - phượng du thương khung."

Tả, Hữu cùng nhau sử dụng bộ kiếm pháp phối hợp, chiến lực lập tức tăng mạnh.



Lạc Long cùng Thánh Gióng từ b·ị t·hương chuyển thành trọng thương.

Bộ kiếm pháp này nói ra cũng bình thường thôi, nhưng là dưới sự phối hợp song kiếm hợp bích của Tả, Hữu phát ra uy lực vậy mà vượt quá bình thường.

"Kết thúc đi!" Tả nói.

"Nộ thần hải."

Song kiếm hợp nhất chém ra.

Chiêu này mang theo áp lực so với những chiêu trước hoàn toàn không phải cùng một cái cấp bậc.

Cảm giác đó giống như là đang đối mặt với cơn thịnh nộ của hải thần vậy, một đợt s·óng t·hần mạnh mẽ không thể cản phá đang ập thẳng tới.

Lấy trạng thái của Lạc Long cùng Thánh Gióng bây giờ nếu như ăn trọn kiếm này thì c·hết là cái chắc.

"Thế nào, liều hay né?" Lạc Long thấp giọng nói.

Hắn chỉ là một tên hỗ trợ thôi, những lúc thế này vẫn là để chiến binh tới quyết định thì tốt hơn.

Hơi do dự một chút, Thánh Gióng nói: "Hỏi tao câu khó vậy, c·hết mày sao tao gánh được a. Nhưng mà...mày hiểu tao mà đúng không."

Cả hai nhìn nhau một chút rồi đồng thời nở nụ cười.

"Đúng vậy a, nghĩ nhiều cái bíp. Làm đéo gì mà phải sợ. Liều ăn nhiều, đ·ánh c·hết bà chúng nó luôn."

"Vạn trọng sơn côn."

"Sức mạnh cường hóa. Thể chất cường hóa. Tốc độ cường hóa. Thuộc tính kèm theo - kim. Sinh mệnh ngắn ngủi."

Hai người quyết định rồi.

Liều.

Đánh phá một kiếm này, được ăn cả ngã c·hết cả hai.

"Chỉ là nặng một chút cây gậy vung ra, có khác gì đánh thường sao. Yếu như vậy cũng muốn cản bọn ta, c·hết đi." Hữu cười khinh bỉ.

Thế nhưng, biến cố xảy ra.

Khi gậy cùng kiếm sắp v·a c·hạm thời điểm Thánh Gióng lại đột nhiên chuyển hướng, vung gậy thật mạnh hướng về cổ của Tả, Hữu.

Một đòn này nếu là đánh trúng, Tả, Hữu cổ không đứt gãy chính là đứt dời, chắc chắn sẽ c·hết không sai.

"C·hết con mẹ bọn mày đê."

Mặc kệ cho bản thân sẽ b·ị đ·ánh trúng, Lạc Long toàn lực dùng buff cho Thánh Gióng có thể vung gậy, một đòn giải quyết tất cả.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Tả, Hữu chỉ thấy kiếm của mình xuyên qua rồi người đối phương, đâm cả hai cái xuyên thấu.

Sau đó thế giới biến ảm đạm u tối, quang cảnh chung quanh vụt tắt chỉ còn một vùng không gian đen kịt, thế giới biến mất mà hai bọn hắn cũng c·hết.

Trước khi c·hết, đầu của Tả bay trên không trung nhìn lấy bầu trời, trong đầu mang theo ý nghĩ:

"Tai sao mình lại có thể bị g·iết, tại sao mình lại c·hết. Bọn chúng không s·ợ c·hết sao."

Hắn không hiểu được, có lẽ nếu tránh đi cả hai vẫn sẽ còn cơ hội thắng. Thế thì tại sao phải dùng cách đồng quy vu tận này chứ.

Thánh Gióng từ bỏ né tránh, từ bỏ cả phòng thủ, dồn toàn bộ những thứ mình có vung ra một gậy đánh thẳng vào cổ Tả, Hữu.

Không phải chuyên về luyện thể, không có đồ bảo hộ, cũng không có kịp phòng thủ.

Đứng trước một gậy này Hữu trực tiếp b·ị đ·ánh cho nổ đầu.

Tả ở bên cạnh, lực lượng chung quy đã yếu một chút, đầu không nổ mà vẫn có được thêm vài giây ý thức sau khi bị chặt đứt.

Hai người bọn hắn biết là vậy, nhưng là vẫn không hiểu sao lại lựa chọn như vậy, cũng không hiểu sao Thánh Gióng lại có loại lực lượng này.

Mà Lạc Long, hắn hiểu.

Thành phẩm chính hắn tạo ra có thể không hiểu điều gì đang xảy ra sao.

Có được long lực, lại thêm buff cho bản thân, lại dùng "sinh mệnh ngắn ngủi" liên kết hai người, rồi dùng chuyển di sức mạnh chuyển cho Thánh Gióng sức mạnh của hắn.

Thánh Gióng có tự thân pháp thuật của chức nghiệp gia trì, có buff của Lạc Long, lại có sức mạnh Lạc Long chuyển cho, một đòn bộc phát toàn lực đem hai cái tam tinh thượng phẩm đánh nổ không có cái gì độ khó, rất bình thường.

Mà cái giá phải trả cho việc g·iết được Tả, Hữu chính là ăn trọn một kiếm của hai người bọn hắn.

Thanh kiếm đâm xuyên qua ngực, quán xuyên cả hai người.

Đột nhiên hồn lực trong cơ thể trở nên hỗn loạn, nổ tung ở khắp mọi bộ vị trên cơ thể, nơi nào có hồn lực vận chuyển qua nơi đó đều nổ tung.

Là do ngoại vật, do thanh kiếm đang nằm trong ngực này, hoặc chính xác mà nói là do hồn lực của Tả, Hữu có trên kiếm xâm nhập vào trong cơ thể.

Lạc Long rên rỉ, lăn lộn qua lại trên mặt đất đầy đau đớn. Tại quằn quại bên trong máu từ các v·ết t·hương chảy ra đề tình hình càng tệ hơn.

"C·hết rồi c·hết rồi, muốn c·hết thật rồi." Lạc Long kêu.

"Kêu cái gì mà kêu, mau giúp tao cầm máu với a, đau muốn c·hết rồi. Sao mày bảo vẫn còn đánh được mà, như này đánh bằng niềm tin." Thánh Gióng cũng kêu đau kêu đớn.

"Từ từ đợi chút." Lạc Long lập tức phản bác: "Mày nghĩ anh em làm sao sống được, là nhờ "sinh mệnh ngắn ngủi" đem hai mươi phần trăm sát thương anh em phải nhận chuyển cho hai thằng đó đấy..."

"Thôi lẹ lên còn qua giúp thằng Thiên." Thánh Gióng thúc giục.

Để Lạc Long giải thích có mà đến tết, nhận thua luôn cho nhanh. Về phần mặt khác, kệ mẹ nó.

Cố nén đau đớn, Lạc Long thi triển kỹ năng buff gì đó giúp cả hai cầm máu.

Hồn lực vẫn còn tại b·ạo đ·ộng, hắn lấy ra một bình thuốc uống rồi ngồi tại chỗ bắt đầu áp chế hồn lực hỗn loạn.

Trước tạm như vậy, đợi có thời gian từ từ giải quyết sau.