Chương 43: Kết thúc
Ngay lúc Phạm Thiên định tự bạo thì bên tai lại vang lên tiếng nói quen thuộc của hệ thống.
Nói thật, tam tinh trung phẩm tự bạo không đáng vào đâu nhưng hắn linh hồn là cao đẳng nhường nào, một sợi cũng đủ đem nơi này nổ tan. Cứ việc sẽ đi hướng hôi phi yên diệt cũng không quan hệ, c·hết một lần hắn còn s·ợ c·hết lần hai.
Có điều có thể không c·hết ai muốn c·hết làm gì, mắc bệnh trầm cảm đâu.
Sở dĩ thông báo của hệ thống tuy ngắn, chỉ có duy nhất một câu nhưng lại khiến Phạm Thiên cái này tìm c·hết người cưỡng ép đè lại tự bạo, vô cùng mừng rỡ, tiếng cười nhiều vài phần thong thả.
Kịp rồi, không cần lo nữa rồi ha ha ha.
Đã sớm lùi xa đám người Hoàng Anh ánh mắt hiện lên sự khó hiểu, trên mặt như lên lên bốn dấu hỏi chấm.
Làm sao, thật hóa điên rồi.
Cái này biến hóa cũng quá nhanh đi.
Lúc này, với tư cách là một trọng tài âm báo của hệ thống vang lên khắp đấu trường, từng bảng thông báo hiện lên trước mắt những người còn sống.
[Phe nhân loại yêu cầu bổ sung người. Đang kiểm tra...]
[Kiểm tra hoàn tất. Phe nhân loại thiếu người, yêu cầu được chấp thuận.]
[Người được bổ sung: Lãnh Tuyết Nhan.]
Đúng vậy, người tới chính là Tuyết Nhan.
Tuyết Nhan đã kịp thời đuổi tới, hoặc ít nhất đối với Tuyết Nhan là kịp thời.
Ngay từ khoảnh khắc hệ thống thông báo quy tắc: không thể chạy trốn, Phạm Thiên biết chắc rằng cuộc chiến này sẽ phải có người hy sinh.
Cũng là vào khoảnh khắc hệ thống thông báo quy tắc: có thể bổ sung người, Phạm Thiên trong đầu ngay lập tức biết rằng mình phải làm gì.
Thắng, mọi thứ không có gì để nói.
Thua, duy nhất cứu vãn người chỉ có thể là Tuyết Nhan.
Thế nhưng việc này cũng rất nguy hiểm, yếu tố bất ổn tràn đây.
Không ai biết Tuyết Nhan đang ở đâu, liệu có đến kịp không, dù cho đến kịp liệu có thể chiến thắng kẻ địch.
Nếu không thể Phạm Thiên hối hận cũng không kịp, hại thêm Tuyết Nhan hắn c·hết cũng không thể nhắm mắt.
Tất cả đều là không biết yếu tố, không ai có thể chắc chắn bất cứ điều gì.
Cho nên Phạm Thiên mặc kệ tính mạng của hắn, của Lạc Long, của cả Âu Cơ và cả Thánh Gióng, của những người khác.
Hiển nhiên là không thể, và Phạm Thiên đã đánh cược vào khả năng Tuyết Nhan có thể chiến thắng.
Để Tuyết Nhan có đủ thời gian để đuổi tới hắn vẫn luôn cố gắng kéo dài thời gian nhất có thể.
Nếu không khi hai con nữ hoàng ong xuất hiện, Phạm Thiên biết rõ bản thân đã không có một tia cơ hội chiến thắng, tự bạo cũng không phải chờ đến tận bây giờ mới chuẩn bị nổ.
Để Tuyết Nhan dễ dàng hơn, Phạm Thiên mặc kệ bản thân b·ị t·hương gây ra nhiều sát thương nhất có thể, làm đám Hoàng Anh b·ị t·hương nặng nhất có thể, lôi ra nhiều át chủ bài nhất có thể, giảm quân địch xuống ít nhất có thể, làm tất cả mọi thứ cho một sân khấu tốt nhất có thể.
Tất cả đều vì tốt nhất tràng cảnh cho Tuyết Nhan xuất hiện.
Thậm chí là hy sinh bản thân, tự bạo diệt địch hắn cũng có thể làm.
Cuối cùng kết quả cho thấy, hắn thành công.
Vốn kẻ địch chỉ còn Kim Long cùng Hoàng Anh.
Nếu chỉ có hai kẻ này thì Tuyết Nhan có thể thắng.
Thế nhưng Kim Long gọi ra hai con nữ hoàng ong để Phạm Thiên lại phải sợ hãi, sợ rằng Tuyết Nhan đến đây cũng chỉ là nộp mạng mệnh.
Vì hắn mà Tuyết Nhan c·hết, đây là chuyện mà Phạm Thiên không thể chấp nhận.
Cho nên Phạm Thiên lại cố, lại cố, lại cố, cố gắng g·iết c·hết cỗ này chiến lực, đưa về mức Tuyết Nhan có thể thắng.
Bây giờ, sự thành, Phạm Thiên vui nhưng sự vui mừng đó chỉ chiếm ít ỏi ba phần cảm xúc của hắn.
Bảy phần còn lại...cái giá để tạo nên sân khấu này cho Tuyết Nhan thật sự quá đắt rồi, đắt vượt quá mức chấp nhận của Phạm Thiên.
Một bóng người xuất hiện bên cạnh cái hố Phạm Thiên đang nằm, được truyền tống thẳng vào đấu trường.
Tuyết Nhan tới.
Nghe ra sự biến đổi trong tiếng cười của Phạm Thiên, đó là sự tự tin. Tăng thêm sự xuất hiện của kẻ địch chưa biết, Kim Long cảnh giác để cho mọi yêu lùi lại.
Nghiêm túc đánh giá người vừa được bổ sung này, Kim Long chỉ có duy nhất một cái kết luận: rất mạnh.
Tuyết Nhan vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ đấu trường cấp tốc giảm xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng đó vẩy lên đỏ sắc máu, bộ đồ đang mặc không phải đồng phục trường mà là một bộ thường phục với hai màu trắng và xanh lam làm chủ, cũng bị nhuộm đỏ bởi máu.
Đây không phải máu của Tuyết Nhan, đây là máu của những kẻ ngu ngốc dám cản đường cô đuổi tới bạo phong cốc.
Quét mắt nhìn một vòng, đại thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Chỉ cần biết đồng tộc, bạn học, bạn bè, người thân, những người mình yêu quý b·ị đ·ánh g·iết vậy là đủ rồi.
Đặc biệt là Phạm Thiên người cô yêu, tình trạng thảm thương tới mức tưởng như chỉ cần một hòn sỏi nhỏ rơi trúng cũng đủ tiễn hắn đi tây thiên. Loại t·ra t·ấn khủng kh·iếp nhất cũng chỉ có vậy.
Tuyết Nhan xiết chặt cây tam xoa kích trong tay, sát ý nồng đậm bộc phát ra khóa chặt đám Kim Long bốn người.
Sát khí dày đặc như hóa thành thực thể mang hình dạng của một con hung thú ở đằng sau Tuyết Nhan.
Nhiệt độ của cả đấu trường trực tiếp giảm mạnh, chỉ là đứng đó bất động mặt đất xung quanh Tuyết Nhan cũng kết thành một tầng băng mỏng.
Một ánh nhìn liền dọa đám Hoàng Anh lùi lại vài bước.
"Sát ý này, ở độ tuổi này lại có thể có sát ý khủng kh·iếp như vậy. Đây rốt cuộc là dạng gì quái vật chứ." Kim Long kinh hãi lẩm bẩm.
"Rốt cuộc ả đã g·iết bao nhiêu sinh mệnh để có được lượng sát khí này vào độ tuổi đó chứ." Hoàng Anh sợ hãi than.
Ánh mắt kia như là vực sâu quái vật nhìn về bọn hắn để cho trong lòng không nhịn được sinh ra came xúc sợ hãi.
Hai con nữ hoàng ong phát ra cực nhỏ tiếng kêu, bọn chúng run rẩy đều nhanh muốn chạy trốn.
Cảm giác này, giống như đang đối mặt với một vị ngũ tinh, vô cùng cường đại.
Bọn hắn biết đây chỉ là ảo giác của bản thân nhưng vẫn không kiềm lòng được, quá kinh khủng.
Biết Tuyết Nhan là đang lo lắng cho an toàn của bản thân, Phạm Thiên cố gắng dùng chút khí lực còn lại mở miệng: "Mọi người không sao, anh tạm thời chưa c·hết được. Tập trung giải quyết bọn chúng đi."
Âm thanh rất nhỏ như là thì thầm nhưng Tuyết Nhan dù sao cũng không phải người thường, lại đứng ngay bên cạnh nên nghe rõ mồn một.
Nhìn Phạm Thiên một chút, Tuyết Nhan nhỏ bé không thể nhận ra khẽ gật đầu.
Nếu anh ấy đã nói tạm thời không c·hết tức là tạm thời không c·hết, không có việc gì.
Một màn băng mỏng trải rộng phủ kín miệng cái hố Phạm Thiên đang nằm, xem như một loại an toàn bảo hộ.
Nhìn mỏng như vậy nhưng lực phòng ngự không hề kém, đủ kéo thời gian để Tuyết Nhan đuổi tới.
Dậm chân một cái mặt đất lập tức nổ tung, Tuyết Nhan tốc độ cực nhanh tiếp cận đám Hoàng Anh.
Mỗi bước đạp xuống đều để cho mặt đất vỡ ra từng cái hố nhỏ, Tuyết Nhan thân ảnh đều sắp hóa thành tàn ảnh.
"Tấn công, cô ta lại mạnh cũng chỉ có tam tinh thượng phẩm mà thôi, còn có thể lấy một chọi bốn được sao." Kim Long quát lớn một tiếng.
Tuyết Nhan mặc dù mạnh, bất kì ở đây một cái tách ra đều là nghiền ép đánh g·iết nhưng bốn cái chung lại, dù là Tuyết Nhan cũng không dễ dàng.
Phải biết bọn hắn bốn cái không chỉ đều là tam tinh thượng phẩm, còn là chiến lực top đầu có thể vượt cấp mà chiến đâu.
"Quang vinh cửu kích, đệ cửu kích - vạn quân thần lực."
Tựa như một chi đại quân hợp lực một đòn, Tuyết Nhan làm người chấp chưởng vung tam xoa kích lên.
Nặng như vạn quân lực lượng đánh lên người một con nữ hoàng ong, lập tức đánh bay nó ra xa đập thật mạnh lên tường đấu trường.
"C·hết đi!"
Kim Long trường thương g·iết ra, mũi thương đâm thật mạnh về phía cổ Tuyết Nhan, tốc độ cực nhanh.
Tuyết Nhan làm một cú đẹp mắt xoay người né tránh, tung cước đá bay Hoàng Anh đang lao tới.
Trở tay một đòn, tam xoa kích từ phía trên thật mạnh giáng xuống đập thẳng xuống đầu của Kim Long.
Loại chiến pháp này của Tuyết Nhan nào có điểm nào giống dùng tam xoa kích, càng giống là dùng một cây gậy đi đập người.
Vội dơ thương lên đỡ, cú đập này mạnh đến mức mặt đất dưới chân Kim Long vỡ ra làm hắn lún sâu bàn chân xuống dưới mặt đất.
Một con nữ hoàng ong đâm tới, Tuyết Nhan lộn người ra đằng sau Kim Long né đòn đồng thời tung một đạp đá bay Kim Long cùng đầu nữ hoàng ong đó cùng một chỗ.
Tuyết Nhan phi thân đuổi theo, Kim Long vội vàng né ra một bên sợ bị nhắm tới.
Hắn quá đa tình, Tuyết Nhan căn bản không định t·ấn c·ông hắn.
Chân phải nhấc lên thật cao rồi thật nhanh hạ xuống, một cước đá kim châm của nữ hoàng ong đâm sâu vào trong lòng đất, hồn lực thẩm thấu lòng đất đóng băng không cho rút ra.
Tam xoa kích trong tay nhẹ nhõm đâm xuyên qua đầu, kết thúc mạng sống của con yêu thú này tại đây.
Cách biệt quá lớn, một chọi bốn nhưng Tuyết Nhan vẫn đơn giản là treo lên đánh cả đám, không có chút nào lực chống cự.
Hơi dùng sức, tam xóa kích được rút ra khỏi đầu nữ hoàng ong, máu đỏ phun khắp để khuôn mắt Tuyết Nhan trông càng thêm lạnh lẽo.
Tiếng của Phạm Thiên từ trong hố vang lên, nhỏ, Tuyết Nhan không nghe rõ nhưng có loáng thoáng nghe được hai từ yêu tộc.
Đột nhiên, Tuyết Nhan xoay người ném thật mạnh tam xoa kích về hướng cái hố.
Tại đó tam xoa kích quỷ dị cắm ở trên không trung.
Chỉ thấy thân hình của con nữ hoàng ong còn lại hiện ra. Nó vậy mà lại che giấu thân hình m·ưu đ·ồ bắt giữ Phạm Thiên làm con tin.
Giãy giụa vài cái, nữ hoàng ong cố gắng rút tam xoa kích ra khỏi người của mình.
Một đòn này Tuyết Nhan ném tam xoa kích đâm xuyên qua ngực, đâm xuyên trái tim của nữ hoàng ong.
Băng chi lực từ tam xoa kích dần lan tỏa thẩm thấu vào từng tế bào, nhanh chóng biến nữ hoàng ong thành một bức tượng băng.
Không đến một phút thời gian Tuyết Nhan lấy nghiền ép chi thế cường hãn đánh g·iết hai kẻ địch mạnh nhất.
"Ả là hồn sư, mất vũ hồn rồi thì ngang với bị phế. Mau t·ấn c·ông!" Kim Long hét lớn.
Trường thương diệu thiên đánh tới.
Hoàng Anh đi trước vung ra một quyền.
Tuyết Nhan không hề sợ hãi cũng vung ra một quyền.
Song phương v·a c·hạm, cả hai người đều bị chấn động lùi lại một bước.
Lúc này Kim Long vòng tới từ phía đằng sau đâm thương tới.
"Băng long thủ hộ."
Một con rồng băng xuất hiện bảo vệ Tuyết Nhan chặn lại đòn t·ấn c·ông.
Trường thương của Kim Long đánh trúng lại chỉ tạo thành vết xước, không nổi chút sát thương nào.
Bất quá tới nhanh đi cũng nhanh, băng long chặn lại trường thương xong lập tức biến mất.
Hoàng Anh một bước đạp ra, tung một chiêu đá cao đánh tới.
Kim Long cánh tay đau điếng, lực phản chấn để tay hắn như muốn phế đi.
Dù vậy hắn cũng không để ý, trường thương trong tay tiếp tục g·iết ra.
Không có v·ũ k·hí, hai người này lại phối hợp t·ấn c·ông nhịp nhàng không có thời gian đứt quãng, Tuyết Nhan chỉ có thể tay không đánh với cả hai.
Hoàng Anh bên trong mà Kim Long ở vòng ngoài, lợi dụng tay dài trường thương chủ yếu là hỗ trợ Hoàng Anh, chỉ khi Tuyết Nhan để lộ sơ hở sẽ lập tức đổi vai, trường thương luôn bắt đúng lúc tung ra những đòn đánh chí mạng.
Đáng tiếc đều không thành công, Tuyết Nhan mỗi lần đều có thể hóa giải t·ấn c·ông.
Nếu hai cái này cho rằng Tuyết Nhan làm hồn sư khí hồn v·ũ k·hí chỉ biết sử dụng tam xoa kích để đánh vậy liền triệt để sai.
Làm con cháu đại gia tộc, từ nhỏ Tuyết Nhan đã được huấn luyện sử dụng nhiều loại v·ũ k·hí. Lớn lên càng là đoán trước cảnh không thể sử dụng vũ hồn mà từng tập trung luyện tập chiến đấu tay không, tu tập cách đấu thuật qua một đoạn thời gian.
Chỉ cần cho Tuyết Nhan một cơ hội, tình thế hiện nay nhất định có thể lật ngược.
Thế nhưng khả năng khống chế tiết tấu trận chiến của Hoàng Anh rất mạnh, để Tuyết Nhan nhất thời không thể dứt ra, lại thêm Kim Long hỗ trợ bên ngoài càng là dễ để lộ sơ hở.
Mỗi lần để lộ sơ hở Kim Long đều sẽ bắt trúng, tung ra đòn t·ấn c·ông chí mạng khiến Tuyết Nhan không thể không quay qua ứng phó. Mỗi lần như vậy lại tạo cơ hội cho Hoàng Anh điều chỉnh tiết tấu, không cho có sơ suất xảy ra.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, mặc dù Tuyết Nhan vẫn có nắm chắc chiến thắng nhưng để chắc chắn một trăm phần trăm Tuyết Nhan không muốn chờ đợi.
Đột nhiên Tuyết Nhan thấy được rồi cơ hội.
Kim Long đòn t·ấn c·ông này vẫn như cũ nguy hiểm nhưng không đến mức bị g·iết trong một chiêu.
Thế là Tuyết Nhan lựa chọn mặc kệ Kim Long đang đánh tới, bản thân toàn lực vỡ Hoàng Anh một chưởng.
Hoàng Anh bị Tuyết Nhan làm cho bất ngờ phía dưới chỉ kịp đưa hai tay lên ngực chặn lại một chưởng của Tuyết Nhan.
Hắn không nghĩ tới Tuyết Nhan lúc này vậy mà lại lựa chọn trao đổi thương không có lợi như vậy.
Điều này vừa lúc hợp ý Tuyết Nhan.
Một chưởng vỗ ra, không có ý định gây sát thương, chỉ muốn đánh bay Hoàng Anh ra xa. Hoàng Anh lại là toàn tâm toàn lực phòng thủ, đâu kịp làm gì khác. Thế là hắn bị Tuyết Nhan một chưởng đẩy bay ra xa.
Kim Long trường thương đã tới, một thương xỏ xuyên qua eo Tuyết Nhan.
Hoàng Anh b·ị đ·ánh bay, một chưởng kia bản ý cũng không phải là đánh g·iết thế nhưng chỗ b·ị đ·ánh xương tay có dấu hiệu b·ị đ·ánh gãy, phần da thịt sưng phồng lên chuyển sang màu tím, có thể thấy một chưởng đó cũng không đơn giản chỉ là đẩy đi.
So với Kim Long tốt hơn nhiều.
Trường thương đâm xuyên qua eo, Tuyết Nhan nhấc tay, lấy tay làm đao thật mạnh chém xuống.
Trường thương b·ị c·hém thành hai đoạn, Tuyết Nhan tung cước sút thật mạnh vào bụng của Kim Long, cũng mượn làm bàn đạp nhảy lui lại.
Một ngụm máu phun cao, Kim Long trong bụng nhộn nhạo khó có thể chịu đựng.
Kéo ra khoảnh cách thành công, v·ết t·hương trên eo cấp tốc đóng băng, máu chưa chảy được bao nhiêu đã ngừng.
Tuyết Nhan ánh mắt hướng về phía Kim Long lạnh lùng nhìn hắn.
Kim Long bị nhìn có chút sợ hãi, chỉ là vẫn cứng miệng không chịu nhận sợ.
"Kéo ra khoảng cách thì sao chứ, cũng chỉ là kéo dài thời gian c·hết mà thôi. Ở đây vẫn còn cách xa v·ũ k·hí như vậy ngươi lại làm được gì."
Tuyết Nhan không có trả lời, chỉ là đưa tay lên trong miệng khẽ niệm: "Tới đây."
Đằng xa, cây tam xoa kích bỗng dưng chuyển động dữ dội.
Ầm một tiếng, nữ hoàng ong sau khi bị đóng băng vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất.
Mà tam xoa kích sau khi thoát khỏi liền nhanh chóng bay về hướng Tuyết Nhan.
Còn chưa hiểu lắm thao tác của Tuyết Nhan, Kim Long nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn hắn liền sợ mất mật rồi, quát: "Cái gì, mau bắt nó lại. Tuyệt không thể để ả cầm được vũ hồn."
Nói xong hắn lao tới muốn bắt lấy tam xoa kích.
Nếu để Tuyết Nhan cầm lại được vũ hồn bọn hắn liền không còn bất cứ cơ hội nào.
Hoàng Anh hiểu rất rõ điều này, sở dĩ nghe thấy tiếng động hắn liền lao tới ngăn cản Tuyết Nhan.
Hổ không gầm lại tưởng rừng không chủ. Ta không v·ũ k·hí liền nghĩ không biết đánh quyền.
Chân phải lùi về đằng sau, người hơi trùng xuống, tay phải nắm chặt thành quyền dơ lên.
Tuyết Nhan thôi động hồn lực toàn thân tụ hết vào trong nắm đấm.
"Bách biến binh pháp, thập tam biến - vạn trọng sơn quyền."
Hoàng Anh vừa tới chính là một quyền.
Một quyền này tốc độ không nhanh nhưng lực lượng mạnh mẽ mười phần, đối mặt giống như là cả trăm tòa túi lớn đè ép mà tới.
Tuyết Nhan không chịu kém cạnh cùng đánh ra một quyền.
"Quang vinh cửu kích, đệ thất kích - k·hông k·ích."
Trong quang vinh cửu kích có tổng cộng chín chiêu thức, không bị giới hạn bởi loại v·ũ k·hí có thể sử dụng, cũng tức là v·ũ k·hí nào cũng có thể sử dụng quang vinh cửu kích.
Mà trong chín thức này, mặc dù phần lớn đều cần v·ũ k·hí để thi triển nhưng vẫn có một thức là không cần, đó là thất kích.
Như cái tên, một đòn t·ấn c·ông không cần v·ũ k·hí.
Chiêu thức này không chú trọng vào sức mạnh mà là tốc độ ra đòn cùng sức xuyên phá.
Hai loại quyền pháp vừa lúc trái ngược nhau đối đầu với nhau.
Ầm.
Song quyền v·a c·hạm, một tiếng chấn động vô cùng lớn nổ ra.
Mặt đất ở chỗ đứng của hai người vỡ vụn thành từng mảnh.
Hai người đứng lặng ở đó không nhúc nhích.
Đột nhiên cánh tay của Hoàng Anh như là bị thứ gì xoắn nát một dạng rách toác ra lộ ra bên trong xương trắng.
Loại lực lượng này vẫn không ngừng lan tràn từ cổ tay, cánh tay, nháy mắt cả cơ thể để Hoàng Anh bị xoắn nát như vừa bị bỏ vào trong máy xay, thêm một chút e rằng cả người đều bị xoắn thành thịt nát.
Phụt.
Thất khiếu chảy máu, Hoàng Anh thu quyền lung la lung lay lùi lại vài bước.
Đây là k·hông k·ích sau khi được trải qua cải tiến để thích hợp với Tuyết Nhan hơn, tất nhiên sẽ đặc biệt hơn k·hông k·ích bình thường.
Không thể không nói, bố mẹ đối với Tuyết Nhan thật sự là chăm sóc kĩ tận khe răng.
So sánh với đó, Phạm Thiên hầu như chẳng nhận được sự trợ giúp gì. Hoặc cũng có thể là do hắn không muốn dựa dẫm vào Lãnh gia quá nhiều nên không nhận.
Trái ngược với Hoàng Anh, Tuyết Nhan vẫn đứng đó không có mệnh hệ gì, một cọng tóc đều không bị tổn thương đến.
Cũng không phải do Tuyết Nhan mạnh mẽ đến mức tiếp nhận một quyền của Hoàng Anh đều không bị ảnh hưởng, là nhờ hồn lực thúc đẩy băng long thủ hộ đã làm mới hồi chiêu.
Một quyền đó của Hoàng Anh đều đã được kỹ năng này tiếp nhận hết, Tuyết Nhan tất nhiên không có bị tác động đến.
Những cái này không cần nói, Tuyết Nhan cũng không có thói quen giải thích, để cho Hoàng Anh ở đó rung động đi thôi.
Không tiếp tục để ý Hoàng Anh, Tuyết Nhan chuyển hướng ánh mắt qua Kim Long.
Vốn tưởng tam xoa kích đã sớm b·ị b·ắt lại, không ngờ vẫn còn đang ở chạy trốn khỏi Kim Long ma thủ, tốc độ vậy mà cũng không chậm lại thêm biết bay Kim Long đúng là không bắt được nó.
Nên nhớ, dù đã bị mất một tay, người thụ rất nhiều thương thế nhưng Kim Long vẫn là đỉnh cấp thiên tài, tam tinh thượng phẩm cấp bậc. Vậy mà một thanh không người khống chế v·ũ k·hí lại có thể thoát khỏi Kim Long truy bắt, quá sức vô lý.
Mà ngay từ việc thanh tam xoa kích này có thể tự mình hành động đã không hợp lý rồi.
Tuyết Nhan giống như đối với việc này không có chút nào bất ngờ, lạnh lùng nói: "Đừng lề mề nữa, mau tới đây."
Hồn lúc từ trên người Tuyết Nhan cách không truyền đến cho tam xoa kích cho nó lực lượng.
Đạt được mệnh lệnh, tam xóa kích lập tức từ bỏ Kim Long, lao nhanh đến chỗ Tuyết Nhan.
Cầm chắc tam xoa kích, Tuyết Nhan làm ra tư thế phóng lao.
"Quang vinh cửu kích, đệ ngũ kích - ngạn."
Ném mạnh một cái tam xoa kích bay ra khỏi tay Tuyết Nhan lập tức biến mất, như tan vào hư không.
Từ tận đáy lòng, Kim Long cảm nhận được nguy hiểm mà trước nay chưa từng có, tim hắn đập nhanh như sắp đến điểm cuối của sinh mạng.
Không hề nghĩ ngợi gì nhiều, Kim Long sử dụng ra chiêu thức phòng thủ mạnh nhất của bản thân.
"Thương nguyên thiên pháp, thủ hộ thiên thương."
Thế nhưng là vô dụng, vào khoảnh khắc xuất hiện trở lại cây tam xoa kích đã cắm vào trái tim của hắn như nó vốn là ở sẵn vị trí đó.
Hai mắt trợn tròn lên nhìn cây tam xoa kích chả biết từ lúc nào đã cắm trên người mình, trong ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ, khó hiểu, không tin nổi,... Hắn không hiểu tại sao mình lại c·hết. Rõ ràng là hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng đã dùng ra chiêu thức phòng thủ mạnh nhất nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng.
Kim Long mở miệng ra định nói gì đó nhưng đã không còn cơ hội. Cả người hắn bỗng dưng nổ tung, máu bắn lên tạo thành hình một đóa hoa bỉ ngạn khổng lồ rồi rơi xuống thành một cơn mưa máu.
Triệu hồi lại tam xoa kích, Tuyết Nhan nhìn về Hoàng Anh đang ở gần đó.
Bị dọa sợ lùi lại vài bước, Hoàng Anh lúc này chỉ còn lại sợ hãi. Ngoài sợ hãi chính là sự sợ hãi đến tột độ.
Chính con người này, không, phải là con quái vật này.
Sự xuất hiện của ả đã lật đổ hoàn toàn kết quả của trận đấu.
Vốn dĩ chiến thắng là của bọn hắn nhưng vì sự xuất hiện của ả mà biến thành thua thảm hại.
Cả đội ban đầu hai mấy người bây giờ chỉ còn lại mình hắn sống sót.
Lấy một đánh bốn, xoay chuyển cục diện, thay đổi vận mệnh, đem về chiến thắng cuối cùng.
Tuyết Nhan sẽ là bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Không còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa, Hoàng Anh lập tức sử dụng danh hiệu để chạy trốn.
"Cuộc đào thoát của kẻ thua cuộc."
Hoàng Anh hóa thành một đạo bạch sắc quang mang bay thẳng ra ngoài đấu trường.
Giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên.
[Chủ thuật đã nhận thua, trận đấu kết thúc. Chiến thắng thuộc về phe nhân loại.]
[Trong vòng một tiếng sắp tới phe thắng được quyền lựa chọn bất kỳ thứ gì của phe thua cuộc làm phần thưởng. Thời gian kết thúc mọi thứ sẽ được dâng hiến lên cho chí cao vận mệnh pháp tắc.]
Không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ, biến mất. Cả một đấu trường rộng lớn lại không còn chút vết tích. Tất cả chỉ như một giấc mộng.
Mà nếu có thể thì Phạm Thiên thật sự mong rằng đây là một giấc mộng.