Chương 40: Tử vong - Đoàn diệt - Hy sinh
Sau khi năm tên yêu tộc ngã xuống, dưới chân Kim Long hiện lên hai cái trận pháp lóe sáng quang huy, từng cái thần bí phù văn hiển hiện.
"Triệu hoán trận."
"Sinh mệnh tế hiến, yêu tế trận."
Hai trận pháp được kích hoạt, tà ác khí tức ngập tràn trong không khí.
Máu thịt của những yêu tộc đ·ã c·hết hóa thành từng tia thuần khiết nhất hồn lực hướng trung tâm trận pháp nhập vào.
Đỏ thẫm huyết khí bắt đầu tràn ra từ yêu tế trận.
Gặp cảnh này Phạm Thiên biết ngay bọn chúng định làm gì.
Bọn chúng muốn lợi dụng hiến tế trận pháp để tăng cường cho trận pháp còn lại.
"Mau cản bọn chúng lại!" Phạm Thiên quát lớn.
Không hề nghĩ nhiều, Phạm Thiên một cái dậm chân bắn đi như là mũi tên thẳng hướng Kim Long muốn ngăn cản trận pháp hoàn thành.
Đã là tà ác trận pháp thì chắc chắn không có gì tốt, đặc biệt là khi đến từ kẻ địch thì lại càng không cần phải nói.
Nghe thấy tiếng quát mọi người mới kịp phản ứng, phóng đi theo sát ngay đằng sau Phạm Thiên.
Tất cả đều muốn cản lại Kim Long.
Thế nhưng đối phương há lại để cho đám người Phạm Thiên đạt được như ý.
Hoàng Anh dẫn theo Tả, Hữu tiến lên cản lại đám người.
Khoảng cách cách biệt, lại thêm ba người cầm chân, mấy người Phạm Thiên nhất thời vậy mà không đuổi tới kịp Kim Long.
Kim Long làm việc rất nhanh, hoàn toàn không để đám Hoàng Anh ba người phải đợi lâu.
Chỉ trong chưa đến một phút hắn đã kịp hoàn thành nghi thức.
"Hỡi nhưng yêu thú hoang dã ngoài kia, ta không cần các ngươi phải nghe lệnh ta. Chỉ cần các ngươi hợp tác với ta để tiêu diệt kẻ địch thì giao dịch này sẽ hoàn thành, mọi thứ đều sẽ thuộc về các ngươi." Kim Long thì thầm.
"Tại đây...ta triệu gọi các ngươi."
Ánh sáng trận pháp chập chờn một chút rồi tỏa ra hào quang mạnh mẽ.
Triệu hoán hoàn tất, Hoàng Anh cùng Tả, Hữu lập tức lùi lại.
Phạm Thiên biết đã muộn nên cũng kéo mọi người lui lại theo, cảnh giác nhìn trận pháp.
Sẽ là cái gì đây.
Quang huy tỏa ra ngày càng thịnh rồi dần yếu ớt. Đợi đến khi trở lại bình thường thì đã xuất hiện thêm hai mươi con yêu thú tại chỗ, tất cả đều là tam tinh trung phẩm.
Thảo nào bọn hắn lại ra tay không chút do dự như vậy. Đổi năm lấy hai mươi vụ trao đổi lời như này tất nhiên sẽ làm rồi.
"Lên!" Kim Long nói.
Đoàn yêu thú hơi chậm lại một giây nhìn Kim Long bằng ánh mắt bất mãn rồi đồng loạt t·ấn c·ông.
Không mưu mà hợp, đám người Phạm Thiên đều hiểu ý mà không trực diện giao chiến.
Câu kéo một hồi, cuối cùng vẫn là số lượng quá khác biệt. Đám người rất nhanh liền bị bao vây t·ấn c·ông rơi vào nguy hiểm.
Đối phó với số lượng kẻ địch đông đảo và mạnh mẽ như vậy đơn giản là b·ị đ·ánh không sức hoàn thủ.
Đồ ngu cũng biết trận chiến này đã không còn cơ hội có thể thắng.
Hạ Lạc hơi chậm lại, ánh mắt sâu xa không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên một tiếng kêu thảm vang lên, là của Thính Phong. Hắn bị một đầu yêu thú đánh trúng, đem sau lưng phủ kín bởi v·ết t·hương mà nó gây ra.
Thính Phong là tinh thần sư, năng lực cận chiến gần như bằng không. Đứng trước sự công kích dày đặc như vậy căn bản không thể trụ được lâu.
Dù những người khác đã cố gắng chiếu cố nhưng vẫn không thể thay đổi được kết quả.
Lâu thêm một chút Thính Phong do bị nhằm vào đã không còn đường sống.
Hắn bị một đầu yêu thú cắn trúng đem lôi ra khỏi đội hình, bị cắn xé đến c·hết ở ngay trước mặt những người khác.
"Phong." Phong Không đau khổ hét lớn.
Đó là bạn thân của hắn, vì hắn nên Thính Phong mới tham gia vào cái sự kiện này, cũng là vì hắn nên Thính Phong mới đồng ý đi theo Phạm Thiên đi cứu người.
Có thể nói nếu Thính Phong c·hết hắn có công góp phần lớn nhất, nói là do hắn cũng có thể.
"Cản nó lại!" Phạm Thiên vội quát lớn.
Phong Không hắn vậy mà lại muốn liều c·hết xông ra ngoài g·iết mấy con yêu thú đã g·iết Thính Phong.
Không cần Phạm Thiên nói Hạ Lạc đã sớm túm lấy ngăn Phong Không lại.
"Bỏ anh ra, anh phải g·iết bọn súc sinh này!" Phong Không dùng dằng nói.
"Giết cái gì mà g·iết, anh g·iết được cả chỗ này sao." Hạ Lạc nói.
"Thế nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả, chẳng lẽ anh muốn bỏ em lại hay sao."
Phong Không không nói ra lời, hơi giãy giụa một chút hắn quay ra tiếp tục chống đỡ cùng những người khác, dồn toàn bộ sự giận dữ vô các đòn t·ấn c·ông.
Thế nhưng hắn giận dữ t·ấn c·ông không có nghĩa sẽ làm cục diện trận đấu thay đổi.
Người yếu nhất sẽ bị tiêu diệt, kẻ mạnh sẽ phải chứng kiến đồng đội từng người mất đi.
Mà trong bảy người còn sót lại thì Tiền Nhiều chính là người yếu nhất.
"Con mẹ nó chứ thật hối hận a." Đột nhiên Tiền Nhiều nói.
Phạm Thiên im lặng không nói, bây giờ hối hận cũng bình thường. Chỉ là có hối hận cũng muộn rồi.
"Nhưng tao không hối hận vì theo mày đi cứu người, tao hối hận vì đã để nợ mày. Ai cũng được tại sao lại là mày kia chứ."
"Nhớ lấy, nếu mày sống được tao cũng không cần nhiều. Anh em gì đó tao không có, nhà tao cơ bản là cũng chả cần giúp đỡ cái gì. Nhưng nếu, nếu như họ gặp nguy hiểm mong mày nhớ về hôm nay."
"Nhất định phải nhớ đấy!"
Phạm Thiên biến sắc mặt.
Nói ra những lời này, nó sẽ không phải là định.
Phạm Thiên còn chưa kịp nói gì thì Tiền Nhiều đã tự thoát ra khỏi đội hình, còn kéo theo vài đầu yêu thú ra ngoài.
"Ha ha ha muốn g·iết ông đây, ăn lờ đi. Mạng tao tao tới quyết." Tiền Nhiều cười to một tiếng.
Tiếng cười này như một con dao đâm thẳng vào tim Phạm Thiên, hắn đã biết Tiền Nhiều định làm gì.
"Không ổn, mau lui lại!" Kim Long cũng nhận ra không ổn vội hét lớn.
"Muộn ha ha ha."
Một giây sau tiếng cười, khí tức của Tiền Nhiều lập tức giảm mạnh, ngắn ngủi không đến nửa giây đã chỉ còn là người bình thường.
Thế nhưng sức mạnh của hắn lại không hề giảm mà ngược lại còn tăng lên, vậy mà đạt đến tứ tinh cấp bậc.
"Một kiếm nhật quang diệu cửu thiên."
Ánh kiếm lóe lên, cả đấu trường như chỉ còn nhát kiếm này.
Xoẹt.
Một kiếm hạ xuống sinh mệnh về không.
Tiền Nhiều theo một nhát kiếm này chém xuống cũng ngã xuống theo.
Thế nhưng không phải chỉ có mình hắn ngã xuống thôi.
Bốn con yêu thú bị Tiền Nhiều kéo đi đó dưới một kiếm này không có gì phải nghi ngờ b·ị c·hém c·hết t·ại c·hỗ.
Bốn cái đầu rơi xuống, đi theo là bốn cột máu phun cao xếp thành hai hàng như đang đưa tiễn thứ gì.
"Ngu xuẩn, quả nhiên yêu thú đều là một đám không có đầu óc mà." Kim Long nhỏ giọng mắng.
Nhìn sang Hoàng Anh cùng hai người Tả, Hữu đang ngồi chữa thương ngay bên cạnh, Kim Long không nhịn được mà mắng thêm vài câu.
Bốn con yêu thú bị g·iết, một phần năm số lượng, đây vốn nên là một việc đáng mừng mới đúng nhưng lúc này đây lại không ai có thể vui cho nổi, một cảm giác nặng nề bám lấy bọn họ.
Phạm Thiên cố nén cảm xúc vào bên trong cắn răng chịu đựng.
Có lẽ, có lẽ nếu có thể làm tốt hơn một chút, tạo cục diện tốt thêm một chút thì người đó có thể giúp đỡ.
Đột nhiên trước mặt đám Phạm Thiên sáu người hiện lên bảng thông báo của hệ thống.
[Nhiệm vụ: Khúc ca khải hoàn.]
[Vì những đồng đội đã hi sinh mà chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Vì vận mệnh của các người mà tấu lên khúc khải hoàn ca. Mỗi sinh mệnh còn sống đều có cái giá phải trả là một sinh mệnh khác đi hướng t·ử v·ong.]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Chiến đấu và chiến thắng cuộc chiến đầy khó khăn gần như không thể chiến thắng này. Vì các đồng đội đ·ã c·hết trong cuộc chiến mà tiêu diệt kẻ địch, trả thù cho bạn bè.]
[Hình phạt cho việc thất bại nhiệm vụ: không có.]
[Phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ: hồn lực trì.]
"Nhiệm vụ, có giúp ích được cái đéo gì đâu chứ." Phạm Thiên mắng chửi.
Đột nhiên Âu Cơ kêu lên một tiếng đau đớn.
"A..."
Giật mình nhìn sang, Âu Cơ vậy mà lại bị một con yêu thú t·ấn c·ông.
Đó là một con yêu thú rất kì lạ, thân gấu đầu chim, hai chân trước lại là hai cái xúc tu.
Mà ngay lúc này đây một cái xúc tu đã đâm xuyên qua người Âu Cơ.
"Bỏ ra con súc sinh!"
Phạm Thiên cùng Lạc Long giận dữ đồng thời đánh tới, trực tiếp chặt đứt luôn cái chân đó.
Gào.
Bị chặt đứt một chân, con điểu hùng mực này kêu lên đau đớn.
"Quay lại phòng thủ, để tao xem hộ cho!" Phạm Thiên nói.
Nhìn Phạm Thiên một cái, Lạc Long gật đầu quay lại vòng chiến.
Truyền hồn lực vào trong cơ thể tạm làm một lần sơ cứu cùng cầm máu, Phạm Thiên thần thức phun trào quan sát kỹ tình trạng của Âu Cơ.
Bị thương rất nặng, trong chiến đấu mất máu quá nhiều nhưng còn may chưa đến mức nguy hiểm tính mạng chỉ là tạm thời ngất đi, rất nhanh sẽ có thể tỉnh lại.
Tốt là tốt nhưng xét trên toàn cục mà nói còn tệ hơn cả c·hết.
Nếu Âu Cơ tỉnh lại tất nhiên phải tham chiến, b·ị t·hương nặng như vậy tất nhiên sẽ phải có người chiếu cố bảo vệ, như vậy càng tăng thêm gánh nặng cho mọi người.
Nhưng không tham chiến còn có thể đứng chơi sao, không nói người khác có đồng ý không, liền đám yêu thú kia sẽ mặc kệ Âu Cơ sao.
Có thể là không còn cách nào khác, lại không thể g·iết Âu Cơ đi.
Cách tốt nhất chính là để Âu Cơ tiếp tục nằm đây không tỉnh lại.
"Trước cứ lừa dối cho qua vậy, lừa được bao lâu liền bấy lâu đi." Phạm Thiên lẩm bẩm.
Nói là làm, Phạm Thiên vận chuyển linh khí truyền vào cơ thể Âu Cơ làm ngưng vận chuyển của các bộ phận cơ quan, đóng băng chức năng sinh lý của cơ thể, tiến vào trạng thái c·hết giả.
"Long, Gióng, hai đứa mày nghe rõ đây, tao sẽ chỉ nói một lần thôi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
Đột nhiên trong đầu của Lạc Long và Thánh Gióng vang lên tiếng nói của Phạm Thiên.
Thần thức truyền âm, một kỹ năng cơ bản của các tu sĩ.
Hơi bất ngờ nhìn Phạm Thiên một cái, cả hai làm bộ không có chuyện gì, chăm chú lắng nghe.
"Âu Cơ b·ị t·hương rất nặng, đã ngất đi. Tao giúp em ấy tiến vào trạng thái c·hết giả đánh lừa lũ súc sinh kia nhưng khả năng không được lâu. Bọn mày nhớ chú ý bảo vệ kẻo có đạn lạc lỡ may đánh trúng. Đúng, nhớ phối hợp một chút."
Dặn dò hai người xong, Phạm Thiên làm ra bộ mặt đau khổ đứng dậy quay lại chiến đấu, miệng đầy bi thương nói:
"Âu Cơ em ấy...khốn nạn."
Lời vừa nói ra Lạc Long sững sờ c·hết lặng đứng đó một giây.
Hét một tiếng cái gì rõ to, hắn sau đó điên cuồng t·ấn c·ông, trong miệng không ngừng chửi bới.
Theo sau sự giận dữ này là hai hàng lệ chảy xuống.
"Đám súc sinh các ngươi, c·hết hết đi c·hết hết đi c·hết hết đi. Chỉ là súc sinh mà cũng dám làm vậy, có c·hết cũng không đủ đối với đám súc sinh bọn ngươi."
Nhìn xem Lạc Long, Phạm Thiên trầm mặc không biết nên nói gì.
Nếu không phải hắn là đầu sỏ cầm đầu vụ này còn thật sự tin rằng Âu Cơ đ·ã c·hết rồi ấy chứ.
Thế giới quả thật là nợ thằng này một danh hiệu ảnh đế mà.
Bên cạnh, Thánh Gióng cũng không chịu thua kém mà làm tròn vai diễn của mình.
Quả thực là ngoài sức tưởng tượng của Phạm Thiên, vượt ngoài cả phạm vi tư duy phi logic của hắn.
"Không..."
Đang suy nghĩ, Phạm Thiên bị tiếng hét của Hạ Lạc làm cho giật nảy mình.
Nhìn sang, Phong Không bị mấy đầu yêu thú hợp lực tập kích đánh cho bán sống bán c·hết, trên người mỗi chỗ đều bị đập nát bét.
Ngoài một chữ thảm ra không còn từ gì có thể hình dung Phong Không lúc này.
Mà trong cái tình trạng này hắn vậy mà lại trực diện chịu một đòn của Địa Lực Hùng, một yêu thú có sức mạnh vật lý cực lớn.
Một đòn này trực tiếp đập cho Phong Không bay ra ngoài xa không rõ sống c·hết.
"Cút ra!" Hạ Lạc lập tức đuổi theo.
"Mau quay lại, tách ra chỉ c·hết càng nhanh hơn thôi." Phạm Thiên kinh hãi quát.
Phong Không không còn, Hạ Lạc bây giờ nếu chạy đi nốt vậy chẳng phải chỉ còn ba người bọn hắn, sẽ c·hết người đó a, không đùa được đâu.
Có thể là Hạ Lạc mặc kệ, Phong Không có mệnh hệ gì thì cô còn sống làm gì nữa chứ.
Đuổi tới, Hạ Lạc vội xem xét Phong Không.
"May quá, còn may, còn may là giữ lại được một hơi." Hạ Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần còn một hơi vậy là còn có thể cứu, vẫn còn hy vọng.
"Ta đầu hàng, các ngươi muốn cái gì cũng được ta đều sẽ đưa, chỉ cầu các ngươi tha cho hai chúng ta." Hạ Lạc hét lớn.
"Cái gì."
"Khốn nạn, đồ vô sỉ. Vậy mà lại đầu hàng mấy con súc sinh này, không thấy có lỗi với những người đ·ã c·hết sao."
Lạc Long cùng Thánh Gióng bị hành động này của Hạ Lạc làm kinh ngạc theo bản năng bật thốt lên chửi.
"Câm miệng, bọn ta rơi vào tình cảnh này là do ai chứ. Bọn ta đầu hàng thì có gì sai, bọn ta muốn cứu mạng mình là không đúng à." Hạ Lạc quát.
Một câu này trực tiếp khiến cho Lạc Long cùng Thánh Gióng ngậm miệng.
Nghĩ đến lý do mọi người rơi vào tình cảnh này cả hai đều không nói được thêm gì nữa. Mọi lời nói đều nghẹn lại trong miệng không thoát ra được.
"Dừng lại, đừng t·ấn c·ông ả!" Kim Long nói.
Sáu con yêu thú đuổi theo Hạ Lạc lập tức dừng lại nhưng vẫn bao vây cô chờ t·ấn c·ông bất cứ lúc nào.
"Ngươi nói sẽ cho ta mọi thứ ta muốn?" Kim Long hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Lạc gật đầu trả lời.
"Vậy đưa cho ta tài liệu về nguồn năng lượng mới đó rồi ta sẽ tha cho ngươi cùng tên đó."
"Cái gì, không thể nào."
"Ngươi là không muốn cứu tên đó sao." Kim Long chỉ vào Phong Không cười lạnh.
"Cái này, có thể cho ta vài phút không?" Hạ Lạc nói.
"Năm phút."
"Mau lên, mau đưa tôi chỗ tài liệu về loại năng lượng đó!" Hạ Lạc nói vội.
Phạm Thiên tiếp tục chống đỡ đám yêu thú, yên lặng không lên tiếng.
"Mau lên a, mấy người quên là ai đã hại bọn tôi rơi vào tình cảnh bây giờ hay sao. Đằng nào cũng c·hết, mau chuộc lại lỗi lầm đi a."
Phạm Thiên vẫn không nói gì.
"Mau lên khi tôi còn nể tình mà không ra tay, nếu không tôi không ngại g·iết hết cả ba rồi c·ướp nó đi đâu."
"..."
Thấy cứng không được mềm cũng không xong, Hạ Lạc có vẻ là không lấy được đồ, sáu con yêu thú bên cạnh động đậy chuẩn bị t·ấn c·ông.
Hạ Lạc tuyệt vọng rồi.
"Xem như là tôi cầu xin mấy người đó. Làm ơn! Hãy đưa chỗ tài liệu đó cho tôi đi mà, Phong Không anh ấy không thể c·hết được. Cho nên làm ơn, hãy giúp anh ấy đi mà, tôi cầu xin mấy người!" Hạ Lạc quỳ xuống cầu xin. hai hàng lệ ồ ạt chảy xuống.
"Hay là đưa cho người ta đi, dù sao thành ra như vậy cũng là lỗi của chúng ta mà. Hơn nữa dù sao cũng đâu sống được, để lại cũng đâu làm được gì." Thánh Gióng nhỏ giọng nói.
Nghe Thánh Gióng nói, ánh mắt của Phạm Thiên lại ảm đạm thêm vài phần.
Hắn làm sao lại không hiểu điều đó chứ, làm sao lại không biết bọn họ gặp nguy hiểm đến tính mạng thậm chí là đ·ã c·hết là vì sao chứ.
Thế nhưng đưa linh khí cho phe yêu tộc là một chuyện có ý nghĩa bậc nào.
Trước đó hắn không biết, bây giờ hắn biết rất rõ.
Là dẫn trước một bước trong tám tinh, là tiến bộ vượt bậc trong kĩ thuật, là lợi thế trong c·hiến t·ranh. Là sự xâm lăng, hủy diệt của nhân tộc.
Đây hoàn toàn không phải nói chơi, chỉ một vị tám tinh cường giả cũng có thể tạo ra khoảng cách như trời và đất giữa hai phe.
Hậu quả như vậy hắn không gánh nổi, cũng không muốn điều này xảy ra.
Huống chi...
"Huống chi ai chắc chắn được lũ yêu tộc này sẽ giữ lời sao. Mạng sống của chúng ta đang nằm trong tay bọn chúng đấy. Lý do duy nhất giúp chúng ta sống được đến bây giờ đơn giản là bởi chúng muốn hoàn chỉnh tư liệu về linh khí, đỡ mất thời gian nghiên cứu. Đạt được tư liệu rồi, chúng ta không còn giá trị sẽ có thể sống mà mang ra ngoài bí mật này được sao, phải biết ở đây người đều có thân phận không nhỏ đâu." Phạm Thiên nói.
Còn chưa kể điệu kiện để thắng là một bên bị tiêu diệt hoàn toàn hoặc thuật chủ đầu hàng.
Tha cho Hạ Lạc cùng Phong Không đồng nghĩa từ bỏ chiến thắng, Hoàng Anh chỉ có thể nhận thua.
Bên thắng sẽ được chọn một thứ bất kì của bên thua.
Hoàng Anh đám người sẽ để chuyện như vậy xảy ra sao.
Đáp án quá rõ ràng là không thể nào.
Nhưng Phạm Thiên không nói ra, bởi không cần thiết.
Một câu này của Phạm Thiên đã làm Hạ Lạc sụp đổ hoàn toàn không còn bất kỳ hy vọng nào.
Nó không chỉ là lời khẳng định rằng dù thế nào cũng sẽ không giao ra tài liệu mà còn là lời đề tỉnh.
Đúng vậy, ai chắc chắn được rằng lũ yêu tộc này sẽ giữ lời, ai chắc bọn chúng sẽ chịu bỏ qua chứ. Dù sao bây giờ chúng ta lại không có chút sức phản kháng nào.
Vả lại trong quy tắc có nói rằng kẻ thắng sẽ có được bất cứ thứ gì của kẻ thua cuộc. Bọn chúng nguyện ý sao, không thể nào.
"Nói như vậy chẳng phải là hết cách rồi sao." Hạ Lạc thất hồn lạc phách nói.
"Xem ra là không thể rồi. Lên!" Kim Long hạ lệnh.
Sáu con yêu thú trừng Kim Long một cái lập tức hành động.
"Không, không, không thể nào..." Hạ Lạc giống như điên rồi, trong miệng cứ lặp đi lặp lại.
"Không."
Đột nhiên trên người Hạ Lạc bộc phát ra sức mạnh cực lớn, còn lớn hơn cả Tiền Nhiều trước đó.
"C·hết tiệt, lại nữa, đám dở này thích chơi kích thích như vậy sao. Bộ không sợ hồn phi phách tán, vĩnh kiếp vô hồi sao. Mau lùi lại!" Kim Long thật sự là không nhịn được mắng một câu.
Dấu hiệu này, đây rõ ràng là lại muốn chơi một đòn cuối cùng a.
Sáu con yêu thú cũng cảm nhận được uy h·iếp, căn bản không cần Kim Long nói đã lập tức lùi lại.
Hạ Lạc lơ lửng ở trên không trung, trên người tỏa ra uy thế cường đại trấn áp tất cả những người có mặt tại đấu trường.
Thần linh, tựa như thần linh một dạng giáng lâm trần thế.
"Lấy máu, thịt, xương cốt, sinh mệnh, khái niệm,...tất cả những thứ mà ta có xây lên cây cầu này."
"Tại trong vô tận thời không cùng thế giới song song kia, không cần biết ngươi là ai, đã trải qua những gì. Ta không quan tâm ngươi là người như thế nào tính cách ra sao. Ta chỉ biết rằng hận thù. Tới đi, tới và cho ta mượn sức mạnh để quét sạch kẻ thù cứu rỗi anh ấy. Từ trong vô vàn hy vọng vỡ nát kia, TỚI ĐI, TA CẦU XIN NGƯƠI."
Một cánh cổng mở ra.
Không, chính xác là một thông đạo, thời không thông đạo được mở ra.
Kết nối với bên kia thế giới song song cánh cổng đã được mở ra.
Từ trong cánh cổng đi ra một bóng người giống Hạ Lạc y hệt, nhưng Hạ Lạc kia muốn âm u tuyệt vọng tà ác hơn nhiều.
Dáng đi như người vô hồn không còn mục tiêu sống, đôi mắt vô thần đờ đẫn, đầu tóc bù xù lâu ngày không động, quần áo rách rưới bẩn thỉu tỏa ra mùi h·ôi t·hối, nhìn như là n·gười c·hết.
Rốt cuộc Hạ Lạc này đã trải qua những gì để mà trở thành như vậy.
"Thế giới đó, anh ấy đ·ã c·hết ở ngay trước mắt ta. Anh ấy c·hết vì bảo vệ ta, vì sự yếu đuối của ta đã hại anh ấy. Bằng tất cả sự bất lực của mình ta đã ôm anh ấy ở trong lòng cho đến giây phút cuối cùng, trước khi c·hết anh ấy vẫn mỉm cười vuốt ve ta, nói rằng đây không phải là lỗi của ta, hãy sống thật tốt."
"Nhưng một thế giới không có anh ấy lại có gì tốt đẹp, ta lại sống có ích gì. Ta muốn c·hết nhưng không có dũng cảm tìm tới c·ái c·hết, thế rồi ta lấy lý do là sống vì cả anh ấy mà vất vưởng qua ngày."
"Tàn sát đi, điên cuồng đi, hãy quét sạch cái địa ngục trần gian hắc ám thế giới này."
Hai Hạ Lạc lưng tựa vào nhau, hai tay nắm lấy tay người còn lại, khí tức mạnh lên nhanh chóng.
Đằng sau Hạ Lạc bỗng như ẩn như hiện xuất hiện chín cái mặt trời. Nhiệt độ của cả đấu trường nhanh chóng tăng lên đến cực hạn. Sức mạnh của Hạ Lạc cũng được nâng tới tứ tinh đỉnh phong.
Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là anh bảo vệ, chăm sóc cho em. Vì em mà lo lắng, vì em mà đau đầu. Anh làm mọi thứ vì em nhưng em lại chưa có cơ hội đáp trả. Rõ ràng là nói sẽ cưới anh những có lẽ là em không thể rồi, em xin lỗi.
Giọt nước mắt rơi xuống.
"Anh ấy đành giao cho mọi người rồi, thay tôi chăm sóc anh ấy. Cũng đừng để anh ấy nghĩ quẩn, kêu tôi bảo rằng: phí lắm." Hạ Lạc nhìn về phía Phạm Thiên nở một nụ cười đắng chát.
"Không đúng, mau cản nó lại!" Kim Long quát.
Miệng thì nói vậy nhưng hắn lại rút ra xa đằng sau, tránh xa khỏi Hạ Lạc.
Hoàng Anh cùng Tả, Hữu cũng cảm nhận được nguy hiểm mà lập tức tỉnh lại, lui ra xa khỏi chỗ cũ.
Luồng khí tức kia, nếu để cô ta thi triển ra kỹ năng thì tất cả những người ở đây đều phải c·hết.
Tuyệt đối không thể để cô ta thành công.
"Chúng sinh sợ hãi thập nhật đồng huy."
Nhẹ nhàng nhấc tay, hồn lực tự dụng, tự động tạo hình. Một cây mới cung cùng tiễn xuất hiện trong tay Hạ Lạc.
"Cửu tiễn trục nhật cửu nhật đồng quy."
Đưa tay kéo căng mũi tên, sức nóng tỏa ra lại càng khủng kh·iếp. Từng vòng khí lưu xuất hiện quanh đó.
"Thiên mệnh phổ chiếu - Đa trọng thế giới song song thuật - vận mệnh tương thiên tiễn."
Thả tay, mũi tên mang theo vô tận nhiệt lượng cùng sát khí phá không mà đi.
Nơi nó đi qua tất cả mọi thứ đều bị đốt thành tro bụi.
Yêu thú ngu xuẩn dám ở lại chống đỡ không thể thoát khỏi số phận, lập tức hóa thành tro bụi.
Yêu thú nhạy bén trốn ra xa cũng chỉ là kéo dài thời gian c·hết. Mũi tên truy theo không dứt tiễn đưa lũ súc sinh này xuống địa ngục.
Mãi cho đến khi mười sáu con yêu thú đều c·hết cả thì mũi tên mới biến mất.
Ánh mắt Hạ Lạc hiện lên vẻ tiếc nuối.
Tiếc vì không thể g·iết nốt mấy tên yêu tộc kia.
Đáp xuống cạnh Phong Không, Hạ Lạc thủ thỉ nói.
"Cuối cùng, hơi ích kỷ một chút nhưng mong rằng cả đời này anh sẽ không quên được em, vĩnh viễn nhớ về em, chỉ có em trong trái tim này không còn ai khác. Anh sẽ tha thứ cho sự ích kỷ này chứ."
Nói xong thân thể của Hạ Lạc hóa thành từng đoàn ánh sáng nhỏ tan biến vào hư không.
"Tạm biệt người em yêu nhất. Vĩnh biệt."
"Ha...ha...ha ha ha cuối cùng vẫn là c·hết rồi. Ha ha ha ta con mẹ nó còn tưởng rằng sẽ bắn luôn cả mình chứ. Quả nhiên con đĩ này cũng chỉ có thế thôi. Cuối cùng thì các ngươi vẫn sẽ phải c·hết thôi." Giọng cười của Hoàng Anh từ xa truyền lại mang theo chút run rẩy vẫn chưa hết sợ hãi.
"Lúc đó ta nhất định sẽ dày vò tên nhân tộc mà con ả muốn bảo vệ kia, t·ra t·ấn hắn, cho hắn nếm trải thống khổ sống không bằng c·hết."
Sự sợ hãi đối với Hạ Lạc gây ra cho hắn quá khủng kh·iếp, tứ tinh đỉnh cấp sức sát thương.
Lấy tam tinh trung phẩm chi thân thi triển ra, thế giới liệu có mấy người làm được.
Mà không chỉ có hắn, bất kì ai chứng kiến một tiễn này đều sợ hãi, liền cả ba người Phạm Thiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù phải trả giá bằng cả tính mạng nhưng không thể phủ nhận việc nó là một đòn t·ấn c·ông mang tính hủy diệt cực mạnh. Có lẽ nếu Hạ Lạc có thể đạt tới thất tinh hoặc chỉ là lục tinh đỉnh cấp thôi cũng có thể bắn ra một tiễn bát tinh.
Một tiễn tưởng chừng là ít nhưng đó lại là vũ khi mang tính hủy diệt, hoàn toàn có thể giúp nhân tộc đánh bại yêu tộc, dùng tốt thậm chí có thể tạo ra cơ hội giúp đứng lên làm bá chủ thế giới.
Còn đang sững sờ trước một tiễn vừa rồi, ba người Phạm Thiên nghe thấy lời nói của Hoàng Anh lập tức lấy lại tinh thân, nổi lên cơn giận giữ.
"Súc sinh tìm c·hết, miệng thối của ngươi không xứng đáng nhắc về cô ấy." Phạm Thiên chửi to.
"Đờ mờ mờ thắng chó, mày vừa sủa cái lờ gì cơ, sủa lại hộ bố mày xem cái nào." Lạc Long cũng không kém cạnh.
"Lấy máu của lũ súc vật các ngươi để tế những người đ·ã c·hết." Thánh Gióng lao người theo.
Cả ba người không hề ngần ngại mà phóng thẳng tới Hoàng Anh. Mang theo vô tận nộ khí trút lên hắn.
Một người sẵn sàng vì người mình yêu mà có thể làm được mọi thứ. Có thể phản bội, có thể bỏ xuống danh dự mà cúi đầu, có thể cầu xin chỉ để giúp người mình yêu được sống.
Thậm chí là từ bỏ tính mạng của bản thân để g·iết địch, mở rộng sinh lộ.
Một người như vậy dù đ·ã c·hết cũng không thể sỉ nhục huống chi đó còn là tên khốn đã khiến cô ấy rơi vào tình cảnh này.
"Súc sinh mau nộp mạng!"