Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 39: Vận mệnh, tấu lên khúc tử vong chiến ca a




Chương 39: Vận mệnh, tấu lên khúc tử vong chiến ca a

Cái gì, Diệp Vô Đạo biến mất. Làm sao có thể chứ, bọn chúng vẫn luôn đứng đằng kia mà.

Tất cả mọi người vội vã nhìn xung quanh, sử dụng ra bất cứ thủ đoạn nào để tìm kiếm dấu vết của Diệp Vô Đạo.

Nếu yêu tộc có thể lặng yên không một tiếng động g·iết một người không để lại dấu vết thì trận chiến này còn ý nghĩa gì nữa, một trận không thể thắng cuộc chiến.

"Không có, hoàn toàn không có chút dấu vết nào. Tôi đã dùng tinh thần lực kiểm tra kỹ chỗ đứng của Vô Đạo nhưng không thấy bất cứ thứ gì cả." Thính Phong hoảng sợ nói.

"Nhật luân nhãn của tôi cũng không thấy bất cứ thứ gì, cứ như là đột nhiên biến mất vậy." Hạ Lạc ngưng trọng nói.

"Có khi nào là bọn nó chơi bẩn không?" Thánh Gióng nghi ngờ hỏi.

Mọi người yên lặng không lên tiếng, nếu có thể bọn hắn càng mong là như vậy, ít ra còn biết được lý do.

"Hỏi hệ thống đi!" Phong Không nói.

"Hệ thống, ta tố cáo bọn chúng vi phạm quy tắc cuộc chiến!" Lạc Long nói.

[Tố cáo vô hiệu. Vì đây là đang trong cuộc thánh chiến nên bổn hệ thống sẽ làm sơ giải thích tình huống này.]

[Sinh mệnh liên kết: có thể liên kết sinh mệnh của các sinh vật lại với nhau. Mọi tổn thương sẽ được chia đều cho những sinh mệnh được liên kết.]

[Vì được sử dụng trong cuộc thánh chiến nên kỹ năng đã sinh ra thay đổi.]

[Sinh mệnh cuộc chiến: có thể khiến cho linh hồn đồng đội cùng với mục tiêu chỉ định tiến hành một cuộc tử chiến. Nếu mục tiêu thắng có thể nô dịch những linh hồn đồng đội. Số lượng linh hồn đồng đội buộc phải gấp ba mục tiêu.]

[Trong khi sinh mệnh cuộc chiến diễn ra thánh chiến sẽ phải tạm dừng lại.]

Liêm tục năm cái thông báo xuất hiện trước mặt đám người.

"Nói vậy Vô Đạo đã bị đưa vào cái sinh mệnh cuộc chiến này." Âu Cơ nói.

Nếu là như vậy thì việc để Diệp Vô Đạo gặp nguy hiểm cũng không phải lỗi của cô, sẽ có rất nhiều phiền phức được giảm bớt.

"Vậy Vô Đạo chẳng phải là..." Tiền Nhiều không dám nói tiếp.

Không ai lên tiếng.

Việc mọi người có thể chiến đấu với yêu tộc từ đầu đến giờ có phần lớn công lao là của Diệp Vô Đạo.

Diệp Vô Đạo c·hết, không còn ai có kỹ năng chữa trị, lợi thế mấu chốt mất đi, trận chiến này kết quả gần như đã định.

Trông chờ vào Diệp Vô Đạo chiến thắng lại càng không thể nào.



Một cái chuyên hồi phục chức nghiệp phải đánh với ba tên chức nghiệp chuyên về chiến đấu, kết cục như nào không cần nói cũng biết.

Cứ việc thánh kỵ sĩ cũng không phải thuần hồi phục, vẫn có lực chiến nhưng cũng không thay đổi được gì.

Và cái này đúng là không thể đổ lỗi cho Âu Cơ, vận mệnh kỹ năng nào dễ ngăn cản như vậy. Huống chi còn là chả biết gì về kỹ năng đó tình huống dưới thì càng không thể nào. Đổi thành người khác bảo vệ Diệp Vô Đạo thì kết quả vẫn vậy thôi.

"Ha ha ha các ngươi sẽ không thật nghĩ rằng bọn ta không biết gì a. Tên thánh kỵ sĩ đó của các ngươi đã sớm bị nhắm đến rồi. Và kết cục của các ngươi cũng sẽ giống như hắn vậy, một c·ái c·hết vô cùng đau đớn." Tiếng cười của Hoàng Anh từ xa truyền lại, giọng cười tràn đầy sự ác độc.

"Đừng nghĩ nhiều, bọn chúng sẽ không chấp nhận việc đầu hàng đâu. Tất nhiên không tin có thể thử nhưng tao không đảm bảo cậu ta sẽ không có việc gì đâu." Phạm Thiên lạnh lùng nói.

Mọi người không hiểu hắn đang nói gì, mà hắn cũng chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì. Chỉ cần có người biết điều chút là được.



"Hệ thống, tiến triển như nào rồi?" Phạm Thiên mặc niệm trong đầu.

Một giao diện xuất hiện trước mặt hắn.

Tiến trình kết nối: 90%

Năng lượng hồn kỹ còn: 5%

Dự kiến thời gian hoàn thành: năm phút

"Còn chưa được sao, năm phút quá lâu đi?" Phạm Thiên hỏi.

[Bổn hệ thống đã toàn lực đẩy nhanh quá trình, không thể rút ngắn thêm nữa.]

"Khốn nạn, xem ra chỉ có thể hay đến đâu tính đến đó vậy, khốn nạn thiệt chứ." Phạm Thiên liên tục mắng chửi.

Năm phút tưởng chừng như rất ngắn nhưng trong thời điểm này lại không phải.

Không ai biết hai bên sẽ nổ ra giao chiến vào lúc nào, cũng không ai biết cần bao nhiều thời gian di chuyển.

Đợi xong rồi năm phút phải có bao nhiêu n·gười c·hết, còn được mấy người sống, không ai biết.

Trường hợp xấu nhất có lẽ chỉ có một người sống sót cũng có thể.

Phịch.

Phạm Thiên ngồi xuống tại chỗ.

Mọi người hơi ngạc nhiên nhìn hắn, không hiểu cái gì.



"Nhìn cái gì, dù lại ít thì cũng cố mà tranh thủ hồi phục đi, không thấy bên kia cũng bắt đầu rồi à. Từ giờ không còn người chữa trị nữa đâu." Phạm Thiên lạnh nhạt nói.

Nói xong hắn liền mặc kệ người khác, nhắm hai mắt lại dưỡng thần.

Dưỡng thần, một cách tu luyện không chỉ gia tăng tốc độ hồi phục mà còn giảm bớt căng thẳng đầu óc, thoải mái tinh thần.

Trong một trận chiến như này thì điều tưởng chừng như nhỏ bé đó lại có tác dụng rất lớn.

Bị Phạm Thiên nói hiểu ra, mấy người đua nhau tranh thủ ngồi xuống nghỉ ngơi hồi phục.

Năm phút sau, Diệp Vô Đạo xuất hiện trở lại tại vị trí ban đầu hắn đã biến mất.

Chỉ là lúc này hắn đã không còn hơi thở, hắn đ·ã c·hết, một c·ái c·hết mà chỉ nhìn qua cũng thấy được rất thê thảm.

Cả người tả tơi rách nát, không phải nói quần áo mà là cơ thể, da thịt kia, giống như là bộ quần áo bị con chó nuôi trong nhà cắn xé nghịch ngợm qua.

Khắp nơi đều là v·ết t·hương sâu rộng đủ loại, máu đỏ chảy cạn vẩy thẫm một thân người.

Cánh tay phải, còn có chân trái đã bị đứt rời ra nằm ngay cạnh. Nhìn sơ qua v·ết t·hương, không phải là b·ị c·hém đứt, đây rõ ràng là sinh sinh bị người túm chặt cho dứt đứt.

Cơ thể một bên v·ết t·hương Phạm Thiên có thể đoán ra, giống với vết răng của yêu thú, đây là một trong ba tên yêu tộc đó hiện ra bản thể đem cắn mất gần nửa người.

Đầu cũng bị cắn mất một góc.

Nhưng tất cả đều không phải v·ết t·hương chí mạng đối với người có khả năng chữa trị như Diệp Vô Đạo, chân chính dẫn đến c·ái c·hết là mất máu quá nhiều.

Có thể tưởng tượng qua trước khi c·hết những tổn thương này đã đem cho Diệp Vô Đạo cỡ nào đau đơn kinh người, không phải cảm giác con người có thể chịu đựng được.

Phạm Thiên dám khẳng định rằng Diệp Vô Đạo đã bị giày vò vô cùng thê thảm cả về thể xác lẫn tinh thần.

Trước khi c·hết vẫn phải nếm trải thật sâu tuyệt vọng, hắn đã gào thét trong cả tràng đấu.

Chỉ nhìn từ đôi mắt trợn trừng lên, hai con ngươi như muốn lồi ra ngoài chứa đựng đầy sự căm thù, giận dữ, phẫn hận, tiếc nuối,... thôi cũng thấy được hắn có nhiều thứ phải bỏ lại như nào.

Không ai nhìn thẳng Diệp Vô Đạo, Phạm Thiên lặng lẽ thu lại cái xác vào túi đồ của bản thân.

Tuy hắn đã hứa là sẽ lo tốt cho người nhà của những người đ·ã c·hết nhưng khả năng hắn không thể làm được. Nhưng ít nhất hắn cũng có thể trả thù cho người đã hi sinh, có thể g·iết kẻ đã gây ra chuyện này bằng cái cách đau đơn gấp vạn lần.

Phạm Thiên chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này. Ánh mắt hắn hoàn toàn trở nên vô tình, không chứa đựng một chút cảm xúc nào.

Lạc Long, Âu Cơ, Thánh Gióng ba người thì thấy có lỗi, tức giận, hối hận.

Những người còn lại đều cảm thấy căm thù, tức giận,... chỉ là không biết chỗ cảm xúc này là hướng về ai, hoặc cũng có thể là cả hai.



Không biết rõ ràng suy nghĩ trong đầu nhưng chắc chắn sẽ không ai ưa nổi những tên yêu tộc khốn kiếp này.

[Cuộc phụ chiến đã kết thúc, thánh chiến sẽ tiếp tục được diễn ra.]

00:10

00:09

...

00:01

00:00

Ngay khi đếm ngược kết thúc, cuộc chiến tiếp tục, đám người Phạm Thiên lấy tốc độ nhanh chưa từng có lao lên, sát ý sôi trào mãnh liệt.

Nhưng hành động tiếp theo của Kim Long đã chặn đứng lại bước chân của bọn hắn.

"Giết!"

Kim Long quát lên một tiếng hạ lệnh đồng thời hướng về một tên yêu tộc đánh tới.

Hoàng Anh cùng hai tên yêu tộc thượng phẩm khác là Tả và em trai hắn Hữu cũng hướng những tên yêu tộc khác đánh tới.

Bị tập kích bất ngờ, lại còn là từ chính những người đồng đội của mình ai cũng không ngờ trước được, kẻ địch cũng không.

Không có gì bất ngờ, ngoại trừ Hoàng Anh, Kim Long, Tả, Hữu bốn người còn lại năm tên yêu tộc đều bị g·iết c·hết.

Trước khi c·hết bọn chúng vẫn không hiểu được, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc là tại sao bản thân lại bị g·iết bởi đồng tộc của mình.

Đúng vậy đồng tộc, không đơn giản là đồng đội mà còn là đồng tộc.

Bốn tên này đây rõ ràng là có âm mưu từ trước nếu không cũng không thể ăn ý như vậy lập tức không chút chậm trễ ra tay sau tín hiệu của Kim Long.

Một hành động ngu xuẩn như vậy tất nhiên là phải có tác dụng gì đó.

Không ai ở đây sẽ nghĩ rằng Kim Long là đồ ngu đến mức làm ra loại chuyện vô ích như vậy.

Mà dù có ngu thật thì vẫn còn ba kẻ khác, chuyện này thấy thế nào đều không đơn giản.

Vậy chỉ có một đáp án, việc làm này đem lại tác dụng so để lại năm tên yêu tộc xấu số đó chiến đấu còn lớn hơn.

Vốn là phần thắng đã nhỏ, bây giờ độ khó còn được nâng cao thì lại sống kiểu gì. Tỉ lệ sống sót trực tiếp giảm một mảng lớn.

Phạm Thiên tâm thần bất định chờ đợi không dám loạn động, những người khác cũng là vô cùng lo lắng.

Một cảm giác bất an đến từ thứ gì đó không biết nguy hiểm nổi lên trong lòng tất cả mọi người.

Ai cũng hiểu được tính nghiêm trọng mà có không gì sánh được cảnh giác, chờ làm ra phản ứng ngay khi có dị động.